ZingTruyen.Info

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 167: Đường Mạch: Không cần thiết phải bán thân vì Hắc tháp?

Pingpong1105

Chương 167: Đường Mạch: Không cần thiết phải bán thân vì Hắc tháp?

Editor: Pingpong1105

Đường Mạch bình tĩnh nói: "Phương pháp cuối cùng không thể làm." Vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, căn bản nhìn không ra chút lúng túng nào từ vấn đề mà Jacks hỏi. Trong bốn người, cũng chỉ có Jacks là không hiểu được ý của Đường Mạch. Trần San San trầm mặc một lát, hỏi: "Không thể?"

Phó Văn Đoạt: "Ừ, không thể."

Trần San San nói: "Được, vậy cũng chỉ có cách thứ hai, cướp đi tất cả đạo cụ. . . . . . không cho Phó thiếu tá sử dụng nữa. Nhưng loại phương pháp này em không tán thành. Trước mắt, hiểu được ý tứ của câu ghi chú dị năng không rõ ràng kia không có ích bằng đạo cụ." Một hai cái đạo cụ thì không nói, nhưng lấy đi tất cả đạo cụ của Phó Văn Đoạt, trong đó còn có những đạo cụ phẩm chất hiếm có nữa mà. Cô gái nhỏ không chút do dự nói: "Anh Đường Mạch, anh thấy được không?"

Trần San San không biết đến sự tồn tại của trứng gà tây Mạch Mạch. Nếu Đường Mạch cướp đi đạo cụ lưu trữ của Phó Văn Đoạt, hắn không thể cam đoan rằng về sau trứng gà tây có dùng lại được không. Tác dụng lưu trữ thực sự quá lớn, Đường Mạch không thể lấy nó ra mạo hiểm.

Đường Mạch: "Ừm, chúng ta tạm thời không cần lo lắng về vấn đề này."

Ánh mắt Phó Văn Đoạt bay tới trên người Đường Mạch, rất nhanh lại thu về.

Nhờ vào dị năng của Phó Văn Đoạt để biết được thế giới Hắc tháp đích thực, con đường này cơ hồ đã bị tắc nghẽn. Đường Mạch không thể giết Phó Văn Đoạt, cũng không thể cướp đi tất cả đạo cụ của anh. Về sau số đạo cụ Phó Văn Đoạt có được nhiều lên, hắn lại càng không làm được. Đồng hồ báo thức chân lý sẽ không nói dối, như vậy chỉ còn lại con đường thứ ba.

Đường Mạch suy tư hồi lâu, hắn nhắm mắt lại khẽ thở dài: "Thời điểm chúng ta trở lại địa cầu, Hắc tháp tuyên bố ngày 18 tháng 5 mở ra phiên bản mới, cũng chính là bảy ngày sau. . . . . ."

Vấn đề cướp đi dị năng của Phó Văn Đoạt tạm thời bị đá sang một bên, mọi người nghiêm túc trở lại, bắt đầu nói đến việc Hắc tháp đổi mới phiên bản vào cuối tuần.

Trần San San: "Phiên bản mới khẳng định có liên quan tới người tàng hình. Theo như tin tức người của Thiên Tuyển lấy được từ chỗ Quái vật Hắc tháp, con quái đó nói chúng ta tốt nhất là nên đi công tháp. Bây giờ ngoại trừ anh Đường Mạch cùng Phó thiếu tá, ở Châu Âu cũng có người chơi thành công thông quan Hắc tháp tầng bốn. Nhưng thật đáng tiếc, tốc độ quay về của chúng ta chậm hơn Mộ Hồi Tuyết."

Dừng một chút, cô bé nói: "Tuy rằng anh Đường Mạch là bởi vì nhờ Schrödinger giúp chế tác đạo cụ mới nên mới bị trì hoãn thời gian, nhưng Mộ Hồi Tuyết thông quan dở dang tầng bốn Hắc tháp từ tháng trước, thời gian trì hoãn của cô ta khá lâu. Hơn nữa quan trọng nhất là. . . . . . Người tàng hình thông quan Hắc tháp tầng bốn, đối với chúng ta có ảnh hưởng gì không?"

Cảnh cáo của BOSS Hắc tháp tuyệt đối không thể nào là tin tức vô căn cứ.

Tầng thứ tư Hắc tháp tựa hồ là một tầng rất quan trọng, người đầu tiên thông quan nó, có lẽ sẽ nhận được đãi ngộ đặc thù gì đó. Đáng tiếc người còn sống sót trên địa cầu sẽ không thể biết được.

Đường Mạch nghĩ nghĩ: "Còn có bảy ngày, hai người tối mai về Thượng Hải đi." 

Jacks sửng sốt: "Về Thượng Hải?"

Đường Mạch: "Đúng vậy. Mai bọn tôi sẽ đi Thiên Tuyển, trao đổi thông tin với bọn họ. Thiên Tuyển là tổ chức Khách lén qua sông lớn nhất ở Bắc Kinh, tình báo bọn họ có được khẳng định nhiều hơn chúng ta. Phiên bản mới sắp đến, hiện tại ai cũng không biết thái độ của người tàng hình đối với người chơi địa cầu là gì. Trước khi xác định thái độ của đối phương, Thiên Tuyển sẽ không trở mặt với chúng ta."

Nguyễn Vọng Thư có thể bảo Lý Diệu đi theo hai người Đường Mạch công tháp, Lý Diệu cũng chủ động đứng ra trong lúc nguy cấp, mạo hiểm sinh mệnh giúp Đường Mạch dời đi vết thương, người của tổ chức này tạm thời có thể tín nhiệm.

"Sau khi hai người lấy được tin tức, mang theo nó quay về Thượng Hải, cùng bàn bạc với Lạc Phong Thành. Thượng Hải rất nhiều tổ chức, nhưng không có cái nào có thực lực giống Thiên Tuyển. Bên Lạc Phong Thành rất có thể đang gặp nguy hiểm."

Jacks nhẹ nhàng gật đầu, nói: "San San sẽ không quay về cùng tôi."

Đường Mạch giật mình: "Cái gì?"

Jacks sờ sờ gáy, từ khi hắn mới đến Bắc Kinh, bây giờ đã trôi qua nửa tháng, tên ngốc này mới nhớ tới một sự kiện. Trước khi đi Lạc Phong Thành đã dặn dò hắn, thế mà hắn quên béng đi mất: "Tiến sĩ Lạc nói, San San ở lại tổ đội cùng các cậu, không cần quay về Attack. Năng lực của cô bé ở bên các cậu mới được trọng dụng. . . . . . Ôi, chẳng lẽ tôi chưa nói sao?" Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía cô bé tóc ngắn đang mơ mơ hồ hồ: "San San, tôi chưa nói sao? Ầy, vậy bây giờ tôi nói rồi."

Trần San San: ". . . . . ."

Đường Mạch: ". . . . . ."

Thờ ơ như vậy thật sự không sao hả!

Sau khi tổng kết xong tình huống trước mắt, mọi người đều tự nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai đi căn cứ của Thiên Tuyển, cũng vừa vặn đón Phó tiểu đệ về. Đường Mạch còn chưa đi được vài bước, Trần San San đã gọi hắn lại: "Anh Đường Mạch."

Đường Mạch xoay người, cúi đầu nhìn cô nhóc gầy yếu.

Trần San San thần sắc bình tĩnh, rõ ràng chỉ có mười lăm tuổi, lại trầm ổn giống như người trưởng thành: "Dị năng của anh có thể sao chép những dị năng khác, vậy. . . . . Anh có dị năng của em không?"

Đường Mạch trầm mặc một lát, nói: "Thật xin lỗi, lúc ở trường Thị Bắc anh đã có được dị năng của em rồi, nhưng không nói cho em biết."

Trần San San: "Dị năng của em có hạn chế gì vậy?"

Đường Mạch: "Nó gọi là 'Siêu trí tuệ', có thể tăng chỉ số thông minh lên, đối với tất cả sự vật, phán đoán của em có sự chính xác rất cao, cao nhất là 50%. Nói cách khác, em nói ra phỏng đoán nào, đều có nhiều nhất 50% xác suất chính xác. Đây là một dị năng rất mạnh, nhưng giới hạn của nó là, thể lực của em không có cách nào tăng lên."

Trần San San thế nhưng không có một tia kinh ngạc, cô bé bất đắc dĩ cười cười: "Bảo sao sau khi em thông quan Hắc tháp tầng hai xong, trải qua rất nhiều phó bản khác nữa, em cảm thấy lối suy nghĩ của mình dường như nhanh nhẹn hơn, nhưng thể lực mất đi thì hồi phục rất chậm, không tăng lên tí nào."

Cô bé không hề trách cứ Đường Mạch đã lặng lẽ phục chế dị năng của mình, ngược lại nháy mắt mấy cái: "Anh Đường Mạch, nếu anh nói cho em biết sớm một chút, thầy hẳn là sẽ không bắt em đi thực hiện mấy buổi rèn luyện địa ngục kia." Tuy rằng sau này Lạc Phong Thành cũng phát hiện đủ loại rèn luyện cơ thể không ảnh hưởng đến Trần San San, cô bé nhỏ còn không cao thêm được tí nào.

Đường Mạch cười cười: Chỉ có loại thời điểm này mới nhìn ra được, đây vẫn là một đứa trẻ.

Trần San San đột nhiên nói: "Trước khi Jacks quay về Thượng Hải, anh copy dị năng của anh ta đi."

Đường Mạch: ". . . . . .?"

Trần San San cực kỳ thành thật. Rõ ràng năm phút trước cô bé vẫn còn là đồng đội của Jacks, hiện tại trở thành đồng đội của Đường Mạch, cô gái nhỏ liền không chút khách khí giúp Đường Mạch hố Jacks: "Đúng vậy, anh Đường Mạch, anh đừng quên, nước phù sa không lưu nước giếng, dị năng của anh ta cũng rất lợi hại đó."

Jacks đang chạy đến một cửa hàng nhỏ tìm thức ăn thì đột nhiên rùng mình một cái, còn chưa biết mình đang bị "đại não" cũ của Attack tính kế.

Bóng đêm tối đen, bởi vì Hắc tháp đột nhiên thông báo đổi phiên bản mới, Bắc Kinh nhìn có vẽ bình tĩnh nhưng thực chất bên trong đang là từng đợt sóng cuộn biển gầm.

Đường Mạch cũng không có nghỉ ngơi. Hắn cầm cây dù nhỏ đã được tu sửa đi tới một mảnh đất trống, thử nghiệm vũ khí mới. Tiếng phá gió xoát xoát vang lên, cây dù nhỏ lạch cạch mở ra, lại bị chủ nhân của nó niệm chú ngữ, một lần nữa khép lại trên mặt đất.

Cái chuôi này so với lúc trước cầm nhẹ và tiện tay hơn nhiều. Mũi dù tròn tròn cứ như lưỡi dao sắc bén, bổ đến vật thể phía trước, chém sắt như chém bùn, độ đàn hồi của mặt dù tăng lên. Đường Mạch thử vài cái, ánh mắt hắn tập trung lên viên đá quý màu đỏ khổng lồ đính trên tay cầm ô. Đường Mạch vuốt ve viên đá quý kỳ quái, qua vài giây, một hàng chữ nhỏ hiện lên trên thân dù.

【 Đạo cụ: cây dù nhỏ của Bà ngoại Sói (đã được Schrödinger nâng cấp)】

【 Người sở hữu: Đường Mạch】

【 Phẩm chất: hiếm có】

【 Cấp bậc: cấp ba 】

【 Lực công kích: rất mạnh 】

【 Công năng: lực phòng ngự siêu mạnh, mặt dù rất cứng, mũi dù vô cùng bén nhọn, mở ra cây dù để phòng ngự, đóng cây dù lại để công kích. Đã được gắn nước mắt của mỹ nhân ngư, có được một hiệu quả thần bí khác. Nếu như hiệu quả đó được phát hiện thì sẽ tự động kích phát. 】

【 Hạn chế: khi sử dụng cây dù nhỏ thì phải hô lớn"Năng lượng màu hồng, ma pháp thiếu nữ biến thân!" 】

【 Ghi chú: Bà ngoại Sói có tâm tư thiếu nữ. . . . . .Đồ vô sỉ! Kiếp sau Schrödinger ta nhất định sẽ không bao giờ sửa đạo cụ cho ngươi nữa,ta nhổ! -- Schrödinger vĩ đại nhắn nhủ. 】

Đường Mạch: ". . . . . ."

Đường Mạch lần đầu tiên thấy có loại đạo cụ Hắc tháp che dấu công năng như thế này. Tất cả đạo cụ trong Hắc tháp đều có ghi chú giải thích rõ ràng tác dụng và hạn chế của nó. Hắn nghĩ nghĩ, đoán là Schrödinger cố ý che đi công năng mới của cây dù này, trả thù.

Mân mê viên đá quý màu đỏ bóng loáng trên cán dù, Đường Mạch lẩm bẩm: "Đây là nước mắt của người cá à?"

"Mỗi một giọt nước mắt người cá đánh rơi sẽ có thể biến thành một viên trân châu. . . . . ." Giọng nam khàn khàn dễ nghe vang lên từ sau lưng, Đường Mạch kinh ngạc quay đầu, Phó Văn Đoạt bổ sung câu tiếp theo: "Nhưng trong thế giới của Hắc tháp, đến Schrödinger còn là một con mèo đen, nước mắt người cá kia là ru-bi cũng không phải không có khả năng."

Ánh mắt hai người đối diện trên không trung.

Đường Mạch trở tay đeo cây dù bên hông, trấn định hỏi han: " Tiểu Thanh đi cùng người của Thiên Tuyển, sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Phó Văn Đoạt nhíu mày gật đầu, anh có chút bất mãn vì hình tượng thằng em nhà mình ở trong mắt Đường Mạch lại là cái bộ dạng đơn thuần dễ bị bắt nạt, quyết định vạch trần sự thật, ám chỉ nói: "Nó không ngoan như trong tưởng tượng của cậu đâu. Nó đi Thiên Tuyển, Lý Diệu cũng cùng chúng ta công tháp, nhìn qua giống như trao đổi, kỳ thật nó đã sớm chuẩn bị thăm dò quan sát tình huống nội bộ của Thiên Tuyển. Nếu có vấn đề gì xảy ra, nó sẽ tự biết chạy trốn."

Đường Mạch không chú ý tới ám chỉ của Phó Văn Đoạt, gật gật đầu: "Nguyễn Vọng Thư cũng không giống loại người ấy."

"Tôi nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu đang thí nghiệm một cái đạo cụ."

Đường Mạch nháy mắt hiểu được ý tứ của Phó Văn Đoạt, sau đó sắc mặt tối sầm.

. . . . . . Cái mũ thối của Mario!

Thời điểm bọn họ vừa mới gặp nhau (gặp mặt ngoài đời chứ không phải thông qua trứng gà tây), hắn dại dột không phát hiện có người ẩn núp gần đó, trước mặt Phó Văn Đoạt làm trò đâm đầu vào tường ba lần!

Đường Mạch rút cây dù nhỏ ra, thản nhiên nói: "Vũ khí mới, giúp tôi thử nghiệm một chút?"

Phó Văn Đoạt phát giác thái độ của Đường Mạch đã thay đổi, nhướng mày: "Được."

Giây tiếp theo, cây dù nhỏ màu hồng xoát một cái bổ vào không khí, thẳng tắp hướng tới khuôn mặt của Phó Văn Đoạt. Thế công của Đường Mạch không hề có một chút thu liễm nào, cường hãn bạo lực, mỗi một đòn đánh cây dù nhỏ hạ xuống đều nhắm đến điểm yếu của Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng không dám chủ quan, trở tay lấy ra con dao găm màu đen trong tay áo. Lưỡi dao sắc bén đánh lên bề mặt của cây dù nhỏ, phát ra tiếng va chạm của kim loại.

Đường Mạch nhìn thoáng qua, mặt dù không bị cắt rách, chỉ xuất hiện một vết xước mờ nhạt. Hắn ngẩng đầu nói: "Đạo cụ phẩm chất hiếm có?"

Phó Văn Đoạt: "Đạo cụ này có thể chọc thủng một lỗ trên người Đoàn trưởng Gánh xiếc."

Hai người đồng thời cười một cái, lại tiếp tục tấn công.

Lấy kĩ xảo đánh nhau mà nói, Đường Mạch thật sự không phải đối thủ của Phó Văn Đoạt, nhưng Phó Văn Đoạt vẫn sử dụng dao găm cẩn thận, tránh cho nó chạm đến Đường Mạch. Bởi vì chỉ cần thanh chủy thủ này đâm đến người Đường Mạch, nhất định sẽ để lại vết thương rất nặng, cho nên trông anh có vẻ rất e dè. Hai người ngươi tới ta đánh, tạo ra trên mặt đất một đống mảnh đá vụn.

Một ánh đao lóe lên trong mắt Đường Mạch, dao găm của Phó Văn Đoạt thẳng tắp mà hướng đến hắn. Đường Mạch theo bản năng mở ra cây dù nhỏ, dùng mặt dù ngăn lại một đòn này. Phó Văn Đoạt rất nhanh thu hồi đòn đánh, dừng lại con dao sắp đâm thủng cây dù nhỏ.

Phó Văn Đoạt: "Không thể xác định nó có hay không thể đâm hỏng cán ô này."

Đường Mạch cũng rút lại cây dù nhỏ không đánh tiếp, hắn hỏi: "Anh có những đạo cụ nào?"

Khi Đường Mạch hỏi câu này ngữ khí rất tự nhiên. Lấy hai tính cách của bọn họ, đều sẽ có bí mật của riêng mình, không bao giờ đem vật mình sở hữu nói hết ra ngoài. Tỷ như việc quen biết nhau từ trước của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, bọn họ vẫn luôn gạt Phó tiểu đệ, hai người theo bản năng đều không nói gì.

Nhưng Đường Mạch lại đương nhiên mà hỏi ra những lời này, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, giống như trong lúc đó giữa hai người không có bí mật.

Phó Văn Đoạt biết được điểm này, khóe miệng liền giương lên: "Ba đạo cụ phẩm chất hiếm có, sáu đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ, mấy loại khác cũng có một ít. Phẩm chất hiếm có chính là trứng gà tây Mạch Mạch, cái dao găm này, còn có một giấy thông hành của Vương quốc dưới lòng đất."

Đường Mạch: "Tôi cũng có ba, trứng gà tây Mạch Mạch, đồng vàng của Quốc Vương, còn có đồng hồ vô hạn phi xác suất. Giấy thông hành của Vương quốc dưới lòng đất có lợi ích gì?"

Phó Văn Đoạt: "Tùy ý thông quan ba trò chơi của Hắc tháp."

Đường Mạch: ". . . . . ."

Ba trò chơi! Ba trò chơi đó!

Hắc tháp ngươi mở to mắt mà nhìn cho kĩ, đó là một khách lén qua sông, đầu sỏ lớn nhất của đám khách lén qua sông trên địa cầu! Ngươi cho anh ấy đạo cụ tuyệt vời như vậy không sao đó chứ! ! !

Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy được so với cái giấy thông hành nghịch thiên này, đồng tiền vàng của mình thực sự yếu biết bao nhiêu.

Nhìn thấy sắc mặt Đường Mạch biến hóa, Phó Văn Đoạt tốt bụng bổ sung: "Nhưng khi thu hoạch đạo cụ trong trò chơi đó, nhiều nhất chỉ có thể là phẩm chất hoàn mỹ, với lại chỉ có cấp một thôi."

Đường Mạch: ". . . . . ." Được rồi, anh đừng nói nữa.

Trải qua cuộc nói chuyện này, bầu không khí kỳ quái nảy sinh giữa hai người do đồng hồ báo thức chân lý gây ra rốt cuộc biến mất không còn một mảnh. Đường Mạch cầm cây dù nhỏ, hai người cùng nhau đi về.

Sau khi địa cầu online, không còn ánh đèn chói mắt của thành thị, bầu trời đầy sao dần dần lộ ra.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn bầu trời hồi lâu mãi không thấy dải ngân hà, bước chân hơi ngừng một chút, nhẹ giọng nói: "Cho dù không có Mạch Mạch, giấy thông hành kia cũng cực kì quan trọng." Hắn sẽ không cướp đi cái giấy thông hành đó, đó là thứ Phó Văn Đoạt phải trải qua sinh tử mới có được. Mà hơn cả, hắn chỉ sợ nhỡ đâu không thể lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch ổn định hơi thở, hạ quyết tâm nói: "Tôi hẳn là không thể lấy dị năng của anh được. Chúng ta dùng cách khác điều tra thế giới Hắc tháp, hiện tại không cần sốt ruột."

"Sao lại không chiếm được?"

Đường Mạch lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn về nam nhân đi bên cạnh.

Phó Văn Đoạt cắm hai tay trong túi áo, mỉm cười nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh: "Không phải có ba phương pháp sao. Không thể giết tôi, bởi vì còn có Mạch Mạch, loại phương pháp thứ hai cũng không được. Nhưng là. . . . . .Còn có loại thứ ba."

Làm tình.

Trong đầu hai người đồng thời vang lên hai chữ này.

Nhưng bọn họ ai cũng không nói ra.

Tầm mắt Đường Mạch dừng trên khuôn mặt Phó Văn Đoạt, tựa hồ muốn từ gương mặt mà đoán ra xem người này đang nghĩ gì.

Bọn họ đều là gay, đều thích nam nhân. Chuyện này lúc trước Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt chui vào trong kho hàng, khi Đường Mạch vuốt ve cơ bụng của Phó Văn Đoạt, hắn đã biết. Nếu tính hướng không có vấn đề gì thì sinh lý sẽ không có mâu thuẫn. Đồng hồ chân lý sẽ không nói dối, chỉ cần bọn họ làm một lần, Đường Mạch có thể lấy được dị năng của Phó Văn Đoạt, tăng cao thực lực của mình, bọn họ nói không chừng có thể biết thêm một ít tin tức về Hắc tháp.

Nhưng mà. . . . . .

Đường Mạch nở nụ cười: "Tôi không thể bán thân vì Hắc tháp."

Nói xong, hắn xoay người. . ., tiếp tục bước về phía trước.

Thanh âm nghiêm túc của Phó Văn Đoạt vang lên sau lưng: "Nếu không phải bán thân thì sao?"

_________________________________

Hồng ngọc/ Ruby:


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info