ZingTruyen.Com

[ĐM] ĐÙA VỚI QUỶ || TIỂU QUỶ (Hệ Liệt)

Chương 10: Mộng Du

Xiaogui1002

Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad.com (Xiaogui1002). Mọi phiên bản xuất hiện ở các trang web khác như truyen4u, zingtruyen, truyenwiki, santruyen,...đều là ăn cắp!!

*

Buổi liên hoan cuối tháng kết thúc, Lưu Chí Hoành rốt cục cũng an toàn về đến nhà, trong người có chút chệnh choạng vì bị ép uống. Cậu không dám lái moto về mà đành phải làm phiền người khác hộ tống về đến tận nơi, thật trùng hợp là người đứng ra xung phong về cùng cậu lại chính là đồng nghiệp Thiên Trí Hách.

– Cảm ơn cậu đã đưa tôi về!

– Không có gì, nhà tôi cũng ở đây.

– Hả?

Mãi đến tận lúc về đến nơi thì Thiên Trí Hách mới nói cho Lưu Chí Hoành biết, hoá ra y đã chuyển chỗ đến làm hàng xóm của mình từ lúc nào rồi. Dường như mỗi lần cậu gặp người đồng nghiệp này thì lại biết thêm được từ y một điều mới lạ. Nam nhân này thật khiến người khác hiếu kì muốn tìm hiểu mà!

– Vào nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng về đây. Căn hộ tôi số 666.

– OK! Ngày mai gặp!

Lưu Chí Hoành vào nhà đóng cửa cài then, còn tự mình hết nheo mắt lại lắc đầu để cho tỉnh táo ra.

– Căn hộ 666... đúng là chỉ có pháp sư mới dám vào ở.

Dù chưa từng chứng kiến nhưng dạo trước cậu nghe có tin đồn trên mạng nói căn hộ 666 của chung cư này từng có người chết, một vụ sát nhân không bao giờ tìm được hung thủ. Lại nói đến số nhà, tại sao chủ thầu xây dựng có thể né tránh điềm gỡ bằng việc đổi số tầng từ tầng 4 thành 3A mà lại không đổi luôn con số quỷ quái này đi chứ?

Vốn dĩ là người cực kỳ ưa sạch sẽ nên dù có muộn hay mệt mỏi đến đâu, mỗi lần về nhà cậu đều tranh thủ đi tắm rồi mới đi ngủ. Lần này cũng vậy, bất quá nghĩ đến việc trong nhà mình vẫn còn đang ẩn nấp một con quỷ mặt dày có thể từ trong gương bước ra bất cứ lúc nào, Lưu Chí Hoành cảm thấy hơn chùn bước trước việc tắm khuya. Cậu bật hết đèn sáng trong nhà lên, còn mở cả TV cho có tiếng người để không cảm thấy quá sợ sự yên ắng đến lạnh lẽo này.

Hôm nay Quỷ Vương không đến chọc phá cậu khi đi tắm nữa, nghĩ vậy cậu cũng yên tâm mà đi ngủ sớm hơn bình thường một chút. Đêm nay trời không mưa, nhưng do cậu quên đóng cửa sổ nên gió bên ngoài lùa vào có chút lạnh. Rèm cửa bay phấp phới phả những đợt gió đêm từ không trung vào tận chiếc giường ấm áp của Lưu Chí Hoành, khua nhẹ qua chiếc chuông gió treo phía trên bàn làm việc của cậu nghe tiếng leng keng lách cách.

*

– Đại Vương đừng nóng lòng, chắc là y đang hoảng sợ chút thôi. Kinh nghiệm tình trường suốt mấy năm trung học của tôi chắc chắn không có gì để bàn cãi.

Dịch Dương Thiên Tỉ đi qua đi lại trước mặt A Bảo, nghiêm túc chất vấn tiểu quỷ này vì cách mà cậu bày cho hắn đi tán tỉnh Lưu Chí Hoành lại phản tác dụng. Theo con mắt thẩm mỹ của mọi thời đại mà nói thì hắn đẹp trai, bá đạo, lại từng giúp cậu hành hiệp trượng nghĩa mà đánh đuổi ngạ quỷ hút máu, chỉ trừ việc hắn là quỷ ra thì không còn điểm nào để "nương tử" liên tục chạy trốn nữa.

– Hừ, lẽ nào em ấy sợ ta chỉ vì ta là quỷ thôi sao?

A Bảo cố nhịn cười đến hai má phồng lên, mắt lén lút nhìn dáng vẻ rối trí vì tình yêu của Đại Vương oai phong lẫm liệt.

– Đại Vương, thật ra chỉ với thân phận Quỷ Vương của ngài thì cũng đủ doạ chết khiếp Vương Hậu rồi. Có ai biết mình bị quỷ theo ám mà hớn hở đâu?

– Ngươi??

– Ấy đừng... đừng đánh tôi! Nếu ngài tin tưởng, tôi xin hiến thêm một cách mới.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngờ vực nhưng vẫn không thôi nuôi hi vọng, bèn hỏi:

– Cách gì? Lần này không xong là ta trả ngươi lại xuống địa phủ.

– Đừng, đừng đừng đừng làm vậy!!! – A Bảo vừa nghe nhắc đến địa phủ thì đã cuống quýt cả lên. Với những lần chép "phao" trong thi cử và lịch sử trộm tiền của phụ huynh đi chơi net khi còn sống thì chả biết sẽ bị đày xuống tầng thứ mấy của địa ngục.

– Đại Vương, vì Vương Hậu là trai thẳng nên dù y không sợ nữa thì cũng khó mà chuyển sang thích ngài được. Thật ra không nhất thiết cứ ở bên nhau thật nhiều thì mới nảy sinh tình cảm, ngài có thể tạm lánh mặt một thời gian để y khôi phục lại tinh thần rồi tính tiếp.

Quỷ Vương nghe qua thấy cũng có lý nhưng lại lo lắng bảo:

– Xung quanh em ấy luôn có yêu ma quỷ quái rình rập. Ta không an tâm chút nào.

A Bảo tự tin đi một vòng quanh người hắn, nhiệt tình tư vấn:

– Dù nói là tránh mặt nhưng ngài thần thông quảng đại như vậy, ai mà cấm nổi ngài xuất hiện trước mặt y chứ? Cũng là xuất hiện, quan sát nhưng đừng để cho y thấy mình là được. Sau đó đúng lúc nguy hiểm thì ra tay "anh hùng cứu mỹ nam", dần dần sẽ khiến Vương Hậu cảm động a!

– Ừ nhỉ!

Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ thêm một lúc rồi mừng rỡ búng tay, đập vai A Bảo:

– Hay lắm, thưởng cho ngươi một bó nhang trầm.

– Tôi thèm gà luộc.

– Được, gà luộc thì gà luộc.

– Hai con!

Thấy hắn bỗng dưng đưa mắt lườm, A Bảo trong chớp nhoáng đã hoá về bộ dạng thê thảm đầy máu me của mình lúc mới chết mà bò lết dưới chân hắn kể lể:

– Đại Vương, tôi chết thành ma đói, ăn cái gì cũng không thấy no. Tôi thật sự đáng thương lắm đó!

Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự bó tay với tiểu quỷ đói mặt dày, liền gọi quỷ tay sai đến:

– Ngưu Đầu, Mã Diện!

– Có mặt! – Hai cận vệ cao to lực lưỡng nhanh như chớp hiện ra trước mặt hắn chờ mệnh lệnh.

– Các ngươi đi làm cho nhóc quỷ này hai con gà luộc.

– Hả?

Bình thường mỗi khi có lệnh của Đại Vương nếu không đi hù doạ kẻ ác thì cũng là thu thập yêu ma tứ phương, lần đầu tiên từ khi làm quỷ bị bắt đi làm gà luộc. Ngưu Đầu thắc mắc hỏi:

– Đại Vương, gà nếu không được đi bắt trộm nhà dân thì lấy ở đâu ra?

– Ra chợ mua.

– Hả???

Thế là vào hôm sau, canh lúc chợ vãn chiều, Ngưu Đầu Mã Diện lần đầu tiên song kiếm hợp bích hoá thành người mà đi mua gà về làm thịt cho nhóc quỷ mặt dày kia. Người ở dương gian này lạ thật, bọn hắn cũng chỉ là hai con quỷ bình thường thôi mà, nhìn gì mà nhìn khiếp thế?!

– Mẹ ơi hai chú kia cao quá!

– Bớ người ta, có người khổng lồ!!!

– Gọi cảnh sát đi!

Hai người bọn hắn đi đến đâu, lập tức gây một trận náo loạn đến đó vì vẻ bề ngoài chẳng khác gì một người khổng lồ trong truyện cổ tích. Nóc nhà cao nhất ở đây cũng chỉ cao ngang vai bọn hắn mà thôi.

Mã Diện thò đầu vào một gian hàng bán gà vặt lông sẵn, hỏi vị đại thẩm bán gà một câu:

– Hai con gà bao nhiêu tiền?

– Có quỷ... cứu mạng aaaa... lấy đi... lấy hết đi... tránh xa tôi ra!!!

Ngưu Đầu Mã Diện nhún vai nhìn nhau rồi nhìn dáng vẻ run cầm cập của người bán thịt gà, sau đó từ đâu lấy ra một chiếc túi, thản nhiên gom hết gần một chục con gà cho vào trong, còn không quên nói cảm ơn:

– Vậy ta không khách sáo. Đa tạ nhé!

*

Lúc bấy giờ, Lưu Chí Hoành bắt đầu cảm thấy trong người cực kỳ mệt mỏi, hiệu suất làm việc cũng bị giảm đáng kể. Ngoài ra cậu còn hay bị bóng đè, có khi nghe văng vẳng bên tai là những giọng nói kì quặc, không hiểu là đang nói cái gì. Quỷ Vương đã không xuất hiện trước mặt cậu liên tục mấy ngày, cuộc sống thường nhật của cậu cũng dần đi vào ổn định như trước kia chỉ trừ cảm giác mệt mỏi lờ đờ đó.

– Lưu Chí Hoành, đi xem bói không? Tôi biết một vị đạo sĩ xem tướng số rất hay nha! – Đang ngồi thẩn thờ trong phòng làm việc giờ nghỉ trưa thì đồng nghiệp Tiểu Lý lại đến bắt chuyện với cậu, nhưng lần này ngay lập tức có hội bạn thân đến giải vây. Nghê Tử Ngư thình lình xuất hiện kéo cậu đi ra ngoài, còn không quên đáp lại Tiểu Lý:

– Lưu Chí Hoành bận rồi. Hẹn cậu khi khác.

Mãi đến lúc ra đến tận hành lang cách xa phòng làm việc, cậu mới dám hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Nghê Tử Ngư đấm nhẹ vào vai Lưu Chí Hoành, cảnh cáo cậu:

– Tránh xa thằng đó, càng xa càng tốt.

– Sao vậy?

– Tôi cũng không biết. Là Thiên Trí Hách dặn tôi với Vương Nguyên, bảo đừng để cậu chơi quá thân rồi mất cảnh giác với Lý Văn Triều.

– Thiên Trí Hách? Hai cậu chơi thân với cả Thiên Trí Hách rồi à?

Lại là nhân tố bí ẩn không ngừng khiến cậu thôi tò mò này. Dù làm cùng công ty, lại là hàng xóm với nhau nhưng hầu như rất ít khi cậu thấy Thiên Trí Hách xuất hiện ở tiểu khu mình sống. Cứ như thể y ban ngày đi làm, ban đêm lại xách kiếm đi "thế thiên hành đạo" mà diệt trừ ma quỷ vậy. Suy cho cùng đó cũng là do cậu đoán già đoán non, vì hầu như chẳng khi nào cậu chủ động tìm Thiên Trí Hách thành công cả. Hoặc là y tự tìm đến cậu, hoặc là cả hai tình cờ gặp nhau, vậy nên có muốn thỉnh giáo "học nghề"cũng khó mà làm được. Thôi vậy, lần sau có gặp mặt nhất định sẽ thêm WeChat để tiện trao đổi hơn.

– Cậu là Lưu Chí Hoành ở phòng 645 đúng không?

– Vâng, đúng rồi ạ!

Lưu Chí Hoành vừa về đến chung cư thì đã bị bảo vệ gọi vào đồn. Bác bảo vệ già gọi cậu vào rồi bật lại đoạn camera lúc ba giờ sáng nay tại hành lang tầng 6, và người xuất hiện trong đoạn băng không ai khác chính là cậu, còn đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh rêu của đêm qua. Lưu Chí Hoành chưa kịp hết ngỡ ngàng thì trong đoạn phim, cậu đi hết một đoạn hành lang dài rồi đến cửa thang máy đứng đó bất động. Thang máy chung cư có đến ba chiếc nhưng cậu chỉ đứng đó mà không bước vào bất kỳ chiếc nào, cứ đứng im nhìn chằm chằm vào chiếc thang máy ở giữa gần mười phút rồi lại quay đầu đi ngược trở về căn hộ 645.

– Người này là cậu đúng không?

Lưu Chí Hoành từ kinh ngạc chuyển sang hồi hộp lo lắng:

– Vâng... là cháu, nhưng mà cháu không nhớ gì cả... ý cháu là... cháu không hề biết mình đã đi ra hành lang.

– Cậu bị mộng du rồi.

Lời bác bảo vệ cứ như một xô nước đá nhắm thẳng từ trên đầu cậu giội xuống. Theo thường thức thì mộng du chỉ là một chứng rối loạn giấc ngủ, nhưng cậu lại là người va chạm nhiều chuyện tâm linh nên xác suất do một thế lực nào đó gây ra cũng không phải là ngoại lệ. Liệu có phải lại là tên Quỷ Vương hắc ám đó hay không?

Cậu khoá chặt cửa phòng, tim trong lồng ngực đánh mạnh đến mức nghe cả tiếng phát ra. Đêm đó cậu khoá cửa đến hai lớp, còn khoá thêm cả phòng ngủ nhưng có vẻ mọi thứ đều trở nên vô dụng.

Đồng hồ để bàn vừa nhảy số sang 3:00 thì hai mắt cậu trừng trừng mở ra, cả cơ thể từ từ ngồi dậy trong vô thức, bước xuống giường rồi đi đến ngăn kéo hộc bàn lấy chìa khoá, tra vào ổ khoá phòng ngủ, dễ dàng mở cửa ra như lúc tỉnh táo bình thường. Bước chân cậu nhẹ tênh, không phát ra tiếng, ánh mắt vô thần không hề chớp mi.

Lưu Chí Hoành lần này không ra khỏi nhà mà lại ngồi sofa phòng khách, cầm remote bật TV lên. Một mình cậu đúng ba giờ sáng ngồi trước màn hình TV khi xung quanh đèn tắt tối om, còn thước phim đang chiếu trên màn hình thì chính là những cảnh chặt chém rùng rợn mà cậu trước kia đã từng tò mò xem qua trên "deep web". Nội dung đều là hàng thật giá thật. Ngay cả chiếc đầu vừa bị chặt lăn lông lốc kia cũng là đầu người thật hoàn toàn.

Rồi cậu chợt nhoẻn miệng cười, tròng mắt đen thui lan ra hết cả nhãn cầu, giữa trán bỗng dưng nứt ra một đường rồi chầm chậm trồi lên một con mắt nữa, láo liên nhìn ngó. Vương Nguyên với Nghê Tử Ngư mà trông thấy bộ dạng này của cậu thì chỉ có sợ đến ngất xỉu.

– Mất ngủ thế này, bảo sao ban ngày đi làm lại hay mệt mỏi.

Lưu Chí Hoành xem được một lúc thì TV bỗng dưng bị ai đó tắt đi. Con mắt thứ ba giữa trán khép lại hoàn toàn, trả lại dáng vẻ bình thường không một dấu vết. TV tắt, cơn mộng du cũng đột ngột dừng lại, cậu thì vẫn ngủ say nên cứ thế nằm dài sofa tiếp tục đánh giấc.

Dịch Dương Thiên Tỉ bế cậu vào giường, cẩn thận đắp chăn. Vừa rồi trông thấy hắn, vong linh đang nhập trong người cậu vội vã xuất ra rồi chạy mất, nhưng nếu hắn còn tiếp tục ở đây thì âm khí sẽ càng tích tụ trên người cậu nhiều hơn, từ đó sẽ khiến cậu gặp rắc rối không ít.

– Có lẽ tạm thời ta phải tránh mặt một thời gian. Hoành Nhi, bảo trọng!

Hắn cúi xuống hôn lên trán cậu rồi thổi nhẹ một luồng hơi nóng vào giữa trán, nơi vừa lúc nãy hiện lên con mắt thứ ba có chức năng nhìn được ma quỷ. Mắt âm dương tạm thời bị khoá lại rồi, hi vọng cậu sẽ bớt mệt mỏi hơn vì lúc nào cũng có thể nhìn thấy những thứ không muốn.

Quỷ Vương rời khỏi chỗ Lưu Chí Hoành rồi đến căn hộ 666, một bước đi xuyên qua cánh cửa mà vào trong tìm người.

– Lâu rồi không gặp!

Hắn còn chưa kịp định vị xem Thiên Trí Hách ở chỗ nào thì y đã xuất hiện sau lưng cất tiếng chào. Dịch Dương Thiên Tỉ không dài dòng mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:

– Tiên sinh biết ta đến đây tìm vì việc gì rồi chăng?

– Biết.

Thiên Trí Hách ngồi xuống ghế, điềm tĩnh tự rót cho mình cốc nước rồi uống một ngụm. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bắt chước theo y mà ngồi xuống ghế nói chuyện cho giống con người:

– Tiên sinh, Hoành Nhi đành phải phiền ngài chiếu cố một thời gian rồi. Ta không thể cứ xuất hiện gần em ấy, âm khí hiện giờ đã tích tụ quá nhiều, e là sẽ chiêu dụ nhiều ma quỷ đến càn quấy.

– Ngươi biết được thì tốt. Yên tâm, Lưu Chí Hoành luôn trong tầm mắt ta.

Quỷ Vương đầy quyền uy trong giới yêu ma quỷ quái giờ đây khi nói chuyện với Thiên Trí Hách lại tỏ ra vô cùng khiêm nhường, lễ độ:

– Đa tạ, Chung tiên sinh!

– Quỷ Vương, sợi dây chuyền của ngươi đeo cho Lưu Chí Hoành có cần ta tháo ra giúp không?

– Vật đó nhiều tà khí, đúng là không nên tiếp tục để em ấy mang theo. Không cần phiền tiên sinh, tự ta sẽ lấy về.

Thiên Trí Hách gật đầu, sau đó liền tiễn khách:

– Ta muốn nghỉ ngơi. Ngươi về đi!

– Chung tiên sinh tái kiến!

Quỷ Vương biến mất trước mặt Thiên Trí Hách như một làn khói. Y cũng trở lại phòng ngủ tiếp tục nghỉ ngơi cho đến sáng mai.

Cùng lúc này tại căn hộ 645, Lưu Chí Hoành vẫn đang say giấc nồng trên nệm giường êm ái, sợi dây chuyền thuỷ ngọc trên cổ bỗng chốc tan biến vào không trung như chưa hề tồn tại.

Năm giờ sáng.

Rạng đông.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com