ZingTruyen.Info

[ĐM- Edit] Địa cầu Online- Mạc Thần Hoan (từ chương 147)

Chương 147: Ngạch quân dự bị là kẻ may mắn nhất

Pingpong1105

Editor: Pingpong1105

Những chương đầu mình edit rất không ổn, lỗi cấu trúc câu với lặp từ rất nhiều. Sau này hoàn rồi mình lại không có thời gian sửa hết nên mong các bạn thông cảm nhé ToT

----------------------------------------------

"Những người chơi may mắn còn sót lại không biết đến sự tồn tại của Người tàng hình, đó là do người tàng hình cũng chẳng khác gì người chơi, xuất hiện đột ngột và rời đi khi người chơi đã bị bọn họ giết chết." Ngay cả Đường Mạch cũng chưa nghĩ đến "Người tàng hình là 6 tỷ người trên thế giới đã biến mất" lại là đáp án đúng , những người may mắn còn tồn tại không biết thì cũng có thể tha thứ.
Trần San San tiếp tục nói: "Nhưng Người tàng hình, cũng chính bọn họ tự xưng là người từ cõi chết trở về. Bọn họ không phát hiện ra hai thế giới đang dần dung hợp lại, chúng ta chỉ có thể chứng minh thế giới mà bọn họ đang sống và Trái Đất giống nhau như đúc."

Cô bé lấy giấy vẽ ra hai hình tròn, viết lên "Trái Đất A", "Trái Đất B".

"Ở bảng xếp hạng thời gian xuất hiện lúc trước, Người tàng hình sở hữu hai loại hoạt động. Thứ nhất là tham dự trò chơi của Hắc tháp, thứ hai là nghỉ ngơi. Mỗi khi bọn họ hoàn thành một trò chơi thì sẽ đạt được mười phút nghỉ ngơi. Có thể lựa chọn không nghỉ ngơi mà trực tiếp tiến vào trò chơi tiếp theo, nhưng đa phần tất cả mọi người đều chọn nghỉ ngơi dưỡng sức. Mà nơi bọn họ nghỉ ngơi, nhất định ở Trái đất cũng có một nơi giống y hệt."

Đường Mạch gật đầu: "Sau khi Bảng xếp hạng thời gian xuất hiện, phạm vi hoạt động của Người tàng hình chỉ có hai nơi. Một cái là phó bản của Hắc tháp, một cái chính là nơi nghỉ ngơi."

Hai người liếc nhau, đưa ra kết luận: "Nơi đó cùng Trái đất hoàn toàn giống nhau."

Nếu không giống nhau, ngay khi Người tàng hình tiến vào Trái đất thì họ đã có thể phát hiện cảnh vật xung quanh biến hóa. Chính Đường Mạch khi gặp được Người tàng hình, bất luận là thực lực yếu kém, hay tên Lý Triều Thành xếp thứ 89 trên Bảng xếp hạng thời gian đó, không một ai chú ý tới việc hai thế giới đang dung hợp, bọn họ đã đi vào địa cầu nguyên bản.

Đường Mạch suy tư một lát: "Cho nên Mộ Hồi Tuyết mới có thể bị Hắc tháp gọi là người chơi Trung Quốc khu 3, người mở ra bảng xếp hạng thời gian Dijan · Galawa là người chơi Nam Á khu 1."

Phó Văn Đoạt nói: "Dijan · Galawa hẳn là tên Ấn Độ, Nam Á khu 1 rất có thể là thủ đô Ấn Độ New Delhi. Trung Quốc khu 3 đại khái là Quảng Châu, Thâm Quyến."

Đường Mạch tiếp lời Phó Văn Đoạt: "Một bên là người chơi Ấn Độ, một bên là người chơi Trung Quốc. Thực rõ ràng, cho dù ở thế giới của Người tàng hình, Hắc tháp đối với người chơi cũng thực hiện phân chia khu vực xác định, hơn nữa thú vị bất ngờ chính là, phân chia khu  vực ở đó cùng với phân chia khu vực trước mắt ở Trái đất giống nhau. Cho nên......"

"Cho nên bọn họ cũng sinh hoạt ở trên Trái đất?!" Lần này Jacks đều hiểu những gì ba người kia nói.

Trần San San đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu: "Em cũng không biết. Có lẽ căn bản cũng không có tân địa cầu nào, người tàng hình hiện đang sống ngay bên người chúng ta. Tỷ như  bên tay phải của em, có thể có một Người tàng hình đang ngủ ở đây. Nhưng hai thế giới không có dung hợp, cho nên chúng ta không nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn không thấy chúng ta. Cũng có lẽ Hắc tháp thật sự lại sáng tạo ra một tân địa cầu, Người tàng hình ở bên Trái đất mới kia tiến hành tham gia trò chơi. Bọn họ nỗ lực công tháp, thông quan tầng thứ tư của Hắc tháp là có thể trở về Trái đất." Dừng một chút, Trần San San nói: "Những lời này không phải em nói, là Hắc tháp nói cho bọn họ —— trở về địa cầu."

Sự tình lập tức lại lâm vào cục diện bế tắc.

Nhưng mà trước mắt đối với những người chơi may mắn mà nói, Người tàng hình rốt cuộc sinh hoạt ở nơi nào, Trái đất thứ hai có tồn tại hay không cũng không quan trọng lắm.

"Hiện tại quan trọng nhất chính là hai việc. Thứ nhất, Phó Văn Đoạt vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, vì là hình thức khó khăn nên Hắc tháp cho thêm khen thưởng. Hắc tháp đề nghị tất cả người chơi nhanh chóng thông quan Hắc tháp tầng thứ tư." Đường Mạch nhìn lướt qua gương mặt bốn người trong phòng, từng câu từng chữ mà nói: "Thứ hai...... Là phải tiêu diệt từng Người tàng hình."

Phó Văn Đoạt: "Đợi mấy ngày nữa có thể thử tiến hành công lược Hắc tháp tầng thứ tư. Chúng ta đã thông qua Hắc tháp tầng thứ ba mức độ khó khăn, nếu cố gắng thì muốn công tháp tầng thứ tư cũng không phải không thể, chỉ cần cẩn thận, chúng ta có thể thông quan."

Jacks: "Tiêu diệt từng người là sao?"

Đường Mạch không trả lời, hắn cúi đầu nhìn về phía cô bé đang ngồi trên ghế.

Trần San San tóc rối bời, tựa như rất ít chăm chút, cô bé vén tóc ra sau tai, nói ra suy nghĩ của mình: "Điều không thể phủ nhận là, chắc chắn cũng có Người tàng hình phát hiện ra sự thật là hai thế giới đang dung hợp. Người chơi có thể phát hiện, bọn họ cũng có thể phát hiện. Nhưng điều lại càng không thể phủ nhận chính là, tuyệt đại đa số Người tàng hình không biết chuyện này. Đối với trên Trái Đất của người chơi, bọn họ sẽ nghĩ người chơi là thịt heo vì trên cổ đối phương không có số, từ đó chủ quan khinh địch, cho rằng chính mình có thể tùy tiện giết đối phương." Thanh âm dừng lại, trong giọng nói của Trần San San có chút vui vẻ: "Đây là cơ hội của chúng ta."

Phó Văn Thanh ở bên cạnh nghe xong thật lâu liền lập tức hiểu ra: "Chúng ta muốn nhân lúc bọn họ không có phòng bị, giết bọn họ?"

Lời này nói ra trực tiếp, lại không có một chút vấn đề.

Ý định đã rõ ràng, trong phòng lại an tĩnh như trước.

Sau một lúc lâu, gương mặt của bạn nhỏ Phó trở nên nghiêm túc, cậu nhỏ giọng nói: "Em hiểu ý của mọi người rồi. Người tàng hình tựa hồ đều là đơn độc xuất hiện, còn không có lòng phòng bị đối với chúng ta. Giết bọn họ, mỗi lần giết một người, kẻ địch của chúng ta liền ít đi một người. Cứ thế mà giảm xuống, kể cả khi hai thế giới thật sự dung hợp, tình thế của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng... Nhưng mà giữa chúng ta với họ cũng không có thâm cừu đại hận gì......"

Giết người có tên trên Bảng xếp hạng thời gian sẽ được khen thưởng, những Người tàng hình khác chắc chắn sẽ nỗ lực mà muốn đi giết bọn họ. Nhưng những ngươi chơi may mắn còn sót lại căn bản không thể tham gia vào bảng danh sách này. Chẳng hạn như khi Đường Mạch giết Lý Triều Thành, cũng không thấy trên cổ hắn xuất hiện những con số kim sắc. Như vậy hai phe vì cái gì mà phải giết hại lẫn nhau?

Nếu tất cả mọi người có thể chung sống hòa bình, vậy thì thật tốt.

Có câu Phó Văn Thanh chưa nói, kỳ thật cậu trong lòng còn nghĩ, nói không chừng sau khi hai thế giới kết hợp, hoàn cảnh sinh tồn của Người tàng hình cùng người chơi may mắn trên địa cầu sẽ trở nên giống nhau, không cần vì thời gian nghỉ ngơi mà giết người. Như vậy cả hai bên càng không cần khai chiến .

Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn thằng em nhà mình, Phó tiểu đệ bị anh nhìn đến trong lòng hốt hoảng, nghẹn nửa ngày vẫn không nhịn được: "...... Anh, anh nhìn em làm gì?"

Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: "Nhìn xem em sao lại có thể mang họ Phó ."

Phó Văn Thanh sửng sốt: "A?"

Sau một lúc lâu, bạn nhỏ lấy lại tinh thần, cả khuôn mặt nghẹn thành màu gan heo: Hoá ra cậu đã ngu đến nỗi không có tư cách mang họ Phó sao!

Phó Văn Thanh trong lòng ủy khuất cực kỳ, nhưng dưới uy nghiêm của anh họ mình, cậu nhóc vẫn không dám phản kháng.

Đường Mạch buông tiếng thở dài, chuẩn bị nói, nhưng khi hắn mới vừa hé miệng, giọng nói bình tĩnh của Trần San San liền vang lên: "Loại tình huống Tiểu Thanh nói cũng không phải không có, nhưng khả năng cực thấp. Xác suất...... Theo em phỏng đoán, không vượt qua 10%. Em cũng đã nhìn thấy tên Người tàng hình Lý Triều Thành xếp thứ 89 trên Bảng xếp hạng thời gian, hắn ta cho rằng mình ngụy trang rất khá, nhưng em cùng anh Đường Mạch đều nhìn ra được, hắn không buông nổi địch ý đối với 400 triệu người chơi còn sót lại trên Trái Đất."

Trần San San dùng giọng nói lãnh đạm nói lên sự thật: "Hắn muốn giết hết 400 triệu người. Hoặc là nói, người tàng hình bọn họ, mỗi người tàng hình không phải thịt heo, đều đã không thể dùng tam quan của người bình thường để đánh giá bọn họ. Bình tĩnh mà nói, Tiểu Thanh, nếu đột nhiên ném em vào một cái trò chơi sinh tồn vô cùng vô tận, mỗi lần thông quan trò chơi cũng chỉ có mười phút thời gian nghỉ ngơi. Em không có thời gian ngủ nghỉ ăn cơm, tinh thần vẫn luôn căng chặt, cứ như vậy vượt qua ba tháng trời...... Lúc đấy em sẽ có tâm tình gì?"

Phó Văn Thanh há miệng thở dốc, không nói ra lời.

Cậu cảm thấy mình sống không được ba tháng, cho dù sống, cậu chắc đã sớm điên rồi.

Trần San San: "Đây là thứ nhất. Thứ hai, Bảng xếp hạng thời gian mở ra. Nếu là chị, một khắc khi Hắc tháp vừa tuyên bố cái chế độ kia, chị có thể sẽ chân chính điên rồi. Chị muốn sống, chị muốn nghỉ ngơi, chị cũng sẽ lựa chọn giết người." Nghe thế, Đường Mạch mặt không cảm xúc mà liếc mắt nhìn Trần San San một cái, cô bé tóc ngắn thần sắc nghiêm túc, cũng không có ý muốn nói dối. Khi bị ép buộc đến cái thời khắc kia, cô bé thật sự sẽ giết người.

Vì để chính mình có thể sống sót, Trần San San sẽ giết người. Có lẽ sẽ không lạm sát kẻ vô tội, nhưng nếu có người muốn giết cô bé, cô bé sẽ mắt cũng không chớp mà giết lại kẻ đó. Bởi vì cô bé muốn sống.

Bảng xếp hạng thời gian vừa mở ra ba ngày, có lẽ ba ngày đó cũng là ba ngày tối tăm nhất trong thế giới của Người tàng hình.

Ngươi không giết người, sẽ có rất nhiều người tới giết ngươi. Có người con số kim sắc trên cổ không ngừng tăng lên, có người lại chết ở ngay ngày đầu tiên. Bọn họ ba tháng không có nghỉ ngơi, bị trò chơi Hắc tháp không có điểm cuối tra tấn đến kiệt sức, lúc này đây là thật sự nghỉ ngơi vĩnh viễn.

Mà người như bọn họ trải qua gian địa ngục như vậy, chịu đủ sự đãi ngộ tàn khốc như vậy. Nguyên nhân thế nhưng chỉ là ——

Vận khí quá kém.

Hắc tháp nói, vận khí cũng là một loại thực lực.

Bọn họ không thể thành công online, đây là bọn họ yêu cầu trả giá cả thế giới.

Đường Mạch bỗng nhiên nói: "Người chơi còn tồn tại chia làm ba loại là người chơi chính thức, ngạch quân dự bị và khách lén qua sông, mọi người cảm thấy Người tàng hình hận nhất chính là ai?"

Jacks cào cào đầu: "...... Khách lén qua sông?" Bởi vì Hắc tháp ghét nhất là khách lén qua sông.

Đường Mạch lại nhìn về phía Phó Văn Thanh, cậu nhóc cúi đầu không nói lời nào.

Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: "Ngạch quân dự bị." Dừng một chút, anh bổ sung: "Sau đó là người chơi chính thức , cuối cùng là khách lén qua sông."

Jacks sửng sốt một lát, chậm rãi lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: "Đúng vậy, là ngạch quân dự bị......"

Không sai, Người tàng hình hận nhất chính là ngạch quân dự bị.

Khách lén qua sông là bởi vì giết người mới tiến vào trò chơi, sau bị Hắc tháp thả ở địa cầu online cũng rất khó khăn. Người chơi chính thức cũng là người may mắn, bọn họ trong ba ngày kia kích phát trò chơi Hắc tháp , cũng thành công thông quan. Nhưng may mắn nhất, là ngạch quân dự bị. Ngạch quân dự bị chiếm nhiều nhất trong số người may mắn sống sót, bọn họ có người thậm chí cũng không biết chính mình làm chuyện gì, liền không thể hiểu được mà trở thành ngạch quân dự bị.

Bọn họ còn sống.

Không cần tham gia trò chơi vô tận của Hắc tháp.

Không cần bị Hắc tháp chán ghét.

Chỉ cần thông quan một tầng, là có thể đạt được dị năng.

Có lẽ có Người tàng hình còn bình tĩnh, không muốn xảy ra xung đột với người chơi, sau khi hai thế giới dung hợp chỉ nghĩ đến việc sống thật tốt. Nhưng Người tàng hình ôm sự thù hằn không thể triệt tiêu đối với người chơi lại càng nhiều hơn. Càng chết người chính là, thực lực của bọn họ so với những người chơi may mắn còn sót lại mạnh hơn rất nhiều, đại đa số người chơi ở trong mắt họ cũng chẳng khác thịt heo là bao.

Thế giới một khi dung hợp, việc hai phe xảy ra chiến tranh là không thể tránh khỏi.

Jacks trong lòng có chút khó chịu, hắn suy nghĩ nửa ngày, nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp sao..."

Bỗng nhiên, ánh mắt Đường Mạch trở nên sắc bén, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Động tác của Phó Văn Đoạt so với hắn còn nhanh hơn, vị trí anh đứng ở gần ban công, dưới chân vừa giẫm, thân như tia chớp, vèo một tiếng liền bay ra ngoài. Ngay sau đó, tiếng va chạm của kim loại bén nhọn liền vang lên, vũ khí sắc bén màu đen cùng dao nhỏ chạm vào nhau. Phó Văn Đoạt một tay chống đất, dừng ở trong sân. Một bóng người mảnh khảnh lùi về sau ba bước, ổn định thân hình.

Mọi người lập tức đi ra sân, Đường Mạch nhìn người tới, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn nắm chặt cây dù nhỏ, ánh mắt lạnh băng mà nhìn về bốn phía, cảnh giác mọi lúc phòng có địch đánh lén. Bên kia, sắc mặt Phó Văn Thanh thay đổi, cậu bé rút ra súng lục đi đến bên cạnh Trần San San. Nếu kẻ địch tấn công, cậu muốn mang theo Trần San San cùng nhau chạy, thực lực của hai người bọn họ là yếu nhất.

Khi Jacks thấy rõ người tới, gã kinh ngạc mà trợn to mắt.

Trần San San kỳ quái nói: "...... Luyện Dư Tranh?"

Trong bóng đêm đen nhánh, cô gái tóc dài mặc áo gió kia đúng là ngôi sao ca nhạc nữ nổi tiếng nhất Trung Quốc – Luyện Dư Tranh. Trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt của cô ta có một vết thương, quần dài cũng bị rách ra một lỗ hổng, lộ ra đầu gối. Luyện Dư Tranh vẩy một ít bùn và máu dính trên tóc xuống, Đường Mạch nhận thấy được có gì đó không đúng, hắn nhanh chóng nhìn về phía vũ khí màu đen sắc bén trên tay phải Phó Văn Đoạt, trên vũ khí không có dính máu, Đường Mạch trong lòng ngẩn ra, hiểu được.

Phó Văn Đoạt nâng lên hai mắt, lạnh nhạt mà nhìn cô gái trẻ tuổi cách đó không xa. Anh thoạt nhìn như đang bình tĩnh, kỳ thật cơ thể đã sớm căng chặt, chuyên chú quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Ba giây sau, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: "Cô chỉ đi một mình."

Luyện Dư Tranh trầm mặc, một lúc lâu sau khẽ nói: "Đúng vậy."

Đường Mạch đi lên trước: "Quá tam ba bận?" (*làm việc gì quá ba lần mà không đạt được mục tiêu thì sẽ từ bỏ*)

"Không liên quan đến việc đó." Luyện Dư Tranh nói "Lần này là tự tôi quyết định muốn tìm mấy người, thủ lĩnh chắc sẽ không vui. Hiện tại bọn họ chắc cũng biết rồi."

Đường Mạch suy nghĩ thật nhanh,  trong lòng hắn đã có đáp án. Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt nhìn hắn gật gật đầu. Trần San San cũng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng cô bé không biết quan hệ của đám Đường Mạch cùng tổ chức Thiên Tuyển, trong nhất thời đoán không ra chân tướng.

Chỉ thấy Luyện Dư Tranh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cô ta bình tĩnh mà nói: "Tề Hành đã chết, bị Người tàng hình giết chết. Đối phương có được hơn 3000 phút thời gian nghỉ ngơi, hẳn là người trên Bảng xếp hạng thời gian. Mấy người chắc cũng biết Bảng xếp hạng thời gian là cái gì, cũng hiểu ý của tôi. Tôi hôm nay tới tìm mấy người là muốn đề nghị hợp tác."

Giọng nói đột nhiên im bặt, trên mặt Luyện Dư Tranh không có bất kì cảm xúc gì, giọng nói của cô ta cũng không có hồi hộp. Nhưng ai cũng thấy được cô ta đang khổ sở.

Luyện Dư Tranh mặt không cảm xúc mà nói: "Tôi muốn giết đám Người tàng hình kia."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info