ZingTruyen.Info

Dm Dua Voi Quy

Bạn đã nghe đến "Deep Web" bao giờ chưa?

Thật ra những thứ mà chúng ta tìm kiếm trên mạng hằng ngày chỉ là bề nổi của tảng băng trôi mang tên Internet. Hệ thống này có đến bảy tầng, và Deep Web chính là một trong những phần "chìm" bên dưới mà không phải ai cũng có thể dễ dàng tìm đến. Thuyết âm mưu về Deep Web thì nhiều vô số kể, nhưng thật ra bản thân nó cũng không đáng sợ là mấy. Chẳng qua là khi truy cập vào đây, mọi người đều ẩn danh nên người ta mới lột đi lớp vỏ bọc tốt đẹp của mình mà phơi bày bản tính thật sự. Tại đây người ta có thể dễ dàng tìm đến những thứ đen tối nhất, kinh tởm nhất, để rồi từ đó luôn truyền tai nhau rằng Deep Web là một thứ gì đó bất khả xâm phạm, dễ đến nhưng khó về.

Đấy là suy nghĩ của những người chưa đủ hiểu về Deep Web thôi, thật ra vai trò của nó có thể hoàn toàn ăn đứt những mặt tối được người ta truyền miệng. Lưu Chí Hoành đương nhiên biết rõ điều này nên cậu càng có hứng thú với Deep Web nhiều hơn, kết quả là sau khi tốt nghiệp Cao Trung cậu đã chọn học lập trình và trở thành một lập trình viên tài giỏi. Hiện tại cậu đang công tác tại phòng Thiết Kế của một công ty quảng cáo, ngoài ra còn là quản trị viên của nhiều trang web lớn có mặt ở cả web nổi và web chìm.

Ngoài là công cụ kiếm tiền ra, Deep Web còn là thứ thu hút cậu do một sở thích khác nữa, đó là tìm hiểu và thử nhiều trò chơi rùng rợn kì bí. Nếu người khác cùng lắm chỉ thích nghe truyện ma, thích xem phim kinh dị thì cậu lại thích tự mình trải nghiệm hơn. Các trò như cầu cơ, ma lon hay triệu hồi linh hồn cậu đều đã thử qua cùng nhóm bạn nhưng chả thấy gì thú vị. Có lẽ do cậu sinh ra khá nặng vía nên muốn thấy được ma quỷ không phải chuyện dễ dàng. Hoặc giải thích theo một cách tâm linh hơn, chính là cậu chưa được "khai nhãn" để nhìn thấy những thứ siêu hình không thuộc về dương gian.

Ngoài giờ làm việc tại văn phòng ra cậu cũng chán ngấy chả biết làm gì. Rồi một ngày nọ, cậu quyết định lập hẳn một trang web rồi từ đó trở thành một vlogger chuyên làm các video kể chuyện creepypasta và chia sẻ những trò ma mị quỷ quái mà mình đã từng thử. Sau một thời gian chăm chút cho trang web, hiện tại trang của cậu đã có hơn trăm nghìn lượt đăng ký nhận tin.

– Kết thúc livestream tối nay tôi chỉ muốn khuyên các bạn, những trò này chỉ tìm hiểu cho vui thôi chứ tuyệt đối không nên thử nhé! Mặc dù bản thân tôi đã từng trải nghiệm qua nhưng do có lẽ do khá nặng vía nên vẫn không thấy gì cả. Ngộ nhỡ các bạn nhẹ vía thấy được quỷ thì lúc đó chuyện gì xảy ra làm sao tôi chịu trách nhiệm đây? Chúng ta thà tin có ma còn hơn không các bạn ạ! Chúng ta không nhìn thấy không có nghĩa là các linh hồn không tồn tại. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Tháng cô hồn năm nay chúc các bạn gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi, tuyệt đối đừng đả động âm linh vào thời gian này nhé! Chúc các bạn ngủ ngon! Tạm biệt!

Kết thúc buổi giao lưu cuối ngày, Lưu Chí Hoành thoát khỏi chế độ livestream, vươn vai hít thở một hơi thật sâu cho tinh thần thêm chút thư giãn. Trò chơi mà hôm nay cậu hướng dẫn khán giả là trò cầu cơ tìm vong vãng lai. Hiện giờ đang là Tháng Bảy âm lịch, theo quan niệm dân gian là tháng cô hồn, nên những video và livestream của cậu theo đó cũng thu hút được nhiều lượt xem hơn ngày thường. Cũng có gì lạ đâu, như trào lưu ấy mà. Nắm bắt được tâm lý dân mạng hễ thấy cái gì kỳ bí là một mực tò mò tìm hiểu nên cậu mới tận dụng phát livestream nhiều hơn, làm video thường xuyên hơn.

Lưu Chí Hoành vào bếp tự pha cho mình ly trà hoa cúc rồi trở ra xem lại bình luận của đoạn live vừa rồi. Đang đọc bình luận thì đột nhiên hộp thư Weibo của cậu có tin nhắn, là của một người dùng ẩn danh gửi vào.

– Chào Eric, hy vọng cậu có hứng thú với trò chơi này!

Người lạ gửi cho cậu một tin nhắn như vậy rồi kèm theo một đường link, với kinh nghiệm lập trình dày dặn, cậu vừa nhìn vào là biết ngay link này đưa đến web chìm. Mà những thứ ở web chìm có thể gây được hứng thú thì phần lớn không có gì tốt đẹp.

Lưu Chí Hoành gửi lại cho người dùng nọ một tin nói cảm ơn rồi sao chép liên kết vừa nhận được dán vào trình duyệt chuyên dùng để truy cập web chìm.

Liên kết mở ra là một bài viết nói về nghi thức trò chơi dùng thang máy để đi đến một thế giới khác. Trò này không yêu cầu triệu tập linh hồn như ma lon hay cầu cơ nên có thể yếu tố vía nặng vía nhẹ cũng không lấy làm ảnh hưởng. Lưu Chí Hoành đọc sơ qua một lượt về cách thức chơi, khóe miệng vui vẻ nhếch lên cười. Trò này có vẻ được đấy!

Nếu như lúc trước đều chơi cùng bạn bè thì trò thang máy này đòi hỏi người chơi phải can đảm thực hiện một mình vào đúng ba giờ sáng, đơn giản vì đó là giờ thiêng của những thứ siêu hình mà bằng mắt thường khó thấy được.

Cậu đưa tay lên xem đồng hồ, lại thấy giờ này đã trễ mà ngày mai còn phải đến cơ quan nên trò chơi này có háo hức đến đâu cũng đành phải phải gác lại. Chuẩn bị một chút có lẽ tốt, ngày mai đã là Thứ Sáu rồi, Thứ Bảy với Chủ Nhật không phải đi làm sớm nên đêm Thứ Sáu có thể thức đến ba giờ sáng mà nghịch trò này. Đi đến thế giới khác sao? Vừa vặn chung cư nơi cậu đang ở có đến ba mươi tầng nên đến lúc đó tha hồ mà nghịch.

– Sắp mười hai giờ đêm rồi, mau đi ngủ thôi!

Lưu Chí Hoành tự luyến đứng trước gương khen mình đẹp trai vài câu, lại tỉ mỉ thoa tinh chất dưỡng ẩm cho da mặt rồi mới đội mũ len lên, ôm gấu bông ngã lên giường đánh một giấc.

Cậu mặc bộ pijiama hình thỏ nhỏ, xung quanh giường và cả phòng ngủ đều tràn ngập trong gấu bông đủ kích cỡ to nhỏ khác nhau. Tất cả những thứ này đều do cậu để dành từ thời còn đi học. Nói không ngoa là từ thuở còn ở nhà trẻ, vẻ đáng yêu cộng với tính cách thân thiện đã khiến cậu là tâm điểm chú ý của nhiều bé gái khác. Lớn lên cũng vậy, không khi nào mà cậu hai kiêm luôn cậu út của Lưu gia không được con gái vây quanh. Thế thì đã sao, việc được con gái công khai theo đuổi và việc cậu giờ này vẫn chưa có người yêu vốn dĩ không thể đem gộp lại mà tính thành một chuyện. Độc thân vui tính, độc thân an nhàn, độc thân đam mê khám phá như cậu bây giờ thì có gì phải bất mãn. Huống hồ năm nay cậu cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, còn trẻ mà.

Ba giờ sáng, trận mưa lớn bên ngoài làm Lưu Chí Hoành giật mình thức giấc cùng tiếng chuông gió bên bàn làm việc khua leng keng. Không việc gì phải lo cả, cửa sổ đã đóng kín rồi nên mưa sẽ không thể tạt vào, nghĩ vậy cậu liền kéo chăn lên đắp rồi lại lim dim chìm vào giấc ngủ.

*

– Này, Vương Nguyên! Cậu nghe qua trò chơi thang máy chưa?

Lưu Chí Hoành sáng hôm sau đến cơ quan vừa gặp vương Nguyên là đã hào hứng gợi chủ đề nói chuyện.

– Thang máy? – Vương Nguyên xoa cằm rồi đột nhiên sáng mắt lên như chợt nhận ra gì đó – Tôi có nghe qua. Trò này ở phương Tây nhiều người làm clip rồi nhưng vẫn không đáng tin cho lắm. Tôi nghĩ chủ yếu là do dàn dựng.

Lưu Chí Hoành gật gù đồng tình:

– Cũng đúng! Chủ yếu là để câu lượt xem thôi. Bất quá tôi vẫn muốn thử chơi một lần. Tuần trước cầu cơ chắc chắn là Nghê Tử Ngư đã giở trò đẩy ngón tay nên mới ghép thành chữ F*CK. Lần này tôi tự mình chơi, không cần các cậu theo phá đám nữa.

Vừa được nhắc tên là Nghê Tử Ngư đã từ đâu xuất hiện đến khoác vai Lưu Chí Hoành, đề nghị:

– Ai biết cậu lúc chơi sẽ gặp trục trặc gì, nhỡ thang máy hư thì làm sao? Tốt nhất vẫn là để bọn tôi đi theo ở bên ngoài hỗ trợ cậu đi?

– Đúng vậy, huống hồ tôi cũng tò mò. – Vương Nguyên cũng muốn gia nhập.

Lưu Chí Hoành suy nghĩ một lúc rồi quyết định:

– Vậy ba giờ sáng mai gặp tại thang máy chung cư ở tầng G, nhớ đến trước mười phút để chuẩn bị. OK?

– OK.

Vậy là cả buổi làm việc hôm đó hễ có giờ rảnh rỗi là Lưu Chí Hoành lại đọc đi đọc lại hướng dẫn cách di chuyển giữa các tầng trong thang máy khi chơi. Đầu tiên là vào thang máy tầng G rồi lần lượt di chuyển theo thứ tự: tầng 4 – tầng 2 – tầng 6 – tầng 2 – tầng 10, trong lúc di chuyển phải đảm bảo không có ai khác bước vào làm gián đoạn nghi thức. Mà cả chung cư thì giờ đó ngoài ba người bọn họ ra thì có lẽ ai cũng đã ngủ nên có thể yên tâm không bị quấy rầy. Tiếp theo nữa người chơi phải dùng thang máy di chuyển từ tầng 10 trở lại tầng 5, lúc đó sẽ có một cô gái bước vào, tuyệt đối không nói chuyện với cô ta và tiếp tục bấm chọn tầng G. Nếu thang máy không xuống tầng G mà lại chạy ngược lên tầng 10 nghĩa là người chơi đã thành công đến được thế giới khác. Thế giới đó sẽ chỉ có một mình người chơi, hoàn toàn tĩnh lặng.

Lưu Chí Hoành bỗng cảm thấy buồn cười. Ba giờ sáng thì lấy đâu ra người mà không tĩnh lặng. Mà không sao, trước mắt cứ thử đã.

– Sẵn sàng chưa?

– Sẵn sàng! Có trục trặc gì tôi gọi điện cho hai cậu.

– Được. Tôi sẽ lên tầng 5 xem lát nữa cậu đến có cô gái nào không. – Nghê Tử Ngư thích thú tiên phong lên tầng 5 bằng cầu thang bộ, lại bị Lưu Chí Hoành đá vào mông một cái, cảnh cáo:

– Bị hâm à? Cậu ở yên đây với Vương Nguyên cho tôi! Tiểu Vương, canh chừng cậu ta cho kĩ vào.

Đúng hẹn đêm đó lúc ba giờ, Lưu Chí Hoành đập tay cùng Vương Nguyên và Nghê Tử Ngư để lấy can đảm rồi đeo micro thu tiếng và cầm máy quay phim bước vào thang máy tầng trệt. Cậu đã đọc và thuộc kĩ nghi thức, lúc này chỉ mong bảo vệ chung cư không quan sát camera thấy cậu rỗi hơi mà chạy đến mắng cho một trận. Đến lúc đó thì đừng nói là thế giới khác, có khi bị lão ấy dọa đến ngất đi không chừng. Bảo vệ chung cư cậu là một người đàn ông trung niên kỳ quái, cả ngày lầm lì không nói chuyện với ai đã đành, ngay cả tiếng bước chân đi cũng nhẹ như chân mèo, thấy hình mà không nghe tiếng tựa như âm linh xuất hiện.

Theo thứ tự di chuyển bằng thang máy, Lưu Chí Hoành lần lượt vừa ấn nút thang máy vừa trò chuyện với khán giả tương lai qua micro.

– Các bạn có hồi hộp không? Hiện tại tôi đang ở tầng 10 và chuẩn bị xuống tầng 5 để gặp một cô gái bí ẩn. Lúc đó nếu thật sự có cô gái xuất hiện thì tôi sẽ không nói chuyện với các bạn được, chúng ta sẽ cùng im lặng đi qua phân đoạn đó. Nào, thẳng tiến nhé!

Lưu Chí Hoành quả thực hồi hộp đến tim đánh trong ngực ngày một nhanh lên, nhưng nghĩ đến chuyện từ trước đến giờ cậu chưa có dịp thấy ma lần nào nên vừa muốn gặp lại vừa sợ có bất trắc xảy ra. Lần đầu tiên chơi trò ma quái một mình không khỏi làm cậu lạnh gai ốc, từ sống lưng lạnh một đường lên đến gáy khiến da gà cuộn lên, nước bọt nuốt không trôi nữa. Bấm nút chọn tầng 5, tay cậu tự nhiên run lên, có cảm giác cầm máy quay cũng không chắc chắn.

Thang máy "ding" một tiếng rồi dừng lại ở tầng 5, cửa mở ra, Lưu Chí Hoành đổ mồ hôi lạnh chờ khoảng ba mươi giây sau thì quả thực có một cô gái mặc đầm trắng, tóc xõa dài bước vào. Ý nghĩ cô gái nọ là ma càng đinh ninh trong đầu Lưu Chí Hoành vì cậu đã sống ở chung cư này khá lâu nhưng chưa hề thấy qua cô. Cậu chầm chậm lén xê dịch góc quay về phía cô gái để ghi hình, hy vọng sẽ không bị phát hiện. Đột nhiên cô gái quay sang nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn, nhẹ nhàng vẫy tay chào cậu, rồi lại nhìn vào ống kính của cậu mà cười một cái. Lưu Chí Hoành sợ đến thót tim, không dám trả lời với cô gái gầy gò thiếu sức sống kia dù cô có cười hay nói gì với mình. Bài hướng dẫn trên mạng cũng có nói rõ, nếu ở tầng 5 người chơi nói chuyện với cô gái thì sẽ bị cô hóa thành quỷ giết chết. Lưu Chí Hoành không dại đến mức tự mình tìm chỗ chết, mục tiêu của cậu là đến được thế giới song song như chỉ dẫn của trò chơi.

Lưu Chí Hoành nhớ lại nghi thức, run run đưa ngón tay bấm chọn tầng G. Nếu ở bước này thang máy đi xuống tầng G thì nghi thức không thành công, cần phải thoát ra nhanh chóng và chạy về nhà bằng cầu thang bộ; còn nếu thang máy đi ngược lên tầng 10 thì nghi thức thành công, cậu sẽ đến tầng 10 cùng cô gái đó.

Tầng G vừa được bấm chọn, ngay lập tức số chỉ tầng không giảm từ 5 xuống mà lại tăng lên đến 10 rồi dừng lại. Lưu Chí Hoành hồn bay phách lạc cố giữ chặt máy quay trong tay, chờ cửa mở rồi run run bước từng bước đầu tiên sang "thế giới khác" mà cậu tò mò muốn biết. Cậu vừa bước ra khỏi thang máy thì cửa thang máy lập tức đóng lại, cô gái nọ vẫn ở bên trong tiếp tục hành trình của mình.

Lưu Chí Hoành cố nén nỗi sợ bước đi theo từng nguồn sáng le lói màu đỏ sẫm từ đèn hành lang tầng 10, quả nhiên là không gian yên ắng đến rợn gai ốc. Đèn hành lang bình thường đều là ánh sáng trắng chứ không có tầng nào dùng ánh sáng đỏ. Tiếp tục vừa đi vừa khẽ trò chuyện với khán giả vào micro, cậu rõ ràng cảm nhận được một bầu không khí vô cùng ngột ngạt, đi một đoạn thì cậu ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Hương thơm rất lạ, không giống nước hoa cũng chẳng giống hương tinh dầu mà lại có phần tịch mịch lạnh lẽo như mùi nhang khói. Đúng rồi, chính là một mùi trầm hương lạ.

Nghe tiếng bước chân lộp cộp của ai đó từ phía sau, Lưu Chí Hoành quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy ai cả. Cậu đứng trên lan can tầng 10 bắt đầu nhìn ra cảnh vật phía xa, thế giới song song thì ra cũng chẳng khác thế giới thực là mấy trừ việc ở đây không có người. Có biển hiệu to đùng của nhà hàng mà cậu yêu thích ở phía đối diện, có tòa nhà công ty cậu đang làm việc cách đó không xa, còn có cả nhà thờ Kito giáo nằm êm đềm bên công viên nước.

– Cái quỷ gì đây?

Lưu Chí Hoành bỗng để ý đến hình điêu khắc thánh giá lớn trên kiến trúc của nhà thờ, rõ ràng không phải thánh giá mà đã được xoay ngược trở lại thành hình một thanh kiếm. Là người tìm hiểu nhiều về tâm linh ma quỷ nên đương nhiên cậu biết đó không phải biểu tượng của Chúa mà là của Quỷ Satan. Chập chờn phía xa xa nơi không trung cũng là hình thù của thánh giá ngược màu đỏ, phi thường âm u vô định.

Trong phút chốc mùi trầm hương lúc nãy lại ngào ngạt kéo về làm khứu giác cậu như lâng lâng, một lúc sau thì cảm thấy xây xẩm mặt mày chân đứng không vững. Rồi cậu bất cẩn đánh rơi máy quay rơi khỏi tầng 10, liền nghĩ cách liên lạc với nhóm Vương Nguyên Tử Ngư đang chờ dưới tầng trệt thì mới phát hiện ra ở đây điện thoại không có sóng.

– Mẹ kiếp, bài hướng dẫn đó không chỉ mình cách thức quay về. Làm sao đây?

Lưu Chí Hoành thực sự muốn khóc đến nơi khi vừa chạy trở lại thang máy chuẩn bị thoát khỏi thế giới song song thì lại thấy năm sáu cửa mở cái nào cũng như cái nào, hoàn toàn không nhớ vị trí của chiếc đã đưa mình lên cách đây mấy phút. Đang thất thần đứng trước hàng cửa thang máy đồng loạt mở thì cả người cậu bất thình lình đông cứng lại, từ phía sau có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang ôm lấy rồi ở bên tai cậu thở dài một hơi, nói bằng chất giọng trầm khàn lạnh lẽo:

– Ngươi quay lại rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info