ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 90: Phó bản 4 - Bà lão đốt tiền giấy.

Meii0106_

Chương 90: Phó bản 4 – Bà lão đốt tiền giấy.

Edit: Meii

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Tây tỉnh dậy thấy Khâu Sanh còn chưa tỉnh, cậu nhẹ nhàng đặt đầu hắn trên vai mình xuống, chậm rãi đừng dậy đi giày, xuống giường.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra ngoài, mới phát hiện hóa ra không phải Khâu Sanh dậy muộn, mà do hôm nay cậu dậy quá sớm, trời bên ngoài mới hửng sáng mà thôi.

Thế nhưng, những quầy hàng rong bên ngoài phủ đã vô cùng nhộn nhịp.

Nghe âm thanh bận rộn bên kia bức tường, Lục Tây khoác áo khoác, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lập tức thấy một con phố bán hàng nhộn nhịp. Nhưng trời còn sớm, những người bán hàng rong còn đang dọn hàng, một tay cầm đèn lồng, một tay không ngừng dấu trong áo dày cho đỡ lạnh.

Nhìn dòng người chen chúc nhau, Lục Tây bỗng có chút cảm động. Từ khi vào phó bản đến nay, cậu ở Hạ gia lâu như vậy nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu chú ý đến cảnh tượng này. Cho dù chỉ là cảnh tượng ngày thường bình dị, nhưng lại mang đến cảm giác chân thật ấm áp biết bao.

Cậu nắm chặt áo khoác, chậm rãi đi vào con hẻm tối tăm nhưng ầm ĩ kia....

Trong nhà ăn, Hạ Tiến Bảo ngồi đối diện với Khâu Sanh, cả hai đều mang vẻ nặng nề.

Đặc biệt là Hạ Tiến Bảo, bàn tay vùi vào tóc như chỉ hận không thể giật hết tóc trên đầu ra.

Hạ Tiến Bảo: "Những gì ngươi nói, là thật sao?"

Nhìn thái độ không thể chấp nhận của y, Khâu Sanh nhàn nhạt nói: "Ngươi không tin cũng được, chỉ là ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đó đừng ngất xỉu là được."

"Ngất xỉu ư?" Hạ Tiến Bảo cười khẽ, "Mấy ngày nay ta chưa gặp đủ đả kích sao, đầu tiên là một con quái vật nhảy ra bảo ta là con nó, sau đó lại nói mẫu thân ta không thật sự là thê tử của dưỡng phụ, bây giờ ngươi lại nói cho ta...." Nói đến đây, y có chút không chịu nổi, bản tay nặng nề đậm lên bàn, tuyệt vọng cúi đầu, ánh mắt còn mang theo hơi nước: "Tại sao lại nói cho ta chứ, ta không muốn biết!"

Khâu Sanh: "Ngươi tưởng ta muốn nói cho ngươi sao. Nhưng phong ấn hung thần dưới tầng ngầm đã bị phá, chẳng bao lâu nữa chân tướng sẽ lộ ra. Đến lúc đó, ngươi phát hiện ra cái gì cổ quái cũng đừng có làm loạn trước mặt hắn, đỡ mất công ta phải đi sau dọn dẹp."

......

Lục Tây đi qua con đường nhộn nhịp, cảm thấy thấy ánh mắt mọi người nhìn cậu vô cùng lạ, cứ như cậu có ba mắt hay hai mồm, làm cậu năm lần bảy lượt giơ tay sờ mặt mình, chỉ sợ sáng nay mình rửa mặt không sạch bị dính cái gì.

Chờ đến khi cậu mua xong thứ cần mua, quay đầu đi về mới chậm rãi thở ra.

Không ngờ khi cậu đến gần cửa lớn, lại thấy bà lão đốt tiền giấy lần trước, vẫn là dáng người kham khổ, vẫn là khăn trùm đầu màu xanh đen, thậm chí bộ quần áo cũ kỹ trên người cũng không thay đổi.

Lục Tây bất đắc dĩ đến dần, vỗ vỗ vai bà: "Ta nói này bà lão, ngài làm như này là hơi quá rồi đó. Lần trước 15 tháng 7 bà đốt thì thôi, nhưng bây giờ cũng không phải thượng nguyên, cũng chẳng phải trung nguyên. Hơn nữa, trời còn sáng rồi, bà muốn đốt cũng phải chờ đến tối chứ?"

Không ngờ bà lão lại thở dài, ném xấp tiền giấy cuối cùng trong tay vào đống lửa: "Trời tối nhiều ma quỷ đi trên đường, ta sợ hắn không tranh được với đám cô hồn dã quỷ kia."

Lục Tây nhìn ánh lửa thiêu đốt tiền giấy, đột nhiên nhìn thấy bên trái tờ tiền viết hai chữ "km".

Lập tức, da đầu cậu tê dại, sống lưng lạnh toát, Lục Tây cảm thấy đại não mình mất khả năng suy nghĩ luôn rồi.

Lục Tây: "Ý bà là sao? Km ư? Bà đốt tiền giấy cho người này sao?"

Bà lão vẫn luôn cúi đầu: "Hầy, đã chết mười mấy năm rồi, vốn là một tiểu tử thanh tú mà, tiếc là bị bọn quân phiệt khốn nạn đổ cho tội che giấu tội phạm truy nã, sau bị chém đầu ở giữa chợ kia kìa. Lúc ấy là mùa đông, đầu rơi xuống làm tất cả tuyết nơi đó nhiễm hồng, quá đáng thương...."

Bỗng nhiên, Lục Tây nhớ đến hình ảnh mình bị gãy đầu trong Tây Dương Kính lần trước, chẳng lẽ đó không phải là ảo giác đáng sợ trong Tây Dương Kính, mà là.... Bộ dạng chân thật của cậu!

Bỗng nhiên, Lục Tây không dám nghĩ tiếp nữa. Biết đâu chỉ là trùng hợp thì sao, có lẽ cậu chỉ trùng họ tên với km trong lời của bà lão này thôi.

Lục Tây ôm tâm lý cầu may, hỏi lại: "Bà lớn tuổi như vậy mà vẫn đốt tiền giấy cho hắn, hẳn là quan hệ của bà và km đó rất tốt nhỉ?"

Bà lão lúng ta lùng túng lắc đầu: "Không tính là quen biết. hầy, thật ra con ta chính là tội phạm truy nã mà hắn chứa chấp kia, đứa trẻ tốt bụng này vì cứu nó mới bị chém đầu. Sau đó, con ta hy sinh trong trận kháng chiến Hoa Bắc, bà già như ta không làm được cái gì, chỉ biết được tên đứa trẻ năm đó cứu con mình thôi. Mỗi năm ta đều đốt cho hắn một ít tiền giấy với quần áo, lúc chết, đứa nhỏ đó mặc ít như vậy, chắc là lạnh lắm."

Lục Tây đi qua ngồi xổm cạnh bà lão, lúc này mới phát hiện đôi mắt bà vẩn đục, không có tiêu cự chỉ nhìn về phía trước. Hóa ra là bị mù.

Đúng lúc này, một người đánh xe ngựa đi qua, người đó nhìn thoáng qua bà lão, lẩm bẩm: "Đã mù còn ngồi đó lẩm bẩm cái gì một mình không biết. Mới sáng ngày ra đã đốt tiền giấy, đúng là đen đủi!"

Người đó đi nhanh hòa vào dòng người trên con đường tấp nập, mặt trời cũng lên đến cao, nhưng Lục Tây ngồi xổm dưới ánh mặt trời, lại không thấy bóng của mình đâu.

Nhìn mặt trời đỏ lửa, đồng tử Lục Tây kịch liệt co rút lại, cảm giác bỏng rát lan khắp toàn thân khiến cậu không thể không che áo khoác lên đỉnh đầu mình.

Tới lúc này, cậu không thể không tin, hóa ra con quỷ ẩn giấu ở Hạ gia mà cậu tìm kiếm bấy lâu nay, lại chính là cậu.

Khó trách ngay từ ban đầu, Khâu Sanh đã nói, trong nhà này không có quỷ, bởi vì cậu là con quỷ duy nhất.

Lúc trước cậu còn cảm thấy hệ thống làm ăn kì quái, hóa ra ngay từ đầu đã chỉ dẫn cho cậu rồi.

Tại sao km đã năm mươi tuổi nhưng thân thể và tướng mạo lại như thanh niên hơn hai mươi tuổi?

Tại sao cả năm km toàn ru rú trong nhà, không bước ra ngoài nửa bước?

Tại sao cậu bị quái vật đâm trong tầng ngầm, thân thể lại không có bất kỳ vết thương nào?

Rõ ràng có rất nhiều điểm dị thường bày ra trước mặt, nhưng chưa bao giờ Lục Tây lại nghĩ đó là mình, chỉ cảm thấy những tình huống này xảy ra trong game kinh dị cũng chẳng có gì lạ. Dù sao thì cũng chẳng có người chơi nào lại đem những manh mối kia liên tưởng đến bản thân bao giờ, ai mà ngờ được chứ.

Nhưng hệ thống cũng không đi theo đường mòn lối cũ, nếu như không phải trùng hợp hôm nay cậu dậy sớm, trùng hợp ra cửa nhìn thoáng qua, trùng hợp gặp bà lão đốt tiền giấy này, có lẽ vĩnh viễn cậu cũng không phát hiện chân tướng của nhiệm vụ cuối cùng này.

......

Hạ Tiến Bảo uống xong bát cháo, cảm giác đồ ăn trong bát đã nguội rồi, y cố gắng thu liễm cảm xúc của mình, nôn nóng nhìn ra ngoài cửa: "Muộn vậy rồi, sao phu thân còn chưa rời giường nhỉ?"

Khâu Sanh nâng mắt: "Hắn không ở trong thư phòng sao?"

Hạ Tiến Bảo: "Buổi sáng ta đi qua thư phòng rồi mới đến đây mà, ta còn tưởng hắn vẫn trong phòng ngủ.... vậy phụ thân đâu rồi?!"

Ngay khi tầm mắt hai người chạm vào nhau, Khâu Sanh lập tức đứng dậy: "Hỏng rồi!"

Không ngờ hắn vừa xông ra cửa nhà ăn, lại gặp Lục Tây khoác áo trở về. Mặt đối mặt, cả ba cũng ngây người.

Lục Tây hé áo khoác ra, nhìn Khâu Sanh: "Có phải ngay từ đầu ngươi đã biết rồi không."

Lúc này, không cần nói rõ ra cũng biết, tiếp tục lừa mình dối người đã không còn ý nghĩa gì.

Khâu Sanh: "Khi nhìn thấy sinh thần bát tự trên tờ giấy ở chỗ hung thần ta mới biết, vì trên đó là sinh thần bát tự của ngươi."

Lục Tây: "Vậy là trước đó, ngươi không hề phát hiện sao?"

Khâu Sanh lắc đầu: "Ngươi và Hạ tiểu thư kết minh hôn, tương đương với việc có giấy thông hành lên dương gian, chỉ cần ngươi không bước ra khỏi Hạ gia, người trong phủ cũng sẽ không phát hiện."

"Minh hôn? Ta và Hạ tiểu thư... minh hôn sao?"

Hạ Tiến Bảo đỏ mắt thở dài: "Trong lúc kiếm manh mối về thân phận quái vật, ta cùng cảnh sát tra xét xung quanh, liền gặp một lão đầu bếp từng ở Hạ gia năm đó. Ông ta nói, 20 năm trước, Hạ gia tổ chức minh hôn, hợp táng thi thể của bà cùng một người đàn ông. Còn đốt thiệp cưới, rót rượu tạ đất tạ trời. Mà khi đó, ngài và mẫu thân.... Đều đã qua đời rồi."

Khâu Sanh: "Chúng ta đoán lúc đó Hạ tiểu thư sợ người đời đàm tiếu chuyện chưa kết hôn đã mang thai, liền nói dối mình gặp ác mộng rồi mang quỷ thai. Kết quả, lúc sinh con lại trùng hợp nhìn thấy quái vật trên xà nhà nhìn trộm, Hạ tiểu thư đang sống sờ sờ bị dọa chết. Sau đó, đứa bé liền trở thành cô nhi, Hạ lão giã cũng tổ chức minh hôn này, hy vọng Hạ tiểu thư có một người bạn ở thế giới bên kia. Không ngờ lúc thực hiện nghi thức đã xuất hiện sự cố nào đó, khiến hồn phách Hạ tiểu thư biến mất đâu đó, còn mang ngươi trở về dương gian."

Lục Tây nhìn hắn: "Vậy tại sao không nói cho ta? Sợ ta biết rồi bị dọa ngất xỉu sao?"

Khâu Sanh nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng: "Khế ước minh hôn không tồn tại mãi mãi, nó cũng có thời hạn. Khi người kết minh hôn nhớ ra chuyện mình đã chết, hồn phách phải trở về."

Theo tầm mắt của Khâu Sanh, áo khoác trên đỉnh đầu Lục Tây rơi xuống mặt đất. Dưới ánh nắng chiếu rọi, thân thể cậu chậm rãi tiêu tán từ dưới lên trên, ánh xanh như đom đóm bắt đầu bay lên, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa không trung.

Cảm giác đau rát đã biến mất, cảm giác mệt mỏi muốn ngất đi ập đến khiến cậu không thể đứng thẳng. Lục Tây dùng đôi tay còn chưa tan biến của mình, lê đến gần Khâu Sanh, móc ra một bọc giấy trong ngực đưa cho hắn: "Đồ ngươi muốn này."

Khâu Sanh nhìn bọc giấy Lục Tây đưa cho mình, không đưa tay nhận, ".... Cái gì thế?"

Không đợi Lục Tây trả lời, gói giấy trong tay "bụp" rơi xuống đất, từng viên sơn tra ngào đường trắng lăn ra đất.

Lục Tây cảm giác tay mình đã tan biến, cậu nhìn Khâu Sanh, cười rộ lên: "Xin lỗi, còn nói là nếu lừa ngươi thì để ngươi gặt đầu, hóa ra ta đã mất đầu từ lâu rồi. Nhưng mà ta thật sự không định lừa ngươi."

Nhìn những quả sơn tra lăn đầy đất, cảm xúc vẫn luôn đè nén của Khâu Sanh vỡ tan, hắn duỗi tay ôm lấy phần thân thể còn sót lại của Lục Tây, vừa giống ôm, lại vừa giống như giam cầm.

"Tại sao bỗng nhiên lại đối tốt với ta, tại sao lại thay đổi tất cả, tại sao cứ cho ta hy vọng rồi lại làm ta thất vọng! km! Ta thật sự hận ngươi!"

Lục Tây vô lực tựa lên vai hắn, cong môi: "Vậy hãy luôn hận ta đi, sau đó sống cho thật tốt. Kiếp sau ta sẽ trả lại cho ngươi."

Nói xong, cậu quay đầu nhìn Hạ Tiến Bảo đã khóc đến không tự chủ được: "Con ngươi nữa, đứa nhóc thối này, sống tốt nhé!"

Đến khi phần thân thể cuối cùng tan biến trong không trung, cậu mới mất ý thức hoàn toàn. Lục Tây thấy bản thân mình chìm vào bóng tối vĩnh cửu.

Hành lang hẹp dài, cùng màn hình điện tử quen thuộc hiện lên.

【Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản thứ tư <Số 1 Triều Nội>

Độ hoàn thành: 100%

Điểm thưởng: +75000

Điểm kinh nghiệm +160】

【Nhận được danh hiệu: Ta là dưỡng phụ ác ma】

【Độ siêu nhiên: +225】

【Tiến độ trò chơi: 4/6】

【Thuộc tính người chơi: Chưa rõ】

Nhìn giao diện không khác những lần trước, sự mỏi mệt của cả thể xác lẫn tinh thần làm Lục Tây thở dài. Cậu ngồi xuống định nghỉ ngơi một lát, lại thấy màn hình lóe lên, một dòng chữ đỏ như máu hiện lên.

【Tin nhắn video từ người chơi IDXZL008123, bạn muốn xem không?】

Lúc trước Lục Tây cũng ấn thử, nhưng mỗi lần click mở, màn hình đều nhiễu sóng như bị cái gì quấy phá, lập lòe lập lòe rồi đen thui.

Ôm tâm tự thử một lần cho biết, không ngờ, sau vài tiếng xẹt xẹt chói tai, hình ảnh lập tức hiện lên rõ ràng.

Lục Tây trăm triệu lần cũng không ngờ tới, trên màn ảnh lại là bản thân mình dính đầy máu tươi.

"Cậu" trong màn hình thất tha thất thiểu đi tới, sau mười ba giây, bỗng nhiên phát điên kêu to: "Một tôi khác này, cậu nhất định phải nhớ lấy những lời tôi sắp nói! Bên cạnh cậu có giấy bút không, hay dùng dao khắc lên tay cũng được! Bởi vì hệ thống sẽ xóa kí ức liên quan đến tôi của cậu nhanh thôi. Không còn nhiều thời gian đâu, tôi đã phát hiện quy tắc ẩn của trò chơi này rồi, cậu nghe kĩ đây, chỉ cần giết hắn là có thể....."

Chưa đợi "cậu" nói xong, màn hình đã tối sầm.

Hình ảnh hoàn toàn biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info