ZingTruyen.Info

Dm Dua Voi Quy

Lưu Chí Hoành mang quyết tâm cao, sau đó rất chủ động tranh thủ hỏi Thiên Trí Hách rất nhiều thứ cần thiết để ứng biến trong thai kì. Do đứa trẻ mang âm khí rất nặng nên bản thân cậu cũng sẽ chịu ảnh hưởng không ít, từ da dẻ nhợt nhạt thiếu sức sống cho đến khẩu vị thay đổi, có xu hướng thèm những món thịt nướng tái, thậm chí là thịt sống. Tuy nhiên trái ngược với nỗi thèm thuồng quái dị kia, cậu chỉ được phép ăn thuần chay trong suốt mười tháng. Ngoài ăn chay ra, cậu còn phải thường xuyên nghe "Chú đại bi" hoặc các bài kinh phật khác nhau trong lúc thư giãn và trước giờ ngủ để tâm được thanh tịnh. Nỗ lực kiềm chế càng nhiều thì sau này đứa trẻ sinh ra sẽ càng hiền lành dễ bảo.

- Nhiều như vậy cậu nhớ hết không?

- Không sao, tôi sẽ ghi chú lại. Vậy giai đoạn đầu như bây giờ còn gì cần lưu ý thêm không?

Thiên Trí Hách hơi nhíu mày suy nghĩ rồi bảo cậu:

- Cái này thì cậu phải lên mạng tìm hiểu cách chăm sóc sức khoẻ bà bầu rồi.

Hai người vừa dừng bước trước cửa căn hộ của Lưu Chí Hoành, sau một hồi vừa đi vừa trao đổi các thứ thì cậu mới sực nhớ đến một chuyện:

- Thiên Trí Hách, khi nào cậu đi?

Thiên Trí Hách thoáng ngạc nhiên với câu hỏi của Lưu Chí Hoành, ngầm đoán được có lẽ cậu đã biết chuyện mình và Dịch Dương Thiên Tỉ lắp đến lúc tiến hành nghi thức trao lại kim thân.

- Hai ngày nữa. Tôi chỉ có thể đồng hành cùng hai người đến đây. Bảo trọng!

- Cảm ơn ngài, Chung tiên sinh!

Thiên Trí Hách đơ người hết vài giây rồi vui vẻ cười vỗ vai cậu:

- Có duyên ắt sẽ còn gặp lại!

Cảm giác của Thiên Trí Hách lúc này cứ như một cán bộ sắp hết nhiệm kỳ đang ra sức bàn giao lại nội dung công việc cho người kế nhiệm sắp tới, đặc biệt là huấn luyện chuyên môn cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Công việc hiện tại của y là nhân viên kinh doanh, bên cạnh việc trực tiếp gặp gỡ và thảo luận với khách hàng về các sản phẩm và dịch vụ của công ty thì những kiến thức liên quan đến kinh tế - tài chính cũng không được xem nhẹ. Sau khi y rời khỏi, Dịch Dương Thiên Tỉ có thể lựa chọn thích nghi rồi tiếp tục công việc này hoặc chuyển sang một công việc khác phù hợp với tiềm lực của bản thân. Làm gì cũng được miễn đừng phạm pháp.

Xem ra Thiên Trí Hách đã đánh giá thấp khả năng học hỏi và thích nghi của Quỷ Vương. Trước mười hai giờ đêm cuối cùng, y quyết định ở lại tăng ca để hướng dẫn hắn cách thức máy vi tính hoạt động cũng như những cơ sở dữ liệu mà mình đang tham gia đóng góp. Cấp trên trực tiếp là ai, deadline gần nhất là gì, công việc mang nhiều đặc thù hơn thì phải phối hợp với cộng sự nào mới cho ra kết quả tốt nhất. Thiên Trí Hách vừa thao tác trên máy tính vừa giảng giải, Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú đứng sau lưng quan sát từng chút một những con số và thông tin về khách hàng mình sẽ phải thường xuyên liên hệ.

- Cả buổi nói nhiều như vậy ngươi có nhớ hết không?

- Không sao, ghi nhớ thông tin chỉ là chuyện nhỏ. Chữ viết của các ngươi thời nay ít nét quá, nhìn không quen.

Thiên Trí Hách đứng dậy vươn vai duỗi thẳng gân cốt sau tám tiếng làm việc cộng với ba tiếng tăng ca. Văn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình y cùng với nhân ảnh mờ nhạt của Dịch Dương Thiên Tỉ.

- Cái này là chữ giản thể, bây giờ không ai dùng văn tự cổ nữa đâu. Nội dung công việc trước mắt sẽ có những thứ cơ bản này. Trong quá trình công tác sẽ phát sinh thêm nhiều vấn đề, ngươi phải ghi nhớ tuyệt đối không lỗ mãng động tay động chân, đặc biệt là không được đánh khách hàng.

- Đã rõ! Vậy còn các mối quan hệ thì thế nào?

Thiên Trí Hách lại nhớ đến gia đình và những người bạn của mình trong kiếp này rồi dặn dò Dịch Dương Thiên Tỉ:

- Nhà của ngươi ở Hồ Nam, mỗi năm nên về thăm nhà một hai lần, có thể về nhiều hơn rồi dẫn theo Lưu Chí Hoành về thăm ba mẹ luôn cũng được. Ngươi có hai đứa em trai tên Vũ Tầm và Vũ Hạo, năm nay cũng vừa vào đại học. Hai đứa nhóc ấy rất sùng bái anh trai, vậy nên đừng để mất hình tượng nhé!

Đời sống cá nhân của Thiên Trí Hách rất đơn giản, các mối quan hệ xã giao bên cạnh gia đình thì hầu như cũng chỉ là đồng nghiệp ở cơ quan. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cũng khá an tâm, đỡ phải sững sờ khi có ai đó tự dưng hớn hở đến quàng vai bá cổ mình nói đã lâu không gặp.

Thiên Trí Hách giải thích đầy đủ những thứ cần thiết trước khi đến mười hai giờ đêm, tranh thủ lấy ra từ trong cặp da một chiếc túi gấm nhỏ có lá bùa viết sẵn câu thần chú rồi dặn dò:

- Trong đây có một lá bùa. Lúc Lưu Chí Hoành có dấu hiệu chuyển dạ thì đốt lên khuấy tan tro của lá bùa vào nước ấm rồi cho uống. Đứa trẻ sẽ tự biết tìm đường chui ra. Nếu muốn cậu ấy bớt đau thì có thể châm cứu các huyệt gây tê, được chút nào hay chút đó.

Quỷ Vương gật đầu cảm ơn:

- Đa tạ ngài!

Đêm dần khuya, ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ cũng đã lên cao, ánh sáng dịu dàng âu yếm lấy vạn vật giữa lòng thành phố vẫn lấp lánh ánh đèn sáng như pha lê. Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Thiên Trí Hách đi lên sân thượng của toà nhà công ty, nơi không gian yên tĩnh thoáng đãng có thể đón nhận nhiều năng lượng từ vũ trụ. Một mâm đồ cúng nhỏ gồm có hoa quả, nến trắng và đàn hương được bày ra. Cả hai cùng thắp hương rồi quỳ xuống khấn xin sự xuất hiện của Đức Phật đến làm chứng cho nghi thức quan trọng.

Sau vài phút khấn xin, phía xa xa trước mặt hai người là hàng trăm đám mây nhỏ kết đông lại thành một cụm mây khổng lồ hình gương mặt phúc hậu của Đức Phật toả ra ánh hào quang lấp lánh. Thiên Trí Hách và Thiên Trí Hách cùng lên tiếng:

- Tại hạ Chung Quỳ!

- Tại hạ Dịch Dương Thiên Tỉ!

- Thành kính khẩn cầu sự làm chứng của Phật Tổ!

Tiếng cười mãn nguyện của Đức Phật vang lên giữa không trung. Ngài bảo:

- Hai ngươi đã làm rất tốt! Sau bao nhiêu thự thách, cuối cùng cũng đi được đến ngày này. Quỷ Vương, sau đêm nay ngươi sẽ hoàn toàn biến thành người, chẳng còn pháp thuật cũng chẳng còn quyền uy. Ngươi không hối hận chứ?

Dịch Dương Thiên Tỉ khẳng định:

- Thưa Ngài, ta tuyệt đối không hối hận!

- Rất tốt! Ta sẽ thành toàn cho ước nguyện của ngươi. Chung Quỳ, ngươi cũng nên trao lại kim thân cho hắn đi.

Thiên Trí Hách vâng lời Đức Phật, tập trung định thần một lúc để cho hồn phách từ từ xuất ra, nhẹ nhàng bay lên tiến về phía hào quang của tiên giới. Dịch Dương Thiên Tỉ nắm bắt thời cơ, lập tức nhập vào thân xác kia trước sự chứng kiến của Đức Phật. Thiên Trí Hách bay lên giữa không trung, ngoảnh lại nhìn thì đã thấy cơ thể của chính mình đã được một linh hồn mới làm chủ. Y mỉm cười giơ ngón cái lên tặng cho Quỷ Vương một chiếc "like" như để chúc mừng thành tựu.

- Quỷ Vương, chúc ngươi vạn sự như ý! - Thiên Trí Hách vẫy tay với kim thân của chính mình. Dịch Dương Thiên Tỉ trong thân xác mới cũng vẫy tay lại với y:

- Chung Quỳ, tái kiến!

Nghi thức trao lại kim thân đã xong, từ thời khắc nhập vào thân xác mới, Quỷ Vương cũng dồn hết pháp lực của mình để cô đặc lại giữa lòng bàn tay một viên minh châu màu đỏ rực. Dạ minh châu bay vút lên giữa không trung rồi nổ tung ra thành từng chùm pháo hoa lớn vang rợp trời. Ma lực phút chốc đã tan vào hư vô. Dịch Dương Thiên Tỉ một lần nữa quỳ lạy Đức Phật, tự lập lời thề không tuỳ ý sát sinh, hành thiện tích đức thật nhiều trong nửa phần đời còn lại.

- Từ nay hãy sống thật tốt để không uổng công ngươi tu tập bấy lâu nay!

- Tạ ơn Ngài!

*

Dịch Dương Thiên Tỉ thành công lấy được kim thân, chính thức trở thành con người và được người ngoài gọi bằng cái tên Thiên Trí Hách. Việc đầu tiên hắn muốn làm sau khi mang thân xác con người chính là tìm Lưu Chí Hoành báo tin mừng. Từ nay trở đi hai người có thể đường đường chính chính ở bên nhau, không lo âm dương cách trở, không phải sợ âm khí từ hắn lâu ngày tích tụ làm tổn thương nguyên thần của cậu.

Sáng hôm sau, vừa mới hơn sáu giờ mà Lưu Chí Hoành đã nghe tiếng gõ cửa lộc cộc liên hồi. Cậu loạng choạng mở mắt đi ra mở cửa, thần trí còn chưa tỉnh táo thì đã bị kẻ đứng bên ngoài ập đến ôm chặt suýt nữa thì ngạt thở.

- A, này... Thiên Trí Hách cậu làm sao đấy?

- Cho em nói lại. Ai là Thiên Trí Hách?

Lưu Chí Hoành mắt tròn mắt dẹt nhẹ đẩy đối phương ra, nhìn kĩ một lượt từ đầu đến chân thì thấy vẫn là Thiên Trí Hách. Hắn hôn mạnh lên gương mặt còn buồn ngủ của cậu một cái rồi tuyên bố:

- Là chồng em, Dịch Dương Thiên Tỉ!

Cậu ngạc nhiên sờ đủ chỗ trên mặt mũi hắn một lúc nhưng vẫn không tìm thấy dấu tích gì của Quỷ Vương, chỉ có ánh mắt hắn đang nhìn mình là ngập tràn cả một sự cưng chiều vô bờ bến.

- Là anh?

- Phải, là anh đây!

Lưu Chí Hoành tin đây là sự thật. Cậu mừng rỡ ôm cổ hắn định chúc mừng một câu nhưng sau đó liền bị hắn thuận tay bế lên luôn, tình tứ đi vào nhà. Căn nhà nhỏ này từ đây sẽ là tổ ấm của cả hai. Lưu Chí Hoành bám trên người Dịch Dương Thiên Tỉ đi đến sofa, hắn ngồi xuống ghế nệm còn cậu thì ngồi trên đùi hắn đầy thân mật.

- Để anh nghĩ xem hôm nay sẽ cùng em làm gì. Nấu ăn, làm việc nhà hay xem phim?

- Anh nằm mơ đi. Tám giờ là phải có mặt ở cơ quan. Đi trễ là bị trừ lương đấy!

Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng chút hụt hẫng nhưng sau đó vẫn là dáng vẻ háo hức của ngày đầu tiên trở thành người, bảo cậu:

- Lão công sẽ nắm tay em đi làm! Tuyên bố cho người khác biết em là của anh!

- Thần kinh!

Lưu Chí Hoành nghe hắn nói thế còn cười cợt cho rằng chỉ có đồ dở hơi mới nắm tay nhau suốt từ lúc ở nhà cho đến tới chỗ làm, ai ngờ đâu cậu đã đánh giá thấp uy tín của Dịch Dương Thiên Tỉ. Tên lưu manh ấy quay về căn hộ 666 tắm rửa ăn mặc chỉn chu rồi sang đón cậu, sau đó liên tục nắm tay cậu đi từ chung cư cho đến tận ga tàu điện ngầm. Cậu có moto nhưng không thể lái, hắn bảo lúc mang bầu mà đam mê tốc độ thì đứa trẻ sinh ra sẽ là đồ lưu manh.

Ừ, chắc là lưu manh giống hệt lão quỷ ba nó!

Đến đại sảnh công ty, Lưu Chí Hoành nhìn mọi người xung quanh đang trầm trồ "thả tim" cho màn thể hiện tình cảm công khai của mình và hắn mà khóc không ra nước mắt. Đổi lại Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn giữ nguyên phong độ của quỷ mặt dày.

- Này, nắm tay như vậy hoài người ta thấy cũng kì lắm đó.

- Ai thấy kì chính là đang ganh tị.

Các chị em lại chụp thêm được ảnh "hot" của cặp đôi nổi tiếng vừa lướt qua, ai để ý kĩ sẽ thấy Lưu Chí Hoành phòng Thiết Kế đang miệng cười méo mó trong khi Thiên Trí Hách phòng Kinh Doanh thì mặt tươi như hoa, gặp ai cũng vẫy tay chào. Đúng là có tình yêu vào thì tên mặt than lạnh lùng như y cũng có ngày yêu đời đến vậy.

Phòng Thiết Kế nằm ở tầng 6, phòng Kinh Doanh nằm ở tầng 5, thế mà tên Thiên Trí Hách không có tiền đồ nào đó lại tốn công lật đật đưa người yêu lên tầng 6 trước rồi mới quay lại tầng 5 nơi mình làm việc. Đồng nghiệp chung bộ phận với Lưu Chí Hoành ai cũng vỗ tay lốp bốp, oanh liệt chúc mừng chàng "trai thẳng" lâu năm vừa được bạn trai cưng chiều ra mặt khiến người người ganh tị.

- Tiểu Vương, chúng ta cũng nên chuẩn bị quà đám cưới ai kia đi là vừa.

- Hahaha... được đấy!

Lưu Chí Hoành cạn lời, không thèm nói chuyện với hai người bọn họ mà mang cốc cà phê sữa ra vừa uống vừa gieo rắc lời nguyền. "Vương Đại Nguyên, Nghê Cá Chết, ông đây sẽ thuê xã hội đen dùng dưa chuột đông đá thao chết hai tên lắm mồm các cậu!"

Từ hôm đó, Lưu Chí Hoành đi đâu cũng có bóng dáng Dịch Dương Thiên Tỉ kề bên, dù làm khác phòng ban nhưng khoảng cách một tầng lầu vẫn không ngăn cản được việc hắn cứ bám rì lấy cậu. Ngày nào cũng vậy, có cảm giác như việc bám theo và trêu cậu xấu hổ muốn đánh người chính là một loại thành tựu vẻ vang của hắn. Kết quả là một thời gian sau, số điện thoại của hắn trong danh bạ cũng được "nóc nhà" đổi tên thành ba chữ "Keo Con Chó".

*

Hết hợp đồng thuê căn hộ 666, Dịch Dương Thiên Tỉ chuyển sang căn hộ 647 sống cùng Lưu Chí Hoành để thuận tiện hơn khi chăm sóc cậu. Qua khỏi tháng thứ ba, đứa nhỏ trong bụng hành cậu ngày một dữ dội hơn khi cơn thèm thịt sống càng lúc càng rõ rệt. Cậu thèm cá hồi nguyên tảng đến nằm mơ cũng gọi tên. Mà mỗi lần như thế, Dịch Dương Thiên Tỉ đều đưa tay mình qua cho cậu cắn đến nổi hằn dấu răng.

- Cá hồi... cá hồi...

Lưu Chí Hoành nằm mơ, khoái chí cầm nguyên tảng cá hồi cắn lấy cắn để trong khi Dịch Dương Thiên Tỉ phải cắn gối ngậm ngùi đưa tay cho vợ bé nhỏ cạp đỡ buồn.

- Bảo Bối, ăn hết cá hồi chưa?

- Nhoàm...

- Chồng em sắp có cả hình xăm dấu răng em luôn rồi này!

- Nhoàm...

Lưu Chí Hoành đi làm đến khi đứa nhỏ trong bụng được sáu tháng rồi xin nghỉ việc ở cơ quan để dưỡng sức. Với số tiền dành dụm của cậu từ trước đến nay thì không cần đi làm cũng có thể tự nuôi sống bản thân trong một hai năm ăn ngon mặc đẹp. Chờ khi sinh xong, ổn định một thời gian thì có thể tìm công việc khác thích hợp để bắt đầu lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ thì vẫn tiếp tục gắn bó tại công ty cũ, bắt nhịp với công việc rất nhanh chóng và lập nên không ít thành tích tốt trong thi đua của tuần, của tháng. Chỉ sau vài tháng kế thừa vị trí của Thiên Trí Hách mà hắn đã được chọn làm tổ trưởng một nhóm nhân viên kinh doanh, chỉ cần nỗ lực hết mình thì không lâu nữa sẽ còn cơ hội thăng tiến rộng mở.

Còn khoảng một tuần nữa là đến sinh nhật Lưu Chí Hoành, cậu không nhắc gì nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ lại là người nhớ rất rõ. Hắn quyết tâm cùng cậu đón cái sinh nhật đầu tiên bên nhau thật đặc biệt, vậy nên mỗi khi rảnh rỗi hắn đều lên mạng học cách làm bánh kem, tìm mua nguyên liệu và các hoạ tiết trang trí đẹp mắt.

Đúng hôm sinh nhật cậu, hắn bèn nhờ Vương Nguyên và Nghê Tử Ngư dẫn cậu đi chơi giải khuây đâu đó một buổi để mình có thời gian ở nhà chuẩn bị mọi thứ cho bữa tiệc sinh nhật nhỏ ấm cúng của riêng hai người. Có ánh nến lung linh, champagne hảo hạng, có bong bóng đủ màu sắc và cả tấm banner lớn đề dòng chữ thật đẹp:

"Lưu Chí Hoành, sinh nhật vui vẻ!"

Tất cả sẽ trở nên thật hoàn hảo nếu Dịch Dương Thiên Tỉ không trổ tài làm bánh một cách... đi vào lòng đất.

Bảy giờ tối, Lưu Chí Hoành về đến nhà, vừa mở cửa ra thì đã thấy lão quỷ nhà mình đang cặm cụi dùng dao phết kem tạo hình lên chiếc bánh bông lan nhân mứt thập cẩm một cách vụng về. Vừa trông thấy cậu, gương mặt đen nhẻm lem luốc của hắn rối rít cả lên:

- Em... sao về sớm vậy? À, mấy thứ này... là anh muốn tổ chức sinh nhật cho em nên...

Lưu Chí Hoành không nói gì, thật ra cũng không biết phải nói gì trước để vừa đủ an ủi hắn mà lại không bị sến súa. Cậu đến chỗ hắn làm bánh kem, mang chiếc bánh chưa hoàn chỉnh ra giữa bàn tiệc nhỏ rồi cắm nến, châm lửa lên số 28 màu đỏ thẫm.

- Anh còn ở đó làm gì? Nhập tiệc thôi!

Dịch Dương Thiên Tỉ lật đật chạy ra ngồi xuống bên cạnh cậu, gương mặt dính đầy nhọ đen vì nướng bánh thất bại những mấy lần. Lưu Chí Hoành bắt đầu vừa vỗ tay vừa hát bài "Happy birthday", vẫn là giọng hát điếc tông mà cách đây không lâu cậu đã từng hát ru hắn đi ngủ.

Dịch Dương Thiên Tỉ vui vẻ ngắm nhìn gương mặt ngập tràn hoan hỉ của vợ bé nhỏ, chẳng cần nói gì nhiều, vì ánh mắt long lanh và chóp mũi hơi đỏ lên của cậu chính là sự hồi đáp chân thành nhất. Chiếc bánh kem không hoàn hảo, bài ca chúc mừng sinh nhật cũng không hoàn hảo, nhưng thứ trọn vẹn nhất chính là cảm giác đong đầy của tình yêu.

Trong mắt hắn ngập tràn hình ảnh cậu, trong mắt cậu cũng chỉ còn hình ảnh hắn.

Bốn mắt vẫn nhìn nhau thật lâu, cùng hát một bài, cùng nắm tay nhau, hẹn nhau một đời.

Lưu Chí Hoành hát xong bài thì chắp tay cầu nguyện rồi thổi nến tắt đi. Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ tay chúc mừng:

- Bảo Bối, sinh nhật vui vẻ!

Lưu Chí Hoành lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng giúp hắn lau đi nhưng vết lem luốc trên gương mặt, vừa lau vừa nói:

- Lần sau có muốn làm bánh thì chúng ta cùng làm. Anh vụng về như vậy sẽ làm cháy cả cái bếp mất.

- Được, sau này chúng ta cùng làm!

Dịch Dương Thiên Tỉ chưa bao giờ nghe được câu nói yêu thương nào từ Lưu Chí Hoành, hắn cũng không đòi hỏi gì vì biết cậu vốn dĩ không thích nói những lời đường mật. Thế mà hôm nay cậu lại phá lệ một lần, đầu ngón tay tìm đến vị trí của những vết sẹo cũ trên mặt hắn nhẹ vuốt ve.

- Lúc trước mấy vết sẹo chỗ này thật sự rất oách!

- Người ta được voi đòi tiên, còn em được người lại đi đòi sẹo đúng không?

Lưu Chí Hoành bật cười thành tiếng rồi điên cuồng hôn lên mặt hắn, hôn má, hôn trán, hôn môi, hôn lên vị trí của những vết sẹo cũ mà cậu đã từng ngốc nghếch lấy thuốc bôi vào. Cậu thừa biết sẹo này thì làm gì có thuốc nào trị nổi, chỉ là lúc đó cậu muốn dùng cách bôi thuốc để được gần nhau thêm chút thôi.

- Em đã kể hết chuyện của chúng ta với Vương Nguyên và Tử Ngư rồi. Hai người bọn họ sẽ không gọi anh là Thiên Trí Hách nữa!

- Vậy thì tốt! Mỗi lần nghe ai đó reo lên "Thiên Trí Hách, Lưu Chí Hoành" là anh cứ thấy bực bội trong người.

- Ăn giấm chua vớ vẩn! Chẳng phải ông đây đã nói là thích mặt sẹo hơn rồi sao?

Dịch Dương Thiên Tỉ mãn nguyện tươi cười. Lưu Chí Hoành thấy hắn cười lên đáng yêu, liền chọc hai ngón tay vào đôi đồng điếu con con bên khoé miệng.

*

Một tháng trước ngày "vượt cạn", Lưu Chí Hoành dẫn theo Dịch Dương Thiên Tỉ lên tàu về quê cậu để ra mắt người nhà, để phòng khi gặp bất trắc thì ít ra cậu cũng có cơ hội gặp người thân một lần cuối. Bà và mẹ thấy cậu công khai đối tượng là một chàng trai lạ cũng không lấy làm đả kích, chỉ khá bất ngờ vì cách cư xử của hắn đối với gia đình này thật sự không có chỗ nào chê được. Hai người đương nhiên biết thân phận hắn là ai, biết mối duyên nợ này không đường nào trốn chạy, cũng biết luôn vì sao Lưu Chí Hoành thân là nam nhân nhưng vẫn có thể sinh hài tử.

- Mẹ đã nghe A Hoành nhắc về Thiên Tỉ qua điện thoại rồi. Mẹ và bà đều hiểu hết mọi chuyện. Đi đến ngày hôm nay đối với con thật không dễ dàng gì. Bây giờ người lớn thì không có ý kiến, chỉ mong sau này hai con có thể chung sống hoà thuận, bầu bạn với nhau thật lâu dài!

- Bác gái cứ yên tâm giao A Hoành cho cháu! - Dịch Dương Thiên Tỉ khẽ liếc mắt sang nhìn biểu hiện của Lưu Chí Hoành. Cậu ngồi bên cạnh hắn cùng thưa chuyện với mẹ và bà. Trái với thái độ điềm tĩnh của hắn, cậu lại hơi lúng túng không biết nhìn đi đâu, mãi mới nghĩ ra được cách viện cớ đi thay bình trà.

- Hai người... tiếp tục nói chuyện đi. Con đi thay nước trà.

Lưu Chí Hoành trước kia dù có nhiều cô gái để mắt đến nhưng đây là lần đầu tiên cậu thật sự nghiêm túc với một mối quan hệ. Mẹ cậu cố nhịn cười với biểu hiện của đứa con trai bình thường đi tinh anh sáng suốt nhưng khi yêu vào thì lại ngốc nghếch đến đáng yêu.

- Còn gọi ta là bác gái sao? Nhập gia tuỳ tục đi nào!

- Vâng, mẹ!

Buổi ra mắt đầu tiên không có quá nhiều sóng gió, chỉ có bà ngoại là không tỏ ra mấy hoan hỉ. Cả buổi bà chỉ ngồi cạnh bên mẹ nhưng không nói gì, im lặng lần chuỗi tràng hạt, hai mắt nhắm nghiền chẳng màng thế sự.

Có lẽ do bà biết cậu còn một kiếp nạn nữa đang chờ phía trước. Lập trường của bà rất nhiều năm nay vẫn luôn là giấu cậu khuất mắt sự tìm kiếm của Quỷ Vương. Sau khi được cửu huyền hiển linh giải bày mọi chuyện, bà cũng đã thông suốt và không cấm cản mối nghiệt duyên này nữa. Lưu Chí Hoành cảm thấy cả nhà có thể bình yên thế này cũng đã tốt lắm rồi, chỉ còn chờ "nhóc quỷ" trong bụng cậu đủ ngày đủ tháng rồi tìm cách chui ra thôi.

Ngày lâm bồn đang mỗi lúc một đến gần, cậu mệt mỏi đến không xuống được giường, ăn uống ít đến mức sụt cân không kiểm soát. Nếu cứ đà này e là cậu sẽ không trụ nổi qua cơn đau thập tử nhất sinh còn chưa biết sẽ ập đến lúc nào. Bà ngoại vô cùng lo lắng, lặn lội đường xa mang về cho cậu đủ thứ thuốc để bồi bổ cơ thể, kích thích ăn ngon miệng nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.

Rồi một đêm nọ, tiếng chim lợn từ đâu vọng đến vang lên tan tác cả một vùng. Bầu trời đêm tối đen như mực bỗng dưng loé sáng lên bằng một trận sấm chớp dữ dội, kéo dài liên tục nhiều giờ liền. Tia sét đầu tiên đánh xuống cũng là lúc Lưu Chí Hoành đau bụng dữ dội, hai mắt đỏ ngầu, con mắt thứ ba giữa trán cũng rục rịch trồi lên ngó nhìn dáo dác. Mẹ Lưu Chí Hoành tất bật đi đóng cửa cài then thật kĩ để tránh người ngoài tò mò. Bên trong, Dịch Dương Thiên Tỉ và bà ngoại cậu bắt đầu hợp tác cùng nhau để đứa nhỏ được ra đời.

Theo lời chỉ dạy của Thiên Trí Hách, Dịch Dương Thiên Tỉ đốt lá bùa màu vàng bên trong chiếc túi gấm rồi hoà tan vào nước ấm, kiên nhẫn đút cậu uống từng thìa. Lưu Chí Hoành đã đau đến mặt mày tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc nào, chỉ có con mắt thứ ba quái dị kia là cứ liếc qua liếc lại như đang bị một thế lực khác điều khiển.

- Ngoan, uống thêm chút nữa đi!

Lưu Chí Hoành yếu ớt lắc đầu, mồ hôi chảy đầm đìa ướt cả áo, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không còn nữa. Rất nhiều kim châm cứu vào các huyệt đạo để gây tê nhưng cũng không thể nào ngăn được cơn đau tàn khốc ấy.

Bà ngoại thấy không ổn liền bảo mẹ cậu:

- Lấy khăn sạch vò lại nhét chặt vào miệng thằng bé. Lát nữa đau còn khủng khiếp hơn, cẩn thận kẻo nó tự mình cắn nhầm lưỡi.

- Trời ơi con tôi...

Mẹ Lưu hấp tấp làm theo lời bà mà lo đến phát khóc, cứ mải đi tới đi lui chực chờ nghe sai bảo. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không khá hơn bao nhiêu. Hắn khẩn trương như đang ngồi trên đống lửa. Tay hắn đan vào tay cậu thật chặt, liên tục nói thì thầm những lời động viên:

- Hoành Nhi... cố lên! Em nhất định làm được! Anh đã nghĩ ra được tên cho con rồi. Trai thì Vũ Văn, gái thì Vũ Kỳ. Cố gắng lên! Chờ đến kỉ niệm một năm ngày hẹn hò, chúng ta lại vào bếp nướng bánh có được không?

Lưu Chí Hoành đau đớn run lên từng đợt, nước mắt chảy dài làm nhoè đi hình ảnh gương mặt đối phương. Cậu dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng siết chặt lấy bàn tay hắn thay cho câu đồng ý. Trong khoảnh khắc cơn đau khủng khiếp kéo về tưởng chừng như cơ thể bị phanh thây ra làm ngàn mảnh, tâm trí Lưu Chí Hoành bỗng tràn về từng dòng ký ức đẹp đẽ nhất của hai người. Thời khắc sinh tử chỉ còn gần nhau trong gang tấc, cậu chợt mơ hồ nhận ra mình đã yêu hắn nhiều đến bao nhiêu. Tựa như tình yêu thuở ban sơ từ kiếp trước.

"Nếu có thể vượt qua, mình nhất định sẽ nói với Dịch Dương Thiên Tỉ câu này."

"Em yêu anh!"

Ngoài trời mưa to gió lớn, gió lốc nổi lên dữ dội kèm theo từng tiếng sét như muốn xé toạc cả màn đêm đen đặc. Bên trong nhà vẫn là bầu không khí căng như dây đàn.

Bụng Lưu Chí Hoành dần dần to ra, sinh vật bên trong mạnh mẽ cựa quậy trồi lên lặn xuống liên tục như đang tìm chỗ thích hợp để cào cấu xé cơ thể mẹ chui ra. Bất thình lình, bụng cậu căng lớn rồi nứt ra tại một điểm nhỏ như quả trứng bị gà con phá vỡ chui ra ngoài. Lưu Chí Hoành vượt quá ngưỡng chịu đau nên tạm thời ngất xỉu. Dịch Dương Thiên Tỉ sợ đến phát điên lên, kiểm tra mạch tượng và hơi thở thì thấy vẫn còn nên tạm thời vẫn ổn. Chỉ e là mất máu quá nhiều sẽ khiến cậu không cầm cự được.

Vừa trông thấy cánh tay nhỏ xíu trồi lên từ vết nứt giữa bụng, bà ngoại lập tức chụp lấy cánh tay nhỏ rồi lần theo đó kéo con quỷ nhỏ kia ra ngoài. Đứa trẻ vừa được lôi ra thành công thì những vết nứt nẻ trên bụng Lưu Chí Hoành cũng nhanh chóng lành lại không còn dấu vết gì, ngay cả con mắt thứ ba giữa trán cậu cũng từ từ lặn mất trả lại dáng vẻ bình thường như chưa từng trải qua bất kì tổn thương nào.

Đứa trẻ là một bé trai, dưới đuôi mắt phải còn có nốt ruồi giọt lệ.

- Thiên Vũ Văn, xin chào!

HẾT

P/s: Đón xem ngoại truyện cũng như teaser Quyển 2 luôn nha các cậu ơi!!! Bộ tiếp theo của hệ liệt này sẽ viết về couple Hách Văn nhé :3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info