ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] CỤC CƯNG BÉ NHỎ ĂN NO CHƯA (HOÀN)

Ngoại truyện 3 (1)

xhyenx

Ngoại truyện 3 - Thời thiếu niên (1)

Vân Trạch không hiểu, mình chỉ ngủ một giấc thôi, tại sao khi mở mắt ra lại xuất hiện ở nơi này.

Với lại còn có một người đàn ông lạ đang ngủ bên cạnh.

Người đàn ông này không phải ba của Vân Trạch, cho dù thật sự là ba của cậu đi chăng nữa, bình thường Vân Trạch không ngủ chung với ba mình.

Vân Trạch luôn ngủ một mình.

Quan trọng nhất, bây giờ Vân Trạch không thấy ba mình đâu, cậu xuyên đến triều đại xa lạ này đã được hai tháng. Bởi vì khẩu âm của cậu và nơi này khác nhau, trong hai tháng này Vân Trạch không mở miệng nói một câu với người nào, mà toàn tự nói chuyện với bản thân.

Cậu biết cha ruột An Lạc hầu của cơ thể này là một kẻ khốn nạn, lẽ nào An Lạc hầu vì vinh hoa quý quý trong tương lai mà dâng con mình cho người khác làm nam sủng? Vân Trạch nghiêm túc nhìn khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông này, hắn có sống mũi cao môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã, mặc dù ngũ quan có vẻ bạc tình và sắc bén, nhưng thoạt nhìn cực kỳ đẹp. Cậu không đoán ra tuổi tác của này, phỏng chừng tầm ba mươi tuổi rồi.

Vân Trạch lặng lẽ dịch vào bên trong, không muốn tiếp xúc nhiều với nam tử xa lạ nọ.

Nhưng mà cậu vừa mới nhúc nhích, tên đàn ông này đột nhiên đưa tay ôm cậu vào lòng. Sức lực của hắn ta rất lớn, Vân Trạch không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể bị buộc phải tựa vào vai của tên đó.

Vân Trạch thích sạch sẽ, bình thường không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng hơi thở trên người tên này rất dễ ngửi, mùi thơm nhè nhẹ, Vân Trạch không biết đây là mùi gì, nhịn không được ngửi thêm hai cái nữa.

Lúc này bàn tay của người đàn ông thuần thục luồn vào trong quần áo Vân Trạch: "Hôm qua em nói mệt mỏi quá nên không muốn, ngủ trọn một đêm, bây giờ có muốn không?"

Vân Trạch: "!!!!"

Hai má Vân Trạch đỏ bừng, "bốp" một tiếng đánh vào cánh tay người đàn ông: "Đừng có sờ ta!"

Chung Hành cầm cổ tay cậu xoa xoa: "Mới sáng sớm mà em——"

Lời còn chưa dứt, Chung Hành sửng sốt.

Người trước mắt là Vân Trạch, nhưng không phải Vân Trạch mà Chung Hành quen thuộc.

Chung Hành lên ngôi đã năm năm, quen biết Vân Trạch gần bảy năm, hiện giờ Vân Trạch đã hai mươi lăm tuổi, nhưng Vân Trạch trước mắt thoạt nhìn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thôi.

Vân Trạch lui về phía sau, cảnh giác nhìn Chung Hành: "Ngươi là ai?"

Chung Hành lập tức hoài nghi có phải có người trộm Vân Trạch thật đi rồi hay không, đưa một hàng giả đến bên cạnh mình. Nhưng hoàng cung được phòng bị nghiêm ngặt, Chung Hành lại có tính cảnh giác cao, đêm qua hắn ôm Vân Trạch ngủ, không thể nào có người trộm Vân Trạch từ trong ngực hắn, nhét một Vân Trạch giả vào được.

Trong đầu Chung Hành lóe lên rất nhiều suy nghĩ, một trong số đó là có phải có yêu đạo yêu tăng nào thi pháp lên người Vân Trạch không, làm Vân Trạch mất trí nhớ và thu nhỏ lại.

Chung Hành mặc quần áo của mình vào, bình tĩnh nhìn Vân Trạch bé nhỏ đang hốt hoảng: "Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"

Vân Trạch nhớ tới thân phận của mình trong triều đại này, cậu nói: "Ta là công tử của phủ An Lạc hầu, có phải cha ta đưa ta đến bên cạnh ngươi không? Ngươi có thân phận gì? Đương Quy đâu rồi?"

Chung Hành: "..."

Đúng là Vân Trạch không sai.

Chung Hành hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười lăm tuổi." Vân Trạch lui về phía sau, tuy rằng nam nữ ở triều đại này thành thân xảy ra quan hệ khi mới hơn mười tuổi là chuyện bình thường, nhưng Vân Trạch không chấp nhận được điều này, cậu hỏi lại: "Thế ngươi bao nhiêu tuổi?"

Chung Hành hít sâu một hơi: "Ba mươi sáu tuổi."

Vốn chỉ lớn hơn Vân Trạch mười một tuổi, hiện tại hay rồi, trực tiếp lớn hơn Vân Trạch hai mươi mốt tuổi. (=)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Chung Hành cảm thấy mình thật sự có thể làm cha ruột của Vân Trạch.

Vân Trạch vẫn rất cảnh giác, bởi vì sắc mặt hiện giờ của Chung Hành rất nghiêm túc, thoạt nhìn đáng sợ muốn chết. Cậu nhỏ giọng hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này?"

"Ta là bạn tốt nhất của ngươi." Giờ Chung Hành không muốn nói mình là phu quân của Vân Trạch, nếu nói ra sẽ dọa tiểu công tử này khóc mất, "Hiện tại cha ngươi không ở Minh Đô, Đương Quy cũng không ở đây. Ngươi quên rất nhiều chuyện, trước hết cứ sống ở nơi này với ta đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Vân Trạch nghĩ trong trí nhớ của cơ thể này không có người nọ, bây giờ cậu như lọt vào trong sương mù không biết làm sao, chỉ tò mò nhìn Chung Hành: "Chúng ta là bạn bè, cho nên có thể ngủ chung giường?"

Người thời xưa đều kỳ lạ như vậy hả?

······

Sau khi say rượu đau đầu muốn nứt, Chung Hành xoay người muốn rời giường, vô tình ôm phải một vòng eo gầy gò mềm dẻo.

Trong mắt Chung Hành lập tức hiện lên một tia sát khí, theo bản năng sờ dao găm dưới gối.

Người trong ngực cũng xoay người lại, khẽ cọ cọ trên mặt Chung Hành, sau đó mơ mơ nói: "Hôm nay huynh không cần tảo triều phải không?"

Trên người thanh niên này có hơi thở rất sạch sẽ trong trẻo, rõ ràng Chung Hành đã nắm chặt dao găm, nhưng không thể nhẫn tâm đâm xuống được.

Vân Trạch thích ngủ nướng, mỗi buổi sáng sau khi tỉnh giấc rất thích nằm dính trong lòng Chung Hành một hồi, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng không biết vì sao, Vân Trạch đột nhiên cảm giác cơ thể Chung Hành gầy đi không ít, cậu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo.

Chung Hành nắm cằm Vân Trạch: "Ngươi là người được anh ba đưa tới hầu hạ ta?"

Vân Trạch: "..."

Vân Trạch dụi dụi mắt mình: "Chung Hành, sao huynh lại nhỏ đi vậy?"

Sau khi trải qua chuyện xuyên không kỳ lạ, trong mấy năm nay không có chuyện gì có thể làm Vân Trạch cảm thấy kinh ngạc, ngoại trừ chuyện đang xảy ra vào lúc này.

Chung Hành trước mặt thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đường nét ngũ quan đã không khác gì sau này, thân hình hơi đơn bạc, lệ khí giữa lông mày dày đặc hơn, cả người tựa như một thanh trường kiếm hàn quang lẫm liệt.

Mặc dù lúc Vân Trạch gặp Chung Hành lệ khí khá nặng, nhưng bình thường sẽ thu liễm đi, không dễ dàng hiện ra. Chung Hành trước mắt còn chưa học được cách thu liễm mũi nhọn trên người mình.

Khi Vân Trạch đang quan sát Chung Hành, Chung Hành cũng đang đánh giá Vân Trạch.

Không hề nghi ngờ Vân Trạch là nam tử đẹp nhất mà Chung Hành từng thấy, mặt mày mềm mại ngũ quan tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều có bộ dạng thướt tha nói không rõ, từ đầu đến chân đều hợp với thẩm mỹ của Chung Hành.

Thiếu niên tinh lực tràn trề, lúc trước Chung Hành hoàn toàn không nghĩ tới chuyện kia, hiện giờ lại không khỏi xem Vân Trạch trở thành nam sủng người khác đưa tới hầu hạ mình.

Vân Trạch nói: "Chỗ này là đâu vậy? Bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Liêu Châu." Chung Hành nói, "Mười lăm tuổi."

Vân Trạch nhắm mắt lại.

Xong rồi, cậu xuyên đến hai mươi mốt năm trước, lúc này Chung Hành đừng nói là Hoàng đế, ngay cả Vương gia cũng không phải, đang ở trong trạng thái cha không thương mẹ không yêu.

Vân Trạch thở dài: "Lại nói tiếp, có thể ngươi sẽ không tin, mười bốn năm nữa ngươi mới có thể gặp ta, sau khi gặp ta, ngươi sẽ yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ta thành thân với ngươi."

Chung Hành nhíu mày: "Ồ?"

"Mười lăm năm nữa, ngươi sẽ trở thành Hoàng đế." Vân Trạch nói, "Ta là phu quân của ngươi."

Chung Hành cười lạnh một tiếng: "Ngươi có tin lời ngươi nói không?"

Vân Trạch: "..."

Lúc này Vân Trạch ý thức được một vấn đề, hiện giờ tuy Chung Hành còn nhỏ, nhưng tâm tính lại rất tàn nhẫn, hắn đã trải qua mấy trận chiến, giết rất nhiều tướng sĩ Bắc Địch, nếu Chung Hành không thích mình, bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị Chung Hành giết chết.

Giờ Chung Hành không có ý định giết Vân Trạch, hắn hừ lạnh một tiếng, nâng Vân Trạch lên: "Ngươi tên gì?"

"Vân Trạch." Giọng điệu Vân Trạch có hơi bất đắc dĩ, "Ta lớn hơn ngươi mười tuổi, ngươi gọi ta một tiếng anh đi."

Bình thường lúc trên giường Chung Hành thích buộc Vân Trạch gọi mình là cha, Vân Trạch cảm thấy mình bảo Chung Hành gọi mình một tiếng anh cũng không quá đáng.

"Vân Trạch." Chung Hành lặp lại một lần, "Là anh ba ta đưa ngươi tới, hay là anh hai ta?"

"Ai cũng không phải." Vân Trạch mệt mỏi nói, "Là ta tự mình muốn tới."

Editor: PN3 gần 20k nhưng tác giả gộp thành 2c, tui sẽ chia thành 4-5c gì đó, mỗi chương sẽ có nội dung như dầy, 1 đoạn bên chú Hành và 1 đoạn bên cháu Hành :))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com