ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 45: Phó bản 3 - Bạch Cốt Thành

Meii0106_

Chương 45: Phó bản 3 – Bạch Cốt Thành.

Edit: Meii

Lục Tây dùng sức đẩy cái đầu trên vai ra, nhưng chỉ một lúc sau, nữ quỷ lại sán vào cậu.

"Tướng công, sao chàng lại không nhìn ta, chẳng lẽ do ta không đẹp sao?"

Lục Tây lại tiếp tục đẩy cô ta ra, động tác mạnh bạo không hề thương hoa tiếc ngọc: "Ta không phải tướng công của cô, hơn nữa, cô cô có đẹp hay không cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ yêu nhị nguyên thôi!"

Nữ quỷ: "Nhị...." Thời buổi này còn có họ Nhị sao?

Dường như nữ quỷ cũng nhận ra tình huống lúc này có chút không đúng, tại sao người này vẫn còn tỉnh táo như vậy, bộ dạng thần chí không rõ đâu??

Cô nàng chưa từ bỏ ý định mà tiến đến trước mặt Lục Tây, nắm cằm cậu: "Tướng công, ngươi nhìn ta một cái có được không? Chắc chắn so với cô nương nhà ngươi còn đẹp hơn nhiều."

Lục Tây bị nữ quỷ đè dưới thân, cảm giác một cái đầu xù xù đang cọ lung tung trước ngực mình, tay cô ả còn muốn cởi đai lưng cậu. Lục Tây nghĩ thầm, nữ quỷ này "răm" ghê, chết rồi con sung mãn như vậy, lúc còn sống chắc cũng phóng túng lắm ha!

Lục Tây nhanh chóng đè vai cô ả lại, thở dài: "Đại tỷ à, ta thấy một ngày đám các ngươi kéo phải đến hơn tám người, không biết ta là tướng công thứ bao nhiêu của cô nữa? Cô làm như vậy tướng công của cô có biết không? Cha mẹ cô có biết không? Tổ tông nhà cô có biết không? Hạng Vũ (1) đã nói, sống phải làm người hào kiệt, chết cũng làm ma anh hùng, không biết lúc còn sống cô như thế nào nhưng khi chết rồi cũng không thể cứ gặp ai cũng nhận là chồng phải không?"

Bỗng dưng bị mắng xối xả khiến nữ quỷ cũng ngây người, "Tại sao ngươi...."

Lục Tây: "Dù sao cô cũng là nữ nhân, ta sẽ không động thủ, cô đi đi."

Lục Tây lấy trong tay áo một lá bùa trừ quỷ, thầm nghĩ nếu nữ quỷ này còn tiếp tục quấy rầy cậu, vậy thì đừng trách cậu ra tay tàn nhẫn, nhưng không ngờ ngay sau đó, nữ quỷ lại chỉ vào bên cạnh cậu, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Nữ quỷ há to miệng, không kịp kêu một tiếng đã hóa thành một ngọn lửa xanh âm u, rồi biến mất giữa không trung, chỉ còn một chiếc áo cưới đỏ tươi như lửa rũ xuống người Lục Tây.

Lục Tây cầm lấy chiếc áo cưới khó hiểu, tại sao đang nói đã tự cháy rồi? Này không phải tại cậu nhé, cậu còn chưa kịp động thủ mà.

Lục Tây đang định thở phào nhẹ nhõm, lại có cảm giác một đạo khí lạnh bên cạnh bỗng ập vào mặt, cậu cứng đờ quay đầu lại, liền thấy một đôi mắt đỏ như máu ở ngay cạnh mình, còn đang nhìn chằm chằm cậu.

Lục Tây sợ hãi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra người kia là ai, cậu thở phào, cất lá bùa trừ quỷ trong tay đi: "Làm gì mà xuất quỷ nhập thần thế, vừa rồi ngươi chạy đi đâu thế?"

Đôi mắt nhìn cậu trong bóng đêm nhìn cậu chăm chú, chớp mắt một cái: "Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?"

Lục Tây khẽ cười: "Sợ thì làm gì chứ, chẳng lẽ ta sợ thì ngươi sẽ không giết ta nữa sao?" Nói đến đây, cậu bỗng "a" một tiếng, quay đầu nhìn Sướng Vãn: "Sao nữ quỷ kia lại tự cháy thế?"

Sướng Vãn vô cảm nói: "Quy phục rồi chịu giáo hóa rồi."

Lục Tây: "Quy... là sao chứ?"

Sướng Vãn: "Nó bị ta ăn rồi, nếu sư phụ muốn xem chi tiết, ta có thể làm lại một lần nữa." Nói xong liền liếc cậu một cái.

Lục Tây: ".... Ờm cũng không cần lắm, ăn nhiều quá một lần cũng không tốt."

Tên nhóc này có thể ăn cả quỷ, quả nhiên là không phải người.

Không khí trong quan tài trầm mặc một hồi, Lục Tây còn tưởng bọn họ vẫn sẽ yên lặng như vậy mãi, không ngờ Sướng Vãn lại mở miệng hỏi cậu: "Tại sao vừa nãy ngươi lại cứu Nhị Thập Tam?"

Lời này như thể hắn đã quen biết cậu từ lâu rồi vậy, Lục Tây khẽ cười, trả lời: "Từ bao giờ cứu người mà cũng cần lý do thế?"

Sướng Vãn: "Đúng là cứu người không cần có lý do, thế nhưng bọn họ đâu có đi, chỉ có mỗi ngươi."

Không đợi Lục Tây tiếp tục, Sướng Vãn lại nói thêm một câu, vừa giống nói với Lục Tây, lại vừa như đang tự lẩm bẩm: "Hơn nữa, tông chủ đã hạ lệnh không được tự tiện hành động rồi."

Giọng điệu của hắn còn có chút mất mát ẩn giấu, Lục Tây cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ đơn giản nói thẳng: "Tông chủ hạ lệnh như vậy chắc chắn là đã có dự định từ trước, có lẽ là trong dự tính của hắn, Nhị Thập Tam sẽ không gặp nguy hiểm nên mới bảo mọi người áng binh bất động. Thế nhưng Nhị Thập Tam lại không hiểu điều đó, hắn đã trải qua một chuyện đáng sợ như vậy, chỉ sợ từ nay về sau, Quy Mộng Tông trong mắt hắn chính là địa ngục."

Sướng Vãn nhìn sườn mặt cậu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp không nói lên lời.

Lục Tây cũng tiếp tục: "Sao ngươi quan tâm chuyện của Nhị Thập Tam thế? Không phải ngươi thích tông chủ sao, chẳng lẽ ngươi cũng coi trọng Nhị Thập Tam sao?"

Nhắc tới Tống Thành Ngọc, Sướng Vãn hơi nhíu máy, lập tức không kiên nhẫn nói: "Lúc trước ta chỉ cảm thấy ngươi dư thừa, bây giờ mới phát hiện ngươi vừa dư thừa vừa lắm miệng. Hay là trước hết ta cứ cắt lưỡi ngươi đi đã?"

Trong bóng tối, Lục Tây khẽ trợn trắng mắt, Tống Thành Ngọc không để ý ngươi thì liên quan gì đến ta chứ? Ta đâu có cấm y không được để ý đến ngươi đâu?

Bên ngoài quan tài vẫn xóc nảy như cũ, không biết còn bao lâu nữa mới có thể đến Bạch Nguyệt Thành, Lục Tây mơ mơ màng màng nằm trong quan tài ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra, cậu phát hiện bản thân đang nằm trên giường ký túc xá, lão đại đang đọc sách bên giường đối diện, lão tam vẫn đeo tai nghe oanh tạc gõ bàn phím, mọi thứ quen thuộc khiến Lục Tây mừng rỡ như điên.

Đây là cậu đã rời khỏi trò chơi và trở lại thế giới hiện thực sao!!

Còn chưa đợi cậu cười ta tiếng, bỗng một người cúi xuống từ giường trên nhìn cậu, thế nhưng lại là Thẩm Phạn!

Thẩm Phạn: "Alpha của ta, tỉnh ngủ rồi thì chúng ta ra bờ biển xem đi!"

Lục Tây bị hắn nhìn chằm chằm đến mức lạnh sống lưng, chưa đợi cậu nghĩ cách từ chối thì cửa ký túc xá lại bị đẩy ta, người đi vào lại là Kinh Đường đang bê bánh kem.

Kinh Đường đi đến trước mặt cậu, quỳ một gối xuống, nở một nụ cười nham hiểm: "Anh Chi Hàm ơi, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta, mau đến ăn bánh kem chúc mừng nào, anh muốn em dùng tay đút anh, hay là...." Hắn khẽ liếm bờ môi đỏ thắm của mình, "Dùng miệng?"

WTF? Tại sao lại như vậy? Không chỉ một còn có tận hai tên?

Nhưng chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau, ngay khi Lục Tây định ngồi dậy thoát khỏi nơi này, một cây đao bỗng chặn ngang cổ cậu, cậu vừa quay đầu liền thấy Sướng Vãn mặc một thân trường bào màu đỏ đang nằm ngay cạnh mình.

Sướng Vãn nheo mắt, nắm lấy cằm cậu: "Sư phụ thật đúng là hay thay đổi thất thường nha, có ta phụng dưỡng còn chưa đủ sao mà lại nuôi lắm luyến sủng như vậy?"

Nói xong còn duỗi tay nắm lấy cạp quần chun của cậu, cười lạnh: "Để đêm nay ta làm sư phụ biết ai mới là nam nhân của ngươi."

Lục Tây sợ đến mức gào lên: "Tôi chỉ là người bình thường thôi, các ngươi có thể buông tha tôi không!!"

Cậu giật mình tỉnh dậy liền đụng đầu vào nắp quan tài, khiến Sướng Vãn đang trầm tư bên cạnh giật mình theo, hắn nhìn cậu đang ôm đầu cuộn lại vì đau, ghét bỏ nói: "Kêu cái quỷ gì mà kêu, chết rồi sao?"

Lục Tây ôm đầu kêu không ta tiếng, Sướng Vãn không kiên nhẫn dịch sang chỗ khác, trong bóng đêm, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng. Hắn tiến lại gần Lục Tây, không ngờ đúng lúc này Lục Tây lại ngẩng đầu lên, môi hai người cứ thế chạm vào nhau.

Nhất thời, cả hai người cùng cứng người lại, Lục Tây không biết Sướng Vãn lại thò đầu sang xem cậu.

Nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương, cậu liền có một dự cảm không tốt. Hắn nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đỏ đậm tràn ngập lửa giận, giống như hắn vừa ăn phải một con gián vậy.

Lục Tây cũng oan quá, làm như hôn hắn cậu vui lắm vậy, làm như hắn là tuyệt sắc giai nhân hay gì, chẳng lẽ hôn hắn thì cậu sẽ sống lâu trăm tuổi chắc?

Thế nhưng cậu không thể ngồi oan ức được, cậu luống cuống tay chân giải thích: "Ta không có ý gì với ngươi đâu, vừa rồi chẳng may gần quá nên chạm chút thôi, ngươi yên tâm, ngươi không nói ta không nói thì sẽ không có ai biết đâu, hai chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì...."

Chưa đợi cậu nói hết câu, Sướng Vãn đã đánh một chưởng đến chỗ cậu, Lục Tây chỉ cảm thấy một trận gió xoay đen ngòm hướng về phía lồng ngực mình như hổ rình mồi, cậu còn chưa kịp ra chiêu phòng ngự đã bị đánh va vào nắp quan tài, chỉ nghe "ầm" một tiếng, quan tài lập tức bị đánh vỡ đôi, Lục Tây bay ra khỏi quan tài rơi xuống đất.

Đau......

Khoảnh khắc này, Lục Tây còn còn cảm giác gì ngoài cảm giác đau nhức ở ngực, tất cả các giác quan khác của cậu như bị làm nhạt đi nhiều.

Lục Tây nằm liệt trên mặt đất, nhìn khoảng không đen như mực trước mắt, mắt cậu hoa lên một lúc mới bình thường trở lại. Sướng Vãn ở bên cạnh nhìn cậu, thấy Lục Tây mãi vẫn không đứng dậy liền đến gần khều chân cậu.

"Đừng có giả chết nữa, không ta cho ngươi thử cảm giác chết thật bây giờ."

Lục Tây ôm ngực, dùng bội kiếm chống lên mặt đất mới miễn cưỡng đứng dậy được, cậu hơi liếc nhìn Sướng Vãn một cái, không nói gì.

Sướng Vãn bị cậu nhìn liền có chút chột dạ, nhưng vẫn cố cười khẩy một tiếng: "Sao nào, bị ta đánh một chưởng liền cảm thấy uỷ khuất sao?"

Lục Tây đi phía trước, nghe thấy hắn nói vậy cũng không quay đầu lại: "Tuy rằng đây chỉ là hiểu lầm, nhưng lúc trước ta cũng đánh ngươi một chưởng, bây giờ ngươi đánh lại là công bằng rồi, ta không nợ ngươi nữa, cũng tốt."

Hai chữ cuối cùng Lục Tây nói rất quả quyết, như thể từ nay về sau cậu và Sướng Vãn sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt vậy.

Rõ ràng cậu và Sướng Vãn mới chỉ quen biết nhau có 1 ngày thôi.

Nhưng Sướng Vãn nghe xong câu này lại cảm thấy không thoải mái, hắn đi lên trước vài bước ngă cản Lục Tây: "Cũng tốt cái gì chứ?"

Lục Tây: "Thì từ nay về sau không ai nợ ai, ta cách xa ngươi một chút, ngươi cũng cách xa ta một chút, đỡ phải ghét nhau như chó với mèo không phải tốt sao?"

Sướng Vãn cười nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút nguy hiểm: "Ghét nhau như chó với mèo ư?"

Lục Tây cảm thấy đầu óc hắn như có bệnh, bèn cười nhạo một tiếng: "Không ghét nhau như chó với mèo, chẳng lẽ ta thích ngươi chắc?" Dứt lời liền nhún vai một cái.

Lục Tây vẫn đi trước dò đường, trong tay cậu còn cầm cái la bàn để Tống Thành Ngọc bên ngoài có thể tìm được bọn họ. Sướng Vãn hơi mím môi, khẽ nhìn theo bóng dáng Lục Tây phía trước, đầu ngón tay không kìm được mà khẽ tỏa ra một làn sương đen.

Đây là lần đầu tiên có người làm hắn tức giận như vậy.

Hắn muốn Lục Tây chủ động khóc lóc nhận sai với hắn, nhưng nên làm thế nào để người này cam tâm tình nguyện thuần phục đây, Sướng Vãn nghĩ nghĩ, mau chóng đuổi kịp bước chân của Lục Tây, hắn nghĩ rồi, mỗi người đều có nhược điểm, hắn sẽ tìm xem rốt cuộc cậu có nhược điểm gì.

Lục Tây vẫn đi trước dẫn đường, một tay cầm la bàn đi trên con phố tối đen. Nơi này thật kỳ lạ, giữa không trung không hề có ánh sao nào, tất cả chỉ là màn sương đen dày đặc, đi bên trong còn có thể ngửi được một mùi hôi kỳ lạ.

Cậu lấy nến mỡ dê vẫn luôn mang theo người ra rồi dùng phép châm lửa lên, ngay khoảnh khắc ánh sáng bừng lên, cảnh tượng trước mắt khiến Lục Tây nổi da gà, trước mặt cậu đều là xương trắng xếp chồng từng đống lớn.

Có nhiều xương đã bị phong hóa mà biến thành màu xám trắng, nếu dẫm chân lên đám xương đó còn có thể nghe thấy tiếng khóc than văng vẳng của người đã khuất.

Tường thành phía trước chất đầy xương trắng như núi, tầng tầng lớp lớp, tất cả các bộ xương đó đều quay chân vào trong và hướng đầu ra ngoài, từng bộ xương khô có lớn có bé lộ ở bên ngoài, trong sương đen lẳng lặng bày ra vẻ mặt tang thương. Bọn họ như đang nhìn chằm chằm Lục Tây xa lạ tiến đến gần lãnh địa của họ, mấy chân tay khô khốc ngo ngoe rục rịch, như thể chuẩn bị kéo người này vào chỗ chúng nó, biến người này thành thành viên mới của chúng nó.

Thế nhưng, phía sau Lục Tây là một thân ảnh đỏ rực, chỉ cần một ánh mắt đã đủ khiến bức tường xương khô này ầm ầm sập xuống, nháy mắt vỡ tan thành bột mịn.

__________

Đôi lời của tác giả: 

Lục tây: EQ thấp đến thế này sao, thật không cứu nổi....

Sướng Vãn: Không sư phụ, ta vẫn còn cứu được!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info