ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 50: Phó bản 3 - "Ngươi chỉ được đối tốt với mình ta."

Meii0106_

Chương 50: Phó bản 3 – "Ngươi chỉ được đối tốt với mình ta."

Edit: Meii

Lúc nãy đánh nhau khiến chiếc nến mỡ dê của Lục Tây bị quăng đâu đó trên mặt đất, cậu dựa vào vách tường, lấy một cây nến khác từ tròng ngực ra, đang định đốt chiếc nến lên, nhưng ngay khi ánh lửa vừa bốc cháy, cậu liền nghe thấy phía đối diện truyền đến một tiếng: "Tắt nến đi!"

Âm thanh tê liệt, mang theo một trận gió gào thét qua khiến Lục Tây giật này mình, cậu nhanh chóng thổi tắt ngọn nến trên tay. Bốn phía xung quanh lâm vào một mảnh hắc ám.

Trong bóng đêm, mất đi thị giác khiến các giác quan còn lại đều bị phóng đại vô hạn, Lục Tây cảm thấy ngoại trừ vết thương ở vai ra thì chỉ còn tiếng đánh nhau của Sướng Vãn và con quái vật kia. Âm thanh kia lúc xa lúc gần, có lẽ phạm vi ảnh hưởng của trận đánh này rất lớn, mỗi lần vũ khí của họ va chạm vào vách tường đều phát ra những tiếng động vô cùng chói tai, đến mức phía trên cung điện đã bắt đầu rơi xuống một ít cát vụn cùng sỏi.

Dần dần, quái vật và Sướng Vãn đánh nhau ở nơi xa hơn, cách Lục Tây khá xa, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng hồng lóe qua lóe lại, dù sao thì cũng không chỉ có một con quái vật, Lục Tây chậm rãi vịn tường đứng lên, cảm thấy vẫn nên đuổi theo Sướng Vãn thì hơn.

Nhưng chờ đến khi cậu vịn tường đi đến cuối con đường, ánh sáng hồng kia bỗng nhiên biến mất, Lục Tây dừng chân lại, dường như trái tim cậu cũng dừng lại ngay khoảnh khắc đó.

Ngay lúc cậu đang do dự có nên đi tiếp hay quay lại, bỗng bả vai trái của cậu bị một bàn tay bắt lấy.

"Không phải ta đã bảo người đợi ta ở đằng kia sao, chạy ra đây làm gì?"

Nghe thấy giọng nói của Sướng Vãn, Lục Tây cũng nhẹ nhàng thở ra, "Ta đã điểm huyệt cho máu ngừng chảy rồi, hơn nữa, ta thấy người càng ngày đánh càng xa, nên...."

Sướng Vãn: "Lo lắng cho ta nên đuổi đến đây sao?" Nói xong, ngữ khí còn có một ý cười khó mà che giấu hết: "Cứ phải thể hiện ân cần rõ ràng thế sao."

Lục Tây: "....." Là ngươi tự mình lừa người quá đi.

Không đợi Lục Tây giải thích hiểu lầm, khóe miệng Sướng Vãn đã cười cười, bỗng nhiên hắn nhận ra mình đã quên mất cái gì, vội vàng nhìn quanh, hỏi Lục Tây: "Tông chủ đâu?"

Lúc này, Lục Tây mới giật mình nhớ tới: "Vừa rồi không phải ngươi vẫn ôm hắn sao, sau ngươi lại đi đánh nhau với quái vật mà, ngươi thả hắn ở đâu rồi?"

Sắc mặt Sướng Vãn biến đổi, hai người nhìn nhau, rồi lập tức hóa thành một ánh sáng hồng chạy đến nơi vừa rồi họ dừng lại. Lục Tây thấy Sướng Vãn bỗng nhiên biến mất, cũng vội vàng chạy đến chỗ vừa rồi.

Khi trở lại chỗ cũ, cậu đã thấy Sướng Vãn đang nhíu mày nhìn một cái bàn trống không, Lục Tây đi qua ngồi xổm xuống liền thấy xung quanh có rất nhiều dấu chân lộn xộn.

Lục Tây cần thận quan sát một hồi, nói với Sướng Vãn: "Là bọn Đại sư huynh mang đi, những dấu chân này đều đi giày, chắc chắn không phải do quái vật để lại."

Sướng Vãn đứng bên cạnh không nói gì, nhưng nhìn qua sắc mặt hắn cũng không tốt, Lục Tây mở miệng định hỏi tại sao vậy, đã bị người kia ngắt lời, hắn lập tức lạnh lùng như thay đổi nhân cách khác: "Nhanh tìm đường ra thôi, hắn đang bị trúng độc, nếu những tên ngu ngốc đó không phát hiện ra thì phiền rồi."

Nói xong liền mặc kệ Lục Tây, nhanh chóng quay đầu chạy về phía trước.

Tuy rằng Lục Tây đã không còn chảy máu nữa, nhưng bả vai cậu vẫn còn bị đâm vào, cậu chỉ cần hơi cử động một chút bả vai đã đau như đâm vào tim, huống chi, với tình trạng hiện nay của cậu, mới chạy được vài bước đã đau đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lục Tây nhìn đầu ngón tay đầy mồ hôi lạnh, mới gọi người phía trước một tiếng: "Ngươi có thể chạy chậm một chút không?"

Sướng Vãn: "Vậy ngươi có thể tự mình ở lại đây."

Lục Tây nhìn bóng người kia sắp biến mất, gấp đến độ chạy nhanh hơn một chút. Nhưng cậu chỉ chạy được vài bước, huyệt đạo vừa được phong ấn đã không còn giữ được máu trong cơ thể, bả vai vẫn bị thanh kim loại xuyên qua của cậu cũng "phụt" một tiếng phun đầy máu lên mặt đất.

Hai chân Lục Tây mềm nhũn, suýt nữa dã quỳ rạp trên mặt đất, cậu sờ lên bả vai đã bị máu thấm ướt của mình, cắn răng dừng bước chân lại.

Đến khi Sướng Vãn phát hiện tiếng bước chân phía sau dần dần biến mất, hắn mới dừng bước quay lại, âm trầm nói: "Ngươi muốn chết ở đây đấy à?"

Lục Tây cười lạnh một tiếng: "Ta có muốn chết thì liên quan gì đến ngươi, ngươi lo lắng cho tông chủ thì cứ chạy ra ngoài trước đi, có phải ta không có chân đâu."

Nói xong, cậu mới từ từ tìm một khoảng trống bên cạnh, chậm rì rì ngồi xuống.

Sướng Vãn nhìn phía trước, lại nhìn Lục Tây cách đó không xa đang ngồi đó không đứng dậy, do dự một lúc, hắn mới đành quay người lại.

Hắn nhìn Lục Tây đang nhắm dưỡng thân, đôi tay không khỏi nắm chặt lại: "Tuy rằng hắn trùng độc không nặng lắm, nhưng nếu không trị liệu kịp thời sẽ vô cùng nguy hiểm cho tính mạng. Ngươi cũng là đồ đệ của hắn, sao lại...."

Không đợi hắn nói hết lời, đã phát hiện trạng thái của Lục Tây có chút không đúng, hắn ngồi xổm xuống mới phát hiện áo ngoài màu đen của cậu đã bị máu thấm ướt sũng, mùi máu tươi phiêu tán khắp nơi, sắc mặt Lục Tây cũng trắng đến dọa người, hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhưng người ngồi kia cũng không hề phản ứng.

Hiển nhiên, Lục Tây đã mất quá nhiều máu mà ngất đi.

Lục Tây trong trạng thái hôn mê, mơ hồ cảm thấy như mình đang ngồi trên một con thuyền, sóng gió trên mặt biển đánh tới cuồn cuộn, cậu chỉ có thể chao đảo cùng con thuyền nhỏ.

Cậu nhìn sóng lớn đang che lấp thuyền bên ngoài, trong đầu vẫn đang mắng Sướng Vãn tiểu nhân.

Nhãi con đáng ghét! Lúc nãy Tống Thành Ngọc té xỉu ngươi liền ôm một đường, còn bả vai ông đây cũng vì chắn cho ngươi mới bị thương, mà ngươi lại khen ngược, không đến đỡ ông thì thôi, bây giờ có đi chậm lại cũng không chịu.

Được rồi, không phải ngươi lo lắng cho Tông chủ sao, vậy ngươi mau chạy đi xem hắn đi! Ông đây có chết cũng không liên quan gì đến ngươi!

Thật ra lúc trước khi cậu chắn dao cho Kinh Đường hay Thẩm Phạn, cậu đã cảm thấy bản thân nên chữa cái bệnh thánh mẫu này đi rồi, nếu sau này cậu mà cho nhóc con kia sắc mặt tốt, tên cậu sẽ viết ngược lại!

Bỗng, Lục Tây cảm thấy chóp mũi mình hơi ngứa, bỗng nhiên hắt xì một cái, cái hắt xì này đã khiến cậu tỉnh lại, mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm trên lưng Sướng Vãn, thân thể lung lay, cậu cảm giác máu trước ngực mình đã ngưng chảy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.

Nếu Lục Tây có cốt khí, bây giờ cậu sẽ hung hăng đã cho hắn một cái, rồi hô to: Ông đây không cần ngươi cõng!

Thế nhưng lúc này, Lục Tây lại đang nheo mắt lại trộm ngắm sườn mặt Sướng Vãn, cảm thấy bây giờ hắn cõng mình về chắc cũng mệt lắm, tốt xấu gì cũng biết nghĩ cho vết thương của cậu, để về đến nơi rồi tính tiếp.

Nhưng không ngờ, cậu vừa nheo mắt lại nhìn trộm đã bị Sướng Vãn phát hiện ra.

Sướng Vãn: "Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, không cần phải lén lút như vậy." Âm cuối còn có ý cười rõ ràng.

Cả người Lục Tây nổi đầy da gà, đến tận bây giờ, cậu vẫn rất hoài nghi không biết tên nhóc này có phải bị tâm thần phân liệt không, lúc thì thích ghen tị như đứa trẻ con, ngay cả khoai lang đỏ của Nhị Thập Tam cũng đòi tranh, lúc bình thường lại giả vờ rất ngoan. Có lúc lại tàn nhẫn như tu la ác quỷ dưới địa ngục, vô tâm vô tính, chỉ thích làm theo ý mình.

Thế nhưng, hai nhân cách này đều có một điểm chung, đó là không thể nhắc đến Tống Thành Ngọc trước mặt hắn, vì mỗi lần nhắc đến y, tên nhóc này sẽ thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Nhưng rốt cuộc thì tại sao chứ? Nhìn thì có vẻ Tống Thành Ngọc đâu có quen biết gì hắn, chẳng lẽ giữa hai người này đã từng xảy ra chuyện gì đó từ xưa sao?

Thôi, chuyện này cũng chẳng liên quan đến cậu. Lục Tây hừ lạnh một tiếng, xoay mặt mình sang bên khác, không thèm nhìn hắn nữa.

Sướng Vãn lại cười: "Sao nào, chột dạ sao?"

Lục Tây trợn mắt với gáy hắn. Nhìn đi, chả hiểu hắn nghĩ cái gì nữa, đã không để ý đến hắn rồi, hắn còn cố tự dát vàng lên mặt mình nữa.

Sướng Vãn: "À, ta biết rồi, vì ta chỉ quan tâm đến Tông chủ, không để ý đến ngươi nên ngươi ghen tị sao?"

Lục Tây: "......"

Sướng Vãn: "Ha ha, không ngờ ngươi lại tự mình đa tình như vậy."

Lục Tây: "......" Ngươi đang tự nói mình đấy à?

Sướng Vãn: "Thấy ngươi thích ta như vậy, ta đành miễn cưỡng cho phép ngươi thích ta đó. Nhưng ta nói trước, chuyện này là do mình ngươi tình nguyện, đừng mong ta sẽ đáp trả bất cứ thứ gì, cũng đừng mong cái gì mà lưỡng tình tương duyệt!" (Meii: Úi miễn cưỡng quá, vừa phải thôi bạn ơiiii!)

Lục Tây: "....." Thật muốn cởi tất nhét vào cái miệng chó này mà.

Sướng Vãn: "Nhưng mà từ nay về sau, ngươi chỉ được đối tốt với mình ta thôi, kể cả cái tên Nhị Thập Tam kia, ngươi cũng không được cho hắn đồ nữa, cũng không được chăm sóc hắn, nếu bị ta phát hiện ra, đừng trách ta không khách khí!"

Vẻ mặt Lục Tây đen thui: ".... Nói xong chưa?"

Sướng Vãn: "Còn có, về sau ngươi phải ôm ta ngủ." Hắn ngừng một chút, "Khi ta không ngủ được ngươi phải vỗ về ta, thẳng đến khi ta ngủ rồi mới thôi."

Không biết tại sao, Lục Tây đang tức muốn nổ phổi, nghe xong câu này lại không nhịn được cười: "Xin hỏi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Sướng Vãn nhíu mày một lúc: "Mười bảy mười bảy, không phải lúc trước ta đã nói rồi sao, có phải ngươi không nghiêm túc nghe không?"

Lục Tây: "Khi ta bảy tuổi đã không cần người khác vỗ về ta ngủ rồi."

Nghe vậy, Sướng Vãn hơi mỉm cười, như thể hắn đang nắm được điểm yếu của Lục Tây rồi: "Ngươi không làm cũng được, nhưng mà từ nay về sau ngươi không thể tới gần ta nữa."

Lục Tây: "......"

Ta cầu còn không được đấy chứ!

Rốt cuộc thì người này lấy đâu ra tự tin này thế hả? Còn dùng chuyện này để uy hiếp cậu cơ?

Lúc nãy, cậu bị thương, hắn còn mặc kệ cậu xoay người đi, bây giờ lại bắt cậu chỉ được đối tốt với mình hắn, lại còn muốn mỗi ngày phải vỗ về hắn ngủ, xin hỏi, nhờ đâu mà da mặt mi dày thế hả??

Lục Tây nhìn bộ dạng đắc ý của Sướng Vãn, lộ ra vẻ mặt cạn lời như đang nhìn một đứa thiểu năng. Xem ra sự hiểu lầm này không thể giải thích trong một chốc một lát được.

Khi hai người về lại đến khách điếm, liền thấy một đám đệ tử đang đứng bên ngoài cửa phòng của Tống Thành Ngọc, có người bê chậu nước ấm đi tới đi lui, vội vàng như rắn mất đầu, xem ra trạng thái của Tống Thành Ngọc không được tốt lắm.

Lục Tây đi qua, vừa lúc gặp Đại sư huynh đi từ bên trong ra, cậu còn chưa kịp há mồm hỏi thương thế của Tống Thành Ngọc, Đại sư huynh đã thả chậu nước đã bị máu nhiễm đỏ xuống đất, quát to: "Sư phụ hôn mê lâu thế mới thấy mặt, ngươi chết ở đâu thế hả?"

Vừa nói, vừa vận một trưởng định đánh lên người Lục Tây, ngay khi bàn tay dày rộng kia sắp chạm đến vai trái đang bị thương của Lục Tây, Sướng Vãn ở phía sau đã bắt lấy tay gã. Tốc độ của hắn rất nhanh, thậm chí gã còn không nhìn rõ Sướng Vãn ra tay như thế nào.

Đại sư huynh nhìn bàn tay mảnh khảnh của Sướng Vãn, vẻ mặt kinh ngạc không thôi, khi gã đối mặt với đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, cả người bỗng vô thức rùng mình một cái.

Kia là tiểu sư điệt đáng thương nhu nhược mà gã biết sao?

Tại sao lúc này lại đáng sợ như ác quỷ bò ra từ địa ngục thế?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info