ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 37: Phó bản 2 - Trở lại.

Meii0106_

Chương 37: Phó bản 2 – Trở lại.

Edit: Meii

Nhận ra điểm này, Lục Tây nhìn về phía Vương Tử Kiện mà da gà toàn thân nổi lên, cậu duỗi tay lấy đi di động trong tay gã. Khi mất đi di động, cả thân thể cồng kềnh của Vương Tử Kiện cũng "rầm" một tiếng ngã từ ghế dựa xuống thẳng sàn nhà.

Gã nằm ngửa ra sàn, hai mắt trợn trừng nhìn lên trên, dưới cằm gã chảy ra một dòng máu đỏ sền sệt, trước ngực lộ ra một chuôi dao màu đen nhánh.

Vì vừa nãy tay gã cầm điện thoại chắn trước ngực nên Lục Tây cũng không phát hiện ra sự tồn tại của con dao này.

Nhìn thi thể nằm trên đất, Lục Tây vội vàng chạy ra sảnh chờ tàu bên ngoài, nhưng xung quanh chỉ là bóng đêm vô tận, không hề có bất cứ dấu hiệu nào. Dưới ánh trăng ảm đạm chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, cây lá xào xạc quay cuồng ầm ĩ.

Tất cả phát sinh quá nhanh, từ lúc cậu đi WC rồi trèo cửa ra chỉ mất khoảng 5 phút. Mà trong 5 phút đó, người kia đã có thể giết chết Vương Tử Kiện rồi bắt Thẩm Phạn đi.

Nhưng tại sao kẻ đó lại không ra tay với cậu?

Lục Tây có nghĩ nát óc cũng không ra, cậu đứng trước đại sảnh nhìn xuống di động của Vương Tử Kiện trong tay, khi bật màn hình lên, trên màn hình là một tin nhắn đang soạn dở: "Nếu không muốn Thẩm Phạn chết thì ngoan ngoãn chạy về trường đi nào, bé dê con!"

Nhìn ba chữ cuối cùng, bàn tay Lục Tây siết chặt chiếc di động lại. Trình Quân Nhiễm thật sự đã đuổi kịp bọn họ, hơn nữa nhìn thù pháp gọn lẹ cùng thời gian vừa vặn kia, nói không chừng Trình Quân Nhiễm đã lặng lẽ theo đuổi họ cả đường rồi cũng lên.

Có lẽ Thẩm Phạn nói không sai, thật sự cậu không nên hy vọng vào may mắn.

Dù sao đây cũng là game kinh dị mà, làm sao người chơi có thể bình an vượt qua một đêm dài được?

Lục Tây cầm di động, cậu khẽ nói một tiếng "xin lỗi" với đại sảnh mờ nhạt trước mặt, rồi xoay người cắm đầu chạy về phía đường quốc lộ, rồi đâm thẳng vào rừng cây đen nhánh mà chạy như điên.

Lúc trước, bọn họ chạy từ trường học đến ga tàu hỏa mất 3 tiếng, nhưng lúc này, cậu chạy từ ga tàu đến trường học chỉ mất 1 tiếng 10 phút mà thôi.

Dọc đường đi Lục Tây không hề dừng lại một lần nào, đến khi nhìn thấy bóng dáng ngôi trường âm trầm trước mặt, cổ họng Lục Tây như có một ngọn lửa nóng hổi thiêu đốt.

Cậu bật đèn pin di động lên chậm rãi tiến vào cổng trường, chiếc xe buýt cũ vẫn dừng ở bên cạnh, cửa xe mở ra, bên trong mơ hồ vẫn có thể thấy một ít hành lý và thức ăn đóng gói chưa kịp lấy đi.

Cậu đi vòng qua xe buýt đến trước cửa tòa nhà dạy học, lúc này, cánh cửa rỉ sét mở toang, bên trong tối om không một tia sáng, như thể đó là một con đường thông đến một thế giới đáng sợ khác, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió như vừa khóc vừa cười.

Lục Tây tiến vào trường học, tìm một vòng đại sảnh tầng 1 nhưng không phát hiện dấu vết của bất cứ ai, cậu chỉ thấy một vết máu loang lổ đáng sợ trên bức tường trắng tinh khiến cậu không khỏi rời mắt.

Cậu chậm rãi bước lên cầu thang lên tầng 2, khi đi đến 3 gian phòng ký túc xá mà trước đây họ từng ở, cậu khẽ dừng bước chân lại. Cậu đứng ở cửa, giơ di động lên từ từ chiếu vào trong phòng. Dưới ánh sáng trắng bệch của di động, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, da đầu cậu lập tức tê dại.

Tất cả học sinh đang nằm ngổn ngang trên giường, ngay cả Trần Đông và Chu Nhàn đã bị giết trước đó cũng được đặt nằm lên giường của chính họ. Tất cả đều nằm yên nhắm mắt như thể đang chìm vào giấc ngủ.

Lục Tây nhìn Tần Phong Nhiên đang nằm trên giường của y, con người khẽ run lên. Cậu nhanh chóng chạy đến bên giường, cẩn thận chạm vào mặt Tần Phong Nhiên rồi nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của y, lúc này cậu mới biết hóa ra y chưa chết, chỉ đang hôn mê mà thôi.

Cậu chạy qua sờ thử những người còn lại, phát hiện tình hình của bọn họ cũng giống hệt.

Cậu chậm rãi thở phào, khi đi đến gần cửa sổ, cậu lại phát hiện trên giường của Thẩm Phạn cũng có người, chỉ là trên mặt người đó bị một tờ giấy ăn màu trắng phủ lên, mảnh giấy khẽ phập phồng lên xuống theo từng nhịp hô hấp nhìn vô cùng đáng sợ trong đêm tối mịt mù này.

Cậu đi qua khẽ gọi một tiếng, nhưng Thẩm Phạn không đáp lại, cậu đưa tay định kéo tờ giấy ăn kia ra, kết quả người nằm trên giường bỗng xoay tay nắm lấy cổ tay cậu, trở tay ấn ngược lại cậu ở trên giường.

Lục Tây bị người kia bóp chặt cổ, sau đó, gãy cậu khẽ truyền đến một cảm giác đau đớn, cậu dần dần mất đi ý thức, thân thể dần xụi lơ xuống, cả người cậu trượt xuống mặt đất.

Lần này, Lục Tây thật sự cảm thấy mình chết chắc rồi, Trình Quân Nhiễm đã lặp đi lặp lại rằng muốn giết cậu. Rốt cuộc lần này anh đã bắt được cậu, chắc chắn Trình Quân Nhiễm sẽ hành hạ cậu đến chết thì thôi.

Lòng bàn chân truyền đến một cảm giác lạnh lẽo thấu xương, Lục Tây từ cơn đau đầu chậm rãi mở mắt ra. Cậu nhìn bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu, phát hiện bản thân cậu đang ngồi giữa một cái hồ nước cạn, thành hồ cao khoảng 5 mét, diện tích khoảng 10 mét vuông. Xung quanh hồ được lát gạch men sứ màu trắng xưa cũ, giữa khe gạch két đầy những thứ dơ bẩn, thậm chí phải cạo ra mới có thể thấy màu gạch trắng xung quanh.

Lục Tây chống tay, xoay người ngồi dậy một chút, liền phát hiện phía góc nghiêng bên kia hồ còn một người nữa, thông qua quần áo trên người, Lục Tây liền đoán được đó là Thẩm Phạn.

Lục Tây muốn chạy qua xem hắn thế nào, lại phát hiện dưới chân mình bị buộc một sợi dây xích dài 2 mét, hạn chế hành động của cậu. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể hét lớn: "Thẩm Phạn!"

Ngón tay của người kia hơi giật giật, Thẩm Phạn từ từ mở mắt ra, một tay hắn chống lên mặt đất, lưng dựa vào tường chậm rãi ngồi dậy. Khi hắn nhìn thấy kt ở phía đối diện lại không tỏ chút ngạc nhiên nào, hắn chỉ dựa vào tường không lên tiếng.

Điều này làm Lục Tây có chút khẩn trương, cậu quơ quơ xích sắt trên mắt cá chân: "Sao cậu không có vẻ sợ hãi chút nào thế? Chúng ta đang bị xích ở đây, mà cậu nhìn xem đây là đâu hả? Là hồ nước đấy! Chắc chắn hắn đang muốn xả nước cho chúng ta chết đuối!"

Tuy rằng Lục Tây đang rất kích động, nhưng thật ra từ khi nhìn thấy Thẩm Phạn, trong lòng cậu đã bình tĩnh hơn nhiều,

Có lẽ là do những lần trước, Thẩm Phạn luôn có cách hóa nguy thành an nên Lục Tây luôn có cảm giác, chỉ cần người này ở đây thì chắc chắn mọi tình huống nguy hiểm cũng sẽ có cách thoát được.

Thẩm Phạn vẫn không nói gì, mái tóc đen che gần khuất đôi mắt đang nhìn chằm chằm Lục Tây, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ khó chịu.

Lục Tây có chút chột dạ: "Nhìn tôi làm gì? Đâu phải tôi là người xích cậu vào đây đâu?"

Thẩm Phạn: "Ngu xuẩn."

Lục Tây: "Cái gì chứ? Có phải cậu nghĩ là tôi đang bị xích nên không dám đánh cậu hả? Nói cho cậu biết, nếu tôi mà không bị xích...."

Đôi mắt lạnh lùng của hắn liếc nhìn cậu.

Lục Tây: ".... Không bị xích thì chắc chắn tôi sẽ không lỡ đánh cậu đâu, cậu đẹp như vậy, đánh cậu bị thương thì tôi càng đau lòng hơn, đúng không?"

Thẩm Phạn: "Hừ!"

Lục Tây: "..." May mà cậu phản ứng kịp.

Hai người bị xích sắt xích ở hai đầu, chỉ có thể dựa vào góc nghiêng của thành hồ mà nhìn nhau. Thật r aLục Tây cũng biết tại sao Thẩm Phạn lại mắng cậu, nếu khi nhìn thấy tin nhắn cậu không quay lại mà chọn tiếp tục chạy trốn để báo cảnh sát, thì chắc chắn cậu sẽ không bị xích tại đây, nói không chừng bọn họ còn có đường sống.

Nhưng mà Lục Tây không dám đánh cược, chẳng may nếu cậu không quay lại thì Trình Quân Nhiễm sẽ giết Thẩm Phạn thật thì sao, cảm giác áy náy này cậu không có cách nào chấp nhận nổi.

Tuy rằng trước đây cậu đã từng giúp Thẩm Phạn chịu một nhát dao, cũng coi như là ân nhân của hắn. Nhưng sau đó Thẩm Phạn cũng đã ra tay giúp cậu rất nhiều lần trong lúc nguy cấp, tất cả đã vượt xa ân tình lúc trước cậu làm cho hắn rồi. Nếu như lúc này cậu bỏ mặc Thẩm Phạn mà chạy trốn một mình, làm một việc bất nhân bất nghĩa như thế, cậu cảm thấy với thiết lập của trò chơi này thì người chơi làm như vậy sẽ không thể đạt được thắng lợi cuối cùng.

Rất nhanh, bên ngoài hồ nước vang lên tiếng bước chân, vì hồ nước này rất sâu, Lục Tây lại ở dưới đáy nên cậu cũng không nhìn rõ tình hình bên trên bờ hồ lắm.

Bên dưới hồ nước này có một mùi hôi tanh nồng nặc, khiến cậu liên tưởng đến chợ bán thức ăn cho cá cảnh vậy.

Trình Quân Nhiễm ở trên bờ hồ ló đầu ra, anh thấy Lục Tây đang ngẩng đầu lên nhìn mình liền mỉm cười: "Tỉnh dậy nhanh ghê, lúc trước tao đã định giết hết đám dê con bướng bỉnh như tụi mày rồi cơ, nhưng nhìn tụi mày vì nhau mà mặc kệ sinh tử của bản thân như vậy, thầy cảm động lắm đó nha! Thế nên, tao quyết định thay đổi ý định, sẽ cho hai đứa mày một cơ hội sống đây. Một lát nữa sẽ có một con cá bơi từ ống thoát nước bên dưới lên, chìa khóa mở khóa xích ở ngay trong bụng cá đó, chỉ cần tụi mày có thể mở được xích ở chân, tao sẽ thả cả hai ra!"

"Cá ư?"

Lục Tây xoay người nhìn cửa ống thoát nước to đùng ở giữa hồ, ống thoát này có đường kính 40 centimet, bên trên nắp ống còn có một cái khuyên sắt đã bị gỉ thành màu nâu đỏ.

Trình Quân Nhiễm nói lát nữa, cá sẽ bơi từ ống nước lên. Nhưng nhìn cái nắp sắt kia nặng phải mười mấy kilogram, nếu bên dưới thật sự có cá, vậy con cá đó có thể đẩy được cái nắp kia lên sao?

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Lục Tây, Trình Quân Nhiễm lại cười cười: "Yên tâm đi, thầy không lừa mấy đứa đâu. Nhưng mà khi cá bơi lên thì ống nước cũng sẽ bắt đầu xả nước, nếu mấy đứa không tìm được chìa khóa trước khi không hít thở được thì chỉ có thể chấp nhận số phận chết chìm thôi. Thế nên nhất định phải cố lên nha! Ha ha ha..."

Sau đó, Trình Quân Nhiễm đứng ở trên hồ nước, chậm rãi vặn mở đường ống nước. Một dòng nước nhanh chóng chảy xuống từ ống nước rồi chảy xuống thẳng đáy hồ.

Lục Tây nhấc bàn chân chìm trong nước của mình, không khỏi nhíu mày. Dòng nước này được lấy trực tiếp từ mạch nước ngầm nên lạnh đến tận xương, bên trong còn có mùi khử khuẩn rất mạnh. Chắc hẳn Trình Quân Nhiễm muốn để bọn họ biết được cảm giác chân bị lạnh như bị rút gân nên mới cởi giày của bọn họ ra.

Đúng là một tên điên!

Lục Tây ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Phạn đối diện, phát hiện hắn đang cảnh giác nhìn chằm chằm cái nắp cửa thoát nước bằng sắt kia.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Lục Tây cũng không dám quấy rầy hắn, cũng quay ra nhìn chằm chằm ống thoát nước kia, vừa khẩn trương vừa nghi ngờ.

Rốt cuộc thì cá trong miệng Trình Quân Nhiễm là con cá gì chứ?

Chẳng may nó quá nhỏ, thì bắt được nó trong cái hồ rộng như này là cả một vấn đề đấy.

Mười mấy giây sau, nắp cống thoát nước bỗng rung lên một chút khiến nước xung quanh nổi lên một ít bọt nước to. Sau đó, cái nắp sắt bị chệch ra khoảng 10 centimet, một cái móng vuốt màu xanh lục khẽ vươn ra từ mép cống, chầm chậm cạy mở cái nắp ra.

Lục Tây cho rằng mình bị hoa mắt rồi, cậu không thể tin được mà nhìn chằm chằm cái móng vuốt kia một lúc, miệng vô thức há hốc ra.

Lục Tây nhịn không được mà hỏi Thẩm Phạn: "Kia, kia là cá sấu sao?"

Thẩm Phạn không trả lời, nhưng từ ánh mắt của hắn, Lục Tây cơ bản có thể xác định được thứ đang sắp bò lên khỏi cống thoát nước chính là một con cá sấu.

Ai mà ngờ được cá mà Trình Quân Nhiễm nói đến lại là một con cá sấu chứ?

Làm sao để lấy một chiếc chìa khóa trong miệng một con cá sấu chứ? Thò tay vào miệng nó sao?

Con cá sấu to như cây cọ màu xanh lục kia đẩy được cái nắp ra, trong bóng tối lộ ra một con mắt màu vàng chói cùng con người dựng đứng đảo qua đảo lại nhìn hai con người trước mặt.

Nó chầm chầm kéo thân mình bò ra khỏi ống thoát nước, sau đó nó dùng móng vuốt của mình đóng nắp ống thoát nước lại, động tác thuần thục như thể đã được huấn luyện kỹ càng.

Sau đó, Trình Quân Nhiễm ở bên trên nói vọng xuống: "Con cá sấu sông Nile này là khi xưa tao và Tiêu Dịch nhặt được ở bờ sông. Lúc đó bọn tao còn tưởng đó là một con thằn lằn cơ, nhưng sau đó, khi cậu ấy biết đó là một con cá sấu thì đã bảo tao thả nó đi, nhưng tao luyến tiếc nó, nên đã lén nuôi nó ở trong cống thoát nước kia. Thế nên, đứa nhỏ này chỉ nghe lời tao với Tiêu Dịch mà thôi, còn đối với những sinh vật khác, nó rất hung tàn đó nha!"

Trình Quân Nhiễm liếm khóe môi rồi cười rộ lên: "Đặc biệt là con mồi bị thương có mùi màu tươi trên người!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info