ZingTruyen.Com

[ĐM Edit] Cưỡng Chế Hôn Nhân

Chương 2 (H)

NhuocNgon

Warning: Có ngôn từ thô tục, cảnh nóng cho đối tượng 18+. Thụ song tính. Ai không đọc được thì  mời click back.

==========================

Mẹ Ôn là một người nhạy cảm, Ôn Nhiên thì đơn thuần, trong bụng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, bà cũng đoán được chắc con trai đã yêu đương rồi, thế nên hỏi đi hỏi lại. Ôn Nhiên ấp úng nói xiên nói xẹo, ngại bàn về chuyện này, mẹ Ôn coi chừng không hỏi được nên cũng đành thôi.

Qua lại với Chung Vấn được một thời gian, Ôn Nhiên càng thấy hắn là một người cẩn trọng, bình thường rất nhiều thứ Ôn Nhiên còn chưa chuẩn bị, Chung Vấn đã thay cậu làm xong, cậu chỉ cần đợi rồi hưởng thụ là được, nhưng, có những lúc Chung Vấn cẩn thận quá mức, cộng thêm dục vọng độc chiếm làm Ôn Nhiên không thở nổi.

Cuối tuần Chung Vấn lái xe đưa Ôn Nhiên ra ngoại ô đạp thanh, ở đấy hắn có mua một căn hộ hai tầng. Nơi đó người thưa thớt, phong cảnh động lòng người, thi thoảng có thể thấy vài người đi chạy bộ.

Chung Vấn dắt Ôn Nhiên dạo quanh bờ hồ một vòng rồi về căn hộ nghỉ ngơi, thiết kế bên trong có chút lạnh lẽo, ngoài mấy đồ gia dụng cơ bản ra cũng chẳng có gì khác, mở tủ lạnh, bên trong đã chuẩn bị đầy ắp đủ loại đồ ăn.

Chung Vấn ôm Ôn Nhiên hôn một cái, "Anh đã bảo người đưa đồ đến từ sớm, chúng ta ở đây hai ngày được không em?"

Ôn Nhiên đỏ mặt, do dự nói: "Nếu mẹ em hỏi thì biết làm sao?" Cậu vẫn nhớ lời dặn của mẹ, không được cùng bạn trai làm bậy ở bên ngoài.

"Thì bảo em ở lại trường ôn thi cuối kỳ." Chung Vấn đã sớm nghĩ cớ thay Ôn Nhiên, Ôn Nhiên lắp bắp muốn từ chối, Chung Vấn nhẹ nhàng dỗ cậu ở lại, Ôn Nhiên không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.

Buổi tối Ôn Nhiên trổ tài nấu nướng xuất sắc, Chung Vấn vui vẻ đè cậu đè xuống ghế sa lon mà hôn, lúc đó hơi thở hắn trở nên ướt nóng, tay không tự chủ được mà sờ soạng, Ôn Nhiên thấy mùi không ổn, túm lấy tay hắn, đỏ mặt, "Không, không muốn..."

"Sợ gì chứ, anh sẽ nhẹ nhàng mà." Tay hắn cách quần mò đến cửa huyệt, nơi đó bị sờ đã có chút ướt át.

Ôn Nhiên cắn môi, "Không được đâu, em, em còn chưa chuẩn bị xong."

Chung Vấn tỏ ý muốn lên giường với cậu không phải mới lần một lần hai, Ôn Nhiên cũng nghĩ đủ cách tránh né, sở dĩ lần này cậu không muốn ở lại cũng vì chuyện này, không ngờ tới là vẫn ở, cậu đẩy Chung Vấn, thấy dục vọng nóng bỏng trong mắt hắn, sợ muốn khóc, dẫu sao cậu vẫn chỉ là một bé song tính đơn thuần trong tháp ngà voi, dù không biết làm tình nhưng theo bản năng vẫn thấy sợ, nghe nói lần đầu đau lắm.

Đối phương an ủi hôn lên khóe miệng cậu, "Em sợ đau à? Ngoan, anh không làm em đau đâu, sướng lắm." Hạ thân hắn căng đến phát nhức, ngửi mùi trên người Ôn Nhiên làm hắn hận không thể lột sạch cậu, dùng côn thịt của mình địt cậu đến khóc lóc xin tha, nhưng sợ doạ đến Ôn Nhiên, nên hắn cố nhịn.

Ôn Nhiên quay mặt đi, "Đứng, đứng lên, em không muốn, đừng, như vậy không được đâu."

Chung Vấn là luật sư, chỉ cần hắn muốn thì không gì không làm được, lấy tay khiêu khích thân thể Ôn Nhiên không ngừng, thân mình ngây ngô chưa trải sự đời rất nhanh bị khơi dậy dục vọng, trong mắt Ôn Nhiên đẫm nước, Chung Vấn rót lời ngon tiếng ngọt, uốn lưỡi ba tấc thuyết phục, Ôn Nhiên có chút xao động, cứ ỡm ờ như vậy, Chung Vấn dùng tay làm chim nhỏ non nớt của Ôn Nhiên bắn một lần, lại liếm huyệt của cậu để khơi mào tình dục, cuối cùng hắn đỡ quy đầu để khai bao nhục huyệt trắng mịn, đâm thủng màng trinh mỏng manh.

Đau đớn trong nháy mắt làm Ôn Nhiên thức tỉnh, dục vọng bay mắt tăm mất tích, cậu khóc đến thảm, hối hận mình đã đồng ý Chung Vấn, đau quá, hai chân trắng nõn không ngừng đá, muốn đá văng tên kia ra, lại bị Chung Vấn kẹp hai bên eo, giãy giụa thế nào cũng vô ích, thậm chí còn làm cự vật tiến vào sâu thêm.

Nhục huyệt chặt khít lập tức chào đón cự vật to nóng, giống như bị con dao nhỏ rạch ra vậy, Ôn Nhiên khóc đến đỏ cả mắt, yếu ớt mà mắng Chung Vấn, Chung Vấn cười mỉm trấn an Ôn Nhiên, trên mặt thì kích động không che giấu nổi, lúc mới tiến vào tiểu huyệt ẩm ướt, hắn sướng không thấy đường về, không nhịn nổi mà ra sức đâm rút.

Lần đầu đã bị đối xử thô lỗ, Ôn Nhiên chẳng còn tí sức nào, chỉ có thể mặc cho Chung Vấn đè xuống ghế sa lon tùy ý cắm rút, khóc muốn khàn cả giọng, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đồng ý ở lại.

Rút côn thịt đến cửa huyệt rồi lại mạnh mẽ đâm vào, một đường đỉnh vào miệng tử cung, bên ngoài vẫn thừa một đoạn lớn, cự vật của Chung Vấn quá lớn so với tiểu huyệt của Ôn Nhiên, nhục huyệt nhỏ bé không nuốt được hết, dâm thuỷ bạch bạch vang dội, làm ghế sa lon dưới thân ướt đẫm.

Thân thể trắng nõn của Ôn Nhiên bị Chung Vấn liếm cắn ra từng vết dâm mỹ, cậu vẫn còn nghẹn ngào, "Anh... Anh gạt em... Hức hức... Đau quá... Ra... Đi ra ngoài..."

"Ngoan nào, một lát nữa là ổn thôi mà." Chung Vấn trả lời qua loa, hạ thân thì dùng sức cắm rút.

Khi Ôn Nhiên khó chịu muốn ngất xỉu, Chung Vấn cuối cùng cũng bắn ra, tinh dịch nồng đặc bắn xối xả vào trong huyệt, Ôn Nhiên bị kích thích mà mở mắt, hình như nhớ đến việc gì, cậu trừng mắt, tức giận đánh hắn, "Anh, anh không đeo bao, có thai thì phải làm sao bây giờ!"

Chung Vấn sững người một lát, trong lòng hồi hộp, ngoài mặt vẫn dỗ dành cậu, "Đừng sợ đừng sợ, có thai thì gả cho anh, con anh nuôi được không?"

"Em, em không cần, ư ư hức, em không muốn mang thai, sao anh lại như vậy chứ." Ôn Nhiên nức nở, rất sợ một phát đã trúng đich, ghét bỏ Chung Vấn mà ngồi dậy, "Anh tránh ra, em phải về nhà, hức hức."

"Chậc, trời tối thì đi đâu? Anh sai rồi anh sai rồi được chưa, anh đưa em đi tắm, lấy thứ bên trong ra nhé."

Ôn Nhiên miễn cưỡng tin hắn.

Chung Vấn xả đầy bồn tắm, hai người ôm nhau, Chung Vấn dùng tay moi tinh dịch ra cho cậu, nhưng bắn sâu quá nên không móc hết được, chỉ được một nửa, bên dưới Chung Vấn lại cứng lên, côn thịt dứt khoát men theo dòng nước đâm vào. Ôn Nhiên nửa tỉnh nửa mê ê a rên rỉ, cậu mệt đến không mở nổi mắt, thấy Chung Vấn lại đút vào, nghẹn ngào, người lại bị đè trong bồn tắm, mặc cho hắn cắm rút.

Ôn Nhiên ngủ một giấc đến trưa hôm sau, lúc tỉnh lại thì hạ thân bị xé rách đau đớn, cậu có chút sợ Chung Vấn, nhưng thấy bực mình nhiều hơn, ầm ĩ muốn về nhà, Chung Vấn vất vả lắm mới dỗ Ôn Nhiên lên giường thì sao chịu cho cậu đi, dỗ ngon dỗ ngọt hầu hạ phục vụ, mới miễn cưỡng trấn an được Ôn Nhiên.

Kết quả khi Ôn Nhiên thức dậy phát hiện tinh dịch sền sệt đang chảy xuống chân, mới biết trong huyệt đã bị bắn tràn đầy, rõ ràng là Chung Vấn cố ý, khóc lóc chất vấn hắn sao không đeo bao mà cũng không rửa sạch, còn bắn nhiều như vậy, thật sự cậu không muốn có thai, còn chưa tốt nghiệp, thậm chí cậu còn cách pháp định cưỡng chế ghép đôi của Liên Bang đến hai năm nữa cơ mà, sau khi tốt nghiệp mình còn có thể thoải mái mà hưởng thụ thanh xuân, nếu mà có thai thì mọi thứ đi tong hết.

Chung Vấn lau nước mắt cho Ôn Nhiên, nâng mặt cậu lên, "Không muốn mang thai à? Hay là không muốn gả cho anh?"

"Em, em, sao anh lại như vậy chứ." Ôn Nhiên bĩu môi, tủi thân muốn chết, cảm thấy mình đã bị lừa.

Chung Vấn than thở, "Đừng sợ, giờ mình cũng lên giường rồi, em về nói chuyện với ba mẹ, rồi hôm nào anh đến thăm ba mẹ vợ, hỏi cưới em được không?"

Ôn Nhiên hốt hoảng, lắc đầu, "Không được không được đâu, ba mẹ sẽ giận lắm." Nhớ tới thái độ của mẹ, nếu cậu mà hé lời, sẽ bị bà đánh chết mất.

Chung Vấn quá khôn ngoan, sao lại nhìn không ra ý của Ôn Nhiên, "Gả cho anh đi, sau này anh nhất định sẽ đem lại cho em một cuộc sống an nhàn, một gia đình đầm ấm, được không em?"

Cậu còn chưa tốt nghiệp mà, hai mắt Ôn Nhiên ầng ậc nước, không đành lòng nói mình chưa tính đến chuyện kết hôn, nhưng Chung Vấn lại từng bước ép cậu.

==============================

Nhớ mình khôm các bạn iu?  =3=

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com