ZingTruyen.Info

Dm Dua Voi Quy

Mỗi khi tỉnh lại từ giấc ngủ, Lưu Chí Hoành đều không nhớ rõ là mình đã ngủ được bao lâu vì mọi khái niệm về thời không tại chốn u linh như quỷ động này thường trở nên sai lệch. Giao kèo một tuần làm Vương Hậu cũng vì thế mà giờ này chẳng biết là đã đến ngày thứ mấy. Cậu ngủ đủ giấc nên thức dậy cũng rất tự nhiên, tinh thần thoải mái, vừa há miệng định ngáp một cái thì phát hiện trên chiếc giường này không chỉ có mình cậu.

Kẻ nào đấy thả cánh tay rắn rỏi qua người cậu ôm ngang hông, mà cậu cũng không dám đánh thức hắn nên cứ tiếp tục bị ôm trong tư thế này như vậy. Cậu còn nhớ rất rõ đêm qua đã "hát ru" những bài gì, nhớ cả giấc mơ gặp nữ quỷ có hắn xuất hiện, nhớ rất rõ cảm giác chân thật của nụ hôn dài "lưỡng tình tương duyệt".

"Đúng là hoang đường mà!" Lưu Chí Hoành có thể khẳng định trăm phần trăm rằng không có sự thay đổi về tính hướng nào ở đây cả, và nhưng sự rung động này cũng là ngoài ý muốn. "Ngày tháng sau này cứ thế ở bên cạnh Quỷ Vương, liệu mình có thật sự cam tâm?"

Ngũ quan anh tuấn của Dịch Dương Thiên Tỉ đang ở cự li gần, đủ để cậu chầm chậm ngắm nhìn thưởng thức trong lúc chờ đối phương thức dậy. Ngoại trừ ba vết sẹo cũ trên mặt thì hắn thật sự là một khuôn với Thiên Trí Hách đúc ra. Lưu Chí Hoành nhìn đủ lâu nên bắt đầu táy máy, khẽ chạm ngón tay sờ qua một vết sẹo trên gương mặt Quỷ Vương xem thử thế nào.

"Vẻ bề ngoài quan trọng như vậy sao? Sẹo này đi thẩm mỹ viện chữa vài liệu trình là khỏi ngay ấy mà. Bày đặt tự ti với đeo mặt nạ các kiểu!"

"Bất quá như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Với nhan sắc và khí chất này thì mặt có vài vết sẹo cũng là điểm cộng thôi!"

Lưu Chí Hoành mải miết thầm tán thưởng sự đẹp trai đến vô lý của Quỷ Vương mà quên mất đề phòng, nên lúc bị hắn trừng trừng mở mắt ra nhìn thì tim cũng giật thót lên vì sợ.

- Anh... anh anh anh dậy rồi mà vẫn giả vờ ngủ làm gì?

- Ta vừa thức dậy là đã bị bàn tay hư hỏng của em chọc ghẹo. Thế nào? Có phải em ngắm nhìn chưa đủ nên mới thử sờ sờ một chút không?

Cậu không thèm ở đó nói lý lẽ với hắn nữa. Tình gian mà lý cũng gian, thế nên có đấu khẩu kiểu gì cũng bị hắn trên cơ áp đảo.

- Ông đây không rảnh chơi với anh! – Vừa bước khỏi giường ba bước thì cậu đã bị nắm vạt áo kéo lại, vừa vặn ngã vào lòng hắn rồi lại bị ôm ôm, sờ sờ đủ chỗ. Lưu Chí Hoành đánh mạnh lên bàn tay thối đang đặt trên mông mình, trừng mắt hăm doạ:

- Sờ cái gì mà sờ? Chỗ đó là để cho anh tuỳ ý động chạm sao?

- Em thấy bất công thì sờ lại đi. Rất hoan nghênh!

- Quỷ mặt dày, không biết xấu hổ!

Lần đầu tiên trong đời Quỷ Vương cao cao tại thượng bị kẻ khác mắng mà tâm tình lại sảng khoái đến vậy. Dù là mắng hắn lên bờ xuống ruộng hay hát lệch tông nghe chẳng lọt tai tí nào, mỗi một thanh âm từ cậu phát ra đối với hắn đều là mật ngọt.

- Hôm nay Hoành Nhi muốn làm gì? Ở đây mấy hôm nay chắc là có chút ngột ngạt buồn tẻ. Hay chúng ta ra ngoài du ngoạn một chuyến đi?

Được cho cơ hội ra ngoài, Lưu Chí Hoành vui mừng suy nghĩ qua vài giây rồi bảo:

- Tôi rất muốn ngắm pháo hoa giao thừa, nhưng lỡ cơ hội năm nay rồi thì thôi vậy. Chắc là tôi sẽ về thăm nhà, đằng nào thì bây giờ cũng đang là kì nghỉ năm mới.

- Lỡ như em về rồi ở đó luôn thì ta phải làm sao?

- Một ngày?

- Không được! Nửa ngày cũng là quá lâu chứ đừng nói cả ngày.

Thật ra thì Lưu Chí Hoành cũng hiểu được tâm tư này của Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu chấp nhận về động quỷ bảy ngày, nếu tự dưng mất đi một ngày thì sẽ không công bằng cho hắn. Lúc trước cậu đã có thông báo cho gia đình là sẽ đến Thiểm Tây đón năm mới cùng một người bạn, bây giờ nếu đột nhiên cậu xuất hiện ở đây trong khi hành lý chẳng mang thứ gì thì sẽ khiến bà và mẹ nghi ngờ. Suy đi nghĩ lại thì cách tốt nhất chính là ghé thăm nhà nhưng không để hai người họ biết được sự hiện diện của cậu ở đây.

Quỷ Vương thôi trêu ghẹo Lưu Chí Hoành, liền một tay hoá phép khiến cả người cậu dần phân tách ra, linh hồn và thân thể tách rời nhau như lúc con người vừa mới chết trông thấy được thi thể của chính mình. Cậu hoang mang hỏi hắn:

- Chuyện này là sao?

- Em có mười hai tiếng để về thăm gia đình, sau đó nhanh chóng trở về nhập lại vào xác. Nhớ tuyệt đối đừng để lại ám hiệu gì cho bà em, bằng không có thể bà ấy sẽ tìm cách giữ em lại.

- Được! Cảm ơn anh!

Lưu Chí Hoành đồng ý với hắn là sẽ quay lại trong vòng mười hai tiếng đồng hồ để nhập lại vào cơ thể vật lý. Do nơi này cũng khá gần nhà cậu nên đúng mười hai giờ trưa khi âm khí mạnh mẽ trỗi dậy, cậu bắt đầu lướt như bay từ khu rừng trúc âm u về đến tiệm tạp hoá Thiên Vũ.

Năm mới đến, nhà cậu cũng như các gia đình khác trong thôn, đều treo lồng đèn đỏ cùng cặp câu đối chúc vạn sự như ý, phúc lộc an khang. Trước nhà có gắn một chiếc gương bát quái nhưng do nguyên thần cậu còn có bảy phần dương khí nên dễ dàng vào được cửa mà không bị chặn. Mẹ cậu đang ngồi nói chuyện với Tứ thúc đến thăm hỏi ở phòng khách. Năm nay gia đình không thiếu thốn thứ gì, duy chỉ có đứa con đi làm xa là quyết định không về quê đón giao thừa.

- Năm nay A Hoành không về sao Nhị tẩu? – Tứ thúc nói chuyện một hồi mới nhớ đến cậu.

- Thằng bé vừa về đợt lễ quốc khánh, đợt này nó mừng năm mới ở nhà bạn chứ không về. Nhưng không biết lý do gì, mấy ngày trước mắt tôi cứ giật liên tục, cứ như có linh cảm thằng bé gặp phải chuyện chẳng lành.

Lưu Chí Hoành thong thả đến ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh mẹ nhưng không ai phát hiện ra, cứ thế lắng nghe thêm những chuyện ở nhà những ngày mình không có mặt. Mẹ cậu có chút lo lắng nói tiếp:

- Mẹ tôi có bốc quẻ vận hạn cho A Hoành. Quẻ nói thằng bé vẫn bình an, nhưng e rằng...

- Thằng bé làm sao?

- Năm đó lúc tôi sinh A Hoành thì chuyển dạ vào giờ âm ngày âm, lại xung khắc đủ thứ nên có người tiên đoán rằng thân phận thằng bé vô cùng đặc biệt. Sau này tôi mới biết hoá ra thằng bé chính là chuyển kiếp của Quỷ Tân Nương trong truyền thuyết. Quỷ Vương kia nhất định sẽ đến tìm rồi lôi kéo đến khi nào A Hoành chịu đi theo hắn.

Tứ thúc có vẻ không mấy tin vào câu chuyện liêu trai này, liền cười xoà:

- Sợ gì? A Hoành cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Lần tới nó về đây tôi sẽ giới thiệu cho con gái của lão Hoa cuối thôn. Con bé năm nay vừa hơn hai mươi tuổi.

- Phải mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.

Lưu Chí Hoành ở đó nghe hai người lớn trò chuyện đến khi tiễn khách ra về, xong cậu lại tìm đến phòng thờ cửu huyền thất tổ tìm bà ngoại. Bà có năng lực mạnh về tâm linh nên biết đâu chừng cũng cảm nhận được sự hiện diện của cậu tại nơi này. Phòng thờ đóng kín cửa, cậu chỉ dám đứng bên ngoài chứ không thể bước vào nơi thờ cúng linh thiêng của ông bà tổ tiên đời trước. Dù chỉ đứng ngoài cửa nhưng cậu vẫn nhìn được mọi thứ bên trong, còn nghe được cả những lời giao tiếp của bà với một vị nào đó trong gia phả mà hiện nay đang giữ một chức quan nhỏ tại địa phủ.

- Ngươi đã biết số mệnh thằng bé như thế thì còn cố chấp làm gì? Nếu cứ kiên quyết làm mai mối thì Quỷ Vương chắc chắn sẽ giết chết con gái nhà người ta, đổi lại chính bản thân hắn cũng sẽ bị trừng phạt, đạo hạnh sụt giảm. Nhưng nếu thành tâm tác hợp, để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên thì Quỷ Vương dần dần sẽ hoá thành người.

Bà nghe qua lời dạy của vị âm quan nọ, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Vậy nếu như con giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, đợi lúc Quỷ Vương hoá thành người, phép thuật mất hết rồi mới đối phó thì thế nào?

- Không có kết quả đâu! Đến lúc đó ngươi sẽ phạm phải tội chia cắt nhân duyên. Rất lâu về trước trong lúc xe duyên cho vạn vật, Nguyệt Lão đã sơ xuất quấn dây tơ quanh một nam quỷ và một người phàm, đã vậy cả hai còn đều là nam. Không chỉ quấn một lần, lão già hồ đồ kia còn quấn đến hơn chục mối nên mới đoạ đày hai kẻ được xe duyên lâu đến vậy. Tân nương trải qua hết kiếp này đến kiếp khác mà tân lang cũng chỉ biết đếm ngày rồi chờ đợi, thật sự rất đáng thương. Kiếp này của A Hoành cũng là mối tơ cuối cùng, nếu ngươi đành đoạn cắt đi thì ắt sẽ gặp phải nghiệp báo. Huống chi... chính bản thân thằng bé cũng đã động lòng với Quỷ Vương mất rồi. Tình cảm đã bén rễ thì có muốn chia cắt cũng không kịp nữa!

Âm quan tiên sinh nói vài lời với bà như thế rồi rời đi, để lại nỗi tuyệt vọng của bà tưởng chừng như không cách nào cứu vãn. Mẹ cậu chỉ sinh được một người con, nếu sau này cậu không thể lấy vợ sinh con thì chẳng khác nào gia đình này phải chấp nhận tuyệt tự.

- Bà ơi! Dù không biết là bà có nghe được hay không, nhưng con vẫn muốn nói vài lời. - Lưu Chí Hoành đứng ngoài cửa khẽ nói:

- Vạn sự trên đời này đều tuỳ duyên. Những thứ như sinh con hay nối dõi gì đó cũng không quan trọng bằng việc mỗi ngày trôi qua đều sống thật vui vẻ. Nếu duyên phận đã ràng buộc như thế thì con cũng hết đường trốn chạy. Cố gắng thay đổi vận mệnh sẽ liên luỵ thêm rất nhiều người. Quỷ Vương không phải kẻ xấu, con thật sự không muốn hắn lại trỗi dậy tâm ma rồi hại người hại mình. Con sẽ cùng hắn chăm sóc thật tốt cho bà và mẹ, cùng nhau sống thật tốt, làm nhiều việc thiện để tích thêm phúc trạch.

- Bà ơi, đừng đau lòng nữa nhé!

*

Lưu Chí Hoành lưu luyến ở lại nhà đến lúc sắp hết thời gian cho phép mới quay về quỷ động. Cậu vừa về đến nơi thì lối trang trí kiểu tân hôn đã được thay thế bằng phong cách đón năm mới tự thuở nào. Màn đêm buông xuống, lồng đèn đỏ khắp nơi được thắp lên, làm sáng cả một vùng giữa rừng trúc quanh năm phủ sương mờ. Xa xa vẫn là những ngôi mộ vô danh, mỗi ụ đất nhô lên đều có một đốm lửa ma trơi phấp phới đong đưa qua lại như đang háo hức hoà vào tiếng trống kèn đầy nhộn nhịp. Ngay cửa vào động quỷ là hai hàng dài những mâm cỗ đầy rượu thịt, khách mời cũng chính là những quỷ sai dưới trướng của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Lưu Chí Hoành còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã xuất hiện, hai tay cầm chiếc biểu ngữ ghi câu "Tân niên khoái lạc", giơ lên rồi hô lớn:

- Lưu Chí Hoành! Giao thừa vui vẻ!

Hắn vừa dứt lời thì đã nắm tay cậu bay vút lên ngọn trúc cao cao, thì ra là để ngắm từng đợt pháo hoa đang được bắn vào giữa không trung đầy ngoạn mục. Lưu Chí Hoành lần đầu tiên được ngắm pháo hoa cự li gần như vậy không khỏi có chút choáng ngợp. Cậu cứ thế đong đưa tay mình trong tay hắn, hết chỉ vào chùm này lại đến chùm kia, xanh đỏ tím vàng lại đủ hình thù của biết bao kì hoa dị thảo.

- Giao thừa chẳng phải đã qua lâu rồi sao? A, lại là hoa loa kèn kìa!

- Nương tử của bổn vương muốn lúc nào giao thừa thì chính là lúc đó. Bảo bối, em muốn xem pháo hoa hình gì nữa?

Lưu Chí Hoành bèn nghĩ trò đánh đố hắn, xoa cằm đắn đo vài giây rồi búng tay:

- Ngô Ngạn Tổ, Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành... à còn có Châu Kiệt Luân nữa!

Dịch Dương Thiên Tỉ liếc mắt nhìn vợ bé nhỏ với ánh nhìn hăm doạ, dù không biết những kẻ này là ai nhưng khiến cậu hâm mộ như vậy cũng thật đáng chết.

Không có pháo hoa hình Ngô Ngạn Tổ hay Lưu Đức Hoa gì cả. Lưu Chí Hoành sai một li đi một dặm, lỡ dại khiến phu quân ăn giấm chua nên đêm đó phải liên tục đọc đi đọc lại tiểu sử của những nhân vật kia cho đến khi cổ họng sắp tắt tiếng.

- Châu Kiệt Luân được phát hiện vào năm 1997 tại một cuộc thi tìm kiếm tài năng. Anh khởi đầu sự nghiệp âm nhạc trong vai trò là một nhạc sĩ.... Khụ khụ... con mẹ nó, ông đây không đọc nữa!

Dịch Dương Thiên Tỉ nhặt lên tờ thông tin tiểu sử của Châu Kiệt Luân mà Lưu Chí Hoành vừa nổi cáu vứt bỏ, nhìn ảnh chân dung của y một lúc rồi hỏi cậu:

- Em là vợ ta nên phải trả lời thật lòng. Ta và kẻ này ai đẹp trai hơn?

- Là anh là anh là anh! Gia gia của tôi à, anh là nhất, đẹp trai nhất, cool ngầu nhất! Được chưa?

- Hừ... phải thế chứ. Nào, lại đây hôn một cái làm hoà!


- Hết chương 18 -

P/s: Truyện còn 2 chương nữa là kết thúc mà tui lại có 2 hướng ý tưởng khác nhau hoàn toàn. Các thím thích kết thúc HE hay OE nào? :)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info