ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 42: Phó bản 3 - Cưỡi ngựa chung.

Meii0106_

Chương 42: Phó bản 3 - Cưỡi ngựa chung.

Edit: Meii.

Thật không thể tin nổi mà....

Lục Tây quay đầu nhìn nhóc ăn mày trước mặt, mặt mũi bẩn như vậy, kỳ hết đám ghét kia xuống chắc phải nặn được mấy viên Lục Vị Địa Hoàng Hoàn to đùng, tóc hắn tết ở phía sau, dài đến mực cắt xuống làm lưới đánh cá cũng vẫn thừa. Không nhắc đến diện mạo, nhưng nhìn vẻ khóc lóc sướt mướt này thực sự khác với vẻ tối tăm lạnh nhạt ở các phó bản trước một trời một vực.

Tại sao lại là hắn chứ, hệ thống gặp bug à?

Sướng Vãn thấp thỏm đi đến bên cạnh Lục Tây, hắn cúi đầu để mái tóc bù xù của che đi đôi mắt khiếp đảm, sợ hãi không dám nhìn vào mắt Lục Tây, diễn bộ dáng của một thiếu niên đáng thương vô tội vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng biểu hiện của hắn quá đúng, khiến Lục Tây không thể không nghi ngờ tên nhóc này đang diễn.

Lục Tây kéo dây cương dắt ngựa đi đến trước mặt hắn: "Lên ngựa đi, đồ đệ của ta."

Sướng Vãn run run rẩy rẩy dẫm lên bàn đạp rồi leo lên ngựa, dường như hắn nắm bờm ngựa quá chặt, nên khi hắn kịp ngồi xuống, con ngựa đã hí vang một trận đứng thẳng lên, hai móng trước đạp lên không trung, khiến hắn hoảng sợ ôm chặt lấy cổ ngựa.

Các sư huynh đệ xung quanh thấy thế liền nóng mắt: "Lần đầu Sướng Vãn cưỡi ngựa, ngươi không đỡ hắn thì thôi đi, lại biết rõ nắm bờm ngựa dễ khiến ngựa chấn kinh cũng không nhắc hắn một câu."

"Đúng đấy, Sướng Vãn à, hay ngươi sang đây cưỡi ngựa với ta này, đừng ngồi với cái tên bụng đầy ý xấu đó nữa."

Sướng Vãn run sợ túm lấy dây cương, hắn mất một lúc mới ngồi được dậy, nói: "Đa tạ chư vị sư thúc, thần tiên ca ca nói sau này con là đồ đệ của sư phụ, hơn nữa, sư phụ làm vậy cũng là muốn tốt cho ta mà thôi. Đâu thể cái gì cũng dựa vào sự hỗ trợ của người khác được, ta phải có thói quen như vậy, chư vị đừng trách sư phụ nữa."

Nói xong còn quay đầu nhìn Lục Tây nở một nụ cười lấy lòng, tỏ vẻ là một đứa trẻ đáng thương vô cùng hiểu chuyện, hắn đã thành công lấy được sự yêu thương của tất cả mọi người.

Lục Tây nhìn bộ dang tha thiết của hắn, khẽ bật cười thành tiếng. Cậu xoay người trèo lên ngựa, lấy lại dây cương từ tay Sướng Vãn, điều khiển ngựa tiếp tục lên đường.

Ban đầu, cậu còn cưỡi ngựa đi ngay cạnh Tống Thành Ngọc, nheng dần dần, đại sư huynh và nhị sư huynh vượt qua cậu, sau đó tam sư huynh và thập tam sư đệ cũng vượt qua cậu, cuối cùng, thất sư huynh và thập sư huynh cũng vượt qua cậu.... Rốt cuộc, Lục Tây thấy mình bị tụ cuống cuối cùng, còn càng ngày càng cách xa đội ngũ.

Lúc này, sắc trời đã tối dần, những cây cổ thụ cao lớn ven đường che khuất phần lớn ánh sáng khiến con đường nhỏ lên núi âm u vô cùng. Thỉnh thoảng, có mấy con quạ bay qua đầu kêu quạc quạc, từng trận gió núi lạnh lẽo thổi mấy sợ lông đen nhánh bất thường xuống, nhìn vô cùng đáng sợ.

Đương nhiên, Lục Tây cũng không muốn đi cách xa đội ngũ như vậy, cậu lôi kéo dây cương trong tay thúc giục ngựa, nhưng tốc độ của ngựa cũng không nhanh hơn.

Dần dần, Lục Tây cũng nhận ra vấn đề không phải do ngựa, mà là do người ngồi phía sau. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng ngựa đang không tự chủ được mà nghiêng về phía sau, vì thứ phía sau càng ngày càng nặng khiến nó không bước đi nổi.

Lục Tây không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể hơi liếc xung quanh một chút. Theo như bản đồ cậu đã xem trước đó, hướng này hẳn là đi về hướng thôn gia, nhưng xung quanh đây lại không có chút dấu hiệu của nhà dân nào, ngược lại, hai bên sườn núi treo rất nhiều vải trắng như bãi tha ma.

Có một số nấm mồ không được ai dọn dẹp lâu ngày, trên đỉnh mộ mọc đầy cỏ xanh, cạnh đó còn có mấy cành cây nghiêng ngả vặn vẹo, trên cành còn có mấy bông hoa màu đỏ thắm nhìn vô cùng bắt mắt, không biết có phải rễ cây đâm sâu xuống đất rồi hấp thụ chất dinh dưỡng trong thi thể người hay không.

Lục Tây giả vờ vươn tay lấy túi nước phía sau, thế nhưng đầu ngón tay cậu xoẹt qua lưng ngựa, mới phát hiện đằng sau trống không.

Lục Tây khẽ hít mạnh một hơi khí lạnh, im lặng đưa tay vào ống tay áo, cậu biết là đối tượng mục tiêu mà hệ thống chỉ ra không thể chỉ là một tên nhóc ăn mày đơn giản được mà.

Cậu rút một lá bùa trừ tà đã chuẩn bị trước đó từ trong ống tay áo ra, miệng lẩm nhẩm phá hồn chú, rồi đột nhiên đánh mạnh một chưởng về phía sau. Cậu đã dồn hết sức lực của mình vào chưởng này, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến sinh tử, cậu không thể qua loa được.

Nhưng không ngờ, chưởng này lại đánh thẳng vào ngực của Sướng Vãn, khiến hắn bay từ trên lưng ngựa xuống đất hơn một trượng, hắn cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Trong nháy mắt Sướng Vãn bay xuống, Lục Tây sửng sốt vô cùng, cậu nhìn bàn tay của mình ngẫm nghĩ.

Chưởng này của cậu mạnh thế sao? Hơn nữa, rõ ràng ban nãy đằng sau cậu không có ai mà, tại sao hắn lại xuất hiện trong chớp mắt như vậy?

Nghe thấy tiếng dùng chưởng, các huynh đệ đã đi xa lập tức quay đầu lại, cứ tưởng người phía sau gặp chuyện bất trắc gì, ai ngờ đến khi bọn họ thúc ngựa chạy đến, lại thấy Lục Tây đánh nhóc ăn mày ngã xuống đất, trong miệng còn đầy máu tươi.

Không đợi Lục Tây mở miệng, Sướng Vãn đã nhanh chóng lau máu tươi trên khóe miệng, bàn tay che lại ngực run rẩy bò dậy, giải thích: "Tại ta không cẩn thận nên mới ngã từ trên ngựa xuống, ta không sao, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."

Nói xong còn như sợ mình làm chậm hành trình của mọi người, hắn cắn răng bước tập tễnh về phía Lục Tây, quần áo trên người hắn vốn đã lỏng lẻo, tà áo bên vai hơi trượt xuống, lộ ra chưởng ấn xanh tím ở trước ngực.

Mọi người nhìn không nổi nữa, cho dù Tống Thành Ngọc vẫn đang ở đây nhưng cũng không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn: "Mạnh Dư Huyền, ngươi có ý gì hả! Quy Mộng Tông chúng ta trước nay đều xem làm việc thiện, trừng trị cái ác là nhiệm vụ của mình, lúc trước ngươi diễu võ giương oai trong nội tông thì thôi đi, bây giờ lại nhân lúc chúng ta không để ý mà hạ độc thủ với một tiểu hài tử như vậy là thế nào!"

"Đúng thế sự phụ, ngài không thể dung túng Mạnh Dư Huyền như vậy được!"

"Hôm nay hắn phải giải thích rõ ràng!"

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chỉ trích Lục Tây, Tống Thành Ngọc vẫn lãnh đạm như cũ, y chỉ nhìn về phía Lục Tây, nhàn nhạt nói: "Dư Huyền, con nói xem."

Dưới ánh mắt căm giận của các huynh đệ đồng môn, Lục Tây chậm rãi xuống ngựa, cậu nhìn Sướng Vãn đáng thương trước mắt, lơ đễnh nói: "Những gì hắn nói là sự thật mà, tự hắn ngã từ trên ngựa xuống,"

Những lời này hoàn toàn đổ thêm dầu vào lửa, các sư huynh đệ tức đến bật cười, bọn họ đã gặp nhiều người da mặt dày rồi, nhưng như Lục Tây thì mới gặp lần đầu.

Có người chất vấn: "Nếu hắn tự ngã từ trên ngựa xuống, tại sao trên ngực lại có chưởng ấn?"

Lục Tây "à" một tiếng, khẽ gật đầu, như thể vừa mới nhớ ra chuyện này. Cậu khẽ nâng cằm Sướng Vãn lên, ngữ khí nghi hoặc thuật lại lời chất vấn của người kia: "Đúng thế nha, tự ngươi ngã xuống, tại sao trên ngực lại có chưởng ấn?"

Sướng Vãn: "...."

Mọi người: "...."

Nhìn Sướng Vãn đứng tại chỗ ậm ừ nửa ngày cũng không nói gì được, Lục Tây cười tươi, đi đến chỉnh lại quần áo cho tiểu đồ đệ của mình rồi bắt lấy bả vai đối phương: "Nói dối không phải là thói quen tốt, ngươi nhỏ như vậy, lần đầu vi sư sẽ tha, nhưng không được có lần sau."

Nói xong, cậu dắt tay Sướng Vãn đến cạnh ngựa, rồi bế hắn lên, sau đó cậu cũng xoay người leo lên ngựa, ngồi xuống sau lưng hắn. Lục Tây nhìn ánh mắt phức tạp của các sư huynh đệ khác, nói: "Nhìn ta như vậy làm gì, nếu sư phụ đã để Sướng Vãn làm đồ đệ của ta, vậy thì từ nay, mọi ngôn từ, cử chỉ, hành động đều do ta quản. Bây giờ ta có răn dạy hay dạy dỗ đồ đệ như thế nào đâu có liên quan gì đến chư vị? Dù sao thì sư phụ của hắn cũng là ta mà!"

Nói đến đây, Lục Tây lại quay ra nhìn Sướng Vãn: "Đương nhiên, ngươi không muốn làm đồ đệ của ta cũng được thôi, ngươi nhìn chư vị sư huynh đệ trước mắt xem có ai hợp mắt ngươi, ngươi bái người khác làm sư phụ ta cũng không có ý kiến gì, dù sao thì chim khôn chọn cành mà đậu, thần khôn chọn minh quân hầu, ngươi cứ chọn đi."

Sướng Vãn ngồi trước Lục Tây đáng thương hề hề nhìn Tống Thành Ngọc, thế nhưng, người hắn mong đợi lại chưa từng hé mắt nhìn hắn một lần nào. Sướng Vãn cắn môi cúi đầu xuống, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc, gian nan nói: "Là ta tự nguyện bái sư phụ, cho dù sư phụ đối xử với ta như thế nào, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Lục Tây: "Chư vị đều nghe rõ rồi chứ?"

Đại sư huynh: "Mạnh Dư Huyền, ngươi sẽ sớm gặp báo ứng!"

Lục Tây nhớ tới hàn ý phía sau lưng mình lúc nãy, rũ mắt kéo dây cương ngựa: "Sư huynh lo cho mình trước đi!"

Đồ ngốc này còn không biết tiểu hài tử đáng thương này là một kẻ khủng bố cỡ nào đâu, chỉ sợ khi biết rõ chân tướng, bọn họ lại sợ xanh ruột thôi.

Sau đoạn nhạc đệm này, mọi người lại tiếp tục lên đường, nhưng lòng căm ghét đối với Lục Tây lại tăng thêm một bậc.

Lục Tây cưỡi ngựa đi theo mọi người, cậu cúi đầu nhìn Sướng Vãn đang rụt người lại ở trước người mình, nhỏ giọng: "Không có ai nhìn ngươi đâu, đừng diễn nữa."

Sướng Vãn rơi một giọt nước mắt, mờ mịt nhìn cậu: "Sư phụ, ngươi đang nói gì thế...."

Lục Tây bật cười, cũng không vạch trần hắn nữa, cậu nghĩ thầm, ngươi cứ giả vờ tiếp đi, xem ngươi giả vờ được đến khi nào.

Khi kéo dây cương ngựa, Lục Tây cố tình vòng tay qua người Sướng Vãn, khẽ ôm bả vai tên nhóc trước mắt, cậu có thể cảm nhận được ngời trong lòng bỗng cứng đờ trong nháy mắt, Lục Tây nhìn thấy ngón tay hắn tỏa ra một luồng khói đen nhẹ, nhưng chỉ trong nháy mắt, làn khói đã biến mất, mọi thứ đều được khôi phục như thường.

Sướng Vãn bị bắt ngồi trước ngực Lục Tây không được tự nhiên mà xê dịch thân thể, không ngờ hắn vừa nhích mông một chút, Lục Tây đằng sau liền dán cả người lên. Không những thế, tay cậu còn vòng ra ôm lấy eo hắn, thái độ được một tấc lại muốn tiến lên một thước khiến người ta tức điên.

Sướng Vãn cúi đầu, trong mắt lóe một tia hung ác nham hiểm, bàn tay hắn cuộn tròn trong tay áo chậm rãi buông ra, biệt nữu nói: "Sư phụ, ngươi đừng dựa gần vào ta như thế, ta không thoải mái...."

Lục Tây: "Mới có chút như vậy đã không thoải mái, đến tối chẳng phải ngươi sẽ đau đến chết đi sống lại sao?"

Sướng Vãn: "Tại sao buổi tối lại đau muốn chết đi sống lại?"

Lục Tây cúi đầu, ánh mắt ái muội nhìn giữa hai chân hắn: "Đợi trở về cởi quần ra sẽ biết."

Nói xong còn cười khẽ, như thể vô cùng thích ý.

Sướng Vãn ngồi trong lòng Lục Tây nhìn chằm chằm bàn tay cậu đang đặt lên bụng nhỏ của mình, đôi mắt đen láy của hắn biến dần thành màu đỏ như máu.

Đúng là muốn chết mà!

Ngay khi khí đen trên đầu ngón tay hắn sắp biến thành một con dao găm nhỏ, Lục Tây ngáp dài một cái, buông hắn ra, giọng nói biếng nhác có chút buồn ngủ.

"Nhớ là sau này cưỡi ngựa đừng dùng chân kẹp chặt bụng ngựa như thế, sau lưng cũng đừng cứng đờ như thế, chỉ cần hơi nâng bụng dưới như vừa nãy là được, nếu không đùi trong của ngươi sẽ bị ma sát đến rách một tầng da mất."

Nói xong, Lục Tây ghé sát tai hắn, thấp giọng bổ sung: "Từ nay về sau, tâm nhãn nên đặt ở đúng chỗ, đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm sư gia như thế, người đó không có hứng thú với một tên nhóc chưa mọc đủ lông đâu, hơn nữa ngươi còn xấu như vậy."

______

Đôi lời của tác giả:

Sướng Vãn: Ngươi mới xấu, ngươi mới là tên nhóc chưa mọc đủ lông.

Một lúc sau,

Sướng Vãn: Ta xấu, ta là tên nhóc chưa mọc đủ lông.

Chắc hẳn mọi người đều nhìn ra, đây là một tên bệnh kiều trà xanh nhỉ (= ̄ω ̄=)

______

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info