ZingTruyen.Com

Dm Dua Voi Quy

Mười một giờ đêm, Thiên Trí Hách có thói quen xông một ít trầm hương trong bình để tinh thần được thư thái thêm đôi chút. Y tắt máy tính sau khi hoàn thành hết các deadline quan trọng rồi đi làm vệ sinh cá nhân trước khi ngủ. Đã lâu lắm rồi y mới có được một đêm ít mệt nhọc vì mải truy đuổi một vong linh ma mãnh nào đó. Cuộc sống độc thân quanh năm lấy việc hàn yêu phục ma làm mục tiêu phấn đấu, nếu hỏi Thiên Trí Hách có cảm thấy buồn tẻ không, thì câu trả lời chính là... ngay cả bản thân y cũng không rõ.

Mỗi kiếp sống như thế trôi qua, y đều học được cách buông bỏ những điều không thể mang theo để kiếp sau có thể bắt đầu một cuộc đời mới không vướng bận. Nhớ lại những kiếp trước, xung quanh bị vây lấy bởi muôn vàn cám dỗ, có ái tình, có vật chất, tưởng chừng như ý chí sắt đá cũng sắp bị những dục vọng của chốn hồng trần làm gục ngã. Thế mà cuối cùng nhờ công tu tập, một lòng hướng Phật nên y đã giữ được chân tâm thanh tịnh, đắc đạo thành tiên.

Mùi trầm hương bay thoang thoảng, nhẹ nhàng lan toả khắp căn nhà nơi từng có sự hiện diện của một vong quỷ ôm đầy oán hận. Đúng là căn hộ 666 này từ khi có sự hiện diện của Thiên Trí Hách thì đã không còn vong linh nào dám đến làm phiền nữa, ngoại trừ Quỷ Vương.

- Chung tiên sinh!

Nghe tiếng gọi, Thiên Trí Hách vừa nhắm mắt lại sắp ngủ thì bị tiếng gọi của kẻ nào đó làm tỉnh giấc. Không thèm gõ cửa, lại có thể vượt kính chiếu yêu rồi đi xuyên tường vào trong thì chỉ có thể là Dịch Dương Thiên Tỉ.

- Đến đúng lúc lắm. Ta cũng đang có chuyện muốn nhắc nhở ngươi đây.

Thiên Trí Hách ngồi dậy, rời khỏi giường rồi đi ra phòng khách. Quỷ Vương cũng lặng lẽ đi theo y như một tông đồ đang làm theo lời giáo huấn của sư phụ. Cả hai nghiêm túc ngồi vào chỗ nói chuyện đàng hoàng, vì vốn dĩ ai cũng biết được phần nào nội dung mà cuộc gặp gỡ này sẽ thảo luận.

- Ngươi đã ngủ với Lưu Chí Hoành? – Thiên Trí Hách thẳng thắn hỏi. Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu thừa nhận, nét mặt còn hiện lên rõ cảm xúc tự hào trong khi người đối diện chẳng có lấy một điểm gì hoan hỉ.

- Ta biết ngươi không cam tâm dùng thân thể của Thiên Trí Hách để thân mật với cậu ấy nên mới làm liều đi trước một bước. Hành động hấp tấp của ngươi... e là sắp mang rắc rối đến rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn chưa hiểu chuyện gì, liền hỏi lại:

- Rắc rối gì?

- Cái thứ mà con người gọi là "áo mưa" kia vốn dĩ không có tác dụng ngăn chặn quỷ khí. Vậy nên sau khi phát sinh quan hệ, dù là nam hay nữ thì xác suất Lưu Chí Hoành mang thai quỷ là vẫn là chín mươi chín phần trăm.

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của hậu quả. Nếu vậy, đứa trẻ sau này được sinh ra sẽ mang nửa dòng máu của quỷ trong khi hắn đã hoàn toàn trở thành nhân loại. Đến lúc đó thì việc kiểm soát năng lực của đứa trẻ kia sẽ là cả một vấn đề. Nhưng quan trọng hơn tất cả, liệu Lưu Chí Hoành có an toàn "vượt cạn" hay không thì chỉ có thể trông chờ vào sức chịu đựng của cậu với nỗi đau đớn xé toạc thân thể.

- Vậy có cách nào bảo đảm an toàn cho Hoành Nhi không?

Thiên Trí Hách lắc đầu:

- Trừ khi phá thai ngay từ khi còn chưa thành hình, nếu không, để qua khỏi tháng thứ ba thì sẽ không thể quay đầu nữa. Trước mắt cứ chờ xem Lưu Chí Hoành có biểu hiện gì hay không, sau khi xác định đã hoài thai thì hai ngươi phải bàn bạc kĩ.

Chợt thấy Dịch Dương Thiên Tỉ thẩn thờ lo âu, Thiên Trí Hách liền đổi chủ đề, hỏi:

- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?

Hắn lại nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, bèn mạo muội hỏi:

- Ta đến để hỏi ngài xem khi nào ta mới được trao lại kim thân.

Thiên Trí Hách không vướng bận cũng không giấu giếm chuyện gì:

- Bốn mươi chín vong linh nữa là ta đạt chỉ tiêu. Nếu ngươi có thể giúp ta thì tốt.

- Được, ta giúp ngài vượt chỉ tiêu.

- Bằng cách nào?

Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức giúp Thiên Trí Hách xuất hồn ra khỏi thân xác rồi dẫn y dịch chuyển trong tích tắc đến căn cứ của mình. Cả hai đứng phía trước quỷ động, xếp hàng ngay ngắn ở bên ngoài là linh hồn của vô số âm binh tướng sĩ và hàng loạt các loại ma quỷ khác nhau, từ đầu trâu mặt ngựa cho đến quỷ nê, quỷ kê, quỷ tóc dài, quỷ hút máu. Ma trơi thì lượn lờ khắp nơi dùng chính ánh lửa của mình thay đuốc mà thắp sáng cả một vùng.

Thiên Trí Hách suýt nữa bị số lượng đông đúc của đội quân hùng hậu này doạ phát khiếp. Quỷ Vương cũng hoá thành hình dáng nguyên thuỷ, thân cao ba thước, vai rộng sừng dài, khoác áo choàng đỏ, tay cầm đinh ba, vẫn là dáng vẻ đầy quyền uy và kiêu ngạo. Hắn dõng dạc nói với các quỷ sai:

- Các huynh đệ! Các ngươi đã đi theo bổn vương lâu như vậy, có ai còn nhớ nổi vì sao mình chết rồi hoá quỷ không?

Phía đám đông bàn tán xôn xao, hầu hết ai cũng lắc đầu:

- Bẩm Đại Vương, không nhớ được!

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu hài lòng, lại quay sang hỏi A Bảo, thành viên gia nhập khá muộn của động quỷ:

- Còn ngươi? Có nhớ vì sao không?

- Bẩm Đại Vương, tôi còn nhớ. Bất quá từ lâu tôi đã chấp nhận sự thật, cũng chẳng còn vướng bận gì nữa. Tôi chỉ muốn hỏi Đại Vương một câu thôi.

- Ngươi hỏi đi.

- Vì sao lúc tôi mới thành ma đói thì ngài lại quyết định thu nhận tôi?

Dịch Dương Thiên Tỉ khom người xuống vỗ vai anh bạn nhỏ, hỏi lại cậu:

- Nếu lúc đó không gặp ta, ngươi sẽ làm gì?

A Bảo nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Chắc là... tôi sẽ đi theo Lưu Chí Hoành. Anh ấy là người tốt, nhất định có thể giúp tôi tìm đường về nhà.

- Đấy, lời ngươi vừa nói cũng chính là đáp án. Nếu ta không thu nhận ngươi thì ngươi sẽ vì hợp vong mà đi theo ám Lưu Chí Hoành, làm cuộc sống của em ấy đảo lộn. Nhưng cũng nhờ có ngươi bày trò mà ta mới tiếp xúc với em ấy nhiều hơn. Cảm ơn ngươi!

A Bảo mỉm cười, cảm động cúi gập người để tạ ơn cưu mang của Dịch Dương Thiên Tỉ vì cậu biết lần triệu tập này Đại Vương đã lên kế hoạch từ lâu. Đại Vương sẽ từ bỏ ngôi vị và trở thành người, cũng đồng nghĩa với việc đội quân ma quỷ này sẽ không còn ai làm thủ lĩnh.

Quỷ Vương đứng trước đám đông, không kìm được nỗi nghẹn ngào mà cất lời tuyên bố:

- Không còn nhớ mình vì sao mà chết cũng có nghĩa là trong tâm đã không còn oán khí nữa. Thay vì tiếp tục làm ma quỷ vất vưởng, các vị có thể bắt đầu lại vòng luân hồi để trở thành người. Kiếp sau xin hãy sống thật tốt, tìm ra mục đích sống của mình và đóng góp cho thế giới này bằng những điều tốt đẹp.

Phía dưới có tiếng hô to: "Đại Vương! Đại Vương!" vang lên từ phía Ngưu Đầu Mã Diện. Trong tích tắc, cả đội quân âm binh ma quỷ đều đồng thanh hô to lên từng hồi: "Đại Vương! Đại Vương!" Vẫn là khí thế hừng hực như lúc hắn được tôn lên làm vua quỷ.

Dịch Dương Thiên Tỉ quan sát kĩ từng cá thể trong tầm mắt mình một lần nữa, bắt gặp Nê Quỷ đang bò lê dưới đất, nước mắt rơi lã chã, hắn giơ tay ra hiệu cho đám đông ngừng rồi khuyên Nê Quỷ:

- Ngươi vốn dĩ hoá thành quỷ là do trầm uất đến chết, ngay cả khi chết cũng vẫn không ngừng tự ti, sợ hãi thế giới bên ngoài. Kiếp sau nhất định phải sống thật vui vẻ, thật lạc quan và yêu thương bản thân mình thật nhiều. Hiểu chứ?

- Tôi hiểu rồi. Tạ ơn ngài, Đại Vương!

Thiên Trí Hách biết mục đích mà Quỷ Vương gọi mình đến đây là gì, liền lấy ra chiếc bảo tháp Lưu Ly có chứa ngọc xá lợi từ kim thân kiếp trước của chính mình. Tháp Lưu Ly màu xanh nước biển nằm trên tay y, xá lợi bên trong cũng toả ra hào quang ấm áp lan rộng đến trùng trùng điệp điệp, phủ lên muôn vàn vong linh ma quỷ có mặt tại nơi này.

- Chung tiên sinh, phiền ngài rồi!

Thiên Trí Hách giơ cao tháp Lưu Ly, dõng dạc cất tiếng:

- Ta là Nam Sơn Chung Quỳ, phụng mệnh Ngọc Hoàng Đại Đế luân hồi trong nhân gian để hàn phục ma quỷ. Còn đây là tháp Lưu Ly có chứa xá lợi tử của nhục thân ta từ kiếp trước. Các ngươi vào đây, ta sẽ mang các ngươi đến chùa để ngày ngày nghe kinh niệm Phật, chờ đến tháng bảy âm lịch, cửa địa phủ mở ra thì các ngươi sẽ được về Thập Điện Diêm Vương mà nghe luận công luân tội, tiếp tục vòng luân hồi. Ai đồng ý thì mau chui vào tháp.

Thiên Trí Hách vừa nói xong, hàng ngàn hàng vạn vong quỷ lũ lượt bay đến hoá thành những luồng sáng xanh đỏ đủ màu rồi chui vào bảo tháp. Tầng cao nhất chứa ngạ quỷ, các tầng giữa là âm binh, tầng cuối cùng là nơi trú ngụ của vong nhi và ma đói. Ngọc xá lợi giúp lưu giữ các linh hồn ở yên bên trong, chờ đến khi thời cơ chín muồi thì tự động mở khoá bảo tháp cho các vong thiện lành trở về địa phủ.

Đội quân hùng hậu của Dịch Dương Thiên Tỉ lần lượt chui hết vào trong chiếc bảo tháp màu xanh nước biển của Thiên Trí Hách. A Bảo cố nán lại một hồi, chờ cho mọi người vào hết thì mới bay đến nói với Quỷ Vương lời cuối:

- Tạm biệt Đại Vương! Chúc ngài và Hoành Ca một đời bình an!

- Cảm ơn ngươi, Tiểu Bảo!

A Bảo chui vào tầng cuối cùng của bảo tháp, sau đó các đốm lửa ma trơi cũng chập chờn bay đến hoá thành từng luồng sáng vàng nhạt chui vào bên trong. Xung quanh phút chốc đã không còn ánh lửa bập bùng của ma trơi, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại ánh trăng yếu ớt đang xuyên vào từng lá trúc, rồi nhẹ nhàng đậu trên vai chàng vua quỷ.

Dịch Dương Thiên Tỉ đau lòng ngước lên nhìn ánh trăng non đang le lói sau ngọn trúc mà trên mặt lăn một giọt nước mắt thật dài.

- Tạm biệt!

*

Từ khi công ty xuất hiện tin đồn yêu đương giữa Lưu Chí Hoành và Thiên Trí Hách, mỗi khi nhìn thấy hai người xuất hiện gần nhau thì đều có không ít người trêu chọc. Có khi Lưu Chí Hoành vừa bước ra từ toilet nhân viên, thấy Thiên Trí Hách cũng đúng lúc đi vào thì đồng nghiệp nam đi cạnh bên đã khoác vai cậu, bảo:

- Này, tôi còn tưởng hai người sẽ hẹn nhau cùng đi xả bầu tâm sự chứ?!

- Gì đấy? Biến thái à?

Mọi thứ còn chưa là gì so với các chị em hủ nữ trong cơ quan, nghe nói còn có người tiên phong lập một nhóm chat để "soi hint" từ hai đồng nghiệp nam của phòng Thiết Kế và phòng Kinh Doanh. Lúc biết tin, ai nấy cũng không khỏi bấn loạn vì hai người đứng cạnh nhau nhìn đẹp đôi đến không thể nào phủ nhận. Hội fan bạn gái càng hài lòng hơn vì Thiên Trí Hách đẹp trai nổi bật thế kia, nếu có cô gái nào may mắn được y để mắt đến thì hẳn phải khiến người ta ganh tị đến nóng mặt. Bây giờ thì không sao rồi, ít ra thì nam thần trong mộng của các nàng cũng thuộc về một chàng trai khác. Không để Thiên Trí Hách rơi vào tay một nữ nhân nào đó xem ra cũng là một kiểu thành tựu lớn lao, khiến các chị em fan bạn gái ồ ạt chuyển sang làm fan couple, tác nghiệp thành thạo y như các "đại fan" có niềm đam mê theo đuổi minh tinh lưu lượng.

Không lâu sau khi bị ghép đôi cùng đồng nghiệp, Lưu Chí Hoành cũng dần học được cách chấp nhận sự thật vì đằng nào Dịch Dương Thiên Tỉ cũng sẽ mang thân phận Thiên Trí Hách mà tiếp tục sống cuộc đời của y. Nghĩa là từ công việc kiếm tiền cho đến gia đình, họ hàng thân thích, Dịch Dương Thiên Tỉ đều phải thay Thiên Trí Hách quan tâm mọi chuyện.

Nhiều lúc Lưu Chí Hoành cũng tự hỏi mình, nếu sau này mọi chuyện diễn ra đúng như thế thì có phải cậu sẽ có đến hai "lão công" hay không. Chuyện này không ai biết rõ ngoài cậu và hai người bọn hắn, ngay cả Vương Nguyên cũng chỉ nghe phong thanh rằng Lưu Chí Hoành có tên Quỷ Vương nào đó là duyên tiền kiếp đi theo, ngoài ra cũng chả biết được ngọn ngành gì. Do vậy mà trong mắt người ngoài, Thiên Trí Hách và Lưu Chí Hoành hẹn hò dù có sốc toàn tập nhưng chính là sự thật.

- A Hoành, cậu hẹn hò với Thiên Trí Hách vậy còn tên Quỷ Vương gì đó sao rồi? Lão Hách lợi hại như vậy có phải đã cắt được duyên âm cho cậu rồi không?

Lưu Chí Hoành vươn vai hít thở sau gần bốn tiếng làm việc, chưa kịp lướt điện thoại đặt đồ ăn vặt bên ngoài thì đã bị Vương Nguyên hỏi khó. Dịch Dương Thiên Tỉ mà nghe được người ta nói những lời này thì chắc sẽ tủi thân, đêm nằm ôm gối giận dỗi không thèm nhìn mặt cậu.

- Mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu. Sau này có dịp tôi sẽ kể tường tận cho các cậu.

Lưu Chí Hoành qua loa đáp lời Vương Nguyên rồi đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc, thế nhưng chưa gì đã thấy xây xẩm mặt mày, mọi thứ trước mắt cứ như quay cuồng điên đảo. Cậu chớp chớp mắt rồi lại lắc đầu, xoa xoa thái dương nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, kết quả chưa đầy một phút sau đã mất thăng bằng ngã khuỵu xuống sàn, hôn mê bất tỉnh.

- A Hoành! A Hoành! Sao lại ngất xỉu rồi?

- Mau dìu cậu ấy lên.

- Có cần gọi cấp cứu không?

Đồng nghiệp trong phòng đang nhốn nháo dìu Lưu Chí Hoành đến nằm lên ghế sofa ở bàn tiếp khách. Có người còn dùng cả dầu gió xoa lên thái dương cậu. Vương Nguyên thấy thế liền mở điện thoại lên gọi cho Thiên Trí Hách:

- Thiên Trí Hách, cậu sang phòng Thiết Kế ngay được không? Lưu Chí Hoành tự nhiên lại lăn ra ngất xỉu.

Chưa đầy một phút sau thì Thiên Trí Hách, bạn trai vừa công khai của cậu, đã có mặt xem xét tình hình. Hắn khẩn trương hỏi Vương Nguyên:

- Cậu ấy ngất lúc nào?

- Vừa mới thôi. Mới đứng lên chút xíu là đã lăn ra xỉu.

Thiên Trí Hách tiến hành bắt mạch tay và cả động mạch ở cổ Lưu Chí Hoành. Thần sắc cậu rất nhợt nhạt, môi không còn chút huyết sắc nào, ấn đường tối đen, mạch tượng hỗn loạn. Thiên Trí Hách phải mất khá nhiều thời gian mới khám ra được nguyên nhân.

- Cậu ấy suy nhược cơ thể. Chắc là ca làm buổi chiều phải xin nghỉ phép đột xuất rồi.

- Được, vậy cậu chăm sóc Lưu Chí Hoành nhé!

Thiên Trí Hách gật đầu nhận nhiệm vụ, nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện truyền nước để dần dần hồi phục. Dĩ nhiên các bác sĩ cũng chỉ cho rằng cậu bị suy nhược cơ thể như bao người làm việc quá sức. Thật ra nguyên nhân khiến cậu bắt đầu có những biểu hiện suy nhược như thế này chính là do thai quỷ. Thời gian còn lại của Thiên Trí Hách không nhiều, nhiệm vụ diệt trừ ma quỷ đã hoàn thành nên mọi việc săn sóc Lưu Chí Hoành chỉ có thể giao phó lại cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Hắn mới chính là người có thể chăm nom cậu chu đáo hơn bất kì ai.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến rằm Tháng Giêng, cũng là lúc y phải tiến hành thủ tục trao lại kim thân cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Thế nên lúc này thứ cần làm nhất chính là phải giục đôi phu phu kia sớm đưa ra quyết định có giữ lại đứa trẻ này hay không.

- Đây là... bệnh viện. Sao tôi lại ở đây?

Lưu Chí Hoành ngất xỉu mãi gần hai tiếng đồng hồ mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì đã thấy mình ở trong bệnh viện, còn có đồng nghiệp Thiên Trí Hách và cái bóng mờ mờ của lão quỷ nhà mình đứng cạnh bên, ai cũng mặt mày căng thẳng. Đương nhiên ở đây cũng chỉ có cậu và Thiên Trí Hách là nhìn thấy được Quỷ Vương giữa ban ngày.

Biết Thiên Trí Hách không tiện lên tiếng về chuyện hoang đường này ngay tại bệnh viện vì xung quanh còn có người lạ, Dịch Dương Thiên Tỉ mới đứng ra nói sự thật. Hắn cầm lấy tay cậu áp lên một bên má, chầm chậm nói rõ từng chữ một:

- Hoành Nhi, chúng ta có con rồi!

Lưu Chí Hoành trợn mắt há mồm, hết nhìn Quỷ Vương lại đến nhìn Thiên Trí Hách như để xác nhận lại những gì mình vừa nghe, và y cũng gật đầu khẳng định. Cậu hoang mang rụt tay lại, khẽ sờ lên bụng mình nhưng vẫn không cảm nhận được gì.

- Sao có thể chứ? Rõ ràng... chỉ có một lần thôi mà cũng dính? Đàn ông cũng dính? Còn nữa, lúc đó hắn có dùng bao mà?

Lưu Chí Hoành thều thào hỏi Thiên Trí Hách liên tục mấy câu. Y ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nói thật nhỏ đủ cho một mình cậu nghe được:

- Với Quỷ Vương, không gì là không thể. Nếu cậu sợ thì có thể lựa chọn bỏ, còn không thì cố gắng giữ lại. Tôi sẽ nghĩ cách giúp.

- Bụng... sẽ to đến mức nào?

- Không phải lo, bên ngoài trông cậu vẫn như bình thường, có điều càng về sau cậu sẽ cảm thấy cơ thể càng nặng nhọc. Đứa nhỏ có một nửa dòng máu là quỷ, bản tính ngang tàng nên sẽ hành cậu rất đau. Lúc sinh con lại càng nguy hiểm, nếu chịu đau không giỏi thì cậu có thể sẽ đau đến chết.

Dịch Dương Thiên Tỉ đương nhiên muốn lưu lại hậu duệ của mình, nhưng điều hắn sợ nhất chính là làm tổn thương cậu. Hắn không cần nghĩ nhiều, liền đưa ra lựa chọn:

- Chung tiên sinh, ta chọn bỏ đứa bé.

- Còn cậu?

Lưu Chí Hoành thở dài một hơi, bất lực xoay người nằm quay lưng lại rồi bảo hai kẻ kia:

- Tôi cần suy nghĩ. Hai người cho tôi chút thời gian đã.

Không có sự thay đổi về ngoại hình do bụng to ra nên cậu cũng bớt lo một chút, còn nỗi đau như chết đi sống lại kia thì liệu có thể so sánh được với phụ nữ khi sinh con hay không? Lưu Chí Hoành đơn giản nghĩ rằng muốn sinh một đứa trẻ thì chịu đau đớn cũng là chuyện bình thường.

Dịch Dương Thiên Tỉ đã vì cậu mà ngôi vương còn dám từ bỏ, lẽ nào cậu chỉ biết nhận mà không thể cho đi cái gì? Nửa muốn giữ lại đứa bé, nửa lo lắng không biết sau này nó sẽ sống như thế nào, liệu có thể hoà nhập được vào xã hội hay sẽ phát triển một cách lạc loài vì mang trong người nửa dòng máu của quỷ. Đứa trẻ không trải qua tu luyện nên khác hoàn toàn với Dịch Dương Thiên Tỉ, chỉ sợ bản tính dữ dằn kia về sau sẽ là mối hoạ cho cả gia đình.

- Cậu cứ ở đây nghỉ mệt. Tôi quay lại làm việc ca chiều, khi nào tan làm sẽ quay lại đón cậu về. – Thiên Trí Hách bảo.

- Ừ, cậu đi đi.

- Thấy không khoẻ thì cứ bấm nút gọi y tá đến nhé!

Lưu Chí Hoành gật đầu để Thiên Trí Hách yên tâm quay lại làm việc. Bên cạnh cậu lúc này còn lại Dịch Dương Thiên Tỉ, vẫn là cái bóng mờ nhạt ngồi cạnh bên khẽ nắm lấy bàn tay cậu.

- Sao em không quyết định luôn lúc nãy? - Hắn hỏi Lưu Chí Hoành. Cậu đáp lời hắn qua suy nghĩ tương thông:

"Anh không muốn lưu lại hậu duệ của mình sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu:

- Nếu đem sinh mạng em ra đặt cược thì chắc chắn là không. Nếu như em xảy ra bất trắc gì thì quãng đời còn lại lẽ nào ta sẽ phải sống cô đơn lần nữa? Ta đã mang cả đội quân của mình giao cho Chung Quỳ mang đến chùa nghe kinh siêu độ. Đã không còn đế chế của Quỷ Vương nữa rồi. Bây giờ nguyện vọng duy nhất của ta chính là ở bên cạnh em!

Lưu Chí Hoành nhìn bộ dạng Dịch Dương Thiên Tỉ với chiếc áo phông trắng và quần jean đen giản dị của lúc này rồi lại nhớ đến dáng vẻ oai phong của Quỷ Vương lần đầu gặp mặt. Hắn khoác tấm áo choàng dài, tay cầm đinh ba, mỗi lời vàng ngọc thốt ra là hàng ngàn hàng vạn quỷ sai nghe theo răm rắp. Lúc ấy hắn oai phong lẫm liệt bao nhiêu thì bây giờ lại trở nên bình thường bấy nhiêu, thậm chí những tiện nghi, nếp sống hay tri thức của nhân loại cũng sẽ cần phải học từ con số không tròn trịa. Đêm hôm ấy, vẻ ngạc nhiên với chiếc điện thoại và chế độ livestream khiến hắn trông cứ như một tên ngốc quê mùa, cái gì cũng không biết, cái gì cũng lạ lẫm. Rời bỏ ngôi vương để đến với thế giới con người rõ ràng là lựa chọn ngu ngốc nhất của Quỷ Vương.

Lưu Chí Hoành nhìn cái bóng mờ nhạt của hắn rồi lại hồi tưởng hết chuyện này đến chuyện kia, suy nghĩ một hồi bỗng dưng khiến tim trong lồng ngực đau như thắt lại, sống mũi cay xè.

"Vừa rồi có nghe anh nhắc đến Chung Quỳ. Anh còn quen biết cả nhân vật lợi hại như vậy?"

- Em không biết Chung Quỳ là Thiên Trí Hách sao? Đợi đến lúc em biết thì người ta cũng sắp thoát xác quy tiên rồi.

Lưu Chí Hoành thật ra không bất ngờ lắm, chỉ là muốn hỏi lại để khẳng định thân phận của người bạn này xem mình đoán có đúng không. Cậu nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt mờ ảo của Dịch Dương Thiên Tỉ, khẽ nói:

"Chúng ta hãy thọ giáo Chung tiên sinh về cách quản thúc đứa nhỏ này khi nó lớn lên. Chỉ sợ nó đi gây hoạ khắp nơi rồi cuối cùng không có cái kết đẹp. Còn việc sinh con... có chịu đau đớn cũng là chuyện bình thường."

- Hoành Nhi, ý em là... - Dịch Dương Thiên Tỉ bối rối nhìn vào mắt cậu.

"Đồ ngốc, còn không mau đặt tên cho con đi!"

- Hết chương 20 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com