ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 5 - Yêu đương với ba nuôi giàu có (5)

19Minniee

Edit: Min

Ngụy Thế Thành sáng mai có cuộc họp nên không thể ở lại trà thất qua đêm được. Sau ba lần, hắn ôm Đào Nguyện vào lòng vừa hôn vừa xoa một lúc lâu mới buông cậu ra đi nhặt quần áo trên đất lên.

Cảm xúc mãnh liệt qua đi, đầu óc và cơ thể của Ngụy Thế Thành đều bình tĩnh trở lại. Hắn cảm thấy mặc dù đây là món quà của Trần tổng đưa tới để lấy lòng hắn, nhưng hắn khá hài lòng với món quà này, mà mức độ hài lòng đến chính hắn cũng phải kinh ngạc. Cho nên hắn quyết định giấu món quà này đi để có thể hưởng thụ một mình.

Khi Ngụy Thế Thành đang mặc quần áo, Đào Nguyện cũng nhặt quần áo lên mặc vào, những vết đỏ trên người ngay cả bản thân cậu cũng xấu hổ khi nhìn thấy. Lần đầu tiên của kiếp trước lẫn kiếp này cứ như vậy mà cho đi rồi, tuy rằng quá trình có chút kích thích, nhưng Ngụy Thế Thành mặc kệ là ngoại hình hay là những phương diện khác đều thuộc về loại đàn ông cực phẩm. Cứ xem như hắn tự cầm tiền bán dâm cho cậu, chứ không phải cậu tự bán mình là được rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng Đào Nguyện quả nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Sau khi Ngụy Thế Thành mặc xong quần áo, hắn ngồi bên cạnh Đào Nguyện và vuốt ve gương mặt của cậu nói "Tôi nhận em làm con nuôi, sau này ba nuôi nuôi em, bao nhiêu tiền ba nuôi cũng có thể cho em."

Sau khi hai người xảy ra loại quan hệ này, Ngụy Thế Thành nhận Đào Nguyện làm con nuôi theo lời cậu đã nói, đương nhiên không phải là con nuôi đúng nghĩa. Trước kia, khi nhận ba nuôi và nhận con nuôi đều là thật sự làm kết nghĩa, tết nhất lễ lộc đều phải qua lại. Cho nên ba của nguyên chủ mới để con trai của mình nhận Ngụy Thế Thành làm ba nuôi, muốn trèo cao kết nghĩa với Ngụy Thế Thành. Nhưng hồi đó việc làm ăn của Ngụy Thế Thành còn chưa lớn như vậy.

Nhưng vài năm trở lại đây, cả ba nuôi và con nuôi đều đã biến chất, nó còn một lớp ẩn ý khác của một mối quan hệ mập mờ.

"Giám đốc nói, chỉ hầu hạ ngài một lần này thôi, không có nói sau này cũng phải hầu hạ ngài." Đào Nguyện cúi đầu, lộ ra dáng vẻ không quá tình nguyện.

"Em chỉ nghe lời giám đốc nói thôi à?" Ngụy Thế Thành rất không vui nói: "Vậy em có biết, bất kể tôi nói cái gì thì giám đốc của em cũng phải nghe không?"

"Vấn đề không phải là nghe ai nói, mà là trước đó tôi chỉ đồng ý hầu hạ ngài một lần thôi, cho nên chỉ nhận tiền một lần." Đào Nguyện cố gắng thể hiện tính cách lạnh lùng, thanh cao, không dễ dàng khuất phục của nguyên chủ. Mặc dù sau khi xảy ra quan hệ, hình như cậu đã không còn tự tin để thể hiện như thế nữa, nhưng cũng không thể khuất phục ngay được, vì nó không phù hợp với tính cách của nguyên chủ. Đào Nguyện vẫn muốn nhập vai cho nên tiếp tục màn biểu diễn của mình.

"Có thể em chưa biết rõ về tính cách của tôi rồi. Biết tại sao giám đốc của em không cho em tranh luận với tôi không?" Ngụy Thế Thành hỏi.

"Bởi vì ngài có tiền, có quyền, lại rất có thủ đoạn, cho nên không được đắc tội ngài." Đào Nguyện trả lời.

"Quả nhiên em chỉ biết một chút thôi, nhưng không sao, sau này từ từ em sẽ hiểu." Ngụy Thế Thành hôn lên khóe miệng cậu, sau đó nhìn đôi mắt của cậu nói: "Tôi không thích ép buộc người khác về loại chuyện này, song phương đều tình nguyện là tốt nhất. Đi theo tôi sẽ rất có lợi cho em."

Đào Nguyện nhanh chóng chớp mắt mấy cái, hỏi: "Vậy mối quan hệ này khi nào kết thúc?"

"Khi nào tôi nói kết thúc thì mới được xem là kết thúc." Ngụy Thế Thành đã quen thói bá đạo rồi, nếu người này đã đi vào trái tim của hắn thì tất nhiên hắn sẽ không dễ dàng kết thúc, "Trong lúc em làm con nuôi của tôi, không cho phép em nảy sinh quan hệ yêu đương những người khác, biết chưa?"

"Biết rồi......." Đào Nguyện nhỏ giọng đáp.

"Đi thôi, tôi đưa em về." Ngụy Thế Thành sờ gương mặt non nớt trắng nõn của cậu, xúc cảm êm ái khiến hắn có hơi luyến tiếc buông tay.

Vốn dĩ Đào Nguyện muốn đứng lên, nhưng khi đứng được một nửa cậu lại lập tức ngồi trở về, gương mặt đỏ bừng như bị nước nóng tạt vào vậy.

"Sao thế? Em không thoải mái à?" Ngụy Thế Thành quan tâm hỏi.

"Ngài, hay là ngài xuống lầu trước chờ tôi được không." Đào Nguyện xấu hổ không dám ngẩng đầu.

"Rốt cuộc là làm sao?" Ngụy Thế Thành sao có thể để cậu ở đây một mình khi hắn biết rõ là cậu không ổn được.

"...... Của ngài, của ngài......." Đào Nguyện đè bụng dưới và vất vả ép mình nói ra "Của ngài......, nó còn ở bên trong."

Ngụy Thế Thành lúc này mới nhớ và chợt hiểu ra nói "Đúng rồi, tôi để lại rất nhiều ở bên trong. Nếu em là con gái thì nói không chừng lần này em có thể sẽ mang thai đấy."

"Ngài ra ngoài trước đi, một lát nữa tôi sẽ ra sau." Đào Nguyện đẩy đẩy hắn.

"Tôi giúp em." Ngụy Thế Thành chưa từng giúp người khác làm chuyện này nên không có kinh nghiệm. Nhưng vì đứa nhỏ trong lòng này, hắn chẳng những cam tâm tình nguyện phá lệ, mà còn cảm thấy rất có tình thú nữa. Chính hắn cũng cảm thấy không thể tin được.

Khi Ngụy Thế Thành và Đào Nguyện xuống lầu, giám đốc Ngũ vẫn đang dẫn người ngồi trong đại sảnh ở dưới lầu để canh chừng, hắn vẫn lo Đào Nguyện sẽ chọc giận Ngụy Thế Thành. Sau khi thấy hai người họ đi xuống, hắn lập tức đứng dậy đi lên đón và cúi đầu khom lưng chào Ngụy Thế Thành.

Tiếng đàn đã dừng từ lâu, hai người còn ở trên đó suốt mấy tiếng đồng hồ nữa, và chỉ cần nhìn gương mặt xấu hổ không dám ngẩng đầu lên lúc này của Đào Nguyện, hắn biết chuyện nên xảy ra chắc chắn đã xảy ra rồi.

Bước đi của Đào Nguyện có chút vô lực và eo thì hơi đau, nơi nào đó lần đầu tiên được người hoàn toàn đến thăm còn có chút khó chịu nữa. Những người đang canh giữ phía dưới đều biết bọn họ ở trên làm cái gì, bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, Đào Nguyện đương nhiên là xấu hổ ngẩng đầu lên.

Sau khi tiễn hai người lên xe và nhìn chiếc xe đã đi xa, giám đốc Ngũ cảm thấy, Ngụy Thế Thành vậy mà muốn đích thân đưa Đào Nguyện về nhà, xem ra là khá hài lòng. Hắn thở phào nhẹ nhỏm, xoa cái cổ đau nhức rồi đi vào trong, nghĩ cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.

Ngụy Thế Thành đưa Đào Nguyện đến bên ngoài tiểu khu, hắn ngậm lấy môi của cậu hôn, hôn đến mười phút cũng chưa chịu buông cậu ra.

Đào Nguyện cảm thấy môi của mình sắp trầy da rồi, nó vừa nóng vừa đau. Nếu hắn chỉ hôn cậu thì thôi, mặc dù hắn hôn càng lúc càng mạnh như thể muốn ăn luôn bờ môi và đầu lưỡi của cậu vào trong bụng vậy, nhưng cũng không phải là không thể nhịn được. Nhưng không biết từ khi nào tay của hắn đã luồn vào trong quần áo của cậu, ban đầu là chậm rãi sau đó là dùng sức xoa nắn. Đào Nguyện cảm thấy làn da bị bàn tay của hắn xoa đều nóng lên, nhiệt độ của cơ thể cũng dần dần tăng lên.

Ngụy Thế Thành cuối cùng cũng buông môi Đào Nguyện ra, nhìn đôi môi vốn hồng đào của cậu giờ đã biến thành màu đỏ hồng trông càng hấp dẫn hơn, trong lòng rất có cảm giác thành tựu.

"Ngài thả tôi xuống xe đi, nếu không thì trời cũng sắp rạng sáng rồi." Đào Nguyện nhìn ngọn lửa dục vọng bùng lên trong mắt hắn, không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Ngụy Thế Thành nói ở bên tai Đào Nguyện "Hai ngày nữa tôi sẽ phái người tới đón em."

Tuy ghế sau xe là không gian riêng biệt, sẽ không có người thứ ba nghe thấy hai người nói chuyện, Đào Nguyện vẫn mặt đỏ tai hồng. Nhưng lúc này chỉ có thể đối phó hắn trước, nếu không cũng không biết hắn muốn kéo dài tới khi nào mới bằng lòng chủ động thả người, nói không chừng hứng lên còn muốn làm một nháy ở trong xe nữa.

"Biết rồi, ngài mau thả cho tôi về đi." Đào Nguyện cố gắng làm ra mặt vô cảm, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khẩn cầu.

"Đi đi." Ngụy Thế Thành cảm thấy cảm giác mới mẻ trong lòng vẫn chưa qua đi, cho nên mới không muốn buông tay. Hắn quyết định lần sau khi đưa cậu đến đó, nhất định phải ngủ đủ rồi mới thả cậu đi.

Đào Nguyện cuối cùng cũng thoát thân trở về chỗ ở của mình. Sau khi vào nhà, cậu lặng lẽ mở cửa phòng của Đỗ Diệc, nương theo ánh sáng đèn ngủ đầu giường, nhìn gương mặt ngủ say của cậu nhóc mới yên tâm đóng cửa lại. Sau đó nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng của mình.

Sau khi tắm rửa xong, Đào Nguyện mệt mỏi nằm lên giường, nghĩ thầm loại chuyện buôn bán thể xác này đúng là không thoải mái chút nào. Đặc biệt đối tượng mà cậu bán mình còn là một người có tính cách bá đạo và thân hình cường tráng nữa chứ.

Đào Nguyện nhắm mắt lại mở hệ thống ra, nhìn thấy chồi non ban đầu đã phát triển thành một nụ hoa màu hồng phấn nho nhỏ. Nụ hoa này đại biểu cho tình cảm của cậu cùng Ngụy Thế Thành đã có tiến triển. Mà phát triển thành một nụ hoa nho nhỏ chứng minh Ngụy Thế Thành đã có chút cảm giác với cậu rồi, nhưng khoảng cách đến yêu vẫn còn xa lắm.

Cậu nhớ hệ thống đã nói rằng khi hoa đào nở, mức độ nở của nó sẽ đại diện cho mức độ đối tượng công lược yêu cậu. Nhưng chỉ khi tình yêu của cậu và đối tượng công lược viên mãn, đoá hoa đào này mới có thể hoàn toàn nở rộ. Cho nên vai diễn này cậu nhất định phải diễn cả đời.

Mở công năng phục hồi cơ thể trong hệ thống xong, Đào Nguyện mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Dưới sự phục hồi của hệ thống, chờ khi cậu ngủ rồi, cậu sẽ không cảm thấy khó chịu nữa, mà ngược lại sẽ cảm thấy rất sảng khoái.

Nếu Đào Nguyện đã được Ngụy Thế Thành bao nuôi thì tất nhiên là không hề thiếu tiền, cũng không cần đến trà thất đánh đàn kiếm tiền nữa. Buổi tối cậu có thể ở nhà, hoặc là vẽ tranh, hoặc là kèm Đỗ Diệc làm bài tập, hoặc đợi Ngụy Thế Thành phái người tới đón mình. Cuộc thi vẽ tranh Trung Quốc cúp thanh niên ngày càng đến gần, cậu có thể chuẩn bị bài dự thi để gửi đi.

Ngụy Thế Thành nói là hai ngày nữa sẽ đón cậu, nhưng ngày hôm sau hắn đã bay ra nước ngoài rồi, ngày trở về cũng không xác định được, nên Đào Nguyện càng nhẹ nhàng tự tại hơn.

"Đỗ Thanh Vũ, em đi theo thầy." Hồ Văn Sơn thu dọn đồ đạc xong liền bước ra khỏi phòng học.

Đào Nguyện cầm hộp vẽ đi theo, Hồ Văn Sơn đi thẳng vào văn phòng của ông ta, Đào Nguyện cũng đi theo vào.

"Đóng cửa lại đi." Hồ Văn Sơn đặt hộp vẽ xuống và ngồi xuống sau bàn làm việc. Đây là văn phòng làm việc một người, ngoài hai người bọn họ ra thì không có ai khác.

Sau khi Đào Nguyện đóng cửa lại, cậu đứng trước bàn làm việc của Hồ Văn Sơn chờ ông ta nói chuyện.

"Gần đây em biểu hiện rất tốt, không chỉ tiến bộ rất nhiều trong học tập mà còn học được cách tôn trọng giáo viên của mình hơn trước kia." Hồ Văn Sơn đã cố gắng muốn chọc giận Đào Nguyện vài lần, nhưng lần nào cũng không thành công. Đào Nguyện khi ở trước mặt ông ta giống như một cục đá vậy, vừa lạnh vừa cứng. Hồ Văn Sơn vừa lo vừa tức, mắt thấy cuộc thi vẽ tranh Trung Quốc dành cho thanh niên càng ngày càng gần, vì được người nhờ vả làm việc, nếu không thể ngăn cản cậu dự thi thì ông ta đành phải dùng cách khác thôi.

Đào Nguyện vẫn là vẻ mặt vô cảm, chờ ông ta nói tiếp.

"Cuộc thi vẽ tranh Trung Quốc dành cho thanh niên sắp bắt đầu rồi. Mà em thì vẫn luôn là người giỏi nhất trong lớp chúng ta, thầy cảm thấy khả năng em sẽ giành được giải trong cuộc thi lần này là rất cao. Gần đây em biểu hiện rất tốt và cũng tiến bộ rất nhiều, cho nên thầy quyết định sẽ hướng dẫn riêng cho em, để giúp em có nhiều khả năng đoạt giải hơn."

"Thầy thấy chỗ nào của em tiến bộ vậy ạ? Không phải thầy vẫn luôn nói tác phẩm của em thiếu tính nghệ thuật sao? Bình thường thầy cũng chỉ quan tâm một mình Từ Thiếu Viêm mà thôi, tại sao đột nhiên lại muốn hướng dẫn riêng cho em?" Đào Nguyện ngoài miệng thì khó hiểu, nhưng trong lòng lại biết rất rõ. Cậu chưa bao giờ thể hiện kỹ năng hội họa tốt hơn nguyên chủ cả, ông ta có thể nhìn ra cậu tiến bộ thì có quỷ mới tin. Mà trong lòng ông ta quả nhiên có quỷ, nếu không thì ông ta đã không nói ra những lời này rồi.

Hồ Văn Sơn hắng giọng xấu hổ nói "Kiến thức cơ bản của em tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó trong nghệ thuật biểu hiện của em. Vì vậy thầy mới muốn hướng dẫn riêng cho em, để giúp em có khả năng đoạt giải cao hơn. Còn về Từ Thiếu Viêm thì thầy đã hướng dẫn em ấy rồi, em ấy cũng có khả năng đoạt giải khá cao giống như em vậy. Tuy nhiên, cuộc thi là để chọn ra ba người đứng đầu, thầy là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của các em nên đương nhiên hy vọng các em đều có thể đoạt giải, cho nên thầy mới hướng dẫn riêng cho từng người các em."

"Vì sao thầy lại cho rằng thầy có thể hướng dẫn em về phương diện nghệ thuật vậy ạ? Không phải bởi vì tài năng về nghệ thuật biểu hiện của thầy không đủ cho nên mới đi làm giáo viên sao?" Đào Nguyện cố ý làm ra vẻ khó hiểu.

Sắc mặt của Hồ Văn Sơn lập tức trở nên xấu xí, cố nén lửa giận nói "Thầy có lòng muốn hướng dẫn để em đoạt giải mà em lại ở đây mỉa mai thầy. Thầy vừa khen em dạo này đã học được cách tôn trọng giáo viên của mình hơn trước, em đã huênh hoang rồi."

"Em thật sự không cần thầy hướng dẫn riêng cho em đâu, em cảm ơn lòng tốt của thầy." Đào Nguyện nói.

"Em có ý gì?" Hồ Văn Sơn xụ mặt nói "Thầy hảo tâm muốn hướng dẫn em, em lại muốn từ chối sao?"

"Cho nên thầy muốn ép buộc hướng dẫn em, hơn nữa em không được từ chối có đúng không?"

"Thầy muốn tốt cho em thôi."

"Em hiểu rồi, vậy phí hướng dẫn của thầy tốn bao nhiêu tiền?"

Hồ Văn Sơn hơi sửng sờ nói "Phí hướng dẫn?...... Cái này thì không cần. Thầy là giáo viên dạy vẽ tranh Trung Quốc của các em, lại là chủ nhiệm của các em, cho nên hướng dẫn các em là chuyện mà thầy nên làm."

"Bình thường thầy ghét em như vậy, bây giờ đột nhiên muốn hướng dẫn riêng cho em nhưng kại không phải muốn thu phí, chẳng lẽ là có mục đích khác?" Đào Nguyện khó hiểu.

Hồ Văn Sơn nghĩ thầm, hoá ra là nghĩ mình muốn ép buộc để thu phí, nhưng mà nghĩ như vậy cũng được, còn tốt hơn là nghĩ rằng mình có mục đích khác.

"Phí hướng dẫn thì thôi đi, nếu em có lòng, em tặng cho thầy một món quà nhỏ là được rồi."

"Em không biết thầy thích cái gì, nhưng nếu thầy một hai phải hướng dẫn riêng cho em, lại muốn em tặng quà......." Đào Nguyện lấy điện thoại ra, sau khi chuyển khoản xong liền hỏi "Nhiêu đây tiền đã đủ cho thầy mua quà chưa ạ? Nếu đủ rồi, vậy thầy hãy tự mình chọn một món mà thầy thích đi ạ."

Hồ Văn Sơn cầm điện thoại lên, nhìn thấy số tiền được chuyển qua thì trong lòng có chút sợ hãi. Ông ta nghĩ thầm, xem ra thông tin lúc trước sai rồi, thằng nhóc này không hề thiếu tiền, nó ra tay hào phóng như vậy mà.

"Đủ rồi, vì số tiền mua quà này của em, thầy cũng sẽ hết lòng hướng dẫn em, em yên tâm đi."

Để tránh tình trạng giáo viên dạy học sinh không nghiêm túc, chỉ muốn lén thu phí dạy thêm. Nhà trường có quy định giáo viên không được lén thu tiền của học sinh. Mà Hồ Văn Sơn nhận tiền của Đào Nguyện, tức là cậu đã nắm được nhược điểm của ông ta, Hồ Văn Sơn không có khả năng không biết này.

Nhưng ông ta không lo lắng, bởi vì ông ta cũng chỉ làm việc theo chỉ đạo của bên trên mà thôi. Có vấn đề tự nhiên sẽ có người chịu trách nhiệm thay ông ta. Chẳng lẽ ông ta còn lo lắng một học sinh không có chỗ dựa không có xuất thân có thể làm gì mình sao? Cho dù có tố giác ông ta với trường học thì ông ta cũng sẽ không sao, hơn nữa người gặp chuyện còn sẽ là Đào Nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com