ZingTruyen.Com

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 57: Phó bản 3 - Chiến tranh lạnh.

Meii0106_

Chương 57: Phó bản 3 – Chiến tranh lạnh.

Edit: Meii

Sau đêm đó, Lục Tây không còn nói với Sướng Vãn một lời nào nữa, từ ghét nhau như chó với mèo đến hoan hỉ oan gia rồi biến thành hai người xa lạ, tất cả đều diễn ra trong nháy mắt. Đừng nói đến việc gặp mặt lúc bình thường, ngay cả khi hai người chạm mặt trên cầu thang chật hẹp, Lục Tây cũng coi như không nhìn thấy hắn.

Thậm chí, tối đến cậu cũng không muốn về phòng, sau khi luyện tập xong liền tìm một khoảng trống trong phòng chứa củi, rải lên một tấm chiếu rách lót bên dưới rồi ngủ qua đêm.

Ban đầu, cậu định tiếp tục như vậy đến đêm trăng tròn, sau khi qua trận đại chiến kia liền trở về núi Thương Lan, sau đó liền vĩnh biệt tên nhóc đáng ghét kia, nhưng không ngờ, chuyện cậu ngủ ở phòng chứa củi đã bị Tống Thành Ngọc phát hiện ngay vào ngày hôm sau.

Đại khái là y thấy hướng đi của cậu không đúng lắm nên đi theo cậu một đường đến phòng chứa củi ở hậu viện. Sau khi đi vào, cậu cầm tấm chiếu kia lên định trải ra, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tống Thành Ngọc đứng ngay ở cửa, động tác trên tay Lục Tây khẽ dừng lại, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.

Cậu ném tấm chiếu xuống đất, vỗ vỗ bụi trên người: "Sư phụ, sao ngài lại đến đây?"

Lục Tây đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại, Tống Thành Ngọc lại đi vào trong, một thân áo trắng bay bay không vướng bụi trần, y đạp lên phiến đá đầy bụi dưới đất đi vào phòng, như một đóa hoa sen trắng nở rộ giữa ao bùn.

Tống Thành Ngọc vươn tay gỡ cọng cỏ trên đầu Lục Tây xuống, lại nhìn vòng lụa trắng quấn trên cổ cậu, ánh mắt lập tức run lên: "Hắn động thủ với ngươi sao?"

Lục Tây khẽ cười một tiếng: "Nếu hắn thực sự động thủ, lúc này ta đã bị chia thành mấy khúc rồi."

Tống Thành Ngọc chau mày, vẻ mặt có chút phức tạp: "Ngươi về phòng ta ở tạm, bây giờ bọn họ đều ngủ rồi, không ai thấy đâu."

Lục Tây nhanh chóng giơ tay ra hiệu y ngừng lại: "Ngài ngàn vạn lần đừng làm thế!"

Có vết xe đổ của Nhị Thập Tam phía trước, nếu cậu thật sự ở cùng Tống Thành Ngọc, chắc chắn hắn không chỉ cắn lên cổ cậu đơn giản như vậy đâu.

Hơn nữa, cậu còn muốn quan sát thêm tình cảm của Tống Thành Ngọc dành cho Mạnh Dư Huyền, chẳng may tên kia hiểu lầm cậu ngủ với bạch nguyệt quang trong lòng hắn, nói không chừng, kết cục đợi cậu là nghiền nát thành tro ấy chứ. Huống chi, cậu còn không biết tên kia để lại thứ gì tròn người mình, đối phương muốn mạng cậu quả thực dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần thoát khỏi nơi này vào đêm trăng tròn, cậu sẽ chỉ còn lại một nhiệm vụ thôi, cậu không thể chết trong tay Sướng Vãn lúc này được!

Nhìn Lục Tây không chịu đi cùng mình, Tống Thành Ngọc cũng không miễn cưỡng cậu, thế nhưng y thấy ấn đường của cậu tối đen, trong lòng liền có một dự cảm bất hảo. Y duỗi tay lặng lẽ bắt mạch cho cậu, mạch đập mạnh mẽ của tuổi trẻ trước đây lúc này lại như một khoảng không trống rỗng, không một nhịp đập, khiến người bắt mạch không dò ra một tia sinh khí nào như mạch đập của người chết.

Tống Thành Ngọc buông lỏng tay, nhìn vào đôi mắt của Lục Tây, ánh mắt cậu vẫn trong trẻo sáng rõ, không hề có bất cứ dấu hiệu nào của việc bị âm khí nhập thể.

Mạch như người chết, nhưng bên ngoài lại như người sống.

Quả thực chưa từng nghe qua.

Tống Thành Ngọc vận linh lực trong người mình, muốn tiến thêm một bước tìm kiếm thứ đang bị giấu trong thân thể Lục Tây. Nhưng ngay khi linh lực đi vào thân thể cậu, y liền cảm thấy linh lực trong cơ thể mình bị va chạm mạnh, một sức mạnh nào đó như đánh mạnh vào lồng ngực y.

Không đợi y thu hồi linh lực lại, trong cơ thể đã đẩy ra một ngụm máu tươi, vết thương ở hổ khẩu cũng tản ra một luồng khí đen, bay lên không trung.

Chứng kiến tình cảnh Tống Thành Ngọc bỗng nhiên hộc máu khiến Lục Tây sợ đến mức trợn mắt há mồm, cậu nhanh chóng xoay người đỡ lấy y, lại thấy hổ khẩu của y tỏa ra một luồng khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong không khí cũng bắt đầu xuất hiện một mùi hôi thối kì lạ.

Lục Tây tháo miếng vải băng miệng vết thương của y ra, liền thấy da thịt đỏ thắm bên trong đã bị độc tố thấm vào, biến thành màu đen xám, chỉ cần chạm nhẹ vào, da thịt nơi đó liền lập tức nứt ra như bùn khô rồi bong ra từng mảng.

Cảnh tượng này khiến Lục Tây không khỏi nghĩ đến hình ảnh của con quái vật cái khi bị Sướng Vãn moi tim ra, thân thể của nó cũng nhanh chóng phong hóa khô nứt ra từng khối, sau đó bong tróc như bùn mà rơi xuống.

Chẳng lẽ Tống Thành Ngọc trúng độc của quái vật cái nên phương thức chết đi cũng giống nó sao?

Lục Tây không dám khẳng định, thật ra cách nhanh nhất để giải quyết chuyện này là gọi Sướng Vãn đến xem, nhưng bây giờ, cậu thật sự không muốn nhìn thấy tên súc sinh kia, hơn nữa, lúc này không rõ hắn là bạn hay địch, nếu chẳng may làm lộ thương thế của Tống Thành Ngọc khiến y gặp phiền toái hơn thì làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy, bống nhiên, Lục Tây nhớ đến, không phải cậu có Tẩy Tủy Đan sao! Bây giờ Rết cổ Nam Cương cũng có rồi, kết hợp lại với nhau có thể giải bách độc đó!

Nhưng nếu để Tống Thành Ngọc ăn xong, độc trên người y sẽ được giải quyết ngay lập tức, sau đó, y lại hỏi cậu lấy thuốc ở đâu thì phải làm sao bây giờ, chuyện này sẽ đề cập đến giả thiết của ht mà cậu không được phép tiết lộ. hơn nữa, Rết cổ Nam Cương là một con rết, để người trúng độc ăn một con rết để giải độc nghe vô lý hết sức, chẳng may Tống Thành Ngọc hoài nghi phương thuốc này của cậu, không chịu ăn thì làm sao?

Lục Tây ddwox lấy Tống Thành Ngọc, bỗng nảy ra một ý, cậu nói: "Đại chiến sắp đến rồi, sư phụ phải chú ý thân thể mình một chút, độc tính trong người ngài vẫn chưa thanh lọc hết, ngài đừng lao lực quá. Ta nghe Đại sư huynh nói hôm qua người lại quên uống thuốc đúng không, chén thuốc mang đến từ sáng đến tối, lạnh thấu cũng không thấy người uống một ngụm. Nếu người không chịu để ý thân thể của mình như vậy, ngày mai đệ tử đành đích thân đến đốc thúc sư phụ uống thuốc mới được."

Tống Thành Ngọc không thấy tia giảo hoạt trong mắt Lục Tây, y dùng linh lực triệt tiêu khói đen trên tay mình, sau đó chậm rãi đứng thẳng người: "Đại sư huynh của ngươi vẫn luôn chuyện bé xé ra to như vậy, mỗi ngày ta đều uống thuốc, chỉ là hôm qua uống muộn một chút thôi, ngươi đừng nghe hắn nói linh tinh!"

Lục Tây: "Ừm, khi nào thì người uống thuốc."

Tống Thành Ngọc: "Giờ Mão."

Lục Tây làm bộ không tin: "Mắt thấy mới là thật, ngày mai ta phải tự mình nhìn thấy sư phụ uống hết thuốc mới tin, không hết người đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi phòng."

Tống Thành Ngọc bị lời này của Lục Tây làm cho sửng sốt, y hơi quay đầu nhìn thẳng vào cậu, nhìn Lục Tây đến mức khiến cậu lạnh sống lưng.

Bị phát hiện rồi sao?

May mà cuối cùng, Tống Thành Ngọc chỉ nhàn nhạt đáp: "Không cần đâu, ngươi chỉ cần tự chăm sóc tốt bản thân là được, còn lại ta sẽ nghĩ cách."

Vất vả mãi mới tiễn được Tống Thành Ngọc đi, Lục Tây nhanh chóng khóa chặt cửa phòng chứa củi, sau đó trải tấm chiếu ra rồi nằm xuống, cậu khoanh tròn hai tay rồi gối đầu lên, ngẩng mặt nhìn xà nhà đen như mực trên đầu.

Nhìn độ thiện cảm của Sướng Vãn đang dừng lại ở 10 điểm, Lục Tây cười nhạt, xem ra lần này không trông cậy gì vào việc lấy điểm thiện cảm để giữ mạng rồi, cậu chỉ có thể tự mình cầu phúc, chờ đến khi lên chiến trường, lại hy vọng Huyền Âm Trận của Tống Thành Ngọc có tác dụng thôi.

Nếu thật sự không tránh được, chỉ có thể trách số cậu không tốt, không phải tục ngữ có một câu như này: là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh sao. So với việc hàng ngày cứ nơm nớp lo sợ, không bằng cố gắng một chút, dù sao thì cậu đã dùng hết sức mình rồi, nếu kết quả không được như mong muốn thì có chết cũng không tiếc.

Lục Tây nằm ở chiếu, những cọng cỏ khô rách nát cong lên như lò xo của nệm cao su bị bật ra, chọc tứ tung ngang dọc khiến cả người cậu ngứa ngáy.

Cậu cứ nghĩ rằng đêm nay bản thân sẽ mất ngủ, không ngờ mới nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung một hồi, ý thức đã nhanh chóng rơi vào một giấc mơ.

Tiếng hít thở dần dần đều đều, cánh tay ôm ngực của Lục Tây cũng chậm rãi rũ xuống dưới, đúng lúc này, then cài của phòng chứa củi bỗng tay động như có một bàn tay vô hình kéo nó ra, "Cạch" một tiếng, then cài rơi xuống đất, cửa phòng hé ra một khe hở nhỏ, một làn khói đỏ chui qua khe hở vào trong phòng.

Nhìn người trên chiếu đã hôn mê, làn khói đỏ mới chậm rãi ngưng tụ lại, hóa thành một thiếu niên.

Sướng Vãn đi đến trước mặt Lục Tây, ngồi xổm xuống bóp chặt cổ Lục Tây. Lục Tây trong mơ như bị bóng đè, hít thở không thông làm cậu không có cách nào bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Sướng Vãn chau mày nhìn cậu đang gian nan thở dốc, lực trên tay cũng mạnh hơn, mãi đến khi tấm lụa trắng trên cổ Lục Tây rơi xuống, lộ ra dấu răng vẫn đang sưng đỏ, hắn mới chậm rãi thả lỏng.

Hắn nhìn bàn tay của mình, buồn bực mà nện một quyền xuống đất, mặt đất lập tức xuất hiện một khe nứt to bằng ngón tay, vết nứt đan xen, chạy dọc đến tận bức tường đối diện, giống như vết rách trong đáy lòng hắn, không ngừng dây dưa.

Hắn bỗng nhiên không hiểu nổi chính mình, rõ ràng người này chọc giận mình bao nhiêu lần, trực tiếp giết chết là xong, không phải sao, tại sao hắn lại muốn lao lực tâm trí muốn cậu thuần phục mình chứ?

Thà chết cũng không muốn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ đến khi hắn phải dung tên Nhị Thập Tam ngu ngốc kia uy hiếp cậu, cậu mới chịu phối hợp một chút.

Hắn thật sự không hiểu, rốt cuộc thì tên Nhị Thập Tam kia có gì tốt chứ, chẳng phải chỉ là một lá bùa bình an sao, lại còn là loại bùa vô dụng chuyên lừa gạt tiền của những kẻ ngốc nghếch nữa chứ, ngay cả những con ma bình thường cũng không đuổi được, nếu cậu xin hắn, hắn có thể cho cậu vô số lá bùa mạnh mẽ, khiến lệ quỷ không dám đến gần!

Nhưng đêm đó, sau khi hắn uyển chuyển đưa ra ý nguyện của mình, tên ngốc này lại mắng hắn cả đêm! (Meii: "uyển chuyển" ghê hồn luôn .-.)

Nhớ những kẻ dám mắng hắn trước đây đã bị hắn chém hết tay chân, biến thành lệ quỷ rồi, còn đầu cũng bị hắn bẻ gãy, sau đó ném vào chuồng heo. Nếu mấy kẻ này không nói được cậu tiếng người nào, vậy thì đi ăn phân đi cho rồi!

Những kẻ đó mắng hắn một tiếng là chết ngay, mà Lục Tây này, hừm, ước chừng cũng mắng hắn 138 lần rồi!

138 đấy!

Một lần đã đủ để hắn biến kẻ đó thành quỷ, 138 lần ư, đủ để hồn bay phách tán luôn rồi!

Thế nhưng mỗi lần hắn đi vào phòng chứa củi định bóp chết cậu, ngay khắc cuối cùng lại buông tay, tại sao chứ? Chẳng lẽ ở cùng người này lâu rồi, trên người cũng dính cái gọi là "nhân tính" sao?

Hắn nhìn cần cổ thon thả của cậu, khẽ chép miệng, cái đồ ngủ say như chết này, không biết trời trăng mây gió gì nữa rồi! Sau một hồi rối rắm, Sướng Vãn dứt khoát dung chân đá Lục Tây sang bên cạnh, sau đó chính hắn nằm ngay giữa chiếu làm tu hú chiếm tổ.

Sướng Vãn oán hận nhắm mắt lại: "Phải mau nghĩ cách giết ngươi mới được!"

Cứ tiếp tục như này thì hắn phát điên mất.

Một lát sau, trong bóng đêm đen như mực, hắn bỗng nghe thấy Lục Tây nằm bên kia lẩm bẩm: "Kinh Đường à, đừng đút nữa, tôi ăn không nổi nữa rồi...."

Đôi mắt đang nhắm của Sướng Vãn lập tức mở ra, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tây đang quay lưng về mình, đôi mắt hận không thể chém cậu làm đôi.

Bỗng nhiên, Lục Tây lại kêu lên một tiếng: "Thẩm Phạn à, đừng nghịch nữa, đừng cởi quần của ta nữa mà. Ây gu, dù có làm nữa thì tôi cũng đâu sinh em bé được...."

Sướng Vãn đen mặt, không thể nhịn được nữa, khói đỏ trong tay nhanh chóng hóa thành một thanh đoản đao, hắn giơ lên định đâm vào cổ cậu.

Đúng lúc này, Lục Tây bỗng cười lên một tiếng: "Ha ha, vẫn là Sướng Vãn nghe lời nhất, tiến lên một bước, lùi lại một bước, sau đó sang trái, rồi móc chân sang phải, khiêu vũ đúng rồi đó, ngoan quá ha ha!"

Cái gì mà sang trái một bước, rồi lại móc chân sang phải, lại còn khiêu vũ nữa, loạn thất bát tao gì thế không biết.

Sướng Vãn tiến lại gần Lục Tây, định nghe xem cậu nói cái gì, không ngờ Lục Tây trong giấc mơ bỗng xoay người nâng tay lên, ôm chầm lấy hắn: "Đáng yêu quá, mau lại đây ôm một cái!"

Không kịp phòng bị mà rơi vào một cái ôm ấm áp, Sướng Vãn sửng sốt không thôi, hắn nhìn người bên dưới nở một nụ cười tươi, lồng ngực bỗng rung động không rõ lý do.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, môi hai người đã như ma xui quỷ khiến mà sắp chạm vào nhau đến nơi, hơi thở ấm áp như khẽ vuốt ve gương mặt hắn khiến hắn có chút miệng khô lưỡi khô.

Ngay khi đôi môi hai người sắp chạm nhau, Lục Tây trong mơ bỗng vươn tay xoa tóc Sướng Vãn: "Không ngờ ngươi biến thành chó rồi mà long vẫn mượt như vậy."

Sướng Vãn: "..."

Sau đó, phòng chứa củi bỗng vang lên một tiếng hét thảm thiết, "rầm" một tiếng, cả người Lục Tây bị ném ra khỏi phòng chứa củi.

____

Đôi lời của Editor: Từ chương trước đang hơi ghét Sướng Vãn á, nhưng đến chương này bỗng hài ẻ :>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com