ZingTruyen.Com

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 43: Phó bản 3 - Đơn độc.

Meii0106_

Chương 43: Phó bản 3 – Đơn độc.

Edit: Meii.

Vừa nói người ta là tên nhóc xấu xí chưa mọc đủ lông xong, Lục Tây đã bị vả mặt.

Mọi người đi đến chân núi, theo bản đồ thì bọn họ đã đến rất gần cổng thành Bạch Nguyệt Thành rồi, nhưng nhìn những cảnh cây gỗ mục trước mắt, bọn họ không hề thấy một dấu vết nào của cổng thành.

Tống Thành Ngọc bảo đệ tử cầm la bàn lên, dùng trận pháp định vị bốn phương đông tây nam bắc, nhưng dưới làn sương mù dày đặc, kim la bàn như bị cái gì quấy nhiễu mà xoay vòng vòng, lúc thì chỉ hướng Huyền Vũ, lúc lại chỉ hướng Chu Tước, cho dù bọn họ có làm cách nào cũng không xác định được phương hướng.

Người ngoài không biết nhìn vào thấy bọn họ bày trận bằng cách niệm niệm mấy câu rồi vẽ mấy tấm phù đơn giản, chỉ có thuật sĩ chân chính mới biết, mỗi câu chú văn niệm ra đều tiêu hao thọ mệnh của chính họ, mỗi chữ niệm ra không khác gì một giọt máu rơi xuống.

Dần dần, trán của tất cả đệ tử trong trận pháp đều lấm tấm mồ hôi, bước chân họ có chút loạng choạng, dường như sắp chịu không nổi nữa.

Lục Tây mang đồ đệ mới của mình ngồi một góc, không nhịn được mà thì thầm một câu: "Nửa ngày rồi vẫn không có kết quả, chẳng lẽ tìm nhầm nơi rồi?"

Bởi không ít đệ tử đang mở trận pháp nên Lục Tây không dám nói to, nhưng lời này vẫn bị Tống Thành Ngọc nghe thấy.

Tống Thành Ngọc nhìn thẳng về phía trước: "Bản đồ nói bnt ở nơi này, hẳn là không sai đâu. Chắc là có thứ gì đó đang bao phủ nơi này khiến chúng ta không nhìn thấy."

Thứ gì đó sao?

Lục Tây trầm mặc, tầm mắt không nhịn được mà nhìn sang Sướng Vãn bên cạnh. Sướng Vãn bên cạnh cảm nhận được có người nhìn mình, hắn cũng ngẩng đầu liếc Lục Tây một cái.

Dưới ánh trăng tối mờ không nhìn rõ mặt người này, Lục Tây vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt dơ bẩn của người kia cười tươi với cậu.

Một cảm giác bất an chợt lóe qua đầu Lục Tây, cậu chớp mắt một cái, lại thấy Sướng Vãn trước mặt đã biến về thiếu niên đáng thương hề hề, trên mặt hắn vẫn còn vệt nước mắt chưa khô ngơ ngác nhìn cậu, như thể nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy kia là ảo ảnh vậy.

Nhưng Lục Tây biết, đó không phải ảo giác.

Trong nháy mắt, cánh tay ở gần Sướng Vãn của Lục Tây nổi lên một tầng da gà, cho dù tên nhóc này không phải là trùm cuối của phó bản, thì chắc chắn hắn cũng là một nhân vật nguy hiểm rất quan trọng.

Thấy mọi người vẫn bày trận pháp mà không tìm được manh mối nào, Lục Tây muốn nói riêng với Tống Thành Ngọc mấy cậu, nhưng Sướng Vãn vẫn ở cạnh khiến cậu không tiện mở miệng. Cậu nhìn bộ quần áo bẩn thỉu đầy vết rách trên người Sướng Vãn, bỗng nhiên nảy ra một ý, cậu lấy bọc hành lý của mình từ trên lưng ngựa ra một bộ đồ mới, đưa cho Sướng Vãn nói: "Vừa nãy đi qua con đường kia ta thấy trong rừng có một con suối đấy, ngươi chạy đi tắm rửa rồi thay quần áo mới vào đi."

Sướng Vãn nhìn rừng cây đen như mực trước mắt, không tình nguyện nói: "Sư phụ, bên kia tối quá, ta không dám đi...."

Lục Tây: "Muốn là thuật sĩ trảm yêu trừ ma còn sợ tối sao, ngươi có sợ ma quỷ không?"

Sướng Vãn nhanh chóng gật đầu: "Cũng sợ."

Lục Tây cười một tiếng: "Ngươi đã gặp nha dịch nào sợ trộm chưa? Đã gặp đồ tể nào sợ dao phay chưa? Muốn làm thuật sĩ lại còn sợ ma quỷ, vậy ngươi theo Quy Mộng Tông làm gì, đi về tắm rửa ngủ sớm đi."

Nói xong, Lục Tây liền lấy lại bộ y phục nhét lại vào tay nải, Tống Thành Ngọc đứng phía xa khẽ liếc nhìn sư đồ bọn họ, nhưng cũng không mở miệng nói gì, như thể mặc kệ hắn bị Lục Tây ức hiếp.

Sướng Vãn có chút mất mát quay mặt lại, nắm lấy tay Lục Tây: "Sư phụ, ta sai rồi, bây giờ ta sẽ đi tắm rửa, người đừng nóng giận mà..."

Lục Tây nhìn bàn tay đang giữ lấy tay mình, bỗng nhiên giật mình. Cậu nhớ là ban sáng móng tay của hắn còn cáu đầy bụi bẩn, ngón tay đen như màu đất đá, tại sao bây giờ lại sạch sẽ như vậy, khớp xương ngón tay nuột nà trắng như ngọc, trong đêm đen phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Không đợi Lục Tây lấy lại tinh thần, Sướng Vãn đã cầm quần áo thất tha thất thểu chạy vào rừng, đợi đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất, Lục Tây mới nhanh chóng đi đến chỗ Tống Thành Ngọc nói chuyện.

Lục Tây hạ giọng: "Sư phụ, ngài có cảm thấy tiểu tử kia rất kỳ quái không?"

Không biết là Tống Thành Ngọc không phát hiện ta, hay y biết rõ nhưng vẫn muốn nghe ý của Lục Tây, y lạnh nhạt nói: "Vậy sao, con nói xem hắn kì quái chỗ nào?"

Lục Tây cảm thấy tốt xấu gì tì Tống Thành Ngọc cũng thích Mạnh Dư Huyền, chắc sẽ không hại cậu đâu, thế nên cậu liền ăn ngay nói thật: "Vừa nãy, khi cưới ngựa cùng hắn, ta cảm thấy phía sau càng ngày càng nặng, ngựa bị đè nặng đến nỗi không đi nổi. Khi ta vươn tay về phía sau giả vờ tìm nước uống, lại phát hiện phía sau trống không! Lúc này, con mới lấy bùa đuổi quỷ đánh ra phía sau, không ngờ hắn phản ứng rất mau lẹ, ta không nhìn thấy chân thân của hắn!"

Tống Thành Ngọc nghe Lục Tây nói xong, cũng không tỏ ra ngạc nhiên: "Chỉ có vậy mà con đã nghĩ hắn là quỷ sao?"

Lục Tây vừa định gật đầu, nhưng ngẫm lại có chút không đúng, giọng cậu mang theo chút phỏng đoán không xác định: "Nếu là quỷ, vậy thì khi con đánh bùa trừ quỷ vào người hắn phải cháy mới đúng, nhưng hắn lại không bị làm sao hết, phá hồn chú cũng không có tác dụng với hắn. Nhưng nếu là người, vậy thì tại sao ngựa lại nặng như vậy, tại sao hắn lại có thể thoắt ẩn thoắt hiện như thế?"

Ban đầu, Lục Tây còn nghĩ mình có thể thương lượng với Tống Thành Ngọc, không ngờ người kia lại nói: "Nếu ngươi không có chứng cứ, thì nói vậy là vu hãm cho hắn đấy."

Nói xong, đôi mắt lạnh lùng như lưu ly quay sang nhìn cậu, ánh mắt trong sáng không một chút bụi như gương, khiến Lục Tây có chút á khẩu không trả lời được.

Có gì đó sai sai, không phải thẻ thân phận nói Mạnh Dư Huyền là đệ tử Tống Thành Ngọc thích nhất sao, tại sao nhìn thái độ của y đối với cậu lại không khác gì với những đệ tử bình thường khác thế, có khác cũng chỉ nói nhiều hơn hai câu với cậu thôi.

Nhìn lại như thế cậu đang cố ý lôi kéo làm quen với y vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Lục Tây bỗng dâng lên một cảm giác kì lạ, những đệ tử khác đều cảm thấy Tống Thành Ngọc thiên vị Mạnh Dư Huyền nên mới ghét cậu như vậy.

Thế nhưng ở góc độ của Mạnh Dư Huyền, cậu lại không cảm thấy mình được thiên vị gì, chỉ cảm thấy Tống Thành Ngọc đang lấy cậu ra làm lá chắn, y cố tình tỏ vẻ thiên vị cậu cho các đệ tử khác xem, vì thế nên những đệ tử khác mới nhắm vào cậu như vậy.

Lục Tây không biết mình đoán đúng hay không, nhưng nếu như vậy, dường như Tống Thành Ngọc và Sướng Vãn cũng không khác gì nhau.

Lục Tây bắt đầu cảm thấy có chút nôn nóng, bây giờ cậu nên làm gì đây, trước đây, Lục Tây còn có người để dựa vào, nhưng bây giờ, người thích cậu hay ghét cậu hình như đều ở phía đối lập hết.

Lúc này, Lục Tây mới ý thức được sự đáng sợ của phó bản thứ ba, không chỉ cốt truyện và độ khó tăng lên, mà ngay cả các mối quan hệ của nhân vật cũng vô cùng rắc rối.

Cho dù đối mặt với tình huống nguy hiểm đến nhường nào, thì cô độc một mình vẫn là điều đáng sợ nhất.

Mà lúc này, Lục Tây nhìn xung quanh, ngoài đám sư huynh đệ hận cậu thấu xương ra thì chỉ còn vị sư phụ tỏ vẻ thiên vị cậu mà thôi, tất cả đều không có ý định giúp đỡ cậu.

Chẳng lẽ, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, một mình chiến đấu với trùm cuối sao?

Lục Tây thở dài một tiếng, cậu nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Tống Thành Ngọc, càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.

Làm sao đây, chẳng lẽ lần này cậu lại tiếp tục dựa vào việc tăng độ thiện cảm để vượt qua phó bản sao? Nhưng nhìn tên nhóc quỷ khí dày đặc kia xem, trực giác cậu cho rằng tăng độ thiện cảm với hắn còn khó hơn Kinh Đường và Thẩm Phạn nhiều, hơn nữa, nhìn thái độ của hắn, chín phần mười là người yêu thầm Tống Thành Ngọc.

Muốn hắn di tình biệt luyến rất khó, không thua gì đi bộ lên đỉnh Everest đâu.

Tóm lại một chữ, khó!

Nửa canh giờ trôi qua, các sư huynh đệ bên kia cũng không tìm được manh mối nào, Tống Thành Ngọc đành cho bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ. Cả đám đều lấy lương khô và túi nước của mình ra ăn uống, thế nhưng khi quay đầu nhìn về phía Lục Tây, lại không thấy Sướng Vãn ở đó.

Đại sư huynh là người đầu tiên lên tiếng: "Mạnh Dư Huyền! Tiểu Vãn đâu rồi?!"

Nhìn thái độ của hắn ta xem, gọi cậu thì gọi cả kỳ danh, gọi Sướng Vãn lại gọi cái gì mà Tiểu Vãn, Tiểu Vãn.

Lục Tây khoanh tay dựa vào lưng ngựa: "Đi tắm rồi."

Đại sư huynh lập tức nổi trận lôi đình: "Ở nơi rừng núi hoang dã như thế này mà ngươi lại để hắn đi tắm rửa một mình! Ngươi biết thừa buổi tối ở nơi này không yên ổn, còn bảo hắn đi vào rừng, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì hả! Hơn nữa, hắn đã đi lâu thế rồi mà vẫn chưa về, ngươi lại ngồi đây coi như không có chuyện gì, cũng không đi tìm hắn là sao!"

Người này lưng hùm vai gấu, vốn giọng đã to, nay bị cậu chọc tức lại càng hét to hơn, có khi cả cánh rừng đều nghe thấy giọng của hắn a.

Những sư huynh đệ còn lại cũng vô cùng căm phẫn, người nào có lá gan lớn hơn một chút thì hùa cùng với đại sư huynh trách cứ cậu, người nào không dám thì chỉ nói thì thầm sau lưng mắng cậu, chỉ có tiểu sư đệ từng được Lục Tây chia thịt kho trước đó thấy cậu bị công kích như vậy, muốn bênh mấy câu, nhưng ngập ngừng hồi lâu vẫn không dám nói những lời trong lòng ra thành tiếng.

Thẳng đến khi một loạt tiếng bước chân loạt xoạt vang lên từ phía rừng cây, mọi người mới dừng lại không nói nữa mà ngưng thở nhìn về hướng tiếng vang truyền lại.

Lục Tây thấy thế cũng quay đầu lại, liền thấy các đó không xa có một bóng dáng đỏ hồng, dưới ánh trăng, dáng người của người đó có chút quen mắt, có người ngờ ngợ nói thầm, có phải Sướng Vãn đã trở lại đấy không?

Đợi đến khi người đó tiến lại gần, mọi người đều ngây ra nhìn mặt của người đó, Lục Tây cũng sửng sốt không thôi, khẽ chớp mắt mấy cái như không tin vào mắt mình.

Mãi đến khi người kia mở miệng gọi cậu là sư phụ, Lục Tây mới thoát khỏi sự kinh ngạc mà bình tĩnh lại.

Không chỉ có cậu, dường như tất cả mọi người đều không tin nổi, thậm chí còn có người mở miệng hỏi: "Đây là ai thế?"

Thiếu niên ngẩng đầu lên, mắt ngọc mày ngài, hàm răng trắng sứ như sáng lên dưới ánh trăng, đặc biệt, khóe mắt của hắn còn có một nốt lệ chí bé nhỏ, nụ cười của hắn như bừng sáng khắp núi rừng, mang đến hương hoa thơm ngát ập vào mặt những người xung quanh.

Tà áo hồng nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm, da thịt trắng nõn nà càng được làm nổi bật, chiếc áo choàng dài màu đỏ tươi như một bông hồng mai ngạo nghễ nở giữa mùa đông giá rét. Bộ đồ rất hợp với làn da của Sướng Vãn, thậm chí còn không phân biệt được người đẹp vì lụa hay lụa đẹp vì người.

Tất cả mọi người bị vẻ đẹp này hạ gục, thậm chí còn quên mất bộ dạng tên nhóc ăn mày bẩn thỉu lúc trước như thế nào, trong đầu bọn họ, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã đẹp đến như vậy rồi.

Lục Tây có chút hoài nghi thiếu niên kiều diễm trước mắt và Sướng Vãn vừa rồi có phải là cùng một người không.

Dưới sự tán thường nhiệt tình của tất cả mọi người, Sướng Vãn e lệ rũ mắt, thỏ thẻ: "Chư vị sư thúc quá khen rồi, ta chỉ tắm rửa mà thôi, chủ yếu là do sư phụ cho ta quần áo đẹp."

Nhị sư huynh nhìn sang Lục Tây, hừ lạnh: "Đúng là quần áo đẹp, nhưng đâu phải ai mặc cũng đẹp được, ví dụ như trước đây ai đó cũng mặc lên người đấy, nhưng đâu có đẹp thế này đâu."

Bị người khác móc mỉa như vậy, Lục Tây cũng chỉ cười cho qua chuyện. Nghĩ lại thì diện mạo của Mạnh Dư Huyền cũng rất đẹp, bằng không cũng không bị nhiều người ghen ghét như vậy. Thế nhưng so với vẻ xuất chúng còn ấm áp dễ chịu của Tống Thành Ngọc thì đúng là cậu kém y một đoạn.

Mà nói cậu không đẹp bằng Sướng Vãn, cũng là thật. Nhưng tại sao mọi người lại chỉ lo so sánh xem ai đẹp hơn ai chứ? Nghe nữ tính thấy bà thế!

Lục Tây gật đầu cười phụ họa: "Tất nhiên rồi, đồ đệ của ta đúng là trò giỏi hơn thầy!"

Ngữ khí không có chút bất mãn vì bị cướp đi hào quang nào, ngược lại còn có chút kiêu ngạo nhàn nhạt, khiến người vừa chế nhạo cậu không nói được gì. Sau đó, các sư huynh đệ khác cũng đành ngậm miệng, mắng người nhưng người ta không hiểu thì có gì vui chứ!

Sướng Vãn đứng cạnh Lục Tây, bỗng nhiên dựa sát vào hắn, hỏi nhỏ: "Sư phụ, bây giờ ta không xấu không hôi nữa rồi nhỉ?"

Lục Tây "ừ" một tiếng: "Chẳng những không xấu, còn biến thành điểm tâm ngọt rồi."

Sướng Vãn bị câu nói của cậu chọc cười ha ha, sau đó, hắn hơi nhón chân lên, ghé vào tai cậu tủm tỉm cười nói: "Nhưng mà quần áo của sư phụ vừa xấu vừa hôi, ta phải ngâm máu một lúc lâu mới được như vậy đấy."

Máu?

Lục Tây nhíu mày, cho rằng mình nghe nhầm rồi. Nhưng một phút sau, lưng cậu lập tức đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Cậu bỗng nhớ đến, rõ ràng quần áo cậu đưa cho Sướng Vãn là màu trắng....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com