ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 32: Phó bản 2 - Trường tiểu học Khánh Dương.

Meii0106_

Chương 32: Phó bản 2 – Trường tiểu học Khánh Dương.

Edit: Meii.

Lục Tây đi đến cạnh mép giường, nhìn Thẩm Phạn đang nằm trên, hai mắt hắn như dại nhìn chằm chằm lên trần nhà, thân thể nhìn cứng đờ, nếu không phải đám ảnh chụp trên ngực hắn vẫn còn đang phập phồng, Lục Tây đã nghĩ rằng hắn đã chết không nhắm mắt rồi.

Nghĩ đến mọi sự lo lắng, sợ hãi của mình ban nãy đều để cho chó tha, Lục Tây tức giận đạp lên vai hắn một cái. "Vừa nãy gọi cậu nhiều như vậy, sao cậu không trả lời mà nằm chết dí ở đây hả!!!"

Thẩm Phạn thu hồi tầm mắt, cầm mấy chiếc ảnh trên người mình lẳng lặng nhìn một hồi, một lúc sau mới nói: "Vừa nãy tôi vào thấy một đoạn dây thừng lỏng lẻo treo trên đèn chùm, thử kéo một cái thì cái màn kia rớt xuống mang theo một đám ảnh chụp nên bị dọa giật mình, không nghe thấy cậu gọi."

"Bị dọa giật mình?" Lục Tây bị câu nói của Thẩm Phạn làm kinh ngạc trợn mắt há mồm, "Trên đời này cũng có thứ dọa được cậu cơ à?"

Thẩm Phạn ngồi từ trên giường dậy, nghiêng người đặt hai chân xuống mặt đất: "Chỉ cần là con người thì chắc chắn có thể bị dọa, tại tôi không hét lên thôi."

Lục Tây: "Này với không sợ thì khác gì nhau?"

Thẩm Phạn: "Đương nhiên là có, còn khác nhau nhiều là đằng khác."

Lục Tây tự hỏi một hồi cũng không để ý đến chuyện này nữa: ".... Được rồi, IQ tôi không bằng cậu nên chẳng hiểu cái sợ mà cậu nói là gì cả. Thôi mau đi tìm Lưu Hiểu San đi!"

May là không có chuyện gì xảy ra cả. Lục Tây nhẹ nhàng thở ra, lúc gần đi cậu tiện tay cầm mấy bức ảnh trên giường lên, phát hiện đó là bức ảnh chụp tập thể của một đám học sinh tiểu học.

Nhìn bối cảnh thì có vẻ chính là ở ngôi trường này, chẳng qua thời gian khá lâu rồi, bức tường bên ngoài vẫn là màu xanh đậm mới tinh, trên cửa sắt vẫn có một tấm biển "Trường tiểu học Khánh Dương", bên trong sân trường cũng không có nhiều cỏ hoang như vậy.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên cánh cổng trường học, trên con đường được rải đá cuội dẫn từ ngoài cổng vào là một hàng ghế gỗ. Giáo viên ngồi đầy trên ghế gỗ, đằng sau là những học sinh xếp thành hình vòng cung.

Lục Tây cầm chặt ảnh chụp, tầm mắt thong thả đảo qua hàng giáo viên đang ngồi trên ghế, tất cả đều là những gương mặt xa lạ. Hơn nữa, nhìn kiểu tóc cùng cách ăn mặc của những người này, có thể đoán được bức ảnh này đã được chụp cách đây ít nhất là mười mấy năm rồi, bảo sao nhìn ngôi trường này hoang phế như vậy.

Nhưng khi tầm mắt của Lục Tây lướt qua hàng học sinh thứ hai, ánh mắt cậu bỗng ngẩn ra. Đôi mắt nhìn chằm chằm hai bé trai đang đứng bên trái.

Hai đứa trẻ mặc đồng phục mùa hè, trên trán chấm hai điểm đỏ nhìn vô cùng bắt mắt, vai kề vai, trên tay còn đeo ai cái vòng tay Mickey giống hệt nhau. Hai đứa nhóc cười tươi dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng lóa mắt.

Nhìn hình ảnh ngây thơ chất phác này, cả người Lục Tây lại toát mồ hôi lạnh.

Hai gương mặt kia rất quen thuộc.

Nhưng tại sao hai người kia lại ở cùng nhau?

Tầm mắt Lục Tây bồi hồi nhìn đi nhìn lại hai khuôn mặt này, trong đầu suy nghĩ trước sau đủ điều, bỗng nhiên, cậu đã hiểu ra hoàn toàn.

Vì sao mỗi lần có học sinh bị ngộ hại, tất cả mọi người đều có chứng cứ là không ở hiện trường? Vì sao trong tình huống lúc đó, Trần Đông lại mở cửa cho người bên ngoài? Tại sao tài xế lại bị chém đầu khi vẫn đang lái xe?

Vì sao chiếc ghế gỗ đó lại bị đặt lên bàn? Tại sao hôm đó Trần Đông lại kích động muốn sát hại Thẩm Phạn như vậy? Tất cả đều đã rõ cả rồi.... (Meii: Mọi người đoán ra người ấy là ai chưa :v)

Bàn tay đang nắm lấy ảnh chụp của Lục Tây khẽ run lên, đúng lúc này, tầng trên bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn.

Tiếp đó là tiếng hò hét hoảng loạn của đám học sinh, còn có tiếng của thầy Trình.

Bởi vì đám Lục Tây ở tầng dưới nên nghe được âm thanh khá mơ hồ, nhưng có thể đoán được rằng bọn họ tìm thấy tung tích của Lưu Hiểu San rồi.

Nghe thanh âm này, Thẩm Phạn lập tức đẩy nhanh bước chân, y quay đầu thấy Lục Tây và Thẩm Phạn vẫn đang đứng yên.

Tần Phong Nhiên nghi hoặc hỏi: "Sao các ông không đi?"

Bức ảnh trong tay bị cậu nắm chặt tạo thành một đường gãy dữ tợn, cậu nhìn về phía Thẩm Phạn và Tần Phong Nhiên: "Các ông xuống tụ họp với mọi người đi, tôi cần về phòng một chút."

Nói xong, cậu liền nhanh chóng chạy xuống chạy xuống phòng ký túc.

Nhìn bóng dáng vội vàng của Lục Tây, Tần Phong Nhiên không yên lắm định đuổi theo cậu, nhưng lại bị Thẩm Phạn kéo lại.

Thẩm Phạn buông y ra, đi về phía trước rồi nói: "Hung thủ đang ở tầng trên, cậu ta không gặp nguy hiểm đâu."

Tần Phong Nhiên: "..."

Chờ đến khi Lục Tây tìm được đồ rồi đi lên tầng 4 của tòa nhà, đã thấy mọi người trong lớp đã đến đông đủ.

Lưu Hiểu San đang cầm con dao gọt hoa quả mà Trần Đông đã dùng trước đó kề lên cổ mình, dưới lưỡi dao sắc bén, cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô chậm rãi chảy ra một vệt máu đỏ tươi.

Cô gái dựa lưng vào tường, quần áo xộc xệch, mái tóc miễn cưỡng che đi cổ áo đang mở lớn. Lưu Hiểu San vừa cắt cổ mình, vừa phát ra tiếng cười điên cuồng, căn bản không để ý đến áo sơ mi của mình đang nhiễm dần sang màu máu.

Thầy Trình đang cố gắng khuyên bảo cô: "Hiểu San à, em bình tĩnh lại một chút. Đường hầm sắp đào xong rồi, đến lúc đó cũng ta sẽ cùng nhau ra ngoài. Em hãy nghĩ đến cha mẹ, bạn bè mà bĩnh tĩnh lại một chút được không?"

Nghe thầy Trình nói vậy, ánh mắt đang tan rã của Lưu Hiểu San bỗng trở lên lạnh lùng hơn: "Cha mẹ ư? Bạn bè ư? Cha mẹ tôi đã ly hôn từ lâu rồi, tôi làm gì còn cha mẹ? Nhắc đến bạn bè càng nực cười, lúc đó, khi tôi bị bọn khốn nạn Chu Nhàn bỏ thuốc rồi kéo vào WC nam, các người đều nhìn thấy, thế nhưng không một ai đi đến cứu tôi! Tối đó..... các người có biết tôi đã trải qua những gì không??"

Hai mắt Lưu Hiểu San đỏ bừng, hồi ức đáng sợ như một lần nữa tái hiện lại trước mắt cô khiến cả người cô run lên: "Đêm đó, dưới tác động của thuốc mà tôi tiến vào kì phát tình, bọn chúng ném thuốc ức chế của tôi đi rồi không ngừng đánh dấu tôi. Lúc đó tôi khóc lóc thống khổ như thế nào, cả tòa nhà toàn là tiếng khóc la của tôi! Thế nhưng mấy người không một ai chịu đến cứu tôi!! Các người có biết lúc đó tôi tuyệt vọng đến nhường nào không!!! Trong bóng tối đáng sợ đó, chỉ có thầy Tiêu, chỉ có thầy ấy bế cơ thể thoi thóp như sắp chết của tôi muốn đi báo án, lại bị thằng khốn Chu Nhàn phát hiện ra, nó đã dùng một dao chém lên cổ của thầy ấy. Máu.... Khắp nơi đều là máu.... Màu đỏ đáng sợ đó ở khắp mọi nơi.... Dòng máu nóng đó bắn đầy lên mặt tôi...."

Lưu Hiểu San trượt dài quỳ xuống mặt đất, giọng nói nghẹn ngào bất lực như về lại đêm tuyệt vọng ấy: "Tôi đã tận mắt chứng kiến bọn nó phanh thây thầy ấy để nhét vào túi đựng rác bỏ xuống nhà rác. Nhưng mà tôi lại không dám nói gì hết, cũng chẳng dám làm gì hết! Tôi sợ, sợ bọn nó sẽ giết tôi như vậy.... Là tại tôi yếu đuối hại chết thầy Tiêu, là tôi đã hại chết thầy ấy!! Tôi đã hại chết người duy nhất nguyện ý cứu tôi rồi!!!"

Nghe lời sám hối của Lưu Hiểu San, tất cả học sinh xung quanh đều rơi vào trầm mặc. Có lẽ bọn họ đang có cùng 1 suy nghĩ, rằng chính bọn họ đã góp một cây kim khiến thầy Tiêu ra đi mãi mãi.

Lưu Hiểu San ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước đảo qua từng người ở đây. Sau khi nhìn xong, cô bỗng nhiên cười to, rồi giơ con dao lên đâm phập vào cổ mình. Bức tường màu trắng phía sau bắn đầy những giọt máu đỏ li ti.

"Thầy Tiêu, em xin lỗi."

Sau khi nói xong câu cuối cùng, Lưu Hiểu San cười cười ngã vào vũng máu, rất nhanh đã không còn thở nữa.

Từ khi đi vào ngôi trường ma quái này đến nay, đây là lần đầu tiên có người chết không phải vì ma chém đầu sát hại.

Nhìn thi thể giữa vũng máu của Lưu Hiểu San, những học sinh xung quanh đều sợ hãi không dám đến gần, chỉ có thầy Trình tiến đến giúp cô vuốt mắt xuống.

Lục Tây cũng đi lên phía trước, cởi áo khoác trùm lên người Lưu Hiểu San. Thế nhưng câu nói tiếp theo của cậu khiến tất cả mọi người sợ ngây người.

"Thầy Trình à, bọn Chu Nhàn đã chết rồi, thầy cũng nên buông lòng thù hận. Những kẻ đó xứng đáng bị trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng vì đám cặn bã đó mà hi sinh bản thân mình thì không đáng chút nào. Với những lời Lưu Hiểu San vừa nói, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm nhân chứng giúp thầy trước tòa, chính nghĩa có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ vắng mặt!"

Sau khi Lục Tây nói xong, toàn bộ căn phòng như lâm vào sự yên lặng chết chóc.

Thầy Trình ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ: "Tề Kiêu à, em đang nói cái gì thế? Sao em lại nghi ngờ thầy chứ? Lần trước khi có người xuất hiện ở cầu thang, rõ ràng em và thầy đang đi cùng nhau mà? Hơn nữa, nếu thầy là ma chém đầu, vậy thì mấy đêm vừa rồi ở cùng ký túc xá, sao thầy không xuống tay chứ? Sao mọi người vẫn có thể sống sót không tổn hại gì đến lúc này được?"

Thầy Trình nói xong, những bạn học khác đều tỏ vẻ nguyện ý tin lời thầy.

Mấy ngày nay mọi người cùng ăn cùng ở, thầy Trình đối tốt với họ như thế nào, họ đều rõ hơn ai hết. Huống chi vóc người của thầy lại gầy yếu như vậy, bình thường nói chuyện cũng mềm mỏng hiền lành, sao có thể là ma chém đầu được?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Tây.

"Thầy Trình đã đưa tất cả đồ ăn của thầy cho mọi người, sao có thể là ma chém đầu được?"

"Đúng thế, tôi còn thấy thầy ấy cho đám mèo hoang ở trường ăn, người thiện lương như vậy sao có thể đi giết người chứ!"

"Ông im mẹ mồm đi Tề Kiêu, suốt ngày nói linh tinh là giỏi!"

Đối mặt với sự lên án công khai của mọi người, Lục Tây cũng không vội vàng phản bác. Cậu chỉ đưa đống ảnh vừa nhặt được ở tầng 3 ra cho mọi người xem, cậu chỉ vào hai bé trai ở góc phải, "Bức ảnh này là tôi vừa nhặt được trong một gian ký túc tầng 3, mọi người có cảm thấy hai người này rất quen mắt không?"

Tất cả học sinh cùng vây đến xem ảnh, tuy rằng hai bé trai trong ảnh còn rất nhỏ, đường nét trên khuôn mặt cũng vô cùng non nớt, nhưng những điểm đặc biệt trên gương mặt vẫn rất rõ ràng. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đó là ai. Mà hai đứa trẻ này lại chính là thầy Trình và thầy Tiêu lúc nhỏ.

Dưới ánh mắt hoài nghi của tất cả học sinh, thầy Trình vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra. "Đúng là thầy và Tiêu Dịch là bạn học tiểu học, nhưng sau khi ra trường bọn thầy chưa từng liên lạc lại với nhau, đâu thể vì cái này mà nói thầy là hung thủ được chứ?"

Lục Tây gật đầu: "Đúng là những bức ảnh đó không thể nói thầy là hung thủ được. Thế nên sau khi thấy bức ảnh này, em cũng đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Nhưng mà thầy Trình này...." Nói đến đây, Lục Tây mới bỏ thứ mình đang cầm trên tay xuống đất, cậu mở từng lớp giấy báo gói bên ngoài ra, lộ ra một chiếc rìu vẫn còn vết máu khô: "Thầy có thể giải thích tại sao thầy lại để rìu trong ba lô không?"

Vừa nãy cậu chạy xuống tầng là để vào phòng ký túc tìm cây rìu này. Rìu khá nặng nên hung thủ không thể lúc nào cũng mang nó theo bên mình được, vậy thì lúc bình thường chắc chắn sẽ để trong ba lô. Lục Tây lục tung cả phòng ký túc, cuối cùng cũng thấy cây rìu này.

Lưỡi rìu vẫn đầy vết máu loang lổ, nét mặt vô tội trên mặt thầy Trình cũng từ từ biến mất.

Anh nhìn Lục Tây, khóe miệng dần cong thành một đường cong quỷ dị, đôi mắt hiền từ dưới lớp kinh đã biến thành một đôi mắt lạnh lẽo như loài rắn độc nhìn thấy con mồi từ bao giờ.

Thầy Trình cười cười: "Cứ tưởng mày là thằng ngu, không ngờ cũng thông minh phết nhỉ. Tiếc thật, ban đầu tao còn định diễn với bọn mày đến cùng cơ, thế mà lại bị phát hiện ra rồi."

Lục Tây cùng những học sinh phía sau hoảng sợ liên tục lùi về phía cửa, chỉ thấy thầy Trình trước mắt bỗng xốc quần áo lên, dưới lớp áo khoác dày kia là hai cái cưa điện(1) lưỡi dài hơn 20 centimet ra.

(1) Cưa điện:

Dưới tiếng hét chói tai của bọn họ, thầy Trình mỉm cười ấn chốt khởi động, cùng với tiếng cưa rè rè, anh từng bước đi về phía mọi người.

"Nhưng mà không sao, quy tắc trò chơi vẫn như cũ. Chỉ còn một ngày nữa là trò chơi sẽ kết thúc, chúng mày vẫn có cơ hội tìm ra đầu của Tiêu Dịch. Chỉ là từ giờ trở đi, tao sẽ công khai săn lùng chúng mày. Muốn chạy thì chạy cho nhanh nhé những con dê bé nhỏ, bằng không thì thầy sẽ không hạ thủ lưu tình đâu, ha ha haaa...."

Rất nhanh, tiếng hét chói tai cùng tiếng cưa điện vang vọng khắp ngôi trường nhỏ bé. Thế nhưng, đêm mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

_______

Đôi lời của Editor: Làm xong chương này kiểu cảm xúc ngổn ngang, đúng là ma quỷ không đáng sợ bằng lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info