ZingTruyen.Com

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 41: Phó bản 3 - Thu nhận đồ đệ.

Meii0106_

Chương 41: Phó bản 3 – Thu nhận đồ đệ.

Edit: Meii

Ba tháng trước, dưới chân núi Thương Lan bắt đầu xuất hiện một hiện tượng quỷ dị, dân chúng phụ cận nói, cứ đến nửa đêm, bọn họ sẽ nghe thấy có tiếng người thổi kèn đánh trống trên con đường nhỏ lên núi. Hơn nữa, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng, lại không thấy người nào.

Nghe qua thì giống tiếng nhạc đón dâu, nhưng nếu nghe kĩ lại, sẽ thấy có tiếng quỷ khóc sói gào, khiến lá gan của người nghe thấy như muốn nứt ra, dù đã trốn trong chăn nhưng sống lưng vẫn lạnh toát.

Quan phủ trấn trên gần đó cũng thường nhận được trình báo có dân cư mất tích, hơn nữa, người bị hại đều là những đôi vợ chồng trẻ mới thành hôn không lâu. Nếu chỉ một người mất tích thì có thể là do bị báo thù hoặc bị giết vì tình, nhưng những người mất tích đều là người đã có đôi có cặp, việc này không khỏi có chút kỳ quái.

Trước đó mấy ngày, sư thúc mới gửi thư hồi âm nói đã phát hiện dấu vết khả nghi dưới chân núi, quyết định đợi đêm đến sẽ mang theo mấy đệ tử thâm nhập để tìm hiểu.

Đám đệ tử nội tông nghe được tin này đều nhiệt huyết sôi trào, hận không thể xuống chân núi khua chiêng gõ trống nghênh đón sư thúc chiến thắng trở về. Lần này, sư thúc đại diện cho Quy Mộng Tông diệt ma trừ tà, giải cứu dân chúng, nhất định sẽ làm rạng danh tông phái, đưa Quy Mộng Tông lên một tầm cao mới.

Nhưng chưa đợi bọn họ làm xong cờ mừng, tay của sư thúc đã bị quạ đen mang về, nhớ tới sư thúc nghiêm khắc nhưng rất tận tình chỉ bảo bọn họ ngày trước, cảm xúc của mọi người đều trùng xuống một cách rõ rệt.

Lục Tây đứng một bên, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa nãy, rốt cuộc thì năng lượng trong cá tay đó từ đâu mà ra, nhưng mà "Mau chóng đến Bạch Nguyệt Thành cứu viện"....

Bạch Nguyệt Thành nào chứ?

Không ngờ ngay sau đó, Tống Thành Ngọc vẫn luôn trầm mặc nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: "Truyền lệnh xuống, canh ba trưa nay, tất cả đệ tử Quy Mộng Tông tập chung ở sân lớn, chuẩn bị sẵn sàng xuống núi khởi hành đến Bạch Nguyệt Thành!"

Lục Tây cưỡi ngựa đi trên con đường nhỏ trên núi, ánh nắng chói chang giữa chưa sắp nướng cậu thành than đến nơi, cậu lau mồ hôi trên mặt, không ngừng điều tức vận khí để nhiệt độ trong cơ thể mình hạ xuống. Nhìn Tống Thành Ngọc bên cạnh xem, y một thân đồ trắng thoải mái vui vẻ dưới ánh dương như một khối băng di động, trái ngược hoàn toàn với cậu.

Gương mặt trắng nõn như bạch ngọc kia không hề có một giọt mồ hôi nào, Lục Tây cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng y phục của y còn nặng nề hơn mình nhiều, sao nhìn y có vẻ không nóng chút nào nhỉ?

Rốt cuộc, đoàn người đi đến mảnh rừng đào giữa sườn núi, Tống Thành Ngọc dừng ngựa lại, bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một chút.

Lục Tây giữ chặt dây cương, lập tức xoay người xuống ngựa, cậu đi đến một cây đào cổ thụ có tán cây to rộng mà tránh nắng. Thật ra, trong lòng cậu có chút lo lắng.

Ở phó bản đầu tiên, cậu vừa tiến vào ngay lúc giữa đêm mưa sa gió giật. Phó bản thứ hai cũng vào lúc chiểu ngả về tây, hoàng hôn buông xuống. Thế mà đến phó bản thứ ba còn nguy hiểm hơn hai phó bản kia, lại vào lúc giữa trưa chính ngọ, điểm này không phù hợp với nhạc dạo đầu của game kinh dị lắm thì phải.

Các cụ đã nói rồi, cái gì nhìn càng bình thường càng không bình thường, chỉ sợ có một âm mưu đáng sợ nào đó đang đợi cậu mà thôi.

Lục Tây hơi kéo cổ áo mình ra một chút để lau mồ hôi bên trong, cậu ngồi xổm trên một cái rễ cây, nhàm chán gảy mấy hòn đá trên đất. Bỗng, cảm giác khô nóng trong người nháy mắt đã tan đi, dưới nắng hè chói chang, cả người cậu bỗng toát một thân mồ hôi lạnh.

Cây đào cổ thụ cành lá xum xuê tỏa một bóng râm khổng lồ trên mặt đất như một cái ô lớn, che khuất ánh nắng ngoài kia. Nhưng ai có thể nói cho cậu biết, tại sao cái cây này lại mọc ra một bàn tay vậy?

Cái tay có hình dạng quỷ dị kia đang nhẹ nhàng đong đưa theo gió, lung lay ngay trên đỉnh đầu Lục Tây, chỉ cần cậu hơi nâng đầu lên một chút nữa, là cái tay kia có thể tóm được cậu rồi.

Mà cái tay kia cũng cảm nhận được sự sợ hãi của Lục Tây, ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị chạy trốn, nó đã nhanh chóng bắt được búi tóc của cậu, liều mạng xách lên.

"Cứu cứu ta! Đừng đi mà, cứu ta với!"

Các đệ tử khác bị tiếng kêu cứu hấp dẫn, tất cả đều ngoái đầu sang xem, liền thấy một đứa nhóc ăn mày quần áo tả tơi đang bị treo trên cây, nó hơi nhoài người xuống, duỗi tay kéo búi tóc của Lục Tây không bỏ.

Lục Tây cũng vô cùng cạn lời, vừa rồi nhìn thấy bóng đen quỷ dị kia cậu đã sợ suýt nữa hồn phi phách tán, không ngờ lại có một người bị treo trên cây, không nói gì cứ thế túm lấy tóc cậu.

Lục Tây: "Ta nói, ngươi có thể bỏ tay ra trước không hả, ngươi không buông tay thì ta cứu ngươi kiểu gì?"

Thế nhưng, đứa nhóc ăn mày cứ như không hiểu tiếng người, nó vẫn túm búi tóc của Lục Tây không bỏ: "Người đừng đi, cứu ta đi! Cầu người cứu ta mà!"

Lục Tây: "...." Chỉ sợ người này không phải tên ngốc thì cũng bị điếc rồi.

Đứa trẻ ăn mày không chịu buông Lục Tây ra, Lục Tây cũng không có cách nào cứu nó, hai người cứ thế giằng co nhau. Mãi đến khi Tống Thành Ngọc đi đến, y cầm một mảnh lá rụng phi đến chém đứt đoạn dây thừng trên người đứa nhóc ăn mày, nó mới gào lên một tiếng ngã xuống lồng ngực Tống Thành Ngọc như một quả chín rơi xuống từ ngọn cây.

Tầm mắt hai người giao nhau, nhóc ăn mày ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Tống Thành Ngọc đang ôm chính mình, đôi mắt đen nhánh trợn to, si ngốc nói: "Thần tiên? Ca ca là thần tiên sao?.... Ngươi là thần tiên ca ca sao!"

Đám đệ tử xung quanh bị câu "thần tiên ca ca" chọc cười, tuy rằng gương mặt sư phụ nhìn rất trẻ, nhưng tuổi thật của người hoàn toàn có thể làm gia gia (Meii: ông nội á) của tên nhóc này rồi.

Thế nhưng, tướng mạo của sư phụ thật sự quá xuất trần, bị gọi là thần tiên ca ca cũng không có gì lạ. Dù sao thì đám đệ tử bọn họ ngày nào cũng thấy mặt sư phụ những vẫn nhìn đến mê mẩn đó thôi.

Vẻ mặt Tống Thành Ngọc không thay đổi, nhẹ nhàng buông tên nhóc ăn mày ra, liếc mắt bảo Lục Tây: "Con không sao chứ?"

Lục Tây nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc của mình, cài xong tram gỗ lên rồi lắc đầu: "Con không sao, sư phụ."

Tống Thành Ngọc phất tay áo, xoay người: "Lên ngựa, tiếp tục lên đường nào."

Thấy Tống Thành Ngọc xoay người định đi, tên nhóc ăn mày vội vàng nhào lên ôm y lại. Chỉ thấy Tống Thành Ngọc vung tay lên, dùng lực làm hai tay hắn mở ra, tên nhóc ăn mày cũng chỉ có thể bắt được vạt áo choàng của y, bụp một tiếng quỳ lên mặt đất.

Nhóc ăn mày: "Thần tiên ca ca! Người đó vừa gọi ngươi là sư phụ, vậy những người đó đều là đồ đệ của ngươi sao? Vậy ngươi cũng nhận ta được không, chắc chắn ta sẽ chăm học khổ luyện, nỗ lực trở thành một đại hiệp vì dân trừ hại! Hơn nữa, ta ăn ít lắm, còn biết nhóm lửa nấu cơm, biết giặt đồ chăn dê, ca ca có việc gì cứ giao cho ta!"

Nhìn nhóc ăn mày tuổi không lớn lắm, nhưng lá gan cũng không nhỏ chút nào, trước mặt nhiều người như vậy cũng không hề rụt rè, cứ mạnh miệng bảo một người không hề quen biết thu hắn.

Nhìn Tống Thành Ngọc vẫn không dao động, hắn còn than thở khóc nói nói ra thân thế bi thảm của mình, hóa ra khi hắn vừa 3 tuổi, cha mẹ đều lần lượt qua đời, chỉ có thể đi ăn xin cơm nhà khác mà sống đến bây giờ, chính vì vậy mà những người trong thôn đều vô cùng chán ghét hắn.

Vì thế, hắn liền nghĩ đến chuyện đi tha hương, dù sao hắn vẫn còn trẻ, đi lang bạt cũng không phải chuyện không thể. Thế nhưng, giữa đường hắn lại bị một đám sơn tặc ngăn lại, những kẻ đó thấy hắn không có tiền liền đánh cho hắn một trận rồi treo hắn ở trên cây.

Những đệ tử xung quanh nhìn thấy trên người đứa trẻ này đầy những vết sẹo đáng sợ, không khỏi động lòng trắc ẩn mà liên tưởng đến quá khứ nan kham của bản thân lúc trước.

Thế nên, những người đó bắt đầu khuyên bảo Tống Thành Ngọc:

"Sư phụ, ta thấy tiểu hài tử này cũng rất đáng thương, hay là ngài nhận hắn đi, về sau chúng ta sẽ chăm sóc cho hắn, được không?"

"Đúng vậy đấy, nhà ta còn có một đệ đệ, tiếc là đã chết trong nạn đói rồi, bằng không cũng lớn tầm này rồi."

"Hơn nữa chỗ này núi non hoang dã, vứt hắn lại đây, không chừng hắn cũng khó sống nổi."

Mọi người mỗi người một câu, như thể trong nháy mắt, tất cả đều biến thành ca ca ruột của nhóc ăn mày rồi, chỉ có Lục Tây và Tống Thành Ngọc vẫn không dao động.

Lục Tây cảm thấy tiểu tử này có một cái gì đó rất kỳ lạ, nên cậu không có ý kiến gì.

Mà nhóc ăn mày này cũng rất cố chấp, Tống Thành Ngọc đi một bước, hắn cũng bò theo một bước, đầu gối quỳ trên mặt đất vẽ ra hai cái rãnh lớn, thẳng đến khi Tống Thành Ngọc quay đầu hỏi hắn: "Tên?"

Nhóc ăn mày lập tức nín khóc, mỉm cười nói: "Sướng Vãn!"

Tống Thành Ngọc: "Tuổi?"

Sướng Vãn: "17!"

Tống Thành Ngọc nhàn nhạt nói: "Quá lớn, gân cốt đã thành hình, nội công có thể học sau, nhưng thân pháp phải luyện tập từ nhỏ mới được."

Sướng Vãn lập tức sụ mặt, nước mắt rơi xuống từng hạt to đùng từ khuôn mặt dơ hề hề kia, hắn cắn môi dưới, nỗ lực không để bản thân khóc thành tiếng, nghẹn ngào đến mức bả vai cũng run lên.

Các sư huynh đệ nhìn thấy bộ dạng đáng thương này, sôi nổi đồng cảm như thể bản thân họ cũng bị như vậy, nhưng họ cũng không dám ngỗ nghịch lại ý của sư phụ. Dù bình thường, Tống Thành Ngọc đối xử với bọn họ rất tốt, nhưng y cũng là tông chủ của Quy Mộng Tông, là một để tử của Quy Mộng Tông, bên nào nặng bên nào nhẹ đều biết.

Mọi người chỉ đành mặc kệ Sướng Vãn, xoay người lên ngựa chuẩn bị đi tiếp. Bỗng có một đệ tử quay đầu nhìn thân ảnh cô đơn của Sướng Vãn, nhịn không được nhỏ giọng thì thầm: "Không phải người nào đó cũng 17 tuổi mới được nhặt về Quy Mộng Tông sao, đúng là đồng nhân bất đồng mệnh (1), có gương mặt đẹp hơn tý là muốn làm gì thì làm."

(1)Đồng nhân bất đồng mệnh: Ý chỉ hai người cùng cảnh ngộ nhưng lại có số phận khác nhau.

Nói xong, còn liếc mắt nhìn về phía Lục Tây.

Vì thế, Lục Tây bỗng nhiên phải hứng chịu rất nhiều ánh mắt xem thường.

Cứ tưởng chuyện này đã không còn cách nào xoay chuyển được nữa rồi, không ngờ Tống Thành Ngọc lại kéo dây cương lại, y xoay người nhìn Lục Tây phía sau: "Dư Huyền, ngươi cảm thấy có nên nhận hắn không?"

Lục Tây ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngươi có nhận hắn hay không thì liên quan gì đến ta chứ?

Cậu vừa định đáp rằng "Vẫn là sư phụ định đoạt đi" thì trong đầu bỗng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【Hệ thống nhắc nhở: Cự tuyệt thu đồ đệ có thể mở ra cốt truyện mấu chốt. Nếu người chơi chọn không chấp hành, phần cốt truyện này sẽ bị bỏ qua, tiến độ trò chơi không bị ảnh hưởng.】

Mở ra cốt truyện mấu chốt có nghĩa là có manh mối quan trong ở bên trong, phần lớn người chơi đều sẽ cảm hất như vậy, mỗi khi gặp những nhiệm vụ cốt truyện ẩn liền nhịn không được mà muốn giải mã, nói chung là cảm thấy không tìm được tất cả các manh mối trong trò chơi thì không chịu được.

Tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng Lục Tây muốn tìm được nhiều manh mối nên chỉ có thể nói: "Nơi này núi non hoang dã, trong bán kính trăm dặm quanh đây đều hoang tàn vắng vẻ, bỗng nhiên lại có một người sống sờ sờ bị treo trên cây, thật sự là có chút kỳ quặc. Đệ tử cho rằng người này lai lịch không rõ, vẫn nên cân nhắc thì hơn."

Lời này vừa nói ra, những sư huynh đệ vốn đã bất mãn với cậu lại càng giận dữ.

Ngày thường đã ỷ vào sự sủng ái của sư phụ mà ương bướng không coi ai ra gì thì thôi đi, bây giờ còn chèn ép cả một đứa nhóc ăn xin, tên này thật sự xấu xa từ tận trong xương tủy mà!

Những đệ tử bình thường đã ghét cái ác như kẻ thù tức đến nghiến răng nghiến lợi, ai ngờ Tống Thành Ngọc lại có vẻ đồng ý với cậu.

Tống Thành Ngọc lôi kéo dây cương, xoay người: "Vậy thì Sướng Vãn kia cho làm đệ tử của Dư Huyền đi. Về sau con chính là sư phụ của hắn. Hôm nay không đủ ngựa, con cho hắn ngồi cùng ngựa đi."

Dứt lời, y liền kéo dây cưng trong tay mình, bóng trắng nhanh nhẹn rời đi. Dưới ánh mắt vui sướng khi có người gặp họa của mọi người, Lục Tây không thể hiểu nổi vụ nhận đồ đệ này.

Không ngờ, ngay khoảnh khắc ánh mắt ấm áp của cậu nhìn vào mắt tên nhóc kia, hệ thống bỗng truyền đến tiếng nhắc nhở.

【Hệ thống thông báo: Độ thiện cảm của đối tượng mục tiêu -500, độ thiện cảm hiện tại: -500.】

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tây: .....?

______

Đôi lời của editor: Hệ thống mắc dịch ghê luông á :> thương em Tây :>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com