ZingTruyen.Asia

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 56: Phó bản 3 - "Từ nay về sau...."

Meii0106_

Chương 56: Phó bản 3 – "Từ nay về sau...."

Edit: Meii.

"Hai người? Nhiều như vậy? Ngươi đúng là không biết xấu hổ."

Hiển nhiên, toàn bộ sự chú ý của Sướng Vãn đều đặt lên con số phía sau, tầm mắt hắn nhìn chằm chằm Lục Tây, sắc mặt âm trầm, không khí xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng khớp ngón tay bị siết chặt kêu tách tách.

Không phải hắn vừa nói chỉ cần cậu nói thật sẽ buông tha cậu sao? Nhưng nhìn tư thế này có vẻ không giống sẽ buông tha cậu lắm, thật sự muốn đánh nhau sao?

Lục Tây nhanh chóng nói: "Là người trong sách! Người trong sách cũng không được sao?"

Phía sau Sướng Vãn đã ngưng tụ một làn khói đỏ như máu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hiển nhiên hắn không muốn nghe cậu giải thích, hắn hừ một tiếng, tủ gỗ phía sau Lục Tây lập tức nứt làm đôi.

Giữa mày Sướng Vãn lộ ra một ấn kí màu đỏ tươi: "Muốn lừa ta sao. Lẽ ra ta nên đâm vài châm vào mồm ngươi, hoặc là trực tiếp lôi đầu lưỡi ngươi ra cắt đi, xem ngươi còn dám dùng mấy lời hoa ngôn xảo ngữ này không."

Dứt lời, hắn giơ bàn tay lên giữa không trung, một làn sương đỏ phủ kín rồi hóa thành một thanh đoản đao, lưỡi đao lóe ánh sáng lạnh, Sướng Vãn nắm chuôi đao, nhẹ nhàng đến gần Lục Tây.

Lục Tây bị dọa đến mức liên tục lùi ra đằng sau, cậu dựa lưng vào bên cạnh bàn, cầm chén trà bên trên ném về hướng Sướng Vãn: "Đầu óc ngươi có bệnh à? Người trong sách đâu có tồn tại, cho dù ta có thích người trong sách cũng ảnh hưởng gì đến ngươi hả? Ta có phải là lão bà của ngươi đâu, ta thích người khác cũng đâu có để ngươi đội nón xanh đâu??"

Lần này, Sướng Vãn rốt cuộc cũng nghe được một tia hy vọng: "Không tồn tại?" Tầm mắt của hắn đảo qua đảo lại trên người Lục Tây: "Có ý gì?"

Thấy hắn đã dừng bước lại, Lục Tây cảnh giác nhìn vào thanh đoản đao trong tay hắn, nhẹ nhàng thở ra.

Lục Tây nhìn quanh phòng một vòng, đang lo xem nên giải thích như thế nào cho hắn hiểu, bỗng nhiên, ánh mắt cậu sáng ngời, cậu giơ tay chỉ vào một bức tranh tết xưa cũ vẽ Thường Nga bôn nguyệt trên mặt tường phía đông: "Chính là kiểu nhân vật mà người ta tưởng tượng ra nhưng không tồn tại trong thực tế ấy."

Sướng Vãn quay đầu lại nhìn, hắc khí trên mặt hắn lại càng đậm: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?"

Lục Tây tức đến mức sắp bốc khói: "Ngươi tin hay không thì tùy, rõ ràng ngươi nói chỉ cần ta nói thật thì ngươi sẽ buông tha ta, nhưng bây giờ ta nói thật ngươi lại không tin, nếu ngươi vốn đã không tin ta rồi thì ta đây giải thích cái rắm gì nữa!"

Nói xong, Lục Tây cúi người nhặt thanh kiếm của mình dưới đất lên, ném lên mặt bàn: "Ta thấy ngươi rất thích suy bụng ta ra bụng người đấy! Chính bản thân mình cũng toàn nói dối nên mới cảm thấy người trên khắp thiên hạ này lừa dối ngươi sao? Hơn nữa, bây giờ ta cũng lười giải thích rồi, đúng là phí công đốt đèn cho người mù mà. Dù sao thì ngươi cũng giết ta dễ như trở bàn tay, ngươi cảm thấy ta nói dối thì mau động thủ đi, ngày nào cũng bị ngươi vô cớ đe dọa, ta còn thấy phiền đó!"

Thấy Lục Tây không tránh né nữa, bộ dáng khoanh tay chịu trói, sát khí quanh than Sướng Vãn lại tiêu tán bớt đi.

Sau một khoảng dài trầm mặc, hắn làm đoản đao trong tay biến mất, ấn kí màu đỏ giữa mày cũng dần dần biến mấy, hắn nói nhỏ: "Ngươi không nói dối."

Lục Tây có chút kinh ngạc, bởi câu nói của hắn là cậu khẳng định, hắn biết cậu không nói dối.

Tại sao bỗng nhiên hắn lại nói như vậy? Chẳng lẽ là do biểu hiện vừa nãy của cậu vô cùng chân thành, khiến hắn nghe liền tin phục ngay sao?

Tên nhóc con này đa nghi vô cùng, không thể đơn giản như vậy được....

Ngay khi Lục Tây vẫn đang ngơ ngác không hiểu, Sướng Vãn đã đi đến trước mặt cậu, hắn nâng cằm cậu lên, ngón tay cái khẽ chạm lên môi cậu rồi bỗng nhéo mạnh một cái, ngữ điệu mang theo ý cảnh cáo nồng đậm: "Ta ghét có người không sạch sẽ ở cạnh mình, đây là do ngươi thích ta trước nên ta mới rộng lượng không so đo với ngươi, nhưng từ nay về sai, mặc kệ là thứ linh tinh vớ vẩn gì, ngươi cũng không được phép chạm và hay nghĩ đến nó, nếu không thì lúc nào t cũng sẽ giữ thanh đoản đao kia để xử lý đầu lưỡi của ngươi đó!"

Từng câu từng chữ hắn nói, hắn đều niết chặt cằm Lục Tây mạnh hơn, đến khi nói xong, thậm chí Lục Tây còn có cảm giác như cằm mình đang bị bóp nát rồi.

Lục Tây nghĩ thầm, rốt cuộc thì cậu cũng tìm được điểm chung giữa hắn và đám Thẩm Phạn, Kinh Đường rồi.

Đều là đám nói một đằng, làm một nẻo.

Một đám ngoài miệng thì kêu không thích hắn, nhưng trên thực tế, chỉ cần thấy cậu đối tốt với người khác một chút là ngay lập tức, bọn họ chua ngay được.

Nghĩ vậy, Lục Tây nhìn ánh mắt hung ác của Sướng Vãn, khẽ chế nhạo: "Nghiêm hình bức cung ta nửa ngày, bây giờ ta đây cũng hỏi ngơi một câu. Không phải ngươi nói ngươi chỉ thích tông chủ thôi sao, vậy tại sao vừa nãy ngươi lại hôn ta? Đừng có giảo biện là hút dương khí, rõ ràng ngươi không hút. Sao nào, không theo đuổi được bạch nguyệt quang lại quay ra phát tiết lên người ta sao? Ta da dày thịt béo như vậy, sao có thể so với tông chủ được, ngươi đừng bụng đói ăn quàng như thế chứ! Chẹp chẹp!"

Lúc trước vẫn luôn bị hắn ăn không nói có, bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội phản kích lại, làm sao Lục Tây bỏ qua được.

Cứ tưởng Sướng Vãn nhất định sẽ dốc toàn lực phản bác lại, nhưng không ngờ sau khi bị Lục Tây trêu chọc như vậy, ánh mắt Sướng Vãn bỗng dưng mềm xuống, hắn nghiêng đầu nói khẽ bên tai cậu: "Thì ra ngươi biết rồi."

Vốn muốn nhìn bộ dạng chật vật của hắn, bây giờ ngược lại, Lục Tây lại bị dọa đến mềm chân, cậu khẽ nuốt nước miếng: "Biết gì cơ?"

Sướng Vãn ôm cổ cậu, như một chú mèo nhỏ nhẹ nhàng cọ trán lên mặt cậu: "Biết ta thích ngươi đó."

Lục Tây: "......"

Quá đáng sợ rồi, có chút không kịp chuẩn bị tâm lý đó!

Trực giác của Lục Tây bỗng dâng lên một cảm giác không tốt, cậu cứng đờ hỏi: "Ngươi thích ta từ bao giờ?"

Sướng Vãn dựa vào vai cậu, cười gằn: "Kiếp sau nhé!"

Nói xong, hắn đột nhiên búng tay một cái, Lục Tây còn chưa hiểu sao đã cảm thấy trước ngực mình đau buốt như có một bàn tay đang nắm chặt trái tim cậu, không ngừng khuấy đảo trong lồng ngực, một cỗ khí huyết xông thẳng vào tim khiến cậu cảm thấy lục phủ ngũ tạng bên trong như đảo điên, đau đến mức cậu phun ra một ngụm máu tươi, khuỵu gối xuống đất.

Sướng Vãn nhìn từ trên cao xuống, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười, lúc này hắn mới lộ ra gương mặt thật: "Lớn lên xấu nhưng tưởng tượng đẹp nhỉ, ta nói thích ngươi mà ngươi cũng dám tin? Tự mình đa tình cho rằng vừa nãy ta hôn ngươi sao? Ha, ta đây nói cho ngươi biết, nhìn dáng vẻ không tuân thủ quy định của ngươi, ta đành phải đích thân thả cổ để giám sát ngươi thôi. Từ nay về sau, nếu ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của ra, hoặc nói dối ta thì cho dù đang cách xa ngàn dặm, ta đây cũng có thể để ngươi vào chỗ chết ngay lập tức."

Vị rỉ sắt từ đầu lưỡi lan khắp khoang miệng, Lục Tây che lại ngực, nhìn ngụm máu mình vừa phun ra, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Sướng Vãn, mặc kệ vị máu tanh trong miệng, cậu bỗng nhiên cười ra tiếng: "Thì ra lúc ngươi hôn ta trong nước chính là để hạ cổ ta sao?"

Bảo sao lúc nãy hắn lại khẳng định được cậu không nói dối, hóa ra hắn đã động tay động chân với mình, thứ kia có thể giám định lời nói của cậu là thật hay giả sao.

Lục Tây cười nhạo, lau sạch vết máu trên khóe miệng, đứng lên: "Ngươi thật đáng thương, có phải nếu như không dùng cái gì đó để khống chế người khác, thì chẳng có ai nguyện ý ở cạnh ngươi không? Ta đây cũng nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối ta cũng chưa từng thích ngươi! Đều là ngươi tự mình đa tình, tự mình quyết định! Ngươi nói ta không biết thân biết phận, lớn lên xấu nhưng ảo tưởng đẹp sao, những lời này ta trả lại cho ngươi đó! Hơn nữa, với loại người âm hiểm ích kỷ, lòng lang dạ sói, tiểu nhân chỉ biết dùng thủ đoạn như ngươi, nếu không phải những người kia bị mỡ heo che mắt mới cảm thấy ngươi đáng thương, đến nhìn ta cũng chẳng muốn nhìn...."

Lần này, Lục Tây thực sự tức đến cực hạn rồi, cậu bạo phát tất cả những uất ức trong long ra, ngay cả đang đánh cược tính mạng mình cũng phải tát tên nhóc con không biết xấu hổ này tỉnh lại.

Nhưng chưa đợi Lục Tây mắng xong, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng của Nhị Thập Tam.

Nhị Thập Tam đứng trong sân, thấy trong phòng vẫn còn ánh đèn liền cẩn thận gọi: "Mạnh sư huynh, huynh đang ở đâu thế?" Đầu lưỡi đang nói của Lục Tây bỗng nhiên cứng đờ, cậu nhìn sắc mặt đen sì như bầu trời bên ngoài của Sướng Vãn. Hắn mỉm cười với cậu, ý vị thâm trường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong tay bỗng ngưng tụ một đám khói đỏ, nhấc chân định đi ra bên ngoài.

Lục Tây nhanh chân giữ chặt lấy hắn, hạ giọng mắng: "Có gì thì ngươi nhằm vào ta đây này, Nhị Thập Tam không liên quan đến chuyện này!"

Mu bàn tay Sướng Vãn nhô đầy gân xanh hiện lên trên làn da trắng như những con giun đang ngọ nguậy: "Không phải ngươi nói ta là loại người âm hiểm ích kỷ, lòng lang dạ sói, tiểu nhân chỉ biết dung thủ đoạn sao?

Lục Tây: Có thể đừng học đến đâu dùng đến đó như vậy không....

Nhị Thập Tam bên ngoài không nghe thấy tiếng đáp lại, tiến đến gần cửa vào bước: "Mạnh sư huynh, nếu huynh không tiện thì mai ta lại đến nhé."

Lục Tây chống chân cạnh cửa, túm chặt Sướng Vãn, khóc không ra nước mắt mà nhìn ra ngoài cửa: Nhóc sư đệ ngốc nghếch này, nửa ngày rồi sao vẫn chưa đi chứ, mau chạy nhanh đi! Cần gì phải hỏi này kia chứ, chờ bị chém à!

Mắt thấy bóng đen bên ngoài cửa đang tiến lại gần cửa phòng hơn, Sướng Vãn bỗng kéo tay Lục Tây ra, xoay người định đi ra ngoài, Lục Tây đành dùng toàn lực chạy đến trước cửa, dang hai tay ngăn Sướng Vãn lại: "Ta sai rồi được chưa, ta xin lỗi ngươi, những lời vừa rồi đều là do ta miệng chó không khạc được ngà voi...."

Nhìn bộ dạng chịu thua của cậu, Sướng Vãn bỗng cười lạnh một tiếng: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn giết người làm gì?"

Lục Tây thật sự bất đắc dĩ, cậu nắm chặt tay trong tay áo: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Sướng Vãn nhẹ nhàng cười cười, hắn dán sát lại yết hầu cậu, tàn nhẫn cắn một cái, vết máu nhè nhẹ chảy xuống từ vết cắn thấm đỏ cổ áo, Lục Tây đau đến mức đứng không vững suýt nữa ngã xuống đất, cậu đỡ lấy bàn, cả người đổ một tầng mồ hôi lạnh, cắn chặt răng mới không kêu ra tiếng.

Sướng Vãn ghé sát tai cậu, hỏi: "Đau không?"

Mặt Lục Tây không có biểu cảm gì.

Sướng Vãn lại cười rộ lên, nói khẽ bên tai cậu mấy câu, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lục Tây, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu: "Đi ra nói với hắn như vậy, nhớ là nói lớn tiếng một chút để ta ở trong phòng cũng có thể nghe được. Nếu ngươi nói ít đi một câu." Ngón tay Sướng Vãn khẽ lay động, một chuôi dao sắc bén lóe ánh đỏ xuất hiện: "Con dao này của ta không thấy máu sẽ không tra vào vỏ đâu."

Nhị Thập Tam ở bên ngoài chờ một lúc lâu, mãi mới nhìn thấy thân ảnh mình mong chờ xuất hiện, chỉ thấy Lục Tây che cổ lại, sắc mặt trắng bệch đi ra ngoài.

Nhị Thập Tam vội vàng tiến lên vài bước: "Mạnh sư huynh, cổ huynh làm sao vậy?"

Đôi môi tái nhợt của Lục Tây khẽ giật giật, không nói lên lời.

Nhị Thập Tam: "Sao mắt huynh đỏ vậy, có phải có người bắt nạt huynh không? Sư huynh à, huynh mau nói đi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Dưới sự thúc giục của Nhị Thập Tam, Lục Tây cắn rang, rốt cuộc nói những lời kia ra: "Nhị Thập Tam à, từ nay về sau ngươi đừng tới tìm ra nữa, ta..."

Nhìn ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm của Nhị Thập Tam, Lục Tây hít sâu một hơi: "Ta thích Sướng Vãn, ta không muốn hắn nhìn thấy rồi hiểu lầm ra, cho nên về sau đệ đừng đến đây nữa, nếu không thì đừng trách ta không khách khí."

Nói xong, cậu liền quay người định rời đi.

Nhị Thập Tam: "Sư huynh!"

Thấy Lục Tây không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi về hướng phóng, cậu nhóc liền chạy nhanh đến ngăn Lục Tây lại, cậu nhóc dang hai tay ra, như một chú chim nhỏ quật cường chắn trước mặt cậu.

Nhìn ánh mắt bướng bỉnh của đứa nhỏ, Lục Tây hoảng loạn cúi đầu xuống, không dám đối diện cùng cậu nhóc.

Nhị Thập Tam lấy trong tay áo mình ra một tấm hoàng phù hình tam giác được treo trên một sợi tơ hồng, nhón chân đeo lên cổ Lục Tây: "Ta tới tìm sư huynh không phải có ý khác, đây là bùa bình anh nương ta đã lên chùa thỉnh cho ta trước khi nhập tông, mấy năm nay, ta đeo nó vẫn luôn rất tốt đó. Ba ngày sai chính là đêm trăng tròn, ta hy vọng tấm phù này có thể phù hộ Mạnh sư huynh bình bình an an."

Lục Tây nhìn tấm phù trên cổ, hốc mắt có chút nóng lên: "Nương ngươi đưa cho ngươi, sao ngươi lại đưa cho ta chứ."

Nói xong, Lục Tây định tháo xuống, nhưng Nhị Thập Tam đã nhanh chóng ngăn lại: "Đừng tháo! So với chính mình, ta càng mong Mạnh sư huynh có thể bình bình an an sống lâu trăm tuổi. Nếu, nếu sư huynh thật sự không muốn nó, vậy chờ sau khi đại chiến kết thúc, huynh trả lại cho ta cũng được."

Lục Tây rũ đầu, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Thấy rốt cuộc Lục Tây cũng nhận lấy bùa bình an của mình, Nhị Thập Tam vui vẻ cười, nhưng sau khi quay đầu thấy hình bóng đứng sau cánh cửa, cậu nhóc nghĩ không thể gây thêm phiền toái cho Lục Tây nữa, liền nhanh chóng từ biệt: "Vậy ta đi trước đây, tạm biệt Mạnh sư huynh."

Lục Tây: "Tạm biệt."

Nhìn Nhị Thập Tam chạy khỏi sân, Lục Tây mới bước những bước cứng đờ đi về phía phòng mình như một con rối gỗ, hai mắt vô thần.

Khi đi ngang qua Sướng Vãn, cậu mới dừng bước chân: "Bây giờ ngươi vừa lòng chưa."

_____

Đôi lời của Editor: Trùi ui, Vãn báo quá báo nha, vừa gõ vừa tức á!! Tự dưng tui thương bé Nhị Thập Tam quá, có dự cảm khum lành lắm :< mong là bé hắc hóa cũng được chứ đừng gặp chuyện gì hennn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia