ZingTruyen.Com

[ĐM] ĐÙA VỚI QUỶ || TIỂU QUỶ (Hệ Liệt)

Chương 6: Quỷ Vương

Xiaogui1002

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad.com (Xiaogui1002). Mọi phiên bản xuất hiện ở các trang web khác như truyen4u, zingtruyen, truyenwiki, santruyen,...đều là ăn cắp!!

*

Tiểu quỷ tên A Bảo dẫn Lưu Chí Hoành đi qua hết ba bốn lối hành lang thật dài, cuối cùng thì đến một căn phòng u ám toàn là những thứ màu đỏ. Lồng đèn đỏ, phong linh đỏ và vô số dải lụa màu đỏ từ trên cao buông thõng xuống phấp phới bay xung quanh cậu. Giữa hang sâu thì lấy đâu ra gió để thổi rèm bay? Thật may là đầu óc Lưu Chí Hoành còn đủ tỉnh táo để nhận ra điểm bất thường này. Lúc đứng bên ngoài thì cậu chỉ thấy một miệng hang nhỏ nhưng càng đi sâu vào trong thì không gian càng rộng mở, cứ như chính mình đang lạc vào một chiều không gian khác chứ không chỉ đơn thuần là đi vào một công trình kiến trúc nào đó dưới lòng đất.

– A Bảo, ngươi đâu rồi?

Không thấy kẻ dẫn đường ở đâu, Lưu Chí Hoành hoang mang quay đầu bốn phương tám hướng tìm A Bảo nhưng chỉ thấy xa xa là những đốm lửa lập lòe chớp sáng như ma trơi. Phảng phất trong làn gió giữa hang sâu lại là mùi trầm hương ấy, có chút lạnh lẽo, có chút tịch mịch tựa như lúc cậu đặt chân lên tầng mười của chung cư trong trò chơi thang máy. Lưu Chí Hoành bất tri bất giác hỏi:

– Xin chào!

– Có ai ở đây không?

– Hello...

Đáp lại cậu vẫn là làn hương khói vô tri và giai điệu nửa lạ nửa quen mà cậu đã nghe lúc còn đứng ngoài cửa hang. Tiếng sáo da diết lại ngân lên khiến Lưu Chí Hoành dường như bị thôi miên rơi vào mộng mị, chân vô thức bước về phía trước, xuyên qua lớp lớp rèm lụa đỏ và một hàng lính gác thật dài toàn là ngưu đầu mã diện. Cậu đi đến đâu, chúng quỷ liền quỳ rạp xuống đến đó, rồi bất chợt tiếng phong linh kêu leng keng làm cậu chợt tỉnh lại giữa cơn mụ mị. Thế nhưng lúc lấy lại được thần trí cũng là lúc cậu đứng đối diện với bóng đen của một nam nhân cao lớn có bờ vai rộng và hai chiếc sừng con con mọc trên đầu. Hắn đang ngồi trên một chiếc bục cao như một vị quốc vương ngồi trên ngai vàng. Đứng bên cạnh hắn còn có hai tên lính canh, một Ngưu Đầu, một Mã Diện.

Lưu Chí Hoành sợ đến kinh hồn bạt vía. Bây giờ cậu có muốn thoát khỏi chỗ này cũng không cách nào, ngoại trừ việc quên hết lối ra thì cơ thể cậu dường như bị kẻ đó làm đông cứng lại, vô phương cử động tay chân. Cậu cứ đứng đó như trời trồng, còn hắn thì vẫn trong bộ dạng bóng đen quỷ dị mà nghiêm túc nhìn cậu.

– Ngươi... ngươi là ai? – Lưu Chí Hoành lấy hết can đảm lên tiếng hỏi. Bóng đen dường như nghe hiểu lời cậu nói, từ từ đứng dậy rồi bước xuống mấy bậc thềm để đến gần hơn. Xung quanh người hắn là một đám âm khí đen dày đặc quấn lấy, tay hắn cầm một chiếc đinh ba thay vì lưỡi hái của tử thần. Cũng đúng thôi, vì hắn vốn là quỷ, không phải tử thần. Lưu Chí Hoành cố mở mắt nhìn rõ mặt hắn nhưng cũng chỉ thấy chiếc mặt nạ đồng che đi đôi mắt.

– Này... ngươi đừng có đến gần ta. Đừng mà... tránh ra...

Lưu Chí Hoành kinh hãi tột độ chỉ biết nhắm mắt cố sức né tránh, ngay cả tay chân cũng đang bị đông cứng không cách nào cử động được. Bỏ mặc cho cậu có la hét hay cố sức vẫy vùng, bóng đen vẫn không có động thái gì quá đáng mà từ đầu tới cuối vẫn chỉ đứng đó nhìn, khoảng cách vừa đủ để ngắm nhìn tân nương trong màu áo đỏ của ngày đại hỉ.

Nhắm mắt chịu đựng một lúc lâu vẫn không thấy xảy ra chuyện gì, Lưu Chí Hoành dần lấy lại bình tĩnh mở mắt ra lần nữa. Bây giờ thì hiện diện trước mặt cậu không phải là bóng đen bí ẩn mà là một nam tử tóc dài mặc y phục đỏ, nửa trên của gương mặt đeo chiếc mặt nạ đồng. Hắn mỉm cười gọi cậu hai tiếng:

– Hoành Nhi!

Lưu Chí Hoành chợt nhìn lại y phục trên người mình thì phát hiện thứ cậu đang mặc đã trở thành hỉ phục từ lúc nào không rõ. Ánh mắt cậu tràn ngập sự đề phòng pha lẫn sợ hãi, hai bên tóc mai đã chảy mồ hôi, yết hầu nhấp nhô lên xuống như đang cố dùng nước bọt khỏa lấp cảm giác khô khốc nơi cổ họng. Cậu không biết thứ quỷ quái gì đang xảy ra với mình, hoặc đây chỉ là một giấc mơ, hoặc cậu chính xác đã đi lạc vào hang quỷ. Tiểu quỷ A Bảo vừa rồi còn thần thần bí bí nói tân lang là một gã "Đại Vương" nào đó, nếu cậu đoán không lầm thì Quỷ Vương cũng chính là kẻ này.

– Ta đợi em đã một ngàn năm, ba tháng, lẻ hai ngày.

Hắn bước đến nhẹ nhàng cầm lấy hai bàn tay cậu, ngay lập tức khiến cậu cảm thấy cơ thể như luồng nhiệt nào đó chạy qua làm tứ chi không còn đông cứng nữa. Vừa được giải tỏa cảm giác bất động, Lưu Chí Hoành đã vội vùng vẫy thoát khỏi cái động chạm của Quỷ Vương nhưng hắn lại nhanh tay hơn, ôm ngang eo cậu kéo vào. Hai gương mặt cách nhau còn chưa đến một tấc.

– Quả nhiên em đã không còn nhớ gì đến ta!

– Anh bạn, nhất định là... anh... anh đã nhầm tôi với ai đó rồi. Anh thả tôi đi có được kh...

– Ta rất nhớ em!

Lưu Chí Hoành bị Quỷ Vương ngắt lời, ngay cả miệng muốn thanh minh rằng mình không phải người tên Hoành Nhi nào đó cũng không tài nào mở ra được. Chính xác là Quỷ Vương đã dùng pháp thuật của mình niêm phong cái miệng nhỏ lắm lời. Hắn cứ bất chấp ôm gọn lấy cả người Lưu Chí Hoành, cưỡng chế áp một bên tai cậu vào giữa ngực mình để nghe tim đập, để tiểu thê tử dần dần bình tâm lại.

Khi cảm nhận được nhịp đập rộn ràng của quả tim ác quỷ, một chuỗi hình ảnh và âm thanh sống động bất chợt chảy tràn trong tâm trí cậu như một cuộn phim tua nhanh. Cậu thấy bối cảnh cổ xưa như trong phim lịch sử, nơi cậu là một đại phu tài giỏi hay bốc thuốc trị bệnh miễn phí cho dân nghèo, còn số tiền kiếm được từ việc chữa bệnh cho người giàu cũng được mang đến chùa làm công quả.

Một ngày nọ cậu chật vật trèo lên vách đá cheo leo giữa núi để hái tuyết liên hoa, vì mệt vì lạnh mà bất cẩn trượt chân ngã xuống vực sâu ngàn thước. Lúc đang rơi xuống trong tuyệt vọng thì có ai đó kịp thời ôm lấy cậu rồi đáp xuống nhẹ tựa lông hồng.

– Ngươi trèo lên đó làm gì? – Nam nhân áo đen tò mò hỏi cậu.

– Ta... ta muốn hái tuyết liên hoa để cứu người. Ta là thầy thuốc.

– Được, ta hái cho ngươi.

Nam nhân trong tích tắc đã bay vút lên vách núi hái mang về cho cậu một đóa tuyết liên hoa trắng muốt đặt vào tay cậu.

– Ân công, ngươi là thần tiên sao? Vừa rồi ngươi lợi hại như vậy a...

Quỷ Vương hiếm hoi nở nụ cười với nam tử lần đầu gặp mặt, trả lời cậu:

– Thứ ta ghét nhất chính là thần tiên.

Thấy hắn quay lưng định rời đi, cậu vụng về chạy theo hỏi thêm mấy câu nữa:

– Vậy ngươi tên là gì? Tại sao ngươi ghét thần tiên? Còn có.. sau này chúng ta còn gặp lại không?

Quỷ Vương quay lại bóp lấy cằm cậu khiến đôi môi nhỏ chu lên:

– Hỏi nhiều như vậy, ngươi muốn nghe cái nào trước?

– Tên, nói tên của ngươi đi.

– Cứ gọi ta là... Phu Quân!

– Ngươi đang trêu ghẹo ta!

– Ai mà thèm trêu ngươi? Lão tử thật sự tên là Phu Quân.

Tiểu y phu ngỡ mình bị trêu ghẹo nên đôi gò má thoắt cái đã ửng hồng, phi thường khả ái. Quỷ Vương hôm nay tâm tình không tệ lại còn được gặp một vật nhỏ đáng yêu thế này nên cao hứng lấy một viên thủy ngọc màu vàng đặt vào tay cậu, bảo:

– Sau này bất kể ngươi đang ở đâu, chỉ cần cầm chặt viên ngọc này trong tay rồi gọi to: "Phu Quân, ta cần ngươi!", gia đây sẽ lập tức xuất hiện. Vậy nhé!

Lưu Chí Hoành bị Quỷ Vương ôm trong lòng trải nghiệm lại đoạn ký ức lần đầu gặp mặt. Cậu không phản kháng cái ôm của hắn nữa mà điều lưu tâm duy nhất lúc này chính là những thứ vừa trải qua trong tâm trí. Người lên núi hái tuyết liên hoa là cậu, còn nam nhân áo đen có pháp lực thần thông chính là Quỷ Vương. Không chỉ có cảnh lần đầu gặp nhau, Lưu Chí Hoành còn nhớ được lúc mình mang viên thuỷ ngọc ấy về nhà, lại vì không tin hắn thật sự có thể xuất hiện khi cậu gọi nên hiếu kì gọi thử: "Phu Quân, ta cần ngươi". Kết quả nam nhân áo đen thật sự xuất hiện sau lưng cậu. Biết mình bị trêu đùa, hắn tức giận áp cậu vào vách nhà hôn đến khi cậu mơ hồ quên hết trời trăng.

Lưu Chí Hoành lặng lẽ mỉm cười, đôi mắt lim dim mơ hồ như đang tận hưởng chút ngọt ngào từ dòng ký ức cách đây cả nghìn năm. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao bà ngoại đã nổi giận khi nghe cậu nhắc đến Quỷ Tân Nương. Câu trả lời chính xác nhất nằm ở đây, nơi quả tim ấm áp đang đập thổn thức từng nhịp bên tai cậu. Hoá ra cậu chính là kiếp sau của Quỷ Tân Nương, và sự xuất hiện của hắn ở đây cũng chính vì muốn đoạt lại thê tử.

Trong dòng chảy ký ức của tiền kiếp, cậu thấy được màu áo đỏ của tân nương, thấy Quỷ Vương vì muốn cưới được mình mà chấp nhận buông bỏ tà đạo, chân chính quay đầu làm bờ. Nhưng thật không may, đám khiêng kiệu hoa đi giữa đường đã bị một thế lực dữ dội nào đó ập đến đánh cho tan tác. Trước khi kết thúc hồi tưởng, cậu còn cảm nhận được cái ôm mạnh mẽ của người ấy và thanh âm thổn thức của hắn bên tai nói câu: "Ta đợi ngươi!"

– Hoành Nhi, em có còn... yêu ta không?

Lưu Chí Hoành được Quỷ Vương ôm trong lòng bỗng dưng chảy một giọt nước mắt. Cậu đã nhớ lại mọi chuyện, cũng biết được giữa mình và hắn đã có mối nhân duyên từ tiền kiếp nhưng cảm giác bây giờ không thể gọi là yêu. Mọi thứ đến quá đột ngột, cậu cảm thấy thương tâm cho mối tình ấy nhiều hơn là cảm giác yêu một ai đó.

– Xin lỗi!

– Nghĩa là... em không còn cảm giác gì với ta sao?

– Ta xin lỗi!

Quỷ Vương đau lòng cầm lấy bàn tay cậu rồi lại đặt vào đó một viên thuỷ ngọc:

– Ta không trách em. Một nghìn năm ta còn đợi được, huống chi là đợi đến khi em thật sự yêu ta lần nữa. Về nhà đi! Khi nào cần ta, chỉ cần nắm chặt thứ này trong tay rồi gọi hai tiếng "Phu Quân", ta nhất định sẽ đến!

Quỷ Vương nói xong liền áp môi hôn cậu. Nụ hôn mà hắn đã chờ ròng rã một nghìn năm. Nụ hôn mà hắn còn ngỡ sẽ không bao giờ tìm lại được. Tam giới gồm có thiên đàng, nhân gian và địa ngục, tuyệt nhiên không nơi nào chấp nhận hắn nên suốt một nghìn năm qua, hắn chỉ biết lang thang nơi cõi hư vô mà dõi theo cậu chuyển kiếp luân hồi. Một nghìn năm trước hắn đã vì cậu mà náo loạn âm phủ, đả động thập điện Diêm Vương, còn gây chiến một trận thật to với người của Thiên Đình. Cảm thấy chúng quỷ đang chết dần chết mòn trong khi biết mình không còn cách nào khác để đòi lại thê tử, Quỷ Vương đành chịu phép rút lui, quỳ trước Như Lai Phật Tổ hứa sẽ không bao giờ gây hoạ.

– Tôi nhớ rồi, hình như tên anh là Dịch cái gì Thiên Tỉ?

– Ta đã nói rồi, gọi ta là Phu Quân!

*

– Này cậu gì ơi? Tỉnh lại đi!

– Sư thúc, con nghĩ là người này đi lạc.

– Sao lại lạc nên chỗ này chứ? Toàn là mồ mả.

Lưu Chí Hoành đi lạc gần mười hai tiếng sau mới được người đi rừng tình cờ tìm gặp. Một mình cậu nằm trước cửa hang động tối tăm, khắp nơi giăng đầy mạng nhện. Được hai người tốt bụng cho uống chút nước nên vài phút sau cậu cũng tỉnh lại, khắp người đau nhức hầu như chẳng còn sức lực.

– Khụ... Cảm ơn chú!

– Nhà cậu ở đâu?

Lưu Chí Hoành xoa xoa thái dương cho tỉnh táo lại rồi đáp lời:

– Tiệm tạp hoá Thiên Vũ, thôn Đông. Chú... có thể chỉ đường cho cháu thoát khỏi chỗ này không?

Hai người đi rừng vui vẻ đỡ cậu đứng dậy rồi bảo:

– Đúng lúc tôi cũng có việc đến thôn Đông. May cho cậu rồi đấy!

Sau đó ba người cùng nhau rời khỏi nghĩa địa. Lưu Chí Hoành hơi chần chừ quay đầu nhìn lại miệng hang tăm tối và nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua. Bất chợt nhớ lại viên thuỷ ngọc mà Quỷ Vương đặt vào tay mình, cậu còn chưa kịp lục tìm trong túi áo thì thấy món tín vật của hắn đã chễm chệ được xỏ vào một sợi dây đeo trên cổ mình. Hoá ra cậu không phải nằm mơ mà thật sự đã vào hang quỷ. Cậu là tân nương của Quỷ Vương, cũng là một trong hai nhân vật chính của câu chuyện gần như huyền thoại mà bà ngoại đã từng kể cho trẻ con trong thôn.

– À đúng rồi, chú đến thôn Đông có chuyện gì không ạ?

– Sáng nay có người ở thôn Đông báo tin cho ta, nói gia súc gia cầm của rất nhiều nhà dân trong một đêm đều chết sạch. Đáng sợ là con vật nào cũng bị rút cạn máu nên mới chết. Ai cũng thần hồn nát thần tính cả rồi, nếu còn không làm sáng tỏ mọi chuyện thì rất có thể sẽ khiến dân tình bất an, nhiều chuyện khó lường được.

– Vậy chú là pháp sư sao?

– Ta chỉ biết chút bùa Lỗ Ban để phòng thân và giúp hàng xóm láng giềng. Pháp lực thì còn rất yếu, không thể đấu lại bọn ma quỷ có tu tà đạo.

Vị đạo sĩ nói đến đây thì bắt đầu dừng bước rồi nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Hoành, sau đó đến nhìn sợi dây chuyền ngọc thuỷ trên cổ cậu.

– Anh bạn, mặt dây chuyền này cậu làm sao có được?

Không thể nói là kẻ trong hang quỷ đã tặng mình, Lưu Chí Hoành lúng túng mãi mới nghĩ ra được câu trả lời hợp lý:

– Của một người bạn tặng cháu nhân ngày sinh nhật thôi.

– Tuy ta không biết bạn cậu cố ý hay vô tình, nhưng mặt dây chuyền này hàm chứa rất nhiều tà khí. Ta nghĩ nó ít nhiều cũng đã bị phù phép lên. Đạo hạnh thấp kém như ta không thể nhìn ra được rốt cuộc là vật phép gì, đúng là đáng trách!

– Cháu nghĩ đây chắc là bùa bình an. Chú đừng bận tâm quá!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com