ZingTruyen.Info

Dm Chay Tron Bang Cach Yeu Duong Trong Game Kinh Di Edit

Chương 48: Phó bản 3 – Quái vật trên lá cờ.

Edit: Meii

Ngủ đến nửa đêm, Lục Tây nằm trong góc bỗng nghe thấy một loạt tiếng hít thở dồn dập, bình thưởng, cậu cũng không thính ngủ như vậy nên chỉ hơi giãy giụa mà nhíu mày vài cái, mí mắt vẫn nặng nề không nâng được lên.

Đúng lúc này, tiếng hít thở bên tai bỗng chuyển thành tiếng khóc nức nở đáng sợ, khiến cậu sợ đến mức không ngủ nổi nữa, từ từ mở mắt ra.

Lục Tây ngồi dậy tìm nửa ngày, cuối cùng phát hiện hóa ra tiếng khóc phát ra từ cạnh gối mình.

Sướng Vãn nằm bên ngoài quay lưng về phía cậu, bả vai hắn khẽ run lên, Lục Tây lật người hắn lại mới thấy hắn đang nhíu chặt mày, tuy hai mắt nhắm chặt nhưng trong cổ họng vẫn không ngừng truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, nhìn có vẻ như đang gặp ác mộng, có lẽ hắn bị cơn ác mộng này dọa rồi.

Lúc mới đầu, Lục Tây cho rằng hắn đang bày trò gì đó, dù sao thì chuyện tên nhóc con này có thể khóc thì có đánh chết cậu cũng không tin!

Thế nhưng dần dần, cậu phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, Sướng Vãn chìm trong cơn mơ đang ôm chặt bả vai mình, trong miệng không ngừng nói: "Đau quá, đau quá, đừng đá ta!" Hơn nữa, làn da hắn bắt đầu xuất hiện từng vết bầm lớn, những vết thương đó bất ngờ xuất hiện trên thân thể hắn, có vết bị xé rách, bắt đầu thối rữa, máu từ vết thương thấm qua quần áo chảy ra ngoài, khiến trên giường nhiễm hồng một mảng.

Nhưng rất nhanh, miệng vết thương trên người hắn đã hồi phục lại như cũ, máu chảy từ những vết thương đó cũng biến mất, sau đó lại xuất hiện, rồi lại biến mất, vòng lặp tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại.

Lục Tây ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, đôi mắt cậu trợn to, chuyện gì xảy ra vậy?

Lục Tây thử lay bả vai Sướng Vãn, nhưng có gọi thế nào hắn cũng không tỉnh dậy, chỉ thấy trán hắn toát đầy mồ hôi lạnh, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt tích lại trên cằm, có lẽ hắn thật sự quá đau đớn, nên dần dần, tiếng khóc nức nở cũng chết lặng, ngay cả thở hổn hển cũng không nổi nữa.

Rốt cuộc là mơ thấy cái gì, tại sao còn "đứng đá, đừng dẫm", chẳng lẽ hắn đang mơ thấy bị người khác dẫm sao?

Không thể không nói.... Dẫm hay lắm!

Lục Tây che kín lỗ tai mình lại, nghe tiếng khóc nức nở bên cạnh mà đạp lên ván giường một cái. Tên nhóc này nửa đêm nửa hôm lại khóc nó như thế này ai mà ngủ được chứ, nhưng nếu ném hắn ra ngoài, chắc chắn ngày mai tên nhóc này sẽ nghĩ ra chuyện xấu để trêu cậu!

Rơi vào đường cùng, cậu thử vươn tay, đem thân thể Sướng Vãn lật sang phía mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn: "Không có việc gì, không có việc gì đâu, bây giờ đã không ai đạp ngươi rồi, đám người xấu đó bị đánh chạy rồi."

Không ngờ, cậu chỉ thuận miệng nói thử một lần, tiếng khóc của Sướng Vãn cũng ngừng lại thật, chỉ là cảm xúc vẫn chưa hồi phục lại, đuôi mắt vẫn dính đầy nước mắt, nếu như hắn là người, chắc chắn ngày mai đôi mắt hắn sẽ sưng vù như trái đào cho xem.

Vì để tiện vỗ về hắn, Lục Tây đã cố ôm hắn vào trong lòng, một tay đặt trên đầu, một tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, dỗ dành như dỗ trẻ con làm hắn bình tĩnh lại.

Chẳng mấy chốc trời đã sáng lên, Lục Tây ngáp một cái, buông tay ra nằm ngửa trên gối, chẳng biết bản thân đã ngủ từ lúc nào.

Mà khi Sướng Vãn mở mắt ra liền phát hiện ra mình đang quay mặt về phía Lục Tây, còn nằm trong lòng cậu, tay cậu còn đang ôm chặt eo mình, cảm nhận được hơi ấm trước mặt, sắc mặt Sướng Vãn lập tức thay đổi, đang định đẩy Lục Tây ra. Nhưng đúng lúc này, Lục Tây đang ngủ như phát hiện ra người trong lòng mình động đậy, bàn tay ôm hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Sướng Vãn, mắt vẫn nhắm nhưng vẫn lẩm bẩm: "Không có việc gì, không có việc gì đâu, bây giờ đã không ai đạp ngươi rồi, đám người xấu đó bị đánh chạy rồi."

Có lẽ là do đã lặp đi lặp lại cả đêm nên trong lúc mơ ngủ, Lục Tây vẫn theo phản xạ có điều kiện mà nói những lời này.

Thân thể Sướng Vãn cứng đờ, hắn ngơ ngẩn nhìn gương mặt đang say ngủ của Lục Tây, hóa ra tối qua hắn không hề nằm mơ, thật sự có người nói với hắn những lời này.

Bàn tay đang định đẩy Lục Tây ra bỗng ngừng lại, cuối cùng chậm rãi buông xuống, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Tây của hắn lại có thêm phần phức tạp.

[Hệ thống thông báo: Độ ác cảm của Sướng Vãn bằng 0, độ thiện cảm hiện tại là 10 điểm. Trước khi phó bản kết thúc, độ thiện cảm đạt 100 điểm, sau đó hạ xuống bằng 0 rồi lại tăng lên 100 mới có thể nhận được cơ hội được Sướng Vãn giải cứu một lần.] Trong mơ hồ, Lục Tây bỗng nghe được tiếng thông báo của trò chơi.

Cái quỷ gì? (Meii: Đồng câu hỏi, hệ thống mắc dịch ghê luông :v)

Cố gắng đạt 100 điểm thiện cảm xong còn phải hạ xuống bằng 0, rồi sau đó lại cố đạt 100 điểm???!

Chưa nói đến chuyện cố được 100 điểm thiện cảm đã khó như lên trời, ở phó bản trước, cậu đã phải chặn dao đổ máu, đến cuối suýt chết đuối mới có để khiến độ thiện cảm của Thẩm Phạn lên đến 100 đấy.

Còn tên nhóc lần này thì sao? Không những phải cố đạt 100 điểm, còn phải hạ xuống còn 0, sau đó lại tăng lên 100 điểm, nếu chẳng may trong quá trình hạ điểm, cậu lỡ hạ đến số âm thì sao? Chẳng lẽ phải làm lại từ đầu, đạt 100 rồi giảm xuống 0 sao?

Cho dù cậu may mắn hạ đến đúng bằng 0, nhưng phải làm sao để tăng độ thiện cảm lên 100 đây? Chẳng lẽ tăng độ thiện cảm cũng như ngồi tàu lượn siêu tốc thích lên là lên thích xuống là xuống sao? Tên nhóc con này lại chả một bước chém cậu thành tám phần đấy chứ!

Lục Tây nhẹ nhàng thở ra, chắc là mình đang nằm mơ thôi, thế nhưng khi cậu vừa mở mắt ra, một chuyện đáng sợ lại cảng xảy ra.

Trước mặt cậu hiện ra một màn hình đen với một hàng chữ màu đỏ cực lớn, con ngươi Lục Tây co chặt, mẹ nó thế mà lại là sự thật!!

Sự thật!!

Lục Tây: "......"

Cậu cúi đầu nhìn đứa nhóc vẫn đang ngủ trong lòng mình, trong đầu cậu khẽ ong lên, tên nhóc này lúc tỉnh mà đáng yêu bằng một nửa lúc ngủ thì cậu cũng không đau đầu đến vậy.

Nhưng vì sao chỉ trong một đêm, độ thiện cảm bỗng biến thành số dương, chẳng lẽ chỉ vì cậu cho hắn một bình kẹo sao?

Bình kẹo kia ăn ngon thế sao....

Sáng sớm, sau khi mọi người rời giường thu dọn đồ đạc xong, Tống Thành Ngọc mang theo đồ đệ đi dò đường vào thành, phong thủy của Bạch Nguyệt Thành nằm giữa trận nghịch ngũ hành, nên cho dù ban ngày hay ban đêm thì vẫn không có ánh mặt trời chiếu vào.

Một đường đi thẳng, đường phố hai bên đều là tường vây cao vút, đi giữa những con đường này như thể bọn họ đang đi vào một mê cung sâu không thấy đáy.

Xung quanh đều là làn sương đen đặc cùng mồi hôi thối phảng phất, bốn mươi hai đệ tử xếp thành một hàng, bám sát nhau đi theo sau lưng Tống Thành Ngọc mà tiến về phía trước.

Ngay khi đoàn người sắp đi đến tòa cung điện ở giữa thành, cuối đội ngũ bỗng truyền đến một tiếng hét chói tai, khiến mọi người sợ đến mức đều quay lại, giơ cao ngọn nến mỡ dê trong tay lên xem.

Trong làn sương mù đen xì, chỉ thấy một ngọn nến chưa tắt rơi xuống mặt đất, cạnh đó còn có một sợi khói trắng ngay cạnh ngọn nến. Thập Lục sư đệ là người đi thứ hai từ cuối lên, lúc này mặt mũi cậu ta trắng bệch, chỉ vào ngọn nến dưới đất, hô lên: "Vừa nãy Thập Thất còn đi ngay đằng sau ta mà, sao lại biến mất rồi!"

Tống Thành Ngọc nhín ngọn nến dưới đất, ánh mắt hơi trầm xuống: "Đằng sau có cái gì đó, cẩn thận một chút!"

Y vừa dứt lời, các đệ tử đều nhanh chóng tập trung tinh thần, rút bội kiếm của bản thân ra, vẽ một vòng tròn lớn dưới chân để ngăn cản mọi thứ bên ngoài xâm nhập.

Thế nhưng, bọn họ lại cố tình để Lục Tây ở ngoài vòng tròn, cậu cạn lời cầm trường kiếm của mình vẽ một vòng tròn dưới chân mình, tự vẽ cho mình một kết giới hoàn chỉnh.

Không ngờ, vừa vẽ được nửa vòng tròn, cậu bỗng có cảm giác thân kiếm nặng hơn như thể có thứ gì đó đang đè lên, cậu đưa ngọn nến lại gần, liền thấy mũi kiếm cậu đang bị dính một chất lỏng sền sền, gặp ánh sáng hơi ánh lên, rồi chảy xuôi xuống mũi kiếm.

Lục Tây chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cậu cứng người chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy đối diện mình là một cái đầu người lớn đang treo cạnh tường vây phía trên, cái miệng to đùng ngoác ra để lộ hàm răng nhọn hoắt như răng cưa, trong kẽ răng vẫn còn dính một cái tay chưa nhai hết, mà chất lỏng kia cũng từ miệng nó chảy ra.

Lục Tây: "Ở trên, chạy mau!!"

Khi Lục Tây hô lên, cậu cũng đã nhanh chóng đưa chân chạy ra ngoài, đám đệ tử phía sau nghe tiếng gào của cậu, ngây người một chút mới ngẩng đầu lên xem, sau đó là một loạt tiếng hét chói tai vang lên, mọi người bắt đầu chạy thẳng ra ngoài.

Lục Tây chạy đến trước cung điện mới quay đầu lại nhìn con quái vật đầu người vẫn đang đuổi theo bọn họ kia. Tình huống vừa rồi quá vội vàng nên cậu không kịp nhìn kĩ, bây giờ chạy các xa một chút mới phát hiện, cái đầu này không phải được treo trên tường, dưới đầu là một thân thể dài ngoằng như một con rết khổng lồ, quanh co khúc khuỷu, thân thể uốn lượn cùng với vô số tay chân người có hình thù kỳ lạ.

Theo sự uốn lượn của thân thể, những cái tay chân đó cũng không ngừng bò trên mặt đất, nếu như không nhìn thấy thân thể của quái vật kia, thì nhìn như thể mấy trăm người đang dùng tay và chân bò trên mặt đất mà thôi.

Hình ảnh này làm Lục Tây bỗng nghĩ đến lá cờ mà cậu từng nhìn thấy ở tế đàn, hình vẽ trên mặt cờ chính là con quái vật này sao?

Chẳng lẽ con quái vật này có liên quan gì đó đến lễ tế năm đó Bạch Nguyệt Thành đã cử hành sao?

Con quái vật vẫn đuổi theo bọn họ, khi cả đám gần chạy đến cửa cung điện, một đệ tử chạy cuối cùng sắp bị quái vật đuổi kịp, Tống Thành Ngọc nhanh chóng dùng kiếm chém vào bụng quái vật một nhát mới khiến tất cả mọi người chạy thoát một kiếp nguy hiểm trùng trùng này.

Sau khi tiến vào trong cung điện, tất cả mọi người ba chân bốn cẳng chạy hết vào trong rồi đóng chặt cửa lại, cứ tưởng con quái vật này sẽ tiếp tục đâm cửa để giết những người xâm phạm, nhưng ngay khoảnh khắc cửa cung đóng lại, âm thanh bên ngoài cũng hoàn toàn bị ngăn cách, im ắng như thể con quái vật đã dừng lại.

Đại sư huynh vừa chặn cửa cung, vừa nhìn về Tống Thành Ngọc: "Sư phụ, Thập Thất phải làm sao bây giờ?"

Không đợi Tống Thành Ngọc mở miệng, Lục Tây đã trả lời: "Không cần tìm đâu, vừa nãy ta thấy một cánh tay trong kẽ răng con quái vật đó."

Tất cả đều im lặng, trong đám người khẽ truyền ra một tiếng nức nở. Hai mắt Đại sư huynh hồng lên, hắn oán hận trừng mắt nhìn Lục Tây một cái, rồi nện một quyền lên ván cửa.

Lục Tây thật sự rất cạn lời, là quái vật ăn Thập Thất mà, cậu có liên quan gì đâu, hắn ta trừng mắt nhìn cậu là ý gì?

Tống Thành Ngọc nhíu mày nhìn trường kiếm dính máu trong tay mình, tâm tình có vẻ rất nghiêm trọng, có lẽ con quái vật này còn lợi hại hơn dự tính của y nhiều. Ngọc Huyết Kiếm của y được đúc từ một khối sắt đen cổ xưa, ngộ hỏa không dung, chém sắt như bùn, cho dù có giết bao nhiêu yêu ma quỷ quái cũng không thể bị sát khí xâm nhập.

Thế nhưng vừa rồi y mới chỉ chém con quái vật kia một nhát, mũi kiếm đã bị nhiễm trọc khí, mà lúc đó con quái vật cũng cào y một nhát, máu đen tanh tưởi đang dần ăn mòn miệng vết thương của y phát ra từng trận đau nhức.

Y buông tay áo che khuất miệng vết thương của mình, nói với các đệ tử: "Con quái vật kia đã đạt đến thượng cấp rồi, pháp lực của nó ngang bằng một người tu chân thượng cấp, Ngọc Huyết Kiếm cũng không thể đối phó với nó được rồi, chúng ta không nên ở lại nơi này lâu, chúng ta phải mau chóng tìm lối ra và ra khỏi nơi này. Đợi đến đêm trăng tròn tiếp theo, khi năng lượng âm của mặt trăng đạt đến đỉnh điểm, chúng ta sẽ dùng trận pháp Âm Huyền bẫy nó lại rồi tính tiếp."

Các đệ tử nhận mệnh lệnh, lập tức bắt đầu đi tìm đường ra, Lục Tây cũng đứng dậy khỏi bậc thang, phủi đám bụi trên quần áo đi, chuẩn bị hành động cùng mọi người, nhưng đúng lúc xoay người, cả người cậu bỗng cứng lại.

Cả người cậu cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, liền thấy một cái đầu người to đùng đang nhòm qua cửa sổ đối diện, nhìn cậu không chớp mắt.

Mà cánh cửa sổ kia, lại đang mở toang....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info