ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 58: Phó bản 3 - Ngày trăng tròn.

Meii0106_

Chương 58: Phó bản 3 – Ngày trăng tròn.

Edit: Meii.

"Mạnh sư huynh, ngươi... bị làm sao thế?"

Sáng sớm, Lục Tây vừa đỡ tường vừa chậm chạp đi vào nhà bếp liền gặp hai sư đệ đang đi ra, hai người đó ngạc nhiên nhìn cậu.

Lục Tây buông bàn tay đang đỡ tưởng của mình ra, xua xua tay: "Không sao đâu, ta ngủ không cẩn thận mà rơi từ trên giường xuống nên hơi đau người chút thôi. Đúng rồi, Đại sư huynh đang nấu thuốc cho sư phụ ở bên trong sao?"

Hai sư đệ đồng loạt gật đầu, Lục Tây nghiêng người tránh đường cho hai người kia: "Vậy các ngươi đi luyện công đi, ta đi vào xem thuốc thế nào rồi."

Nhìn bóng dáng thất tha thất thểu của Lục Tây, hai đệ tử kia lộ ra vẻ mặt mờ mịt, quay sang liếc nhìn lẫn nhau.

"Sao hôm nay tự dưng hắn quan tâm đến thuốc của sư phụ vậy?"

"Đúng đấy, bình thường chỉ có Đại sư huynh lo chuyện này mà, hắn có bao giờ cần mẫn như thế nào đâu?"

"Nói không chừng là có âm mưu gì đó."

"Có thể lắm."

....

Khi Lục Tây đi vào trong nhà bếp, liền thấy Đại sư huynh đang dùng một miếng vải ẩm nhấc ấm thuốc trên bếp lò xuống, sau đó gã đổ thuốc ra một chiếc bát sứ lớn.

Ngẩng đầu thấy Lục Tây vừa đi vào, Đại sư huynh nhăn mày, gã bê chén thuốc đặt vào khay, cho thêm hai viên đường phèn rồi nói với dn: "Hết thời gian lấy đồ ăn sáng rồi, bọn ta không để phần cho ngươi đâu."

Lục Tây đi thẳng đến trước mặt gã, "Ta không đến tìm đồ ăn, ta đến lấy thuốc cho sư phụ, hôm nay để ta mang thuốc qua cho người."

Thấy Lục Tây vươn tay định lấy chiếc khay có bát thuốc, Đại sư huynh nhanh chóng nhấc khay thuốc sang một bên, còn dùng khuỷu tay đẩy cậu ra: "Đừng ở đây giả bộ mèo khóc chuột nữa! Sư phụ bị bệnh lâu như vậy cũng chẳng thấy ngươi sang thăm lấy một lần, bây giờ ta vừa nấu thuốc xong ngươi lại đến mượn hoa hiến phật làm gì? Mdh, ngươi trơ tráo vừa thôi."

Cậu cũng đoán được gã sẽ nói như vậy.

Thấy gã nhất định không chịu đưa khay thuốc cho mình, Lục Tây chỉ có thể dùng cách mạnh bạo hơn, cậu khoanh tay "hừ" một tiếng: "Đương nhiên là ta cũng chẳng muốn lo, nhưng hôm qua sư phụ cố ý đến phòng ta nói hôm nay muốn ta mang thuốc cho người, nến ngươi không chịu đưa cho ta thì cũng chẳng sao. Dù sao thì nếu sư phụ trách tội xuống, ta cũng chỉ có thể nói rằng do Đại sư huynh không chịu phối hợp mà thôi." Nói xong, cậu còn cười một cách quái dị, sau đó xoay người định đi ra ngoài.

Lục Tây cũng không biết có phải do ở cạnh tên nhóc đáng ghét Sướng Vãn lâu quá nên mới có thể đóng vai người xấu trơn chu như vậy không, cho dù đang nói dối cũng không chớp mắt lấy một cái.

Thật ra, tối hôm qua khi Tống Thành Ngọc đi theo cậu đến hậu viện, Đại sư huynh cũng thấy, hơn nữa, lúc này thái độ của Lục Tây cũng vô cùng kiêu ngạo, không hề có chút sợ hãi nào.

Có khi tối qua sư phụ đã nói gì với cậu thật.

Thấy Lục Tây sắp bước ra khỏi cửa bếp, Đại sư huynh đặt mạnh khay thuốc lên kệ bếp: "mdh, sớm muộn gì ngươi cũng không chết tử tế!"

Lục Tây đi sang bê khay thuốc lên, mỉm cười với Đại sư huynh: "Ta chết có tử tế hay không cũng không nhọc Đại sư huynh phải lo lắng, chỉ cần biết bây giờ ta sống tốt hơn ngươi là được rồi."

Quả nhiên, phép khích tương luôn có hiệu quả, Đại sư huynh tức giận đến mức sắp bốc khói, gã hung tợn trừng mắt nhìn Lục Tây rồi chạy ra khỏi bếp.

Đợi đến khi tiếng bước chân bên ngoài dần dần biến mất, Lục Tây mới nhanh chóng lấy Tẩy Tủy Đan và Rết Cổ Nam Cương trong túi vật phẩm của Hệ Thống ra, cậu thả hai thứ này vào trong chén sứ. Lục Tây đang lo lắng không biết Tống Thành Ngọc uống thuốc có phát hiện con rết to như vậy không, không ngờ rằng khi viên thuốc và con rết chìm vào nước, Tẩy Tủy Đan lập tức tan ra rồi bao lấy con rết, hai thứ hợp thành một rồi dần dần co lại thành một viên thuốc bé xíu trong nước.

Nhỏ như vậy, chắc là y không phát hiện ra đâu nhỉ.

Lục Tây không yên tâm, lại lấy một chiếc đũa đảo quanh cho viên thuốc nhỏ chìm xuống, sau đó mới bê khay thuốc ra khỏi nhà bếp.

Không ngờ, tất cả những hành động vừa rồi của cậu đã bị hai đệ tử vừa nãy gặp cậu nhìn thấy hết qua lỗ thủng trên cửa sổ giấy.

Lục Tây bê khay thuốc lên tầng hai, gõ cửa ba lần vẫn không thấy người bên trong trả lời, cậu đành cứ thế đẩy cửa ra, không ngờ vừa vào đã thấy Tống Thành Ngọc đang ngồi ngay ngắn trước thư án, ngón tay như ngọc đang cầm bút viết lên lá bùa, vẻ mặt chuyên chú vô cùng, như thể ý thức của y hoàn toàn đóng lại không để ngoại vật quấy nhiễu.

Trong thế giới tu tiên, trạng thái của tinh thần khi đạt đến cảnh giới nhất định có thể bế quan tất cả các giác quan, tuy rằng không biết Tống Thành Ngọc đã đạt đến cảnh giới đó chưa, nhưng Lục Tây cảm thấy nếu bây giờ cậu đổ thuốc vào miệng y, y cũng chẳng nhận ra.

Lục Tây bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng đặt lên án thư, liền thấy trên bàn bày la liệt bùa chú, có cái đơn giản có cái vô cùng phức tạp, không đến một ngàn là cũng phải đến mấy trăm.

Vì Huyền Âm Trận sắp tới, trên dưới toàn tông môn đã không ngủ ngon mười ngày, bây giờ, bọn họ đã dựng xong tế đàn và giăng đủ bùa chú, đêm nay chính là đêm trăng tròn, mọi quyết định đều nằm ở trận chiến sinh tử này.

Không ngờ mấy ngày nay Tống Thành Ngọc đã thức đêm vẽ nhiều bùa chú như vậy, rõ ràng y chỉ cần ra lệnh một tiếng, chắc chắn các đệ tử Quy Mộng Tông đều sẽ dốc toàn lực để giúp y vẽ bùa, thế nhưng y lại lừa mọi người mà tự mình hoàn thành toàn bộ.

Chờ đến khi vẽ xong lá bùa cuối cùng trên bàn, Tống Thành Ngọc buông bút khiến trên bàn dính một vệt chu sa, ánh mắt chuyên chú của y mời dần tan rã, sau đó, y ngẩng đầu mới phát hiện Lục Tây đã đứng yên lặng bên cạnh từ lâu.

Lục Tây mỉm cười với y, bê chén thuốc trên bàn lên, nói: "Hôm qua sư phụ còn nói là giờ Mão uống thuốc, bây giờ đã qua nửa giờ Thìn rồi đó sư phụ. May mà hôm nay đệ tử đến đây nhìn một cái, nếu không lại bị ngài lừa rồi, sư phụ mau uống thuốc đi."

Nhìn chén thuốc trước mặt, Tống Thành Ngọc đưa tay cầm lấy, tuy rằng chén thuốc chỉ có một màu đen, nhưng khi tầm mắt của y dừng lại trên chén thuốc, Lục Tây vẫn hơi lo lắng y có thể nhìn ra điểm bất thường.

May mà Tống Thành Ngọc chỉ liếc mắt một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Thấy chén thuốc đã cạn đến đáy, viên thuốc nhỏ cũng đã biến mất, Lục Tây mới khẽ thở vào như trút được gánh nặng.

Cậu nhanh chóng nhận lại chén thuốc từ tay Tống Thành Ngọc, vội vàng hỏi: "Sư phụ cảm thấy trong người thế nào? Có thấy thân thể nhẹ như chim yến, từ trong ra ngoài đều thấy xương cốt thoải mái không?"

Tống Thành Ngọc rũ mắt lấy ra một chồng lá bùa chưa viết nữa: "Vừa mới uống thuốc xong, làm sao có thể có tác dụng nhanh như vậy?"

Lục Tây nhìn vết thương ở hổ khẩu của Tống Thành Ngọc vẫn đen như trước, máu tụ màu đen cũng không có dấu hiệu giảm bớt mà có chút thất vọng, vậy mà nói là thần dược có thể giải bách độc, kết quả cũng chỉ thế mà thôi.

Cậu gãi đầu nói: "Cũng đúng, vậy sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, đệ tử không quấy rầy nữa."

Ngày trước, trước khi đi luyện kiếm, Đại sư huynh đều phải đi từng phòng thúc giục đám đệ tử dậy tập luyện, thế nhưng hôm nay, dù chưa tới giờ nhưng tất cả các đệ tử đã tự giác đứng trong sân, mọi ngày quần áo lôi thôi, hôm nay lại vô cùng rực rỡ chỉnh tề, mọi ngày tóc tai bù xù, hôm nay lại chải chuốt cẩn thận, trên trán mỗi người đều buộc một dải lụa màu đỏ đậm viết tên của mỗi người, hai đoạn lụa phía sau đầu bay phấp phới trong gió.

Trần Thập Thất, Vương Thập Tam, Lưu Tư Lâm, Tiêu Thất, Ngu Vô Hoan,....

Tuy chữ viết có chút xiêu vẹo, nhưng cũng rất mạnh mẽ có lực, có chữ như rồng bay phượng múa, có chữ lại ngay ngắn như mộc bản.

Những đệ tử này phần lớn đều là cô nhi không cha không mẹ, thậm chí, lúc nhập môn còn chẳng có tên, đa số đều là do Tống Thành Ngọc và Đại sư huynh đặt tên cho, bao gồm cả cậu, mdh.

Trận chiến lần này nguy hiểm vô cùng, có thể mặt và thân thể cũng bị tổn hại nhiều, chỉ có thể nhận xác bằng những dải lụa trên đầu mà thôi.

Không biết khi tự đeo những dải lụa này, tâm trạng của chúng đệ tử ra sao, nhưng với Lục Tây, khi đeo dải lụa kia lên đầu, cậu cảm giác như mình đang bị ai đó bóp chặt cổ rồi đổ một chén rượu mạnh vào miệng, rượu cay khiến lục phủ ngũ tạng của cậu chua xót khó chịu.

Cậu chưa từng nghĩ đến, khi sắp đối mặt với cái chết, trong lòng cậu lại không hề sợ hãi cái chết mà lại dâng lên một cảm giác bi thương hào hùng.

Kèn xuất phát vang lên, một trận tiếng khóc cũng dừng lại, các đệ tử xếp thành hàng rồi dâng cờ đi về từng hướng đông, tây, nam, bắc của Huyền Âm Trận, chỉ còn lại cậu, Đại sư huynh, Sướng Vãn và Nhị Thập Tam đi theo Tống Thành Ngọc đến trung tâm trận địa.

Trung tâm trận địa được đặt ở trước cung điện kia, bốn phương cầm cờ bốn màu đỏ, vàng, xanh, trắng tạo thành hình tam giác ngược trên tế đàn, chin nghìn chiếc chuông đủ màu sắc được xâu bằng chỉ đỏ quây kín xung quanh, gió đêm thổi qua khiến những chiếc chuông kêu "leng keng" như có một đôi tay vô hình đang gõ lên.

Lục Tây cầm kiếm, yên lặng đi theo Tống Thành Ngọc, thời thời khắc khắc chú ý biến hóa của cảnh vật xung quanh, mặt trăng đỏ trên trời như một con mắt đỏ nhìn bọn họ chăm chú. Mặt trăng như một chiếc mâm khổng lồ lửng lơ, những đám mây đen xung quanh dần tan đi, càng đến gần giờ Tý, mặt trăng lại càng đỏ tươi như máu.

Mặt trăng nhỏ máu, trời sinh dị tượng.

Trong phong thủy, đây chắc chắn không phải là điều tốt đẹp gì.

Nhìn cung điện càng lúc càng hiện rõ, Lục Tây hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt trường kiếm trong tay. Sướng Vãn đi ngay sau nhìn dải lụa đỏ sau đầu cậu, hắn định vươn tay chạm vào dải lụa thì người bên cạnh chợt hỏi một câu:'

"Ngươi sợ không?"

Sướng Vãn rụt tay lại, khẽ nói: "Sợ."

Nhị Thập Tam lặng lẽ quay đầu nhìn trộm Sướng Vãn, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt thiếu niên kia cười tươi như hoa, rõ ràng hắn nói sợ, nhưng vẻ mặt lại không có một tia sợ hãi nào, ngược lại còn có cảm giác bình chân như vại.

Nhị Thập Tam cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Lát nữa lên chiến trường, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, nếu như không được, thì cứ trốn sau lưng ta nha."

Sướng Vãn liếc mắt nhìn tên nhóc thấp hơn mình nửa cái đầu, đôi mắt ánh đỏ khẽ rũ xuống: "Ngay cả kiếm cũng không cầm chắc còn muốn bảo vệ ta, chỉ sợ lát nữa khai chiến, quái vật còn chưa kịp giết ta thì đã bị lưỡi kiếm không vững của ngươi đâm chết rồi."

Nhị Thập Tam bị Sướng Vãn chế nhạo mà đỏ bừng mặt, cậu nhóc mở miệng giải thích, lại phát hiện mình nói hơi to, liền vội vàng hạ thấp giọng xuống: "Ta, bây giờ ta đã cầm chắc kiếm rồi, hơn nữa cũng đã thuộc làu bộ kiếm pháp rồi. Với cả, nếu ngươi mà xảy ra chuyện thì chắc chắn Mạnh sư huynh rất khổ sở, hắn thích ngươi như vậy...."

Nghe thanh âm của cậu nhóc bé dần, Sướng Vãn hừ lạnh: "Con mắt nào của ngươi thấy hắn thích ta?"

Nhị Thập Tam: "Không thể nói như vậy được, mẹ ta nói tình yêu không thể thấy bằng mắt, mà phải dùng con tim cảm nhận. Ta cảm thấy Mạnh sư huynh rất thích ngươi, ngươi, ngươi đừng bắt nạt hắn nữa được không."

Sướng Vãn im lặng không đáp, mãi đến khi gần đến tế đàn, hắn bỗng nhiên kéo tay áo của Nhị Thập Tam, nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc nói: "Ấn đường ngươi có tử khí, đêm nay nếu muốn sống thì không được rời khỏi sau lưng ta nửa bước. Nếu không, chắc chắn ngươi sẽ chết!"

____

Đôi lời của editor: Bé Nhị Thập Tam cưng quá đi ~~~~

Năm mới đến rồi, chúc nhà nhà vạn sự như ý, tỷ sự như mơ, cầu được ước thấy nha~~~

Năm nay mọi người được lì xì nhiều chưa nè, hay phải đi lì xì các cháu rùi :>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info