ZingTruyen.Info

Dm Dua Voi Quy

Lần này về nhà, Lưu Chí Hoành chỉ có thể ở được ba ngày nhưng xem ra ba ngày nghỉ của cậu lại trôi qua chẳng dễ dàng gì. Cậu biết lúc trước bà ngoại là một thầy pháp nghiệp dư nhưng chẳng hiểu thế nào dạo gần đây bà bắt đầu hay lẩm nhẩm tính toán gì đó rồi dùng bùa phép phong ấn tất cả các căn phòng trong nhà, thật sự tỏ ra nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Toàn bộ căn nhà lúc này đi đâu cũng gặp những lá bùa vàng có vẽ chữ đỏ ngoằn ngoèo, nhìn chẳng khác gì một cái từ đường dành cho người sống.

– Bà ơi, rốt cuộc là có chuyện gì? Cả nhà khắp nơi toàn là bùa chú...

– Mọi chuyện nghe theo lời ta là được. Con không cần biết nhiều.

Lưu Chí Hoành lại bị thái độ giấu giếm của bà ngoại làm nản chí lần nữa. Cậu thấy vậy cũng không dám làm phiền bà đang ngồi lần chuỗi hạt, liền bỏ ra vườn dạo chơi cho khuây khỏa trong người.

Ngôi làng nơi người nhà cậu ở nằm tại lưng chừng đồi, xung quanh bốn bề toàn là rừng trúc xanh tươi bạt ngàn. Đan xen giữa những vạt rừng mênh mông là các khu nghĩa địa vô danh, có hơn một nửa số ngôi mộ không tên từ lâu đã bị bỏ hoang không ai hương khói. Người dân nơi đây đã sống qua biết bao thế hệ, hễ gia đình nào nghèo không có đất riêng để an táng người chết thì mặc định sẽ được mang đến chôn cất tại những nghĩa địa đó. Cũng vì thế mà nơi này luôn mang âm khí nặng nề. Đêm xuống nhà nhà xung quanh đều đóng cửa cài then, ai cũng ái ngại mỗi khi có việc đi vào rừng mỗi khi mặt trời vắng bóng. Óc hiếu kì về những chuyện tâm linh ma quái chưa bao giờ khiến Lưu Chí Hoành thôi ý nghĩ khám phá đề tài này. Cậu đi dạo một chút thì đến sườn đồi, đứng từ đây trông xuống một vạt đồi cách không xa chính là một khu rừng trúc xanh mướt quanh năm.

Chuyện kể rằng có một người đàn ông khỏe mạnh trong thôn đã từng bị ma dọa đến ngất xỉu do đi đêm một mình qua rừng trúc. Bất quá âm linh cũng chỉ dọa người rồi thôi, thỉnh thoảng lại có người kể giữa đêm hay nghe tiếng sáo từ trong rừng vọng ra da diết chứ chưa từng có chuyện người chết do ma quỷ lộng hành. Lưu Chí Hoành thật muốn làm một video nữa bằng việc vào rừng đặt camera thử xem có thấy được bóng ma nào bất thường không. Tiếc là chiếc máy quay của cậu đã mất tích từ lần chơi dại vào thang máy tìm đường sang thế giới bên kia. Rốt cuộc thì chiếc máy quay của cậu vẫn còn nằm ở "nơi đó" hay thực tế đã rơi từ tầng 10 xuống vỡ tan nát rồi bị lao công quét dọn gom đi. Nhắc tới lại làm cậu bực mình vì khoản tiền đầu tư cho món hàng chất lừ đó là thành quả lao động liên tục cả hai tháng trời của cậu.

Bây giờ mặt trời cũng đã sắp xuống núi, sự hiếu kì mãnh liệt không ngừng thôi thúc Lưu Chí Hoành vào rừng một chuyến trước khi ánh dương tắt hẳn. Không có máy quay cũng không sao, cậu chỉ đi tìm hiểu một lúc rồi quay về, đặc biệt cẩn thận vì nếu để bà ngoại biết là cậu sẽ bị giáo huấn một trận tơi bời hoa lá. Nghĩ ngay làm ngay, như có một lực đẩy vô hình nào đó thôi thúc Lưu Chí Hoành lập tức bước từng bước về phía khu nghĩa địa. Thời tiết vùng cao khá lạnh lại mang không khí âm u, thế nên mới hơn bốn giờ chiều mà ánh sáng đã bắt đầu mờ dần, mặt trời như lười biếng muốn lui về nghỉ sớm. Cậu khoác chiếc áo lạnh dày giữ ấm người, trên người chỉ có duy nhất chiếc điện thoại di động dù ở đây sóng điện thoại khi có khi không. Cậu men theo lối mòn dẫn xuống thị trấn dưới chân đồi nhưng được giữa đường thì rẽ sang một hướng khác để đến nghĩa địa. Lưu Chí Hoành càng đi càng không muốn dừng lại, như thể có giọng nói nào đó trong tiềm thức muốn cậu đi nhanh hơn, muốn cậu nhanh chóng tìm đến nơi cần đến.

Mồ mả ở đây hầu hết đều là mộ đất kèm một tấm bia có khi bằng đá có khi bằng gỗ, khắc tên họ người quá cố kèm hai từ "chi mộ". Lưu Chí Hoành thầm niệm Phật tự trấn an mình, chân đạp lên lớp lá trúc khô trên mặt đất mà từng bước đi qua "ngôi làng" yên tĩnh của người chết với tham vọng tìm hiểu được điều gì đó thật đặc biệt để thỏa tính tò mò. Đi gần nửa giờ đồng hồ trong nghĩa trang rộng lớn, thứ duy nhất mà cậu để ý chính là tiếng quạ kêu tan tác làm bầu không khí đã âm u lại càng thêm phần quỷ dị. Mặt trời mới xuống núi mà đã hiu quạnh đáng sợ thế này thì đêm xuống mới thật sự khiến người ám ảnh.

– Chậc... thì ra cũng chỉ có vậy thôi.

Đi mãi mà cũng chẳng thấy có gì khác thường, Lưu Chí Hoành chán nản quay bước ra về. Nhưng. Thật không may cho cậu là ý nghĩ ra về vừa nhen nhóm lên thì lối ra khỏi nghĩa trang đã hoàn toàn biến mất một cách không minh bạch. Chẳng biết đã đi bao xa mà lúc này bốn phương tám hướng xung quanh cậu đều là những ngôi mộ, có cảm giác như nghĩa trang đã rộng ra hơn nhiều lần rồi dàn trải mênh mông như vô tận trong màn sương âm u giữa rừng trúc. Lúc này Lưu Chí Hoành mới thật sự lạnh gáy. Nếu không nhanh chóng tìm được đường ra thì có lẽ cậu sẽ bị lạc ở đây đến khi chút ánh sáng cuối cùng của ban ngày lạnh lùng tắt hẳn. Cậu bèn nghĩ ra cách dùng la bàn trên điện thoại, nhưng cũng xui xẻo là xung quanh ngọn đồi này có rất nhiều đá nam châm, do đó mà la bàn sẽ không thể cho kết quả chính xác.

Hết cách, Lưu Chí Hoành bèn đánh liều dùng cảm nhận phương hướng của mình mà đi ngược lại lối mà cậu đã đi từ ban đầu. Bất quá càng đi trời càng tối dần trong khi điểm đến thì vẫn xa tít tắp.

– Khốn kiếp, vậy là mình đi lạc rồi sao? Không được, trời sắp tối rồi...

Nghĩ đủ cách tìm đường về giữa mảng ánh sáng mờ nhạt cuối cùng của buổi chiều tà, Lưu Chí Hoành đắn đo mãi mới đành cắn răng gọi điện về cho mẹ cầu trợ giúp. Sóng điện thoại chập chờn, gọi mãi mới nghe đầu dây bên kia có người bắt máy. Vừa nghe giọng mẹ, cậu mừng suýt nữa phát khóc:

– Mẹ, hình như con bị lạc rồi.

"Cái gì? Con đi đâu?"

– Rừng trúc. Lối về nhà tự dưng không thấy nữa.

Cậu và mẹ chỉ nói được đến đây thì điện thoại mất sóng, pin cũng nhanh chóng tụt xuống dưới 10%. Lưu Chí Hoành thật sự khóc không ra tiếng với tình huống éo le thế này. Cảm giác hoảng loạn y như lần cậu mạo hiểm lên tầng 10 của chung cư lúc ba giờ sáng. Cậu không nhát gan, nhưng niềm tin vào ma quỷ ngay lúc này lại quay sang bán đứng cậu, khiến nỗi sợ bất chợt dâng lên làm sởn gai ốc khi vừa có đợt gió lạnh buốt thổi sượt qua tai.

– A Di Đà Phật... Các vị quý nhân, tôi chỉ đến đây xem một chút thôi, không có ý xấu gì đâu! Các vị xin đừng trêu tôi! Có thể... trả lại lối ra để tôi về nhà không?

Đáp lại cậu giữa chốn hư không chỉ là tiếng gió kêu lao xao trên ngọn trúc và những tiếng vi vu không rõ âm vực như từ cõi âm ti vọng về. Chân cậu đứng như chôn tại chỗ, muốn nhanh chóng đi khỏi nơi này nhưng chẳng biết đi hướng nào. Rồi cậu chợt nhìn thấy qua khóe mắt có bóng trắng bay vụt qua, nhanh đến mức chỉ có thể cảm nhận chứ không thể thấy rõ được hình dạng. Liên tiếp hai ba lần như thế.

Lưu Chí Hoành lại thầm niệm Phật, tim đánh nhanh liên hồi vì căng thẳng tột độ. Chỉ là ảo giác thôi, tuyệt đối không phải "thứ đó". Không phải. Không phải. Không phải.

– Hoành Nhi...

– Ai?

Tiếng ai vừa gọi cậu văng vẳng giữa không trung, lại còn gọi một cách thân mật như vậy... Bẵng đi một lúc lâu, cậu bắt đầu nghe được tiếng sáo thổi từ phía xa vọng đến. Hai chân cậu vô lực bước đi theo âm thanh du dương ấy, cũng chẳng biết sẽ đi về đâu, gặp người hay gặp quỷ. Ít ra giữa khoảnh khắc mờ mịt vô định còn có một thứ để cậu dựa vào với hi vọng thoát khỏi chốn u linh quỷ quái này.

Đi một lúc thì quả thật cậu thấy một nguồn sáng leo lét. Đó là một hang động lớn, bên trong hắt ra thứ ánh sáng đỏ y như ánh đèn trong căn phòng thờ cửu huyền thất tổ nhà cậu. Có ánh sáng thì tốt rồi, dẫu sao bây giờ trời cũng đã hoàn toàn chuyển mình thành một màn đêm tịch mịch.

Tiếng sáo da diết lại vang lên, lần này thì rất gần, gần đến nỗi khiến cậu cảm thấy cứ như có ai đó đang đứng cạnh bên mình mà thổi sáo. Giai điệu này vừa lạ vừa quen, có lẽ cậu đã nghe qua ở nơi nào đó rồi thì phải. Rồi cậu cứ như bị thôi miên mà từng bước tiến đến gần miệng hang, phát hiện bên trong là một không gian hoàn toàn rộng lớn, nói chính xác thì mọi thứ bên trong được bày trí như một căn phòng.

– Phòng hoa chúc?

Lưu Chí Hoành sững sờ khi nhìn thấy đôi chữ Hỉ được dán trên chiếc lồng đèn đỏ ai treo bên vách đá, càng đi vào trong, không khí càng ấm lên chứ không còn cái lạnh khắc nghiệt của bên ngoài. Là đám cưới của gia đình nào trong thôn mà lại đi làm phòng hoa chúc giữa rừng thế này nhỉ? Lưu Chí Hoành lúc bấy giờ chỉ nghĩ được như thế.

– Tân nương!

– Tân nương, Đại Vương đang chờ.

Nghe có tiếng người, Lưu Chí Hoành giật mình quay lại thì thấy "người quen". Không đúng, phải là "ma quen". Kẻ vừa gọi cậu không ai khác chính là tiểu quỷ mới chết trong vụ tai nạn xe ở thành phố mà cậu với nhóm bạn từng manh động đi cầu hồn diện kiến. Tiểu quỷ đói đã có được cơ thể lành lặn trở lại, trên người mặc trang phục thời xưa, từ đầu đến cuối đều kính cẩn chào đón cậu.

– Sao ngươi lại ở đây?

– Tân nương, mời đi lối này.

Tiểu quỷ dắt cậu đi qua một lối hành lang thật dài đến một căn phòng nữa bên trong hang động, tựa như có hẳn một kiến trúc nguy nga tọa lạc bên trong miệng hang u ám này. Cảnh quan bên trong có vẻ cổ kính nhưng thập phần mỹ lệ, trừ bỏ việc xa xa có một con quỷ mặt ngựa hay đầu trâu canh gác thì tất cả xem như không có gì đáng ngại. Tìm được kẻ có thể nói chuyện làm cậu thấy chút an tâm dù biết đối phương chắc chắn là âm hồn.

– Này, ngươi tên gì thế?

– A Bảo.

– Sao ngươi lại ở đây?

– Ta chết không được về nhà. Đại Vương cưu mang ta nên ta đi theo ngài ấy.

– Đại Vương? Là ai vậy?

– Tân lang...

A Bảo vừa nói xong thì quay sang nhìn cậu:

– Còn tân nương... là ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info