ZingTruyen.Info

Dm Dua Voi Quy

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad.com (Xiaogui1002). Mọi phiên bản xuất hiện ở các trang web khác như truyen4u, zingtruyen, truyenwiki, santruyen,...đều là ăn cắp!!

*

Quả là một ngày trở lại làm việc đầy biến động. Lúc Lưu Chí Hoành về đến nhà ở chung cư thì cũng đã gần tám giờ tối, nguyên nhân cũng vì tòa nhà nơi văn phòng công ty cậu "đóng đô" bị phong tỏa mãi đến tận khi tan làm mới cho người đi ra ngoài. Lại càng đen đủi hơn chính là vừa bước ra khỏi sảnh lớn thì trời bắt đầu nổi giông, sấm chớp giật đùng đùng kèm theo mưa lớn. Không mang theo áo mưa, thế là cậu đành phải ngậm ngùi để xe moto lại trong hầm đỗ xe của cơ quan mà gọi taxi về.

Đến nhà, cơ thể cậu có chút mệt mỏi sau một ngày dài làm việc tám tiếng, lại phải chạy tới chạy lui... hóng chuyện nên việc đầu tiên cần làm chính là đi tắm nước nóng cho thư giãn tinh thần. Ngoài trời đang mưa to, cửa sổ không kéo rèm che lại nên từ bên trong nhìn ra có thể thấy được ngoài kia trời đang hô phong hoán vũ đến chừng nào. Tháng này không phải mùa mưa, kiểu thời tiết cực đoan đột ngột như vậy thật dễ làm cậu suy diễn ra nhiều thứ linh tinh.

Lưu Chí Hoành xả nước ấm vào bồn để cho chảy từ từ, sau đó cởi quần áo vắt lên móc, đứng trước gương mà thong thả bôi kem cạo râu. Đang chầm chậm làm vệ sinh cá nhân thì bỗng dưng cậu cảm nhận được một luồng hơi lạnh tràn vào từ cửa thông gió. Ừ nhỉ, ngoài trời đang mưa to gió lớn nên không khí lạnh dần cũng phải.

Cạo râu xong xuôi, cậu cúi xuống rửa mặt thì đèn phòng tắm đột nhiên nhấp nháy, tắt một giây rồi lại sáng lên. Vốn là một người trải nghiệm khá nhiều chuyện ma quỷ nên hoàn cảnh lúc này thật sự không khỏi làm cậu hoang mang. Một trong những nỗi sợ thầm kín của bất kỳ ai chính là khi nhắm mắt lại rửa mặt thì trong gương sẽ có "ai đó" xuất hiện tặng cho một màn hù dọa điếng hồn. Lưu Chí Hoành cũng hay tự mình tưởng tượng ra thế, vậy nên cậu mới tranh thủ rửa mặt càng nhanh càng tốt. Cũng may là lúc ngẩng đầu lên nhìn vào gương thì phía sau lưng không có ai đứng nhìn (!)

"Khỉ thật, dường như sau khi thấy được ma quỷ thì mình nhát gan hơn lúc trước nhiều rồi."

"Không sao đâu, đều do mình tưởng tượng ra thôi!"

Cậu tự trấn an mình vài câu trong lòng rồi tiến vào bồn tắm nằm thư giãn. Nước xà phòng ấm áp, hương thơm nhè nhẹ thật làm người ta muốn ngủ quên luôn ngay tại chỗ này. Cảm giác dễ chịu nhanh chóng xua tan nỗi sợ vu vơ của cậu giữa không gian yên tĩnh một mình khi bên ngoài là mưa giông gào thét. Cậu cầm điện thoại trả lời tin nhắn của nhóm huynh đệ đồng nghiệp một lúc rồi tiếp tục nằm thư giãn, hai mắt nhắm nghiền lắng tai nghe những thanh âm gào rú của mưa gió bên ngoài.

"Cộc cộc..."

Bỗng dưng cậu nghe tiếng động lạ phát ra không rõ từ hướng nào, vừa lim dim mở mắt thì đèn nhà tắm lại chớp tắt liên tục. Lúc bấy giờ, cảm giác lạnh gai ốc mới bắt đầu lan toả từ sau gáy chạy dọc hết sống lưng. Cậu bần thần ngồi dậy, phát hiện mặt dây chuyền đá trên cổ lại phát sáng lên.

– Quỷ đại ca, lại là anh đúng không? Đừng có dọa kiểu này, tôi không có sợ anh đâu nhé!

– Thật không?

Vừa nghe giọng nói quen thuộc của Quỷ Vương vang lên phía sau, cậu giật mình quay lưng lại thì thấy hắn xuất hiện trong chiếc gương gắn trên tường phòng tắm, ánh đèn vẫn chập chờn chớp tắt liên hồi khiến cho khung cảnh ngày càng trở nên quỷ dị.

– Con mẹ nó! Có chuyện gì thì đợi ông đây tắm xong không được à?

– Không được, ta vốn dĩ đến đây để nhìn em đi tắm a! – Lão quỷ lưu manh còn thò đầu ra khỏi gương trố mắt ra nhìn cậu như cố quan sát cho kỹ những chỗ bình thường bị vải che mà bây giờ mới có dịp để lộ.

– Biến thái! – Lưu Chí Hoành ngồi khép nép ôm chân trong bồn tắm, cứng miệng đáp trả – Anh mà không biến đi là tôi sẽ ngồi đây ngâm nước đến sáng mai.

Dịch Dương Thiên Tỉ lồm cồm chui ra từ mặt gương trong phòng tắm của cậu cứ như chui qua một chiếc cửa sổ bình thường, bất chấp "vợ nhỏ" đã xù lông nổi đoá, tức nhưng không làm gì được. Hắn đi một vòng quanh phòng tắm của cậu ngắm qua một lượt những vật dụng của thế giới hiện đại, sau đó đứng vào một góc, bảo cậu:

– Được rồi, ta không nhìn nữa. Em cứ tiếp tục đi!

Thấy hắn đã biết điều mà ẩn thân đi, cậu tạm xem như an tâm hơn mà đứng dậy bước ra ngoài, tắm lại bằng vòi sen một lần nữa rồi mới đi lau người, mặc quần áo. Mãi đến khi cậu xong xuôi hết mọi thứ, đang đứng trước gương sấy tóc thì lại thấy ảnh phản chiếu trong gương không phải mình mà lại là Dịch Dương Thiên Tỉ.

– Con mẹ nó!!!

Cậu giật mình suýt nữa hét lên, ngay cả máy sấy tóc xuống sàn, tay chân cuống cuồng nhặt lên rồi cầm như kiểu cầm súng mà chĩa vào hắn:

– Anh đừng có qua đây! Sao anh cứ ám tôi hoài vậy?

– Ta quay lại để nói cho em biết một chuyện.

– Nói nhanh rồi bấm nút biến giùm tôi!

– Lúc nãy bổn vương dùng thuật ẩn thân, nhưng thật ra vẫn thấy em đi tắm từ đầu đến cuối. Không sót một giây nào!

Lưu Chí Hoành thật sự bị hắn chọc đến phát điên lên, cầm máy sấy tóc chỉnh lên mức độ nóng nhất rồi phun hơi vào mặt hắn.

– Agrr.... Đi chết đi!!!

Cậu vừa sợ vừa tức vì không thể làm gì tên ma quỷ dâm tặc này. Còn hắn thì thích thú cười ha ha, thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng trêu cậu.

– Ngày mai tôi sẽ đi tìm pháp sư cao tay trấn yểm anh! Cứ chờ đó!

– Xem nào, Vương Hậu của ta nổi giận thật rồi!

– Hậu cái đầu anh! Tự mình chơi đi, ông đây không rảnh!

Cậu bỏ hắn một mình trong gương, đùng đùng nổi giận bỏ ra ngoài phòng ngủ. Đã không làm gì được hắn thì chỉ còn cách mặc kệ hắn, quyết tâm không đếm xỉa gì đến hắn nữa. Cậu làm sơ qua các bước dưỡng da hằng ngày rồi cứ vậy mở máy tính lên, online đến tận khuya.

Xem ra Quỷ Vương kia cũng biết chán chường khi bị làm ngơ. Lưu Chí Hoành chỉ trong thời gian ngắn đã có thể luyện được thần kinh thép mà phớt lờ đi sự hiện diện của hắn trong căn nhà này. Sau này có lẽ hắn sẽ còn quá phận hơn nữa nên cậu chỉ có thể tập thích nghi ngay từ khoảnh khắc này, nếu không sẽ bị hắn ám đến phát điên chết mất.

Gần mười hai giờ đêm cậu mới tắt máy chuẩn bị đi ngủ. Bên ngoài vẫn là mưa giông gió lớn đập vào cửa sổ rầm rầm. Cậu để đèn ngủ ánh sáng mờ mờ, cẩn thận đảo mắt một vòng để chắc chắn Dịch Dương Thiên Tỉ không còn ở đâu đó lảng vảng trong phòng rồi mới an tâm nhắm mắt.

Ai mà biết được, vừa chợp mắt chưa đầy năm phút thì cậu bỗng cảm thấy có thứ gì đó nặng trĩu đè lên ngực.

"Thôi chết, lại bị bóng đè rồi."

Tay chân cậu bất động, miệng như bị khoá chặt không thể kêu thành tiếng. Cậu mở mắt ra để chắc chắn rằng mình còn đang tỉnh chứ không phải nằm mơ. Đúng thật là vậy, chẳng ai mới đi ngủ mấy phút mà đã ngủ sâu đến giai đoạn nằm mơ cả. Kỳ lạ chính là khi mở mắt ra, cậu chẳng thấy cái bóng đen nào đè trên người mình như những lần trước từng trải nghiệm. Toàn bộ cảnh vật trước mắt chỉ là trần nhà quen thuộc của phòng ngủ.

"Con mẹ nó, nhất định là lão quỷ kia phá đám mình."

Lưu Chí Hoành chỉ có thể thầm nghĩ trong đầu từng câu chửi, hi vọng có thể thông qua phương thức thần giao cách cảm nào đó mà kêu được hắn ra đối chất:

"Quỷ Vương! Dịch cái gì Thiên Tỉ! Anh lại phá tôi có đúng không?"

"Đại ca... tha cho tôi đi mà! Ngày mai tôi còn phải đi làm sớm đó! Cho tôi yên ổn ngủ một giấc có được không?"

"Quỷ Vương... anh biến đi đâu mất rồi?"

– Cũng biết mở miệng đòi gặp bổn vương rồi sao?

Lưu Chí Hoành choàng tỉnh, tay chân dần dần thoát li khỏi gọng kìm cứng ngắc của cơn bóng đè, cả người mệt lả cố hít thở từng hơi sâu như để bù lại cảm giác khó thở lúc nãy. Cậu đoán không sai, Dịch Dương Thiên Tỉ không biết xuất hiện nằm bên cạnh cậu lúc nào, tay hắn chống lên đầu, say sưa ngắm nhìn dáng vẻ thất thủ mệt nhoài của cậu.

Còn chưa kịp mở mồm mắng hắn câu nào thì Quỷ Vương bỗng ghé vào hôn lên trán cậu, nơi đã đổ mồ hôi lạnh vì bị âm khí bủa vây.

– Em bị bóng đè là do bị vong vãng lai theo quấy phá cộng với thân thể mệt mỏi, hồn vía dễ bị xâm hại. Đừng có cái gì cũng đổ thừa bổn vương chứ!

Lưu Chí Hoành yếu ớt khẽ gật đầu, tự mình kéo chăn lên che đến cổ rồi nhắm mắt lại, bảo hắn:

– Tôi buồn ngủ lắm rồi. Anh lui đi!

– Chậc... em là người đầu tiên dám ra lệnh cho ta đấy! Mà nếu bổn vương đi rồi, ngộ nhỡ em lại bị bóng đè nữa thì làm sao ngủ ngon?

– Cùng lắm tôi sẽ niệm chú đại bi.

Dịch Dương Thiên Tỉ choàng tay qua ôm ngang người cậu, nghiêm túc đề nghị:

– Nếu em không phiền...

– Phiền!

Chưa gì đã bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt, Quỷ Vương thở dài một tiếng rồi thôi, vẫn tiếp tục mặt dày ở đó làm công việc canh gác cho tiểu thê tử, chỉ là hắn lặng lẽ ẩn thân đi không để cho cậu thấy mình.

Biết Dịch Dương Thiên Tỉ đã biến khỏi giường mình, Lưu Chí Hoành mới nói với hắn:

– Xin lỗi! Tôi biết anh có ý tốt nhưng tôi chỉ muốn nói là chẳng có thằng ngốc nào ngủ ngon giấc khi biết có một con quỷ đang nằm bên cạnh mình, lúc nào cũng nhìn mình đăm đăm thế này đâu.

Quỷ Vương nghe qua lời giải thích thì liền nở nụ cười, cứ thể lặng im đứng cạnh bên canh gác mãi đến khi cậu chìm sâu vào giấc ngủ.

Hắn đã nhìn cậu luân hồi qua biết bao nhiều tiền kiếp, có khi đầu thai thành nữ nhân, có khi chỉ là một chú thỏ trắng vô ưu vô tạp niệm. Cứ chờ đợi, cứ nhung nhớ như vậy biết đến bao giờ mới có cơ hội tương phùng. Thế nên hắn hạ quyết tâm phải tu luyện thật tốt, bồi dưỡng đạo hạnh thật thâm sâu thì mới có cơ hội đoạt được "kim thân" mà hoá thành người. Phải, một con người bằng xương bằng thịt, một sinh mạng chỉ tồn tại vỏn vẹn mấy mươi năm.

Lưu Chí Hoành ngủ say, Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới để ý đến chiếc tủ quần áo cạnh bên giường của cậu. Hắn nhẹ nhàng mở cánh tủ ra rồi cầm lấy chú gấu bông đã cũ được cậu chu đáo đội cho chiếc mũ len. Hai mắt chú gấu chợt hắt lên ánh sáng màu xanh lục, cả thân hình nhỏ bé nhẹ rung lên trước uy nghiêm của chúa tể muôn loài yêu quỷ.

– Tôi biết ngài là ai. Chỉ cầu xin ngài đừng làm hại A Hoành! – Linh hồn ngự bên trong chú gấu khẩn khoản cầu xin hắn. Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười đáp lại:

– Vừa rồi ta chỉ trêu em ấy một chút thôi. Nãi nãi đừng sợ! Bổn vương tuyệt đối sẽ không tổn hại cháu trai của bà.

– Được, ta tin ngài!

Hắn vừa nhìn thấy gấu bông thì đã hiểu được tình cảm gắn bó của hai bà cháu. Có lẽ cũng vì quá yêu thương và lo lắng cho đứa cháu này mà bà nội sau khi mất đi cũng không thể nào an lòng để cậu một mình ở lại. Số cậu đã định có sợi dây vô hình buộc chặt với cõi âm gian nên rất dễ bị ma quỷ đưa lối dẫn đường. Trước khi Quỷ Vương tìm đến, nếu bà không hiển linh phù hộ thì chắc cậu đã vì tò mò mà vong mạng. Thế giới tâm linh đâu phải là nơi để con người ai cũng có thể ngang nhiên bước vào tọc mạch.

– Nãi nãi, bà cũng nên về cõi âm đi, ở lại dương gian lâu quá sẽ hồn xiêu phách tán. Hoành Nhi cứ giao lại cho ta.

– Nhưng ngài cứ đi theo như vậy biết đâu chừng sẽ làm A Hoành nhiễm quá nhiều âm khí?

– Không cần lo! Ta sắp lấy được kim thân rồi, đến lúc đó cũng không còn âm khí nữa.

Nãi nãi vừa nghe hắn nói đến kim thân thì vô cùng kinh ngạc:

– Quỷ Vương, ngài đừng đùa chứ? Công sức tu tập mấy ngàn năm sao tự dưng lại muốn hoá thành thân xác của người phàm?

Quỷ Vương chẳng hề do dự, liền đáp:

– Thà đem đạo hạnh ngàn năm đổi lấy một kiếp bên cạnh em ấy còn hơn vất vưởng nơi vô định mà nhìn em ấy trải qua muốn kiếp luân hồi. Hơn một ngàn năm qua ta đã chịu đủ giày vò, không thể kiên nhẫn tiếp tục đếm từng ngày trôi qua nữa...

Bà cậu nghe qua những lời bộc bạch kia mới hiểu được tâm tư của chàng quỷ si tình. Bà cười lên tỏ vẻ mãn nguyện vô cùng, xem ra có cháu rể là Quỷ Vương cảm giác cũng "ngầu" lắm. Lặng im một lúc, bà dứt khoát bảo hắn:

– Được, vậy tôi đi đầu thai. Từ nay giao A Hoành lại cho ngài!

– Cảm ơn bà!

*

Cuối tuần, công ty của Lưu Chí Hoành tổ chức buổi lễ tuyên dương nhân viên xuất sắc của quý. Dù lần này không nằm trong danh sách được biểu dương nhưng cậu vẫn rất hăm hở vì hiếm khi mới có dịp ngồi lại vừa ăn uống vừa tán gẫu với đồng nghiệp mà không phải lo trả tiền. Bữa tiệc sau lễ tuyên dương được tổ chức tại một nhà hàng lớn, cậu vẫn ngồi cùng hai người bạn thân nhưng lần này lại có thêm đồng nghiệp Tiểu Lý hớn hở gia nhập.

– Ay, Tiểu Lưu uống với tôi một ly nữa nào!

– Được rồi được rồi, tôi với cậu cạn ly đã hai lần rồi. Lát nữa tôi còn phải lái xe, không thể uống thêm nữa đâu.

Vương Nguyên thấy biểu hiện của Tiểu Lý hơi bất thường so với mọi khi nên hỏi thẳng:

– Lão Lý, tôi hỏi thật. Dạo trước cậu đâu có thân với Lưu Chí Hoành, sao mấy ngày nay cứ bám lấy cậu ấy thế?

– Ông đây đang cố gắng mở rộng mối quan hệ, cậu cứ nghĩ cho phức tạp vào thôi!

– Hừ! Cậu mà là "gay" thì tôi đã nghĩ cậu nhìn trúng Tiểu Lưu nhà chúng tôi rồi đấy. Hahaha...

Vương Nguyên vô tư ôm bụng cười, lão Nghê còn hả hê bình luận:

– Cũng phải xem lại chứ. Tiểu Lưu nhà chúng ta mở miệng ra một câu tự xưng "trai thẳng", hai câu cũng tự nhận mình là trai thẳng. Biết đâu chừng có người "cong ngầm" nên mới khoa trương đánh lạc hướng mọi người. Hahaha...

– Cười cười cười! Cẩn thận có ngày nghiệp quật hai cậu ngày nào cũng bị kẻ khác bạo nát cúc!

Lưu Chí Hoành ngồi ăn uống trò chuyện cùng đồng nghiệp một lúc thì đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Cậu thấy có chút nóng trong người nên đi rửa mặt cho thoải mái. Thật tình cờ là đồng nghiệp Thiên Trí Hách của phòng Kinh Doanh cũng vào trong này một lượt với cậu. Hai người không ngồi cạnh nhau vì khác phòng ban, vừa hay gặp mặt cũng nên xã giao chào hỏi.

– Chào cậu!

– Chào!

Cậu đứng xả vòi nước rồi ngụp xuống rửa mặt, Thiên Trí Hách cũng xả nước bồn bên cạnh rửa tay. Chờ cho Lưu Chí Hoành rửa mặt xong, y bèn hỏi:

– Dạo gần đây cậu có bị khó ngủ không?

– À, tôi cũng thỉnh thoảng thôi. – Cậu nào dám nói ra chuyện mình bị tên Quỷ Vương kia chọc ghẹo nên mới mất ngủ - Có chuyện gì vậy?

– Ấn đường cậu đen lắm. Nên tránh những nơi có nhiều âm khí kẻo mang lấy vận xui vào người.

Lưu Chí Hoành vừa ngạc nhiên vừa tò mò, bèn hỏi lại:

– Cậu biết xem cả tướng số luôn sao?

Thiên Trí Hách vẫn không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, quả thật giống y như lời kể của các chị em phụ nữ trong cơ quan. Y điềm tĩnh trả lời nhưng xem ra nội dung chả liên quan gì:

– Nên cẩn thận vật đeo trên cổ cậu, đem trả lại cho chủ nhân của nó thì hơn.

Anh chàng đồng nghiệp này mới gặp qua cậu có hai lần mà lúc nào cũng nói chuyện tỏ ra thần thần bí bí. Y chỉ nói chuyện với cậu vài câu rồi ra khỏi W.C trở về bàn tiệc.

– Này, đợi đã!

Lưu Chí Hoành lập tức chớp lấy thời cơ chạy theo Thiên Trí Hách định hỏi thêm vài chuyện liên quan đến sự việc tử thi nhảy lầu mấy hôm trước, nhưng cũng tại cậu xui xẻo nên vừa chạy ra đến cửa thì trượt chân, thời điểm gương mặt đẹp trai sắp oanh liệt tiếp đất thì may mắn được một thế lực nào đó đỡ lại giữa không trung. Cả người cậu từ đầu đến chân tạo thành một góc chuẩn ba mươi độ so với mặt sàn, tuyệt đối không có vật gì chống đỡ.

Không kịp để cho cậu ngạc nhiên, Thiên Trí Hách trong tích tắc đã bước đến ôm ngang hông đỡ người đứng dậy.

– Đi đứng cẩn thận.

– Cảm ơn cậu!

Lưu Chí Hoành lần nữa dấy lên nỗi hiếu kì không lối thoát về năng lực và thân phận của chàng đồng nghiệp này. Lúc bấy giờ, ở cự li gần cậu mới để ý được dưới cổ áo y có một hình xăm khoáy âm dương nhỏ bằng đầu ngón tay cái. Lẽ nào Thiên Trí Hách là một pháp sư?

– Thiên Trí Hách, tôi... có thể mạo muội hỏi cậu một điều không?

– Cậu nói đi.

– Sự việc tử thi nhảy lầu mấy hôm trước, cậu ắt hẳn nắm rất rõ nội tình. Có thể cho tôi biết vì sao lại có quỷ nhập tràng ở toà nhà này không?

Thiên Trí Hách lúc bấy giờ mới khẽ nhếch môi cười, ghé sát vào tai cậu rồi mới nói:

– Có biết vì sao cậu lại thấy cái xác đó trông quen mặt không?

– Sao thế?

– Thang máy. Tầng 5. Ba giờ sáng. Thế giới song song...

Lưu Chí Hoành há hốc mồm, cả người như muốn đông cứng lại trước mỗi một cụm từ gợi ý của Thiên Trí Hách. Cậu nhớ ra rồi, chính là cô gái mà cách đây không lâu cậu đã gặp mặt trong cái trò chơi thang máy ngu ngốc kia. Thấy đồng nghiệp Tiểu Lưu đã sợ đến tái xanh mặt mày, y tiếp tục nói khẽ bên tai cậu:

– Hôm đó tôi mang hình nhân thế mạng vào công ty, bí mật vào nhà vệ sinh đóng cửa làm phép để thao túng cơ thể cô gái kia. Người đó thật ra đã chết được bốn mươi chín ngày, linh hồn đang ngự là của một kẻ chết oan muốn chiếm xác. Tôi nghĩ là cậu biết đủ nhiều về quỷ nhập tràng để biết được sự nguy hiểm của nó. Ở đây không có vật nuôi cũng không có đồ tế sống, nó rất thích ăn sống uống tươi nên mục tiêu có thể sẽ chuyển sang... hút máu người.

Lưu Chí Hoành dù có uống chút bia nhưng vẫn tin mình đủ tỉnh táo để nghe hiểu được tất cả những gì Thiên Trí Hách nói. Thật không thể tin được một pháp sư lại có thể ẩn náu dưới vỏ bọc nhân viên văn phòng mà ra tay hàn ma phục yêu vừa âm thầm vừa oanh liệt đến vậy.

– Khoan đã, cô gái tôi thấy là ở toà chung cư tôi ở, không phải ở toà này.

– Thứ cậu thấy trong thang máy chỉ là linh hồn người ta thôi. Do bị hấp dẫn bởi trò chơi nên mới góp vui một chút.

– Vậy cậu là... pháp sư?

Thiên Trí Hách không đáp mà đặt ngón tay trỏ kề lên môi, "suỵt" một tiếng thay cho câu trả lời xác định.

– Cao nhân, từ nay xin chỉ giáo! – Lưu Chí Hoành rối rít chắp tay thành quyền như muốn bái sư học nghề, đổi lại người kia chỉ đưa tay vò vò tóc cậu, dặn dò một câu ngắn gọn rồi đi trước:

– Sinh thần bát tự của cậu là thứ tuyệt đối không nên để cho người ngoài biết được, nếu không, hậu quả ắt khôn lường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info