ZingTruyen.Com

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 52: Phó bản 3 - Thành chủ.

Meii0106_

Chương 52: Phó bản 3 – Thành chủ.

Edit: Meii.

Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay không mà giấc ngủ lần này của Lục Tây rất sâu, khi cậu mở mắt ra đã không thấy ai ở bên cạnh nữa, cậu thử hoạt động gân cốt một chút, phát hiện cảm giác đau đớn ở bả vai đã giảm bớt đi không ít, Lục Tây cởi áo mình ra nhìn lại, thấy vết thương trên vai vẫn rướm máu hôm qua, hôm nay đã bắt đầu kết vảy lại.

Tốc độ khôi phục như này có quá nhanh không?

Lục Tây nhanh chóng xem lại ba viên thuốc của hệ thống, lại thấy viên Sinh Cơ Hoàn vẫn còn đó, cậu cũng không vô thức ăn mất viên thuốc này.

Chẳng lẽ Sướng Vãn đã giúp cậu xử lý vết thương trong lúc cậu đang say ngủ sao? Tên nhóc này mà tốt bụng vây á? Lúc hắn hút dương khí tối qua, hắn còn hút đến mức suýt khiến cậu vĩnh biệt cõi đời cơ mà, cho dù hắn có giúp cậu xử lý vết thương thì cũng chẳng bù đắp được những gì cậu đã phải chịu đâu.

Thôi kệ, cậu sang xem Tống Thành Ngọc thế nào rồi đã. Nhiệm vụ tiếp theo chính là thoát khỏi Bạch Cốt Thành vào đêm trăng tròn, nếu như Tông chủ mà nghẻo trước, còn lại mất tên đệ tử ngu ngốc này thôi thì khác gì tặng mang cho con quái vật đâu.

Lục Tây đi giày vào rồi đẩy cửa ra, liền thấy Sướng Vãn đang đứng yên trong viện không nhúc nhích như một bức tường. Lục Tây đang tự hỏi không hiểu hắn đang làm cái quái gì, cậu vòng qua hắn đi được hai bước liền thấy Nhị Thập Tam đang đứng đối diện Sướng Vãn.

Nhìn thấy Lục Tây, vẻ quẫn bách trên mặt Nhị Thập Tam mới giảm đi một chút như nhìn thấy cứu tinh, cậu nhóc chạy nhanh vẫy tay cậu cậu: "Mạnh sư huynh!"

Lục Tây đi nhanh qua, Nhị Thập Tam cũng chạy vòng qua Sướng Vãn chạy đến chỗ cậu, cậu nhóc đưa thuốc trị thương cho cậu: "Tối qua ta nghe Đại sư huynh nói huynh bị thương, Mạnh sư huynh à, huynh không sao chứ?"

Lục Tây nhận lọ thuốc trong tay cậu nhóc, lọ thuốc vẫn mang theo hương quần áo nhàn nhạt, chứng tỏ cậu nhóc đã bảo quản rất kỹ rồi mới đưa cho cậu. Cậu cười cười, vừa định trả lời liền cảm thấy vai trái trầm xuống, quay đầu thì thấy Sướng Vãn đang khoác tay lên vai mình.

Sướng Vãn nhìn Nhị Thập Tam, cong miệng: "Tối qua ta đã giúp sư phụ bôi thuốc rồi, vết thương của sư phụ đã không còn gì đáng lo, có ta ở đây, không cần tiểu sư thúc phải lo lắng." Nói xong liền lấy bình thuốc trong tay Lục Tây, xong ném lại cho Nhị Thập Tam.

Nhị Thập Tam luống cuống bắt lại lọ thuốc, nhìn Mạnh sư huynh đang dùng sức gạt tay của Sướng Vãn ra, nhưng Sướng Vãn chỉ cười tủm tỉm, dí sát miệng vào tai Mạnh sư huynh, nói nhỏ vài câu.

Nhìn động tác thân mật của hai người, Nhị Thập Tam không nhịn được mà nghĩ đến chuyện tối qua, cậu nhóc cầm bình thuốc, vẻ mặt đáng thương nhìn Lục Tây: "Vậy sư huynh à, ta đi trước đây, huynh bảo trọng nha...."

Lục Tây: "Hả, mới đấy đã đi rồi sao? À đúng rồi, trong hành lý của ta có một ít ô mai đó, đệ lấy một ít đi."

Nhị Thập Tam vừa định gật đầu, lại thấy ánh mắt cười như không cười của Sướng Vãn, lập tức rũ mắt xuống: "Không, không được đâu, ta phải đi luyện công đây, không thì Đại sư huynh lại mắng ra lười biếng mất."

Nói xong liền chạy biến như đang trốn tránh điều gì đó.

Nhìn bóng dáng trốn nhanh thư thỏ của cậu nhóc, Lục Tây nghi ngờ nhìn Sướng Vãn: "Có phải ngươi nói linh tinh gì với hắn không?"

Sướng Vãn: "Sáng sớm hắn đã đứng ở kia rồi, ấp a ấp úng không nói được câu gì, sao lại thành ta nói cái gì rồi? Hơn nữa, có muốn trách thì chỉ có trách ngươi mà thôi."

Lục Tây nhăn mày: "Tại sao lại trách ta?"

Sướng Vãn bỗng ghé sát vào tai cậu, nói nhỏ: "Trách ngươi tối qua kêu quá lớn."

Lục Tây quay đầu nhìn bóng Sướng Vãn đang đi vào phòng, vẻ mặt mờ mịt không hiểu nổi.

Cậu kêu lúc nào cơ?

Lục Tây xoay người đi đến phòng của Tống Thành Ngọc, không nghĩ đến vừa mới lên tầng hai đã gặp Đại sư huynh đang đi xuống, mặt gã đen xì, đằng đằng sát khí như hổ rình mồi mà tiến đến gần cậu, khiến Lục Tây nhanh chóng nghiêng người, định nhường đường cho gã.

Nhưng không ngờ Đại sư huynh lại dừng lại trước mặt cậu, gằn giọng nói: "Sư phụ tìm ngươi."

Lục Tây: "À."

Đại sư huynh nhướng mày: "Ngươi còn đứng đây là gì, không mau đi đi."

Lục Tây: "Ngươi chắn đường như thế này thì ta đi sao được?"

Chiếc cầu thang này vốn đã nhỏ hẹp, dáng người lưng hùm vai gấu của Đại sư huynh đã chiếm hết đường đi rồi, ngay cả người nhỏ như Nhị Thập Tam cũng chẳng đi qua vừa ấy chứ, huống chi một thanh niên như Lục Tây.

Lúc này, Đại sư huynh mới miễn cưỡng nghiêng người sang một bên, tránh cho Lục Tây một khoảnh trống. Ngay lúc Lục Tây nghiêng người chen qua, gã liền cố ý huých vai vào người cậu một cái.

Lục Tây cạn lời liếc gã một cái, sau đó gõ cửa phòng Tống Thành Ngọc rồi đi vào.

Vừa đẩy cửa ra, cậu đã thấy Tống Thành Ngọc ngồi trước bàn, vẻ mặt nhợt nhạt không có biểu cảm gì, chỉ có đôi môi trắng bệch làm lộ sự suy yếu của y. Vừa thấy Lục Tây, Tống Thành Ngọc lập tức buông chén trà trong tay xuống: "Nghe nói tối qua ngươi cũng bị thương, thế nào rồi?"

Không ngờ Tống Thành Ngọc gọi cậu đến chỉ để nói chuyện này.

Nhưng Lục Tây vẫn cảm giác có chỗ nào kỳ lạ.

Cậu thấy Tống Thành Ngọc chỉ vào cái ghế trước mặt y, Lục Tây chỉ có thể thuận theo mà ngồi xuống, sau đó sờ soạng bả vai mình một chút: "Tối qua ta đã bôi thuốc rồi, cũng không sao cả, sư phụ đừng lo. Nghe nói tối qua sư phụ bị trọng thương, nhưng đệ tử lại chỉ quan tâm đến vết thương của mình, không đến chăm sóc cho sư phụ, đệ tử cảm thấy rất hổ thẹn."

Lục Tây đoán theo tâm trạng của Mạnh Dư Huyền, cố gắng làm cho lời mình nói thâm tình một chút, đừng để lộ quá nhiều sơ hở. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy Tống Thành Ngọc bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt trong suốt dừng trên người cậu như nhìn rõ cậu đang nghĩ gì.

Tống Thành Ngọc: "Vẫn còn giận ta sao?"

Lục Tây: ".... Ý của sư phụ là sao?"

Chưa đợi Lục Tây phản ứng được tình huống đang xảy ra, cậu đã cảm nhận được tay mình ấm lên, cúi đầu liền thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng của Tống Thành Ngọc đang đặt lên tay mình. Hành động ám chỉ này khiến Lục Tây sửng sốt, cậu định rụt tay lại.

Nhưng tay của Tống Thành Ngọc cũng dùng sức hơn, như muốn phân cao thấp cùng cậu, y đem tay cậu ấn chặt lên bàn.

Lục Tây đau đến mức răng cũng run lên: "Sư phụ à, người...."

Nếu là người khác làm ra hành vi này, chắc chắn sẽ bị coi là tên biến thái nhưng người này lại là Tống Thành Ngọc tiên phong đạo cốt không nhiễm hồng trần, dù có làm gì nhưng sắc mặt y vẫn không đổi, dáng vẻ nghiêm chính khiến người khác khó có thể đặt chữ "quấy rối tình dục" này lên người y được.

Nhưng y nắm tay cậu làm gì??

Tống Thành Ngọc lẳng lặng nhìn Lục Tây đang cố gắng rút tay ra khỏi tay mình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó nói lên lời, y mở miệng: "Vậy thì sư phụ xin lỗi những chuyện trước kia, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?"

Động tác của Lục Tây hơi dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn y: "...." Sao càng ngày cốt truyện càng khó hiểu thế?

Nhưng cho dù không hiểu, thì cũng vẫn phải diễn!

Lục Tây cười khổ một tiếng: "Sư phụ nói lời này khác gì đang mắng ta đại nghịch chứ, ngài không cần phải xin lỗi ta đâu."

Cậu vừa nói vậy, bàn tay đang nắm lấy tay cậu khẽ run lên, cũng không biết y đang suy diễn đến đâu rồi. "Xem ra ngươi không muốn tha thứ cho ta." Nói xong còn cười buồn, sau đó, y buông bàn tay của Lục Tây ra, tự lẩm bẩm một mình: "Cũng phải, hành động của ta quả thực không xứng làm sư phụ ngươi."

Lục Tây: "...."

Không phải chứ đại ca, ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng đa sầu đa cảm như vậy chứ?

Hai người ngồi đối mặt với nhau, nhìn nhau không nói gì, mãi cho đến khi Lục Tây mở miệng nhắc đến chuyện y bị trúng độc: "Sư phụ, nghe nói tối qua các sư huynh đệ bận rộn chăm sóc người đến nửa đêm, thân thể người đã đỡ chưa, nếu có việc gì cần đệ tử hỗ trợ, người cứ nói."

Tầm mắt Tống Thành Ngọc liếc qua vết thương chỗ hổ khẩu, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Lục Tây trộm liếc vết thương giữa ngón cái và ngón trỏ của y, miệng vết thương cũng đã kết vảy, nhưng xung quanh lại hiện lên những đường mạch máu rõ ràng màu xanh đen, những đường vân máu chạy dài từ vết thương đến hết bàn tay y.

Nghĩ đến lời của Sướng Vãn hôm qua, Lục Tây có chút lo lắng: "Sư phụ à, tay người...."

Chưa đợi cậu dứt lời, Tống Thành Ngọc đã ngắt lời: "Ta quyết định vào đêm trăng tròn mười ngày sau sẽ bày Âm Huyền đại trận xung quanh Bạch Nguyệt Thành, vây con quái vật kia ở trong. Vì kỳ trăng non tiếp theo sợ cũng là lúc nó trưởng thành, một khi nó luyện đủ chín chín tám mươi mốt ngày, tu vi của nó sẽ tăng đến nghiêng trời lệch đất, chỉ sợ ngay cả thượng tiên cũng không làm gì được nó. Chuyện này phải tốc chiến tốc thắng, một khi để nó thoát được, chỉ sợ hậu họa khôn lường."

Nghe Tống Thành Ngọc miêu tả, Lục Tây không khỏi có chút hoài nghi, quái vật này thật sự đáng sợ như vậy sao?

Tối qua khi nó đánh nhau với Sướng Vãn, tên nhóc kia đã dễ dàng chém đứt một nửa tay chân của nó mà. Tuy rằng Sướng Vãn nói hắn không phải là quỷ, nhưng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, nhiều nhất cũng chỉ là lệ quỷ hơi nhiều oán khí thôi, cũng không phải yêu tinh linh tinh gì đó, nhìn kiểu gì cũng không thể đánh đồng với một quái vật cấp Đại La Kim Tiên được chứ?

Chẳng lẽ Tống Thành Ngọc đánh giá sai rồi?

Tuy rằng Lục Tây vẫn hoài nghi trong lòng, nhưng cũng không thể nói tát vào mặt Tống Thành Ngọc được. Dù sao thì Tống Thành Ngọc cũng mới bị quái vật làm bị thương, mà bây giờ cậu lại bảo con quái vật kia chỉ là bữa ăn sáng thôi, không phải gián tiếp chửi người ra là miệng cọp gan thỏ sao?

Như vậy không tốt lắm đâu.

Sau khi Lục Tây chuẩn bị lại tâm lý cho thật tốt, cũng nói cho Tống Thành Ngọc một chuyện: "Thật ra con quái vật mặt người thân rết trong địa cung kia không chỉ có một con đâu."

Không đợi Lục Tây kể lại tình huống tối qua ở địa cung, Tống Thành Ngọc đã nói với giọng đoán được: "Con còn lại hẳn là con đực rồi."

Lục Tây hơi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại cảnh đánh nhau hôm qua, phát hiện con quái vật mà bọn họ nhìn thấy lúc mới vào cung điện nhỏ hơn một chút, da trên mặt cũng khá láng mịn, quan trọng là vành tai của nó còn đeo một trang sức hình tròn vàng rực rỡ, đúng là kiểu trang sức mà phụ nữ hay đeo.

Mà con quái vật đánh nhau cũng Sướng Vãn thì to hơn, làn da cũng ngăm đen thô ráp, đối lập rõ ràng như vậy, hẳn là một nam một nữ.

Nhưng tại sao Tống Thành Ngọc lại biết chuyện này? Rõ ràng lúc đó hắn đã ngất rồi mà.

Không ngờ, chuyện Tống Thành Ngọc nói sau đó càng đáng ngạc nhiên hơn.

Y nhìn về phía Lục Tây: "Sau tai của con rết kia còn xăm một hình trăng non, theo sách cổ ở Bạch Nguyệt Thành ghi lại, thành chủ của Bạch Nguyệt Thành được tiên tri là 'Thần mặt trời', còn thành chủ phu nhân là 'Thần mặt trăng', sau khi thành hôn, sau tai của bọn họ sẽ xuất hiện hình ảnh mặt trăng mặt trời để chứng thân."

Nghe xong những lời này, Lục Tây thật sự há hốc mồm, cậu không ngờ trong lúc nguy cấp như vậy, Tống Thành Ngọc không hề hoảng loạn, trước mặt chính là cái mồm há to của quái vật rồi mà y vẫn có tư tâm mà quan sát xem sau tai quái vật có hình xăm hay không?!

Nhưng nếu đúng như vậy, thì con quái vật cái kia chính là thành chủ phu nhân của Bạch Nguyệt Thành này, còn con đực kia, chính là thành chủ của Bạch Nguyệt Thành sao?

Việc này thật sự rất kì cục, rốt cuộc thì dưới tình huống nào mà hai người kia mới không muốn làm người nữa mà chọn đi theo con đường quái vật bò sát như vậy chứ?

Tống Thành Ngọc: "Hơn nữa, trước mắt còn có một chuyện ta chưa xác minh được. Nếu chỉ dựa vào khả năng của người thường, làm sao có thể bố trí được trận phong thủy lớn vây khốn nhiều âm sát như vậy được. Ta lo rằng trong Bạch Nguyệt Thành này còn cất giấu một thế lực tà ma đáng sợ hơn."

Ngay khi Tống Thành Ngọc liếc mắt nhìn cậu, Lục Tây theo bản năng mà co rút đầu lưỡi: ".... Thế lực tà ma nào..."

Tống Thành Ngọc: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com