ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 34: Phó bản 2 - Trốn.

Meii0106_

Chương 34: Phó bản 2 – Trốn.

Edit: Meii

Tiếng cưa điện chói tai đến gần trước mặt, Lục Tây khẽ lùi về phía sau, cậu khẽ nhăn mày lại liếc nhìn cây rìu ở ngay cạnh bàn.

Chỉ cần tiến lên phía trước vài bước, cậu có thể chạm lên cây rìu kia, nhưng lưỡi cưa đang ở ngay trước mắt, chỉ cần cậu không cẩn thận là cổ sẽ bị cắt đứt bất cứ lúc nào.

Có nên đánh cuộc một chuyến hay không?

Ngay khi Lục Tây do dự, Trình Quân Nhiễm trước mặt đã có chút không chờ nổi, anh nhăn mày thúc giục: "Rốt cuộc đã chọn xong chưa? Kiên nhẫn của thầy có hạn đấy nhé, nêu không quyết định được, hay để tao chém cả 3 đứa tụi bây, nhường cơ hội lại cho những học sinh khác nhé?"

Không đượi Lục Tây lên tiếng, cậu đã nghe thấy Thẩm Phạn và Tần Phong Nhiên phía sau đồng thanh nói: "Là cậu ấy (Tề Kiêu) tìm được!"

Lục Tây kinh ngạc quay đầu nhìn hai người đằng sau, "Sao lại là tôi tìm được? Không phải vừa nãy cậu nhắc nhở tôi cái đầu của pho tượng kia kì lạ sao?"

Thẩm Phạn: "Là cậu đã đẩy vỡ cái đầu thạch cao đó."

Lục Tây: "Đừng có điên, nếu không phải cậu bảo tôi chạm thử vào, tôi có ăn no rửng mỡ đâu mà đi đẩy vỡ nó chứ?"

Bầu không khí bỗng căng thẳng giương cung bạt kiếm, Lục Tây và Thẩm Phạn tranh chấp kịch liệt, hai người xô xô đẩy đẩy trong căn phòng nhỏ hẹp này khiến không ít tượng bị đẩy ngã.

Trình Quân Nhiễm không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, anh kéo Lục Tây ra, nói: "Cơ hôi chỉ có một thôi, tụi mày còn đùn đẩy cái khỉ gì? Hai đứa nó chọn mày rồi thì mày mau cút đi, tao sẽ không giết mày nữa, từ bây giờ mày được tự do!"

Nói xong, Trình Quân Nhiễm đẩy Lục Tây ra ngoài cửa rồi quay người lại, nhưng bỗng nhiên, anh có chút nghi hoặc nhìn lại. Phía sau, Lục Tây đang giơ rìu lên định đánh vào người Trình Quân Nhiễm, "Két" một tiếng, tiếng cưa điện và lưỡi rìu va chạm vào nhau. Cưa điện vẫn đang chạy ghì vào lưỡi rìu sắc bén phát ra tiếng cọ xát chói tai cũng những kia lửa bắn ra khắp nơi.

Vừa nãy, Lục Tây giả vờ khắc khẩu với Thẩm Phạn để cậu có thể lấy được cái rìu kia, cứ tưởng dùng rìu đánh thẳng vào Trình Quân Nhiễm có thể khiến anh bất tĩnh hoặc làm anh bị thương, nhưng không ngờ anh lại phản ứng nhanh như vậy.

Phía sau, qp cũng thít chặt cỗ Trình Quân Nhiễm: "Buông cưa điện ra, nếu không tôi sẽ vặn gãy cổ anh."

Năm ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của hắn lại có một sức lực kinh người, Trình Quân Nhiễm bị bóp cổ mạnh khiến mặt anh bắt đầu đỏ lên do thiếu oxy.

Tuy đã bị hai người tấn công cả từ đằng trước lẫn đằng sau, nhưng Trình Quân Nhiễm vẫn không buông cưa điện ra, ngược lại, anh còn cười khẩy một tiếng. Anh liếc mắt nhìn Thẩm Phạn đằng sau, "Nếu vừa rồi mày chạy trốn đi, có lẽ vẫn còn cơ hội thoát, nhưng thật đáng tiếc, mày lại bỏ lỡ cơ hội đó để đi cứu nó."

Anh vừa nói xong, Lục Tây liền cảm thấy cán rìu trong tay mình hơi run lên, lưỡi cưa điện ra trượt xuống cán từ bao giờ. Lưỡi cưa trượt dần, nháy mắt đã chém lên mu bàn tay cậu một vết, Lục Tây nhanh chóng buông tay ra, máu tươi chảy từ tay xuống nhiễm đỏ tay áo của cậu.

Vừa thoát khỏi lưỡi rìu của Lục Tây, Trình Quân Nhiễm lâp tức trở mình công kích Thẩm Phạn phía sau, tốc độ phản ứng của Thẩm Phạn nhanh hơn anh nghĩ rất nhiều. Ngay khoảnh khắc cưa điện chém đến, hắn đã cong lưng nhảy ra phía sau một đoạn dài, sau đó hắn nhanh chóng chạy ra phía cửa kéo Lục Tây và Tần Phong Nhiên chạy đi.

Chờ đến khi Lục Tây lấy lại tinh thần sau cơn đau nhức kia, bọn họ đã bỏ lại Trình Quân Nhiễm chạy đến đại sảnh tầng 1.

Đại sảnh khá lớn, tuy rằng Trình Quân Nhiễm có 2 cái cưa điện, nhưng bọn họ cũng có rìu sắt, hơn nữa 3 đánh 1 không chột cũng què, nếu lần này bọn họ tập trung phản công, chắc chắn sẽ không để cho Trình Quân Nhiễm thoát được.

Lục Tây vẫn đang tính toán trong lòng, mắt thấy phía trước là chỗ ngoặt cầu thang, ngay khi cậu vừa đặt chân xuống bậc chiếu nghỉ, bỗng một bóng đen nhào tới chỗ cậu.

Lúc này cậu hoàn toàn không còn thời gian để trốn, chớp mắt cả người Lục Tây ngây ra, Trình Quân Nhiễm còn đang ở tầng trên, vậy thì bóng đen trước mắt này là ai?

Bóng đen kia giơ cao cái búa trong tay, Lục Tây theo bản năng dùng tay che lấy đầu, không ngờ cậu lại bị người phía sau kéo lại lảo đảo ngã lên bậc thang. Đến khi Lục Tây bình tĩnh chở lại đã thấy cái búa sắt trong tay Vương Tử Kiện đập lên đầu gói của Thẩm Phạn rồi. Toàn bộ quá trình không hề phát ra bất cứ thanh âm nào, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy đầu búa hơi nứt ra.

Dáng người thẳng tắp như bức tượng của hắn không khỏi lung lay, một tay hắn chống lên bức tường trắng bên cạnh mới không ngã xuống.

Tần Phong Nhiên phía sau nhanh chóng chạy lên đỡ lấy hắn.

Lục Tây nhìn cái búa rơi trên mặt đất, cùng với dánh người ngã sõng soài trên mặt đất của Vương Tử Kiện, có chút nhức đầu.

Cảm xúc hoảng loạn khiến pheromone của gã có chút khó khống chế được, mùi hương nồng lẫn lộn tràn ngập không khí.

Khác với những lúc bình thường, Lục Tây đã không còn cảm giác đói bụng hay đau đớn ở mu bàn tay do bị cưa điện cứa vào nữa, cậu chỉ có thể cảm nhận được sát ý đang lan tỏa trong từng tế bào trong cơ thể, bàn tay cậu đã nhặt cái búa của Vương Tử Kiện lên từ bao giờ.

Cậu nhảy xuống bậc thang gạt ngã Vương Tử Kiện, rồi dùng đế giày hung hăng nghiền lên yết hầu yếu ớt của gã. Nghe thấy gã kêu đau, nhưng Lục Tây cũng không dừng tay lại, thậm chí, cậu còn giơ cái búa lên định đánh thẳng vào đầu gã.

Vương Tử Kiện nức nở một tiếng, bị cậu dọa sợ đến mức tè cả ra quần.

Thẩm Phạn phía sau thấy vậy khẽ quát cậu: "Tề Kiêu!"

Nhìn người trước giờ vẫn luôn yếu đuối, dĩ hòa vi quý như cậu, chắc hẳn không một ai nghĩ sẽ có một ngày, cậu sẽ cầm búa đánh người.

Tần Phong Nhiên: "Tề Kiêu à, ông mau buông búa ra, nếu không thì ông khác gì Trình Quân Nhiễm đâu chứ?"

Lục Tây bị hai người đằng sau nói mới chậm rãi bình tĩnh lại, cậu nhìn cây búa trong tay mình, rồi nhìn gương mặt hoảng sợ đang nhắm chặt mắt của Vương Tử Kiện. Khi cậu bình tĩnh lại, đầu óc khôi phục thanh tỉnh, cậu mới đập mạnh cái búa xuống cạnh tai Vương Tử Kiện, sau đó lại dùng đầu búa vỗ vỗ lên mặt gã.

"Con mẹ nó mày muốn làm gì thì cút ra xa một chút, chứ vừa nãy mày trốn sau tường giơ búa đập xuống, nếu vừa rồi Thẩm Phạn không đẩy tao ra, thì đầu tao nở con mẹ nó hoa rồi đấy!! Muốn tao dùng búa đập lên đầu mày cho mày biết cảm giác lúc ấy sẽ ra sao không hả?"

Vương Tử Kiện bị Lục Tây mắng sợ đến mức thân thể mập mạp cũng co tròn lại, "Lúc... lúc nãy tôi đang trốn trong góc tường, thì thấy trên cầu thang có người đang cầm rìu chạy sang hướng này, tôi sợ quá nên cũng không nhìn rõ, nhưng mà cầm rìu thì chắc hẳn là ma chém đầu rồi, làm sao tôi biết là mấy người chứ!"

Nghe tiếng khóc tủi thân của Vương Tử Kiện, Lục Tây quay đầu nhìn lại cầu thang, cậu nhìu mày khẽ quát gã im miệng khiến Vương Tử Kiện sợ hãi đưa hai bàn tay béo múp của mình lên bịt mồm lại.

Lục Tây xoay người đi đến cạnh Thẩm Phạn: "Chân cậu sao rồi?"

Thẩm Phạn: "Không sao."

Lục Tây cúi đầu muốn kéo ống quần hắn lên xem xét, nhưng lại bị Thẩm Phạn cau mày né tránh. Nhìn thấy khi Thẩm Phạn hoạt động chân, tay trái hắn nắm chặt lại, Lục Tây liền biết chắc chắn vết thương của hắn không hề nhẹ. Cậu mặc kệ hắn mà nắm lấy mắt cá chân Thẩm Phạn rồi chậm rãi kéo ống quần hắn lên, sau đó cậu liền cau mày nhìn chằm chằm vết thương đó.

Toàn bộ đầu gối của hắn đã tụ máu thành màu tím bầm, từ đây có thể nhìn thấy rõ xương bánh chè của hắn đã bị biến dạng, có lẽ những xương cốt khác cũng đã bị lệch vị trí.

Vì thế, đối với tiếng la oai oái của Vương Tử Kiện vừa nãy, Lục Tây lại càng tức giận mà quay đầu lườm gã một cái. Đúng là cái thứ vô dụng mà!

Điều này làm Tần Phong Nhiên bên cạnh rất đau đầu, Tề Kiêu trong ấn tượng của y đi đâu rồi?

Tuy là bây giờ cậu thẳng thắng hơn, nhưng mà thực sự quá trái ngược với ngày trước....

Lục Tây nhặt cái rìu vừa nãy lên cắt áo của Vương Tử Kiện thành mấy dải vải vụn, rồi lấy miếng vải đó quấn quanh chân cho Thẩm Phạn, "Có lẽ Trình Quân Nhiễm nói không sai, lẽ ra vừa nãy cậu nên chạy đi mới đúng, chứ cứ thế này sớm muộn cậu cũng bị mấy thứ linh tinh xung quanh kéo xuống chết cùng."

Thẩm Phạn nhìn động tác băng bó thuần thục của Lục Tây, trong mắt có chút ngỡ ngàng, "Trước đây cậu cũng từng giúp người khác băng bó rồi sao?"

Lục Tây cười toét miệng, cậu không thể nói cho Thẩm Phạn biết rằng ở hiện thực cậu đang học ở đại học y, mấy cái chuyện băng bó này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Lục Tây buộc xong nút thắt cuối cùng, "Trước kia ở trường cũ tôi có tham gia một khóa huấn luyện sơ cấp cứu. Sao nào, thấy tôi buộc như nhiều kinh nghiệm lắm đúng không? Xem ra tôi có thiên phú trong mảng này đó."

Thẩm Phạn nhìn cậu không nói gì, Lục Tây đứng trước mặt Thẩm Phạn, sau đó đưa lưng về phía hắn rồi cong lưng: "Lên đi."

Nhìn Lục Tây cúi người muốn cõng hắn, Thẩm Phạn đỡ tường tập tễnh tránh sang bên cạnh, "Không cần đâu."

Không ngờ người này lại kiêu ngạo như vậy, cậu quay người giả vờ định bế ngang hắn lên, "Không thì tôi bế ngang cậu nhé, xương bánh chè đã lệch như thế rồi còn định đi bộ, cậu đang ngại chân mình chưa đủ đau hả?"

Thẩm Phạn bị Lục Tây ôm vào ngực liền có chút không quen mà hơi dịch dịch thân thể, lại bị Lục Tây vỗ mông hai cái: "Yên nào, cậu nặng quá đấy, nằm yên lát nữa tôi còn đổi cậu sang cho Tần Phong Nhiên cõng, chứ cậu cứ uốn éo như này xong bị ngã gãy chân luôn thì tôi cũng kệ cậu đấy!"

Thẩm Phạn dựa vào vai Lục Tây, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cằm cậu.

Sau khi đi đến đại sảnh ở tầng 1, Lục Tây liền đặt Thẩm Phạn lên ghế rồi nhìn cái đường hầm đen sì bên dưới, tiếc là mấy ngày nay bọn họ đào cũng chưa được nhiều, bây giờ có đào tiếp cũng chẳng còn kịp nữa rồi.

Lục Tây nhìn mấy cái thìa đào đất đã cong queo dưới đất, cậu nhặt thử lên ước lượng, cái thìa đã quá lỏng lẻo, mà trước mắt cũng không cảm nhận được chút gió nào, có lẽ phải đào lâu lâu nữa mới có thể ra được.

Chẳng lẽ bọn họ phải giải quyết Trình Quân Nhiễm xong mới có thể tìm được cách ra ngoài sao?

Ngay khi Lục Tây đnag xuất thần nhìn chằm chằm cái cửa sắt, bông phía sau vang lên một tiếng "Rầm" lớn, khi cậu xoay người lại liền thấy Vương Tử Kiện đang đứng cạnh một chiếc bảng đen cùng bụi bay lả tả.

Vương Tử Kiện có chút ngây người, gã vươn tay chỉ vào cái bảng vừa rơi xuống đất, nói: "Tôi... tôi không biết là nó lỏng lẻo như thế, mới chỉ chạm nhẹ một cái đã rụng mất rồi...."

Ngay khi Vương Tử Kiện vừa dứt lời, bên ngoài hành lang vang lên tiếng cười sởn tóc gáy của Trình Quân Nhiễm.

Lục Tây nhìn Vương Tử Kiện đang nơm nớp lo sợ, tức đến không nói lên lời, cậu chỉ nhặt cái rìu dưới chân mình nên chỉ vào gã: "Biết thế vừa nãy tôi đã bổ cho cậu một cái, chỉ được cái phá là giỏi!"

Lục Tây chạy nhanh đến cạnh Thẩm Phạn định cõng hắn lên, nhưng người phía sau lại không hề vươn tay ôm lấy cổ hắn, Thẩm Phạn nói: "Mặc kệ tôi, các cậu chạy ra chỗ cửa sau, từ cầu thang bên trái chạy lên trên, muốn chạy lên tầng 4 phải đi cầu thang bên phải xuống thẳng nơi này, các cậu chạy từ cầu thang bên trái có thể trốn thoát khỏi hắn."

Lục Tây bật cười, nhanh chóng xoay người tùm lấy cánh tay của Thẩm Phạn vắt lên vai mình, "Bây giờ còn nói mấy lời như chỉ huy thế làm cái gì hả, nghe nhảm nhỉ quá đấy!"

Tiếng cười ngoài hành lang càng ngày càng gần, Lục Tây nắm chặt tay Thẩm Phạn trên vai mình, sau đó lại chụp lên mông hắn một cái: "Nhớ là lúc chạy trốn đừng có nói gì đấy nhớ, tôi chạy xóc lắm, cẩn thận cắn vào lưỡi đó."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info