ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 28: Phó bản 2 - "Các người đừng hòng thoát được!!"

Meii0106_

Chương 28: Phó bản 2 – "Các người đừng hòng thoát được!!"

Edit: Meii

Đẩy cánh cửa phòng chứa đổ ra, đám đồ linh tinh trên mặt đất khiến gian phòng như ngập tràn sắc màu. Đồ đạc linh tinh trong phòng nhiều đến nỗi chỉ còn một con đường hẹp quanh co khúc khuỷu đi sâu vào bên trong.

Lục Tây giơ di động lên, chùm sáng chiếu dọc lối đi chật chội, tiếc là ở cuối con đường, có một giá sách lớn ngăn lại tầm nhìn. Hai người chỉ có thể đi qua giá sách mới có thể biết được tình hình bên trong.

Khoảng cách càng ngày càng gần, tiếng đàn dương cầm quanh quẩn bên tai cũng ngày càng vang vọng.

Yết hầu Lục Tây khẽ lăn lộn, nhịn không được mà dừng bước chân lại: "Cậu chắc chắn là tên sát nhân kia không ở bên trong chứ?"

Nếu như bây giờ gặp phải ma chém đầu, cậu sợ là mình sẽ sợ đến mức thăng luôn mất.

Thẩm Phạn nhìn giá sách trước mặt, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ: "Không chắc, hay là cậu cứ đi sang gian ký túc xá kia xem đi, nếu bên trong không có ai thì chắc là nó đang ở bên này đấy!"

Lục Tây: "...."

Hay là thôi đi.

Lục Tây cầm chắc di động, từ từ nghiêng người chen vào khe hở giữa giá sách và tường, một mùi máu tươi phả thẳng vào mặt cậu. Đúng lúc này, ánh sáng từ di động đột nhiên tắt ngúm, trong bóng tối chỉ còn tiếng dương cầm "thùng thùng thùng". Lục Tây chỉ có thể men theo tường tiến về phía trước từng bước, bỗng, cậu cảm giác đế giày mình đang dẫm vào một bãi chất lỏng.

Bả vai cậu run lên, bật di động soi về phía trước. Trong nháy mắt, bầu không khí trước mắt như đông cứng lại, Lục Tây ngước mắt lên bóng đen đang lung lay trên trần nhà, cả người cứng đờ lại.

Thẩm Phạn đang đứng sau giá sách thấy Lục Tây đứng yên một lúc lâu, không kiên nhẫn mà đẩy cậu một cái, "Lui ra coi!"

Tầm mắt Lục Tây vẫn dính chặt vào bóng đen kia, hai chân máy móc tiến về phía trước 1 bước.

Thẩm Phạn nhíu mày chen qua, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thi thể không đầu đang treo trên quạt trần, cánh quạt nhẹ quay khiến thi thể như một con búp bê cầu nắng đang lung lay trước cửa sổ.

Tiếng đàn dương cầm mà hai người nghe thấy, là do thi thể khẽ xoay tròn, hai chân bên dưới đập vào phím đàn khiến đàn phát ra tiếng động.

Lục Tây dựa vào sát tường, hít sâu một hơi thật lớn, phải mất một lúc, trái tim kinh hoàng của cậu mới dần bình phục lại. Cậu nhìn về phía cái đầu đang đặt trên cây đàn dương cầm của Trần Đông, không khỏi có chút cảm khái: "Trần Đông có luyện taekwondo, hơn nữa, thể trạng của cậu ta cũng không yếu chút nào, hung thủ có thể cho cậu ta một phát chí mạng như này hẳn là cũng không đơn giản."

Thẩm Phạn khoanh tay nhìn hiện trường một vòng, hỏi: "Làm sao cậu biết là một phát chí mạng?"

Lục Tây nhìn quanh bốn phía: "Cậu xem đi, tuy trong phòng này có rất nhiều đồ, nhưng cách sắp đặt cũng rất phù hợp với quy luật, điều này chứng minh khi hung thủ ra tay với Trần Đông, hai người không có chút xung đột nào. Mà với tính cách của Trần Đông thì làm gì có chuyện cậu ta khoanh tay chịu trói được. Chắc chắn là người kia mạnh đến mức Trần Đông chưa kịp phản kháng đã bị chém bay đầu!"

Thẩm Phạn nghe xong phỏng đoán của Lục Tây, cánh môi mỏng hơi cong lên.

"Cũng chưa chắc."

Vừa nói, Thẩm Phạn vừa trực tiếp bước lên vũng máu, đi đến bàn gỗ cạnh cây đàn dương cầm. Hắn chống khuỷu tay lên chiếc ghế ngồi của đàn dương cầm đang đặt trên mặt bàn, rồi đưa tay lên chống cằm, nói: "Chiếc ghế này là cùng bộ với đàn dương cầm, bình thường sẽ đặt ở dưới đàn dương cầm. Nhưng có lẽ hung thủ vừa mới dùng nó để treo thi thể của Trần Đông lên, nên mới để cái ghế lên trên mặt bàn như vậy."

Vẻ mặt Lục Tây ngơ ngác: "Nên?"

Thẩm Phạn không trả lời Lục Tây ngay, mà hắn nhấc chân trực tiếp dẫm lên mặt bàn, vươn tay lên phía quạt trần.

Lục Tây nhìn động tác của Thẩm Phạn, lại nhìn chiếc ghế gỗ trên mặt bàn, bỗng nhiên nhận ra hung thủ cũng không được cao cho lắm. Nếu hung thủ cao tầm bằng cậu hoặc Thẩm Phạn, thì chỉ cần đứng lên bàn là đã đủ để với lên quạt điện rồi.

Nhưng hung thủ lại đặt thêm một cái ghế lên mặt bàn, điều này chứng tỏ, ít nhất thì hung thủ cũng phải thấp hơn hai người nửa cái đầu.

Nhưng nếu như vậy, thì mọi suy đoán lúc trước của cậu đều không hợp lý. Nếu hung thủ là một người có vóc dáng thấp bé, thì chắc chắn Trần Đông không thể sợ hãi người đó được. Vậy thì tại sao Trần Đông lại không có bất cứ phản kháng nào trong quá trình bị sát hại đó?

Ngay lúc Lục Tây nghĩ mãi không ra phương án nào hợp lý, Thẩm Phạn đang đứng trên mặt bàn, từ trên cao nhìn xuống giá sách trước mặt: "Vị trí của giá sách này không hợp lý chút nào, có lẽ ban đầu nó không ở đây. Hẳn là Trần Đông đã đem nó di chuyển đến chỗ này để ẩn thân, nhưng khi di chuyển lại xô vào những thứ khác xung quanh nên mới phát ra tiếng động lớn lúc nãy."

Lục Tây tiếp lời hắn: "Sau đó, cậu ta đã vô ý mà thu hút tên sát nhân từ chỗ chúng ta đi đến chỗ này. Nhưng lúc đó, hẳn là cậu ta đã khóa trái cửa rồi chứ? Tiếng động lớn như vậy, chỉ cần tai không điếc thì đều biết là vị trí của mình đã bị lộ rồi mà. Tại sao cậu ta lại không khóa cửa? Vừa nãy lúc chúng ta đẩy cửa tiến vào, cánh cửa vẫn còn nguyên vẹn, trên mặt không hề có bất cứ vết chém nào. Chẳng lẽ Trần Đông có đủ tự tin để mở cửa ra solo với ma chém đầu ư?"

Thẩm Phạn hơi cong đầu gối rồi nhảy từ trên bàn xuống đất, động tác của hắn nhẹ nhàng đến nỗi không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Hắn đi đến cạnh Lục Tây, giọng nói bỗng trở lên có chút mờ ảo: "Không phải là cậu ta không khóa cửa, mà là đã khóa rồi lại mở ra. Bởi vì.... Cậu ta có quen biết giọng nói bên ngoài. Chỉ là, khi mở cửa ra, cậu ta không biết đằng sau người đó là một cây rìu lấy mạng!"

Thẩm Phạn tiến sát vào lỗ tai cậu, khiến cổ cậu lạnh đến dưng lông tơ lên. Lục Tây sửng sốt một lúc lâu, mới quay sang phía hắn: "Người quen biết? Ý cậu là, người này ở trong lớp chúng ta sao?"

Nhìn thấy ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên của Lục Tây, Thẩm Phạn lại thản nhiên phủ định: "Tôi chưa từng nói thế!"

Lục Tây: "...."

Rõ ràng là có mà??

Sau đó, hai người rời khỏi phòng chứa đồ, đi bằng cầu thang bên trái xuống tầng 1. Vừa xuống đến nơi liền thấy tất cả mọi người đang tập chung thành từng nhóm, nhóm đông nhóm ít đứng trong sảnh.

Xuống đến nơi, lẽ ra Lục Tây có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu nhớ đến lời Thẩm Phạn vừa nói, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh của cậu liền mang theo chút nghi kỵ. Có lẽ, ma chém đầu thật sự đang đứng ngay xung quanh cậu mà thôi.

Lục Tây nói chuyện Trần Đông đã chết trong phòng chứa đồ cho mọi người, một khoảng yên lặng qua đi, bên dưới liền bắt đầu truyền đến tiếng khóc đứt quãng nho nhỏ.

"Làm sao bây giờ? Chu Nhàn và Trần Đông đều chết rồi, liệu tiếp theo có phải là tôi không?"

"Biết trước như này tôi đã không tham gia dã ngoại rồi, thà nghe bố mẹ đi học thêm Tiếng Anh còn hơn!"

"Nếu tôi mà chết ở đây, thì bố mẹ tôi phải làm sao bây giờ huhu..."

Nhìn từng gương mặt uể oải bên dưới, trong lòng thầy Trình cũng không dễ chịu gì. Anh tìm trong ba lô một túi kẹo sữa bảo Lục Tây chia cho mọi người, nhưng lúc này mọi người đều không biết có giữ nổi đầu mình hay không, nào còn tâm tình mà ăn kẹo.

Thế nên, khi Lục Tây đưa kẹp cho mọi người, gần như tất cả đều lắc đầu.

Nhưng Lục Tây vẫn dúi kẹo sữa vào túi của bọn họ, bọn họ còn phải ở đây thêm 5 ngày nữa, đồ ăn sẽ chẳng còn đủ được mấy hôm, đợi 2 ngày nữa bọn họ sẽ nhận ra chiếc kẹo sữa này chân quý đến nhường nào.

Lúc này, một nữ sinh vẫn luôn ngồi ở đằng sau bỗng nhiên đứng phắt dậy, Lục Tây nhớ là cô gái này tên là Lưu Hiểu San, là Omega nữ duy nhất trong lớp.

Lục Tây còn tường là cô gái cần cái gì, đang định đi qua hỏi han, bỗng cô gái như phát điên mà chạy lên.

Thân thể gầy yếu co rút đến vặn vẹo, gào lên với những người xung quanh: "Là thầy Tiêu đến báo thù!! Các người đều không thoát đâu!! Ai cũng đừng hòng thoát được!! Ha ha ha haaa..."

Tiếng cười chói tai vang lên giữa đại sảnh, những nam sinh xung quanh đều bắt đầu thay đổi sắc mặt. Lục Tây định đi qua an ủi cảm xúc của Lưu Hiểu San một chút, bỗng lại bị cô ôm chặt cánh tay.

Lưu Hiểu San nhìn cậu, tiếng cười điên khùng bỗng dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, con ngươi đỏ bừng như hai quả anh đào.

Cô cười cười hỏi Lục Tây: "Thân thể của tôi thơm không? Từ nãy đến giờ cậu cứ nhìn tôi mãi, có phải muốn đánh dấu tôi, muốn ngủ với tôi không? Đến đây đi, thân thể tôi rất mềm, lại đây sờ một chút!"

Nói xong, cô gái lập tức kéo áo khoác của mình ra lộ áo ngực bên trong, rồi bắt lấy tay Lục Tây  định ấn lên ngực mình.

Lục Tây cảm thấy Lưu Hiểu San bị dọa đến phát điên rồi, làm gì có Omega nào chủ động muốn Alpha sàm sỡ chính mình đâu. Hơn nữa, vừa rồi cô gái cười lớn như vậy, cậu không nhìn cô ta thì nhìn ai?

Một tay cậu bị Lưu Hiểu San bắt lấy, cậu chỉ có thể dùng tay còn lại đẩy cô ta ra, tuy rằng tình cảnh trước mắt đang vô cùng xấu hổ, nhưng cậu là A, còn Lưu Hiểu San là O, nếu cậu dùng vũ lực mà chẳng may làm Lưu Hiểu San bị tàn phế thì phải làm sao?

Tuy rằng cô ta đang phát điên, nhưng bảo cậu đánh nữ sinh thì cậu cũng không làm được.

Tần Phong Nhiên nhíu mày, tiến đến định kéo Lưu Hiểu San ra, lại bị Omega đang phát điên ôm chặt lấy.

Lưu Hiểu San đã hoàn toàn đánh mất lý trí, cô ôm chặt 2 Alpha mà ngửi mùi pheromone trên người hai người, vẻ mặt ngây ngô cười: "Hai người có thể cùng nhau đến một lúc cũng được, thân thể tôi rất tuyệt, các cậu thô bạo như thế nào tôi cũng có thể chịu được."

Nhìn 2 Alpha bị một Omega quấn lấy, những bạn học còn lại đều cảm thấy có chút buồn cười. Theo lý thuyết thì Alpha là một người gần như đứng trên đỉnh nhân sinh, có cả tài cả trí cả sức khỏe, nhưng lúc này đây lại bị một Omega làm cho quẫn bách không biết phải làm sao, làm người khác có chút buồn cười.

Ngay khi mọi người vẫn đang tiếp tục xem kịch vui, Thẩm Phạn vẫn luôn trằm mặc đứng ở một góc bỗng đi xuyên qua đám người, giơ tay lên đánh vào gáy Lưu Hiểu San khiến cô gái đang điên điên khùng khùng ngất đi.

Alpha mà đánh Omega sẽ bị nói là mạnh bắt nạt yếu, nhưng hắn và Lưu Hiểu San đều là Omega, nên hắn làm như vậy cũng không sợ bị nói.

Lục Tây nhìn Lưu Hiểu San ngã ra đất mà thở phào môt hơi, nhưng ngay sau đó, cậu lại bị Thẩm Phạn lôi cổ áo kéo ra ngoài. Hai người đi lên giữa cầu thang lên tầng 2 mới dừng lại.

Thẩm Phạn: "Cởi."

Lục Tây: "Cởi cái gì?"

Thẩm Phạn: "Cởi áo ra."

Ngay sau đó, Lục Tây liền ôm chặt quần áo trên người: "Omega các cậu đến kì phát tình đều như thế đấy à? Cậu đừng có mà đến đây, tôi đây là một A đứng đắn!"

Nhưng cho dù cậu có đứng đắn đến đâu cũng đều vô dụng, giá trị vũ lực của Thẩm Phạn cao hơn cậu nhiều. Chỉ trong nháy mắt, áo khoác của cậu đã bị Thẩm Phạn lột ra vứt xuống đất.

Nhìn áo khoác của mình bị ném xuống đất đầy bụi bặm, Lục Tây nóng nảy: "Mắc cái gì cậu ném áo của tôi?"

Thẩm Phạn nhíu mi: "Hôi quá chứ sao." Nói xong liền cởi áo khoác của mình ra ném cho cậu.

Thân hình Thẩm Phạn nhìn qua gầy hơn Lục Tây nhiều, bởi khung xương của O thường nhỏ nhắn hơn so với khung xương của A. Nhưng khi Thẩm Phạn cởi áo khoác ra làm lộ áo sơ mi bên trong, Lục Tây mới phát hiện cơ bụng của hắn còn xịn sò hơn mình nhiều.

Đây là điển hình của việc mặc đồ thì nhìn gầy, mà cởi đồ ra mới thấy có thịt, tất cả mọi người bị dáng vẻ gầy yếu bình thường của hắn lừa rồi!

Dưới ánh mắt uy hiếp của Thẩm Phạn, Lục Tây chỉ có thể nghe lời mà mặc áo khoác của hắn vào. Mùi hương hoa quỳnh quanh quẩn khắp thân thể khiến tai Lục Tây vô thức mà nóng lên.

Lục Tây: "Tôi mặc của cậu rồi, thì cậu phải làm sao?"

Thẩm Phạn: "Tôi có áo khoác dự phòng."

Không còn áo khoác che đậy, Lục Tây lại một lần nữa nhìn thấy vết khâu trên cổ Thẩm Phạn, nhìn kĩ mới thấy vết khâu này khá gập ghềnh, không giống như hình xăm hay trang sức gì cả.

Do dự một lúc lâu, cậu mới lấy hết can đảm mà hỏi một câu: "Vết thương trên cổ cậu là bị làm sao đấy?"

Thẩm Phạn nhàn nhạt đáp lại: "Tự sát không thành."

Lục Tây hít sâu một hơi, thấy Thẩm Phạn không có chút cảm xúc nào khi nhắc đến việc này, Lục Tây liền cả gan vươn tay sờ lên cổ hắn. Không sờ thì thôi, sờ lên cậu mới thấy vết thương kia khủng bố nhường nào.

Thẩm Phạn nhìn vẻ mặt của Lục Tây, bỗng nhiên bật cười: "Cảm thấy tôi rất đáng thương? Thấy thương hại sao?"

Lục Tây lắc lắc đầu: "Không phải, chỉ là tôi cảm thấy may mà cứu được cậu."

Ngón tay ấm áp chạm vào yết hầu hơi lên xuống của hắn, xung quanh hắn toàn là mùi hương hoa Ngu Mỹ Nhân nồng đậm.

Thẩm Phạn nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lục Tây, bỗng nhiên lạnh lùng hất tay Lục Tây ra: "Tôi ghét người khác chạm vào mình."

Nói xong liền xoay người lên tầng trên.

Lục Tây nhìn bàn tay bị hất ra của mình, không biết nên nói gì, chỉ nghĩ thầm:  ai thèm chạm vào câu? Vừa định trợn trắng mắt, trong đầu cậu bỗng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【Hệ thống thông báo: Độ thiện cảm của Thẩm Phạn +30, độ thiện cảm hiện tại: 31.】

.... Hóa ra là một tên mồm thì chê nhưng thân thể lại thành thật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info