ZingTruyen.Com

Dm Dua Voi Quy

Kiếp nạn qua đi, Lưu Chí Hoành nhờ có Quỷ Vương mà không phải bỏ mạng trong mối quan hệ độc hại với Lý Văn Triều. Thảm kịch diễn ra, Lý gia vốn dĩ tự chuốc lấy tai hoạ nên hoàn toàn không dám làm lớn chuyện. Cảnh sát điều tra ở địa phương có đến xem xét tình hình và lấy lời khai các nhân chứng nhưng ai cũng tỏ ra điên điên dại dại, luôn miệng kể về một con quỷ cao ba thước đã đến giết chết Lý Văn Triều rồi cướp "chàng rể ma" trong quan tài đi mất. Người duy nhất còn tỉnh táo là gã đạo sĩ họ Tôn, nhưng người này cũng nhanh chóng rời khỏi Thiểm Tây, chẳng biết tên họ chính xác là gì nên cũng rất khó truy tìm. Sau nhiều ngày nỗ lực điều tra phá án, vụ án cũng qua loa khép lại với kết luận cái chết của Lý Văn Triều là do tai nạn xảy ra trong lúc tổ chức tang lễ cho em gái, trượt chân ngã đập đầu vào bậc thềm nên vỡ sọ chết.

Đó là tin tức được công bố trên truyền thông, chỉ có những người nắm rõ nội tình như Thiên Trí Hách, Vương Nguyên hay Nghê Tử Ngư mới biết được sự việc vốn dĩ không đơn giản như thế. Người nhà họ Lý cũng không có ý kiến gì thêm với kết luận kia, cũng không ai dám lên tiếng vì sợ ác quỷ kia sẽ lại đến cầm đinh ba xiên từng người một rồi quật chết như hắn đã làm với Lý Văn Triều.

Biết tin Lý Văn Triều chết tại quê nhà, cả công ty đang trong kì nghỉ đón năm mới cũng xôn xao cả lên, nhưng tuyệt nhiên không ai nghĩ Lưu Chí Hoành là người có liên quan vì chẳng ai biết cậu bị kẻ này âm thầm dụ dỗ để làm vật tế sống cho một hủ tục man rợ.

- A Hoành, chừng nào cậu mới quay lại? Bọn tôi lo sốt vó đây này! Mấy ngày nay sao lại không liên lạc được? Ngay cả WeChat cũng không online?

Sau bảy ngày về động quỷ cùng Quỷ Vương, cuối cùng Lưu Chí Hoành cũng có thể quay trở lại cuộc sống bình thường như trước khi biến cố xảy đến. Cậu nghe được giọng nói càm ràm của Vương Nguyên liền vui vẻ mỉm cười, đáp qua điện thoại:

- Tôi đang trên đường về thành phố, cũng sắp đến nơi rồi. Ngoan nào, ông đây sẽ đãi các cậu một bữa thật linh đình để bù đắp nhé!

- Quay lại là tốt rồi. Mà cậu cũng liệu hồn đi nhận lỗi với Thiên Trí Hách đi. Cậu ấy đã vì an nguy của cậu mà cái gì cũng liều được, hết trà trộn vào bệnh viện làm bác sĩ thì lại bị hiểu lầm thành kẻ biến thái.

- Biết rồi mà! Đại Nguyên, năm mới vui vẻ!

Lưu Chí Hoành ngồi tàu hoả đi đường dài, trong người có chút mệt mỏi do cảm giác say tàu xe kéo dài liên tục, nhưng chỉ cần nghĩ đến những người bạn tốt đang đợi mình đến sum họp thì cảm giác uể oải cũng không còn nữa.

Lúc cậu rời khỏi động quỷ, hành lý và điện thoại các thứ đều được A Bảo gom về đầy đủ rồi trả lại, nếu không cậu sẽ phải tốn kha khá thời gian để đi làm lại giấy tờ tuỳ thân bị lạc mất ở Thiểm Tây. Khoảnh khắc cậu bước lên tàu, tận đáy lòng bỗng dâng lên chút gợn sóng, có chút gì đó như lưu luyến nơi này, nơi mình chưa từng thuộc về chứ nói gì đến thân thuộc.

Có thể ngay cả bản thân Lưu Chí Hoành cũng không rõ, thật ra thứ cậu không nỡ bỏ lại chẳng phải là động quỷ âm u này mà chính là chủ nhân của nó, Quỷ Vương. Lợi hại như hắn thì muốn đến tìm cậu lúc nào chả được, việc gì phải lo. Thế mà cảm giác quyến luyến của những ngày qua cứ vây lấy tâm trí cậu, không cho phép cậu quên hắn đi dù chỉ là một giây một phút.

Mùa xuân đến, chàng trai chưa yêu đương lần nào xem ra cũng biết cảm giác nhớ người yêu rồi! Phải, chính là cảm giác này. Vậy mà Dịch Dương Thiên Tỉ đã phải chịu đựng nỗi dày vò ấy lâu như thế.

Đường đi từ quê nhà đến thành phố xa xôi cách trở. Lưu Chí Hoành lên tàu lúc tờ mờ sáng, vậy mà lúc đến nơi thì trời đã về khuya. Hệ thống thông báo cho hành khách rằng tàu đã đến ga dừng, cậu xách hành lý theo dòng người hối hả kia bước ra khỏi cửa. Đêm khuya, nhà ga đã không còn cái không khí nhộn nhịp như ban ngày, xa xa lác đác vài chiếc taxi dịch vụ đang chờ đón khách. Lưu Chí Hoành mở điện thoại ra, vừa định đặt một chiếc đưa về chung cư mình ở thì chợt nghe bên tai có tiếng mèo kêu văng vẳng. Tiếng kêu rất lớn, "ngao... ngao" từng hồi dồn dập như phát ra từ một con mèo đực mùa động dục đang bật cơ chế phòng vệ, chực chờ tấn công đối thủ. Thế nhưng có vẻ như mọi người ở đây không ai nghe thấy ngoài cậu.

"Ngao..."

Tiếng kêu càng lúc càng rõ ràng và tiến gần hơn về phía Lưu Chí Hoành. Cậu hoang mang ngó đông ngó tây một lúc thì bất ngờ trông thấy một con mèo mun với hai mắt sáng lên đỏ rực đang lao đến như bay.

- Tóm lấy nó! Lưu Chí Hoành, mau tóm lấy nó!

- Thiên Trí Hách?

Nhận ra người đang đuổi theo linh miêu là Thiên Trí Hách, cậu tức tốc vào tư thế chuẩn bị bắt mèo, chỉ là chưa kịp xông đến bắt thì nó đã nhảy bổ lên người cậu rồi bám chặt lên cổ áo, hai mắt lườm cậu đăm đăm, miệng kêu gào từng tiếng đầy khắc khoải. Vài giây sau, Thiên Trí Hách kịp chạy đến rồi dùng một chiếc vòng cổ đã làm phép đeo lên cổ linh miêu, chú mèo đang kích động lập tức trở về trạng thái ôn hoà, mắt cũng không còn đỏ nữa.

- Xong rồi. May mà có cậu thu hút được nó!

- Con mèo này là sao vậy? - Lưu Chí Hoành ôm lấy linh miêu vuốt ve như thú cưng. Thiên Trí Hách vừa thở dốc vừa trả lời:

- Con linh miêu này hay lảng vảng đi lại ở các khu dân cư, hễ đánh hơi được mùi tử khí ở đâu là lập tức tìm đến đó. Cậu cũng biết mà, tử thi không cẩn thận bị linh miêu nhảy qua người thì sẽ hồi dương trở thành quỷ nhập tràng. Còn nhớ vụ tử thi nhảy lầu ở công ty cách đây mấy tháng không? Cũng chính là con yêu nghiệt này đi gây hoạ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, mèo nhỏ hư hỏng nào đó sau khi đeo vòng phép của Thiên Trí Hách thì trở nên vô cùng ngoan ngoãn, còn làm nũng cọ mặt vào áo Lưu Chí Hoành như đã thân quen từ lúc nào.

- Hay tôi nuôi nó nhé? Dễ thương quá!

- Thấy nó hợp với cậu thì cứ nhận nuôi. Đằng nào lúc nãy cũng là âm khí từ người cậu đã thu hút nó.

- Âm khí?

- Cậu đã ở động quỷ liên tục mấy ngày, âm khí tích tụ nhiều đến mức tôi ở xa cả cây số mà còn cảm nhận được. Cũng may là chuyến tàu cậu đi không bị âm khí của cậu chiêu dụ ma quỷ đến quấy phá.

Lưu Chí Hoành không biết đáp thế nào, chỉ cười cười cho qua chuyện. Thiên Trí Hách này rốt cục có thân phận thế nào mà bất cứ chuyện gì khuất mặt y cũng đều biết tuốt. Lúc trước cậu chỉ cho rằng y chỉ là một người có căn được học đạo từ sớm nên mới có thể dùng một số pháp thuật đi trừ tà diệt quỷ. Càng về sau mới càng thấy bản lĩnh của đồng nghiệp này hoàn toàn vượt xa những gì trông đợi. Mà cũng phải thôi, y vốn dĩ là kim thân mà Phật Tổ đã ban cho Quỷ Vương nên hẳn cũng không phải dạng tầm thường.

- Thiên Trí Hách, chuyện trước đó... tôi xin lỗi! Là tôi đã không kiểm soát được hành động của mình nên liên luỵ cậu không ít.

- Bỏ đi! Cậu cũng là người bị hại, tôi không trách! - Thiên Trí Hách vẫy tay gọi một chiếc taxi gần đó.

- Cảm ơn cậu!

Chiếc taxi mà y vừa gọi là cho Lưu Chí Hoành, còn mình thì vẫn tiếp tục đi một vòng qua những chỗ âm khí nặng để "chạy chỉ tiêu" trước khi trao lại kim thân cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Thành phố dạo gần đây khá yên bình, số vụ việc xảy ra liên quan đến tâm linh ma quỷ cũng không còn nhiều nên Thiên Trí Hách cảm thấy rất mãn nguyện. Vong ác thì bị tiêu trừ, vong ma đói bị chết oan thì được y thu giữ vào những chiếc hủ rồi mang lên chùa kí gửi để ngày ngày nghe kinh Phật, chờ đến lúc thích hợp thì về âm phủ tiếp tục vòng luân hồi cho kiếp khác.

Theo chỉ tiêu đặt ra thì Thiên Trí Hách phải diệt trừ hoặc thu thập thêm bốn mươi chín vong linh nữa mới có thể rời bỏ kiếp này đi chuyển sinh kiếp khác. Theo sổ sinh tử của địa phủ thì dương thọ của thân xác này ít nhất cũng phải bảy mươi năm, tuy nhiên hai phần ba cuộc đời còn lại sẽ được bàn giao cho Dịch Dương Thiên Tỉ theo lời Phật Tổ.

Chẳng sao cả, y đã chuyển sinh qua nhiều kiếp, sống nhiều cuộc đời với nhiệm vụ đi trừ ma diệt quỷ, vậy nên nhân sinh này còn có chuyện gì mà y chưa từng nếm trải?! Chỉ là mỗi kiếp trôi qua đều có những ký ức đẹp đẽ được lưu lại, từ tình thân cho đến tình yêu. Trước khi trở thành thiên sư đi trừ ma diệt quỷ, Chung Quỳ cũng đã từng là một con người bằng xương bằng thịt. Chỉ khác một điều đó là y không bị mất đi ký ức của tiền kiếp, vậy nên bấy lâu nay y đều nói không với tình yêu nam nữ. Yêu càng nhiều, đau càng nhiều, trải qua muôn vạn kiếp mới càng đáng sợ.

Không kiên định giữ được ý chí sắt đá như y, Quỷ Vương kia đã không may sa vào ái tình để rồi trầm luân trong sự giày vò thống khổ. Thôi thì y chấp nhận đi sớm mấy mươi năm để nhường cho hắn cơ hội duy nhất sống trong thân phận con người. Qua hết kiếp này của hắn, mọi thứ sẽ trở về theo quy luật tự nhiên của tam giới. Sẽ chẳng còn Quỷ Vương, cũng chẳng còn mối tình âm dương nào kéo dài qua hàng thế kỉ. Kiếp sau hắn và Lưu Chí Hoành còn có duyên tương ngộ hay không thì chẳng ai nói trước được.

- Mẹ, con nghe đây! - Thiên Trí Hách đi lang thang ngoài đường một lúc thì có điện thoại của mẹ gọi đến.

"Tiểu Hách, vậy là năm nay con không về nhà được ngày nào sao? Kì nghỉ cũng còn một ngày nữa là hết rồi. Năm nay Vũ Tầm Vũ Hạo cũng đã vào đại học. Con có biết là mình bao lâu rồi chưa về nhà không?"

Đầu dây bên kia, mẹ Thiên Trí Hách vừa nói vừa trách đứa con quanh năm chỉ biết trốn đi làm ở những nơi xa biền biệt. Nhà họ Thiên có ba huynh đệ nhưng người ngoài nhìn vào có khi chẳng còn nhớ nổi là Vũ Tầm với Vũ Hạo còn có một người anh trai đã tuổi trưởng thành.

Thiên Trí Hách ngồi xuống một băng ghế gỗ đặt bên dưới gốc đèn đường, nhẹ nhàng an ủi mẹ:

- Mẹ đừng lo cho con. Cả nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ! Con cũng nhớ nhà, chắc là vài tháng nữa... con sẽ thu xếp về nhà một chuyến rồi dẫn cả người yêu về ra mắt ba mẹ luôn nhé?

"Hừ, có người yêu rồi cơ à? Con bé bao nhiêu tuổi? Để mẹ xem bát tự có hợp nhau không."

Thiên Trí Hách biết đến lúc đó người thay hắn về thăm gia đình sẽ là Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành nên đành cho mẹ hay trước để khỏi phải bất ngờ:

- Mẹ, người yêu của con... là nam. Em ấy kém con hai tuổi, là đồng nghiệp với con, tính tình rất hiền lành. Con trai bất hiếu, không thể cho mẹ một nàng dâu như ý nguyện!

Mẹ Thiên Trí Hách im lặng không đáp lời, hai bên đầu dây lúc này là một khoảng lặng đầy ngột ngạt. Lát sau, mẹ thở dài một hơi rồi bảo:

"Ừ, con trai cũng được. Nhà mình đã có Vũ Tầm Vũ Hạo nối dõi rồi. Mẹ tôn trọng hạnh phúc riêng của con!"

- Cảm ơn mẹ!

Dàn xếp chuyện gia đình xong xuôi, thứ duy nhất Thiên Trí Hách phải lo lúc này chính là chạy cho đủ KPI ở công ty và cả số vong linh thu thập được. Biết thế y đã chẳng chọn làm nhân viên kinh doanh, chạy doanh số ở cả hai đầu đúng là áp lực không nhỏ chút nào.

*

Về phía Lưu Chí Hoành, sự vắng mặt bất thường của cậu trên các nền tảng mạng xã hội trong những ngày qua bắt đầu làm dấy lên nỗi lo trong các nhóm fan theo dõi. Rất nhiều tin nhắn được gửi đến bảo cậu tiếp tục livestream tương tác kể chuyện ma, có những người còn lên cả thuyết âm mưu rằng cậu kể chuyện ma quỷ nhiều quá nên đã bị cuốn vào chuyện tâm linh nguy hiểm.

"Cả nhà đừng lo! Tôi vẫn an toàn."

Thấy cậu lần đầu tái xuất trả lời bình luận của khán giả trong video gần nhất, rất nhiều người mừng rỡ bảo nhớ cậu rồi đề xuất ý tưởng cho video tiếp theo:

[+1002] "Hoành Thiếu, làm một livestream khám phá nơi ở riêng của cậu đi."

[+917] "Đúng đấy, đồng ý với lầu trên."

[+666] "Chúng tôi muốn tìm hiểu xem một ngày làm việc của Hoành Thiếu diễn ra thế nào. Ủng hộ livestream tham quan nơi ở."

Từ trước đến giờ Lưu Chí Hoành chỉ ngồi trong phòng livestream kể chuyện hay chia sẻ kiến thức về tâm linh, thỉnh thoảng sẽ làm video thự thách cùng hai người bạn. Lần đầu tiên thay đổi chủ đề cũng khiến cậu có chút hứng thú. Vậy là cậu đã bỏ ra mấy ngày liên tục để dọn dẹp lại nhà cửa cho gọn gàng, trang trí thêm góc thư giãn ở phòng khách theo phong cách hiện đại Bắc Âu nhằm chuẩn bị cho đợt lên hình tương tác trực tiếp với khán giả. Các video của cậu hầu hết đều là one-shot, không can thiệp chỉnh sửa hiệu ứng quá nhiều để đảm bảo độ chân thực, và lần khám phá căn hộ này cũng là một buổi livestream trực tiếp trên tài khoản Weibo cá nhân chứ không chia sẻ vào web chìm như những video tâm linh trước đó.

Công ty Lưu Chí Hoành đã trở lại làm việc sau kì nghỉ, vậy nên ban ngày cậu đi làm suốt, buổi tối về nhà mới có thời gian set-up lại không gian sống cá nhân. Còn bây giờ chính là thành quả.

- Chào mọi người! Theo yêu cầu của khán giả, hôm nay tôi sẽ dẫn các bạn tham quan một vòng căn hộ nơi tôi đang sống. Nơi tôi ở là tầng 6, xin được phép giấu tên chung cư. Tôi vừa tan làm từ cơ quan về nhà, bây giờ chúng ta sẽ vào phòng khách trước để xem bên trong thế nào nhé.

Lưu Chí Hoành dùng thẻ từ để mở khoá cửa căn hộ. Cánh cửa vừa mở ra, đèn cảm ứng tự động đã bật lên sáng trưng, toàn bộ vẻ đẹp tối giản mà tinh tế của phong cách Bắc Âu hiện ra trước camera điện thoại.

"Ôi đẹp quá! Eric, cậu thật biết cách bày trí nội thất đấy."

"Thích ghê! Chắc cũng tốn không ít tiền nhỉ?"

Hàng loạt bình luận khen ngợi hiện lên trên livestream, có cả của người quen lẫn khán giả theo dõi. Qua khỏi phòng khách, cậu vừa trò chuyện tương tác cùng khán giả vừa dẫn họ đến xem căn bếp nhỏ xinh, tiếp theo nữa là phòng ngủ kiêm luôn phòng thu, có hẳn một dàn PC cực xịn để phục vụ công việc lập trình, thiết kế khiến ai cũng trầm trồ. Các fan nữ thì để ý đến đội quân gấu bông trên giường cậu, hỏi:

"Hoành Thiếu chơi gắp gấu sao? Nhiều gấu bông thế này thích thật đấy!"

Lưu Chí Hoành đổi camera lại thành mặt trước, thành thật trả lời:

- Đều là do bạn học cũ tặng tôi. Các bạn cũng biết đấy, nếu là con trai tặng thì ai lại tặng gấu bông bao giờ? Haha...

Đang giữa buổi livestream giao lưu, đèn điện trong phòng cậu bỗng chớp tắt liên tục, không khí lạnh từ đâu kéo đến khiến cậu lại liên tưởng đến lần nọ bị Quỷ Vương xuất hiện chọc phá. Lúc này mà hắn đến là xem như cậu xong đời chứ đùa.

- Xin lỗi các bạn, chắc là do đường điện gặp vấn đề. Dạo trước tôi cũng hay bị thế này. Khá khó chịu!

Lưu Chí Hoành đã nghĩ đúng. Xui xẻo đúng lúc cậu đang livestream dùng camera mặt trước thì Dịch Dương Thiên Tỉ thình lình xuất hiện ôm lấy cậu từ sau lưng, đặt cằm lên vai đầy thân mật.

- Bảo Bối, thứ này là gì vậy?

- Gì vậy? Sao anh lại xuất hiện lúc này chứ?

Liên tục sau đó là hàng chục bình luận hỏi kẻ vừa xuất hiện là ai, lại còn mang mặt nạ che nửa trên khuôn mặt như đang chơi cosplay nhân vật. Lưu Chí Hoành hoảng hốt ấn nút tắt livestream. Trước khi ngắt kết nối thành công còn bị Dịch Dương Thiên Tỉ cắn một cái lên cổ đầy mờ ám.

- Con mẹ nó, anh hại ông đây thê thảm rồi biết không? - Cậu bất lực đẩy hắn ra, tỏ vẻ bực bội ra mặt. Dịch Dương Thiên Tỉ nhún vai đáp:

- Hại thế nào? Sớm muộn gì chúng ta cũng công khai yêu đương mà!

- Lúc này mà bất ngờ công khai là bọn họ sẽ ném đá tôi tới chết đấy. Anh chắc chắn không biết được miệng lưỡi dân cư mạng độc địa đến mức nào đâu. Đúng rồi, anh có dùng mạng xã hội bao giờ đâu mà biết!

Quỷ Vương quả thật không biết đến thứ gì gọi là mạng xã hội hay tác phong đối xử nhau trên mạng của một bộ phận người hiện đại kém văn hoá, thứ hắn bận tâm nhất lúc này chính là nhớ và muốn gặp cậu một chút thôi. Tự dưng vừa đến lại bị mắng một trận, hắn biết mình sai ở đâu nên chuyển sang hối lỗi, đi ra sofa phòng khách ngồi đó một mình.

- Xin lỗi, ta sẽ không làm phiền em nữa! Em làm gì thì làm đi, hôm nay ta chỉ ở đây nhìn em thôi, tuyệt đối không đến gần.

Lưu Chí Hoành tắt luôn điện thoại, không dám mở mạng lên để đọc bình luận của mọi người tại mục livestream vừa rồi. Cậu lấy một bộ quần áo chuẩn bị đi tắm, còn không quên thò đầu ra đe doạ Dịch Dương Thiên Tỉ:

- Ông đây đi tắm, cấm anh nhìn!

- Mắt nhìn xuyên tường rồi, em cấm không được đâu.

- Chờ đó đi, lát nữa ông đây ra đấm anh một trận.

Dịch Dương Thiên Tỉ bật cười rồi cũng ngoan ngoãn quay mặt đi, cầm remote bật TV lên xem mà để yên cho cậu tắm. Đã gần một tuần không được gặp nhau, hắn thật sự nhớ cậu đến không ngủ được. Bộ đồ pijama hắn đang mặc trên người và mái tóc cắt ngắn này cũng là học theo cách ăn mặc hiện đại của Lưu Chí Hoành, hi vọng sự thay đổi này có thể xích lại gần cậu thêm một chút.

- Anh vừa rồi có nhìn không đấy?

Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, hai mắt ngẩn ngơ ngắm nhìn dáng vẻ hấp dẫn của cậu trong bộ áo choàng tắm màu trắng, mái tóc vừa gội xong có chút ướt đang được khăn lau tẩm khô từng chút một. Cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, vắt chiếc khăn đang lau tóc qua một bên vai rồi chầm chậm giải thích lại chuyện lúc nãy:

- Cái đó gọi là livestream. Thông qua điện thoại, có rất nhiều người sẽ nhìn thấy tôi và nói chuyện được với tôi qua tin nhắn. Lúc nãy anh đến, chắc chắn bọn họ cũng trông thấy anh rồi thắc mắc này nọ. Không phải tôi không muốn công khai, chỉ là... lúc này chưa thích hợp.

Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu hai cái chứng tỏ nghe hiểu. Lưu Chí Hoành nhìn dáng vẻ hờn dỗi của hắn cộng với lối ăn mặc hiện đại mà không khỏi liên tưởng đến Thiên Trí Hách. Khác biệt duy nhất chính là chiếc mặt nạ này.

Cậu đưa tay tháo chiếc mặt nạ của Dịch Dương Thiên Tỉ ra rồi bảo:

- Chờ một chút, tôi đi lấy thuốc bôi sẹo.

Lưu Chí Hoành lật đật chạy vào phòng mang ra một tuýp thuốc bôi sẹo, cũng là hàng tặng kèm của bộ sản phẩm tắm gội mà mình mua vào tháng trước. Chẳng biết có công hiệu với hắn hay không nhưng cứ thử xem đã:

- Anh ngồi im nào.

Cậu chầm chậm bóp ra một ít kem bôi rồi xoa lên ba vết sẹo ngay khoảng giữa mi tâm và sống mũi của hắn, ngón tay khẽ xoa theo vòng tròn. Dịch Dương Thiên Tỉ hưởng thụ sự chăm sóc của bảo bối, môi mỉm cười mãn nguyện.

- Thấy thế nào?

- Mát lạnh!

- Tốt! Mỗi ngày bôi một ít, dần dần sẽ giảm sẹo.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không nổi nữa liền kéo Lưu Chí Hoành lại nhẹ nhàng hôn lên môi, mà cậu cũng không có ý định bài xích. Nụ hôn ngọt ngào như vậy ai lại nỡ từ chối? Nhớ lắm rồi!

- Ưm...

Cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào, đột nhiên có tiếng mèo kêu làm hai người sực tỉnh. Lưu Chí Hoành hôm nay quên chưa cho mèo ăn nên vừa tình tự với người yêu một chút là bị mèo phá đám.

- Con mèo này ở đâu ra vậy?

- Nó là linh miêu nhưng được Thiên Trí Hách thuần hoá rồi. Tôi nuôi nó.

- Hừ, lần sau tiểu yêu nghiệt nhà ngươi còn phá đám giữa lúc thế này thì lập tức bị tống cổ đi.

Kiên nhẫn chờ cậu đi cho mèo ăn xong, Dịch Dương Thiên Tỉ không tiếp tục chần chừ nữa mà bước đến bế thốc cả người cậu lên như kiểu bế công chúa, tiến bước về phía phòng ngủ.

- Anh làm gì vậy?

- Làm em! Ăn mặc kiểu này thì ai mà chịu nổi?

- Này này này... khoan đã... ưm...

Lưu Chí Hoành quả thật rất hợp với câu đùa "đã nghiện lại còn ngại". Ngoài mặt thì kêu đừng nhưng rốt cục đêm đó đã cùng Dịch Dương Thiên Tỉ chơi trò "xếp hình phiên bản người lớn" đến tận nửa đêm.

- Gia gia của tôi à! Anh làm đến chiếc "áo mưa" cuối cùng rồi đó...

- Hừ, xem như tạm tha cho em!

Sáng hôm sau là Thứ Sáu, mà Thứ Sáu thì vẫn phải đi làm. Lưu Chí Hoành đêm trước vận động quá sức nên phải đi hai hàng, bước chân cũng không nhanh nhẹn như thường ngày nữa. Nghê Tử Ngư là thánh hóng hớt của buổi livestream đêm qua, vừa thấy cậu ló mặt đến văn phòng thì đã bay đến quàng vai bá cổ:

- Tôi biết hết rồi đấy nhé! Đêm qua là Thiên Trí Hách đã ở nhà cậu chứ gì? Dáng đi khập khiễng này cũng là do đêm qua vận động quá sức đúng không?

Lưu Chí Hoành trợn mắt nhìn lão Nghê rồi lại nhìn Vương Nguyên bàn làm việc đối diện. Bây giờ có giải thích đằng trời thì hai tên này cũng nghĩ đối tượng đã bạo gan thân mật với cậu trong sự cố livestream chính là Thiên Trí Hách.

- Không... không có đâu mà! - Lưu Chí Hoành liên tục xua tay phủ nhận, thế nhưng càng luống cuống thì lại càng khiến người khác nghi ngờ.

- Nói mau! Hai người các cậu yêu đương khi nào đấy? Thiên Trí Hách đêm qua còn mang mặt nạ, là chuẩn bị chơi trò cosplay với cậu đi?

Lưu Chí Hoành đứng dậy xắn tay áo, vừa định lấy hơi mắng cho hai kẻ kia một trận thì Thiên Trí Hách của phòng kinh doanh đã xuất hiện ở ngoài cửa, tay xách theo mấy hộp bánh.

- Cái này của sếp nhờ tôi chuyển qua cho phòng các cậu. Quà năm mới muộn nhé!

Thiên Trí Hách còn chưa kịp hiểu trời trăng gì, ngay cả mấy hộp bánh còn chưa kịp đặt xuống thì Vương Nguyên cùng Nghê Tử Ngư đã chạy đến mỗi người khoác một bên vai, vẻ mặt đầy ắp gian tình:

- Lão Hách, Lưu Chí Hoành sáng nay phải đi hai hàng rất khổ sở. Cậu có làm gì thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!

Lưu Chí Hoành khóc không ra nước mắt, liên tục lắc đầu rồi khua tay mua chân với Thiên Trí Hách ý bảo chỉ là hiểu lầm. Thiên Trí Hách lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, mặt mũi tối sầm lại mà tặng cho cậu một quả đấm trong không khí.

- Ừ, là tôi đấy. Là tôi yêu đương với Lưu Chí Hoành đấy. Rồi làm sao?

Bây giờ thì không chỉ Vương Nguyên và Nghê Tử Ngư, lời Thiên Trí Hách vừa nói còn kịp thời lọt vào tai cô lao công và vài đồng nghiệp nữ.

- Ôi mẹ ơi, tin sốt dẻo nhất đầu năm đây rồi!

- Đẩy thuyền mạnh lên chị em ơi! Thiên Hoành vạn tuế!

- Hết chương 19 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com