ZingTruyen.Com

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 173: Thí nghiệm của Darwin(*)

Pingpong1105

Editor: Pingpong1105

(*) Charles Robert Darwin - nhà sinh vật học người Anh. Người đã đề xướng học thuyết về tiến hóa sinh học cùng một số nhà nghiên cứu khác (như Thomas Huxley). (Nguồn: Wikipedia)

Chú ý: Trong chương này mình có sử dụng từ "cấp tiếp theo", dựa theo hình minh họa chuỗi thức ăn mình đã để ở chương trước thì cấp tiếp theo ở đây tương đương cấp dưới. Nghĩa là cấp tiếp theo → cấp của bạn, vị trí sẽ là như vậy vì như Hắc tháp đã nói, chuỗi thức ăn ở đây là từ cao xuống thấp, như kim tự tháp Ai Cập ấy. Thế nên cụm từ cấp tiếp theo không phải là chỉ cấp lớn hơn tiếp theo của mình mà là cấp dưới tiếp theo.

Chương này có khá nhiều kiến thức cần tiếp thu nên hãy nghiền ngẫm kĩ, chỗ nào không hiểu có thể cmt hỏi.

___________________________________________

Một tiếng sau, Đường Mạch nhẹ nhàng mở cửa ra. Hắn quay đầu, phát hiện sáu người còn lại đã đứng chờ trong đại sảnh.

Đường Mạch mặt không cảm xúc đi đến bên cạnh Phó Văn Đoạt. Giữa đại sảnh cũng không có đồ vật gì, chỉ có một cái đồng hồ báo thức lơ lửng trong không trung, nhưng đồ đạc trong mấy căn phòng của bọn họ thì lại có đủ. Không biết là ai đem ghế dựa từ trong phòng ra, chỉ có ghế bên cạnh Phó Văn Đoạt là còn trống nên Đường Mạch đi qua ngồi xuống.

Bảy cái ghế dựa vây quanh thành một vòng tròn, rất kỳ diệu chính là, ba hồi quy giả ngồi cùng một chỗ, bốn người Đường Mạch cũng ngồi sát nhau.

Trò chơi vừa mới bắt đầu, người chơi đã tự mình phân chia nhóm rồi.

Bảy người trầm mặc nhìn nhau, sau một lúc lâu, thanh niên hồi quy giả trẻ tuổi mở miệng nói: "Nếu đã ở trong cùng một trò chơi rồi, chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng đội. Đây không phải trò chơi PK chém giết, hợp tác với nhau, hẳn là sẽ thành công thông quan trò chơi. Trước tiên làm quen một chút, tôi là Đỗ Đức, hồi quy giả." Anh ta chỉ chỉ con số màu vàng trên cổ mình.

Thứ tự đứng trên bảng xếp hạng thời gian không thay đổi nữa, nhưng con số trên cổ bọn họ sẽ không biến mất. Trừ phi là hồi quy giả thuộc bộ phận "thịt heo", bằng không bất cứ ai vừa nhìn cũng sẽ biết bọn họ là hồi quy giả.

Hồi quy giả đã tự giới thiệu, Đường Mạch cũng nói: "Đường Mạch."

Nữ hồi quy giả: "Hình Tư Kì."

Trần San San: "Trần San San."

. . . . . .

Bảy người đều tự giới thiệu qua một lần. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt cũng không có che giấu tên của mình, bởi vì ngay từ đầu Hắc tháp đã nói ra tên của bọn họ. Đối mặt với bọn họ là hồi quy giả, không phải Jacks. Hồi quy giả đã trải qua rất nhiều trò chơi, che giấu không có ý nghĩa, đối phương khẳng định đã sớm biết thân phận của bọn họ. Nhưng khi nghe đến tên của Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, sắc mặt của ba hồi quy giả ít nhiều vẫn biến hóa.

Trò chơi của Eva, loại bỏ Phó Văn Đoạt, Đường Mạch sẽ trực tiếp mở ra phần thưởng, đạt được sự tôn kính từ người dưới lòng đất và đoàn trưởng Gánh xiếc, mà không hề giới hạn phương thức. 

Nam nhân trẻ tuổi hít sâu một hơi, nói: "Được, mọi người đã làm quen hết rồi, vậy tôi nói trước, tôi đứng ở tầng cao nhất của một chuỗi thức ăn hoàn chỉnh, không ai thắc mắc gì chứ?"

Trên mặt anh ta có một ký tự "4", là người chơi cấp cao.

"Trò chơi này kỳ thật rất đơn giản, giống như Vương Tiểu Điềm nói, cấm bạo lực, cũng không cần bạo lực. Chỉ cần chúng ta tìm ra chuỗi thức ăn đầy đủ của riêng mình, là có thể đạt được thắng lợi."

Rất đơn giản?

Đường Mạch: "Cậu định tìm chuỗi thức ăn như thế nào?"

Thanh niên trẻ tuổi cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Mạch: "Chúng ta mỗi người đều có được một manh mối, căn cứ vào manh mối đó, tôi nghĩ mỗi người chúng ta đều có phỏng đoán của riêng mình về chuỗi thức ăn."

Đường Mạch không có suy đoán nào về chuỗi thức ăn, câu nói kia của hắn, căn bản không tính là manh mối. Hắn làm bộ cái gì cũng không biết, thản nhiên nói: "Không ai có thể ăn cậu, vậy cậu muốn làm thế nào?"

Chàng trai trẻ: "Phương pháp tốt nhất để nghiệm chứng xem cấp bậc tiếp theo có thuộc chuỗi thức ăn của mình không chính là ăn luôn. Manh mối của tôi đã nói cho tôi cấp tiếp theo của tôi là cấp nào, cho nên tôi có thể ăn bóng của đối phương."

"Anh xác định là anh biết cấp tiếp theo của mình?"

Một giọng nữ yếu ớt vang lên, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Trần San San.

Thanh niên không thèm để ý đến Trần San San, anh ta chỉ một mực đề phòng Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Nhìn đến cô bé diện mạo bình thường này, anh ta cũng không coi trọng: "Anh có thể chắc chắn 100% cấp tiếp theo của anh là ai."

"Chắc chắn 100%. . . . . ." Giọng nói Trần San San bình tĩnh: "Anh có biết chuỗi thức ăn là cái gì không."

Chàng trai trẻ không rõ ý tứ trong lời nói của Trần San San: "Anh đương nhiên biết, đó chính là một chuỗi săn mồi, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm."

Trần San San: "Ăn sai đối tượng, anh sẽ ngộ độc thực phẩm mà chết. Hắc tháp cùng Cinderella (chính là Vương Tiểu Điềm) cũng không có nói người bị ăn sai sẽ thế nào, nhưng không hề nghi ngờ, anh sẽ chết nếu ăn sai đối tượng. Mọi người đều không thể nói ra manh mối, tôi đã nhìn thấy manh mối của mình, và tôi khá chắc chắn, tôi không thể tìm được chuỗi thức ăn của mình chỉ với manh mối đơn giản và ít ỏi như thế, cũng không thể biết cấp tiếp theo của tôi là ai, thậm chí còn không xác định được tôi có cấp tiếp theo hay không. Trò chơi vừa mới bắt đầu, Hắc tháp không thể nào để cho anh một manh mối dễ dàng đến mức có thể tìm được cấp tiếp theo của mình được."

Sắc mặt của chàng trai trẻ khẽ biến: "Cô bé, em có ý gì."

Phó Văn Thanh nhỏ giọng nói thầm: "Ý là anh ngu lắm. Chị San San còn chưa tìm được chuỗi thức ăn thông qua manh mối, làm sao anh tìm được."

Cậu nhóc đã nói bằng âm lượng cực bé, nhưng vẫn bị Phó Văn Đoạt nghe thấy. Phó Văn Đoạt liếc mắt quét nhìn thằng em nhà mình một cái, Phó Văn Thanh lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi im không dám nói lời nào.

Trần San San: "Ý của tôi là, sự khẳng định đó của anh, có phải có vấn đề hay không. Anh có thật sự hiểu được chuỗi thức ăn là cái gì không?"

Bị một con nhóc phản bác, nam nhân trẻ tuổi không nhịn được, sắc mặt dần trở nên khó coi. Anh ta đang chuẩn bị giận dữ nói "Làm gì có chuyện tôi không biết", thì thấy Trần San San lấy ra một quyển sổ nhỏ. Trên bìa sổ là ảnh chân dung của Vương Tiểu Điềm, Cinderella cười ngọt ngào với ống kính, rất rõ ràng là cô bé mang ra từ căn phòng của mình.

Mở sổ ra, Trần San San nói: "Một chuỗi thức ăn, được tạo thành từ ít nhất hai cấp bậc, người sản xuất và người tiêu dùng (kẻ ăn và kẻ bị ăn). Nói theo cách khác, A→B (editor: mình đã cho ảnh ví dụ rồi, A là "người sinh sản"- tạo ra dinh dưỡng để B- "người tiêu dùng" hấp thu, tương đương với ăn), đây là một chuỗi thức ăn đầy đủ. Chúng ta có bảy người và bốn số trên bóng. Nếu đem bảy người phân ra thành bốn nhóm A B C D, thì sẽ có A1, A2, B1, B2. . . . . . Còn người cuối cùng, anh chính là D duy nhất."

Ba hồi quy giả thấy nội dung trên sổ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Trần San San.

Mới có 1 tiếng, cô nhóc bề ngoài bình thường này sao có thể viết ra thứ sơ đồ phức tạp như thế này được.

Trong lúc nhất thời, ba hồi quy giả cũng không dám khinh thường Trần San San nữa, bọn họ cẩn thận nhìn chằm chằm cô bé.

Trần San San giả vờ không để ý, tiếp tục nói: "Không hề nghi ngờ, anh là cấp D cao nhất. Quy tắc trò chơi điều 1, cấp bậc cao nhất của chuỗi thức ăn được quyết định từ người chơi có số cao nhất. Cho nên tôi cùng với. . . . . ." Dừng một chút, Trần San San nhìn vào mắt người đàn ông trung niên, "Tôi cùng ông Liêu Phong trong lúc đó, khẳng định sẽ có một người là cấp dưới của anh. Nhưng không có nghĩa là anh sẽ không ở trong chuỗi thức ăn khác."

Vấn đề này Đường Mạch đã sớm nghĩ đến, giữa ba hồi quy giả, chàng trai trẻ cùng người đàn ông trung niên mặt biến sắc, Phó Văn Thanh cũng lập tức sửng sốt.

Trần San San: "Anh là cấp D, nhưng có thể trong một chuỗi thức ăn khác, anh lại là cấp C. Như vậy, cấp tiếp theo của anh chính là Phó Văn Đoạt hoặc Hình Tư Kì, ví dụ như Đường Mạch → Phó Văn Đoạt → anh. Hoặc anh cũng có thể là cấp B của một chuỗi thức ăn khác, chẳng hạn như Đường Mạch → anh. Thậm chí có thể, sáu người bọn tôi, mỗi người đều là cấp tiếp theo của anh, anh có thể ăn từng người bọn tôi. Đây là một trò chơi chuỗi thức ăn, nhưng chuỗi thức ăn chưa bao giờ chỉ có 1, nó là cả một mạng lưới khổng lồ."

Cô gái trẻ miệng há ra, cô ta hiểu ý Trần San San. Nhưng khi nghĩ đến manh mối của mình, sắc mặt cô ta lại trở nên khó coi. Nhưng mà làm cô ta không ngờ chính là, giọng nữ bình tĩnh còn tiếp tục nói: "Để tôi ví dụ nhé, manh mối của anh chắc là 'cấp dưới của ngươi có giới tính nữ' nhỉ."

Đỗ Đức soạt cái ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn về phía Trần San San.

Giữa căn phòng rộng mở, cô bé có vẻ ngoài bình thường kia vừa lúc ngồi bên cạnh cái đồng hồ báo thức. Không biết từ khi nào tầm mắt cô đã yên lặng dừng trên người Đỗ Đức. Phát hiện Đỗ Đức kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn mình, đôi mắt đen trầm tĩnh kia hiện lên một ý cười, Trần San San nhếch miệng, cuối cùng nhìn cũng giống trẻ con một chút: "Tôi chỉ đoán thôi, tôi chưa nhìn thấy thẻ bài của anh, anh cũng không nói manh mối cho tôi."

Trái tim Đỗ Đức đập rất nhanh, anh ta ổn định lại tâm tình mênh mông phức tạp của mình, nghe thấy chính mình nói: ". . . . . .Tôi biết."

Trần San San cười cười, tiếp tục nói: "Manh mối này nhìn qua là biết nó đang nói cho anh, tôi chính là cấp tiếp theo của anh. Bởi vì trong hai cấp C, chỉ có tôi là con gái. Nhưng mà, nó cũng không nói cho anh, cấp dưới mà nó nói là cấp thứ 2 hay cấp thứ 3. Anh có lẽ có hai chuỗi thức ăn, cái thứ nhất là: Đường Mạch → Phó Văn Đoạt → Liêu Phong → anh, thứ hai là: Phó Văn Thanh → Hình Tư Kì → anh. Như vậy, cấp tiếp theo của anh không phải tôi, mà là chị ta." Cô gái nhỏ chỉ vào nữ nhân trẻ tuổi, "Chị ta vừa là cấp dưới của anh, mà cũng là phụ nữ. Cứ như vậy, nếu anh ăn tôi, anh sẽ bị ngộ độc thực phẩm mà chết. Hiện tại. . . . . . Anh xác định anh biết chắc cấp dưới của mình là ai sao?"

Đỗ Đức mấp máy môi, tựa hồ muốn nói, nhưng lại không nói được câu nào.

Đường Mạch lẳng lặng nhìn một màn này, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô gái trẻ đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, ra mặt nói: "Bọn chị đều đồng ý với ý kiến của em, chị cũng nghĩ tới, con số trên quả bóng của mỗi người không hẳn là chỉ có một loại cấp bậc. Người chơi cấp 3 trở xuống đều có thể có thân phận khác. Trò chơi này trước mắt tôi không nhìn ra phương pháp thông quan, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, manh mối bên trong quả bóng chính là mấu chốt."

Người đàn ông trung niên: "Hắc tháp không cho phép chúng ta nói manh mối trên quả bóng cho người khác, người khác cũng không thể biết, nếu không người nói cùng người biết đều sẽ bị xóa sổ."

Cô gái trẻ nhìn ông ta: "Không nói ra manh mối của quả bóng, nhưng có thể lộ ra một chút. Tôi trước nhé, manh mối của tôi nói cho tôi biết, khả năng rất cao là cậu nhóc kia sẽ là cấp tiếp theo của tôi."

Giọng nói trầm trầm của Phó Văn Đoạt vang lên: "Đây là lần suy luận thứ hai?" (ý là suy luận lại sau khi nghe ý kiến của Trần San San)

Cô gái trẻ không phủ nhận.

Phó Văn Đoạt nhíu mày: "Cấp tiếp theo của tôi là Đường Mạch."

Sau một lúc, anh bổ sung: "Xác suất rất cao."

Người đàn ông trung niên thành thật nói: "Tôi là cấp 3, dựa theo cách nói của mấy người, bốn người phía dưới đều có thể là cấp tiếp theo của tôi, cho nên tôi không có cách nào xác định cấp dưới của tôi là ai."

Trần San San nói: "Kết quả suy luận từ manh mối của tôi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Chàng trai trẻ không mở miệng.

Đường Mạch nói thẳng: "Manh mối của tôi cũng vô nghĩa."

Ba hồi quy giả quét mắt liếc nhìn Đường Mạch một cái, hiển nhiên, không ai tin tưởng lời nói của hắn.

Cuối cùng đến Phó Văn Thanh.

Cậu nhóc ánh mắt kiên định nhìn Phó Văn Đoạt, ngón tay nắm chặt, môi mím đến trắng bệch: "Em nghĩ cấp trên của em là anh họ."

Giây tiếp theo, một giọng nữ đột nhiên nói : "Em nói dối! Cấp trên của em là chị!" Cô gái trẻ hai mắt sáng ngời, Phó Văn Thanh bị thanh âm của cô ta dọa, môi run rẩy, trực tiếp phản bác: "Không có, cấp trên của tôi chính là anh tôi, manh mối của tôi nói lên như vậy."

Cô gái trẻ liếm môi dưới, cười nói: "Bạn nhỏ, em không biết dị năng của chị là gì đâu."

Trong lòng Đường Mạch lạnh lẽo.

Cô gái trẻ nở nụ cười: "Em nói dối, chuyện này chị biết, chị khẳng định trăm phần trăm. Manh mối của chị thật ra nói cũng không rõ ràng việc em là cấp dưới của chị. Nhưng mà manh mối của em. . . . . . nói cho em rất rõ, cấp trên của em có thể là chị, xác suất này có lẽ hơn bảy phần đi. Loại xác suất này khiến người ta thật muốn thử một lần nha. . . . . ."

Cô gái trẻ mỉm cười, lấy quả bóng của mình từ trong túi ra, hướng con số "2" thật to kia về hướng đôi mắt của Phó Văn Thanh. 

Ngay khi cô ta mở miệng định nói câu thứ hai, bỗng nhiên, một thanh chủy thủ lạnh như băng đặt trên cổ cô. Cô gái trẻ nhất thời như bị cấm nói, tròng mắt vừa chuyển, nhìn về hắc y nam nhân đứng một bên. Cô ta không biết Phó Văn Đoạt đã đến sau lưng mình từ lúc nào, đem thanh chủy thủ kia gắt gao đặt trước cổ, chỉ cần hơi cử động một chút là có thể cắt đứt cổ cô.

Cô gái trẻ cố gắng bình tĩnh: "Anh làm gì đó!"

Trần San San đứng lên: "Chị muốn ăn em ấy?"

Cô gái trẻ sắc mặt biến hóa: "Tôi không có."

Trần San San: "Chị muốn làm như vậy."

". . . . . ."

Sau một lúc lâu, cô gái trẻ tức giận nói: "Nhưng nếu không ăn thằng nhóc đó, làm sao tôi có thể xác định nó có phải cấp tiếp theo của tôi hay không. Chẳng lẽ muốn tôi nói thẳng ra chuỗi thức ăn của tôi chắc? Chỉ cần trên chuỗi thức ăn tôi nói có cái gì đó không đúng, tôi sẽ thất bại. Chẳng lẽ khi mấy người biết được cấp sau của mình là ai, sẽ không ăn luôn người đó để xác định sao? Còn rất nhiếu nhân tố chưa xác định được, chỉ có một cái đã xác định, đương nhiên phải đi nghiệm chứng. Bằng không tại sao trong trò chơi lại có cái phương pháp ăn này! Hơn nữa tôi chỉ ăn quả bóng của thằng nhóc để chứng minh đáp án mà thôi, lại không thèm làm gì với nó." Tiếp theo cô ta quay đầu lại nói với Phó Văn Đoạt: "Anh muốn giết tôi? Anh động thủ đi, trò chơi cấm bạo lực, anh sẽ trực tiếp bị Hắc tháp xóa sổ!"

Người không sợ chết như vậy rất ít, Phó Văn Đoạt tựa hồ cảm thấy có chút thú vị, trầm thấp cười một tiếng.

Cô gái trẻ cười lạnh nói: "Nếu anh không sợ chết, anh làm đi. Ở một giây kia khi anh sử dụng bạo lực với tôi, Hắc tháp sẽ loại bỏ anh ngay lập tức."

Đường Mạch bỗng nhiên nói thẳng: "Cô cảm thấy trước khi bị Hắc tháp xóa sổ. . . . . . Anh ấy sẽ không giết nổi cô sao?"

Cô gái trẻ giật giật mắt, không mở miệng.

"Giết người trong nháy mắt, có mười chín loại phương pháp." Chủy thủ lạnh băng kề trên cổ cô gái, Phó Văn Đoạt nắm bắt khoảng cách vô cùng tốt, khiến cho cô gái kia mỗi lần hít thở đều cảm thấy lưỡi dao sắp cắt đứt cổ mình, nhưng nó cũng vừa vặn không làm như thế. Cô ta căng thẳng nín thở, sau đó nghe được nam nhân kia thấp giọng cười: "Muốn thử không?"

Dao đã rời khỏi cổ, cô gái trẻ vẫn sợ hãi như cũ, cô ta nhìn Phó Văn Đoạt bước đến bên cạnh Đường Mạch.

Ở một giây khi Phó Văn Đoạt rút ra thanh chủy thủ kia, một số thứ cũng đã rõ ràng --

Bốn người chơi địa cầu không có khả năng sẽ để yên cho hồi quy giả ăn mình, hồi quy giả cũng sẽ không để người chơi địa cầu ăn mình.

Bọn họ chia thành hai đội, đề phòng nhau.

Cục diện lập tức lâm vào bế tắc. Manh mối cực nhỏ, mà cũng ít nữa, kể cả Trần San San cũng chưa tìm được chuỗi thức ăn chính xác. Phó Văn Đoạt cúi đầu nói bên tai Đường Mạch: "Vô nghĩa?"

Anh chính là hỏi lời lúc trước Đường Mạch nói, manh mối của hắn vô nghĩa.

Đường Mạch không thể đem nội dung manh mối của mình nói cho Phó Văn Đoạt, hắn cũng không thể xác định chính mình có thể nói ra đến chi tiết nào. Hắn trầm tư một lát, nói: "Thượng đế phân biệt đối xử, bởi vì là 3NT, nên trực tiếp khấu bài không rõ."

Phó Văn Đoạt hơi sửng sốt. Anh phục hồi tinh thần, đại khái hiểu được ý tứ của Đường Mạch.

Phó Văn Đoạt: "Chúng ta rất ít làm 3NT."

Lúc này đến phiên Đường Mạch sửng sốt. Hắn lấy bài brit làm ví dụ, đơn giản nói ra manh mối của mình.

Đường Mạch nhớ lại một chút: "Ừm, chúng ta hình như tổng cộng đã từng làm qua ba bốn lần 3NT. . . . . . Là ba lần sao?"

Phó Văn Đoạt khẳng định: "Không, hai lần, đều là cậu làm."

Đường Mạch bất đắc dĩ nở nụ cười.

(*) 3NT: Viết tắt của "ba không chủ", một trong những thẻ rao giá khi chơi bài brit. Theo các giá có nghĩa thì có tất cả bảy mức, mỗi mức kết hợp với một hạng (1 trong bốn chất nhép, rô, cơ, bích hoặc "không chủ" - hạng cao nhất). Thứ bậc của các hạng khi rao giá (từ thấp đến cao) là: nhép, rô, cơ, bích, không chủ. Như vậy có tổng cộng 35 giá có nghĩa, thấp nhất là "một nhép" (viết tắt 1CI) và cao nhất là "bảy không chủ" (viết tắt 7NT). Khi người chơi phát giá 3NT thì số nước bắt buộc phải ăn là 6 (mức cơ sở) + 3 (mức giá). Có thể hiểu sơ qua phần rao giá của bài brit cũng từa tựa như những cuộc bán đấu giá vậy. (Nguồn: Wikipedia.org)

Ở đây có thể hiểu 3NT là mức thấp nhất trong hạng "không chủ", nên ý Đường Mạch muốn ám chỉ là vì là mức thấp nhất (tương đương với cấp 1 trong chuỗi thức ăn) nên Hắc tháp phân biệt đối xử trực tiếp không cho manh mối. Mình nghĩ là thế đấy, ai có cách hiểu khác thì cmt nha.


Trong quy tắc trò chơi của bài Brit, 3NT là hợp ước nhỏ nhất. Kể cả thắng trò chơi, nếu đã dùng 3NT, điểm nhận được sẽ ít hơn bình thường. Dã tâm của Phó Văn Đoạt rất lớn, anh chưa bao giờ làm 3NT, anh chỉ thích giá 4S nhiều điểm nhất, có khi còn theo đuổi Grand Slam (Mỗi người chơi được chia đều 13 lá bài với đội hình chơi 4 người, sau một ván bài, thắng liền 13 vòng được gọi là thắng Grand Slam). Đường Mạch rất kiên định mẫu mực đi tìm chiến thắng. Hai người thường xuyên cùng nhau đánh bài, cũng khá có danh tiếng trên trang web chơi bài brit trong nước, chẳng qua điểm của bọn họ cũng không đặc biệt cao lắm, bởi vì cái cách chơi của Phó Văn Đoạt hoặc là được rất nhiều điểm, hoặc là thua rất nhiều điểm.

Khi đó Đường Mạch xuyên qua máy tính, có thể cảm thấy được người ngồi bên kia màn hình là một tên vừa kiêu ngạo lại còn kích động. Cho nên khi hắn và Phó Văn Đoạt gặp mặt, hơn nữa cùng nhau tổ đội thật lâu, hắn cũng chưa phát hiện Phó Văn Đoạt chính là Victor.

Phó Văn Đoạt không giống người có dã tâm lớn như vậy.

. . . . . .Chẳng lẽ anh là kiểu người không thể trông mặt mà bắt hình dong?

Đường Mạch lén lút đánh giá Phó Văn Đoạt. Nam nhân này có lẽ thật sự có dã tâm.

. . . . . .Có dã tâm? Vậy dã tâm của anh ấy là gì?

Khi Đường Mạch nhớ lại cảnh tượng trước kia hai người đánh bài, Phó Văn Đoạt đã tự hỏi một ít vấn đề. Suy nghĩ trong chốc lát, hai người ăn ý đem chuyện này tạm thời ném sang một bên. Thật rõ ràng người chơi đã chia làm hai phe, Đường Mạch cũng không kiêng dè nữa. Bốn người bọn họ đứng cùng một chỗ, dùng phương thức mơ hồ quanh co ngoằn ngoèo để nói ra manh mối của mình.

Trước khi Phó Văn Thanh mở miệng, Trần San San bảo: "Nói bé thôi, mà em không cần phải nói. Manh mối của em là gì bọn chị cũng có thể đại khái đoán được rồi, em nên cẩn thận không để tiết lộ ra thì hơn." Không nắm chắc mức độ tốt là bao nhiêu.

Phó Văn Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, giữa bảy người chơi, manh mối của hai người chơi đã rất rõ ràng. Chàng trai trẻ nghĩ cấp tiếp theo của mình là Trần San San, rất có thể manh mối của anh ta là "Cấp tiếp theo có giới tính nữ". Manh mối của Phó Văn Thanh có ý nghĩa cấp trên của cậu bé là cô gái trẻ, tức "Phó Văn Thanh → Hình Tư Kì". Đương nhiên, cậu cũng có thể ở trong hai chuỗi thức ăn, còn có "Phó Văn Thanh → Phó Văn Đoạt".

Trần San San: "Bảy người chơi, bốn người ở cấp 1 và cấp 2 có thẻ xác định được vị trí của mình, tổng cộng có chín loại trình tự. Nhưng ba người ở cấp ba và bốn đều không thể xác định vị trí của mình. Xem tình huống, trừ bỏ nữ hồi quy giả kia, " cô bé lén lút liếc nhìn Hình Tư Kì, "Hai hồi quy giả còn lại cũng không dám xác định cấp tiếp theo của mình là ai."

Đường Mạch gật đầu nói: "Ừm, dựa vào tin tức trước mắt chúng ta có được mà nói, trò chơi này không có khả năng thông quan."

Tin tức quá ít, mà thứ tự có thể rất nhiều.

Chuỗi thức ăn cũng không phải chỉ có một cái, đem bảy người chia ra bốn cấp bậc ABCD, ba người ở cấp CD có thể có rất nhiều vị trí. Tỷ như Trần San San, trên mặt là con số 3, nhưng này cũng không có nghĩa cô bé nhất định sẽ ở cấp ba, cô bé còn có thể là cấp hai.

Đường Mạch suy nghĩ, nói: "Sau khi chuỗi thức ăn kết hợp thành một mạng lưới, sẽ rất phức tạp. Hiện tại điều chúng ta cần làm nhất chính là tìm được manh mối của những người khác."

Phó Văn Thanh: "Nhưng Hắc tháp nói, khôngđược phép tiết lộ manh mối của mình cho người khác nghe."

Đường Mạch nhăn mày.

Trò chơi này không nên như vậy. Nếu thật sự như vậy, trò chơi tựa hồ sẽ không có phương thức thông quan. Đến thời điểm ấy, e rằng chỉ còn một loại phương pháp thông quan duy nhất và cuối cùng. Nhưng loại phương pháp này. . . . . .

Đường Mạch ngẩng đầu, phát hiện Phó Văn Đoạt đang nhìn mình. Hắn quay đầu lại, đối diện tầm mắt với Trần San San.

Ba người đồng loạt trầm mặc.

Đường Mạch khẽ thở dài, hắn cầm cây dù nhỏ lên. Đúng lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, một tiếng chuông nặng nề đột nhiên vang lên.

Doong!

Mười hai tiếng chuông quanh quẩn trong phòng, bảy người lập tức cảnh giác. Tiếng két két của xe ngựa truyền đến từ bên ngoài cửa, Đường Mạch kinh ngạc nhìn về cái đồng hồ báo thức ở giữa phòng. Không biết từ khi nào, kim đồng hồ đã chỉ đến số 12.

Trần San San cả kinh nói: "Sao lại nhanh như vậy?!"

Đúng vậy, sao lại có thể nhanh như thế. Bọn họ đều là người có ý thức về thời gian, tất cả mọi người đều hiểu mười hai giờ đêm đối với Cinderella nghĩa là gì, cho nên ngay từ đầu Trần San San đã chú ý thời gian. Nhưng rõ ràng còn chưa qua vài tiếng, cái đồng hồ này lại nháy mắt chỉ đến số 12.

Sắc mặt Phó Văn Đoạt trầm xuống, lạnh lùng nhìn cánh cửa thật lớn kia.

Két một tiếng, cửa lớn chậm rãi mở ra. Một cỗ xe ngựa bí đỏ hoa lệ chậm rì rì tiến vào, Đường Mạch chuẩn bị sẵn sàng, cửa xe mở ra, một chiếc giày thủy tinh xuất hiện trước mặt mọi người. Đường Mạch theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, đợi đến khi cô gái xinh đẹp bước xuống xe, tất cả mọi người kinh ngạc trong nháy mắt.

Vương Tiểu Điềm mặc váy dạ hội màu xanh xinh đẹp, che miệng cười nói: "Ôi ôi, ta rất thích ánh mắt hiện tại của các ngươi. Cho là ta sẽ mặc quần áo bẩn thỉu rách rưới đến gặp các ngươi sao? Đọc nhiều truyện cổ tích quá rồi đấy! Ta chính là nữ MC Vương Tiểu Điềm được hoan nghênh nhất Vương quốc dưới lòng đất!"

Cô bé lọ lem nhấc váy đi đến giữa mọi người, nàng vươn tay, đem kim đồng hồ của cái đồng hồ báo thức kia xoay đến tám giờ.

Sau khi làm xong hết thảy, nàng quét nhìn người chơi một vòng, cười ngọt ngào: "Cho nên cái đồ nhân loại thối các ngươi, hiện tại đã biết chuỗi thức ăn của mình chưa? Đây là đêm đầu tiên, các ngươi còn hai đêm nữa. Chờ Vương Tiểu Điềm ta trở thành công chúa thì sẽ không còn thời gian chơi cái trò trẻ con này với các ngươi nữa đâu, các ngươi tự sinh tự diệt trong phòng đi."

Trần San San trực tiếp mở miệng: "Trò chơi này không thể thông quan."

Vương Tiểu Điềm trừng lớn mắt: "Ngươi nói cái gì?"

Trần San San bình tĩnh nói: "Ta nói, dựa vào manh mối trước mắt bọn ta có, trừ phi may mắn, nếu không sẽ không thể thông quan trò chơi này."

Vương Tiểu Điềm giận dữ nói: "Ngươi cái đứa nhân loại này, chính mình ngu ngốc còn nghi ngờ trò chơi của ta! Trò chơi của ta đương nhiên có thể thông quan, toàn bộ Vương quốc dưới lòng đất đều biết Vương Tiểu Điềm ta không bao giờ nói dối!"

Phó Văn Thanh nhỏ giọng nói thầm: "Ai biết ngươi có nói dối ở nhà hay không."

Đường Mạch đột nhiên nói: "Thông quan bằng cách nào."

Vương Tiểu Điềm lập tức theo quán tính mà nói: "Căn cứ vào manh mối tìm ra vị trí của ngươi trên chuỗi thức ăn, là có thể thông qua. . . . . ." Cô gái xinh đẹp chớp mắt mấy cái, lấy tay che miệng lại: "Ấy, mình vừa mới nói gì thế này."

Phó Văn Đoạt: "Bọn ta chỉ có thể biết manh mối của chính mình, không thể biết manh mối của người khác. Không có khả năng thông quan."

Vương Tiểu Điềm đúng lý hợp tình nói lại: "Đó là do các ngươi không có chí tiến thủ, không cố gắng thông qua thí nghiệm của Darwin để lấy thêm manh mối thôi!"

Đường Mạch hai mắt trợn to: "Thí nghiệm của Darwin?"

Vương Tiểu Điềm cười ngọt ngào, lộ ra hai cái răng nanh: "À, chẳng lẽ ta đã quên nói cho các ngươi sao. Mỗi buổi tối các ngươi đều có thể tham gia thí nghiệm của Darwin, nâng cao vị trí trong chuỗi thức ăn của mình lên. Chuỗi thức ăn đã định sẵn sẽ không thay đổi, nhưng vị trí cấp bậc có thể thay đổi nha. Chuột ăn hổ, nó liền biến thành hổ, còn hổ sẽ biến thành chuột. Ngươi ở trong thí nghiệm của Darwin đạt được cấp 1," Vương Tiểu Điềm chỉ vào Đường Mạch, "Nhưng ngươi có thể tiến hóa thành cấp cao nhất, lấy quả bóng cùng manh mối của tên cũ. Chẳng lẽ ta chưa nói sao? A, nhất định là do bận quá nên ta quên mất."

Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt cười sung sướng của Vương Tiểu Điềm ám chỉ nàng ta không hề quên chuyện này, chính là cố ý không nói để nhìn biểu tình ngạc nhiên của người chơi.

Cô gái trẻ nói: "Thí nghiệm của Darwin là sao?"

Vương Tiểu Điềm liếm môi: "Các ngươi xác định mình muốn thử sao?"

Bảy người không chút do dự gật đầu.

Trò chơi này đã lâm vào đường cùng, không tham gia thí nghiệm của Darwin, bọn họ căn bản không thể lấy thêm những manh mối khác để thông quan trò chơi.

Vương Tiểu Điềm nở một nụ cười cổ quái, nàng hưng phấn cực kì. Nụ cười quen thuộc kia khiến Phó Văn Đoạt nheo mắt, sau đó chỉ thấy Vương Tiểu Điềm vỗ vỗ hai tay, một cái camera rất lớn bỗng nhiên hạ xuống từ trên trần nhà. Ai cũng không biết nó là cái gì, lại thêm ba tiếng bật đèn tạch tạch tạch, ánh sáng chói mắt chiếu vào bảy người chơi trong phòng.

Vương Tiểu Điềm tay phải vừa động, một cái micro đính kim cương xuất hiện trong tay nàng. Nàng nhảy đến ngồi trên đỉnh cỗ xe bí đỏ. Vương Tiểu Điềm không hề nhìn bảy người chơi, ngược lại nàng ngẩng đầu nhìn về phía cái camera khổng lồ kia.

"Chín câu hỏi lớn chưa có lời giải đáp của Vương quốc dưới lòng đất là gì?"

"Đoàn xiếc thú kì quái có thật sự phá sản không?"

"Eva mà tất cả quái vật Hắc tháp đang tìm kiếm rốt cuộc là hồi quy giả hay là người sống sót trên địa cầu?"

"La la la la, hết thảy đều ở 《Happy Quiz》! Các vị khán giả thân mến, ta chính là người dẫn chương trình đạt huy chương vàng mà các ngươi yêu thích nhất Vương quốc - Vương Tiểu Điềm. Hôm nay lại là chuyên mục hỏi đáp nhanh, 《Happy Quiz 》 số 8341, chúng ta hãy cùng đến với trò chơi 'Chuỗi thức ăn của Cinderella' nào. Mau mau nhìn xem, hôm nay những người chơi nào đã may mắn thành công tiến vào trò chơi của chúng ta đây?"

Vương Tiểu Điềm nhìn vào ống kính máy quay, cười ngọt ngào: "《 Happy Quiz》, tổng cộng mười hai câu hỏi vấn đáp. Trả lời đúng sẽ được điểm, trả lời sai thì không được điểm."

Vương Tiểu Điềm đưa tay chỉ, camera liền lia tới bảy người chơi đứng giữa phòng.

Ngoại trừ Phó Văn Đoạt, sáu người còn lại đều mang vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, Đường Mạch lấy lại tinh thần rất nhanh, nheo lại hai mắt. Hắn nhìn đến trước mặt từng người chơi, một nút trả lời màu đỏ dâng lên từ dưới sàn nhà. Tổng cộng bảy nút, lơ lửng song song trước mặt người chơi.

Vương Tiểu Điềm cười hì hì, nàng ngồi trên nóc xe đung đưa hai chân, vui vẻ nói: "Tập 《 Happy Quiz 》hôm nay là số đặc biệt ngoài trời, Vương Tiểu Điềm ta chính là MC vàng, mỗi khi có chuyện gì hay ho đương nhiên ta đều nghĩ đến các khán giả yêu quý của ta rồi, chứ không phải dẫn chương trình chỉ vì tiền lương đâu nha. Trong bảy người chơi này có hai người mà các khán giả đều biết đó, bọn họ nổi tiếng lắm nha. Về phần bọn họ là ai. . . . . ."

"Ta cá một cái nút, rằng mình sẽ không nói cho các ngươi."

Vương Tiểu Điềm tuy rằng còn muốn nói thêm nhiều lời vô nghĩa, nói suốt cả tiết mục, nhưng nàng lại nhìn lên đồng hồ, tiếc nuối nói: "Thời gian có hạn, chúng ta bắt đầu học hỏi thôi ~"

Hết thảy việc này diễn biến rất tự nhiên. Vương Tiểu Điềm khiến người chơi ù ù cạc cạc, đột nhiên giáng camera từ trên trần xuống, cho tới bây giờ còn chưa giới thiệu qua chương trình 《 Happy Quiz》cho bọn họ. Nhưng Vương Tiểu Điềm căn bản không cho họ thời gian phản ứng, các người chơi còn đang chìm trong cơn mê, Vương Tiểu Điềm đã mở miệng nói: "Nào, xin nghe câu hỏi! Câu thứ nhất, Vương quốc dưới lòng đất. . . . . ."

"Đinh đinh!"

Vương Tiểu Điềm bị hù sợ: "Thật nhanh!" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Mạch.

Ngay cả Phó Văn Đoạt cũng chưa phản ứng lại, Đường Mạch vậy mà đã ấn nút trả lời khi Vương Tiểu Điềm còn chưa đọc xong câu hỏi.

Vương Tiểu Điềm cũng có chút mơ hồ: "Khách mời Đường Mạch, ta còn chưa đọc xong câu hỏi, ngươi sao lại chọn trả lời. Chẳng lẽ ngươi biết ta định hỏi gì sao?"

Đường Mạch đúng lý hợp tình nói: "Không biết."

Vương Tiểu Điềm: "Hể?"

Đường Mạch: "Ngươi vừa rồi nói trả lời đúng sẽ thưởng điểm, trả lời sai thì không được điểm. Ngươi chưa nói, trả lời sai sẽ bị phạt. . . . . . Vậy trả lời sai có bị phạt hay không?"

Vương Tiểu Điềm: ". . . . . .Không có."

Đường Mạch thản nhiên nói: "Thế à, vậy đọc một câu hỏi đi."

Ba hồi quy giả vừa mới lấy lại tinh thần: ". . . . . ."

Còn như thế này được nữa à! ! !


Tác giả có lời muốn nói:

Phó tiểu đệ: Từ từ, các anh có ý gì em căn bản không hiểu a a a a a xin anh họ với chị dâu đừng trao đổi bằng ánh mắt như thế, chị San San mau nói cho em biết đi!

# Rõ ràng là một đội bốn người vì sao lại chỉ có mình em giống một đứa ngốc, cầu một người ngốc của đội khác xuất hiện QAQ! #

Ba người ở đội khác: Hình như chúng ta cũng không ngốc lắm【cười tủm tỉm】

____________________________________________________

(*) Một chút về học thuyết tiến hóa của Darwin cho bạn nào muốn tìm hiểu:

Nội dung chính của học thuyết Darwin:

- Các cá thể sinh vật luôn phải đấu tranh với nhau để giành quyền sinh tồn (đấu tranh sinh tồn) và do vậy chỉ có một số ít cá thể được sống sót qua mỗi thế hệ.

- Trong cuộc đấu tranh sinh tồn, những cá thể sinh vật nào có biến dị di truyền giúp chúng thích nghi tốt hơn dẫn đến khả năng sống sót và khả năng sinh sản hơn cá thể khác thì những cá thể đó sẽ để lại nhiều con hơn cho quần thể. Theo thời gian, số lượng cá thể có các biến dị thích nghi sẽ ngày một tăng và số lượng cá thế các biến dị không thích nghi sẽ ngày một giảm. Đacuyn gọi quá trình này là chọn lọc tự nhiên

- Quá trình chọn lọc tự nhiên về cơ bản cũng giống như quá trình chọn giống vật nuôi cây trồng của con người.

(Lời giải của bài 2 trang 112 sgk Sinh học 12, nguồn baitap.me)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com