ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 48 - Xung hỉ ở thập niên 60 (13)

19Minniee

Edit: Min

Hạ Lập Viễn chủ yếu tập kỹ năng trên đôi chân của mình, đôi chân của Hạ Lập Viễn giống như roi thép vậy, lúc vung ra không chỉ rất nhanh mà còn rất mạnh.

Ninh Hạo Ba chủ yếu tập kỹ năng nắm đấm, khi Hạ Lập Viễn đá tới, hắn đưa tay ra chặn lại, cánh tay vừa đau nhức vừa tê dại. Còn khi hắn ra đòn tấn công, Hạ Lập Viễn tránh thoát rất linh hoạt, sau đó tung một cú đá vào ngực hắn.

Ninh Hạo Ba không có thời gian đè lại lồng ngực đang đau nhức, nhanh chóng chặn lại đòn tấn công của Hạ Lập Viễn, nhưng một cú này khiến hắn té lăn quay trên mặt đất.

Sau khi Ninh Hạo Ba ngã xuống đất, Hạ Lập Viễn không tiếp tục tấn công, mà là chờ hắn đứng lên mới tiếp tục tấn công.

Nhìn thấy Ninh Hạo Ba rõ ràng đang tấn công vào đùi phải của Hạ Lập Viễn, Đào Nguyện cười nhạo trong lòng, cậu biết ngay người của cái nhà đó đều là loại đức hạnh này mà. Để đạt được mục đích của mình, bọn họ luôn tìm nhược điểm của người ta để xuống tay.

Giữa hai người, rõ ràng là Ninh Hạo Ba đang gặp bất lợi, cũng là Ninh Hạo Ba đang ở trong tình thế bị đánh.

Nhìn thấy Ninh Hạo Ba bị đá bị đánh, trái tim Lưu Thục Vân nhói đau, bà ta thầm nghĩ, mau đánh lại đi con trai! Mau đánh nó đi, đánh vào đùi phải và eo phải của nó đi!

Sự chú ý của Văn Hàm đều đổ dồn vào Hạ Lập Viễn, cậu ta nhìn sự nhanh nhẹn, khí thế mãnh liệt và đôi chân mạnh mẽ vững vàng của Hạ Lập Viễn, hoàn toàn không giống một người vừa hồi phục sau chấn thương nặng. Dáng vẻ đẹp trai và dũng mãnh như vậy khiến cậu ta càng rung động hơn.

Các nhà lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng thảo luận với những người ở bên trái và bên phải.

"Hạ Lập Viễn hiện tại nhìn không giống như vừa mới bình phục sau chấn thương nặng lắm, sức lực của hai chân dường như còn mạnh hơn trước."

"Còn phải nói sao? Tôi vốn nghĩ rằng trận chung kết của cuộc thi lần này sẽ ngang tài ngang sức, khó phân biệt thắng thua, nhưng nhìn lúc này đi, Ninh Hạo Ba hoàn toàn không phải là đối thủ."

"Thằng nhóc Hạ Lập Viễn này mạng đủ cứng và cũng rất may mắn, cưới được cháu ngoại của thần y La Cốc Dương, không chỉ tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn ở trong trạng thái tốt hơn trước nữa."

"Tôi nghe nói vợ cậu ta đã dùng những đơn thuốc đó cứu được rất nhiều bệnh nhân đang bị đe doạ tính mạng, và vợ cậu ta hiện đang làm việc tại Bệnh viện Đa khoa Quân khu, rất nhiều người đang xếp hàng để được vợ cậu ta chẩn đoán và điều trị đó."

Hạ Hoài Dân nghiêm túc theo dõi trận đấu với gương mặt không chút cảm xúc, nhưng làm thế nào cũng không kìm được mà cảm thấy tự hào trong lòng. Có được một người con ưu tú và xuất sắc như vậy, với tư cách là một người ba, muốn ông không cảm thấy hạnh phúc cũng khó lắm.

Người ngồi bên cạnh Hạ Hoài Dân quay đầu lại nói với ông: "Lúc trước khi Hạ Lập Viễn nhà anh bị thương, tôi có ghé thăm, thật không ngờ nó có thể khôi phục tốt như vậy. Da mặt của nó nhìn còn trắng hơn trước đây nữa."

"Đàn ông con trai thì trắng như vậy làm gì?" Hạ Hoài Dân nói: "Nó tu dưỡng lâu lắm, chờ thêm một thời gian nữa là có thể rám nắng rồi."

"Mới có mấy tháng thôi, cũng có thể coi là lâu à? Nếu là bị thương bình thường thì thời gian khôi phục dài như vậy quả thật là rất lâu, nhưng bị thương nặng như nó lại có thể khôi phục nhanh và còn tốt như vậy, ai mà không nói đã xảy ra kỳ tích chứ."

"Cũng không thể coi như kỳ tích được, năm đó thần y La Cốc Dương cũng đã từng chữa trị cho rất nhiều người bị thương nặng, trong tay con dâu tôi có đơn thuốc nên việc chữa khỏi cho Lập Viễn không có gì khó cả."

"Nghe nói cụ bà nhà anh có thể đi lại rồi hả?"

Hạ Hoài Dân gật đầu, "Đã có thể đi dạo trong sân một chút rồi."

"Đây có thể xem là kỳ tích rồi đúng không? Gia đình anh thật là may mắn, những người muốn tìm con dâu anh khám chữa bệnh dù có xếp hàng cũng chưa chắc đã chờ được. Còn gia đình anh lại có thể được điều trị bất cứ lúc nào."

Hạ Hoài Dân chỉ cười mà không nói gì.

Trên đài thắng bại đã phân, Ninh Hạo Ba bị đánh mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, nằm trên mặt đất không dậy nổi. Ninh Hạo Ba không cam tâm cứ thua như thế này, hắn vẫn muốn đứng lên tiếp tục đánh với Hạ Lập Viễn, nhưng trên người chỗ nào cũng đau, thật sự là không đứng lên nổi.

"Lập Viễn thắng rồi! Thắng rồi!" Tô Lan kích động nắm tay Đào Nguyện.

Đào Nguyện cũng cười rất vui vẻ, mặc dù Hạ Lập Viễn thắng là chuyện đã nằm trong dự đoán, nhưng tâm trạng vui vẻ dành cho hắn cũng không vì vậy mà giảm sút.

Ninh Hạo Ba được hai binh lính nâng xuống, Lưu Thục Vân đã chờ sẵn bên dưới. Bọn họ vừa đến, bà ta lập tức đi lên đón, bà ta muốn chạm vào mặt Ninh Hạo Ba nhưng lại không dám, đau lòng chỉ muốn khóc "Con trai......."

"Mẹ, con không sao." Bởi vì Ninh Hạo Ba cắn trúng đầu lưỡi nên nói chuyện có chút ngọng nghịu.

"Đã bị thương thành như vậy rồi, con còn nói không sao, Hạ Lập Viễn không phải con người mà! Ra tay tàn nhẫn như vậy!" Lưu Thục Vân tức giận nói.

Hai người lính có chút xấu hổ, thi đấu võ thuật vốn dĩ chính là phải hạ gục đối thủ, nếu trách đối phương ra tay quá tàn nhẫn hay không nương tay, vậy thì không chỉ là bất tài mà còn không có khí phách.

"Mẹ, mẹ về trước đi, con thật sự không sao, đều là vết thương ngoài da thôi, mau lành lắm." Ninh Hạo Ba không muốn để mẹ mình nói nữa, bà ta càng nói sẽ càng làm hắn mất mặt, "Kêu Văn Hàm thoa thuốc cho con là được rồi, em ấy là bác sĩ, sẽ biết cách chăm sóc con."

"Đúng rồi, Văn Hàm." Lưu Thục Vân lúc này mới nhớ ra hôm nay Văn Hàm cũng tới, cậu ta là bác sĩ nên sẽ chăm sóc cho chồng mình tốt hơn. Nhưng khi quay người lại, bà ta lại không thấy bóng dáng Văn Hàm đâu, "Văn Hàm?"

Lưu Thục Vân đành nói với hai người lính: "Các cậu đưa nó đến phòng y tế trước đi, tôi đi tìm Văn Hàm."

Hạ Lập Viễn cầm huy chương và giấy chứng nhận đi xuống, các binh lính của trung đội Dũng Hổ bên dưới đã chờ sẵn để nghênh đón hắn, chuẩn bị hoan hô chúc mừng cho hắn.

Giữa tiếng hò reo phấn khích của binh lính, Hạ Lập Viễn bước đến chỗ Đào Nguyện rồi đeo huy chương vào cổ cậu.

Đào Nguyện cúi đầu nhìn tấm huy chương, sau đó ngẩng đầu lên, giả vờ nghiêm trang nói: "Vất vả rồi, đồng chí Hạ Lập Viễn."

"Em cũng vất vả rồi. Tấm huy chương này là chúng ta cùng nhau đạt được, em có hơn phân nửa công lao." Hạ Lập Viễn nhìn vào mắt cậu và nói một cách nghiêm túc.

Hai người không coi ai ra gì mà thâm tình nhìn nhau, và trong tiếng hoan hô bên cạnh rõ ràng có cảm xúc ghen tị.

Hạ Lập Viễn không kìm được mà ôm chặt lấy Đào Nguyện, nếu đổi thành trước kia, hắn chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ làm ra hành động như vậy trước mặt nhiều người như thế.

Đào Nguyện cũng ôm chặt eo hắn, trong lòng cảm thấy rất tốt đẹp và hạnh phúc.

Tiếng hoan hô của binh lính càng lớn hơn nữa, điều này thu hút binh lính của các quân khác không bỏ đi, đứng xa xa nhìn bọn họ hoan hô chúc mừng, trong lòng rất là hâm mộ. Bất kỳ người lính nào cũng muốn có một người lãnh đạo giỏi, bởi khả năng lãnh đạo quyết định việc những người lính của đơn vị này có thể nhận những nhiệm vụ quan trọng hơn hay không. Chỉ có hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ thì mới có cơ hội lập công và cơ hội thăng quan tiến chức.

Tô Lan và Hạ Hoài Dân đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ, trên mặt mang nụ cười vui mừng, nhìn dáng vẻ của hai người họ cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Còn có một người cũng đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, người đó chính là Văn Hàm.

Nhìn thấy Hạ Lập Viễn thắng, Văn Hàm không khỏi cảm thấy kích động trong lòng và rất mừng cho hắn. Nhưng vào lúc này, cậu ta nhìn thấy ánh mắt Hạ Lập Viễn tràn đầy trìu mến đang nhìn một người khác, trong lòng cậu ta làm thế nào cũng không vui nổi, ngược lại cảm thấy nhói đau từng cơn.

Người được Hạ Lập Viễn đeo huy chương và được hắn nhìn một cách trìu mến lẽ ra phải là cậu ta mới đúng. Nhưng giờ cậu ta đã trở thành người ngoài cuộc, sẽ không bao giờ có được tình yêu lẽ ra nên thuộc về mình. Cậu ta thực sự rất hối hận và đau đớn.

"Văn Hàm!"

Nghe tiếng tiếng kêu, Văn Hàm định thần lại, quay đầu nhìn, là Lưu Thục Vân đang đứng đó với vẻ mặt không vui.

"Hạo Ba đã được đưa đến phòng y tế rồi, cậu không đi chăm sóc nó mà đứng ở đây làm gì?" Nếu không phải vì không muốn để người khác chế giễu, Lưu Thục Vân đã nổi giận rồi. Chồng của mình bị thương thành như vậy mà cậu ta không có một chút phản ứng nào, còn đứng ở đây nhìn người đã đả thương chồng mình.

Văn Hàm cúi đầu bước nhanh đi qua người Lưu Thục Vân, đi về phía phòng y tế.

Lưu Thục Vân nhìn những binh lính đang hoan hô ăn mừng, còn có hai người được binh lính vây quanh, trong lòng càng thêm tức giận. Bà ta chưa bao giờ cảm thấy con trai mình kém hơn bất kỳ ai, nhưng chỉ cần ai đó nhắc đến con trai bà ta là người khác sẽ so sánh với Hạ Lập Viễn, và ai cũng cho rằng Hạ Lập Viễn mạnh hơn con trai bà ta.

Vốn tưởng rằng cuộc đời của Hạ Lập Viễn đã đến hồi kết thúc, không bao giờ có thể so sánh với con trai mình nữa, bà ta đã vui vẻ rất lâu. Nhưng chỉ vài tháng trôi qua, Hạ Lập Viễn đã khôi phục còn mạnh mẽ hơn trước, lại đè lên đầu con trai bà ta.

Bây giờ khi nói đến nhà họ Hạ, ai mà không nói nhà họ Hạ may mắn, Hạ Lập Viễn có phúc cưới được cháu ngoại của thần y La Cốc Dương, sau này người muốn tới cửa cầu nhà bọn họ chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều. Vận may này, phúc khí này lẽ ra phải thuộc về nhà bọn họ.

Chỉ vì con trai bà ta muốn cưới Văn Hàm mà chắp tay nhường hết may mắn và phúc khí này cho nhà họ Hạ. Nhưng trái tim của Văn Hàm lại không dành cho con trai mình, vẫn nhớ thương vị hôn phu cũ Hạ Lập Viễn của cậu ta. Lưu Thục Vân trong lòng hối hận vô cùng, bây giờ ngẫm lại bà ta cảm thấy rất hối hận, nhà bọn họ đã đưa ra một quyết định sai lầm lớn rồi.

"Chị dâu." Binh lính đi theo chào hỏi Văn Hàm.

Văn Hàm gật đầu với bọn họ, sau đó nói với bọn họ "Các anh đi đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."

"Vậy đại đội trưởng, bọn em về trước, anh nghỉ ngơi đi nhé." Binh lính nói với Ninh Hạo Ba.

"Đi đi." Ninh Hạo Ba chỉ gật đầu đã đau đến mức không dám động đậy.

Sau khi binh lính rời đi, Văn Hàm đóng cửa lại, đi đến bên giường hỏi: "Anh thấy thế nào rồi? Người có bị đau không? Có muốn gọi tài xế đến đưa anh đến bệnh viện Đa khoa Quân khu kiểm tra không?"

"Không cần đâu, bị thương ngoài da mà thôi, không đau lắm." Ninh Hạo Ba hôm nay đã đủ mất mặt rồi, hắn không muốn để Văn Hàm cảm thấy mình yếu ớt đến mức không chịu nổi chút đau đớn này, "Văn Hàm, anh xin lỗi, không lấy được huy chương quán quân tặng cho em."

"Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, tôi không quan tâm đến chiếc huy chương đó." Văn Hàm trái lương tâm nói, ban đầu đúng là cậu ta không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Hạ Lập Viễn trao huy chương cho Đào Nguyện một cách trịnh trọng trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng cậu ta phát điên lên vì ghen tị.

Hai người im lặng một lúc, bầu không khí càng lúc càng lạnh, nhìn thấy Văn Hàm ngẩn người, Ninh Hạo Ba đành nói: "Vừa rồi bác sĩ có kê chút thuốc trị thương cho anh, em giúp anh thoa đi."

"Tại sao không kêu bác sĩ ở đây thoa thuốc cho anh?" Văn Hàm nhíu mày hỏi.

"Anh ta muốn giúp anh thoa thuốc, anh nói vợ mình là bác sĩ, muốn chờ em tới thoa cho anh." Ninh Hạo Ba nói.

"Anh để anh ta thoa giúp anh không được sao, còn một hai phải đợi tôi tới thoa giúp anh." Văn Hàm có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn bước tới, mở những loại thuốc kia ra, lấy ra một chiếc tăm bông chuẩn bị thoa giúp hắn.

"......." Ninh Hạo Ba nhìn ra Văn Hàm không kiên nhẫn, nhưng vẫn vờ như cậu ta đang lo lắng cho mình.

Văn Hàm trước tiên giúp hắn thoa vết thương trên mặt, Ninh Hạo Ba đau đến co quắp, khi thoa lên vết thương trên người mới đỡ đau hơn.

Nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn của Văn Hàm, Ninh Hạo Ba rất thỏa mãn trong lòng, thân thể dần dần có dục vọng, nhịn không được nắm lấy tay cậu ta.

Thấy sắc mặt của hắn không thích hợp, Văn Hàm hất mạnh tay hắn nói: "Bị thương thành như vậy mà anh còn có tâm tư này, anh vẫn còn ổn lắm, tôi sẽ gọi bác sĩ ở đây đến giúp anh thoa thuốc."

Min: hôm qua ngủ trương thây nên hôm nay bù hai chương nè :>>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com