ZingTruyen.Com

[ĐM] ĐÙA VỚI QUỶ || TIỂU QUỶ (Hệ Liệt)

Chương 11: Vong Nhập

Xiaogui1002

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad.com (Xiaogui1002). Mọi phiên bản xuất hiện ở các trang web khác như truyen4u, zingtruyen, truyenwiki, santruyen,...đều là ăn cắp!!

*

"Hey, nhớ hôm nay là ngày gì không các huynh đài?"

"Chủ Nhật?"

"Ai mà chả biết Chủ Nhật. Nhớ kĩ lại đi."

"Hôm nay có phải sinh nhật cậu đâu?"

Mới sáng sớm mà đã nhận được tin nhắn liên tục từ nhóm chat, Lưu Chí Hoành lồm cồm dỡ chăn ngồi dậy khi chỉ mới hơn sáu giờ sáng. Hôm nay là cuối tuần, mà thông thường những ngày thế này cậu sẽ ngủ đến tận trưa để bù lại cả tuần phải dậy sớm đi làm.

– Hôm nay là ngày gì?

Lưu Chí Hoành đăm chiêu nhíu mày tự thắc mắc khi nhìn tin nhắn của Vương Nguyên và Nghê Tử Ngư trong nhóm chat một lúc rồi cũng tỉnh ngộ ra, bèn nhắn vào nhóm đáp án của câu hỏi không ngừng úp mở:

"Hôm nay theo âm lịch thì đúng ngày rằm. Thế nào? Có muốn đi cúng cô hồn nữa không?"

Avatar nhấp nháy ba dấu chấm, Vương Nguyên hào hứng nhắn lại trong tích tắc:

"Hahaha... huynh đệ tốt! Tới luôn đi."

"Tiểu Vương, cậu quên mất cái lần học theo phim Thái đi gọi hồn ở ngã tư rồi sao?" Nghê Tử Ngư vẫn chưa quên được chuyện cũ ba tháng trước, "Là ai đã mếu máo khóc ròng, còn sợ đến suýt thì ngất xỉu?"

"Chậc, chuyện cũ mà cậu nhắc lại làm gì? Mấy hôm nay tôi lại hay nằm mơ thấy mấy con số cứ lặp đi lặp lại, còn đang định rủ các cậu ra nghĩa địa cầu cơ, biết đâu có cơ hội trúng độc đắc. Haha..."

Sở dĩ nhóm thanh niên này có thể chơi thân với nhau như vậy chính là vì cả ba đều có chung sở thích về chuyện tâm linh. Cứ cách một thời gian là lại có người bày trò thự thách các nghi thức tâm linh đọc được trên mạng rồi quay phim lại đăng lên. Mặc dù trang web kể chuyện tâm linh là do Lưu Chí Hoành lập ra và xây dựng, thế nhưng nhân vật góp vui trong những lần thự thách "chơi ngu có thưởng" bao giờ cũng có mặt hai người bạn này. Mấy năm nay chơi qua đủ trò mà không thấy được một mống ma quỷ nào hiện ra, lần đầu tiên thành công gọi hồn ma đói ở ngã tư lúc đó dù có sợ đến ngạt thở nhưng trải nghiệm đó cứ như một lực hút kỳ lạ đối với cả ba người. Nó là minh chứng rõ ràng nhất về sự tồn tại của thế giới tâm linh, của những vong linh ma quỷ, càng đi sâu vào khám phá lại càng tò mò muốn biết nhiều hơn nữa.

Lưu Chí Hoành rời giường đi làm vệ sinh buổi sáng một hồi thì quay lại, hai người bạn đã réo tên cậu suýt nữa thì nổ cả thông báo hộp thư. Hôm nay rằm âm lịch, dù tháng cô hồn đã qua nhưng vong linh vất vưởng thì lúc nào mà chẳng có. Chỉ là vào những ngày trăng tròn thì âm khí mạnh hơn, họ cũng dễ dàng xuất hiện hơn nên dân gian mới vạch ra biết bao nhiêu điều kiêng kị.

Sợi dây chuyền trên cổ tự dưng biến đi đâu mất, mà tên Quỷ Vương kia cũng không còn xuất hiện làm phiền cậu nữa. Không chắc là hắn có quay lại hay đang nung nấu cho âm mưu gì không, nhưng có một điều Lưu Chí Hoành rất mừng, đó là cuộc sống yên ổn của trước kia xem ra đã tạm thời quay lại rồi. Cậu đắn đo một lúc rồi cũng quyết định trả lời tin nhắn, chính thức kêu gọi hội bạn thân đi trở lại hành trình "thám hiểm" vào thế giới siêu hình.

"Nghĩa trang thành phố ở đường X, đúng tám giờ có mặt ở cổng sau. Tôi sẽ mua đồ cúng với mang máy quay, các cậu chia nhau mua vàng mã, đem bàn cầu cơ với mấy thứ linh tinh. Vậy nhé?"

"Quyết định vậy đi. Tôi đem bàn cầu cơ." Vương Nguyên hào hứng.

"Được, vậy tôi mua vàng mã với nến."

Người ta hay nói "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", còn ba nhà thám hiểm nghiệp dư này thì ngược lại, "quan tài" thì thấy rồi, lệ cũng đổ rồi mà vẫn chưa biết sợ là gì.

Đùa với quỷ, xưa nay can đảm được mấy ai?!

Đúng giờ hẹn tối hôm đó, Lưu Chí Hoành xách theo một túi đồ cúng gồm trái cây, bánh kẹo, lư hương, nhang trầm và hộp quẹt bật lửa, đương nhiên còn có cả máy quay và micro gắn áo để ghi hình cho video sắp tới. Đã lâu rồi cậu không đăng video nào, coi như sản phẩm lần này là để đánh dấu cho sự trở lại đầy hoành tráng.

– Lưu Chí Hoành, cậu đi đâu đấy?

Cậu vừa khoá cửa lại thì đã thấy Thiên Trí Hách ở căn hộ 666 cách đó không xa. Có vẻ như y cũng đang chuẩn bị đi đâu đó, trên lưng còn mang cả balo. Thấy Thiên Trí Hách nghiêm túc bước đến hỏi chứ không phải chỉ chào xả giao, Lưu Chí Hoành vẫn chưa biết có nên nói thật cho y biết hay không, đành gãi đầu úp mở đáp:

– À... tôi có hẹn với mấy người bạn. Cậu cũng chuẩn bị đi đâu sao?

– Đi với cậu.

– Hả? Này... tôi không phải đi chơi đâu.

Thiên Trí Hách không đùa, còn dứt khoát đi trước cậu về phía thang máy nhấn nút gọi thang từ tầng G. Mãi đến khi hai người đã ra khỏi thang máy xuống đến hầm đỗ xe mà Lưu Chí Hoành còn không tin y sẽ thật sự nghiêm túc đi cùng cậu đến khu nghĩa địa.

– Thiên Trí Hách, có thật là cậu muốn tham gia vào không? Tôi là đang đi cúng cô hồn, lát nữa cũng sẽ có cầu cơ đấy.

– Thì các cậu cứ làm việc của mình, tôi chỉ đứng bên cạnh xem thôi.

Hai người đi chung một chiếc xe, sau hơn hai mươi phút mới đến được điểm hẹn ở cổng sau của nghĩa trang thành phố. Khu này bất kể ngày đêm đều được canh gác khá nghiêm ngặt, chỉ có cách lén vào từ cổng sau vì khu này ít ánh sáng, nhân viên trực đêm cũng chỉ có một người bảo vệ hay ngủ gà ngủ gật. Nhóm ba người của Lưu Chí Hoành có thêm một thành viên bất đắc dĩ nữa cứ nhất quyết đòi theo, mà theo nhận định của cậu thì đằng nào Thiên Trí Hách cũng là pháp sư nên cuối cùng vẫn không phản đối. Biết đâu giữa lúc xảy ra trục trặc gì đó thì y sẽ là người đứng ra hỗ trợ.

– Surprise, bro! Chúng ta có đồng đội mới à? – Vương Nguyên vừa ngạc nhiên vừa phấn khởi khi có thêm sự tham gia của chàng đồng nghiệp điển trai.

– Có thể xem là vậy. – Thiên Trí Hách chìa tay ra bắt – Mong các cậu chỉ giáo thêm!

Lưu Chí Hoành cũng lười giải thích chuyện y đích thực là một cao nhân, còn nhóm thanh niên ưa khám phá này mới chính là đang múa rìu qua mắt thợ. Không cần vội, sau này bọn họ sẽ tự động há hốc mồm ra khi biết thôi. Con người này chắc chắn có thể nhìn được quá khứ vị lai, bằng không sẽ chẳng thể nào năm lần bảy lượt khiến cậu đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Nhóm bốn người đi nhẹ nói khẽ, không mạo hiểm lén trèo vào bên trong nghĩa trang mà chỉ bày mâm đồ cúng cách cổng sau một khoảng không xa. Mọi người giúp nhau bày trái cây và lư hương ra đầy đủ, sau đó thắp nến lên, thắp nhang và khấn đôi ba câu để chiêu gọi các linh hồn. Người đứng ra khấn là Lưu Chí Hoành. Thiên Trí Hách giữ đúng lời hứa ban đầu mà chỉ đứng một bên xem, hoàn toàn không can dự bằng bất kì câu khấn hay đến thắp nén nhang nào cả.

– Các vị khuất mày khuất mặt, hôm nay là ngày rằm, chúng tôi có ít trái cây và quà bánh để mời các vị. Xin mời về dùng!

Lưu Chí Hoành khấn xong rồi cắm nhang vào lư. Sau khi khấn thì chờ một lúc sẽ thấy cô hồn dã quỷ tìm đến dùng bữa. Lần này lễ vật chỉ có trái cây và kẹo mứt để chiêu dụ những vong hồn thiện, nhưng ai mà biết được ác vong ẩn náu khắp nơi liệu có hiếu kì tìm đến "góp vui" hay không.

Phần cúng cô hồn xem như đã hoàn thành một nửa, tiếp theo sẽ chuyển sang tiết mục cầu cơ mà ai cũng nóng lòng chờ đợi. Người cầm máy quay là Nghê Tử Ngư, tuy nhiên vì quá thích trò cầu cơ mà bắt đầu nhờ vả Thiên Trí Hách:

– Thiên Trí Hách, hay là cậu cầm máy quay đi?

– Ừ, chơi cẩn thận nhé!

Vương Nguyên trải bàn cầu cơ ra một chỗ đất phẳng, thắp một cây nến trắng kế bên và đặt con cơ ngay giữa bảng chữ cái. Bầu không khí u ám càng trở nên ngột ngạt hơn khi ai cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc để chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện với các linh hồn.

– Mọi người cũng biết, không phải chúng ta cứ muốn triệu hồi linh hồn thì sẽ có linh hồn xuất hiện. – Lưu Chí Hoành đảo mắt nhìn một lượt các huynh đệ rồi tiếp tục mở màn với tư cách đội trưởng đội cầu cơ – Để cho có không khí, tôi sẽ kể cho các cậu nghe những chuyện mình đã trải qua từ kì nghỉ quốc khánh đến nay.

– Lúc mới về cạy miệng không nói, thì ra là cậu để dành cho dịp này. Kể nhanh lên!

Vừa nghe nhắc đến kì nghỉ lễ, Nghê Tử Ngư đã nóng lòng muốn biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra mà lại khiến Lưu Chí Hoành sau khi trở lại thành phố biểu hiện cứ úp úp mở mở như đang che giấu chuyện gì. Cậu hít thật sâu một hơi rồi bắt đầu bằng một câu hỏi:

– Các cậu... có nghe qua truyền thuyết về Quỷ Tân Nương chưa?

Vương Nguyên nhanh nhẹn đáp:

– Có nghe qua, nhưng hầu như rất ít ai biết.

– Tôi kể, nhưng các cậu nhất định phải tin những lời tôi kể đều là sự thật. Được chứ?

Ba người nhìn nhau chằm chằm, mắt không chớp mi, rồi lại nhìn sang Thiên Trí Hách đang ở phía sau giá đỡ máy quay. Y cũng gật đầu đồng thuận. Có được sự nhất trí và cam kết tin tưởng của đồng đội, Lưu Chí Hoành mới chầm chậm dùng lời lẽ của một vlogger kể chuyện mà từ từ kể lại:

– Tôi cũng không biết là chuyện này có liên quan đến trò chơi thang máy lúc trước hay không, nhưng từ đó trở đi, tôi không ngừng gặp phải những chuyện tâm linh kì lạ. Đầu tiên là rất hay bị bóng đè, cảm giác cứ như lúc nào cũng có người nằm bên cạnh ôm mình rồi thì thầm bên tai điều gì đó. Tiếp theo nữa chính là biểu hiện kỳ lạ của bà tôi, lúc tôi nghỉ lễ về nhà hết bị hối thúc đi tìm bạn gái lại đến bị phạt ngồi trong phòng thờ cửu huyền thất tổ. Bà tôi là người có căn, biết được rất nhiều chuyện về tâm linh ma quỷ. Nhất là mỗi khi... tôi lỡ vạ miệng nhắc đến Quỷ Tân Nương, bà đều nghiêm khắc bảo không được nhắc nữa.

Hai người bạn không ngừng bị lôi cuốn vào câu chuyện của Lưu Chí Hoành, càng nghe càng thấy tò mò vì cậu chính là người trong cuộc và chắc chắn có liên quan đến truyền thuyết đó.

– Có một hôm, tôi vì tò mò đi tiền trạm để làm video vào rừng trúc thì bị lạc đường. Chính xác là tôi đã bị ma che mắt, không còn tìm thấy lối mòn mà mình đã đi vào nữa. Lúc đó tôi đã đi lạc vào một hang động có ánh sáng đỏ, càng đi sâu vào thì không gian càng mở rộng rất kỳ lạ. Cuối cùng hôm đó tôi đã gặp được thứ gì, các cậu đoán xem?

– Chắc chắn là gặp quỷ rồi!

– Đoán đúng rồi, chỉ là con quỷ mà tôi gặp thật sự phá hỏng hết tam quan của tôi về quỷ dữ. Hắn nói, hắn là Quỷ Vương.

– Vậy thì liên quan gì đến cậu? – Vương Nguyên vẫn cứ thắc mắc.

– Có chứ! Các cậu có thể tin hoặc không tin, thật ra... tôi chính là lịch kiếp của Quỷ Tân Nương.

Câu chuyện sắp đến cao trào thì bất ngờ có một cơn gió lớn thổi lên, ngọn đèn leo lét bên cạnh ba người bỗng chốc bị gió thổi làm tắt phụt. Ánh sáng mập mờ từ đồn bảo vệ lan đến cũng chỉ đủ rọi thấy đường đi, ánh trăng cũng bị mây mờ kéo đến che khuất dạng.

Thiên Trí Hách thấy ba người bạn hoang mang giữa lúc đang kể chuyện thì liền trấn an:

– Không sao, chờ một lúc gió lặng thì lại thắp đèn lên.

– Sao không kể tiếp đi? – Nghê Tử Ngư thều thào nói, chất giọng bỗng dưng trở nên khàn đặc làm ai nghe cũng muốn nổi da gà. Vương Nguyên thấy thế bèn lay nhẹ vai huynh đệ, hỏi:

– Này, Lão Nghê, cậu có sao không?

– Kể nữa đi! Kể đi! Kể cho tao nghe! Quỷ Vương đang ở chỗ nào?

Lưu Chí Hoành bị Nghê Tử Ngư bổ nhào tới bóp cổ, hai mắt cậu ta trợn trắng, mặt mày tái xanh, ngay cả giọng nói cũng không còn là của mình nữa.

– Buông... buông ra...

– Lão Nghê hình như bị ma nhập rồi. Thiên Trí Hách, mau cứu mạng a!

Thiên Trí Hách lập tức mở balo của mình, từ bên trong lấy ra một lá bùa màu vàng và một hộp chu sa, thành thục viết chú lên lá bùa rồi đến dán ngay giữa trán của Nghê Tử Ngư làm cậu gào lên đau đớn, buông tay khỏi cổ Lưu Chí Hoành mà nằm vật ra vùng vẫy.

– Khụ... khụ...

– Các cậu lui ra sau lưng tôi, mau lên!

Lưu Chí Hoành cùng Vương Nguyên nhanh chóng chạy ra phía sau lưng Thiên Trí Hách lánh nạn, vừa sợ vừa hồi hộp chuẩn bị xem một màn đánh đuổi vong nhập của một thầy pháp thực thụ.

Y lấy trong balo ra một thanh kiếm gỗ, vừa thoát ra khỏi cặp là thân kiếm tự động phát ra ánh sáng đỏ lao mũi nhọn về phía có ma khí.

– Nói, ngươi là ai? Tên họ là gì?

– Tha cho tôi... xin ngài làm ơn tha cho tôi...

– Nói mau!

Vong nhập bên trong thân xác Nghê Tử Ngư cuống cuồng khai thật:

– Tôi không nhớ mình tên gì nữa. Tiên sinh, tôi chết đã mấy trăm năm rồi. Lâu nay tôi tồn tại bằng việc thu lấy linh khí của những vong linh yếu kém để tu luyện thành quỷ... Vừa rồi nghe có người nhắc đến Quỷ Vương nên mới mạo muội xông đến hỏi thăm... Tôi muốn về làm tay sai của ngài ấy. Cầu xin ngài tha mạng!

Thiên Trí Hách không kiêng dè gì mà mắng kẻ kia:

– Hồ đồ! Ngươi mà doạ chết người này thì để xem Quỷ Vương có cho người tan thành tro bụi hay không, đừng nói đến chuyện muốn về làm quỷ sai cho hắn. Cho dù là ngươi hay bất kỳ âm linh quỷ quái nào cũng không được làm hại đến người này. Vì cậu ta chính là người mà chúng quỷ các ngươi phải tôn sùng gọi bằng hai tiếng Vương Hậu.

– Tiên sinh, tôi sai rồi. Tôi xin thề sẽ không bao giờ tái phạm nữa!

Quỷ nhập hồn liên tục đập dầu xuống đất quỳ lạy Thiên Trí Hách và cả Lưu Chí Hoành.

– Ta sẽ gỡ lá bùa này, ngươi còn biết sợ thì nhanh chóng cút đi!

– Tạ ơn ngài!

Sau khi được gỡ lá bùa, vong nhập trong người Nghê Tử Ngư xuất ra, ngay lập tức bị kiếm bắt ma bay đến đâm xuyên qua ngực. Trước sự kinh ngạc đến há hốc mồm của Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên, Thiên Trí Hách thành thục thu lấy linh hồn con quỷ kia cho vào một chiếc túi vàng rồi ép vào chiếc khuôn định hình vong quỷ. Chiếc túi chứa con quỷ kia bị ép lại thành hình một con hổ nhỏ xinh như phụ kiện gắn chìa khoá thường thấy bán đầy ở các sạp hàng chợ đêm.

– Dễ thương không?

Thiên Trí Hách cầm con quỷ nhỏ đong đưa trước mặt hai người, mỉm cười đầy tự tin:

– Đây chính là những gì một pháp sư cần làm. Đừng bao giờ tin quỷ, đừng bao giờ thoả hiệp hay mong chờ một con quỷ sẽ không tái phạm điều cấm kỵ nào đó. Ma quỷ là để chánh khí tiêu trừ.

Vương Nguyên lúc bấy giờ mới sực nhớ đến Nghê Tử Ngư, liền chạy đến đỡ người lên lay tỉnh, còn Lưu Chí Hoành thì vẫn không ngừng bị chi phối bởi câu nói vừa rồi của Thiên Trí Hách. Cậu ngơ ngác nhìn "móc khoá quỷ hổ" một lúc rồi hỏi lại:

– Vậy cậu sẽ diệt trừ Quỷ Vương sao?

Thiên Trí Hách không do dự, liền đáp:

– Quỷ Vương đã lâu không manh động làm hại con người, tạm thời ta và hắn nước sông không phạm nước giếng. Tuy nhiên nếu một ngày nào đó hắn lại phá giới, ta nhất định sẽ không tha.

– Hắn thật sự rất lợi hại, cậu đánh nổi sao?

– Ngươi nghĩ ta không đủ lợi hại để giết hắn? – Thiên Trí Hách muốn thử lòng cậu một chút, bèn hỏi – Nếu Quỷ Vương chết đi, chẳng phải ngươi sẽ thoát khỏi phiền phức sao? Ta nghĩ ngươi sẽ là người vui mừng nhất.

Lưu Chí Hoành thật sự không biết rằng nếu thật sự điều đó xảy ra thì mình có vui nổi hay không, nhưng trong lòng cậu rõ hơn ai hết, Quỷ Vương kia thật sự đối với cậu không hề có ý làm hại. Dù không yêu đương nhưng chí ít cậu cũng có thể xem hắn là một người bạn mà!

– Còn một chuyện nữa. Thiên Trí Hách, tại sao dung mạo của cậu và Quỷ Vương lại giống nhau như vậy? Cứ như huynh đệ song sinh nhưng một người theo chính, một kẻ theo tà.

Thiên Trí Hách cất kiếm bắt ma vào cặp, không giấu giếm gì mà thẳng thắn cho cậu biết:

– Quỷ Vương vì cậu mà muốn trở thành người, bỏ công tu luyện ngàn năm để có được kim thân. Còn ta, chính là kim thân mà Như Lai Phật Tổ đã ban cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com