ZingTruyen.Asia

[ĐM] ĐÙA VỚI QUỶ || TIỂU QUỶ (Hệ Liệt)

Chương 7: Ngạ Quỷ

Xiaogui1002

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad.com (Xiaogui1002). Mọi phiên bản xuất hiện ở các trang web khác như truyen4u, zingtruyen, truyenwiki, santruyen,...đều là ăn cắp!!*

*

Lưu Chí Hoành đi lạc hết một đêm, lúc theo chân hai người lạ về đến thôn Đông thì mặt trời cũng đã lên gần đến đỉnh đầu. Mẹ Lưu vô cùng lo lắng sau cuộc gọi nửa vời bị mất tín hiệu đêm qua của con trai nên có kêu gọi thêm mấy người nữa cầm đèn pin tiến về khu rừng trúc để tìm cậu nhưng kết quả vẫn biệt vô âm tín. Khu nghĩa địa rộng lớn, đi đến đâu cũng như bị ma trận của những rặng trúc già vây lấy không tìm thấy lối ra.

– Hai người nói đã gặp cháu tôi ngất xỉu ở cửa hang sao?

– Đúng vậy, lúc tôi và A Hằng đến thì đã thấy tiểu tử này nằm đó rồi.

Bà ngoại của Lưu Chí Hoành thật sự cảm thấy kì lạ, rõ ràng đêm qua nhóm những người đi tìm cậu đã lùng sục khắp nơi xung quanh chiếc hang động nhưng chẳng hề thấy người đâu. Mọi thứ cứ mơ hồ như có thế lực nào đó đã âm thầm che mắt bọn họ mà đem Lưu Chí Hoành giấu vào một thế giới khác.

– Dù sao thì về nhà cũng tốt rồi. Cảm ơn Lâm sư phụ đã giúp đỡ đứa nhỏ nhà tôi!

– Cũng không cần khách khí, đều là chuyện nên làm thôi! – Hóa ra vị pháp sư này là người có quen biết với bà của Lưu Chí Hoành. Không vòng vo mà quên mục đích của chuyện đến đây, ông hỏi – Trần đại thẩm, chuyện gia súc chết hàng loạt ở đây rốt cục là như thế nào?

Cảm thấy chuyện có liên quan đến tâm linh không nên để Lưu Chí Hoành biết nhiều nên bà không đáp ngay mà quay ra bảo cậu:

– Con vào nhà đi. Bà cùng Lâm sư phụ sang nhà Tứ thúc nói chuyện.

– Vâng, thưa bà!

Kì nghỉ lễ này của cậu chỉ có ba ngày, chưa kịp hàn huyên mở tiệc ăn uống vui vẻ cùng gia đình thì đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nói không chừng cho đến lúc cậu trở lại thành phố cũng chưa giải quyết xong, đặc biệt là những thứ có liên quan đến quỷ thần. Lưu Chí Hoành vừa vào nhà thì đã thấy mẹ bước ra từ phòng cửu huyền thất tổ. Trông thấy con trai, mẹ Lưu mừng rỡ kiểm tra cậu một lượt từ đầu đến chân xem cả đêm qua đi lạc trong rừng như vậy rốt cục đã bị thương chỗ nào.

– Lành lặn thế này là tốt rồi. Cả đêm qua mẹ theo Tứ thúc của con cùng vài người khác vào rừng trúc tìm người nhưng tìm mãi vẫn không thấy con. Được một lúc thì có người từ nhà chạy theo báo tin không cần tìm nữa.

Lưu Chí Hoành ngạc nhiên chưa kịp hỏi thì mẹ đã giải thích:

– Là bà ngoại bấm quẻ tính ra được mọi người đã bị ma quỷ che mắt nên có lật tung cả khu rừng lên cũng không thấy đâu. Bất quá mọi chuyện trong dữ có lành, bà nói chỉ cần qua đêm nay là con sẽ trở về bình an vô sự nên mẹ mới không tiếp tục tìm. May là mọi chuyện xảy ra đúng như bà con tiên đoán. Tiểu tử, lần này đã biết tò mò sẽ hại thân đến mức nào chưa?

Cậu áy náy gãi đầu, chỉ biết cười trừ cho qua chuyện:

– Xin lỗi! Con làm mọi người lo lắng rồi!

– Được rồi, con vào trong tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.

Lưu Chí Hoành có óc hiếu kì với chuyện tâm linh như vậy thì dễ dàng gì chịu bỏ qua những sự kiện đang diễn ra trong thôn. Nghe qua lời kể của Lâm sư phụ và đệ tử thì cậu được biết thôn Đông và cả thôn Hạ mấy ngày nay đã xảy ra không ít sự việc kì quái. Đầu tiên là có trẻ con đi lạc ở thôn Hạ, đến lúc tìm thấy thì cháu bé đã ngồi bất tỉnh giữa bụi tre gai, trong miệng toàn là bùn đất. Sau đó cả thôn được dịp chứng kiến cảnh tượng cực kỳ rùng rợn khi quạ đen và diều hâu không biết từ đâu bay về, chiều tối nào cũng đậu trên mái nhà người dân kêu quang quác. Lũ quạ bay từ thôn Hạ lên thôn Đông từ mấy hôm trước, cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà là bay theo mùi tử khí bốc lên từ những đàn gia súc chết hàng loạt không rõ nguyên nhân. Cán bộ thú y đến xem thì cũng chỉ kết luận những con vật này chết do bị mất máu, con nào cũng có một vết cắn sâu hoắm ngay động mạch ở cổ.

"Tử Ngư, Đại Nguyên, có chuyện hay ho rồi đây. Lần này tôi dự định sẽ ở thêm vài ngày để tìm hiểu chuyện lạ tại quê nhà nên sẽ gửi email cho sếp xin nghỉ phép tuần. Khi nào về sẽ kể cho hai cậu."

Lưu Chí Hoành úp úp mở mở nhắn vào nhóm chat cùng với hai người bạn thân. Nói không ngoa thì chính là tiểu tử này điếc không sợ súng, hễ ngửi thấy mùi của chuyện quỷ thần là đầu óc trở nên minh mẫn đến lạ lùng. Vương Nguyên vẫn đang mừng tết dương lịch tại nhà, vừa thấy Lưu Chí Hoành nhắn tin bảo đang hóng hớt một sự việc li kì nào đó thì hai mắt cũng như sáng lên thấy rõ.

"Cậu săn được ảnh ma nữ sao?"

"Đường truyền mạng ở đây không ổn lắm nên không tiện kể nhiều. Ngoan, chịu khó làm thay phần việc của tôi vài ngày. Lúc quay lại ông đây sẽ tổng hợp video quay được cho hai cậu xem thỏa thích."

"Được thôi, quân tử nhất ngôn!"

Lưu Chí Hoành tắm rửa xong xuôi thì chỉ muốn nằm lăn ra ngủ một giấc. Cả đêm qua dù thân xác rơi vào hôn mê bất tỉnh nhưng hồn vía của cậu đã đi vào hang quỷ, bị không ít tà khí làm ảnh hưởng nên nhìn vào gương thấy nét mặt vô cùng xanh xao tiều tụy. Cậu miên man suy nghĩ rồi sờ lên mặt dây chuyền thủy ngọc trên cổ mình, điều kì lạ chính là sợi dây chuyền này kết cấu liền một mạch, hoàn toàn không tìm thấy móc cài để tháo ra. Không có móc cài cũng quá ngắn để trực tiếp luồn qua đầu, rõ ràng vật này một khi đeo vào là không cách nào gỡ bỏ. Lưu Chí Hoành không biết mình đã đeo nó từ lúc nào, trong lòng càng chắc chắn rằng vật này chính là của tên Quỷ Vương đó. Hắn không làm hại cậu, nhưng sự xuất hiện của hắn bên cạnh cậu với mục đích "đón tân nương" không khỏi khiến cậu phập phồng lo sợ, chẳng biết lúc nào hồn phách sẽ bị hắn câu đi mất.

– Mình còn trẻ như vậy, đến bạn gái còn chưa có. Không lẽ Quỷ Vương đó muốn bắt hồn mình về động quỷ chơi gay? – Lưu Chí Hoành đen mặt lảm nhảm – Không được không được! Quá biến thái rồi!

Điều rõ ràng nhất cậu có thể cảm nhận ngay lúc này chính là sự hiện hữu của hắn kề bên, thông qua sợi dây chuyền kì lạ này. Hắn muốn bắt tân nương cũng đồng nghĩa với việc cậu sắp bị bắt hồn, đáng sợ hơn nữa là dù có chết cũng không thể đi xuống âm gian tiếp tục vòng luân hồi mà mãi mãi sẽ ở lại bên cạnh hắn, làm vợ của hắn.

– Chắc không đến mức này đâu...

Bà ngoại có lẽ biết gì đó về chuyện cậu là chuyển thế của Quỷ Tân Nương. Nếu biết đến sự xuất hiện của Quỷ Vương thì đây cũng là lúc bà nên ngừng giấu giếm mà mang mọi chuyện nói rõ ràng, từ đó nghĩ cách ngăn không cho ma quỷ đến gần cậu.

Lưu Chí Hoành không buồn nghỉ ngơi mà lại xách chiếc máy ảnh mới mua đi sang nhà hàng xóm hỏi chuyện. Đám trẻ con đang sợ hãi nhao nháo cả lên, không dám đến gần gốc cây cổ thụ mà thường ngày vẫn hay tụ tập chơi trốn tìm nữa. Hôm nay cành cây xơ xác, bay lượn tới lui trên ngọn cây là những con quạ già kêu tan tác như đang hân hoan mở tiệc mừng. Xác động vật chết nhiều như vậy, mùi tử khí lan truyền khắp cành cây ngọn cỏ như muốn nuốt trọn cả ngôi làng heo hút. Người già trẻ con thì bảo nhau rằng có quỷ hút máu đang tác quái trong làng.

– Năm nay ta cũng hơn bảy mươi tuổi rồi mà chưa từng gặp sự việc nào kinh khủng như vậy. Cả pháp sư cũng được mời về, chẳng biết là có trừ được ma quỷ hay không. Gia tài nhà ta được có năm bảy con dê mà cũng lăn đùng ra chết. Thật khổ quá đi mất!

Lão bá nhà bên buồn đến não nuột, vừa lo tiền bạc trong gia đình vừa sợ yêu ma từ đâu kéo đến làm đảo lộn cuộc sống của dân làng. Đầu tiên là giết hại gia súc, chẳng biết khi nào sẽ hại đến mạng người.

– Bác đừng lo quá. Sự việc sẽ sớm tìm ra nguyên nhân thôi.

– Ừ, cũng mong là vị Lâm sư phụ kia sớm ra tay diệt trừ ma quỷ.

Mặt trời dần lên cao, Lưu Chí Hoành đảo một vòng quanh khu mình ở cũng không thu thập thêm được thông tin gì. Cậu đi đến đâu thì chụp ảnh đến đó, vừa chụp vừa lấy ảnh ngay xem có điểm gì bất thường qua ảnh chụp hay không. Lúc cậu đến gần cây cổ thụ già nhất trong làng thì mặt trời cũng vừa đúng chính ngọ, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống xuyên qua những tán cây già cỗi mà in hằn xuống mặt đất những chiếc bóng kì quặc. Cảm giác âm u ngột ngạt giữa ban ngày cũng làm người ta cảm thấy không hề dễ chịu dù có đang đứng dưới bóng râm.

Cậu hướng máy ảnh về phía những tán cây già cỗi cùng những con quạ đậu trên cành rồi bấm nút chụp lại ảnh. Gió lạnh khẽ rít qua từng kẽ lá làm khắp nơi là những âm thanh khua xào xạc đầy ma mị. Lưu Chí Hoành lấy bức ảnh vừa được máy nhả ra, cầm lên phẩy phẩy. Hình ảnh vừa chụp từ tán cây hiện lên rất rõ nét, nhưng nếu nhìn kĩ một chút thì cậu lại hốt hoảng vứt đi, mặt mày xanh như tàu lá. Những tán cây chẳng biết là cố ý hay vô tình mà lại xếp thành những gương mặt quỷ dị, ánh mặt trời chiếu xuyên qua các khe hở làm những gương mặt ấy hiện lên rõ mồn một.

Lưu Chí Hoành hồi hộp đánh trống ngực không ngừng, vừa khom xuống nhặt bức ảnh lên định nhìn cho rõ thì tứ phía chợt vang lên giọng cười lanh lảnh ma quái như vọng về từ cõi âm ti địa ngục. Cậu bịt tai lại, lập tức cảm nhận được trận quay cuồng của cảnh vật trước mắt.

– Không xong rồi... là quỷ hút máu xuất hiện sao?

Còn chưa kịp kết luận thứ đó có phải là hiện thân của quỷ hút máu hay không thì một bóng đen đặc quánh từ tán cây bay sà xuống mặt đất, từng bước một tiến về phía cậu, giọng gầm gừ như loài yêu tinh khát máu.

– Chàng trai trẻ... muốn tìm ta sao? – Bóng đen cất giọng, là một nam quỷ. Càng lúc hình dáng của gã càng hiện lên rõ ràng hơn, cuối cùng lộ diện là một con quỷ nanh dài lưỡi dài, mang hình dáng của con người nhưng hoàn toàn không có da, một màu đỏ lừ của máu bao trùm lấy toàn bộ cơ thể hôi tanh.

– Đừng... đừng qua đây!

– Vừa rồi hình như ngươi có ý nghĩ muốn nhìn thấy ta. Nhất ngươi rồi đấy, kẻ khác không phải muốn triệu hồi ta là triệu hồi. Chỉ có ngươi...

– Tại sao... lại là ta? – Lưu Chí Hoành sợ hãi bước lùi về phía gốc cây cổ thụ, cậu càng lùi thì ác quỷ càng lấn tới, mùi máu tanh tưởi và chiếc lưỡi dài cứ thò ra thụt vào của gã suýt nữa làm cậu nôn ra. Thật may là cậu đã sợ đến mức quên cả nôn như thế nào.

– Vì ngươi đã được khai nhãn âm dương. Không chỉ ta mà còn là tất cả những loài yêu ma quỷ quái khác đều có thể được nhìn thấy qua con mắt thứ ba ở giữa trán của ngươi.

Càng nói, quỷ hút máu càng tiến đến gần ép Lưu Chí Hoành tựa lưng vào gốc cây. Ngay cả giày thể thao cũng không đủ độ bám mà liên tục khiến cậu trồi lên tụt xuống, hai mắt nhắm chặt lại để khỏi phải nhìn gương mặt tởm lợm kia.

– Để gia đây cho ngươi một bài học. Nhóc con, khi nhìn thấy ma quỷ thì cứ phớt lờ đi, đừng để cho chúng phát hiện ngươi có năng lực này. Bằng không chúng sẽ bám theo ngươi, đòi ngươi làm cái này cái nọ, hoặc là... hút máu ngươi như thế này này...

Quỷ dữ kề hai chiếc răng nanh nhọn hoắt đến gần cổ Lưu Chí Hoành, vừa định biến cậu thành người đầu tiên ở thôn Đông bị hút máu đến chết thì đúng lúc mặt dây chuyền thủy ngọc trên cổ cậu sáng lên, tỏa ra ánh hào quang màu đỏ đầy tà mị. Quỷ hút máu giật mình lùi ra xa một quãng, bắt đầu ngó đông ngó tây như đang dè chừng thứ gì đó còn khủng khiếp hơn bộ dạng gớm ghiếc của mình.

– Quỷ Vương?

Lưu Chí Hoành cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe hai tiếng "Quỷ Vương" thốt lên từ quỷ hút máu. Chỉ trong nháy mắt, trời đất xung quanh tối sầm lại, lá cây khô bay tán loạn khắp nơi dính lên cơ thể nhầy nhụa của ác quỷ. Gã bị gió lớn quật ngã, mất đà tụt lại phía sau mà nhường chỗ cho luồng ánh sáng đỏ từ giữa không trung chiếu xuống mặt đất.

Quỷ Vương vóc người cao lớn với chiếc đinh ba lại xuất hiện khiến Lưu Chí Hoành choáng ngợp giữa khí chất uy mãnh, nhưng trên tất cả chính là sự an tâm. Hắn chắc chắn sẽ không làm hại cậu, hoặc ít nhất sẽ bảo vệ cậu khỏi con quỷ đáng sợ này.

– Quỷ Vương, lại là ngươi?

– Thì sao? Lần trước bị bổn vương lột da còn chưa sợ?

– Hừ, ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng. Đừng có ở đây phá hỏng chuyện tốt của ta!

Quỷ Vương cầm đinh ba hướng mũi nhọn về phía quỷ hút máu đe dọa:

– Ngươi giết ai hay làm gì bổn vương đều không quản, nhưng hôm nay ngươi lại cả gan động đến người của bổn vương. Xem ra tên ngạ quỷ như ngươi cũng đến lúc hồn xiêu phách lạc rồi!

Quỷ Vương chuẩn bị thi triển pháp lực, liền mang Lưu Chí Hoành hút vào lòng bàn tay mình rồi biến chiếc đinh ba thành một thanh kiếm dài sáng quắc. Lưỡi kiếm hung tợn giơ lên cao rồi chém dọc một đường khiến mặt đất nứt toạc, ngạ quỷ cũng hóa điên cả người bốc hỏa phừng phừng liên tục gào rú lên những thanh âm tột cùng giận dữ. Nhát chém thứ nhất không giết được quỷ dữ mà chỉ khiến gã hiện nguyên hình, ngày càng trở nên hung tợn. Quỷ Vương tập trung nội lực vung thanh kiếm dài chém ngang thật mạnh một nhát làm cơ thể ngạ quỷ bị đứt làm hai, nhưng ngay lập tức hai phần trên dưới của gã nhanh chóng ráp lại hoàn toàn lành lặn như không có thương tích gì.

– Hừ, tiến bộ nhanh đấy!

– Ngươi muốn diệt ta sao? Chí ít cũng không phải hôm nay toại nguyện. Cứ chờ đấy!

Ngạ quỷ bị dọa cho một phen kinh hồn bạt vía, may mà vừa học được thuật phục dung nếu không là đã vong mạng dưới lưỡi kiếm của Quỷ Vương. Thoát được đòn chí tử của kẻ địch, ngạ quỷ đuối sức nên đành phải đọc chú dịch chuyển rồi nhanh chóng biến mất giữa màn đêm đen kịt. Quỷ Vương không đuổi theo, tâm thế còn có chút ngạo mạn mà quyết định tha cho ngạ quỷ lần này.

Vì hắn còn có một người đang cần được quan tâm.

Ngạ quỷ đi khỏi, Quỷ Vương lại biến thanh kiếm về hình dạng chiếc đinh ba rồi xòe lòng bàn tay ra kiểm tra xem vật nhỏ mình vừa cứu thế nào rồi. Lưu Chí Hoành bị thu nhỏ lại bé xíu ngồi giữa lòng bàn tay hắn. Biết là ngạ quỷ đã đi khỏi, dù vẫn còn chút kiêng dè kẻ này nhưng cậu vẫn lồm cồm đứng dậy, lắp bắp hỏi hắn:

– Sao ngươi không... không giết hắn?

– Tại sao bổn vương phải giết hắn? Xét về phương diện nào đó thì bổn vương và hắn đều là quỷ, chính là đồng loại. Tại sao ta lại phải giết hại đồng loại của mình đây?

Lưu Chí Hoành khó hiểu, lập tức nói lý với Quỷ Vương:

– Ngài... ngài đừng có lật lọng thế chứ? Lúc nãy tôi tôi tôi... còn nghe ngài hăm dọa kẻ đó hùng hồn lắm mà. Nào là nào là "dám động đến người của bổn vương", nào là "ngươi cũng đến lúc hồn xiêu phách lạc"...

– Ngươi nói đúng, bổn vương đánh hắn vì hắn bắt nạt ngươi. Bất quá nương tử ngươi yên tâm, từ nay về sau hắn sẽ không dám hù dọa ngươi nữa.

– Nhưng mà...

Lần này thì Lưu Chí Hoành quả thực không còn cái cớ gì để thuyết phục Quỷ Vương diệt trừ quỷ đi hút máu cả. Gã không dám đến làm phiền cậu thì tốt, nhưng một ngày ngạ quỷ còn tồn tại thì dân làng sẽ khó mà sống yên. Vừa rồi cậu cũng phần nào chứng kiến sự lợi hại của ngạ quỷ, nếu là pháp sư bình thường như Lâm sư phụ chỉ biết chút thuật Lỗ Ban thì không thể nào địch lại.

– Nương tử, thật ra ngươi có thể trao đổi điều kiện để bổn vương hạ thủ với ngạ quỷ. Nói xem, nếu bổn vương giết hắn thì sẽ được lợi ích gì?

Lưu Chí Hoành ngàn lần vạn lần biết mình không nên đưa ra bất cứ cái giá nào với ma quỷ, thế nhưng trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này cậu không thể nào làm khác được. Cậu không thể hi sinh thân mình mà đi theo Quỷ Vương về Quỷ Cốc, cũng không thể cho hắn tiền bạc vì hắn vốn không phải nhân loại để tâm đến tiền tài vật chất.

– Đã nghĩ ra được điều kiện trao đổi chưa?

– Hay là... ngài nói đi. Trừ việc lấy cái mạng này của tôi thì thứ gì cũng được.

Quỷ Vương đắc ý thả Lưu Chí Hoành xuống đất, để cậu trở về dáng vẻ bình thường rồi lưu manh kéo người lại ôm ngang hông. Ngũ quan tuấn tú của cậu đối diện thật gần với dung mạo thần bí của Quỷ Vương. Hắn mang mặt nạ đồng che đi nửa trên của gương mặt, còn nửa dưới là đôi môi mềm mại quyến rũ mà theo con mắt thẩm mỹ hiện đại của Lưu Chí Hoành thì hẳn là phải thuộc về một đại mỹ nam. Quỷ Vương bỗng dịu dàng mỉm cười, hai chiếc đồng điếu bên khóe miệng lại khuyết sâu vào khiến cậu càng đinh ninh vào giá trị nhan sắc của chúa tể của muôn loài quỷ.

– Vậy ngươi vừa gọi phu quân vừa tự nguyện hôn bổn vương một lần xem.

Quỷ Vương tự tin nhắm mắt lại đón chờ nụ hôn của tiểu nương tử. Lưu Chí Hoành trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, còn ngỡ đâu hắn đòi bắt hồn cậu đi nên vừa rồi trong lòng thập phần run sợ. Hôn một cái, dẻo mồm gọi phu quân một lần chắc sẽ không mất mát gì. Chẳng cần đắn đo, hắn vừa nhắm mắt lại chờ thì đã bị cậu ập đến hôn "chụt" vào đôi môi mềm mại, đỏ tai đỏ mặt gọi hai tiếng:

– Phu quân!

Quỷ Vương vô cùng hài lòng trước màn kịch tâm cơ vừa rồi. Không phải tự dưng hắn muốn tha cho ngạ quỷ một mạng mà là nếu hắn giết ngạ quỷ ngay lúc đó thì sẽ không còn cơ hội để tiểu nương tử chủ động hôn như thế này. Hắn cưng chiều kéo cậu vào ôm thật chặt, từ từ cảm nhận lại nhịp tim và hơi ấm của đối phương như những lúc bên nhau cách đây một ngàn năm.

– Ta sẽ không làm hại ngươi. Dù ngươi có đầu thai chuyển kiếp hay tan thành tro bụi, ta cũng sẽ đợi ngươi trở về. Đợi ngươi yêu ta lần nữa!

Lưu Chí Hoành cảm kích thì có cảm kích nhưng tóm lại vẫn thanh minh một chút:

– Quỷ đại ca, chuyện yêu đương gì đó giữa ngươi và tiền kiếp của ta có thể khoan hãy nhắc đến được không? Kiếp này lão tử là trai thẳng!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia