ZingTruyen.Info

Dm Chay Tron Bang Cach Yeu Duong Trong Game Kinh Di Edit

Chương 54: Phó bản 3 – "Hối hận cũng muộn rồi."

Edit: Meii

Không thể không nói, tình cảnh lúc này thật sự rất.... xấu hổ.

Sướng Vãn vẫn đang đè lên người cậu, hắn còn chưa kịp làm gì đã bị Tống Thành Ngọc xách cổ áo lên ném sang bên cạnh, y liếc nhìn hai người, sau đó lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì thế hả?"

Lục Tây phủi bụi trên người rồi đứng dậy, cậu nghĩ thầm, rõ ràng như vậy rồi còn giải thích gì nữa? Không thấy cậu bị tên nhóc con đáng ghét kia ấn trên mặt đất cắn loạn đó sao.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì Mạnh Dư Huyền cũng là người yêu tin đồn của Tống Thành Ngọc, hơn nữa, nhìn thái độ của Tống Thành Ngọc với cậu, hình như y vẫn còn tình cảm với cậu, tình huống lúc này chẳng khác gì gặp lại bạn trai cũ vừa chia tay không lâu đang bị người khác đè cả, cảm giác xanh hết cả đầu.

Lục Tây cũng không thể không cho hắn bậc thang để xuống được, đành vắt hết óc ra nghĩ một lý do, "Vừa nãy đệ tử xem tên nhóc này luyện kiếm, có phê bình hắn vài câu, nhưng không ngờ tên nhóc này lại thấy tức giận, đột nhiên nhào đến cắn ta một cái, làm sư phụ chê cười rồi. Sau này đệ tử nhất định sẽ quản giáo tên nhóc này."

Tống Thành Ngọc lành lạnh quét mắt nhìn sang Sướng Vãn: "Có chuyện như vậy sao?"

Sướng Vãn đang sửa sang lại cổ áo bị y kéo, dưới ánh trăng bạc, da hắn trắng đến phát sáng, thêm đó là đôi môi hồng bắt mắt kia, hắn mấp máy khóe môi, nhìn về phái Tống Thành Ngọc rồi nhoẻn miệng cười: "Đệ tử nói phải, Tông chủ tin sao?"

Tầm mắt của Tống Thành Ngọc như một sợi tơ vô hình quấn quanh người hắn, mà Sướng Vãn ở đối diện cong miệng mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh, làn tóc đen dài đến thắt lưng bị gió thổi lên bay nhè nhẹ. Lục Tây ở bên cạnh nhìn hai người, liền cảm thấy trước mặt mình là một màn cao thủ quyết đấu, duồng như hai người này đang so chiêu qua tâm trí nên cậu mới không thấy ánh kiếm hay cát bụi nào.

Lục Tây thấp thỏm đứng một bên bỗng nhận ra sự không thích hợp.

Không đúng, không phải là Sướng Vãn thích Tống Thành Ngọc sao? Lần trước trong cung điện kia, thấy y ngất xỉu hắn liền vội vàng lo lắng lắm cơ mà, bây giờ rốt cuộc Tống Thành Ngọc cũng chịu nhìn hắn, sao hắn lại đối chiến với Tống Thành Ngọc được?

Chẳng lẽ lúc trước cậu đoán sai, thật ra Sướng Vãn không hề thích Tống Thành Ngọc?

Nghĩ đến khả năng này, Lục Tây lập tức đổ mồ hôi lạnh cho Tống Thành Ngọc, nếu tên nhóc con này không thích y, chẳng phải bây giờ y đang rất nguy hiểm sao?

Cậu vừa định tìm cớ, khuyên Tống Thành Ngọc đi trước, không ngờ đúng lúc này, Sướng Vãn bỗng rũ mắt xuống nhận thua.

Hắn nhặt trường kiếm của mình lên, chắp tay với Tống Thành Ngọc: "Những lời của sư phụ hoàn toàn là sự thật, là do đệ tử nóng tính, thỉnh Tông chủ thứ tội."

Bàn tay trong tay áo của Tống Thành Ngọc khẽ nắm chặt, y che lại hổ khẩu bị thương: "Ta để Dư Huyền thu ngươi làm đồ đệ là muốn ngươi có nơi để về, không đến mức phải lưu lạc nơi núi hoang không có nhà để về. Chứ không phải là dẫn sói vào nhà, để một kẻ xấu xa lòng lang dạ sói vào tông môn để làm xằng làm bậy. Niệm tình ngươi còn nhỏ, mới chỉ lên mặt với Dư Huyền lần đầu, nếu như ngươi còn tái phạm, ta nhất định sẽ đuổi ngươi ra khỏi tông môn."

Khi Tống Thành Ngọc dạy bảo, Sướng Vãn vẫn luôn giữ tư thế cúi người, chắp tay trước bụng, hắn luôn rũ đầu xuống để không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.

Mãi đến khi Tống Thành Ngọc nói xong chữ cuối cùng, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu: "Vâng, đệ tử nghe lời dạy bảo của tông chủ."

Tống Thành Ngọc nhìn hắn một lúc, sau đó mới quay người đi về phía Lục Tây. Y duỗi tay muốn chạm vào vết thương nơi khóe miệng Lục Tây, cậu theo bản năng mà lùi lại một bước, khiến cho đối phương sờ lên. Bỗng, chiếc trâm gỗ đàn rơi từ trên đầu cậu xuống đất vỡ làm đôi.

Vừa nãy khi bị Sướng Vãn đè xuống đất, cậu đã nghe thấy tiếng "tách" giòn vang, hóa ra là từ cây trâm này.

Tống Thành Ngọc trực tiếp tháo cây trâm ngọc trên đầu mình xuống, y vén tóc của Lục Tây lên, búi lại cho cậu. Động tác thân mật này khiến Lục Tây không quen một chút nào, cậu không nhịn được mà co người lại, cố gắng lắm mới không tránh đi.

Sua khi Lục Tây cảm giác được Tống Thành Ngọc đã buông tóc mình ra, mới hỏi: "Sư phụ, đây là...."

Tống Thành Ngọc: "Cây trâm ngọc này là do năm đó, sư phụ ta tặng cho ta, ta đã mang theo nó nhiều năm rồi, bây giờ, ta lại tặng nó cho ngươi."

Lục Tây có chút kinh ngạc: "Đồ vật quý trọng như vậy đệ tử không dám nhận." Nói xong, cậu vươn tay định gỡ trâm ngọc trên đầu xuống, lại bị y đè tay lại.

Tống Thành Ngọc: "Giữ lấy."

Lục Tây: "..."

Sau khi bảo cậu nhận trâm xong, Tống Thành Ngọc lại đứng hàn huyên với cậu một lúc. Không hiểu tại sao, nhưng Lục Tây cảm thấy như y đang cố tình làm cho Sướng Vãn xem, nói nói, tay lại vỗ vỗ lên bờ vai cậu, một lúc lại sờ tóc cậu khiến Lục Tây quẫn bách nhưng chẳng biết trốn vào đâu. Phải mất một lúc sau, cậu mới tiễn được Tống Thành Ngọc đi.

Lục Tây vừa xoay người đã thấy Sướng Vãn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bất hảo nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu cậu, ánh mắt bướng bỉnh của hắn như một đứa trẻ con không cướp được kẹo vậy.

Lục Tây nhanh chóng rút chiếc trâm trên đầu mình ra, đưa cho hắn: "Chiếc tram này là sư phụ hắn cho hắn, hắn lại cho ta, bây giờ ta lại đưa nó cho ngươi."

Lục Tây nghĩ là hắn muốn nên mới thuận nước đẩy thuyền, không ngờ tên nhóc con này lại hất một cái khiến cây trầm bay xuống đất. Cây trâm này là thanh ngọc hàng thật giá thật, vừa va vào đá phiến xanh bên dưới đã vỡ ra làm bốn mảnh, một cây trâm tốt như vậy cứ thế biến thành sắt vụn.

Lục Tây ngay lập tức máu dồn lên não: "Ngươi có bệnh à! Không cần thì thôi, sao lại hất vỡ chứ, là đồ của ngươi hay sao mà ngươi lại làm thế chứ!"

Cậu khom lưng nhặt những mảnh ngọc lên, đang suy nghĩ xem có thể dán lại được không, nhưng vừa mới nhặt được hai miếng đã bị Sướng Vãn lấy mất.

Lục Tây còn tưởng hắn định làm chuyện xấu, đang định mắng tiếp, không ngờ dv lại dùng ngón trỏ chạm vào vết nứt gãy của cây trâm rồi ấn một cái, trong nháy mắt, chiếc trâm ngay lập tức liền lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Lục Tây trợn mắt há hốc mồm mà cầm lấy cây trâm, cậu đưa lên mắt nhìn kĩ, xác nhận không có một vết nứt nào, không khỏi cảm thán: "Ngươi có thể khiến đồ vật trở lại như cũ sao?"

Sướng Vãn: "Không chỉ đồ vật, người cũng có thể. Nhưng mà chỉ giữ được bộ dạng giống nhau thôi, ta không thể hồi phục hồn phách được. Nhưng ta có thể tạo ra một cái mới."

Lục Tây cứng người, đầu chậm rãi quay sang nhìn hắn: "Rốt cuộc thì ngươi là cái gì?"

Sướng Vãn nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có: "Ta là Sướng Vãn."

Lục Tây: "...."

Trực giác cậu cho thấy, không thể hỏi tiếp được rồi.

Rất nhanh, Đại sư huynh bên kia đã huýt sáo, bảo mọi người tập trung lại rồi về nghỉ ngơi. Lục Tây nhanh chóng cài lại trâm lên đầu, đứng dậy chạy đi.

Sướng Vãn nhìn cây trâm gỗ lẻ loi nằm trên sân, sau đó duỗi tay nhặt nó lên.

Hắn nhìn vết gãy của cây trâm gỗ, bỗng nhiên cười rộ lên: "Lúc trước thì cho rằng hắn thích ta, sau lại cho rằng hắn thích ngươi, nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra chúng ta đều giống nhau, đều là vật thay thế mà thôi. Thật là đáng thương mà."

Sau khi trở về phòng, Lục Tây muốn đi ngủ sớm, cậu nằm trên gối một lúc lâu vẫn chưa thấy Sướng Vãn trở về. Cuối cùng, vì không thể chịu được nữa, cậu liền đi ra khóa cửa lại để đi ngủ. Dù sao thì tên nhóc kia cũng có cần cửa đâu, có khóa hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Nghĩ thế, Lục Tây liền thổi tắt nến rồi trở về giường. Sau khi chui vào trong chăn, không khí ấm áp dễ chịu khiến ý thức cậu thả lỏng, không ngờ trong bóng đêm, một cái mặt người lớn đang bò ra từ dưới giường....

Ban đầu, Lục Tây chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng xuống thấp, lạnh đến mức cậu hắt hơi mấy cái liền. Sau đó, cậu mới cái thấy không đúng lắm, cảm giác kì lạ xung quanh cậu càng ngày càng nhiều.

Thối quá! Thối dã man!

Thôi hơn rác hữu cơ để mấy ngày khiến chúng bị lên men mười lần!

Lục Tây bị mùi hôi thối này hun đến mức phải mở mắt ra, cậu mơ mơ màng màng xoa xoa đôi mắt, còn nghĩ cái gì mà thối thế không biết. Không ngờ trước mặt cậu là một cái mồm to như bồn máu đang định ngoạm xuống người cậu, răng nanh sắc nhọn suýt nữa đã chạm đến người hắn.

May là mấy ngày nay cậu rất chăm chỉ luyện kiếm nên phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn, cậu lập tức cầm trường kiếm bên cạnh chém vào con quái vật. Ngay khi nó đang gào rú liền xoay người lăn xuống giường chân vừa chạm đất đã đứng dậy ngay lập tức rồi chạy về phía cửa.

Nhưng ngay khi lưng cậu va vào cánh cửa phát ra tiếng "rầm", cậu mới nhớ ra lúc trước, trước khi đi ngủ, cậu đã khóa cửa phòng lại, mà chìa khóa thì lại đang ở dưới gối.

Mẹ nó, sao lại xui như vậy chứ!

Nhưng lúc này, cậu không có thời gian mà hối hận nữa. Sau khi con quái vật khép miệng lại, nó lập tức cong người lao về phía cậu, căn bản không cho cậu cơ hội thở dốc.

Căn phòng này vốn rất nhỏ, con quái vật to lớn chọc lung tung trong phòng, còn Lục Tây vừa cầm kiếm tránh quái vật, vừa tránh những đồ vật nặng nề bị quái vật xô ngã, nhất thời, cả người Lục Tây thấm đẫm mồ hôi.

Có vẻ như đây là con quái vật cái, thân thể của nó nhỏ hơn con đực một chút, chân tay cũng không có nhiều vũ khí như con đực, nhưng vì thế mà nó linh hoạt hơn con đực rất nhiều.

Lục Tây chạy đến mép giường, một phen kéo rèm giường xuống, sau đó cậu nhảy lên xà ngang rồi căn đúng thời cơ, trùm tấm rèm giường lên đầu con quái vật.

Khi con quái vật bị màn giường che khuất tầm nhìn, Lục Tây liền nhân cơ hội này cầm kiếm, nhảy từ trên xà nhà xuống, định đâm thẳng kiếm vào đầu con quái vật này, cho dù nó có bất tử, nhưng nhận kiếm này hẳn cũng sẽ bị trọng thương!

Nhưng không nghĩ tới, mũi nhọn của thanh kiếm mới cắm được vào đầu quái vật được hai tấc, nó đã lắc đầu kịch liệt khiến thân kiếm "keng" một tiếng, lập tức gãy thành hai đoạn, Lục Tây đang ngồi trên đỉnh đầu quái vật cũng bị nó hất ra một đoạn.

Chiêu này thật sự đã hao hết khả năng của cậu rồi, nhìn con quái vật đang gấp gáp tấn công về phía cậu, Lục Tây nắm chặt thanh kiếm trong tay, trả thù nghĩ, cho dù bị ăn cũng phải dùng kiếm chọc nát miệng nó ra mới được.

Một mùi hôi ập đến, một cơn gió lạnh bắt đầu nổi lên từ bốn phía, thổi đến mức đầu óc của Lục Tây cũng tán loạn hết cả.

"Ta vừa mới đi một chút mà ngươi đã chật vật như vậy sao. Vô dụng như vậy mà dám thích ta à?"

Lục Tây quay đầu về nơi phát ra tiếng nói, liền thấy Sướng Vãn đang cầm kiếm đứng một bên đè lên người con quái vật, nhìn ăn cầm kiếm rất nhẹ nhàng, nhưng con quái vật lại đang run rẩy như đang bị một sức mạnh nào đó trói buộc.

Sướng Vãn nhìn nó mỉm cười: "Muốn sống sao?"

Con quái vật tựa hồ nghe hiểu hắn nói gì, các chi nhẹ nhàng gõ như đang nói đúng. Sướng Vãn lật kiếm khẽ cãi cằm con quái vật, nó cũng dần dần bình tĩnh lại mà yên lặng như được xoa dịu. Nhưng ngay lúc này, trong tay Sướng Vãn lại xuất hiện một làn khói đỏ, hắn nâng tay chém một nhát, xé toạc bụng, đâm thẳng vào tim con quái vật.

Lục Tây phía dưới cũng không kịp phòng ngừa mà bị phun một thân máu đen.

Trong làn khói đỏ, cậu nhìn thấy Sướng Vãn đang cầm một quả tim màu đen của con quái vật, hắn lôi nó ra cho con quái vật nhìn thấy, nhẹ giọng như đang dạy dỗ một đứa trẻ: "Thật đáng tiếc, nếu ngay từ đầu ngươi đã ngoan ngoãn nghe lời thì đã không như vậy rồi. Bây giờ ngươi có hối hận không, Thương Cơ?"

Sướng Vãn đập nát quả tim đỏ tươi ngay trước mặt quái vật, một con rết to bằng ngón tay cái chui ra khỏi đám thịt nát tươm kia.

Sướng Vãn vứt tất cả xuống đất, nhấc chân đạp nát con rết nhỏ hơn kia, mỉm cười: "Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info