ZingTruyen.Info

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 162: Tên khốn nạn kia, ngươi còn chờ gì nữa!

Pingpong1105

Chương 162: Tên khốn nạn kia, ngươi còn chờ gì nữa!

Editor: Pingpong1105

Trong hành lang sắt thép tối đen sâu thẳm, Phó Văn Đoạt cầm đèn pin đi tuốt đằng trước, Đường Mạch đi phía sau anh. Năm người chơi xuất phát từ điểm cuối của một cái cầu thang, trước tiên tìm kiếm phòng ở tầng hai. Bọn họ bước đi vội vã, rất nhanh đã tìm được cửa phòng thứ nhất.

Đã biết phương pháp thông quan rồi, tâm tình Lý Diệu thả lỏng rất nhiều. Phó Văn Đoạt lại cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn tay nắm cửa làm bằng sắt.

Ngay sau đó, tay phải anh vung một cái, biến thành một vũ khí hình chóp màu đen sắc bén lạnh như băng, tay trái ấn xuống tay nắm cửa. Trong phút chốc, ngọn lửa nóng rực phun ra từ giữa cánh cửa, Lý Diệu sợ hãi kêu một tiếng: "Đây là cái gì!" Vội vàng né sang một bên. Phó Văn Đoạt phất tay tạt ngọn lửa này ra chỗ khác, nhiệt độ của ngọn lửa kia rất lớn, tỏa ra ánh sáng trắng lóa.

Ánh mắt Đường Mạch lạnh lùng, nhìn về phía bên trong cánh cửa, chỉ thấy một cái cốc beaker* khổng lồ hình dáng vặn vẹo đứng sừng sững bên hông cánh cửa. Cái thân cốc của nó lắc trái lắc phải, vô số ngọn lửa phun ra từ trong miệng nó, bay thẳng ra ngoài cửa.

* Cốc beaker:

Đường Mạch lập tức nói: "Đóng cửa!"

Phó Văn Đoạt vươn tay muốn đóng cửa, nhưng một ngọn lửa lại bay về phía anh làm anh không thể không né tránh.

Đường Mạch xoay người tránh hai ngọn lửa, một tay hắn chống xuống sàn nhà, tay kia rút ra cây dù nhỏ, xòe ô về phía trước, muốn nhào đến chỗ tay nắm cửa. Lúc này cốc beaker trong phòng phát ra tiếng ồn ong ong, nó khựng lại nửa giây, tiếp theo dùng tốc độ nhanh hơn bắn ra những vòng tròn lửa màu trắng. Ngay khi mấy ngọn lửa này sắp bay ra ngoài cửa, một giây cuối cùng, Đường Mạch dùng cây dù nhỏ móc lấy tay nắm cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, ổn định lại hô hấp.

Mọi việc chỉ phát sinh trong ba giây ngắn ngủi, nhưng khi ngọn lửa đáng sợ này bắt lên da của người chơi, nó sẽ phát ra tiếng két két và lan rộng ra. Tay phải Phó Văn Đoạt trở về nguyên dạng, trên tay và lưng anh đều có vết cháy đen. Anh mặt không đổi sắc lấy ra dao găm, cắt đi chỗ da bị nướng đen của mình. Thấy thế, sắc mặt đám Lý Diệu khẽ biến, rất nhanh liền phát hiện trên làn da bị bỏng đen, miệng vết thương đang không ngừng mở rộng. Hai người chơi nữ khẽ cắn môi, cũng cắt đi chỗ da bị lửa thiêu cháy.

Lý Diệu hỏi: "Vừa rồi đó là cái gì? Trước đây chúng ta đã đi qua căn phòng này rồi, lúc đó làm gì có cái thứ này. Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cái cốc beaker, là tôi nhớ lầm à?"

Triệu Hiểu Phỉ nhớ lại cảnh tượng khi mình cắt đi mấy khối thịt ở vòng chơi thứ nhất, cô cắn chặt răng nanh, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt.

"Cô không nhớ lầm." Khi ngọn lửa đột nhiên phun ra, không biết là có phải trùng hợp không, Phó Văn Đoạt vừa vặn che phía trước người Đường Mạch, vậy nên Đường Mạch chỉ bị đốt một ít tóc. Hắn cứ như vừa đi cắt tóc ngắn thêm một tí, nói: "Trong căn phòng này quả thật không nên có cái gì. Thậm chí có thể nói, vị trí của căn phòng này lẽ ra không phải ở đây."

Mọi người cả kinh.

Đường Mạch lấy tấm bản đồ của Phó Văn Đoạt ra: "Vừa rồi chúng ta đi lên cầu thang, đi về phía bên này tổng cộng năm mét, thì thấy cửa phòng này. Nhưng mà nhìn sơ đồ pháo đài, khoảng cách từ cầu thang đến cửa phòng gần nhất cũng phải là tám mét." Nói xong, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt gật gật đầu: "Quả thật là tám mét."

Triệu Hiểu Phỉ lập tức suy đoán: "Từ từ, anh muốn nói là căn phòng này đã di chuyển hả?"

Đường Mạch: "Không chỉ có vị trí phòng thay đổi, thứ bên trong cũng thay đổi. Bởi vậy mới nói, đây là pháo đài sắt thép của Schrödinger."

Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn trần nhà tối đen như mực. Từ khi quản gia trung niên mang Schrödinger thông qua ống thép hình tròn rời khỏi phòng bếp, Đường Mạch liền mơ hồ nhận thấy được, cả cái pháo đài này đều là đồ vật của Schrödinger. Trong pháo đài, tiểu hắc miêu hoàn toàn nắm quyền thao túng tối cao.

"Schrödinger là một nhà phát minh vĩ đại." Giọng nam hơi khàn vang lên, Đường Mạch xoay qua, tầm mắt liền đối diện với Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt nhìn hắn, nói: "Đây là thành lũy của nó, nó hiển nhiên có thể thay đổi bố cục các căn phòng, thay đổi cả vật chứa bên trong. Nhưng vừa rồi khi chúng ta đang ở lượt chơi thứ hai, nó không hề thay đổi vị trí của đồng hồ báo thức và căn phòng. Khi lên lầu tôi có kiểm tra qua, nó cũng không thay đổi vị trí mặt khác của căn phòng." Dừng một chút, Phó Văn Đoạt nói: "Chỉ có vòng thứ ba, nó làm ra thay đổi."

Đường Mạch nở nụ cười, hắn hiểu được ý của Phó Văn Đoạt: "Đúng vậy, chỉ thay đổi ở vòng thứ ba, vì sao nhỉ?"

Phó Văn Đoạt nhếch môi: "Tôi cũng muốn biết, vì sao chỉ thay đổi ở vòng thứ ba, đồng thời còn trong một căn phòng vốn nên trống rỗng, thả một cái phát minh cực kỳ nguy hiểm."

Hai người kẻ xướng người họa, ăn ý đến cực điểm. Lý Diệu hoàn toàn không hiểu mấy lời bí hiểm mà Đường Mạch với Phó Văn Đoạt nói, cô đang chuẩn bị hỏi cho rõ, Đường Mạch đã nói ra đáp án, hắn cố ý ngân dài giọng, cười nói: "Có lẽ là bởi vì chột dạ?"

"Ta, ta không có chột dạ! Ngươi mới chột dạ! Cả nhà ngươi đều chột dạ! Toàn bộ Hắc tháp đều chột dạ! ! !" Tiếng rống giận dữ mềm dịu chợt vang lên trong hành lang, âm thanh này dọa hai người chơi nữ nhảy dựng, hai người nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu được đoạn đối thoại vừa rồi của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là có ý đồ.

Đường Mạch vô tội chớp mắt mấy cái: "Chỉ là đoán mà thôi, ngài Schrödinger vĩ đại, không cần kích động như vậy."

Hắn thốt ra lời này, tiểu hắc miêu càng thêm tạc mao. Thanh âm yếu đuối nhu nhược không ngừng mắng Đường Mạch, có khi lại mắng vài câu đồng hồ báo thức chân lý chết tiệt. Đến khi tiểu hắc miêu đang mắng Đường Mạch là cái tên nhân loại xấu xí thối tha không biết xấu hổ, Phó Văn Đoạt thản nhiên nói một câu "Ngươi như này càng giống có tật giật mình", thanh âm Schrödinger mới đột nhiên dừng lại.

Qua năm giây, tiểu hắc miêu càng thêm phẫn nộ: "Cái đám nhân loại vô sỉ này! ! !"

Giờ thì ngay cả Lý Diệu cũng hiểu được, bọn họ thật sự đã tìm đúng phương pháp thông quan trò chơi.

Schrödinger có thể tùy ý thay đổi vị trí của phòng, thay đổi bố cục sắp xếp bày đặt trong phòng. Nhưng cái nó không thể thay đổi chính là hành lang. Đây là phương thức thông quan Hắc tháp gợi ý, nó không có quyền thay đổi. Nhưng nó có thể đem thật nhiều phát minh thất bại nguy hiểm bỏ vào trong phòng, năm người Đường Mạch phải tìm qua tất cả phòng mới có thể thắng trò chơi, chỉ cần bọn họ chết trong một căn phòng bất kì, coi như là trò chơi thất bại.

Nghĩ vậy, sắc mặt Lý Diệu càng thêm khó coi.

Năm người thật cẩn thận tìm được căn phòng kế tiếp, trước khi Phó Văn Đoạt mở cửa, Đường Mạch đột nhiên mở miệng: "Thay phiên mở cửa đi."

Mọi người soạt soạt quay đầu, nhìn về phía hắn.

Đường Mạch mặt không đổi sắc: "Nếu cả 108 cái phòng, phòng nào cũng do anh ấy mở cửa thì sẽ không công bằng."

Da đầu Lý Diệu tê rần. Cô cũng biết được như thế là không công bằng, nhưng không ai nói, cô cũng làm bộ như không để ý. Nhưng bây giờ mọi người sắp thông quan, nếu Schrödinger thật sự thả thêm nguy hiểm gì đó vào trong phòng, yếu như cô, thật sự không dám mở cửa. Nhưng điều Đường Mạch nói cũng đúng. . . . . .

Hai người chơi nữ đều có chút xấu hổ, lúc này, một tiếng cười bỗng vang lên: "Loại việc này sao có thể để cho các quý cô làm chứ?"

Đường Mạch nhìn vẻ mặt đượm ý cười của Grea: "Vậy bây giờ làm sao đây?"

Nét cười trên mặt Grea bỗng dừng lại, hắn ta dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Mạch. Một lát sau, hỏi ngược lại: "Để một quý ông làm thay?"

Đường Mạch nói nhanh: "Vậy anh đến đây đi."

Grea căn bản không có cơ hội đổi ý: ". . . . . ."

Lý Diệu cùng Triệu Hiểu Phỉ lần đầu tiên cảm nhận được người con lai kỳ quái này vô cùng thuận mắt.

Schrödinger cũng không điên đến nỗi phòng nào cũng quẳng phát minh nguy hiểm vào, Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cùng Grea thay phiên nhau lên mở cửa. Bởi vì số lần Grea mở cửa là nhiều nhất, vậy nên cơ hội gặp phát minh nguy hiểm của hắn cũng nhiều nhất. Nhưng thường thì chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã phản ứng lại, thu đoản trượng, kéo lấy tay nắm đóng cửa.

Đường Mạch yên lặng nhìn Grea cùng cây đoản trượng của anh ta, mày hơi nhăn lại.

"My lady?"

Đường Mạch ngẩng đầu cùng Grea liếc nhau, hắn bật đèn pin lên, xoay người đi đến hướng căn phòng kế tiếp. Một giờ sau, người chơi đã kiểm tra xong tầng hai, đi xuống tầng một. Bọn họ đã tìm được 71 căn phòng. Số căn phòng bọn họ tìm được càng nhiều, tiếng mắng của Schrödinger cũng ngày càng thường xuyên.

Trong một lần nguy hiểm nhất, Đường Mạch mở ra một cánh cửa, một vầng sáng trắng lóa mắt nháy mắt bao phủ kéo năm người vào. Chờ đến khi Đường Mạch lấy lại tinh thần, hắn kinh ngạc phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không thể động đậy, chỉ còn lại đôi chân có thể cử động.

Hạn chế này còn lớn hơn so với thế giới chân lý!

Phát minh khủng bố mà thần bí của Schrödinger xuất hiện trước mặt người chơi, thậm chí Đường Mạch còn phát hiện một cái đồng hồ quả quýt quen thuộc trong một căn phòng khác. Hắn bất động thanh sắc đi lên trước quan sát cái đồng hồ này, cuối cùng đi khắp phòng một lần. Cánh cửa tiếp theo ngay ở hành lang đối diện, đến phiên Grea mở cửa, hắn ta chống đoản trượng đi qua.

Gậy ngắn va chạm với mặt đất, tạo ra tiếng cạch cạch.

Đường Mạch lấy ra từ trong túi áo một cái đồng hồ quả quýt khéo léo tinh xảo, nhìn thoáng qua, rất nhanh đã cất lại. Động tác hắn rất nhanh, ba người Grea cũng không chú ý tới. Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch đi cuối đội ngũ, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Đường Mạch khẽ lắc đầu, Phó Văn Đoạt nhíu mày.

Khi các người chơi tìm được căn phòng thứ 107, thanh âm líu lo của Schrödinger bỗng dừng lại. Đường Mạch giơ đèn pin lên rọi đến cuối cầu thang, đi từng bước một lên. Chân hắn mới bước lên bậc thang thứ nhất, một tiếng cười vui sướng khi người gặp họa vang lên: "Ha ha ha, ngươi cho rằng các ngươi thật sự đã thắng sao?"

Bước chân Đường Mạch lập tức dừng lại.

Schrödinger điên cuồng mà nở nụ cười, nó đắc ý nói: "Các ngươi đã thua rồi. Ngươi cho là Schrödinger vĩ đại sẽ thật sự bị đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi quơ được nhược điểm ư? Nhân loại, các ngươi thật quá ngây thơ rồi! Các ngươi chỉ cần đi lên cái cầu thang này là sẽ thua ngay, nhanh đi lên đi, nhanh lên, ta đang vô cùng muốn làm đám các ngươi trở thành nơi chứa vật phẩm của ta đấy!"

"Meo~" Âm thanh trầm mạnh của quản gia trung niên nhẹ nhàng theo sau thanh âm của Schrödinger.

Triệu Hiểu Phỉ và Lý Diệu nghe thế liền do dự.

Phó Văn Đoạt cũng chẳng có biểu tình gì, hai tay anh cắm trong túi áo, thần sắc bình tĩnh.

Biểu cảm Grea cực kỳ phấn khích, hắn ta dùng thần sắc kỳ quái nhìn nhìn trần nhà, rồi lại nhìn cầu thang dưới chân. Cuối cùng lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, dùng đoản trượng gõ mặt đất, giống như làm vậy có thể che đi giọng nói của Schrödinger.

Đường Mạch nâng đèn pin lên: "Đi thôi."

Schrödinger: ". . . . . ."

Thế mà lại không có phản ứng gì!

"Đứng lại! Nhân loại, các ngươi thật sự thua rồi, chỉ cần đi lên, các ngươi sẽ tiến vào bẫy rập của ta và đồng hồ báo thức giả!"

Đường Mạch lại bước thêm một bước, đi lên một bậc cầu thang.

"Các ngươi mà thua, thì sẽ bị ta chế thành bồn cầu thối đưa cho ông già Noel, ta thật sự sẽ đưa cho lão đấy!"

Đường Mạch lại bước thêm mấy bậc nữa, năm người đã đi đến lưng cầu thang.

"Ha ha ha, quên đi, vậy đám các ngươi mau mau đến đây đi. Ta rất muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dáng các ngươi bị biến thành mấy cái bồn cầu thúi. . . . . ."

Đường Mạch từng bước một đi tới bậc thang cao nhất. Khi hắn bước đến bậc cuối cùng, tiến vào tầng hai, Đường Mạch cẩn thận tìm kiếm trong chốc lát, rốt cuộc tìm được một cánh cửa cực nhỏ ở bên cầu thang. Cánh cửa này chỉ cao có nửa mét, rộng cũng nửa mét, Đường Mạch cúi người, vươn tay kéo lấy tay nắm cửa.

"Các ngươi đám nhân loại đáng ghét này! ! !"

"Cạch-----"

Cửa phòng được mở ra.

Tia sáng mỏng manh của đèn pin chiếu từ ngoài cửa vào, chiếu sáng một người một mèo trong phòng. Quản gia trung niên cao lớn đang cầm một chén miêu lương hôi thối, cao hứng ngồi liếm trong góc tường. Một con mèo nho nhỏ màu đen ngồi xổm giữa phòng, đôi mắt xanh biếc trừng to, sững sờ nhìn chằm chằm năm người chơi ngoài cửa.

Ánh mắt xanh biếc long lanh cứ như thủy tinh được bao phủ bởi những giọt nước lấp lánh, lại giống như tức giận đến phát khóc.

Đúng lúc này, giọng trẻ con thanh thúy của Hắc tháp vang lên-------

"Ding dong! Vòng chơi thứ ba chấm dứt, chúc mừng người chơi tìm được Schrödinger, thuận lợi thông qua nhiệm vụ chủ tuyến 'Trò chơi trốn tìm Schrödinger'. "

Ngoài cửa phòng nho nhỏ, năm người chơi cúi người, nhìn thấy Schrödinger qua cánh cửa. Tiểu hắc miêu ngồi ngay ngắn trên mặt đất, vừa tức vừa giận. Âm thanh Hắc tháp vừa dứt, Grea nghĩ nghĩ, đánh vỡ yên lặng, cười nói: "Tìm được ngươi rồi nha, Schrödinger vĩ đại."

Ai ngờ giây tiếp theo, một tiếng rít gào mềm mại bén nhọn vang lên: "Tên khốn kia, ngươi còn chờ cái gì nữa, lên đi!"

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người sửng sốt. Cùng lúc đó, một bóng đen vèo một cái xuyên qua không khí, hướng đến Đường Mạch đang đứng trên cầu thang tối đen. Đường Mạch phản ứng cực nhanh nghiêng người né đi, nhưng cái bóng đen này lại uốn éo xoay vòng, quẹt ra một vết rách trên mặt hắn. Máu tươi nháy mắt chảy tí tách xuống mặt đất.

----------------------------

Nửa tháng trước, trên đại thảo nguyên tinh linh bị thiêu thành một mảnh cháy đen.

Màu đen phủ kín tầm nhìn, trải ra đến tận chân trời, cho dù đã qua một ngày, ngọn lửa đang cháy dữ dội vẫn không có dấu hiệu yếu đi. Rất nhiều động vật nhỏ tản ra từ vùng đất khô ráo, một bên xui xẻo oán giận kêu khóc, một bên yên lặng thu dọn những thành viên trong gia đình đã bị đốt thành tro của mình.

Bỗng nhiên, một cái tai thỏ dài dựng thẳng lên; một con chuột đen nhỏ cũng đứng thẳng người, giật giật cái mũi.

Giây tiếp theo, hai động vật Hắc tháp sắc mặt đại biến, vùi đầu đào đất. Chúng nó bới vài cái liền đào ra một cái đường hầm, chui vào trong trốn. Qua vài giây, những động vật khác cũng phát hiện ra dị thường. Chúng hoảng sợ trừng lớn mắt, quay đầu bỏ chạy. Giờ khắc này, từ phía chân trời xa xôi, một điểm đen nhỏ xíu thong thả đến gần.

Đó là một chiếc xe bí đỏ xa hoa đến cực điểm, Vương Tiểu Điềm mặc váy dài màu xanh ngồi ở một bên xe ngựa, nàng giống như bị chọc cười, cứ che miệng cười khúc khích không ngừng.

Cái xe ngựa này lảo đảo chạy đến một thảm cỏ xanh mướt gần đó.

Tại cái thảo nguyên bị thiêu thành tro này vậy mà còn có một vòng cỏ xanh bán kính năm mét, thật là làm người ta ngạc nhiên. Vương Tiểu Điềm mở to hai mắt, tò mò ghé vào bên cửa sổ: "Đó là cái gì?"

Ở đầu bên kia xe ngựa, một nam nhân tóc vàng mặc lễ phục màu đỏ nhàn nhã ngồi. Nghe được câu hỏi của Vương Tiểu Điềm, hắn ta quay đầu, nhìn thoáng qua mặt cỏ hình tròn cổ quái kia. Giây tiếp theo, hắn tao nhã gợi lên khóe môi, đoản trượng nhẹ nhàng gõ trên mặt đất, cúi đầu, giọng nói dễ nghe vang lên: "My lady, ta ở đây chỉ để đáp lại chiếc xe ngựa đáng yêu của ngươi thôi."

Vương Tiểu Điềm nở một nụ cười ngọt ngào, cố ý nói: "Quý ngài vĩ đại, chẳng lẽ ngài đến đây không phải vì ta sao? Ta buồn lắm đó."

Nam nhân tuấn tú tái nhợt tóc vàng tháo mũ dạ xuống, hướng Vương Tiểu Điềm cúi người. Hắn ta mở cửa xe ngựa bí đỏ, giày đạp trên mặt đất khô cằn, phát ra âm thanh xì xì. Hắn bước về phía trước mười mét, cúi người cầm lên một đôi giày bẩn dưới mặt đất. Ai cũng không nghĩ tới, nam nhân anh tuấn tao nhã này bỗng nhiên đem giày hơ đến trước mũi, biến thái mà ngửi một chút. Càng kỳ quái chính là, nhìn hành động của hắn, Vương Tiểu Điềm thế mà không thấy có gì sai, ngược lại nàng cũng liếm liếm hai cái răng nanh nhỏ, lộ ra vẻ mặt tham lam.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, Grea quay người lại, hướng đến Vương Tiểu Điềm đang ngồi trong xe nói: "My lady, hương vị khiến cho người ta căm hận này, thật sự làm ta không thể quên."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info