ZingTruyen.Info

Dm Chay Tron Bang Cach Yeu Duong Trong Game Kinh Di Edit

Chương 53: Phó bản 3 – "So với quỷ còn đáng sợ hơn!"

Edit: Meii.

Đối mặt với ánh mắt của Tống Thành Ngọc, sau lưng Lục Tây bỗng lạnh buốt, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

Mãi đến khi tiếng của Sướng Vãn vang lên bên ngoài cửa, Lục Tây mới chậm rãi há miệng, nhưng cậu còn chưa kịp phát ra âm thanh nào đã thấy Tống Thành Ngọc rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cậu đừng lên tiếng.

Cửa phòng bị gõ vang, giọng nói trong trẻo dễ nghe của thiếu niên vang lên, như dòng sông chảy ra từ khe núi: "Tông chủ! Sư phụ! Đại sư thúc nói đã làm cơm xong, bảo ta đến báo các ngươi xuống lầu ăn sáng!"

Giọng nói nhẹ nhàng, nghe không hề giả tạo, thế nhưng sau khi nghe những lời của Tống Thành Ngọc nói, Lục Tây càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.

Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Rõ ràng là Tống Thành Ngọc đang ám chỉ hắn, thế lực tà ma đang ẩn giấu bên trong bọn họ.

Chúng đệ tử của Quy Mộng Tông đều xuất phát từ núi Thương Lan, thân phận đều vô cùng rõ ràng. Chỉ có mình Sướng Vãn là được bọn họ nhặt ở giữa đường núi hoang vu, nếu bên trong bọn họ có gian tế, thì Sướng Vãn chính là hiềm nghi lớn nhất.

Hơn nữa, hình ảnh lúc hắn đánh nhau cùng con quái vật mặt người thân rết kia, cũng có thể thấy công lực của hắn rất mạnh. Bỗng nhiên một người như vậy xuất hiện thật sự rất đáng nghi.

Cứ cho là hắn có cảm tình với Tống Thành Ngọc, muốn gia nhập Quy Mộng Tông để tiếp cận y nên mới nhân lúc bọn họ xuống núi mà tự treo lên cây đi chăng nữa, thì tại sao không phải là lúc khác, mà lại đúng lúc bọn họ chuẩn bị đến Bạch Nguyệt Thành chứ?

Những chuyện này quả thực quá trùng hợp.

Lục Tây thấy Tống Thành Ngọc không nói gì, chỉ đành trả lời: "Biết rồi, ngươi mau nhanh chân đi xuống dùng bữa cùng bọn họ đi, ta và tông chủ còn có chuyện phải bàn, lát nữa bọn ta xuống sau.

Bóng dáng người cửa hơi quơ quơ một chút, rồi đáp: "Vâng, sư phụ."

Nhìn bóng người ngoài cửa dời đi, Lục Tây mới chậm chạp thở ra, nhưng cậu lại có chút nghi hoặc, thấp giọng hỏi Tống Thành Ngọc: "Nhưng chẳng phải là ma quỷ vô hình sao, nếu như hắn là thế lực tà ma đó, thì tại sao hắn lại có bóng chứ?" Cậu dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng mà hắn cũng không phải là người."

Dù sao thì là người thì cần gì hút dương khí của người sống chứ?

Tống Thành Ngọc: "Có lẽ là thứ so với quỷ còn tà ma hơn."

Bả vai của Lục Tây khẽ run lên, thứ còn tà ma hơn cả quỷ, không phải đó là nội dung của nhiệm vụ thứ ba sao. Không ngờ lại có manh mối nhanh như vậy, chẳng lẽ thứ so với quỷ còn đáng sợ hơn chính là Sướng Vãn?

Lục Tây kiếm lại cảm giác kích động của mình, vội hỏi: "Đó là gì?"

Tống Thành Ngọc: "Ta biết, nhưng ta không thể nói cho ngươi được."

Nghe lời này, Lục Tây liền ngơ người; "Phải giữ bí mật với ta sao?"

"Không phải." Vẻ mặt của Tống Thành Ngọc vẫn lạnh lùng như vậy, quả thực không có ý úp úp mở mở: "Tên của thứ này không thể nói ra miệng được, nếu ta nói cho ngươi, chẳng những ta sẽ bị nguyền rủa, mà ngươi cũng bị ảnh hưởng."

Tống Thành Ngọc bình tĩnh nói, nhưng Lục Tây lại sợ đến mức lông tơ dựng ngược lên, sự nghi hoặc trong lòng cũng tăng lên rất nhiều.

Rốt cuộc thì Sướng Vãn là cái gì chứ, tại sao nhắc đến tên sẽ bị nguyền rủa, vốn ban đầu cậu còn cho rằng tên nhóc con kia chỉ là một lệ quỷ có oán khí nặng mà thôi, xem ra là cậu đã xem nhẹ hắn rồi.

Có lẽ là bị những lời của Tống Thành Ngọc ảnh hưởng mà khi dùng bữa sáng, Lục Tây càng để ý Sướng Vãn hơn, khi múc cháo lên, ánh mắt cậu cứ vô tình liếc hắn, mà trùng hợp là lần nào cũng bị hắn bắt được. Đối diện với ánh mắt cười như không cười kia, Lục Tây sợ đến mức ba hồn bảy vía chạy mất, lại nhanh chóng cúi đầu vùi mặt vào chén cháo, vô cùng chuyên chú múc từng thìa cháo không có mấy hạt gạo.

Hai ngày sau, lương thực mà mọi người mang theo đã không còn bao nhiêu, mọi thứ đều dựa vào Tống Thành Ngọc lấy lương thực và vật dụng hàng ngày trong túi Càn Khôn của y ra cho mọi người dùng. Nếu mười ngày sau, bọn họ không đánh thắng được trận chiến kia, chỉ sợ cũng sẽ bị con quạ đen kia cắp một bàn tay đi ra ngoài, rơi vào kết cục tất cả đều chết.

Mà Lục Tây cũng thế, nếu đêm trăng tròn, cậu không thể thoát khỏi Bạch Nguyệt Thành, vậy thì nhiệm vụ thứ hai sẽ thất bại, cậu cũng sẽ phải chết.

Chỉ còn mười ngày, thắng bại đều phụ thuộc vào ngày đó, thời gian cấp bách, cho dù rất mệt mỏi, mọi người cũng không dám chậm trễ. Ban ngày, họ sẽ nhân lúc giữa trưa, khi dương khí mạnh nhất mà đi ra ngoài bố trí bùa chú cho Huyền Âm trận, sau khi trở về liền nhanh chóng luyện công luyện kiếm, mỗi ngày đến giờ Tý mới về phòng nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay, vết thương trên vai của Lục Tây cũng đã khôi phục lại, chỉ là khi cầm kiếm, cánh tay cậu vẫn có chút run rẩy, tuy rằng Tống Thành Ngọc nói đây là do vết thương của cậu chưa lành hẳn, đây là chuyện bình thường, nhưng Lục Tây vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Dù sao thì khi ra chiến trường, quái vật cũng đâu vì cậu bị thương mà tha cho cậu một mạng. Lúc này, mọi sự an ủi hay thương hại đều vô dụng, chỉ khi bản thân cậu mạnh lên, mới có thể có được cơ hội sống.

Tối đó, khi mọi người đang luyện kiếm, thanh kiếm trong tay Nhị Thập Tam bỗng văng ra ngoài, nếu không phải Lục Tây nhanh chân bay lên đá thanh kiếm kia đi thì đầu của Đại sư huynh phía đối diện đã chảy đầu máu rồi.

Nhìn cảnh tượng kinh hồn này, Nhị Thập Tam lập tức bị dọa đến mềm tay, đối mặt với vẻ mặt hung ác của Đại sư huynh, cậu nhóc chỉ có thể nức nở mà ôm chặt đầu.

Lục Tây đi đến, nhặt thanh kiếm lên rồi đưa cho cậu nhóc.

Nhị Thập Tam cúi đầu không nhận lấy thanh kiếm: "Mạnh sư huynh, ta không dám dùng kiếm nữa đâu, ta sợ...."

Giọng nói của Lục Tây lạnh lùng: "Không muốn chết thì cầm lấy."

Nhị Thập Tam sụt sịt cầm thanh kiếm, lúc này, Lục Tây mới nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc: "Đệ mới dùng kiếm chưa lâu, kiếm pháp không thuần thục là bình thường, nhưng đệ phải nhớ rõ một điều, điều quan trọng nhất của dùng kiếm không phải là đâm chính xác, cũng không phải chém thật mạnh, mà là không thể để kiếm rời khỏi tay mình. Một khi kiếm rời khỏi tay, điều đó đồng nghĩa với việc đệ mất đi vũ khí bảo vệ chính mình, chẳng khác nào đệ từ bỏ cơ hội chạy trốn của mình cả. Thế nên, bất luận là trong tình huống nào thì thanh kiếm này cũng đã gắn liền với sinh mạng của đệ, kiếm còn thì người còn, trừ khi rơi vào tình huống bất khả kháng."

Hai mắt Nhị Thập Tam đẫm lệ mà gật đầu, thấy Lục Tây cười với mình, trong lòng lập tức mây tan sương tạnh, thì ra Mạnh sư huynh không tức giận với cậu nhóc nha!

Cậu nhóc nhanh chóng dùng tay áo lau nước mắt mình: "Nhưng ta quá ngốc, không có cách nào luyện tốt được."

Lục Tây rút trường kiếm của bản thân ra: "Có thể vượt qua cuộc thi nhập môn của Quy Mộng Tông chứng tỏ đệ rất thông minh, ánh mắt nhìn người của sư phụ từ trước đến giờ luôn rất tốt. Rút kiếm đi, nếu chỗ nào không hiểu, ta sẽ dạy cho đệ." (Meii: Dù rấc cảm động nhưng tui bỗng nghĩ đến cảnh Nhị Thập Tam oánh thắng bé Tây :> xin lũi tui khún nẹn quá :>)

Nhị Thập Tam mới chỉ được nhận kiếm từ Đại sư huynh mấy ngày thôi, dù sao thì cậu nhóc cũng mới nhập tông chưa lâu. Nhưng sau một hồi quan sát, Lục Tây phát hiện tư chất của cậu nhóc này vượt xa so với những gì cậu nghĩ, tuy không phải kiểu nói một hiểu ba, nhưng mỗi chiêu thức, cậu nhóc chỉ cần xem ba lần là đã có thể bắt chước được rồi.

Năng lực bắt chước này có thể nói là trăm người mới tìm được một.

Sướng Vãn cũng được phát một thanh kiếm, thế nhưng hắn vẫn chậm rì rì mà dựa vào một thân cây khô, đứng ở chỗ tối nhìn chằm chằm vào bóng người của Lục Tây và Nhị Thập Tam, giữa chân mày hiện lên một cỗ hung ác nham hiểm. Đến khi Nhị Thập Tam luyện chiêu Bình Sa Lạc Nhạn, cậu nhóc không đứng vững mà suýt ngã, may mà có Lục Tây đỡ được, trường kiếm trong tay Sướng Vãn liền quay cuồng, một ánh sáng hồng hồng bay quanh kiếm như những đóa hoa.

Hắn nắm lấy chuôi kiếm, đi về phía hai người kia. Oán khí trên người hắn mau chóng biến mất, hắn đứng sau Lục Tây, vươn tay túm tay áo cậu: "Sư phụ, ta cũng có mấy chỗ không hiểu, người dạy ta đi."

Dứt lời liền mở to đôi mắt đáng thương nhìn cậu, đôi mắt như hồ nước mùa thu, nốt lệ chí nơi khóe mắt như một giọt nước mắt chảy ngược, giọng nói của hắn cũng vô cùng đáng thương, giống như sợ Lục Tây đánh hắn vậy.

Lục Tây chua đến ê răng, quay đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi bắt đầu luyện kiếm từ khi nào?"

Sướng Vãn nhẹ nhàng giữ tay cậu: "Đã luyện từ mấy ngày trước, nhưng đệ tử ngu dốt vẫn luôn không đánh được, chỉ có thể quấy rầy sư phụ." Dứt lời còn nhìn về phía Nhị Thập Tam: "Tiểu sư phúc không ngại ta quấy rầy chứ?"

Không biết tại sao, mỗi lần Nhị Thập Tam bị Sướng Vãn nhìn chằm chằm đều có cảm giác sởn tóc gáy, đặc biệt là từ sau khi nhìn thấy hình ảnh hắn và Mạnh sư huynh thân mật ở trên giường, mỗi lần thấy hắn, cậu nhóc càng cảm thấy không tự nhiên.

Lúc này, bị Sướng Vãn nhìn như vậy, đầu óc lại càng trống rỗng, cậu nhóc vội vàng xua tay: "Không ngại, không ngại, hai người luyện đi, ta đi, ta đi luyện kiếm đây." Dứt lời, liền nhạy đến chỗ khác, thất tha thất thiểu mà đâm vào Đại sư huynh.

Lục Tây quay đầu nhìn vẻ giảo hoạt như hồ ly của Sướng Vãn, chỉ thấy gân xanh trên thái dương căng chặt.

Lúc này, cậu vừa tức vừa sợ tên nhóc này.

Lục Tây kéo hắn đến chỗ vắng: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Sướng Vãn xoay cổ tay, lưỡi kiếm của hắn đặt lên cổ Lục Tây: "Muốn sư phụ dạy ta luyện kiếm nha."

Lục Tây hừ cười một tiếng, dùng kiếm của mình đẩy kiếm của hắn ra; "Ngươi còn cần ta dạy sao? Có khi ngươi còn đủ sức đánh cả đám ở đây ấy chứ."

Lục Tây xoay người định đi, nhưng Sướng Vãn đã nhanh chóng ôm lấy cổ từ phía sau, căm đặt lên vai cậu, bộ dạng cười tủm tỉm nhưng lời nói lại khiến người ta không rét mà run: "Quên những gì ta nói lúc trước rồi sao? Nếu muốn thích ta, chỉ được đối tốt với mình ta mà thôi, nếu ngươi cứ liên tục khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, ta cũng không dám đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu. Vốn ta cũng rất thích tiểu sư thúc, chỉ cần ngươi đừng làm chuyện dư thừa gì."

Lục Tây bị hắn giữ nơi yếu ớt nhất, muốn tránh thoát nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đối mặt với tên nhóc não tàn siêu cấp tự luyến này, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài: "Ta nói rồi, một ngày làm thầy cả đời làm cha, tình cảm của ta đối với ngươi chính là tình phụ tử, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy."

"Phụ thân sao?" Sướng Vãn nhìn chằm chằm Lục Tây, thò mặt đến gần, trong mắt lóe một tia ánh đỏ: "Ngươi còn muốn làm cha ta?"

Lục Tây nghĩ thầm, ta không cần tên nghiệt tử như ngươi đâu.

Nhưng nhìn vẻ tức giận của Sướng Vãn, Lục Tây bỗng có cảm giác sảng khoái khi báo được thù, cậu mỉm cười, cố ý gọi một tiếng: "Đại nhi tử!"

Không ngờ cậu dám gọi như vậy, Sướng Vãn đen mặt một lúc, cuối cùng cũng bị Lục Tây chọc cho tức cười.

Hắn giữ chặt bả vai cậu, trở tay ấn người cậu xuống đất, hắn dùng một tay giữ chặt hai tay Lục Tây lên đỉnh đầu, rồi chậm rãi cúi xuống sát người cậu, sau đó nhẹ nhàng thổi khí bên tai cậu: "Hăng hái như vậy sao, có phải ngươi muốn bị hút dương khí nữa?"

Nhìn gương mặt của Sướng Vãn gần trong gang tấc, Lục Tây theo phản xạ có điều kiện mà mềm eo, cậu trừng mắt, bỗng nhiên hô lớn: "Tông chủ!"

Sướng Vãn ngăn cậu lại, cúi người cắn lên môi dưới cậu một cái: "Định lừa ta bằng trò cũ rích này sao?"

Thế nhưng, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của Tống Thành Ngọc vang lên từ phía sau: "Đứng dậy!"

Động tác của Sướng Vãn cứng đờ, còn Lục Tây bị đè phía dưới thì vô tôi chớp mắt.

Nhìn ta làm gì, ai bảo ngươi không tin!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info