ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 38: Phó bản 2 - Chìa khóa.

Meii0106_

Chương 38: Phó bản 2 – Chìa khóa.

Edit: Meii

Con cá sấu to lớn chui ra khỏi ống thoát nước, từng đốt gai trên người nó gập ghềnh như bọc mủ, cá miệng rộng hơi hé ra tản ra mùi cá chết tanh tưởi, đôi mắt vàng khè nhìn chằm chằm hai con người đang bị buộc ở xích sắt, đồng tử dọc đen sì đảo qua đảo lại.

Dường như, nó đang suy nghĩ xem nên thường thức con mồi nào trước.

Lưng Lục Tây tựa vào vách tường, nước ở dưới đáy hồ đã ngập mắt cá chân cậu, dùng chân trần đạp lên gạch sứ lạnh băng rất dễ trơn trượt, cậu chỉ có thể cố gắng dán sát lưng vào vách tường để có thể đứng thẳng người ứng biến những chuyện sắp xảy ra.

Con cá sấu đứng giữa hai người một lúc, sau đó mới động đậy thân thể to đùng bò về phía Thẩm Phạn. Vừa đi, nó vừa phát ra tiếng gru gru kỳ quái, cái đuôi khẽ quất qua quất lại có vẻ vô cùng hưng phấn.

Hiển nhiên, nó chọn Thẩm Phạn là con mồi đầu tiên.

Rõ ràng tạm thời cậu đã thoát được một kiếp, nhưng tâm trạng của Lục Tây lại càng trở lên kém hơn, vì so với thể trạng của cậu thì tình huống lúc này của Thẩm Phạn kém hơn rất nhiều. Đùi phải hắn gãy, mu bàn tay bị cưa điện chém một vết to, miếng vải quấn miệng vết thương đã bị bóc ra, miệng vết thương chưa kịp khép lại vẫn đang nhỏ từng giọt máu.

Mà khứu giác của cá sấu lại vô cùng nhạy cảm với mùi máu và mùi thịt tươi.

Nhìn con cá sấu đang càng ngày càng đến gần Thẩm Phạn, trái tim Lục Tây như muốn rớt ra khỏi cổ họng, nhưng Thẩm Phạn lại vô cùng thờ ơ, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, vô cảm nhìn con cá sấu đang gần trong gang tấc.

Lúc này, Lục Tây cũng không dám kêu loạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn, 2 mét, 1 mét, nửa mét,... mắt thấy con cá sấu đã bò đến trước mặt Thẩm Phạn. Nhưng đúng lúc này, con cá sấu bỗng nhiên dừng lại, nó ngẩng đầu lên đối mặt cùng Thẩm Phạn, 4 mắt nhìn nhau, đôi mắt vàng khè khủng bố sáng như ánh đèn pha đêm.

Thẩm Phạn không nói gì, con cá sấu cũng không phát ra âm thanh gì, nhưng cảm giác này thật sự rất kì lạ, như thể một người một cá đang giao tiếp với nhau bằng một cách nào đó mà không cần phải dùng đến âm thanh vậy.

Lục Tây không ngờ cá sấu chỉ nhìn Thẩm Phạn một lúc, sau đó nó lại quay đầu về phía cậu. Lúc này, nước đã lên một độ cao nhất định, con cá sấu cũng không cần phải bò từng bước nữa mà đã có thể bơi trong nước, nên tốc độ di chuyển của nó cũng nhanh gấp đôi.

Nhìn con cá sấu đang bơi về phía mình, Lục Tây nhanh chóng lấy con dao ăn từ trong ý thức của mình ra.

Cậu nắm chặt dao ăn, ánh mắt kiên định đối mặt với con cá sấu. đôi mắt là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể của mọi sinh vậy, nên nếu cậu chọc mù mắt con cá sấu trước, vậy thì tiếp theo sẽ dễ xử lý nó hơn nhiều.

Nửa cái đầu của con cá sấu chìm trong nước, khi nó sắp đến gần Lục Tây, nó bỗng nhiên nhảy lên một cái, cái miệng đỏ như máu ngoác ra. Lục Tây theo bản năng lùi về phía sau, con dao trong tay không cách nào xuống tay được, nếu cậu vươn tay ra, có lẽ ngay giây sau tay cậu cũng đứt lìa luôn.

Hơn nữa, con dao ăn này chỉ có tác dụng với âm linh tà khí, còn có tác dụng với cá sấu hay không thì cậu cũng không chắc.

Rất nhanh, Lục Tây đã bị con cá sấu quật ngã trên mặt đất, cậu ngã ngồi trong hồ, gáy đập mạnh vào vách tường phía sau, trời đất trước mắt cậu quay cuồng, con dao trong tay cậu bị ngoặt lại thành hình chữ V khiến cổ tay cậu bị chém một nhát.

Nhìn dòng máu đỏ lan ra trong nước, khuếch tán xung quanh con cá sấu, Lục Tây hít mạnh một hơi, nhanh chóng giãy giụa bò dậy. Nhưng con cá sấu đã bị mùi máu mê hoặc, nó xông lên muốn cắn mắt cá chân cậu.

Ngay khi hàm răng sắc nhọn của con cá sấu sắp cắn được Lục Tây, mặt nước bỗng vang lên một tiếng tùm, động tác của con cá sấu ngừng lại, nó yên lặng nằm trên mặt nước.

Lục Tây bỏ cánh tay đang che mắt lại xuống, phát hiện Thẩm Phạn phía bên kia đang thủ phục dưới mặt nước, hắn duỗi cánh tay dùng dao phẫu thuật đâm vào đuôi cá sấu.

Theo sự di chuyển của cánh tay, lưỡi dao cắt ra một vết thương dài 20 centimet , thịt hồng dưới da lộ ra ngoài, máu tươi từ đuôi cá sấu cũng lan ra nước. Cá sấu bị đau liền thay đổi phương hướng quay đầu bơi về phía Thẩm Phạn mà nhào tới.

Lục Tây: "Cẩn thận!"

Rất nhanh, phía bên kia đã xảy ra một trận hỗn chiến, nước bắn tung tóe, có những đợt nước còn cao hơn năm mét vô cùng khoa trương. Lục Tây lo lắng cho Thẩm Phạn nhưng lại không nhìn thấy rõ tình huống phía đó, chỉ thấy nước càng ngày càng đỏ, cậu có dự cảm rằng sau khi trận đấu này kết thúc, chắc chắn sẽ có một bên phải chết.

Cuối cùng, động tĩnh đánh nhau bên kia cũng chậm rãi nhỏ lại, bọt nước bắn lên cũng biến mất, cậu thấy lưỡi dao của Thẩm Phạn đang cắm lên đầu con cá sấu, hắn thở hổn hển đè lại lưỡi dao như muốn xẻ đôi con cá sấu từ trước ra sau. Thế nhưng thể lực của Thẩm Phạn cũng đã tiêu hao hết, bàn tay ngâm nước lạnh cũng bắt đầu run lên.

Hơi thở tanh hôi ngập tràn trong nước khiến Lục Tây không nhịn được mà che mũi lại, cậu thấy trên tóc Thẩm Phạn có không ít máu cá, một giọt máu chảy từ tóc xuống thái dương chậm rãi chảy xuống như sắp rơi vào mắt hắn. Lục Tây vừa định nhắc hắn lau đi, không ngờ con cá sấu đang thoi thóp bỗng mở bừng mắt ra, nó đột nhiên phản công mà cắn một ngụm vào bờ vai hắn.

Nhìn thấy một màn kinh sợ này, Lục Tây ở bên kia la to: "Bắt nạt một người què thì bản lĩnh cái gì? Có giỏi thì mày qua đấy cắn tao đi! Xem tao có móc ruột mày ra không!!"

Nhưng con cá sấu có vẻ cũng không nghe ra lời khiêu khích của cậu, hàm răng nhọn hoắt dùng sức ghim vào bả vai Thẩm Phạn, Lục Tây nóng lòng như lửa đốt, ngau khi cậu đang hoang mang lo sợ, bỗng nhìn thấy con dao ăn trong nước.

Cá sấu thích mùi máu tươi.

Nếu như mùi máu trên người cậu còn nặng hơn bên Thẩm Phạn, thì con cá sấu kia có thể sẽ bỏ Thẩm Phạn mà quay sang tấn công cậu.

Lục Tây dùng sức chém một dao lên tay mình, máu từ mạch máu rất nhanh đã nhỏ giọt xuống nước rồi lan ra như những bông hoa nhỏ, mang theo mùi hoa Ngu Mỹ Nhân bên sườn núi, kiều diễm lại nóng bỏng, như rừng hoa đang bị lửa nóng thiêu đốt.

Ngay cả Thẩm Phạn đang bị đè ở dưới nước cũng ngửi thấy mùi, dòng nước tanh hôi bỗng tràn ngập hương hoa Ngu Mỹ Nhân. Một dự cảm không tốt dâng lên trong hắn, nhưng khi hắn phản ứng lại được thì con cá sấu đã bơi về phía Lục Tây rồi.

Mà bên kia, Lục Tây đang dựa vào vách tường, cậu giơ con dao đã gãy về phía con cá, trước khi chết còn vẫy tay với Thẩm Phạn.

Hai mắt Thẩm Phạn đỏ ngầu: "Ngu ngốc!"

Lục Tây cười: "Cậu thích kêu như nào cũng được, tôi thích cậu, Thẩm Phạn. Tạm biệt!"

Thật ra nên nói "vĩnh biệt" mới đúng, nhưng Lục Tây không muốn nói vậy, ít ra sau khi chết, cậu còn mong linh hồn của mình có thể bay về nhìn hắn một lần.

Lúc này, nước đã cao đến eo cậu, nhìn con cá sấu ngo ngoe rục rịch đang tiến lại dần, Lục Tây đã chuẩn bị sẵn sàng đối diện với cái chết. Bỗng, mặt nước nổi lên một màn sương mù dày đặc, nước xung quanh cũng trở lên ấm áp vô cùng.

Lục Tây ngạc nhiên phát hiện, con cá sấu trước mặt bỗng đứng yên trên mặt nước.

Một bàn tay bỗng vươn lên từ dưới nước chạm vào tay cậu, Lục Tây cúi đầu, liền thấy một gương mặt quen thuộc dưới mặt nước.

Đó là gương mặt của Tiêu Dịch đã chết.

Tiêu Dịch ở trong nước nhìn cậu, chỉ chỉ vào con cá sấu, lại chỉ chỉ con dao ăn trong tay cậu, rồi khẽ nhoẻn miệng cười. Sau đó, anh dần dần biến mất trong nước như mỹ nhân ngư biến thành bọt biệt, vừa đến lại vừa đi.

Không biết là do đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chết rồi hay đã quá sợ hãi nên sinh ra ảo giác nhưng Lục Tây lại không hề cảm thấy sợ, cho dù khuôn mặt dưới nước kia tái nhợt không một chút máu nào, nhưng Lục Tây lại cảm thấy nụ cười kia ấm áp cực kỳ, giống như dòng nước ấm đang chảy ra sưởi ấm thân thể lạnh giá.

Sương mù tan đi rất nhanh, mà làn nước kia cũng lạnh lẽo trở lại.

Lục Tây nắm chặt con dao ăn trên tay đâm vào bụng cá sấu, kỳ lạ là con cá sấu lại không hề giãy giụa gì như một khối thi thể đã chết rồi vậy, nó chỉ nằm yên mặc cậu xâu xé.

Trình Quân Nhiễm đứng ở thành hồ cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dường như anh không hiểu sao cá sấu ngoan của mình lại thuần phục Lục Tây.

Rõ ràng con cá sấu này chỉ nghe lời anh và Tiêu Dịch thôi mà.

Con dao ăn hơi cong nhưng vẫn sắc bén vô cùng, cậu rất nhanh đã mổ tung con cá sấu ra. Lục Tây vạch bụng cá, nhìn rõ nội tạng bên trong không xót thứ gì, thậm chí ở đại tràng bị cắt qua còn thấm ra một chút chất bài tiết màu đen ra ngoài.

Đến khi cậu tìm được chìa khóa dấu ở trong ruột cá sấu thì nước cũng đã dâng đến cổ, nhưng khi cầm chiếc chìa khóa kia, Lục Tây bỗng sửng sốt một chút.

Thẩm Phạn bên kia thấy cậu đứng yên không động đậy liền lớn tiếng hỏi: "Không tìm thấy chìa khóa sao?"

Lục Tây nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, nhanh chóng thu lại cảm xúc trong mắt, chỉ vương tay lên ném chìa khóa về phía Thẩm Phạn: "Bắt lấy!"

Chiếc chìa khóa màu bạc rơi xuống nước, nhưng nó không hề chìm xuống mà trôi lênh đênh như một con thuyền lá cô độc.

Thẩm Phạn bắt được chiếc chìa khóa kia, hắn nhìn giữa chìa khóa có một cái rãnh nhỏ liền hiểu ra. Đây là một chiếc chìa khóa dùng một lần, chỉ cần cắm nó vào ổ xoay một cái là cái rãnh nhỏ kia sẽ gãy ra, nửa đoạn chìa khóa còn lại sẽ mắc trong ổ khóa.

Ngay từ đầu, Trình Quân Nhiễm đã không có ý định để cho cả hai người đều sống sót rời đi, những điều này hắn đã có dự kiến từ trước.

Nhưng mà tại sao, Lục Tây biết rõ đây là chìa khóa dùng một lần, lại không tự mở khóa cho bản thân cậu lại ném cơ hội duy nhất này về phía hắn.

Thẩm Phạn cầm chìa khóa, đứng trong làn nước sắp ngập qua đỉnh đầu lẳng lặng mà nhìn Lục Tây, mãi cho đến khi hai mắt bị dòng nước bao phủ, hắn có chớp mắt như thế nào cũng không nhìn thấy gì nữa.

Lục Tây thật sự không hiểu, lúc này rồi hắn còn nhìn cậu làm cái quái gì?

Cậu đứng trong nước, chỉ chỉ chìa khóa, rồi chỉ chỉ cái khóa ở mắt cá chân, ý bảo Thẩm Phạn mau chóng mở khóa đi, thế nhưng hắn lại đứng yên không làm gì hết.

Lục Tây tức phát điên, mau mau mở khóa đi rồi bơi sang đây cứu cậu với chứ! Vì thế cậu lại lặp lại động tác một lần nữa, nhưng Thẩm Phạn vẫn không phản ứng gì.

Lục Tây nhìn không được mà hé miệng ra, muốn mắng hắn một trận, kết quả, vừa há miệng cậu liền bị sặc một miệng nước khiến yết hầu cậu co chặt lại, cả người run rẩy, trong chốc lát, cả người cậu như mất đi tất cả sức lực. Nửa phút sau, ngay cả tiếng ho khan cậu cũng không phát ra được, thân thể cậu ngã ngửa vào trong nước như một cục đá chậm rãi chìm xuống nước, càng nhìn càng cách xa mặt nước, mắt cũng từ từ nhắm lại.

Ngay trước khi mất ý thức một giây, cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【Hệ thống thông báo: Độ thiện cảm của Thẩm Phạn +39, độ thiện cảm hiện tại 100. Chúc mừng người chơi đã đạt được cơ hội được Thẩm Phạn giải cứu, không giới hạn số lần.】

Sau khi Lục Tây tỉnh lại, đã thấy mình nằm bên cạnh hồ, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là gương mặt đang kề sát của Thẩm Phạn.

Tuy rằng bản thân cậu đã chết đuổi rồi mà Thẩm Phạn vẫn nguyện ý hô hấp nhân tạo cho cậu làm cậu rất cảm động, nhưng mà tại sao hô hấp nhân tạo lại phải cởi sạch quần áo thế??

Hơn nữa, cậu đã mở mắt ra hơn nửa ngày rồi, vì sao hắn vẫn còn "hô hấp nhân tạo" cho cậu, hắn gặm miệng cậu sắp rơi cả da ra rồi đấy, không có cảm giác gì à?

Sau khi khôi phục lại chút sức lực, Lục Tây mới dùng sức đẩy Thẩm Phạn ra: "Cậu làm gì thế?"

Thẩm Phạn nhìn thấy Lục Tây đã tỉnh dậy, ánh mắt nặng nề: "Hô hấp nhân tạo."

Lục Tây: "Hô hấp nhân tạo thì hô hấp nhân tạo, nhưng cậu cởi quần áo tôi ra làm gì ả?"

Thẩm Phạn: "Quần áo sẽ làm tăng lực cản trong nước."

Lục Tây dùng tay che lại chỗ nhạy cảm, dở khóc dở cười: "Vậy ít ra cậu cũng phải để lại cho tôi cái quần sịp chứ? Cậu làm thế tôi sẽ hiểu nhầm thành cậu nhân lúc tôi hôn mê cưỡng gian tôi đó."

Thẩm Phạn: "Trong luật không nói Omega cưỡng gian Alpha là phạm pháp."

Lục Tây bị Thẩm Phạn nhìn chằm chằm như vậy, một dự cảm không ổn chậm rãi lan lên, cậu dùng một tay che lại ngực mình: "Ý gì chứ?"

Thẩm Phạn cúi xuống hôn lên má cậu, sau đó thì thầm vào tai cậu: "Ý là, tôi cưỡng bức cậu thì cũng không phạm pháp!"

____

Đôi lời của tác giả:

Lục Tây: "Ủa? Còn A quyền không hả??"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info