ZingTruyen.Info

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 233: Hai tên A tiên sinh và B tiên sinh chết tiệt!

Pingpong1105

Chương 233: Hai tên A tiên sinh và B tiên sinh chết tiệt!

Editor: Pingpong1105

Trái Đất xoay tròn từ Tây sang đông, mặt trời lên rồi lại lặn,cuối cùng mất hút sau đường chân trời.

18 giờ 00 phút ngày 20 tháng 6, ngay sau hôm mà "Trò chơi truy tìm kho báu của Hắc tháp" chấm dứt. Khi mặt trời đang dần hạ xuống, trên toàn bộ thế giới, người chơi của mỗi khu đều sợ hãi nhìn tòa Hắc tháp ở gần mình nhất. Rất nhiều người thông minh đã tìm ra nơi giao giữa hai khu, thấp thỏm không yên chờ ngày thế giới này sụp xuống.

Ngay khi một giây kia đến, mặt đất phát ra tiếng rền rĩ khủng khiếp, vài thành phố trên toàn cầu đã bắt đầu sụp đổ một cách điên cuồng trong phút chốc.

Nhiều người chơi trước đó đã có chuẩn bị, nhận thấy Hắc tháp ở khu của mình bắt đầu biến mất, bọn họ liền lập tức chạy đến khu vực kế bên, thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng lại có một số người chơi đứng ở ranh giới giữa hai khu, tuyệt vọng trừng mắt khi thấy Hắc tháp hai bên trái phải đều biến mất.

"Không!!"

Hai tòa tháp to lớn vô tình bắt đầu sụp xuống cùng nhau. Thành phố bên trái, các tòa nhà vẫn lặng im như những tảng băng to; thành phố bên phải, một lực lượng vô hình cọ rửa sạch sẽ toàn bộ dấu vết của con người trên mặt đất.

Nước mắt nhanh chóng ứa đầy hốc mắt các người chơi đó, bọn họ đau khổ tuyệt vọng hò hét, điên cuồng muốn rời khỏi đây, nhưng mà sớm đã không kịp.

Một phần bảy thế giới lại tan biến, Hắc tháp thông báo toàn cầu----

"Ding dong! Ngày 20 tháng 6 năm 2018, 2118 tòa Hắc tháp biến mất. . . . . ."

Giọng nó đột nhiên khựng lại, sau một lúc lâu, Hắc tháp tiếp tục nói: "2118 tòa Hắc tháp đã biến mất." Những lời này vừa dứt, không để cho những người may mắn còn sống sót một cơ hội phản ứng, Hắc tháp tiếp tục nói: "Ding dong! 18 giờ 01 phút ngày 20 tháng 6 năm 2018, người chơi Nam Á khu 1 thành công thông quan tòa Hắc tháp thứ 2."

"Ding dong! 18 giờ 01 phút. . . . . .

Cứ thông báo như thế liên tiếp ba lần, như ánh sáng xuất hiện sau tận thế, hơn hai triệu người nghe được thông báo, nước mắt tuyệt vọng còn chưa hạ xuống, nụ cười vui sướng kích động đã hiện trên mặt.

"Thắng, thắng! Lại thắng thêm một tòa Hắc tháp nữa rồi, thắng nữa rồi!"

"Đếm ngược năm ngày, tổng cộng còn lại ba tòa tháp, thỉnh người chơi cố gắng công tháp!"

Giờ khắc này, thắng lợi của ngươi chơi Nam Á chính là thắng lợi của nhân loại toàn cầu.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lái xe khó khăn vượt qua vô số thành phố đổ nát, đến được tỉnh Hà Nam. Dọc đường bọn họ cũng đụng phải một khu vực đang sụp đổ, may là bọn họ phản ứng nhanh, Phó Văn Đoạt lái xe đưa mọi người thoát khỏi chỗ đó.

Nghe thấy lời của Hắc tháp, Phó Văn Đoạt nhạy bén phát hiện ra một điểm dị thường, anh nhíu mày nói: "Lần này Hắc tháp không tuyên bố là người chơi nào tiến công chiếm đóng tòa Hắc tháp kia."

Đường Mạch nghĩ ngợi, nói: "Nam Á khu 1, hẳn là tòa tháp ở Ấn Độ New Delhi. Không thông báo ai thông quan. . . . . .Là vì người thông quan rất nhiều sao?"

Trần San San suy tư một lát, dưới tình huống bị tắc nghẽn tin tức, rõ ràng bọn họ không thể biết Ấn Độ đã xảy ra chuyện gì, nhưng một ý nghĩ kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong đầu cô bé. Trần San San thốt lên: "Còn có một khả năng, tất cả người chơi tiến công chiếm đóng tòa tháp kia đều đã chết."

Đường Mạch ngẩn ra, quay đầu nhìn cô bé.

Trần San San cũng bị lời mình vừa nói dọa sợ. Cô bé rất muốn nói chính mình cũng không biết tại sao lại đột nhiên nói như vậy. Nhưng cô bé và Đường Mạch đều biết, với dị năng siêu tư duy, bất cứ một phỏng đoán nào được thuận miệng nói ra dưới tình huống không có bằng chứng, xác suất chính xác cao nhất của nó là 50%.

Trần San San sẽ không vô duyên vô cớ nói bừa một suy đoán.

Đường Mạch quay đầu nhìn về phía trước, hắn bình tĩnh nói: "Người chơi công tháp ở Nam Á khu 1 đã chết hết rồi."

Ấn Độ, New Delhi, ở cổng Delhi.

Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập không khí, xung quanh thành phố này như bị ngưng đọng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất tràn đầy máu, chiếu ra sắc vàng chói lọi. Máu tươi nhuộm cho cánh cửa nguy nga này một nhan sắc mới đỏ ngầu. Một thân ảnh nhỏ nhắn bị một cây thương dài ghim trên cánh cổng Delhi.

Chiếc vương miện tinh xảo rơi trên mặt đất, cô bé tóc hồng run rẩy muốn rút cây thương ra, nhưng nàng chỉ có thể phun ra một ngụm máu, sinh mệnh đã chạm đáy rồi.

Dưới chân nàng là biển máu tràn ngập xác người.

Người chơi Nam Á dùng sinh mệnh dựng thành cầu nối, dùng máu tạo thành ngọn giáo. Giờ đây ngọn giáo đó đã xuyên thật sâu vào ngực Vương hậu Hồng Đào, khiến nàng không còn sức lực phản kháng.

Có một chuyện Đường Mạch và Trần San San đã đoán sai, tổn thất của người chơi Nam Á rất nặng nề, nhưng vẫn còn người sống sót. Nghe được thông báo của Hắc tháp, họ ngã vào núi xác, những người chơi may mắn còn sống sót đầu tiên là ngơ ngác rồi sửng sốt, sau đó từng tiếng khóc vang lên.

Bọn họ gào khóc.

Nửa tháng trước, họ bị Hắc tháp cưỡng chế tiến công chiếm đóng tầng thứ năm, lần đó tất cả người chơi cao cấp ở Nam Á đều chết hết, không ai đạt được cơ hội tiến công đến tầng sáu. Mà bây giờ bọn họ lại thành công rồi.

Vương hậu Hồng Đào giật giật khóe môi, nàng như có chuyện muốn nói, nhưng ngay cả một chút sức lực để mở to mắt nàng cũng không có.

Cô bé tóc hồng tức giận phát khóc, nàng chỉ muốn nói cho cái đám chết tiệt này rằng, tiến công chiếm đóng một tòa tháp không chỉ có mỗi cách là giết Người bảo vệ, người chơi cao cấp còn có rất nhiều phương thức để công tháp. Nhưng nàng bỗng nhiên nhớ ra người chơi cao cấp nhất trong cái đám dưới chân mình này cũng chỉ mới công tháp tầng bốn, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, không buồn mắng chửi gì nữa.

Cô bé tóc hồng ngay cả mắt cũng không mở nổi, ngay một giây khi nàng nhắm mắt, nàng cảm thấy dường như mình được ai đó ôm vào lòng. Người này cực kỳ thô bạo, không chút nhẹ nhàng rút thẳng ngọn giáo trong ngực nàng ra. Hắn ta cười cười bất đắc dĩ: "My lady, sao ngươi không khéo léo một chút để bọn họ dùng cách khác công tháp vậy."

Miệng nói không nên lời, Vương hậu Hồng Đào tức giận chỉ có thể mắng mỏ trong lòng: Muốn vậy thì trong đám đần này ít nhất cũng phải có một kẻ đã thông quan tầng năm chứ! Ngay cả tầng năm cũng không có, cho dù ta muốn mở một trò chơi cũng không thể.

Đoàn trưởng Gánh xiếc nhẹ nhàng nở nụ cười, ôm Vương hậu Hồng Đào rồi biến mất dưới chân Hắc tháp.

"My lady, ta cứu ngươi một mạng, giờ ngươi nợ ta mười đóa hoa Mặt Trăng đó nha, không nhận trả góp."

Vương hậu Hồng Đào: ". . . . . ."

Ta có thể đm ngươi ấy!

Sáng sớm ngày 21 tháng 6, tòa tháp thứ 3 cũng đã được công phá.

Sáu người Đường Mạch đi vào địa phận Trùng Khánh, Bạch Nhược Dao cười hì hì: "Ôi, vậy chỉ còn hai tòa tháp ở Quảng Châu và Trùng Khánh thôi hả?"

Andre liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Tòa tháp thứ năm ở larry, ni dẫn đường."

("Ở đâu" là 在哪里, phát âm là /zài nǎlǐ/, ở đây Andre phát âm thành /zài lā lǐ/, không có nghĩa)

Thanh niên mặt búp bê bắt đầu cười ha ha: "Sao đã lâu vậy rồi mà tiếng Trung của anh vẫn chẳng tiến bộ chút nào thế."

Andre đấm một cái vào thân cây phía sau Bạch Nhược Dao, định uy hiếp làm anh ta câm miệng lại. Bạch Nhược Dao lại làm như gì cũng chưa nghe thấy, cười tủm tỉm xoay người đi quấy rối Đường Mạch: "Đường Đường, Phó thiếu tá lái xe chẳng tốt chút nào, để tôi lái nhá?"

Đường Mạch lạnh lùng nói: "Anh dẫn đường."

Bạch Nhược Dao tự tìm mất mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.

Sau đó, 16 giờ 58 phút ngày 21 tháng 6, một chiếc xe jeep xuyên qua cầu Phụng Tiết, tiến vào thị trấn.

Khi xe vừa đi hết cây cầu, Phó Văn Đoạt đột nhiên đạp chân ga, mọi người đồng thời nhìn về phía anh. Chỉ thấy anh quay đầu, mắt sáng như đuốc, cổ tay cũng đồng thời vung lên. Một phi tiêu màu đen bay vèo qua không khí, bắn về phía một sạp báo bỏ hoang gần đó.

Cứ như có thứ gì đã vụt qua trước đó, phi tiêu xuyên thủng sạp báo khiến nó trở thành đống đổ nát ngay lập tức.

Phó Văn Đoạt nhanh chóng nói: "Trong thành phố này có cái gì đó."

Thứ kia mọi người không thấy được, nó chạy quá nhanh khiến không ai nhìn rõ.

Andre nói: "Là một thứ rất nhỏ, cực kỳ thấp, chắc là không phải con người."

Bạch Nhược Dao nhướng mày: "Ê đồ gấu xám, vì sao không thể là con người, nhỡ đầu là một đứa trẻ hoặc người lùn thì sao."

Nghe được hai chữ "người lùn", lòng Đường Mạch động một cái: "Người lùn?"

Bạch Nhược Dao cười nói: "Đúng rồi, chuyện cổ tích của nàng Bạch Tuyết không phải xưa nay vẫn có người lùn sao. Hì hì, công chúa Bạch Tuyết. . . . . .Cùng bảy thằng quỷ lùn á."

Mọi người: ". . . . . ."

Đó là bảy chú lùn!

Mối nguy hiểm không biết rõ vẫn luôn là thứ đáng sợ nhất.

Mọi người xuống xe đi bộ, nhân cơ hội quan sát cẩn thận nơi này.

Nửa năm trước Bạch Nhược Dao bị cưỡng chế kéo vào công tháp tầng hai ngay tại đây, nhưng anh ta chỉ đi ngang qua, cũng không dừng chân quá lâu ở thành phố này. Phụng Tiết là một trong nhiều thị trấn của Trùng Khánh, không bắt mắt lắm. Nó nằm trong vòng tay của núi, sông Trường Giang chảy ngang qua, nước sông vỗ bờ tạo nên làn sóng cùng bọt trắng xóa.

Nơi này vẫn không khác gì trước khi địa cầu online.

Thị trấn giữa rừng núi lặng im, dân cư cũng không đông, nước biếc thanh sơn. Ngoại trừ. . . . . .

Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ: "Mọi người thấy có ai không?"

Tất cả đồng loạt lắc đầu.

Một đường tới đây, sáu người không hề bỏ qua một góc nhỏ nào, nhưng mà đến một con người bọn họ cũng không gặp.

Phó Văn Đoạt kết luận: "Không tính cái tên người lùn mờ ảo chúng ta gặp phải chỗ cây cầu, thị trấn này hoàn toàn không có ai." Nói xong, anh nhìn về phía Bạch Nhược Dao.

Bạch Nhược Dao giơ hai tay: "Đừng nhìn tôi, lúc tôi thuận đường đi qua thì nơi này giống hệt những khu khác, có rất nhiều người chơi. Có lẽ nửa năm qua bọn họ không thể thuận lợi công tháp, đều chết trong trò chơi hết rồi?"

Trường hợp này cũng không hẳn là không thể.

Hắc tháp từng mở ra trò chơi mạt vị giả để đào thải người chơi, nếu người chơi ở Phụng Tiết quả yếu, bị Hắc tháp loại bỏ thì cả khu không có người chơi nào cũng là chuyện bình thường. Có lẽ cũng đã có người chơi công tháp thành công, nhưng bọn họ đã rời khỏi thị trấn này, đến nơi khác có tài nguyên phong phú hơn.

Nhưng Đường Mạch vẫn nói: "Không hợp lí."

Sáu người đều là người chơi cao cấp, ngay cả Phó Văn Thanh cũng đã tiến công chiếm đóng tầng thứ tư. Cả thành phố cứ như bị đông lại thế này, không nhìn được một dấu vết đánh nhau hay vết máu nào. Nếu đã trải qua trò chơi mạt vị giả thì hẳn không nên như thế.

Bọn họ cẩn thận đi đến trung tâm thị trấn.

Bỗng nhiên, Đường Mạch xoay người nhìn về phía một hàng trà sữa ven đường. Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa ở đó, nó mở rộng ra, cả cửa hàng tối đen như con quái thú đang há rộng mồm chờ con mồi tiến vào. Đường Mạch yên lặng nhìn cửa hàng này, một lát sau, hắn và Phó Văn Đoạt cho nhau một ánh mắt.

Phó Văn Đoạt gật đầu, Đường Mạch rút cây dù nhỏ ra, nhẹ nhàng bước tới chỗ cửa hàng.

Ngay khi hắn sắp đi vào trong, một thân ảnh màu đen vèo cái nhảy ra, múa may một cây gỗ lớn rồi hung hăng đập về phía Đường Mạch. Tốc độ của Phó Văn Đoạt còn nhanh hơn nó, anh giẫm chân một cái rồi bật đến, vũ khí chóp đen sắc bén trực tiếp chặn cây gậy gỗ lại.

Tên người lùn thấp bé thấy mình bị cản trở thì khè răng ra, tạo thành một bộ dáng dữ tợn. Nhưng khi nhìn thấy mặt Phó Văn Đoạt, nó lại ngẩn ra. Tương tự, Phó Văn Đoạt cũng nhíu mày khi nhìn thấy nó, anh nhớ lại một chút, vậy mà vẫn không thể nhớ ra mình đã từng thấy kẻ này ở đâu.

Đường Mạch cũng cảm thấy tên người lùn này trông rất quen.

Một tiếng kêu bén nhọn vang lên nhanh chóng: "A tiên sinh chết tiệt, ngươi là cái tên A tiên sinh chết tiệt kia, a a a, còn có B tiên sinh chết tiệt! Chính là các ngươi, cả đời này ta cũng sẽ không quên gương mặt xấu xí của hai tên nhà ngươi! Là các ngươi hại ta bị Đoàn trưởng đuổi đi, hại Đoàn xiếc thú kỳ quái phải phá sản, làm ta mất đi công ăn việc làm, phải trở về làm tên hầu rửa chân cho công chúa Bạch Tuyết chết tiệt kia! Ta muốn giết các ngươi a a a a!!!"

Nó khua khoắng cây gỗ lớn, tức giận gầm lên bổ nhào về phía Phó Văn Đoạt.

Bạch Nhược Dao cười hì hì, lật tay chặn lại một đòn này. Anh ta ra vẻ kinh ngạc: "Ô, yếu thật đấy, yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi."

Tên người lùn muốn rút gậy gỗ từ trong tay Bạch Nhược Dao ra, nhưng sức nó căn bản không thể bằng với đối phương.

Lúc này Đường Mạch đã nhớ ra, hắn kinh ngạc nhìn sang Phó Văn Đoạt: "Phó bản tập kết 'Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú kỳ quái', đây là người lùn trong đoàn xiếc, kẻ lúc trước đưa tiền cho chúng ta, muốn chúng ta áp giải con giun khổng lồ đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info