ZingTruyen.Info

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 158: Những lời này căn bản không phải chân lý!

Pingpong1105

Chương 158: Những lời này căn bản không phải chân lý!

Editor: Pingpong1105

"Grea, anh đây là. . ." Có ý gì hả! Phần cuối câu không thể nói ra, Lý Diệu nhanh chóng khép miệng lại. Bất cứ một đại từ để hỏi nào trong câu đều có thể bị đồng hồ chân lý coi như câu hỏi rồi trả lời. Cô nghĩ mà sợ, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức màu xanh đang lơ lửng giữa không trung, Lý Diệu nghiến răng nói: "Anh hỏi cái vấn đề kia, không có tí tác dụng nào."

Grea tháo mũ dạ xuống, còn thật sự nói: "My lady, đây là vấn đề đã dày vò tôi suốt nhiều năm rồi." Dừng một chút, ánh mắt hắn ta chân thành: "Câu hỏi này xuất phát từ tận đáy lòng tôi đó."

Lý Diệu: ". . . . . ."

Xuất phát từ đáy lòng cái mẹ gì!

Nếu hiện tại Lý Diệu có thể cử động được hai chân, hoặc là đánh thắng được Grea, cô chắc chắn mình sẽ không chút do dự mà tiến tới đè cái tên vô liêm sỉ lãng phí cơ hội này xuống mặt đất mà đánh!

Bọn họ tổng cộng chỉ có năm lượt hỏi. Người thứ nhất bị đồng hồ chân lý tính kế, phí công vô ích. Người thứ hai thì bị Hắc tháp hãm hại, hỏi cũng như không. Đến người thứ ba thì đồng hồ chân lý trả lời hết sức vi diệu, nó nói la bàn sai trái gì đó, nhưng không hề lộ ra chút tin tức nào về người tàng hình.

Chỉ còn lại hai lượt hỏi, Grea thế mà đi hỏi đồng hồ chân lý, hắn ta phải làm thế nào mới kiếm được nhiều tiền?

Sao ngươi không hỏi luôn làm thế nào để trở thành tỷ phú trong một đêm luôn đi?!

Không chỉ có Lý Diệu, người chơi khác cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Grea. Quý ông áo đỏ cảm thấy mình khá oan ức, hắn ta bất đắc dĩ cười cười, mọi người nghĩ chắc hắn muốn giải thích gì đó, ai dè hắn ta thế mà lại xoay người, cúi người với đồng hồ chân lý: "Cảm ơn đã giải đáp vấn đề của ta, đồng hồ chân lý vĩ đại."

Mọi người: ". . . . . ."

Đồng hồ báo thức chân lý: ". . . . . ."

Một lát sau, đồng hồ báo thức chân lý nói: ". . . . . . Không cần cảm ơn."

Ánh mắt Đường Mạch đảo qua đảo lại giữa Grea và đồng hồ chân lý, hắn chậm rãi nhướng mày, môi nhếch lên.

Trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ về lời giải đáp vừa rồi của đồng hồ chân lý. Phản ứng của Đường Mạch không lớn như Lý Diệu, bởi vì hắn đại khái đoán được, hai người Lý Diệu cùng Triệu Hiểu Phỉ muốn hỏi dạng vấn đề nào.

Lý Diệu nhỏ giọng lầm bầm: "Lãng phí cơ hội thế này, hiện tại thì hay rồi, còn lại mỗi một lượt hỏi." Lý Diệu như cũ đối với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không tín tưởng lắm, dù sao cô cũng là thành viên của Thiên Tuyển. Cô tin tưởng Nguyễn Vọng Thư vô điều kiện, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể đem sự tin tưởng đó trao cho Phó Văn Đoạt cùng Đường Mạch, cho dù công tháp với hai người có thể tăng thêm kinh nghiệm. Tình huống hiện tại cô cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn cố gắng không biểu hiện ra ngoài.

Lý Diệu chỉ là nhỏ giọng oán giận một câu, không nghĩ tới Grea có thể nghe được.

"My lady, cô muốn tôi hỏi vấn đề dường như không có đáp án chính xác sao?"

Grea đột nhiên hỏi một câu, thân thể các người chơi trong phòng nháy mắt căng cứng. Mọi suy nghĩ trong đầu đều biến mất, Đường Mạch đề phòng nhìn về phía đồng hồ chân lý. Lần này thế mà đồng hồ chân lý không có phản ứng gì, xem ra nó đối với cái loại kỳ lạ như Grea cũng chẳng thèm để ý, không hề tính kế người chơi như lúc đầu.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Lý Diệu nghẹn nửa ngày, phun ra một chữ: "Đúng vậy."

Cô vẫn không dám tùy tiện nói chuyện như Grea.

Grea cười, nói: "Ví dụ như cô đối với tôi là cảm giác gì, cô thích loại hoa nào; nếu hiện tại công tháp thành công, rời khỏi rừng rậm sắt thép, cô muốn đi ăn, vậy cô sẽ lựa chọn ăn gì?"

Lý Diệu có chút kinh ngạc, không mở miệng.

Grea đoán đúng rồi.

Lý Diệu suy nghĩ muốn hỏi hai loại vấn đề, loại thứ nhất là trực tiếp hỏi đồng hồ chân lý phương pháp thông quan trò chơi là gì, loại thứ hai là hỏi một ít câu hỏi có đáp án chủ quan(*không căn cứ vào tình hình thực tế, chỉ dựa vào những suy nghĩ phiến diện của bản thân*). Một câu hỏi mà dựa vào cảm xúc, tâm tình của bản thân, đều không bao giờ có đáp án chính xác. Một giây trước Lý Diệu có thể thích bông hoa màu xanh, một giây sau cô có thể lại thích bông hoa màu đỏ. Trước kia mỗi khi Tề Hành hỏi cô muốn ăn gì, cô đều trả lời gì cũng được, thật sự là gì cũng được. Bởi vì cô cũng không biết chính xác mình thích ăn gì, quá mức rối rắm, gì cũng muốn ăn.

Vấn đề này ngay cả Lý Diệu cũng không trả lời được, cô nghĩ đồng hồ báo thức chắc chắn cũng không thể nói đáp án chính xác. Bởi vì chỉ cần nó nói ra một đáp án, Lý Diệu ngay lập tức có thể chỉ ra là mình không thích, không muốn ăn nó, phủ định đáp án của đồng hồ chân lý.

Grea: "Mọi người nghĩ về đồng hồ chân lý quá đơn giản rồi. Vấn đề như vậy đối với nó mà nói, chính là một cái chân lý vĩnh viễn vô nghĩa."

Triệu Hiểu Phỉ nhịn không được nói: "Nhưng anh cũng không nên hỏi loại vấn đề đó, lãng phí mất một cơ hội!"

Grea lộ vẻ mặt xấu hổ: "Cô giận rồi à?"

Triệu Hiểu Phỉ nhất thời không phản ứng lại: "Hả?"

"Làm cho một cô gái tức giận, đây đúng là sai lầm lớn nhất của tôi. Tuy rằng tôi không hỏi một vấn đề mà con người không giải quyết được, gây khó dễ cho đồng hồ chân lý. Nhưng quý cô thân ái của tôi, cô có biết Hắc tháp rốt cuộc là cái gì không?"

Không đợi đối phương trả lời, Grea nói: "Không ai biết. Cô có thể hỏi vấn đề con người trước mắt không biết, nhưng cái đồng hồ này khẳng định biết hết mọi thứ. Thứ mà nó biết, nhiều hơn so với cô tưởng tượng đó. Bởi vì nó là đồng hồ báo thức của sự thật nha! Đem mấy vấn đề không quan trọng lãng phí câu hỏi hiếm có của mình, còn không bằng hỏi một chút. . . . . . Tôi nên làm thế nào để kiếm được nhiều tiền. Ngài thấy tôi nói đúng không, đồng hồ báo thức chân lý vĩ đại?"

Chân lý đồng hồ báo thức được khen đến nỗi đỏ bừng cái mặt già này, đối với người chơi kỳ quái này không có lời nào để nói.

Mặt Triệu Hiểu Phỉ cũng thoáng đỏ lên. Bởi vì toàn bộ suy nghĩ của cô ta đều bị Grea đoán trúng.

Lý Diệu muốn hỏi một ít vấn đề có tính chủ quan, Triệu Hiểu Phỉ thì lại muốn hỏi vấn đề mà con người chưa giải đáp được, hoặc là mệnh đề mâu thuẫn.

Ví dụ như hỏi đồng hồ chân lý, nên chứng minh giả thuyết của Goldbach như thế nào(*), phương trình lớn nhất trên vũ trụ có tồn tại hay không(*kiểu số lớn nhất là bao nhiêu ấy*), nó như thế nào. Nhưng Triệu Hiểu Phỉ quyết định bỏ qua vấn đề này, con người đến cả sự tồn tại của Hắc tháp còn không thể giải thích, cô làm sao có thể chắc rằng phạm vi nhận thức của đồng hồ chân lý trong vũ trụ cũng giống với nhân loại chứ. Sự tồn tại của Hắc tháp đã sớm vượt qua giới hạn hiểu biết của nền văn minh nhân loại hiện giờ, đồng hồ chân lý cũng thế. Vấn đề mà cô không giải đáp được, đối với đồng hồ chân lý mà nói chỉ như "1+ 1 bằng mấy".

Đường Mạch nhìn thần sắc buồn bực của Triệu Hiểu Phỉ. Suy nghĩ của hắn cũng giống Grea, những nan đề con người không thể giải đáp, đồng hồ báo thức chân lý có lẽ đúng là có thể giải thích được. Nhưng thời điểm nó nói ra đáp án rất có thể sẽ bị Hắc tháp che chắn.

Nói chung là hiện giờ, bọn họ chỉ còn lại một cơ hội.

Lý Diệu lo lắng nháy mắt ra hiệu với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, nhưng cả hai người vẫn lờ cô ta đi.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Phó Văn Đoạt. Nam nhân cao lớn anh tuấn thân hình thẳng tắp nhìn chằm chằm cái đồng hồ báo thức khổng lồ trước mặt. Ánh mắt anh kiên định, thần sắc bình tĩnh. Hai người chơi nữ vắt hết óc suy nghĩ xem nên hỏi vấn đề gì, để khiến cho đồng hồ chân lý không trả lời được, hoặc là trả lời sai. Grea chống gậy, đứng xem náo nhiệt.

Chỉ có Đường Mạch, trên nét mặt không có một chút hoảng hốt nào.

Trong căn phòng yên tĩnh, bọn họ nghe được một giọng nam trầm thấp vang lên: "Vấn đề của ta là, ngươi phải như thế nào. . . . . . Mới có thể biến thành đồng hồ chân lý?"

"Lạch cạch ——"

Trên mặt của đồng hồ báo thức, kim giây thật dài bỗng nhiên khựng lại.

Hai người chơi nữ giật mình tại chỗ, kinh ngạc nhìn về Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch chậm rãi nhếch lên khóe miệng.

Phó Văn Đoạt bình tĩnh bước đến trước mặt đồng hồ báo thức chân lý.

Một tiếng chuông nổ vang, giọng nữ vẫn đang trầm ổn đột nhiên phát ra tiếng rống giận: "Người chơi công tháp, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ta chính là đồng hồ chân lý vĩ đại, vấn đề của ngươi không hề ý nghĩa, ngươi lừa gạt ta!"

Phó Văn Đoạt: "Đây là đáp án của ngươi à?"

Đồng hồ chân lý nghẹn lời: "Ngươi. . . . . .!"

"Ding dong! Hắc tháp tiến hành kiểm tra đo lường, trả lời sai."

Hắc tháp lần đầu tiên không hãm hại mà còn giúp người chơi một phen, phản bác lời nói của đồng hồ chân lý. Mọi người nghe được âm thanh của Hắc tháp, lộ ra biểu tình vui sướng. So với cái thứ đồng hồ chân lý này, các người chơi nguyện ý tin tưởng Hắc tháp hơn. Thế giới này đang nằm trong Hắc tháp, đến Schrödinger cũng phải phục tùng Hắc tháp, chỉ được chơi trò chơi cùng người chơi. Cho nên. . . . . .

Lý Diệu quyết đoán nói: "Ngươi căn bản không phải là đồng hồ chân lý."

Giọng nữ tức giận gầm rú: "Ta chính là đồng hồ báo thức chân lý vĩ đại. Năm thứ 138, ngài Schrödinger tôn kính nhận sự ủy thác của Vương hậu Hồng Đào, chế tạo ra ta, đồng hồ báo thức của sự thật, là lễ vật nhân dịp sinh nhật 100 tuổi của Vương hậu Hồng Đào. Ta chính là đồng hồ báo thức chân lý vĩ đại, đồng hồ chân lý duy nhất trong thế giới của Hắc tháp, ta đại diện cho tất cả sự thật trên đời này. . . . . ."

"Nếu ngươi là lễ vật dâng cho Vương hậu Hồng Đào, vậy vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Âm thanh của đồng hồ chân lý ngừng lại, nó "nhìn" về phía Đường Mạch.

Đường Mạch đứng sau Phó Văn Đoạt, gằn từng tiếng nói: "Nếu ngươi là lễ vật dâng cho Vương hậu Hồng Đào, thì bây giờ ngươi hẳn là nên ở trong lâu đài đá quý của Vương hậu Hồng Đào, chứ không nên ở trong rừng sắt thép của Schrödinger. Schrödinger cất phát minh của nó ở trong 108 căn phòng. Ngươi hẳn là biết, trong số đó có cả phát minh thành công, và cả phát minh thất bại."

Giọng nói dừng lại, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ báo thức khổng lồ đã không muốn chuyển động nữa: "Ngươi là đồng hồ báo thức chân lý, nhưng ngươi là đồng hồ báo thức chân lý thất bại. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta vẫn chưa nhìn ra được điểm sai của ngươi, bởi vì ngươi cùng đồng hồ chân lý thật quá giống. Ta đã từng thấy nó rồi."

Trừ Phó Văn Đoạt, những người khác đều không biết Đường Mạch đã từng gặp qua đồng hồ báo thức chân lý đích thực.

Đường Mạch: "Cái đồng hồ kia và ngươi có bộ dáng giống nhau như đúc, mỗi một con số, mỗi một cây kim đồng hồ trên thân đều không khác nhau tí gì. Ngữ khí nói chuyện, thái độ đối với chân lý, tất cả đều giống nhau. Ta đã cảm thấy các ngươi có chỗ nào đó bất đồng, nhưng nhất thời lại không tìm ra được. Các ngươi thật sự quá giống."

Đồng hồ báo thức chân lý không nhịn được mà quát: "Ta chính là đồng hồ báo thức chân lý!"

Phó Văn Đoạt: "Chân lý, chính là sự tồn tại khách quan tuyệt đối chính xác. Những lời này là ngươi nói nhỉ."

Đồng hồ báo thức chân lý: "Đúng vậy, là ta nói, mỗi lời ta nói đều là chân lý."

Phó Văn Đoạt cười nhẹ một tiếng: "Nhưng khi ngươi nhìn thấy chúng ta, câu đầu tiên mà ngươi nói, đó không phải là chân lý."

Kim đồng hồ của đồng hồ chân lý kịch liệt rung động, nó nhớ lại những lời mình nói. Bên kia, Lý Diệu cũng cố gắng nghĩ. Bỗng nhiên, Triệu Hiểu Phỉ lớn tiếng nói: "Hoan nghênh tiến vào thế giới của đồng hồ chân lý. Ta là đồng hồ báo thức chân lý vĩ đại, báo giờ chuẩn xác cho ngài Schrödinger tôn kính. . . . . . Nó nói những lời này? Những lời này, những lời này. . . . . ."

Triệu Hiểu Phỉ cả kinh nói: "A! Những lời này căn bản không phải chân lý!"

Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm của Đường Đường: Ta rất tin tưởng lão Phó, không cần phải liếc mắt ra hiệu.

Nội tâm của lão Phó: Đợi nửa ngày cũng không thấy Đường Đường liếc mắt nhìn ta một cái, hay là ta chạy ra hỏi nhỉ. . . . . .

_______________________________
(*) Giả thuyết của Goldbach:
Đây là một giả thuyết đơn giản được nhà toán học người Phổ sống ở thế kỷ 16, Goldbach đưa ra: mỗi số chẵn lớn hơn 2 đều có thể biểu diễn dưới dạng tổng của hai số nguyên tố, ví dụ 4 = 2 + 2, 8 = 5 + 3, 20 = 13 + 7. Tuy nhiên nó chưa được chứng minh tổng quát cho mọi số chẵn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info