ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 29: Phó bản 2 - Thầy Tiêu.

Meii0106_

Chương 29: Phó bản 2 – Thầy Tiêu.

Edit: Meii

Khi Lục Tây trở lại đại sảnh đã thấy các bạn học khác nâng Lưu Hiểu San nằm trên bài dài rồi, những nữ sinh khác đang vây quanh cô nàng, vừa quạt gió vừa lau mặt.

Cậu đi qua xem, thấy hai mắt Lưu Hiểu San vẫn đang nhắm nghiền, dưới mũi chảy không ít máu, quanh môi cũng có một vết hồng nhạt xung quanh.

Thấy thế, Lục Tây không khỏi hít sâu một hơi: "Tên Thẩm Phạn kia xuống tay cũng tàn nhẫn thật."

"Đúng đấy, Omega gì mà hung dữ thế không biết, làm sao Alpha nào dám cưới cậu ta nữa chứ! Chẳng may về sau sinh được một đứa nhóc giống cậu ta thì sao?" Nữ sinh có quan hệ tốt với Lưu Hiểu San không nhịn được mà oán giận.

Lục Tây cười gượng, cậu vẫn không thích ứng được với thế giới mà đàn ông cũng có thể sinh con này.

Bỗng, Lục Tây nhớ đến một chuyện: "À đúng rồi, vừa rồi cô ấy có nhắc đến thầy Tiêu, ai thế?"

Khi Lưu Hiểu San mất không chế mà gọi ra cái tên này, có mấy người nghe xong sắc mặt liền thay đổi.

Nữ sinh kia thấy Lục Tây hỏi vậy, cũng cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mới hạ giọng nói khẽ bên tai cậu: "Ông chuyển đến từ năm lớp 11 nên không biết, thầy Tiêu là thầy chủ nhiệm lớp mình năm lớp 10. Nhưng trong một buổi tối khi thầy phải đi kiểm tra phòng ký túc, thầy lại đột nhiên mất tích."

"Mất tích?" Trực giác của Lục Tây thấy có chút kỳ lạ, "Đi kiểm tra phòng mà mất tích? Trường học không báo án sao?"

"Tất nhiên là có rồi, nghe nói trường học còn rất hợp tác với cảnh sát, còn gửi cho họ băng ghi hình camera ngoài kí túc đó. Nhưng mà camera chỉ quay được thầy ấy đi vào ký túc xá lúc 7 giờ tối, lại không quay được lúc thầy ấy đi ra."

Nói đến đây, nữ sinh còn cố ý nâng giọng khiến câu chuyện càng thêm kỳ dị: "Hơn nữa, cảnh sát đến ký túc điều tra, lại không tìm được bất cứ dấu vết khả nghi nào cả, cứ như là thầy Tiêu bỗng dưng bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Sau đó, cũng chẳng ai nhắc đến chuyện này nữa, cảnh sát và nhà trường cũng phong tỏa tin tức, như thể trên thế gian này chưa từng xuất hiện thầy Tiêu vậy. Ông nói xem có lạ quá không?"

Lục Tây nghe người kia nói xong, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt cân xứng ở cầu thang. "Bà có ảnh của thầy Tiêu không?"

"Ảnh á, ông đợi xíu." Nữ sinh cầm điện thoại lướt lướt một chút, bỗng ngón tay dừng lại trên một bức ảnh tập thể lớp. Cô gái đưa bức ảnh cho Lục Tây xem: "Ông xem, chính là người ở giữa đấy."

Lục Tây nhìn người đàn ông đứng giữa dàn học sinh, cách không lớp màn hình cùng người trong ảnh bốn mắt nhìn nhau. Trong chớp mắt, cả người cậu như rơi vào hầm băng, khí lạnh quấn quanh khiến con ngươi cậu co rút lại.

Người đó mặc một bộ tây trang màu đen, khuôn mặt cân xứng, cơ thể cân đối, ngoại trừ làn da không trắng bệch và đôi môi không đỏ như máu, thì tất cả đều giống hết khuôn mặt mà cậu đã nhìn thấy ở cầu thang.

Chẳng lẽ ma chém đầu là thầy Tiêu này sao?

Lục Tây bỗng nhớ đến, lúc trước khi cậu đứng ở cửa WC nghe lén đám Chu Nhàn nói chuyện, khi bọn họ đang lên kế hoạch hạ thuốc Thẩm Phạn, bọn họ có nói rằng chuyện này không phải là lần đầu tiên họ làm, chẳng lẽ....

Lục Tây lập tức hỏi: "Thầy Tiêu đó là Omega sao?"

Nữ sinh lắc đầu: "Thầy Tiêu là Beta."

Hóa ra không phải là Omega.

Lục Tây gật gật đầu, nhanh chóng nhớ kĩ gương mặt của người trong ảnh, bao gồm cả những đặc điểm đặc biệt trên mặt.

Nếu như người ở cầu thang không phải là thầy Tiêu, vậy có khả năng đó là người thân của thầy, nếu lần sau có cơ hội tiếp xúc gần, cậu phải cẩn thận xác nhận lại xem sao.

Thầy Trình thương lượng với những người khác biện pháp trốn thoát khỏi đây, bây giờ tất cả các cửa ra vào đều đã bị chặn rồi, mà bọn họ cũng chỉ tìm được mấy thứ đồ gỗ hỏng, ghế dựa, sô pha, đệm trong phòng công cụ của trường học này.

Có mấy người dọn dẹp phòng chứa đồ, tìm được mấy cục cái thìa sắt cũng mấy cái búa nhỏ bằng nắm tay, đưa ra phương án dùng búa đập nền ra, sau đó dùng thìa xúc đất đào một đường hầm nhỏ chạy ra ngoài.

Tuy rằng nghe thì chẳng hề dễ dàng, nhưng có hơn 30 học sinh ở dây, ngày đêm miệt mài đào bới cũng có vẻ khả thi.

Lục Tây nhìn nền xi măng kiên cố dưới chân, thầm nghĩ, khả thi cái con khỉ ấy, bất kể là họ nghĩ ra biện pháp gì, chắc chắn trong 5 ngày cũng không thoát khỏi đây được.

Nhưng Lục Tây không thể nói như vậy được, trong tình huống trước mắt, nếu như mọi người mất đi hy vọng cuối cùng thì chắc chắn họ sẽ chết tâm mất.

Dùng thìa đào thì dùng thìa đào.

Cũng may là có vết xe đổ Trần Đông và Chu Nhàn lúc trước, các bạn học đều ngoan ngoãn không dám một mình chạy lung tung nữa, nếu tất cả đều ở bên nhau như vậy, ma chém đầu cũng không có cách nào ra tay được.

Mọi người cùng nhau dùng thìa đào đường hầm đến tối, sau khi được nghỉ, Lục Tây cảm giác như hai tay không còn thuộc về mình nữa. Khi cậu và Tần Phong Nhiên theo mọi người lên tầng 2, liền cảm giác cảm xúc của đối phương có chút không đúng.

Tuy rằng tính cách của Tần Phong Nhiên khá lạnh lùng, nhưng khi y ở cùng cậu, y cũng vẫn hay nói chuyện. Nhưng tối nay, hai người đi cùng nhau cả một đường mà y lại không hé răng một lời nào, chỉ yên lặng đi cạnh cậu như một cái bóng.

Những người khác đều rủ nhau đi WC, Thẩm Phạn cũng không ở đây, cả phòng ký túc chỉ còn hai người họ, Lục Tây mới không nhịn được mà hỏi: "Ông làm sao thế? Tôi thấy ông không được vui cho lắm."

Tần Phong Nhiên nhìn áo khoác đồng phục cậu đang mặc, lông mày nhăn lại một nhúm, trầm mặc một lúc mới nói ra lời trong lòng: "Tại sao ông lại mặc áo của cậu ta?"

Lục Tây nhìn theo tầm mắt của y, thấy thế liền có chút xấu hổ. Cậu cứ tưởng áo mình với áo của Thẩm Phạn cùng cỡ, Tần Phong Nhiên sẽ không nhận ra cơ.

Ban đầu là có vết tay ở tuyến thể, sau lại mặc áo của người khác. Nếu Tần Phong Nhiên biết vừa nãy cậu tỏ tình với Thẩm Phạn, không biết y sẽ thế nào nữa.

Tuy rằng người đồng ý yêu đương với Tần Phong Nhiên không phải là cậu, nhưng bỗng nhiên như vậy, Tần Phong Nhiên sẽ tổn thương càng sâu.

Lục Tây kéo y ra ngoài hành lang, nghiêm túc hỏi: "Ông có thể nói cho tôi biết, tại sao ông lại thích tôi không?"

Con ngươi của Tần Phong Nhiên chậm rãi mở to, vẻ mặt vô cùng mê mang. Lục Tây nhìn hắn, phảng phất thấy được hình ảnh của mình khi đối diện với Thẩm Phạn vừa nãy.

Cậu nhẹ nhàng vỗ bả vai Tần Phong Nhiên: "Được rồi, tôi biết là tôi hỏi như vậy hơi thẳng thắn, làm ông không biết nên nói từ đâu. Chỉ là tôi cảm thấy hơi kỳ kỳ, một loại người ngu dốt, ích kỷ, đần độn như tôi sao lại khiến ông để ý chứ?"

Tần Phong Nhiên: ".... Hay là chúng ta nói chuyện này sau đi?"

Lục Tây giữ chặt lấy y: "Không được, chúng ta cần nói luôn."

Dưới sự lì lợm vô cớ của Lục Tây, Tần Phong Nhiên chỉ có thể nói ra kí ức hồi học cấp 2 của mình: "Khi ấy, tôi đang nằm viện, lúc nào cũng chỉ muốn chết đi cho rồi, là ông mỗi ngày đều đặt một con hạc giấy lên cửa sổ phòng bệnh của tôi. Vì bệnh của tôi mãi không chuyển biến tốt, nên trong suốt 3 năm đó, ông vẫn luôn cần mẫn đặt một chú hạc, không thiếu một ngày, không quản nắng mưa. Hơn 1000 con hạc giấy, mỗi con đều viết "chắc chắn tôi sẽ khỏe lại". Nhưng mà ông lại chưa bao giờ chịu gặp tôi, mã cho đến khi chúng ta học cùng lớp cấp 3, tôi phát hiện trong cặp của ông cũng có một con hạc giấy giống như thế, tôi mới biết hóa ra người đó chính là ông."

"Hơn 1000 con hạc giấy?" Lục Tây không khỏi có chút nghi hoặc, tuy rằng gấp hạc giấy cũng không mất bao nhiêu công sức, nhưng 3 năm ròng rã đều đặt ở cửa sổ phòng bệnh không thiếu một ngày thì đúng là không có nghị lực sẽ chẳng làm được. Mà quan trong là loại người tồi tệ như tk làm gì có chuyện làm được việc đó chứ?

Lục Tây nhịn không được mà hỏi lại: "Ông chắc chắn người đó là tôi ư? Chỉ dựa vào một con hạc giấy thì hơi qua loa á?"

Tần Phong Nhiên: "Lúc trước chính ông thừa nhận mà."

Lục Tây bị sự ngốc nghếch của y chọc cười: "Chẳng may tôi nói dối ông thì sao, làm sao ông biết tôi có nói thật hay không?"

Tần Phong Nhiên: "..."

Lục Tây có chút không cam lòng: "Hay ông còn chứng cứ khác chứng minh người đó là tôi không?"

Tần Phong Nhiên cẩn thận nhớ lại: "Tôi có tặng lại ông một cái đèn bàn nhỏ, tôi đặt ở cửa sổ, còn dán một tờ giấy bảo ông cầm đi đó!"

"Khoan khoan!" Lục Tây hơi sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên nhớ ra cái gì, cậu nhìn Tần Phong Nhiên, lông mi chậm rãi nhếch lên: "Có phải là một cái đèn bàn hình quả dứa màu cam không? Trên mặt còn có một cái đồng hồ nhỏ, đằng sau còn có chỗ lắp pin?" (Meii: Èo đèn bàn cute thế :v)

Tần Phong Nhiên không hiểu sao cậu lại có vẻ kích động như vậy: "Không phải là tôi tặng cho ông cái đó sao?"

Lục Tây nhìn y, chậm rãi lắc đầu. Dưới ánh mắt nghi hoặc cả Tần Phong Nhiên, cậu bỗng thấy Thẩm Phạn đang đi từ ngoài vào.

"Ông đợi một chút!" Nói xong liền chạy ra kéo tay Thẩm Phạn: "Cái đèn bàn lúc trước của cậu đâu?"

Mặt Thẩm Phạn vô cảm liếc nhìn cậu: "Làm gì?"

Lục Tây: "Cần dùng gấp!"

Thẩm Phạn: "Trong ba lô ấy!"

Lục Tây nghe thế liền chạy vào phòng ký túc, tìm thấy chiếc đèn bàn hình quả dứa ka tỏng ba lô Thẩm Phạn. Bởi vì chiếc đèn đã khá cũ rồi, lớp sơn bên ngoài quả dứa đã hơi bong ra, dưới chân đèn có được bọc một lớp màng, nhìn là biết Thẩm Phạn đã quý trọng nó đến nhường nào.

Lục Tây đem chiếc đèn đến trước mặt Tần Phong Nhiên: "Ông xem có phải là chiếc đèn này không?"

Tần Phong Nhiên thấy Lục Tây lấy chiếc đèn này ra từ ba lô của Thẩm Phạn, khẽ nuốt nước bọt. Có lẽ là do quá mức kinh ngạc nên khi y đưa tay ra nhận chiếc đèn kia, bàn tay vẫn còn run rẩy. Đây chính là chiếc đèn bàn mà y đã tặng cho người đó, vậy thì...

Tần Phong Nhiên nhìn về phía Lục Tây, hy vọng cậu có thể giải đáp thắc mắc của mình.

Thế nhưng, dưới ánh mặt của y, Lục Tây chậm rãi cong lưng với y và Thẩm Phạn: "Xin lỗi, người tặng hạc giấy cho ông là Thẩm Phạn chứ không phải là tôi. Là tôi vẫn luôn lừa ông từ đó đến giờ."

Lời xin lỗi này là cậu thay tk xin lỗi hai người họ, khi nói xong, Lục Tây cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Bảo sao lúc trước Thẩm Phạn lại có ác cảm với cậu như vậy, mỗi lần thấy cậu không lạnh nhạt thì cũng chọc ngoáy. Ba năm yên lặng cổ vũ người trong lòng, bỗng dưng lại bị một tên tồi tệ giả tạo mạo danh, hơn nữa, chính tk cũng là người gây khó dễ khiến Tần Phong Nhiên có ác cảm với hắn nữa chứ.

Sau một vòng lớn, cuối cùng cũng có thể hóa giải hiểu lầm này rồi.

Lục Tây cười cười với hai người trước mắt; "Lát nữa tôi lại xin lỗi hai người tiếp nhé, có lẽ hai người cũng có nhiều chuyện cần nói với đối phương lắm. Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi tìm thầy Trình bàn bạc chuyện ngày mai đã."

Nói xong liền chạy nhanh ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại cho hai người kia.

Sau khi đóng cánh cửa đó lại, Lục Tây thở phào một hơi, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa có chút vắng vẻ. Bây giờ mọi hiểu lầm đều đã được giải trừ, có lẽ hai người họ cũng hiểu được lòng nhau rồi nhỉ.

Thật ra hai người đó cũng không tồi, một người có tình có nghĩa, một người đến chết cũng không phai, nếu ở bên nhau cũng rất xứng đôi.

Lục Tây đi từng bước về phía trước, trong lòng muốn cong khóe môi chúc mừng cho bọn họ một chút, nhưng cậu miễn cưỡng thử mấy lần cũng không làm được.

Tại sao khi nghĩ đến hình ảnh hai người kia ở bên nhau, trong ngực cậu lại khó chịu như vậy nhỉ.

________

Đôi lời của editor: Tự dưng muốn trèo sang thuyền Thẩm Phạn với Tần Phong Nhiên ghê :v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info