ZingTruyen.Asia

Dm Dua Voi Quy

Lưu Chí Hoành choàng tỉnh sau cơn ác mộng. Đồng hồ để bàn lại vừa tích tắc nhảy sang ba giờ sáng. Người cậu đổ đầy mồ hôi, cổ họng khô rát cứ như vừa kêu gào một trận thảm thiết. Đã lâu rồi cậu không mơ thấy ác mộng, mà giấc mơ vừa lúc nãy lại xảy ra vô cùng chân thật nên mới khiến cậu căng thẳng tinh thần đến thế.

Lưu Chí Hoành rời giường đi vào bếp vặn một cốc nước từ máy lọc nước rồi cứ vậy một hơi uống hết. Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng và thực quản tạm thời khiến cậu tỉnh táo lại sau cơn hoảng loạn.

"Chắc do mình tiếp xúc với nội dung quỷ thần quá nhiều nên mới mơ như vậy."

"Nhưng mà... thật sự mình đã gọi hắn sao?"

Cậu vẫn cứ nghĩ cô gái không mặt tên Tiểu Liên kia chỉ là kết tinh bởi những hình ảnh ma quỷ mà mình đã từng xem và chạm mặt trước đó, còn điều cậu nghi ngờ nhất ở bản thân mình chính là trong giấc mơ kia giữa lúc nguy hiểm cận kề, cậu đã vô thức gọi Quỷ Vương cứu mạng. Điều này chứng tỏ hắn đã mặc nhiên có được một vị trí nào đó trong thế giới của cậu dù ít hay nhiều. Lão quỷ họ Dịch kia mà biết được chắc chắn sẽ cảm động thấu trời xanh.

Lưu Chí Hoành uống nước xong thì cảm thấy không còn buồn ngủ nữa, cũng không biết do động lực gì thôi thúc, cậu bước về phía cửa sổ kéo rèm, rồi kéo một bên cửa ra để gió đêm lùa vào mát lạnh. Trăng sắp tàn, từng đợt gió nhẹ nhẹ lướt qua trên da mặt dễ chịu khiến cậu bỗng thấy như quên cả thời gian, cứ thế đứng bên cửa sổ nhìn ra phía những toà cao ốc sừng sững vẫn còn đang lốm đốm sáng đèn. Mùa Giáng Sinh đêm thật đẹp.

– Lão quỷ này, tự dưng biến đi đâu không biết? – Cậu bất giác hỏi khẽ, cũng không biết là hỏi hắn hay tự hỏi chính mình.

– Ngay cả dây chuyền cũng lấy lại. Quỷ keo kiệt!

Ngồi ngắm cảnh khuya bên khung cửa sổ, tự dưng cậu lại nao lòng nhớ đến những lần bị hắn ngang ngược cưỡng hôn, nhớ cả những mảnh ký ức của tiền kiếp khi hắn vì quyết tâm cưới được cậu mà chấp nhận buông bỏ tà đạo. Vì yêu một người mà chấp nhận chờ đến ngàn năm, chờ người yêu trải qua muôn kiếp sinh tử luân hồi, ngay cả đạo hạnh tu luyện mấy ngàn năm cũng sẵn sàng đánh đổi để được một lần tương ngộ. Lưu Chí Hoành chưa từng nghiêm túc nghĩ về đoạn tình cảm mà Quỷ Vương kia có thể dành cho cậu. Dẫu biết rằng đó là tình yêu, nhưng tình yêu ấy lớn đến nhường nào có lẽ cậu vẫn chưa kịp mở lòng hình dung được.

Đêm nay trăng cong cong.

*

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc bấy giờ vẫn ở yên trong quỷ cốc thực hành tu tập, ngày ngày nghe kinh Phật, đắm mình trong hương quả nhẹ nhàng thanh tịnh. Gửi gắm Lưu Chí Hoành cho Thiên Trí Hách để mắt thật sự khiến hắn khá an tâm, chỉ là mấy hôm nay khi đang nghe kinh thì hắn hay nghe văng vẳng âm thanh cầu cứu của cậu. Hắn cố lắng tai nghe lại thì không còn nghe thấy gì. Thoạt đầu còn nghĩ là mình vì nhung nhớ tiểu thê tử quá nhiều nên mới sinh ra hoang tưởng nhưng nào ngờ đêm nào cũng vậy, mỗi lúc hắn tịnh tâm nghe lời Phật dạy thì lại nghe được tiếng cậu gọi mình cứu mạng.

– Chung tiên sinh! Chung Quỳ tiên sinh! Là ta đây. Thật xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của ngài, nhưng dạo gần đây ta không thể dùng thiên nhãn nhìn thấy Hoành Nhi được nữa. Rốt cục em ấy đã xảy ra chuyện gì?

Suốt mấy ngày liền bị Lưu Chí Hoành tránh mặt như tránh tà, Thiên Trí Hách tự dưng đêm nay lại ngủ nằm mơ thấy Quỷ Vương. Hắn vô phương dùng thiên nhãn của mình để quan sát cậu nên hiện giờ khá lo lắng, mới dám mạo muội nhập mộng làm phiền kim thân của mình, cũng là lịch kiếp của Chung Quỳ Thiên Sư trong nhân gian để hàn ma phục quỷ.

Thiên Trí Hách mơ màng tỉnh, cả người mệt mỏi ngồi dậy, hai mắt nheo lại vì bị ảnh hưởng bởi thứ ánh sáng đỏ cường độ cao từ người Quỷ Vương phát ra. Y định thần một lúc rồi trả lời câu hỏi của hắn:

– Lưu Chí Hoành trúng tà, chính xác là bùa yêu của một kẻ đạo sĩ khá cao tay. Mấy ngày nay cậu ta đều tránh mặt. Ta có muốn tiếp cận cũng khó.

– Bùa yêu? Là ai đã hại thê tử của ta? – Dịch Dương Thiên Tỉ vừa khẩn trương vừa tức giận, tay siết lại thành đấm.

– Có thể là sinh thần bát tự của Lưu Chí Hoành đã bị tiết lộ cho kẻ xấu. Ta cũng không rõ kẻ làm bùa đang ở đâu, hiện tại chỉ còn cách chờ kẻ đó bại lộ âm mưu rồi một bước tóm gọn, tránh bứt dây động rừng. Trong vòng bốn mươi chín ngày nữa Lưu Chí Hoành nhất định gặp phải kiếp nạn, chưa rõ là sẽ gặp phải biến cố gì nhưng chỉ có thể chờ xem mệnh cậu ấy có đủ lớn để vượt qua hay không.

– Thảo nào mấy đêm nay ta cứ hay nghe thấy tiếng Hoành Nhi kêu cứu. Chung tiên sinh, xung quanh em ấy có ai tiếp xúc đáng nghi ngờ không?

Thiên Trí Hách biết mình không dễ gì ra tay với Lý Văn Triều, kẻ đã đưa cậu dùng lọ cao khuynh diệp có chứa bùa ngải, vậy thì đành để cho Dịch Dương Thiên Tỉ ra tay thôi.

– Có một đồng nghiệp tên Lý Văn Triều, dù không biết phù thuật nhưng chắc chắn là kẻ chủ mưu.

– Được, vậy cứ để bổn vương thay trời hành đạo!

– Chúc may mắn!

Thiên Trí Hách cũng yên tâm phần nào khi báo được tình hình cho Quỷ Vương. Hắn đang gần đến kì hạn tu tập nên sẽ không dại gì mà phá giới sát sinh, cùng lắm là doạ cho tên họ Lý kia một trận ra hồn. Dịch Dương Thiên Tỉ phút chốc đã cáo từ rồi biến mất, y cũng tiếp tục giấc ngủ ngàn vàng của mình trong mơ, chợp mắt thêm một lúc thì người ở thế giới thực mới tỉnh lại.

Đã lâu rồi y không nằm mơ trong mơ. Xem ra Quỷ Vương kia là cố tình đến tìm y chứ không đơn giản gì là một giấc mộng bình thường. Chẳng biết khi không đi bỏ bùa người khác làm gì, để xem mấy ngày tới Lý Văn Triều kia có yên ổn với Dịch Dương Thiên Tỉ hay không đã.

*

– A Hoành, cuối tuần tôi với Tử Ngư đến nhà cậu chơi nhé?

– Để khi khác, cuối tuần này tôi có hẹn với Tiểu Lý rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Chí Hoành lấy lý do có hẹn với Lý Văn Triều để từ chối người khác. Vương Nguyên hẹn không được cậu hết lần này đến lần khác liền tỏ ra nghi ngờ. Hơn một tuần trở lại đây cậu ta đều tỏ ra bận rộn nhưng hầu hết thời gian đều tíu tít bên cạnh đồng nghiệp Tiểu Lý, ngay cả đi ăn trưa cũng không cùng cậu và Tử Ngư nữa mà lại là kẻ đáng ngờ này.

Vương Nguyên và Nghê Tử Ngư ngồi ăn trưa tại bàn ăn ở tận góc trong cùng của căn tin để tiện bí mật quan sát. Lưu Chí Hoành cùng đi dùng bữa trưa với Lý Văn Triều, trò chuyện vui vẻ như đã thân nhau từ rất lâu. Mà điểm kì lạ chính là kẻ họ Lý kia nói gì cậu cũng đều răm rắp nghe theo, không dám nửa lời phản bác.

– Hai chúng ta tự dưng bị cướp mất bằng hữu. Lão Nghê, nghĩ cách gì đi chứ? – Vương Nguyên phẫn nộ.

– Hai chúng ta đi theo sẽ dễ bị lộ, hay là cứ thuê thám tử theo dõi. Mẹ nó, nhìn lão Lý vênh vênh cái mặt là tôi chỉ muốn đến đấm cho một phát.

– Lưu Chí Hoành hình như là người của Quỷ Vương gì đó, hay là cứ bảo Thiên Trí Hách lập đàn triệu hồi hắn lên xử lý tên kia là được. Hahaha...

Hai người bên này vừa ăn vừa nói phét được một lúc thì phía bàn của Lưu Chí Hoành và Lý Văn Triều có biến lớn. Cơm trưa được mang ra hai người hai phần giống nhau, tuy nhiên ăn được một lúc thì đồng nghiệp Tiểu Lý bỗng quay mặt ra nôn thốc nôn tháo khiến ai nấy cũng quay lại nhìn rồi bịt mũi ghê sợ.

– Tiểu Lý, cậu làm sao vậy?

– Giòi... cơm của tôi tại sao toàn bộ lại biến thành giòi? – Cậu ta vừa nói dứt câu lại tiếp tục nôn, đáng nói chính là cơm lành canh ngọt vẫn hoàn toàn bình thường. Lưu Chí Hoành rút khăn giấy cho Lý Văn Triều lau miệng, bảo:

– Ảo giác à? Cơm của cậu có gì bất thường đâu?

Lý Văn Triều ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy vẫn là khay thức ăn bình thường, hoàn toàn không có một sợi tóc bẩn chứ nói gì đến giòi bọ. Chắc là đúng như Lưu Chí Hoành nói, do mình bị ảo giác nên mới trông gà hoá cuốc thế này.

Lưu Chí Hoành vì an ủi mà gắp cho Lý Văn Triều một miếng gà sốt cay từ phần ăn của mình, bảo cậu ta uống nước vào cho hạ hoả rồi từ từ ăn tiếp. Thế nhưng chỉ vài giây sau đó những gì diễn ra trong mắt cậu ta còn kinh dị hơn lúc nãy. Lưu Chí Hoành đang cầm một bàn tay người đầy máu me mà hung hăng cắn xé, răng cậu nhọn hoắt, hai mắt long lên sòng sọc, nhãn cầu giăng đầy những sợi tơ máu đỏ lừ, chiếc cổ dường như dài ra bẻ qua bẻ lại kêu răng rắc.

– Ăn đi. Ăn hết cho tao!!! – Giọng cậu gầm gừ đe doạ khiến Lý Văn Triều chưa gì đã tái xanh mặt mày bò lết ra đất, lại phát hiện bãi nôn của mình khi nãy có chứa một con mắt người bị cắn giập một nửa.

Thế là căn tin của công ty Lưu Chí Hoành hôm đó có một thanh niên đang ăn mà tự dưng phát điên, không ngừng kêu la như bị trúng tà.

– Có quỷ... Cứu tôi với! Có quỷ!!!

– Tiểu Lý, cậu có sao không?

– Tránh xa tôi ra... Cứu mạng!!!

Dù không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hôm đó Vương Nguyên và Nghê Tử Ngư đang giữa lúc ghen ăn tức ở vì bạn thân sắp bị câu đi thì tự dưng được một trận cười đến lên bờ xuống ruộng.

– Hahaha... cười chết mất! Thật đáng đời!

Nghê Tử Ngư ăn xong liền kéo Vương Nguyên tránh khỏi đám đông hiếu kì đang vây lấy chàng nhân viên công sở khi không lại tè dầm.

– Đi thôi, đi tìm thuê thám tử.

– Haha...hahaha....

Lúc trước Thiên Trí Hách có căn dặn tránh để Lưu Chí Hoành tiếp xúc quá nhiều với Lý Văn Triều, vừa hay hiện giờ có muốn cản cậu ta cũng không được nữa. Quả nhiên là Thiên Trí Hách thần cơ diệu toán, mách trước một bước để cậu và Tử Ngư có được sự chuẩn bị này.

Đúng hẹn cuối tuần, Lưu Chí Hoành cùng Lý Văn Triều xuất phát từ khu chung cư của cậu đi đến một điểm hẹn ở ngoại ô thành phố. Do phải bám đuôi một quãng dài khá bất tiện nên Vương Nguyên quyết định chơi lớn một lần, thuê luôn thám tử tư để theo dõi nhất cử nhất động của hai người bọn họ. Riêng cậu thì dùng khả năng công nghệ thông tin của mình mà điều tra lai lịch cùng gia cảnh của Lý Văn Triều để sớm đưa ra kết luận vì sao người này lại có ý đồ bất chính với Lưu Chí Hoành.

– Tiểu Vương, có kết quả gì chưa?

– Suỵt... cậu vào trong nhà đã.

Nghê Tử Ngư thấy Vương Nguyên sau hai ngày điều tra vẫn không báo tin gì thì bắt đầu sốt ruột sang tận nhà tìm cậu. Hai người cẩn thận nhìn ngó xung quanh để chắc chắn không ai bám theo rồi mới đóng kín cửa, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói to vì sợ tai vách mạch rừng. Theo lịch hẹn thì khoảng mười phút nữa vị thám tử được thuê kia sẽ đến cung cấp thêm thông tin về chuyến đi ra ngoại thành của Lưu Chí Hoành và Lý Văn Triều.

Vương Nguyên mở máy tính lên, vào thư mục có tên "Bằng chứng" cho Tử Ngư cùng xem những tư liệu mà mình cất công đi thu thập được:

– Tôi lục lại ảnh và các bài đăng trên Weibo của Lý Văn Triều thì biết được nhà cậu ta có bốn người, ở tận Thiểm Tây, nghe đâu em gái cậu ta cũng chỉ kém có hai ba tuổi. Ngoài ra Weibo cũng chỉ đăng những trạng thái vui buồn lẫn lộn, tôi để ý có một dòng trạng thái của cậu ta cách đây gần năm năm. "Sinh mạng là do song thân phụ mẫu tạo nên. Một đời chỉ sống một lần. Tại sao vẫn có người khờ dại tự huỷ hoại chính bản thân mình?"

– Nghe cứ như cậu ta đang phản ứng chuyện ai đó nghĩ quẩn. – Nghê Tử Ngư xoa xoa chiếc cằm nhẵn nhụi – Nhưng cũng là mấy năm trước rồi, lúc đó Lưu Chí Hoành còn chưa vào làm việc ở đây thì lấy đâu ra quen biết Tiểu Lý? Tôi không nghĩ dòng trạng thái đó có liên quan đến Tiểu Lưu.

Vương Nguyên cũng gật gù đồng tình:

– Tôi cũng nghĩ vậy.

– Hay cậu ta định mai mối cho em gái mình và A Hoành?

– Cũng có khả năng.

Hai người đang suy luận tập trung thì có tiếng chuông cửa bên ngoài. Vương Nguyên nhòm qua mắt mèo trên cửa thì thấy là vị thám tử mà mình đã thuê hai hôm trước. Cậu mở cửa cho người nọ vào trong, sau đó cả ba người cùng tập hợp chứng cứ lại hòng suy ra được âm mưu của Lý Văn Triều.

– Anh thám tử, hôm kia hai người bọn họ đã đến chỗ nào?

Thám tử tiên sinh "suỵt" một tiếng rồi chầm chậm mở cặp da lấy ra một phong bì đựng ảnh chụp lén. Y vừa trải mấy tấm ảnh ra vừa trình bày kết quả điều tra:

– Hai người này đã đến một chỗ gọi là Mao Sơn Tịnh Thất, chỗ này không hẳn là đền hay chùa mà chỉ là được người có đạo hạnh tự lập nên. Tôi có hỏi người dân xung quanh vùng đó, nghe nói là trong tịnh thất có một vị đạo sĩ rất lợi hại. Ai đến xin bùa ngải phù hộ làm ăn hay muốn xem tử vi, tướng số, vận hạn gì cũng đều rất hài lòng. Vị đạo sĩ đó trước kia từng tầm sư học bùa ngải ở đất Thái Lan, sau đó trở về dùng đạo hạnh cao thâm của xứ chùa vàng kết hợp với tinh hoa tâm linh của Trung Hoa mà trở nên vô cùng uyên bác, làm bùa ngải cho biết bao nhiêu người mà vẫn không bị ngải quật. Người này nuôi âm binh rất nhiều, vậy nên những pháp sư bắt ma thông thường không dễ gì là đối thủ. Bạn của các cậu e là bị cuốn vào ý đồ xấu của người họ Lý đó rồi.

Càng nghe kể càng hồi hộp, Vương Nguyên vẫn còn nhớ hỏi thêm thông tin về gia đình Tiểu Lý:

– Vậy còn người tên Lý Văn Triều tôi nhờ anh theo dõi riêng thì sao? Có phát hiện gì đáng ngờ không?

Thám tử lắc đầu:

– Tôi không thấy người này có biểu hiện gì bất thường. À đúng rồi, y có người thân đang nằm viện. Trùng hợp là tôi có người quen làm việc ở bệnh viện đó, bảo là gia đình họ cũng trụ ở bệnh viện mấy năm nay rồi. Người bệnh đang hôn mê sâu, chấp nhận sống như thực vật chẳng biết chừng nào tỉnh lại. Tiền viện phí nợ bệnh viện cũng sắp không trả nổi.

– Tôi chưa từng nghe Lý Văn Triều kể qua việc nhà mình có người sống thực vật. Anh có nghe ngóng được người nằm viện là ai không? – Nghê Tử Ngư hỏi lại thám tử.

– Là em gái của y, còn tên họ thì tôi không rõ.

Những manh mối thu thập được vẫn khá khiên cưỡng để gán ghép cho việc có liên quan đến Lưu Chí Hoành. Vương Nguyên thanh toán nốt tiền công cho thám tử rồi tiễn y ra về trong khi vẫn không tài nào hiểu được âm mưu của tên Lý Văn Triều đó. Có thể là hai người cậu suy diễn quá nhiều, căn bản là Tiểu Lý chỉ muốn kết giao; tuy nhiên nếu chỉ là kết giao vậy tại sao lại chỉ nhắm đến một mình Lưu Chí Hoành chứ? Lại càng quá đáng hơn chính là tên A Hoành không có nghị lực kia lại dần dần trở nên hờ hững với hai người mà chỉ biết có Lý Văn Triều.

Vương Nguyên vò đầu bứt tóc một lúc liền đề nghị:

– Không được rồi, phải tìm Thiên Trí Hách cứu nguy.

– Chơi hệ tâm linh luôn à?

– Nhức đầu thật! Hay cứ bảo Thiên Trí Hách lập đàn triệu hồi Quỷ Vương lên đi xử thằng nhóc xấu xa đó một trận cho bõ rắc rối. Đằng nào thì A Hoành cũng là "lão bà" của quỷ còn gì?

Thật ra thì chẳng cần phải lập đàn triệu hồi Quỷ Vương, lúc này Lý Văn Triều đang phải chịu tra tấn tinh thần còn khủng khiếp hơn bị người ta chơi ngải. Một ngày cậu ta đi toilet năm lần, cả năm lần đều ảo giác thấy bồn đi tiểu toàn là máu; lúc ăn cơm thì thấy cơm canh toàn là giòi bọ; đứng trước gương chải đầu thì thấy tóc rụng xuống từng mảng từng mảng đến tróc cả da đầu. Ban đêm cậu ta đi ngủ đều gặp ác mộng, thấy một con quỷ cao gần ba thước có hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, tay cầm đinh ba không ngừng rượt đuổi, năm lần bảy lượt tỉnh dậy nhưng tỉnh không khỏi giấc mơ kỳ quái, lần nào tỉnh lại cũng là một thế giới khác với con quỷ cao ba thước đang chực chờ đánh úp từ phía sau mà phóng đinh ba xỏ xiên qua ngực, đâm dữ dội đến ruột gan gì cũng đổ ra ngoài.

– Tha mạng! Xin tha mạng! Đau quá...

– Nói, kẻ làm bùa là ai?

– Bùa... bùa gì? Tôi không biết!

– Vậy được, từ nay trở đi ta sẽ luôn cùng ngươi chơi đuổi bắt thế này mỗi khi ngươi chợp mắt. Muốn thoát khỏi ta, trừ phi ngươi cả đời không ngủ.

Lý Văn Triều giật mình tỉnh dậy khi đồng hồ vừa điểm mười hai giờ đêm. Phòng ngủ bật điều hoà lạnh mười mấy độ mà mồ hôi vẫn vã ra như tắm. Ban ngày ảo giác thấy toàn là ma quỷ, đêm đến lại nằm mơ thấy quỷ Satan đuổi giết. Lẽ nào bùa ngải nhanh như vậy đã làm phản mà quật lại người chủ tâm đi trù ếm mất rồi?!

Cậu ta sợ hãi lần mò trong bóng tối bật đèn lên rồi run run bấm số gọi điện cho vị đạo sĩ cao tay đã làm bùa, do gọi vào đêm khuya nên mãi đến lần thứ ba mới có người bắt máy.

– Tôn đạo trưởng, là tôi... Lý Văn Triều đây. Hình như... hình như tôi bị quỷ ám rồi! Ông cứu tôi với!

Hay lắm, bây giờ không cần đuổi giết thì tên tiểu tử thối này cũng tự mình gián tiếp khai ra danh tính kẻ kia. Quỷ Vương thản nhiên đứng bên cạnh Lý Văn Triều nghe ngóng nội dung của cuộc gọi, đồng thời cũng cảm nhận được năng lực của kẻ đạo sĩ ở đầu dây bên kia.

Âm binh, ma xó, quỷ linh nhi, thiên linh cái, tất cả đều hội tụ vô cùng đầy đủ dưới trướng người này. Thật làm Dịch Dương Thiên Tỉ nhớ đến thời xa xưa khi mình mới được tôn lên làm thủ lĩnh của ma quỷ thập phương.

Thiên Trí Hách vẫn chưa định danh được kẻ làm phù thuật, một khi phát hiện ra thì chắc chắn y sẽ thẳng tay diệt cỏ tận gốc. Xưa nay y chưa từng nương tay, cũng không cần biết những âm linh này là do bị điều khiển mới đi làm chuyện ác. Đối với y, ma quỷ là để chánh khí tiêu trừ. Mà đối với Quỷ Vương, sao hắn có thể không đau lòng khi chứng kiến "con dân" của mình bị kiếm hàn ma giết chết?! Kẻ tu tà đạo làm chuyện ác thì ắt sẽ bị trừng trị, còn những âm linh ma quỷ kia vốn dĩ cũng chỉ là tay sai.

– Xem ra bổn vương lại phải thu phục hết đám quỷ các ngươi trước Chung tiên sinh một bước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia