ZingTruyen.Com

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 152: Tim của khách lén qua sông, nhắm rượu cực kỳ ngon~

Pingpong1105

Chương 152: Tim của khách lén qua sông, nhắm rượu cực kỳ ngon~

Editor: MaoMao (@hac_o_nha) 

Âm thanh Hắc tháp rơi xuống, vèo một tiếng, mèo đen khắp pháo đài dường như cực kỳ kinh hãi, trong nháy mắt tản đi tứ phía. Tất cả những chuyện này phát sinh quá mức đột ngột khiến mấy người Đường Mạch căn bản không kịp ngăn cản. Những con mèo này giống như dòng lũ màu đen, lẻn đến các góc trong pháo đài, tiếng mèo kêu liên tiếp hình thành một vòng vây xung quanh họ, làm da đầu người ta tê dại.

Quản gia trung niên giống như người máy cúi đầu chào năm người chơi một cái, sau đó lẳng lặng đi tới bên cổng, cúi đầu không lên tiếng nữa.

Từng đôi mắt màu xanh lục từ trong bóng tối lặng lẽ nhìn sang, đánh giá năm con người xa lạ. Đường Mạch quét mắt nhìn toàn bộ lâu đài, xoay người hỏi: "Chúng tôi có thể tùy ý tìm mèo ở trong lâu đài sao?"

Quản gia vẫn cúi đầu như cũ: "Không cho phép tiến vào nơi này, không có cách nào tiến vào."
Lý Diệu đảo mắt, lại bóng gió hỏi mấy vấn đề, muốn cạy từ miệng quản gia thông tin về Schrödinger và mèo của hắn. Nhưng mà quản gia từ đầu tới cuối chỉ lặp lại câu nói này.

Đường Mạch liếc mắt nhìn lão ta, nói: "Vậy chúng ta bây giờ đi tìm mèo đi."

Bên trong pháo đài là một mảnh đen kịt, ánh trăng màu đỏ trên cao rọi vào qua cửa sổ, miễn cưỡng soi sáng ra chút đường viền trong tòa nhà tối tăm. Quản gia đứng ở cửa ra vào không động đậy, năm người tổng cộng có hai đèn pin. Bọn họ phân làm hai nhóm, một nhóm là Đường Mạch và Lý Diệu, nhóm còn lại là Phó Văn Đoạt, Grea và Triệu Hiểu Phỉ, phân công nhau tìm kiếm mèo của Schrödinger.

Hai người nhóm Đường Mạch chịu trách nhiệm tầng hai pháo đài, ba người Phó Văn Đoạt chịu trách nhiệm tầng một.

Đường Mạch bật đèn pin cầm tay, vẻ mặt bình tĩnh đi lên tầng hai. Đập vào mắt hắn là hai cái hành lang thật dài, hai hành lang giao nhau nơi lối vào cầu thang, hình thành góc chín mươi độ, mở rộng hướng về hai phía. Lít nha lít nhít những cánh cửa đối xứng nhau ở hai bên hành lang, ánh trăng màu đỏ chiếu vào khe cửa, yên tĩnh đến quỷ quyệt.

Lý Diệu đi lên, cẩn thận từng li từng tí đặt tay trên cửa. Đường Mạch nắm chặt cây dù nhỏ, Lý Diệu cũng chuẩn bị sẵn sàng. Cô ta dùng sức đè xuống, lại nghe một tiếng lách cách, Lý Diệu sững sờ: "Hả, khóa rồi? !"

Đúng, cửa khóa.

Đường Mạch và Lý Diệu phân công nhau đi mở những cánh cửa này, hai cái hành lang tổng cộng có mười chín cánh cửa, trong đó mười cánh cửa là khóa kín, chín cánh cửa có thể mở ra. Khi Lý Diệu thử cố gắng mở cánh cửa bị khóa một cách thô bạo giọng trẻ con trong trẻo của Hắc tháp vang lên ở trong pháo đài ——

"Ding dong! Ở trong pháo đài sắt thép, các căn phòng đang khóa đều là nơi chứa bảo vật của ngài Schrödinger, cần chìa khoá để mở ra."

Hắc tháp nói không thể mở ra, vậy chắc chắn những cánh cửa đó không mở được.

Lý Diệu hậm hực thả tay xuống.

Khi hai người cố gắng mở cửa, mười mấy con mèo chạy vụt qua bọn họ một cái. Lý Diệu mấy lần muốn tóm lấy những con mèo này, Đường Mạch cản cô ta lại. Nữ bác sĩ không hiểu nói: "Chúng ta không phải cần tìm mèo của Schrödinger à, mấy con mèo này không cần xem sao?"

Đường Mạch không trả lời. Hắn tiến vào một căn phòng trống, tỉ mỉ lục soát một lần, ở trong góc tìm thấy hai con mèo đen gầy yếu. Hai con mèo này vừa nhìn thấy nhân loại liền quay đầu chạy. Tốc độ Lý Diệu so với mèo nhanh hơn, thực lực của cô nàng cũng không quá mạnh, nhưng cũng là trình độ Hắc tháp tầng hai. Cô ta dễ như trở bàn tay bắt lấy hai con mèo, khi nhìn thấy trên móng vuốt hai con mèo đầy bùn đất, cô thất vọng nói: "Điều thứ hai của quy tắc trò chơi, mèo tiên sinh rất thích sạch sẽ. . . Hai con này hẳn là không phải."

Đường Mạch nhìn về phía cô ta: "Đây là hai con mèo."

Lý Diệu chẳng hiểu ý của hắn: "Hả?"

"Quy tắc trò chơi điều thứ nhất, Schrödinger chỉ nuôi một con mèo. Điều thứ hai, con mèo này rất thích sạch sẽ, và không hòa hợp với bầy đàn."

Qua vài giây, Lý Diệu nói: "Hở? Ý cậu là, chỉ cần chúng ta nhìn thấy mèo không chỉ có một con, thì khẳng định đó không phải mèo Schrödinger? Thế nhưng mà mấy con mèo này đều giống nhau như đúc. Schrödinger chỉ nuôi một con mèo. . . Chẳng lẽ nói, mèo của hắn ta và mấy con mèo khác không giống nhau?"

Đáp án này không ai biết.

Dựa vào suy đoán của Đường Mạch, mèo của Schrödinger phù hợp với hai đặc điểm: Thứ nhất, không hợp với bầy đàn; thứ hai, thích sạch sẽ. Mặt khác, sau ba tiếng, bên trong pháo đài sẽ xuất hiện đồ ăn cho mèo. Mèo rất thích thứ đó.

Lý Diệu: "Chúng ta có thể lợi dụng đồ ăn cho mèo, dẫn con mèo này ra."
Thế nhưng trước đó, bọn họ chỉ có thể đi tìm mèo hết sức có thể.

Đường Mạch khom lưng ôm lấy con mèo đang co lại trong góc, quan sát kỹ lông trên người nó. Đến khi nhìn thấy trên chân mèo có một vệt màu nâu như sô cô la, hắn mới nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, tiếp tục tìm kiếm. Diện tích tầng hai nhỏ gấp đôi tầng một, sau một tiếng, Đường Mạch và Lý Diệu đã kiểm tra xong xuôi mấy con mèo trong phòng, kế tiếp là mấy con mèo giấu mình trong góc.

Đường Mạch gõ đèn pin cầm tay đi ở trong hành lang, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, tay phải đưa về phía trước, luồn tay vào trong một bình hoa. Chỉ nghe một âm thanh sắc bén vang lên, một con mèo nho nhỏ màu đen bị Đường Mạch cầm ở trong tay. Con mèo này bị loài người nắm lấy, sợ hãi không ngừng kêu to, thanh âm chói tai vang vọng ở bên trong pháo đài.

Sau khi kiểm tra dấu vết trên thân mèo, Đường Mạch thả để nó cho chạy, tiếp tục hướng phía trước.

Lý Diệu nhìn bóng lưng thanh niên cao gầy, qua nửa ngày, vẫn không nhịn được nói: ". . . Tôi nghĩ rằng cậu sẽ ở một nhóm với Phó Văn Đoạt, không phải là với tôi?" Dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữa, Lý Diệu nhận thấy được Đường Mạch làm như vậy là còn có dụng ý khác. Cô ta cảnh giác nhìn đối phương, nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đường Mạch dừng bước, quay đầu nhìn cô. Nhìn thấy Lý Diệu vẻ mặt đề phòng, Đường Mạch nhướng mày: "Cô nghĩ tôi muốn mượn cơ hội này để xử cô?"

Lý Diệu không hé răng.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là đồng đội, nhưng dù là trước đó tìm lối ra trong rừng, hay là khi phân đội đi tìm mèo của Schrödinger, Đường Mạch đều không yêu cầu muốn ở chung nhóm với Phó Văn Đoạt, ngược lại ở một nhóm với cô ta. Lý Diệu không thể không nghi ngờ. Cô ta không cho là Đường Mạch sẽ mượn cơ hội này diệt trừ bản thân, nhưng cô không nghĩ ra được nguyên nhân khác.

"Cô thấy Grea thế nào?"

Lý Diệu đang nghĩ về ý đồ của Đường Mạch, nghe vậy, cô ta nhất thời chưa kịp phản ứng lại: "Hả?" Một hồi lâu sau : "Cậu nói cái người nước ngoài lai tạp kia ấy à? Hắn ta không có chỗ nào là bình thường. Ăn mặc rất cổ quái, nói chuyện cũng kỳ quái, toàn nói mấy cái khó hiểu." Ví dụ phu nhân rồi quý ông gì đó. Lý Diệu lập tức nghĩ đến: "Từ từ, cậu nghi ngờ hắn ta? !"

Đường Mạch nói: "Thực lực của hắn ta rất mạnh."

Lý Diệu trầm tư một lát, hiểu rõ ý của Đường Mạch.

Thực lực của Grea quả thật rất mạnh.

Trước đó Triệu Hiểu Phỉ rơi khỏi trụ thép, đến cả Phó Văn Đoạt cũng không chạy tới cứu người, thì Grea đã có động tác leo lên cột rất nhanh chóng, ôm lấy Triệu Hiểu Phỉ. Một màn này Lý Diệu không thấy, thế nhưng cô ta nhìn thấy Grea một bàn tay cầm thanh thép, một tay khác ôm Triệu Hiểu Phỉ, leo mấy chục mét rất dễ dàng.

"Ở vài phương diện khác, thực lực của hắn ta không thua Victor, khả năng còn có thể mạnh hơn." Đường Mạch tiếp tục gọi tên "Victor", cho dù chỉ có hai người, cũng không để lộ tên Phó Văn Đoạt: "Victor là bộ đội đặc chủng, vô cùng am hiểu mấy cái leo trèo này. Trong khi Grea leo lên, tôi cố ý lót đằng sau, quan sát tư thế leo và tốc độ của hai người bọn họ. Victor leo lên một cách thành thạo, vô cùng thoải mái. Nhưng Grea thì lại như. . ." Đường Mạch cố gắng tìm cách nói phù hợp: "Hắn ta giống như không phải đang leo, hắn đang bước đi."

"Bước đi?"

"Dường như với hắn ta ràng buộc về trọng lực là không tồn tại. Đương nhiên, cũng có thể là do dị năng."

Đường Mạch và Lý Diệu đều đã gặp dị năng về phương diện trọng lực, dị năng của Nguyễn Vọng Thư chính là trọng lực áp chế.

Lý Diệu: "Cho nên anh để cho Phó. . . Victor ở đội bên kia là vì muốn theo dõi Grea?"

Đường Mạch gõ đèn pin cầm tay tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu như đối phương đột nhiên ra tay, Victor có khả năng chiến đấu với hắn ta hơn."

Giết Grea, Phó Văn Đoạt vẫn là nắm chắc hơn.

Hô hấp Lý Diệu hơi ngưng lại. Cô ta bỗng nhiên ý thức được trò chơi Hắc tháp tiến hành đến lúc này, quan hệ giữa người chơi càng trở nên mong manh hơn. Đặc biệt là trò chơi công tháp. Mỗi người chơi không nhất định sẽ nhận nhiệm vụ và ở số tầng giống nhau, nhiệm vụ công tháp có cùng lợi ích thì có thể khiến người chơi hợp tác với nhau, lợi ích khác nhau thì lại có khả năng dẫn đến việc người chơi tự giết lẫn nhau.

Lý Diệu không lên tiếng nữa, tiếp tục bắt mèo đen. Sau khi bọn họ chắc chắn con mèo nào không phải mèo Schrödinger thì sẽ cắt một nhúm lông nhỏ trên chân mèo đen để đánh dấu. 

Thời gian chậm rãi qua đi, sau hai giờ, mọi người tập kết lại ở đại sảnh pháo đài. Trong pháo đài yên tĩnh vắng vẻ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kim loại va chạm có quy luật của rừng sắt thép. Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt lắc đầu một cái với hắn, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Grea.

Giữa đại sảnh, người đàn ông tóc vàng mặc lễ phục màu đỏ tay phải cầm gậy ngắn, tay trái ôm một chú mèo màu đen nho nhỏ. Phát hiện Đường Mạch và Lý Diệu nhìn mình, Grea ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười: "Nhóc con đáng yêu này không biết vì sao vẫn luôn quấn quít lấy tôi." Vừa nói, hắn ta vừa vươn ngón tay, mèo đen nhỏ lập tức há mồm ra cắn nhẹ. Thay vì nói là cắn, càng giống là liếm hơn, mèo nhỏ làm nũng nheo mắt lại.

"Là một quý ông, tôi xưa nay sẽ không từ chối bất kỳ lời mời nào của thiếu nữ. Đặc biệt là một vị thiếu nữ nhỏ đáng yêu như vậy."

Triệu Hiểu Phỉ không để ý người đàn ông kỳ quái này, cô ta nói ra tình hình bên đội mình: "Chúng tôi tìm được 97 con mèo, không tìm được mèo Schrödinger."

Lý Diệu: "Chúng tôi tìm được 86."

Sắc mặt Triệu Hiểu Phỉ trở nên khó coi.

Ba tiếng, bọn họ tổng cộng tìm được 183 con mèo, không có con nào là mèo của Schrödinger. Vừa nãy ở trong đại sảnh, bọn họ tổng cộng nhìn thấy bốn, năm trăm con mèo. Với cái tốc độ này, bọn họ ít nhất còn phải tìm sáu tiếng. Đây là một phỏng đoán thận trọng. Càng về sau, càng khó tìm thêm mèo mới, thời gian này sẽ càng thêm lâu.

"Hắc tháp không cho giới hạn thời gian trong nhiệm vụ này." Triệu Hiểu Phỉ nghiêm túc nói: "Thế nhưng tôi cảm giác, chúng ta không thể tùy tiện tìm như thế này được, cần phải nắm chặt thời gian tìm ra con mèo kia."

Tất cả mọi người đồng ý với quan điểm của cô.

Đường Mạch hé miệng chuẩn bị nói chuyện. Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cùng lúc đó, Phó Văn Đoạt, Grea cũng đột nhiên ngẩng đầu, cùng một chỗ dán mắt vào ngoài cửa sổ. Một giây sau, chỉ nghe thấy âm thanh kim loại va chạm gấp gáp vang lên bên ngoài cửa sổ. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng rời khỏi lâu đài từ cửa hông, tiến vào hoa viên xinh đẹp.

Mấy người Lý Diệu cũng nhanh chóng đuổi kịp, khi bọn họ nhìn thấy người đang đi đến từ đằng xa, năm người đều đứng nguyên tại chỗ.

"A, hôm nay ngài ăn khách lén qua sông à?"

"Tim của khách lén qua sông, nhắm rượu cực kỳ ngon."

"Gan của khách lén qua sông, vừa ngon lại không nhiều mỡ."

"Đùi của khách lén qua sông, vừa ngon lại vừa dai."

"Ôi! Ngài Schrödinger mà ta tôn kính, hôm nay ngài muốn ăn khách lén qua sông ư?"

Một bài đồng dao cổ quái từ xa truyến đến, một ông lão gầy gò ăn mặc lôi thôi cầm trong tay một bình rượu chuối, vừa nấc rượu, vừa cười khà khà đi về phía pháo đài sắt thép. Đôi giày sắt của hắn ta nện từng bước mạnh lên nền sắt thép, phát ra âm thanh kim loại va chạm dồn dập. Hắn đi lắc lư từ trái sang phải, trong đôi mắt đục ngầu toát lên vẻ tham lam đầy dục vọng. Khi hắn đi vào hoa viên, hắn ta trực tiếp đi vào trong hoa viên, từ trong lòng lấy ra một cái bát vỡ. Rồi lại lấy từ trong tay áo ra một cái túi ni lông cũ bẩn và đổ tất cả chất rắn màu đen ở trong ra bát.  

Trong phút chốc, một mùi hương giống như phân xộc lên khắp hoa viên.

Mùi nồng nặc làm nguời ta buồn nôn, mùi phân thối gần như ngưng tụ thành thực thể, trong không khí có thể nhìn thấy mùi có màu vàng rất khó ngửi. Triệu Hiểu Phỉ nôn một trận, Grea nheo mắt lại, ý cười nơi khóe miệng biến mất. Lý Diệu còn chịu được, trước khi địa cầu online cô ta là bác sĩ, lại còn là bác sĩ ngoại khoa, thường thấy những vật này.

Sinh lý cảm thấy buồn nôn không chịu nổi, Đường Mạch mím môi, ngón tay chậm rãi xiết chặt. Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp che ở trước mặt hắn. Đường Mạch cơ thể hơi cứng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt rũ mắt, tay phải che mũi và miệng của Đường Mạch. Đường Mạch nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt.

Trước khi công tháp bọn họ có tìm một ngôi nhà để vào tắm, sữa tắm hình như là mùi chanh?

Không biết sao trong đầu, Đường Mạch xuất hiện câu nói này.

Lòng bàn tay cực nóng che kín trên mặt Đường Mạch, làn da dán sát vào nhau. Đường Mạch lấy lại tinh thần, ngón tay của hắn giật giật, tay phải giơ lên rồi lại thả xuống, cuối cùng không kéo tay Phó Văn Đoạt ra. Triệu Hiểu Phỉ và Grea đứng ở trước người bọn họ, không nhìn thấy động tác của cả hai. Rất lâu, trên khuôn mặt bị che kín, Đường Mạch không tiếng động cong môi.

Phó Văn Đoạt làm ra khẩu hình: Thế nào?

Đường Mạch lắc đầu một cái: Cũng được.

Theo thời gian trôi đi, mùi hôi thối cũng nhạt dần. Sau ba phút, mọi người đã quen với mùi thối này.

Phó Văn Đoạt có chút tiếc nuối đưa tay ra khỏi miệng Đường Mạch.

Ông lão gầy gò ăn mặc rách rưới đặt mông ngồi xuống đất, cái bát vỡ đặt ở một bên. Ông lão ăn mày lần nữa lớn tiếng hát "Bài ca khách lén qua sông ", hắn ta lại ăn thêm một lần thịt của khách lén qua sông qua bài hát. Hát xong hắn ta cười hì hì, cái mũi giật giật, ngửi hương vị trong không khí.

Ánh mắt ông lão không có ý tốt đảo qua Phó Văn Đoạt và Lý Diệu, hét to: "Thức ăn tuyệt vời cho mèo, được chứng thực bởi vương quốc dưới lòng đất, mèo của ngài Schrödinger thích ăn nhất đồ ăn ngon này. Có người muốn mua nó sao?"

Triệu Hiểu Phỉ lớn tiếng nói: "Mua kiểu gì thế?"

"Mua kiểu gì hả? Ôi ngài Schrödinger mà tôi tôn kính, trên thế giới này lại có người không biết làm thế nào để mua chén đồ ăn cho mèo này ư?" Ông lão gầy gò làm ra vẻ mặt khoa trương, bỗng nhiên biểu cảm của lão biến đổi, khàn giọng cười hai tiếng: "Mua kiểu gì. . . Mua bằng khách lén qua sông chứ sao! Một khách lén qua sông trị giá một bát đồ ăn cho mèo!"

Đường Mạch ánh mắt lạnh lẽo, lên tiếng nói: "Nếu như chúng tôi không muốn mua bằng khách lén qua sông thì sao?"

"Không muốn mua bằng khách lén qua sông?" Ông lão tức giận nói: "Ngươi là đồ nhân loại vô liêm sỉ, không muốn trả giá còn nghĩ tới đồ ăn cho mèo, không khách lén qua sông, một bát đồ ăn cho mèo cũng không có! Ta nói cho các ngươi biết, một bát cũng không! Hiện tại rõ ràng có hai khách lén qua sông đang ở đây, mấy người lại ngay cả một tên khách lén qua sông cũng không chịu cho ta, mà còn muốn mua một bát thức ăn mèo của ta? Ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu!"

Thế mà lại có hai khách lén qua sông!

Triệu Hiểu Phỉ ánh mắt sắc bén quét qua, nhìn chằm chằm vào bốn người Đường Mạch.

Đường Mạch: "Không có biện pháp khác sao?"

Ông lão gầy gò từ dưới đất bò dậy, tức giận nói: "Không!"

"Có."

Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Dưới anh trăng màu đỏ, tay phải người đàn ông anh tuấn với dáng người cao lớn vung một cái, một vũ khí màu đen có ba cạnh trong nháy mắt hiện ra trên tay anh. Khóe miệng anh cười nhẹ, âm thanh trầm thấp từ tính: "Giết ngươi. . . Cái thứ đồ ăn cho mèo này sẽ là của chúng ta."

Ông lão lập tức ngây ngẩn cả người.

Quy tắc trò chơi điều thứ ba: Đánh bại người dưới lòng đất tham lam đang canh giữ chén đồ ăn, có thể đạt được thức ăn cho mèo.

Một giây sau, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đạp một cước xuống đất, vèo một cái vọt ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com