ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 61: Phó bản 3 - Hạ độc hay giải độc?

Meii0106_

Chương 61: Phó bản 3 – Hạ độc hay giải độc?

Edit: Meii.

Ngày đó, có tổng cộng bốn mươi ba đệ tử của Quy Mộng Tông xuống núi, khí thế ngập trời, nhưng nay khi trở lại, lại còn không đến một nửa đệ tử.

Những đệ tử may mắn sống sót đa phần đều bị thương nặng, thảm nhất chính là một đệ tử vừa mới thành niên, gương mặt tuấn tú bị một cục đá đập nát mất một nửa, nhãn cầu trong hốc mắt rơi ra ngoài, lắc lư chạm vào mũi hắn.

Sau khi bọn họ cứu đệ tử đó từ trong đá vụn lên, đệ tử đó vẫn còn sống, chỉ là hơi thở mỏng manh, miệng vẫn đang lẩm bẩm đọc chú, lúc bọn họ đào được người đó lên, toàn bộ cơ thể người đó đã gần như nát bét dưới đá vụn, trong tay người đó vẫn nắm chặt dải lụa viết tên đồng đội của mình.

Các đệ tử khác rưng rưng cầm lấy dải lụa trong tay và trên đầu người đó, đặt song song với nhau, lúc đó, người đó mới yên tâm nhắm mắt lại.

Cứ nghĩ chuyện lần này chỉ đơn giản là trận đánh vì dân trừ hại, diệt trừ cái ác, không ngờ chưa thành chuyện lớn mà đã bị đánh cho tan tác, quái vật đáng sợ đem bọn họ đánh như cún con, sự chênh lệch không có thước nào đo được.

Đặc biệt là tông chủ tu vi cao nhất, đánh nhau với yêu ma kia mà bị trúng độc, độc còn chưa trị hết còn gặp phải phải tên vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói Mạnh Dư Huyền kia, từ lúc đi từ Bạch Nguyệt Thành về tông môn cũng luôn hôn mê không tỉnh. Nvh dẫn người đi tìm thần y rồi, trong tông môn chỉ còn đám người không biết y thuật như bọn họ, canh giữ bên người Tống Thành Ngọc.

Sướng Vãn phong bế kinh mạch của Tống Thành Ngọc, tạm thời ngăn máu lưu thông để Rết cổ Nam Cương đang ẩn núp trong cơ thể y không chạy lung tung.

Rết cổ Nam Cương này không giống như những độc vật khác, nó không chỉ thích máu thịt, mà còn thích cả linh hồn. Từ khi nó tiến vào cơ thể của Tống Thành Ngọc, đã ngay lập tức hòa với thân thể và linh hồn của y thành một thể, nếu như mạnh mẽ bắt nó ra, chắc chắn Tống Thành Ngọc sẽ gặp phản thệ.

Đúng lúc này, một thân ảnh lung lay như sắp đổ đi đến thềm đá. Nghe tiếng bước chân, tất cả mọi người đều khẩn trương quay đầu lại nhìn, lại thấy Lục Tây cầm một dải lụa trắng đứng trước cửa.

Tay cậu nắm chặt một cành cây toàn máu, gian nan bước đến gần cửa phòng, nhưng cậu còn chưa đi được mấy bước, đã bị Đại sư huynh xông đến nắm lấy cổ áo, sau đó đấm lên mặt cậu một quyền, khiến Lục Tây ngã ra đất.

Ngay khi gã đang định đánh tiếp, một bàn tay đã bắt lấy tay gã từ phía sau.

Sướng Vãn: "Có đánh chết hắn thì tông chủ cũng chưa tỉnh lại được."

Đại sư huynh vẫn vô cùng tức giận, dùng sức đạp lên người Lục Tây một cái, "Nếu sư phụ mà có mệnh hệ gì, nhất định ta sẽ phanh thây ngươi!"

Lục Tây vẻ mặt tái nhợt, cố gắng đứng lên, vết máu từ khóe miệng chảy xuống cằm, cậu cầm dải lụa màu đỏ trong tay, cẩn thận đặt lên chính giữa bàn gỗ, nơi đang để dải lụa của những đệ tử gặp nạn.

Đệ tử đang canh giữ tại cửa phòng Tống Thành Ngọc lập tức châm chọc: "Đừng có mèo khóc chuột giả bộ từ bi nữa, nếu không phải ngươi hạ độc sư phụ thì Huyền Âm Trân đã có thể vây khốn con quái vật kia rồi! Nhị Thập Tam và những huynh đệ khác đã không hy sinh vô ích."

"Mạnh Dư Huyền! Ngươi hạ độc tông chủ, xúc phạm môn quy, đợi chúng ta báo cáo lên trên, chắc chắn ngươi sẽ phải chết!"

Nghe những thanh âm nhục mạ ầm ĩ xung quanh, từ đầu đến cuối, Lục Tây cũng không nói một lời, cậu muốn đi vào phòng, muốn nhìn xem Tống Thành Ngọc ra sao rồi, lại bị mấy tên đệ tử đẩy ra.

Hai mắt Đại sư huynh đỏ bừng, gã nắm chặt bả vai của Lục Tây, bàn tay siết chặt khiến những người xung quanh có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn. Từng giọt mồ hôi lạnh của Lục Tây chảy xuống, cậu ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời như ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ.

Lục Tây: "Ta không hạ độc hắn."

Đại sư huynh: "Đánh rắm! Vậy ai cho sư phụ ăn con rết kia!"

Lục Tây: "Nhưng ta không muốn hạ độc hắn, ta cho rằng Rết cổ Nam Cương có thể giải độc trong cơ thể hắn..." Không đợi cậu nói xong, Đại sư huynh đã vươn tay đấm mạnh lên mũi cậu, Lục Tây lảo đảo ngã ngồi xuống mặt đất, tất cả mọi người xung quanh lạnh mặt nhìn cậu.

Sướng Vãn ngồi xổm xuống cạnh Lục Tây, cười lạnh: "Nói miệng không có ích gì, ngươi nói ngươi không hạ độc tông chủ, ngươi có chứng cứ không?"

Lục Tây ngẩng đầu nhìn hắn, cũng cười lạnh một tiếng, như thấy vật chết mà lạnh lùng quay đầu đi, dùng hành động chứng minh cậu không có gì để nói với hắn.

Sướng Vãn thấy thái độ của Lục Tây, ánh đỏ trong mắt chợt lóe, hắn ném một thanh đoản đao trước mặt Lục Tây: "Ngươi không có bằng chứng chứng minh mình trong sạch, nhưng hai vị tiểu sư thúc kia đều nhìn thấy ngươi thả con rết kia vào chén thuốc của tông chủ. Ngươi cứ khăng khăng nói mình không có, vậy được thôi, ngươi dùng thanh đoản đao này khoét một miếng thịt trước ngực ngươi ra, chỉ cần ngươi khoét được, chúng ta liền tin ngươi không hạ độc tông chủ, thế nào?"

Những người khác thấy vậy cũng nhao nhao lên: "Đúng vậy! Ngươi khoét đi! Khoét được chúng ta sẽ tin ngươi!"

Lục Tây không nhìn thanh đoản đao kia, vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sướng Vãn. Qua một lúc lâu, cậu dùng sức phun một ngụm máu lên mặt hắn.

Một tay Sướng Vãn siết chặt tay áo, một tay bóp chặt cổ Lục Tây: "Cho ngươi cơ hội cuối cùng, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!" Nói xong, hắn cúi đầu sát Lục Tây, nói nhỏ vào tai cậu: "Sợ thì cầu xin ta đi, ta có thể suy xét xem có nên cứu ngươi hay không."

Gân xanh trên thái dương của Lục Tây giật giật, không biết cậu lấy đâu ra sức lực mà rút một thanh đoản đao trong tay áo, đâm mạnh vào bả vai Sướng Vãn. Ngay lập tức, một ánh sáng đỏ lóe lên, theo đó là một làn khói đen tràn ra từ miệng vết thương.

Lục Tây bỗng nhiên cười to như phát điên: "Mở to hai mắt ra mà nhìn, hắn mới là ác quỷ! Hắn mới là người biến bnt thành bộ dạng như thế! Không phải đám các ngươi đều cảm thấy hắn đáng thương sao, mau lại đây cứu hắn đi! Sao nào, không dám sao? Uổng công các ngươi tu luyện lâu như vậy, đâu là người đâu là quỷ các người cũng không phân biệt được, còn ảo tưởng cứu vớt chúng sinh cái khỉ gì chứ! Đến gian tế bên trong các ngươi còn chẳng phát hiện nổi cơ mà!"

Sướng Vãn không ngờ Lục Tây sẽ đâm mình, hai mắt hắn lập tức đỏ lên, một tay nâng nên đánh Lục Tây bay ra, nơi vừa bị đâm nháy mắt đã khôi phục như ban đầu.

Các đệ tử xung quanh thấy cảnh tượng này đều sợ hãi lùi lại về phía sau, không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào. Tuy rằng tu vi của bọn họ vẫn thấp, nhưng cũng biết nếu bị đâm mà tuôn ra khói đen chính là yêu ma quỷ quái, thế nhưng, rõ ràng lúc đó Sướng Vãn đã cứu bọn họ, nếu không có hắn giúp đỡ, chỉ sợ bọn họ đã chết giữa đường về tông môn rồi.

Đai sư huynh dẫn đầu lên tiếng: "Cho dù Sướng Vãn là tà ma thì sao, hắn đã cứu bọn ta, không giống như kẻ bại hoại tông môn như người! Là con người thì sao chứ, còn chẳng có thiện tâm như tà ma!"

Dưới sự dẫn dắt của Đại sư huynh, những đệ tử khác cũng sôi nổi phụ họa: "Đúng đấy, cho dù Sướng Vãn có là tà ma thì hắn cũng thuộc phe thiện, không như ngươi, mặt người dạ thú, uổng cho thân phận con người của ngươi!"

Dưới những câu lên án công khai của đám người kia, Lục Tây cầm đao từng bước đi đến trước mặt Sướng Vãn, mỗi bước chân, nụ cười trên mặt cậu càng thêm đáng sợ. Đến khi cậu đi đến trước mặt Sướng Vãn: "Ngươi quả là lợi hại, dù ngươi có giết người như một trò chơi, thì bọn họ thà nguyện ý tin tưởng một yêu ma hung ác như ngươi, cũng không muốn tin một người sống bằng xương bằng thịt như ta!"

Lục Tây cười to, nâng tay mạnh mẽ đâm đoản đao kia vào ngực mình.

Ngay khi thanh đao xuyên qua ngực cậu, tất cả mọi người đều im bặt. Trong sự im lặng đến ngạt thở, bọn họ nhìn Lục Tây dùng đao cắt một khoảng thịt to bằng nắm tay từ vị trí trái tim của mình, máu chảy từ cán đao xuống tạo thành một vũng máu lớn dưới chân.

Cậu nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt đôi môi trắng bệch của mình, sau khi cắt dao cuối cùng, cậu liền dùng tay kéo mạnh khoảng thịt trước ngực mình ra, nâng lên cho cả đám người kia nhìn thấy: "Ta khoét ra rồi, bây giờ thì các ngươi tin chưa?"

Miếng thịt kia đầm đìa máu, khi cậu lôi nó ra, những sợi máu vẫn mắc lại như những sợi chỉ đỏ, bọn họ thấy thế sợ hãi, im lặng như ve sầu ngày đông. Ban nãy bọn họ chỉ ồn ào uy hiếp cậu thế thôi, không ngờ cậu lại thật sự khoét thịt ngực mình ra như vậy....

Đôi mắt hung ác nham hiểm của Sướng Vãn nhìn thấy Lục Tây đang nâng thịt ngực của mình triển lãm cho bọn họ nhìn, sự hung ác trong mắt hắn lập tức biến mất. Hắn nhìn khóe miệng trắng bệch vẫn đang cười của Lục Tây, nhìn đôi mắt không còn độ ấm của cậu, trong lòng như có một thứ gì đó tan rã.

Không phải... không phải, hắn không muốn như vậy....

Tại sao cậu lại không chịu nghe lời, không chịu cầu xin hắn?

Rõ ràng chỉ cần cậu chịu thua, yếu thế xin xỏ hắn, cậu sẽ không cần phải quan tâm đám người kia nữa....

Lục Tây chậm rãi đi tới, đạp lên vũng máu đỏ tươi dưới chân mình, in một hàng dấu chân trên mặt đất. Đi được một đoạn, cậu khẽ lảo đảo, đánh rơi miếng thịt tươi trên tay xuống đất. Nhìn miếng thịt dính đầy bụi, cậu chỉ khẽ cười, sau đó tiếp tục đi ra cổng, rời khỏi nơi này.

Ngay khi cậu bước đến cổng, cậu liền nhanh chóng nuốt viên Sinh Cơ Hoàn của hệ thống xuống, vết thương trên ngực bắt đầu lành lại, máu thịt mới mọc ra lấp đầy khoảng trống trước ngực, làn da mới mọc ra còn trơn bóng, mịn màng hơn làn da trước đó.

Lục Tây nhìn vị trí trái tim mình, rõ ràng đã không còn đổ máu, nhưng tại sao vẫn thấy đau như vậy.....

Mọi người nhìn Lục Tây rời đi, rất lâu sau cũng không hồi phục tinh thần lại, mãi đến khi Tống Thành Ngọc đang hôn mê bỗng ho khan lên, mọi người lập tức mặc kệ Lục Tây, vội vàng chạy đến vây xung quanh mép giường y.

Sau khi Tống Thành Ngọc cúi đầu phun ra một ngụm máu đen, y thở dốc một chút mới bình ổn được chân khí trong cơ thể, y nhìn xung quanh, lại không thấy người mình muốn gặp nhất đâu, hỏi: "Dư Huyền đâu?"

Ánh mắt của Đại sư huynh giật mình một chút, sắc mặt có chút lảng tránh nói: "Tên súc sinh kia hại người như vậy, người còn nhớ thương hắn làm gì?"

Tống Thành Ngọc nhíu mày lại, "Nói lung tung cái gì, độc trong cơ thể ta đã được giải rồi. Ngày đó, Dư Huyền mang thuốc đến hẳn là có thả giải dược chuyên giải độc này bên trong, mau gọi hắn đến đây, ta muốn nói cảm ơn hắn!"

Nghe những lời này, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, Tống Thành Ngọc nhìn những đệ tử trước mắt đang khẽ liếc nhìn nhau, nhưng không một ai đi gọi Mạnh Dư Huyền.

Tống Thành Ngọc nhìn bọn họ: "Sao còn chưa đi?"

Trên trán Đại sư huynh nhỏ đầy mồ hôi lạnh: "Sư phụ, hắn...."

Cuối cùng, gã cũng không nói lên lời, bọn họ vừa ép ân nhân cứu mạng của sư phụ khoét thịt trước ngực ra đó, gã còn đấm người đó hai quyền, bây giờ biết nói thế nào với sư phụ đây. Gã nghiêng đầu muốn tìm Sướng Vãn, để hắn giải thích một chút, không ngờ tìm nửa ngày, lại phát hiện Sướng Vãn đã biến mất từ bao giờ.

Tống Thành Ngọc nghe bọn họ lúng túng kể lại chuyện vừa xảy ra, tức giận vung chưởng đánh vỡ bức tường trước mặt, lập tức phái người đi tìm Mạnh Dư Huyền trở về.

Đám đệ tử kia bị phạt quỳ gối trước sân, quỳ dưới ánh nắng như đổ lửa, đầu gối quỳ xuống tấm ván gỗ gầy đinh.

So với hình phạt thân thể, cảm giác trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.

Vì sao lúc đó bọn họ không chịu tin tưởng lời của Mạnh Dư Huyền chứ.

Là do bọn họ hiểu lầm cậu quá sâu sao, hay là do bọn họ đã quen áp đặt những suy nghĩ xấu xa lên người cậu rồi, lúc nào cũng cảm thấy giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tất cả những thứ trên đời này đều sẽ không thay đổi sao? Giống như mặt trời chỉ xuất hiện ban ngày, trăng sao chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm vậy, thế nên, khi Mạnh Dư Huyền thay đổi, bọn họ vẫn như cũ làm như không thấy, quyết ý giữ lấy ý nghĩ lúc nào Mạnh Dư Huyền cũng chỉ đang giả vờ mà thôi.

Nhưng ai ngờ đâu, đêm tối còn có thể có cực quang (1), trăng sao cũng có thể xuất hiện khi hoàng hôn buông xuống, mặt trăng và mặt trời có thể xuất hiện cùng lúc trong khoảnh khắc trời đất chuyển giao ngày và đêm, tất cả mọi sự vật trên đời này đều có thể thiên biến vạn hóa.

(1)Cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào ánh sáng của Mặt Trời. Những dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa đầy màu sắc màu trên bầu trời. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên.

Một đệ tử đang quỳ gối chịu phạt, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Thật ra, Mạnh sư huynh cũng khá tốt mà, khi còn nhỏ, ta leo cây rồi bị ngã, hắn còn giúp ta bôi thuốc."

"Hơn nữa, lúc quái vật xông đến, hắn cũng lấy thân mình làm mồi nhử cho chúng ta chạy."

"Hắn còn cứu Nhị Thập Tam, so với chúng ta thì tốt hơn nhiều."

"Lúc trước hắn cũng hơi nhỏ nhen, nhưng thật ra cũng không ác...."

Đại sư huynh quỳ gối phía trước, một tay phải nâng một tảng đá nặng ngàn cân, đầu gối quỳ ván đinh đến toét cả ra.

Hai hàng lông mày của hắn gắt gao nhíu chặt lại.

Gã cứ suy nghĩ một vấn đề lặp đi lặp lại, nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra đáp án. Khi bọn họ không tin tưởng cậu kia, khi bọn họ dùng đủ lời ác độc chửi rủa cậu, khi cậu tự mình khoét thịt của mình ra, trong lòng cậu có bao nhiêu khổ sở đây....

____

Đôi lời của editor: Ừ thì vẫn biết em Vãn bệnh kiều các thứ, nhưng tui đau em Tây quá :<

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info