ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 39: Phó bản 2 - Chân Tướng.

Meii0106_

Chương 39: Phó bản 2 – Chân Tướng.

Edit: Meii

Lục Tây ngồi dưới đất, đón nhận ánh mắt sáng quắc của Thẩm Phạn, bỗng nhiên cậu cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn cả Trình Quân Nhiễm.

Trình Quân Nhiễm chỉ là tên sát nhân biến thái không có nhân tính, giống như một tên điên cứ gặp người là giơ cưa điện lên chém, còn Thẩm Phạn chỉ cần đứng im một chỗ là đã tản ra cảm giác khiến người khác không rét mà run.

Đặc biệt là cặp mắt nhạt màu sắc nhọn kia, ánh mắt như vực sâu, nhìn qua thì bình lặng mà thâm thúy, nhưng thực ra sát khí bắn ra tứ phía, chỉ cần không để ý là sẽ dễ dàng tan xương nát thịt trong đó.

Trực giác của Lục Tây nổi lên cảnh báo nguy hiểm, cậu hít sâu, nâng mông lên xoay người định chạy, nhưng cậu vừa chạy được vài bước đã bị người phía sau túm lấy gáy lôi lại, giống như dã thú mà hung hăng ôm chặt lấy phía sau cậu.

Hơi thở nóng bỏng phả vào tuyến thể của cậu, khiến Lục Tây nổi da gà lên. Bởi cậu cảm nhận được răng nanh sắc bén của hắn đang kề lên tuyến thể yếu ớt của cậu mà cắn xé, đau đớn li ti như kim đâm chậm rãi lan tràn khắp các dây thần kinh của cậu.

Người đằng sau ghé lên vai cậu hỏi: "Thoải mái sao?"

Lục Tây đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, lần đó là vì thuốc kích tình khiến toàn thân tê mỏi nên khoái cảm đã phủ qua cảm giác đau đớn. Còn lần này, cậu đang hoàn toàn tỉnh táo, mà đối với Alpha mà nói, thì công kích tuyến thể như vậy khác nào bóp trứng đối phương chứ.

Cho hỏi thì bị bóp trứng có đau không ạ?

Lục Tây vừa định mắng --- Thoải mái cc ấy!

Tiếc là cậu chưa kịp nói hết 2 chữ sau, chiếc răng nanh sắc nhọn kia đã đâm thủng làn da ở tuyến thể của cậu, thâm nhập vào mạch máu xanh lá mà pheromone mùi hoa quỳnh vào trong giao hòa cùng mùi hoa Ngu Mỹ Nhân.

Trong nháy mắt, Lục Tây "bụp" một tiếng ngã ngồi xuống mặt đất, Thẩm Phạn nhanh tay ôm lấy eo cậu, nhìn cậu như cả thể xác và tinh thần đang chìm vào khoái cảm đến nhũn chân, không có cách nào kiềm chế được.

Nhưng thực ra, Lục Tây cảm thấy mình như rơi vào địa ngục vậy, toàn bộ cơ bắp trên người đều run rẩy kịch liệt, đại não cũng đau đến không phân biệt được đây là đâu.

Lục Tây sợ đến mức muốn đứng dậy chạy ngay, nhưng rồi không có cách nào mà ngã gục trên đất. Thẩm Phạn đè cậu xuống, đầu óc cậu lúc này đã nhão ra như hồ dán, tên này vẫn là cái tên Thẩm Phạn vừa độc mồm vừa lạnh lùng cậu vẫn biết à? Đây là một tên sắc ma tinh trùng thượng não thì có!

Lục Tây bị hôn đến mức không dám mở mắt ra, chỉ có thể ấp úng nói: "Thẩm Phạn, cậu tỉnh táo lại đi!"

Cảm nhận được tay hắn đang duối ra sau sờ lên nơi nào đó, Lục Tây bỗng nhiên trừng lớn hai mắt!

Lục Tây: "Cậu là Omega!"

Thẩm Phạn: "Từ giờ trở đi cậu là Omega, vui không?"

Lục Tây: "Nếu hai ta có thể đổi lại vị trí, thì tôi rất vui đấy..."

Thẩm Phạn nghe xong liền phì cười, hắn cười vô cùng ngọt ngào, như ánh trăng chiếu xuống biển hoa Quỳnh mộng ảo...

Thẩm Phạn cúi đầu xuống hôn lên má cậu: "Chờ cậu đánh được tôi rồi tính."

Lục Tây: "Ưm a..."

Ngay khi cậu thấy mình sắp không giữ được bông cúc nữa, bên trên bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, như thể tất cả các học sinh đang hôn mê ở phòng ký túc đã tỉnh lại.

Bọn họ phát ra âm thanh ồn ào trên hành lang, sau khi nhận ra không thấy Trình Quân Nhiễm đâu đã bắt đầu lớn tiếng bàn luận, hơn nữa, vì nghe thấy tiếng của cậu và Thẩm Phạn liền chạy về phía này.

Lúc này, Lục Tây mới nhớ ra mà đẩy Thẩm Phạn ra: "Trình Quân Nhiễm đâu?'

Bị những người kia quấy rầy, đôi mắt Thẩm Phạn rất không vui, hắn chỉ vào cạnh hồ nước. Lúc này, Lục Tây mới thấy Trình Quân Nhiễm đang nằm gục ở phía bờ đối diện, nửa người dưới ngâm trong hồ nước, cạnh đầu là cái cưa điện bị gãy đôi, nước hồ đã biến thành màu đỏ tươi.

Nhìn tóc Trình Quân Nhiễm bê bết máu, Lục Tây không hỏi hít sâu một hơi, cậu hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Phạn: "Cậu đánh chết Trình Quân Nhiễm rồi à?"

Thẩm Phạn: "Anh ta còn sống, chỉ là không sống được lâu nữa thôi!"

Trái tim Lục Tây nảy lên: "Ý gì?"

Thẩm Phạn: "Tuyến thể nát rồi."

Lục Tây: "Cậu ra tay thật tàn nhẫn!"

Thẩm Phạn: "Dù sao thì người anh ta yêu đã không còn nữa, đây cũng là sự giải thoát!"

Lục Tây: "...."

Lúc sau, Thẩm Phạn đến phòng đạo cụ lấy cho t một bộ quần áo khác, cậu mới có thể ra ngoài gặp mặt các bạn học. Cậu đưa mọi người đến con đường quốc lộ đêm qua tìm dược. Lần này, bọn họ chặn được một cái xe tải, người lái xe là một người rất nhiệt tình, ông ấy sẵn sàng chờ bọn họ đến trấn gần đó để báo cảnh sát.

Rất nhanh, cảnh sát đã đến nơi, phong tỏa hiện trường vụ giết người, Trình Quân Nhiễm cũng bị bắt. Cảnh sát tìm được trong trường học mấy chục chiếc cưa điện, còn tìm được một chiếc xe ô tô kiểu cũ màu đỏ không có giấy tờ ở gara.

Phụ huynh học sinh nhận được điện thoại của cảnh sát liền nhanh chóng đến đón con mình về, có lẽ sau chuyện này, chẳng nhà nào cho con tham gia cái gọi là hoạt động ngoại khóa mùa thu nữa.

Lục Tây cùng Thẩm Phạn đến bệnh viện xử lý vết thương của mình, cũng bị cảnh sát lấy lời khai. Trong quá trình điều tra, Thẩm Phạn không nói gì hết, chỉ khi nào Lục Tây dùng khuỷu tay huých hắn, hắn mới ngẫu nhiên "ừ" một tiếng, làm cảnh sát điều tra cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Cũng may Lục Tây tường thuật lại vụ án tương đối rõ ràng, hơn nữa bạn học còn giúp hai người làm chứng, nên cho dù Thẩm Phạn đã đánh Trình Quân Nhiễm thành như vậy nhưng vẫn là phòng vệ chính đáng, chỉ cần ghi bản tường trình xong là có thể về nhà.

Chân Thẩm Phạn bị bệnh viện bó thạch cao, tuy xương bánh chè của hắn không bị gãy, nhưng đầu gối vẫn bị sai vị, gân bắp thịt cũng đứt, cần phải ngồi xe lăn một thời gian.

Ngày Thẩm Phạn đến bệnh viện tháo bột, Tần Phong Nhiên cũng đến thăm, còn mang theo không ít trái cây cùng một bó hoa hồng trắng.

Từ ngày nguy hiểm trùng trùng ở trường học, tất cả học sinh trong lớp đều biết quan hệ của Lục Tây và Thẩm Phạn, chỉ là chưa biết Omega Thẩm Phạn này đang như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm mông của Alpha mà thôi.

Lục Tây nhận bó hoa hộ Thẩm Phạn, nửa đùa nửa thật nói: "Trắng trợn tặng hoa cho Omega của tôi như vậy, tôi sẽ ghen đó nha!"

Tần Phong Nhiên biết cậu nói đùa, y cong khóe miệng lên: "Vậy lần sau tôi cũng tặng ông một bó, bên trên còn ghi thiệp mừng, ghi là: Hoa hồng từ bạn trai cũ, để Thẩm Phạn cũng ghen được chưa?"

Lục Tây cười tươi, lại bị Tần Phong Nhiên đột nhiên ôm chặt lấy eo. Cậu nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Phạn lấy bó hoa trong tay mình, cười đưa lại cho Tần Phong Nhiên: "Trái cây thì tôi nhận, còn hoa hồng thì thôi."

Tần Phong Nhiên nhìn bó hoa trước mắt: "Từ bao giờ cậu lại thế hả, chỉ một bó hoa hồng thôi mà."

Thẩm Phạn: "Đương nhiên rồi, bởi trong lòng tôi bây giờ tràn ngập hoa Ngu Mỹ Nhân nở rồi."

Tần Phong Nhiên không nhịn được mà bật cười: "Các ông vừa phải thôi chứ, người yêu thầm tôi trước đây với bạn trai cũ của tôi phát cơm tró cho tôi là thế quái nào?"

Thẩm Phạn: "Ai bảo cậu là tró chi?"

Lục Tây: "Thì ông mau đi tìm người yêu đê, bọn tôi cũng nguyện ý ngồi ăn cơm tró của ông nè!"

Tâm tình vốn còn ảm đạm của Tần Phong Nhiên cũng không nhịn được mà cười rộ lên: "Hay là ba người cũng ta cùng nhau đi, tôi mua xe mua nhà nuôi hai người.'

Lục Tây nhanh mồm nhanh miệng nói: "Được thôi, nhưng tôi không phải thụ đâu."

Thẩm Phạn: "Tôi cũng thế."

Hai người rất ăn ý nhìn sang Tần Phong Nhiên: ".... Hay là thôi đi, tôi bị trũy á!"

Mặt trời bên ngoài ngả về đằng tây, trong phòng bệnh vang lên tiếng cười ròn rã của ba người, bên ngoài ánh chiều ta lan tràn khắp nơi.

Rất nhanh, Lục Tây nhận được cuộc gọi của cục cảnh sát, cảnh sát phụ trách vụ án của Trình Quân Nhiễm nói anh muốn gặp cậu, nếu không sẽ không hợp tác điều tra.

Tuy rằng Lục Tây thấy mình không đi cũng chả sao, nhưng như thế sẽ làm vị cảnh sát kia gặp mấy phiền toái không đâu, hơn nữa cảnh sát cũng cho xe đến đón cậu.

Không có cách nào khác, Lục Tây đành ngồi lên xe đến sở cảnh sát.

Nhìn thấy Trình Quân Nhiễm đã bị cạo trọc đầu, Lục Tây bị dọa hết hồn. Ban đầu, Trình Quân Nhiễm đã gầy yếu mong manh lắm rồi, bây giờ nhìn anh còn mỏng như tờ giấy, hốc mắt hãm sâu, bờ môi xanh tím bệnh tật, như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể thôi bay vậy.

Hai người ngồi cách nhau một bức tường kính, dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, Lục Tây cầm chiếc điện thoại trước mặt lên.

Trình Quân Nhiễm ở phía đối diện nhìn cậu: "Biết tại sao tôi lại gọi cậu đến không?"

Lục Tây: "Có chuyện thì nói mẹ đi, tôi không có thời gian rảnh ngồi đây tám nhảm với anh đâu."

Trình Quân Nhiễm cười khanh khách, chỉ là vừa cười được hai tiếng, anh đã che miệng lại ho khan một hồi, nhìn vết máu đỏ tươi trong lòng bàn tay mình, anh cũng tùy ý lau lên bộ áo tù của mình, như thể anh đã chẳng còn quan tâm đến sự sống chết của mình nữa.

Trình Quân Nhiễm nói với cậu: "Thật ra đêm đó ở ga tàu, tôi không hề bắt Thẩm Phạn, nhưng tôi nói với cậu ta rằng 'nếu cậu dám chạy trốn, tôi sẽ đến WC giết Tề Kiêu', thế là cậu ta mới ngoan ngoãn đi cùng tôi về."

Nghe tiếng nói trong điện thoại, đầu ngón tay Lục Tây hơi run lên: "Anh có ý gì?"

Trình Quân Nhiễm: "Cậu cảm thấy tôi rất đáng sợ đúng không? Nhưng nếu có một ngày cậu chết đi, chắc chắn cậu ta còn đáng sợ hơn tôi nhiều!"

Lục Tây trầm mặc không lên tiếng.

Trình Quân Nhiễm: "Những gì Lưu Hiểu San nói chỉ là một phần mà thôi, thực ra đêm Tiêu Dịch bị giết, tôi đang ở dưới tầng đợi em ấy. Lúc đó, tôi đã nói muốn đi cùng em ấy đi kiểm tra ký túc rồi, nhưng em ấy lại hôn lên trán tôi một cái, muốn tôi ngoan ngoãn đứng đó đợi em ấy. Chỉ vì một lần ngoan ngoãn làm theo lời em ấy, tôi đã mất đi em ấy mãi mãi. Tôi nhìn những tên súc sinh đó xách những chiếc túi rác đó ném sau bồn hoa ở sân sau, bọn chúng không thèm xử lý quần áo trên người em ấy, thế nên tay áo của Tiêu Dịch đã lộ ra ngoài. Đó là chiếc áo sơ mi màu lam tôi đã tặng cho em ấy, cúc áo trên tay áo còn có hoa văn xoắn ốc rất đẹp. Tôi cởi túi ra, liền nhìn thấy đầu em ấy giữa một túi thịt nát máu me tanh nồng, cậu biết lúc đó tôi hận thế nào không?"

Trình Quân Nhiễm thở mạnh, gằn giọng nói; "Tôi và người yêu tôi cùng nhau lớn lên, lập chí muốn trở thành một thầy giáo tốt, yêu quý học sinh, mang ánh mặt trời tri thức chiếu sáng cho mỗi học sinh. Thế nhưng tôi mang ánh sáng đến cho bọn chúng, bọn chúng lại dẫm nát ánh mặt trời của tôi. Tôi cũng muốn cho bọn họ nếm thử cảm giác mãi mãi chìm trong bóng tối, muốn bọn họ cũng trải qua cảm giác thống khổ tuyệt vọng của tôi."

Khi Trình Quân Nhiễm nói những lời này, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng bờ môi run rẩy đã bán đứng cảm xúc của anh lúc này.

Lục Tây nắm ống nghe, bỗng nhiên không biết nói gì.

Thì ra chuyện một năm trước còn che giấu chân tướng như vậy. Nếu như đêm đó cậu bỏ mặc Thẩm Phạn mà chạy đi báo cảnh sát, chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ nghe được lời này của Trình Quân Nhiễm, như vậy thì nhiệm vụ đầu tiên sẽ thất bại mà trò chơi sẽ chấm dứt.

Trò chơi này đúng là sát khí tứ phía mà.

Sau khi kết thúc thời gian thăm hỏi, cảnh ngục đoạt lấy điện thoại trong tay Trình Quân Nhiễm, ngay giây cuối trước khi ngắt điện thoại, Trình Quân Nhiễm đã cười, chỉ là nụ cười không còn mang theo cảm giác khủng bố nữa mà lại vô cùng thê lương.

Anh nói: "Thật ra tôi và Thẩm Phạn đều là cùng một loại người, bọn tôi không phải người xấu, cũng chẳng phải người tốt, mà là một kiểu người ở giữa. Nhưng mà cậu ta rất may mắn, cậu ta còn có cậu, mà tôi thật bất hạnh, người yêu tôi tốt đẹp nhưng lại yếu ớt."

Nói xong câu đó, điện thoại cũng bị ngắt, Lục Tây cũng buông ống nghe xuống, nhưng khi cậu đứng dậy chuẩn bị dời đi, lại xuyên qua mặt kính nhìn thấy một bóng người thon dài đứng ngay phía sau Trình Quân Nhiễm.

Bóng người đó quay đầu, hơi hé miệng nói gì đó với cậu, hình như nói "hẹn gặp lại", lại giống nói "chào cậu".

Sau đó, bóng người đó chậm rãi ôm lấy vòng eo khô gầy của Trình Quân Nhiễm, hai người như hai cành cây khô nương tựa vào nhau trong gió, run run rẩy rẩy đi vào nhà giam.

Khi Lục Tây ra khỏi cổng trại giam, Thẩm Phạn đã đứng bên ngoài đợi cậu, hắn mặc một chiếc áo len cổ cao trắng như tuyết, cả người như một con mèo Ragdoll, cằm cũng giấu trong cổ áo, nhìn đáng yêu hết sức.

Thẩm Phạn: "Lâu thế."

Lục Tây cười: "Cậu không hiếu kỳ Trình Quân Nhiễm đã nói gì với tôi sao?"

Thẩm Phạn: "Có chút, nhưng tôi càng tò mò xem bao giờ cậu đồng ý làm Alpha của tôi."

Lục Tây khẽ mắng: "Cậu còn dám nói để tôi làm Alpha của cậu à? Rõ ràng cậu muốn làm tôi! Tôi nói chứ chúng ta không thể yêu đương như những đôi AO bình thường sao?"

Thẩm Phạn: "Chúng ta không phải AO bình thường, làm sao yêu đương như những đôi AO bình thường được?"

Lục Tây định há miệng cãi lại hắn, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, lại không có cách nào phản bác được.

Hình như đúng là thế thật.

Lục Tây nhìn về phía xa, bỗng nói: "Chỗ này gần biển lắm, chúng ta ra biển chơi đi."

Hai người đi ra bờ biển, trời cũng tối dần, sóng biển rì rào vỗ vào bờ rồi chậm rãi lui lại lộ ra bờ cát đầy rãnh nhỏ.

Dưới cát đầy vỏ ốc của những con ốc không kịp về biển.

Lục Tây tùy tay nhặt lên một viên đá, giơ tay ném vào mặt biển, rồi lớn tiếng hét lên. Mặt biển cũng đáp lại một tiếng vang từ nơi xa xăm, như thể bên bờ đối diện là một thế giới khác hư vô mờ mịt.

Thẩm Phạn theo sau cậu như một cái đuôi nhỏ, Lục Tây đi đâu, hắn liền đi đó.

Lục Tây quay đầu lại nhìn hắn: "Cậu bao lớn rồi?"

Thẩm Phạn: "Bằng cậu đó."

Lục Tây: "Tháng mấy?"

Thẩm Phạn: "12"

Lục Tây cố ý trêu hắn: "Ái chà, nhỏ thế, tôi đây chính là anh cậu đó, nào bé Phạn Phạn, mau gọi anh nào." Cứ tường Thẩm Phạn sẽ nói cậu nhàm chán, nhưng không ngờ khi Lục Tây cúi người tìm vỏ sò trong cát, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng la nhỏ, Lục Tây giật mình quay đầu lại nhìn hắn.

Chỉ thấy Thẩm Phạn nhìn cậu, nói nhỏ: "Anh ơi."

Trong nháy mắt kia, sóng biển như quay cuồng, trời đất hòa trung một màu, như thể, tất cả các cảnh sắc trước mắt đều hóa thành bọt biển.

Lục Tây: ".... Tiểu Đường?"

Nhưng Thẩm Phạn trước mắt lại không trả lời cậu, mà giống như hải thị thận lâu (1), dần dần biến mất trong tiếng sóng biển rì rầm.

(1) Hải thị thận lâu: Tương truyền, những con sò khổng lồ sống trường thọ trong biển được gọi là Thận Thần. Vào những dịp trăng tròn, Thận Thần có thể phát ra dòng linh khí đặc biệt. Linh Khí này bay ra khỏi mặt nước biển, biến hiện nên hình ảnh lâu đài, phố xá trên không trung mặt biển, gọi là Hải Thị Thận Lâu hay Thận Khí Lâu. Đây là hiện tượng phản xạ toàn phần khiến ta nhìn thấy ảo ảnh, người ta gọi những ảo ảnh trên sa mạc hay trên biển là hải thị thận lâu.

Thật giống như hoa trong gương, trăng trong nước.

Lục Tây lại một lần nữa đứng trong căn phòng đen xì, màn hình màu đỏ ở trước mắt cậu.

【Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản thứ hai <Ma chém đầu>.

Mức độ hoàn thành: 100%.

Điểm thưởng: +15000.

Điểm kinh nghiệm: +30.】

【Nhận được đạo cụ: Hung khí cưa điện.】

【Nhận được danh hiệu: Người được lệ quỷ bảo vệ.】

【Độ siêu nhiên: +45.】

【Tiến độ hoàn thành trò chơi: 2/6.】

【Thuộc tính người chơi: Chưa rõ.】

_____________________

Đôi lời của editor: Phó bản 2 đã kết thúc rùi nè, tình ra thì thầy Trình cũng khá đáng thương ha, trước đó có nhắc đến chuyện nhà Chu Nhàn rất có điều kiện, nhà nó ém vụ thầy Tiêu xuống rồi á. Nhưng dù gì thì thầy Trình cũng vẫn đáng trách khi liên lụy cả người vô tội vào. Mong là ở thế giới khá hai thầy sẽ hạnh phúc ha.

Phó bản sau bối cảnh cổ trang cả nhà ui, ai hóng khum nà. Để chuẩn bị cho phó bản mứi nên tuần sau tui nghỉ nhó, tui sẽ bắt đầu đăng phó bản mới từ 20/11 nà, mọi người đợi tui hén. Iu nhìuuu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info