ZingTruyen.Com

Dm Dua Voi Quy

Warning: Chương này có nhiều cảnh kiss, thích thì đọc không thích thì đọc :))))

 *

Lưu Chí Hoành càng lùi về sau thì Quỷ Vương lại càng tiến đến gần hơn, chỉ vài giây sau cậu đã bị đẩy nằm xuống giường, hai gương mặt kề sát vào nhau hầu như không còn khoảng cách. Hắn ngự phía trên ngắm nhìn vẻ mặt vừa hoang mang vừa hồi hộp của cậu mà trong lòng chưa bao giờ cảm thấy thoả mãn. Yết hầu hắn nhấp nhô, thôi thúc hắn phải tranh thủ "ăn đậu hũ" thêm một chút. Cơ hội ngàn vàng sao có thể tuỳ tiện bỏ qua?!

- Này, anh không được làm bậy! - Lưu Chí Hoành chống tay lên ngực hắn đẩy ra nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt đầy ắp gian tình kia đang đổ dồn hết lên người mình. Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ bóp lấy gò má cậu ép lại khiến môi hơi chu lên, nói:

- Đã vào căn phòng này và nằm lên giường của bổn vương, em bảo không làm bậy là ta liền không làm? - Vừa dứt lời, hắn đã hôn "chụt" một cái rõ to lên môi cậu.

- Này, anh đừng có mà ngang ngược! Ưm...

Lưu Chí Hoành gân cổ lên phản kháng bị ăn đậu hũ nhưng càng cựa quậy thì càng bị đối phương siết chặt tay chân, ngũ quan khắp mặt mũi đều bị hắn ngang ngược hôn qua không chừa một chỗ nào. Hôn cứ như muốn ăn luôn vật nhỏ này vào bụng. Lưu Chí Hoành vừa sang tuổi hai mươi bảy, chưa từng có bạn gái nên từ lâu luôn tâm niệm để dành nụ hôn đầu cho cô gái của đời mình. Thế mà kể từ ngày gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu đã chẳng còn nhớ nổi đã cùng hắn hôn đến lần thứ bao nhiêu. Có khi bị hắn cưỡng hôn, cũng có khi do cậu hôn hắn để cảm ơn một chuyện tốt mà hắn làm. Hôn qua hôn lại kiểu này bỗng dưng khiến Lưu Chí Hoành lo sợ, ngộ nhỡ có ngày bị hắn "bẻ thẳng thành cong" thì xem như xong đời.

- Ưm...

Tay lớn vẫn đan tay nhỏ, môi vẫn chạm môi, Lưu Chí Hoành bị hôn đến mức không còn đường tháo chạy. Mọi âm thanh từ cổ họng phát ra đều bị hắn lưu manh ngăn lại mà nuốt trọn vào. Hơi thở đôi bên dồn dập đứt quãng, mọi ngóc ngách trong miệng cậu đều bị đối phương tham lam luồn lưỡi vào càn quét, mút đến tê rần rần. Đây cũng là lần đầu tiên một chàng trai sức dài vai rộng như cậu mà lại bị kẻ khác hôn đến không kịp thở, hoàn toàn bị sức mạnh và mị lực của đối phương chế ngự dưới thân, khiến cậu mới chỉ hôn một chút thôi mà đã đuối sức muốn đầu hàng.

"Không được, a... mình ngạt sắp chết rồi..."

Lưu Chí Hoành không nói được, nhưng suy nghĩ của cậu đều bị Dịch Dương Thiên Tỉ nghe rõ mồn một rồi đáp lại thông qua thần giao cách cảm:

"Hít thở bình thường rồi từ từ điều hoà lại nhịp thở. Ai bảo em khẩn trương làm gì?"

Cậu giật mình nghe được giọng hắn trong khi hai đôi môi vẫn chưa hề rời khỏi nhau một giây nào. Nghe theo lời hắn, cậu từ từ thở chậm lại rồi ổn định nhịp thở. Chỉ là lúc này phản xạ có điều kiện khi hôn nhau lại quay sang bán đứng cậu.

"Có tiến bộ! Bảo bối hôm nay đã biết phối hợp dùng lưỡi rồi!"

"Vô sỉ! Lưu manh! Hỗn đản! Ông đây rõ ràng không cố ý."

"Khẩu thị tâm phi! Đã nghiện lại còn ngại?"

"Cút!"

Lưu Chí Hoành không rõ là mình mắng hắn đến câu thứ bao nhiêu, chỉ mờ mịt nhớ rằng lúc hắn nấn ná rời đi thì đầu lưỡi cậu đã tê đến không còn cảm giác, cảm thấy như bị vắt cạn dương khí trong người, mệt đến vã mồ hôi.

- Em nhanh mất sức như vậy thì làm sao động phòng?

Lưu Chí Hoành thở hổn hển chắp tay van cầu:

- Tha... tha cho tôi lần này có được không? Anh mà làm tôi thật thì cái mạng này cũng coi như đi chầu ông bà! Huống chi tôi chỉ làm lão bà của anh theo thời vụ, cũng không phải chính thức. Đại ca... tha cái mạng nhỏ này có được không?

Quỷ Vương không nhịn được cười trước màn trêu ghẹo thần thánh kia, là hắn diễn quá tốt nên mới khiến tiểu thê tử ngỡ rằng hai người sẽ thật sự động phòng hoa chúc. Sớm muộn gì phu thê cũng sẽ viên phòng nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Nếu hắn không kiềm chế nổi mà lưu lại thứ gì đó trong người Lưu Chí Hoành lúc ân ái thì chắc chắn sẽ gây cho cậu bất lợi không nhỏ. Dịch Dương Thiên Tỉ thôi đùa dai, kéo chăn lên đắp cho Lưu Chí Hoành rồi bảo:

- Được rồi, hôm nay tạm tha cho em! Nghỉ ngơi đi, nếu tiện nghi có thiếu thứ gì thì cứ gọi A Bảo.

- Đa tạ!

Quỷ Vương thoắt cái đã biến thành một làn khói trắng lướt đi mất dạng. Lưu Chí Hoành cuối cùng cũng có thể an ổn trùm chăn lại ngủ một giấc thật dài. Vừa rồi cậu không cố ý đáp lại hắn khi hôn, chỉ là nụ hôn này nếu thiếu đi sự phối hợp giữa đôi bên thì sẽ trở nên lạc quẻ vô cùng.

"Người tinh tế như mình chỉ là muốn hắn không phải khó xử thôi. Ai bảo ông đây thích hôn chứ?"

"Quỷ mặt dày!"

"Ông đây đi ngủ, cấm anh vào phòng!"

Lưu Chí Hoành rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sau biết bao nhiêu biến cố khiến thân thể mệt mỏi rã rời. Mọi người ngoài kia đang nô nức đón năm mới, đi du xuân khắp nơi, chỉ có cậu là nhốt mình ở đây ngày ngày chơi trò "vợ chồng" cùng lão quỷ có lớp da mặt dày hơn nhựa đường.

Giấc ngủ ập đến, Lưu Chí Hoành lại lạc vào một giấc mơ kì lạ. Cậu thấy mình đứng trên sân thượng của toà nhà công ty vào giữa đêm trăng tròn, còn chưa kịp hình dung ra chuyện gì thì đã nghe tiếng gọi văng vẳng:

- Lưu Chí Hoành...

- Ai?

Cậu hoang mang nhìn đông ngó tây một lúc thì phát hiện kẻ vừa gọi mình đang ngồi trên lan can sân thượng. Cô gái mặc hỉ phục màu đỏ, đầu trùm khăn đỏ như vừa mới xong lễ bái đường đang ngồi trong phòng hoa chúc chờ tân lang về vén khăn. Cô ngồi quay mặt về phía cậu. Đặc biệt là người này hoàn toàn không có chân, Lưu Chí Hoành vừa nhìn qua đã biết không phải con người.

- Cô là... Tiểu Liên?

- Nhanh như vậy mà sắp không nhận ra em rồi sao? Nhanh đến vén khăn, chúng ta còn phải động phòng hoa chúc!

Lưu Chí Hoành lùi bước về sau, sống lưng lạnh như muốn tê cứng lại:

- Tôi không phải là chồng cô. Lý tiểu thư, cô siêu thoát đi!

- Siêu thoát? Đương nhiên là không thể rồi! - Lý Tiểu Liên cười khúc khích một tràng đầy ma quái - Em sẽ theo anh, cho đến khi anh chết...

Lý Tiểu Liên vừa dứt lời thì nhân ảnh chớp nhoáng ẩn hiện, mỗi lúc ẩn hiện lại càng tiến đến gần Lưu Chí Hoành thêm vài bước y như nhưng cảnh hù doạ trong phim kinh dị. Cậu cứ mãi lùi về sau đến khi lưng chạm lan can, ngay phía sau chính là độ cao của hơn bốn mươi tầng lầu.

- Tôi không quen biết cô, càng không có tình cảm với cô! Chúng ta một người sống một người chết, âm dương cách trở nên lại càng không thể. Cô Lý, đừng tạo thêm oán khí nữa!

Lý Tiểu Liên đến gần trước mặt cậu, hai tay chầm chậm vén khăn trùm đầu lên để "tân lang" nhìn được gương mặt của mình. Lưu Chí Hoành toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi, lúc chiếc khăn được vén hẳn lên thì cậu vội nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy thứ gì. Tuy nhiên Lưu Chí Hoành đã quên mất là mình còn có con mắt âm dương ở giữa trán, dù đã bị Quỷ Vương phong ấn nhưng trong mơ vẫn có thể hoạt động bình thường. Kết quả là bộ dạng gớm ghiếc của quỷ dạ xoa ra sao cậu đều nhìn thấy không sót một chi tiết nào. Hốc mắt đen sâu hoắm, tròng mắt trắng hếu rỉ ra hàng máu đã khô chảy trên gương mặt. Từ miệng nữ quỷ ọc ra một chất lỏng đen sì vô cùng tanh tưởi khiến cậu bịt cả miệng vì buồn nôn.

- Lão công, đi với em!

- Không... không... tránh ra!

- Chúng ta động phòng thôi...

Lưu Chí Hoành biết mình đang nằm mơ nhưng không biết nên làm cách nào để tỉnh lại khỏi ác mộng, đành liều mạng gọi hai tiếng:

- Quỷ Vương!!!

Vừa gọi xong, cậu ở thực tại cũng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa ướt cả tóc mai. Lưu Chí Hoành nằm ngước lên nhìn trần nhà mà thở phào nhẹ nhõm. Còn quay về thực tại được là còn cơ hội tìm cách cắt bỏ mối duyên âm này. Cậu không rõ mình đã ngủ bao lâu mà sau khi giật mình thức giấc thì cảm giác buồn ngủ cũng không còn nữa.

- A Bảo! A Bảo!

- Có mặt, thưa Vương Hậu!

Quỷ sai vặt ngay lập tức hiện ra, Lưu Chí Hoành vừa thấy A Bảo đã hỏi dồn:

- Ta đã ngủ bao lâu rồi? Đại Vương đâu?

- Vương Hậu ngủ vừa đúng một ngày một đêm.

- Nhanh như vậy sao? Còn Đại Vương đâu?

A Bảo không dám trả lời ngay mà lại đề nghị đưa cậu đến một nơi:

- Ta đưa ngươi đến một nơi. Đại Vương đang ở đó, chỉ là... không ai được phép đến gần.

Lưu Chí Hoành được A Bảo dẫn đến một căn mật thất, phía trên cửa vào đóng kín đề tấm biển "cấm vào" nên không một quỷ sai nào được phép bước chân qua cửa. A Bảo huơ tay theo vòng tròn một lúc, ngay lập tức một phần trên cánh cửa dày trở nên trong suốt để cả hai có thể nhìn được bên trong.

Cậu không tin nổi vào mắt mình, là Quỷ Vương đang bị hai sợi dây xích khổng lồ khoá hai tay lại dang rộng ra, lưng cởi trần, nửa thân dưới ngâm trong hố dầu đang sôi sùng sục. Hắn quay lưng về phía cậu và A Bảo, cả người đang phải quằn quại trong đau đớn vì bị đòn roi trừng phạt. Chiếc roi phép lơ lửng giữa không trung lại quất mạnh vào người một roi nữa khiến hắn như muốn gục ngã, lưng đã sớm chằng chịt những đường roi mạnh như muốn xé toạc cả cơ thể bằng xương bằng thịt. Lưu Chí Hoành cắn chặt môi dưới, mỗi đợt roi quất vào người hắn cậu đều nhắm mắt lại không nỡ nhìn.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? - Cậu hoang mang hỏi.

- Đại Vương vừa phá giới giết một mạng người nên đang phải chịu phạt. Ta chỉ biết có thế, còn phải chịu phạt trong bao lâu ta cũng không rõ.

- Là vì cứu ta lúc đó sao?

- Đúng vậy! Nếu không có Chung Quỳ tiên sinh ngăn cản thì e là giờ này thứ Đại Vương nếm phải không chỉ có roi mà còn có cả Như Lai thần chưởng.

Lưu Chí Hoành không tiếp tục xem nữa mà trở về phòng, lại chợt nhớ ra mình chưa làm một việc quan trọng, liền nhờ A Bảo:

- Ta muốn đánh răng rửa mặt. À, còn có chút đói bụng nữa.

- Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị.

Cả ngày hôm đó cậu cứ dằn vặt mãi về chuyện chịu phạt của Quỷ Vương. Vì cứu cậu mà hắn bất chấp cả hậu quả khôn lường. Lưu Chí Hoành bây giờ trong lòng không chỉ vô cùng áy náy mà còn thật lòng muốn bù đắp cho Dịch Dương Thiên Tỉ. Ngoài người thân ra, chưa từng có ai chấp nhận hi sinh vì cậu nhiều như thế. Ác quỷ thì đã sao? Thật ra, mỗi lần hắn xuất hiện cậu đều cảm nhận được sự bảo hộ tuyệt đối, đặc biệt an toàn.

Hắn đã yêu một người đến khi người ấy chỉ còn là một nắm xương tàn, yêu đến đời đời kiếp kiếp, vượt cả thời không, vượt cả ranh giới âm dương, chấp nhận đánh đổi cả đạo hạnh ngàn năm tu luyện để được một kiếp trong thân xác người phàm, để cùng người ấy nắm tay đi đến răng long đầu bạc.

"Làm sao đây? Có vẻ như mình càng lúc càng khó xử."

"Có lẽ nào... một ngày nào đó mình thật sự sẽ động tâm?"

Lưu Chí Hoành cứ thế suy nghĩ miên man, đếm thời gian trôi qua nơi quỷ động một cách chậm chạp lề mề. Cậu đã chờ gần mười hai tiếng mà Quỷ Vương vẫn chưa thể ra khỏi ngục giam đó. Vết thương hắn nhiều như vậy liệu có phục hồi được không? Ra khỏi ngục, lão quỷ lợi hại ngày nào chắc cũng bị tra tấn đến thân tàn ma dại.

Lại một đêm nữa đến, Lưu Chí Hoành cứ thao thức ngồi mãi ở đầu giường thẩn thờ nhìn lồng đèn đỏ mà chờ Quỷ Vương quay lại. Chưa bao giờ cậu ghét cảm giác phải chờ đợi như thế. Phải thấy được hắn bình an trở ra thì cậu mới buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Lo lắng nhưng cậu vẫn không dám quay lại đó xem vì sợ sẽ lại trông thấy cảnh tượng đau lòng. Chỉ nhìn thôi cũng đã đau âm ỉ cả thân thể.

Khoảng canh ba, Lưu Chí Hoành bắt đầu cảm thấy mắt hơi nhoè đi vì buồn ngủ thì Quỷ Vương mới quay lại. Hắn vẫn là bộ dạng của ngày thường nhưng thần sắc vô cùng nhợt nhạt, đôi môi trắng bệch như người bệnh.

- Anh quay lại rồi?

- Sao giờ này còn chưa đi ngủ?

Quỷ Vương bước đi cũng nặng nề hơn ngày thường, Lưu Chí Hoành thấy thế liền đến đỡ hắn ngồi xuống giường, lo lắng xem xét khắp người để kiểm tra xem có vết thương nào lớn hay không. Bây giờ nhìn bên ngoài thì không thấy vết thương, nhưng chắc chắn nguyên thần và phủ tạng của hắn đều bị thương rất nghiêm trọng.

- Anh không sao chứ? Còn đau lắm không? Có muốn bôi thuốc trị thương không?

- Không cần đâu! Trong mười hai canh giờ sẽ lành trở lại. - Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng dưng nắm lấy một bàn tay cậu đang luống cuống sờ loạn khắp nơi, khẽ nói - Ta cần nghỉ ngơi một lúc. Em cũng ở đây nhé?

Lưu Chí Hoành gật đầu đồng ý. Bây giờ hắn là bệnh nhân, hắn là nhất, bất kể hắn muốn yêu cầu gì cậu cũng đều thực hiện. Do lưng Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn đau nên không thể nằm ngửa lúc đi ngủ. Cậu đành phải ngồi tựa lưng vào tường rồi ôm đỡ hắn, để hắn ngủ gục lên người mình như một đứa trẻ ngủ trong lòng mẹ.

Hơi mỏi thật đấy, nhưng so với trận đòn mà hắn phải chịu thì chút mỏi mệt này có là gì.

- Ngoan, ngủ đi! - Cậu vuốt nhẹ lên tóc hắn, chầm chậm vỗ về.

- Bảo bối, hát một bài đi!

- Tôi bị điếc tông đấy, anh đừng dại dột.

- Mặc kệ, ta muốn nghe em hát!

Lưu Chí Hoành không giỏi hát hò, cố lựa bài hát đơn giản nhất rồi bắt đầu khẽ hát:

- Twinkle twinkle little star... How I wonder what you are... Up above the world so high... Like a diamond in the sky...

- Em hát gì vậy? Nghe không hiểu! - Dịch Dương Thiên Tỉ vùi mặt vào cổ cậu cọ tới cọ lui như đang làm nũng.

- Đòi hỏi cái gì? Có nghe tiếp hay không?

- Nghe!

- I'm a barbie girl, in the barbie world... Life in plastic, it's fantastic!

Quỷ Vương ngoan ngoãn nhắm mắt tựa vào lòng thê tử nghe hát một hồi thì bảo:

- Thì ra bị điếc tông là hát thế này.

- Cút, ông đây đếch hát cho anh nghe nữa!

Lưu Chí Hoành chăm cho Dịch Dương Thiên Tỉ ngủ một lúc rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Cậu quên mất chuyện mình vẫn còn bị ảnh hưởng bởi bùa yêu nên trong mơ luôn bị nữ quỷ kia đeo bám, và lần này cũng không ngoại lệ. Lý Tiểu Liên xuất hiện trước mặt cậu như đêm trước, vẫn mặc y phục tân nương mà nói không ngừng kêu gọi:

- Đi theo em... Lão công, mau đi theo em...

- Không đi! Cô đừng đeo bám tôi nữa. Tôi là người của Quỷ Vương, quỷ dạ xoa như cô đánh không lại hắn đâu.

Cậu vừa dứt lời thì Quỷ Vương lập tức xuất hiện đứng bên cạnh, tự tin nhìn cậu mỉm cười rồi nói với nữ quỷ:

- Ngay cả thê tử của bổn vương mà ngươi cũng đòi cướp? Muốn tìm đường chết lần nữa sao?

Lý Tiểu Liên tức giận phản bác lại:

- Nhưng Lưu Chí Hoành không hề yêu ngươi. Y chỉ đang ỷ lại vào ngươi thôi.

Quỷ Vương hơi chau mày nhìn cô rồi quay sang nhìn Lưu Chí Hoành. Cậu không ngần ngại đến kiễng chân lên rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn làm minh chứng, nói với nữ quỷ:

- Tôi là người của Quỷ Vương, dù có lưu lạc đến chân trời góc bể cũng sẽ có ngày quay về bên cạnh hắn. Tôi, yêu hắn!

- Không thể nào... Không! Anh đang nói dối!

Nữ quỷ liên tục lắc đầu phản đối sự thật, liều mạng lao đến định bắt tân lang của mình đi nhưng lập tức bị ma chưởng của Quỷ Vương đánh bật ra ngoài. Hắn ôm ngang hông Lưu Chí Hoành rồi mạnh mẽ áp môi hôn cậu, mà hiển nhiên lúc này thê tử của hắn cũng biết phối hợp mà choàng tay qua cổ hắn ôm giữ lại kéo nụ hôn vào càng lúc càng mãnh liệt hơn. Cứ như cả thế giới này chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch và hương vị ngọt ngào trên đôi môi của người tình.

- Không!!!

Nữ quỷ kêu gào trong tuyệt vọng, linh hồn cũng theo đó tan biến vào hư vô.

Lý Tiểu Liên đã rời khỏi. Nhưng giữa sân thượng toà nhà cao tầng vẫn còn một đôi tình nhân đang say mê cuốn lấy nhau vào nụ hôn dài tựa như bất tận.

Trăng lên cao tròn vành. Lưu Chí Hoành dường như cũng chẳng còn nhớ nổi đây là mơ hay thực. Nụ hôn này chân thật đến từng tế bào tê tê dại dại trên đầu lưỡi, tim trong lồng ngực cũng không ngừng khẽ run lên khi nếm trải mùi vị của ái tình.

Thật thật giả giả lẫn lộn đan xen, chỉ có một điều Lưu Chí Hoành chắc chắn đã tìm được đáp án:

Cậu thật sự có cảm giác với Dịch Dương Thiên Tỉ.

- Hết chương 17 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com