ZingTruyen.Com

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 27: Phó bản 2 - Người chết thứ ba.

Meii0106_

Chương 27: Phó bản 2 – Người chết thứ ba.

Edit: Meii

Nhìn Thẩm Phạn đã đứng lại trước cửa, Lục Tây nhanh chóng chạy qua khóa trái cửa phòng lại.

Sau khi xoay người lại, cậu mới phát hiện Thẩm Phạn vẫn đang bướng bỉnh nhìn chằm chằm cậu.

Lục Tây bất đắc dĩ mà thở dài, cậu kéo lấy ống tay của Thẩm Phạn đi vào bên trong: "Vào đây chúng ta từ từ nói chuyện được không?"

Đi vào bên trong, Lục Tây đem mấy bức tượng đặt gọn lại, để được ra một khoảng trống rồi lôi kéo Thẩm Phạn ngồi xuống.

Không chờ Lục Tây ngẫm nghĩ xem nên nói như thế nào, Thẩm Phạn đã hỏi thẳng: "Cậu thích tôi ở điểm nào?"

Lục Tây bị hỏi có chút á khẩu, không trả lời được: "Vừa bắt đầu đã hỏi thẳng như vậy, làm sao tôi biết nên nói từ đâu được."

Tầm mắt của Thẩm Phạn liếc qua đôi mắt đang rũ xuống của Lục Tây, nói năng không hề uyển chuyển: "Không biết rốt cuộc cậu thích tôi vì cái gì, nhưng tôi tự nhận là tôi chẳng có điểm gì đáng để người khác thích cả, hay là cậu thích bị ngược đãi, nên mới thích bị người khác đối xử như vậy?"

"Cái quái gì thế hả?" Lục Tây không nhịn được mà bật cười: "Thế mà cậu cũng nghĩ ra được, tam quan của tôi vẫn rất bình thường nhé! Thích một người đâu thể ngồi liệt kê lý do thích ra được. Nhưng mà cậu nói cũng đúng, cậu chẳng có điểm gì đáng để người ta thích cả. Làm gì cũng ngang ngược vô lý, người ta có lòng hảo tâm thì lại coi người ta là lòng lang dạ thú, đối tốt với cậu là do tôi ngu mà thôi, nhiều lúc ở cùng cậu, cậu còn chọc người ta tức điên lên được. Không ngờ là cậu cũng biết mình như thế!"

Lục Tây vừa nói vừa gật gật đầu, không chú ý đến người bên cạnh đang đen mặt lại, trong mắt hiện ra khí lạnh như hận không thể bắn ra băng đao làm cậu im miệng ngay lập tức.

Nhưng không ngờ sau đó, Lục Tây bỗng nói: "Nhưng cho dù cậu đáng đánh như vậy, nhưng tôi lại không có cách nào tức giận với cậu, có thể bao dung đến tận cùng như vậy, hẳn là thích nhỉ."

Tuy rằng trong lời này vẫn xen đầy những ý lừa dối Thẩm Phạn, nhưng thực sự Lục Tây cảm thấy trên người đối phương có một loại khí chất khiến cậu không cách nào tức giận với hắn được.

Hơn nữa, cảm giác này khá là quen thuộc.

Nói xong, Lục Tây cong khóe miệng cười cười, để lộ hai chiếc răng nanh. Bởi vì sau này Alpha còn đánh dấu bạn đời nên răng nanh của bọn họ sẽ phát triển khá là sắc bén sau tuổi dậy thì, diện tích cũng to hơi những chiếc răng khác, nhưng răng nanh của Lục Tây lại vừa nhỏ vừa thon, chỉ lúc cười tươi mới lộ hai chiếc răng đó ra ngoài.

Mùi hương hoa Ngu Mỹ Nhân nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, Thẩm Phạn nhìn sườn mặt của Lục Tây, ngẩn người ngắm nhìn mấy sợi tóc đen nhanh lòa xòa trước trán cậu.

Tuy rằng cậu không ở cùng Alpha nhiều lắm, nhưng nói về mùi hương pheromone dễ ngửi như vậy, thì Lục Tây là người đầu tiên.

Cảm nhận được tuyến thể sau cổ khẽ nhộn nhạo, hô hấp của Thẩm Phạn cũng vô thức mà tăng nhanh, như một con ong rừng muốn hấp thụ mật hoa Ngu Mỹ Nhân vậy.

Thẩm Phạn nhăn mày: "Vậy tại sao cậu và Tần Phong Nhiên lại ở bên nhau?"

Nhìn Thẩm Phạn đang nhíu chặt lông mày, Lục Tây còn tưởng hắn đang bất mãn vì mình không yêu lại chiếm lấy Tần Phong Nhiên cho riêng mình, cậu khó xử gãi gãi đầu: "Chuyện này, thật ra là hiểu lầm thôi, nhưng chuyện này không thể nói xong trong chốc lát được, đợi bao giờ thoát khỏi đây, tôi sẽ kể cho cậu nghe."

Một cái cơ qua loa có lệ, người bình thường nghe xong sẽ không thể chấp nhận cái cớ này, nhưng Thẩm Phạn đang bị vây trong mùi pheromone khiến đầu óc hắn có chút mụ mị, cứ thế chấp nhận lý do của Lục Tây.

Lục Tây thấy người kia không hỏi gì nữa, nhẹ nhàng thở phào. Cậu chống cằm thò lại gần hắn: "Tôi đã trả lời hết các câu hỏi của cậu rồi, bây giờ cậu cũng nói ấn tượng của cậu đối với tôi đi. Mỗi lần gặp mặt cậu đều hận không thể xoay lưng lại chẳng thèm nhìn tôi thôi, không cho cậu nói qua loa đâu."

Nhìn vẻ mặt chán ghét của Thẩm Phạn thấy hắn định đứng dậy đi ra, Lục Tây nhanh tay túm lại tay hắn: "Còn định trốn à, xem cậu trốn đi đâu! Không cần cậu nói nhiều đâu, chỉ cần nói một chút ấn tượng về tôi là được."

Thẩm Phạn không chịu nổi hương hoa bỗng dưng nồng đậm hơn, mày càng nhíu chặt, ngữ khí cũng vô thứ lạnh lùng hơn: "Ngu ngốc, ích kỉ, đần độn."

"..." Lục Tây thật sự bị chọc giận, vốn dĩ cậu còn có chút chờ mong, dù sao thì độ thiện cảm của Thẩm Phạn đối với cậu cũng dương rồi, không ngờ lại tự rước nhục vào người.

Đúng là ngu ngốc, lẽ ra không nên hỏi Thẩm Phạn thì hơn.

Lục Tây hậm hực buông tay Thẩm Phạn ra, không ngờ người kia lại nói một câu: "Nhưng mà rất thơm."

"Hả?" Lục Tây hơi sửng sốt, bởi vì câu này Thẩm Phạn nói khá nhỏ, nên cậu nghe mơ mơ hồ hồ không rõ lắm, chưa đợi cậu hỏi lại hắn bả nhưng mà cái gì, bên ngoài cửa phòng bỗng vang lên một tiếng động lớn.

Lục Tây quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cánh cửa sắt có một vết lõm vào, vết hõm khá dài, thứ chém vào cửa không là rìu thì cũng là dao bổ củi.

Chưa đợi Lục Tây hồi phục tinh thần lại, tiếng chém thứ hai vang lên. Lần này, lười rìu đã xuyên qua cánh cửa sắt, chém ra một lỗ thủng vặn vẹo. Tiếng lưỡi rìu chém vào sắt tạo thành một tiếng ken két chói tai.

Lục Tây xoay người dọn những bức tường thạch cao chắn phía trước, như vậy thì khi đối phương tiến vào, ít nhất thì cậu vẫn có thể phản kích được một chút. Thẩm Phạn nhìn lưỡi rìu chém vào cánh cửa, hắn đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng với Lục Tây, sau đó chậm rãi đi đến gần cửa phòng, lấp ở bên trái rồi ngoắc tay gọi Lục Tây.

Muốn cậu qua đó sao?

Trong lòng Lục Tây có chút thấp thỏm, chẳng may cái cửa này bị chém đổ, thì người bên ngoài sẽ thấy hai người luôn đó. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Phạn, Lục Tây đành buông bức tượng trong tay xuống, đi qua đứng bên cạnh hắn.

Thẩm Phạn tắt di động trong tay đi rồi nhét vào túi áo, đến khi hắn rút tay trong túi ra, giữa ngón tay đã kẹp một con dao phẫu thuật.

Lưỡi dao mỏng mạnh được Thẩm Phạn kẹp chặt giữa hai ngón tay, hắn chậm rãi nâng tay lên, nghe tiếng chém cửa điên cuồng bên ngoài. Thẩm Phạn chậm rãi nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo cùng lưỡi dao sắc bén hơi lóe lên.

Trong một giây, Lục Tây bỗng có một ảo giác, rằng Thẩm Phạn mới là hung thủ chuẩn bị giết người, còn người đang điên cuồng phá cửa bên ngoài giống một người bị hại đáng thương hơn.

Rốt cuộc thì tâm lý phải cứng rắn đến mức nào, mới có thể cười được trong hoàn cảnh này chứ?

Cánh cửa bị chém lung lay như sắp đổ, như thể ngay giây tiếp theo nó sẽ đổ ra trên mặt đất. Bỗng, một nơi khác trên hành lang vang lên một tiếng rầm. Tiếng động vang dội, khiến cả ngôi trường như lung lay một cái.

Thứ người cửa bị tiếng vang kia hấp dẫn, từ bỏ căn phòng này mà nhấc chân đi đến nơi phát ra tiếng động vừa rồi.

Lục Tây che lại ngực, trái tim cậu bị dọa sợ đến mức ngừng đập, cậu thấp giọng hỏi Thẩm Phạn: "Vừa nãy là tiếng gì thế?"

Thẩm Phạn đi đến cạnh cửa, từ lỗ thủng trên cửa nhìn ra ngoài: "Người kia chết chắc rồi."

Giọng nói bình tĩnh không một chút gợn sóng, khiến Lục Tây khẽ run lên một chút.

Người kia không cần nói là ai cũng biết. Nhưng lúc này, Lục Tây ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có khả năng đi cứu người khác.

Hai mươi phút sau, Lục Tây muốn hỏi Thẩm Phạn xem bây giờ có thể ra ngoài được không, dù sao thì cậu đã đi lây như vậy, cậu có chút lo lắng cho Tần Phong Nhiên đang ở đại sảnh.

Cậu nhìn Thẩm Phạn vẫn đang chăm chú quan sát tình hình bên ngoài qua lỗ thủng, bỗng cảm thấy cánh cửa hơi lay động một chút. Cánh cửa này vốn đã rất cũ kỹ, lại bị chém nhiều nhát như vậy, nó đã không còn chịu nổi nữa. Hơn nữa, tiếng động lớn ban nãy còn khiến xung quanh hơi lắc một chút, bản lề cánh cửa khẽ đung đưa, chiếc đinh vít cuối cùng trên cánh cửa rơi xuống tạo một tiếng leng keng.

Trước khi cánh cửa đổ sập xuống, Lục Tây đã kịp kéo Thẩm Phạn ra, hai người lăn ba vòng trên mặt đất đầy tro bụi, mãi mới dừng lại được.

Tiếng cánh cửa sắt đổ xuống cũng ầm ầm vang lên, Thẩm Phạn bị Lục Tây đè bên dưới, ánh mắt hắn có chút tan rã, mãi đến khi Lục Tây lên tiếng: "Cậu không sao chứ?"

Hắn mới hoàn hồn, gương mặt lạnh tanh nhanh chóng đứng dậy phủi tro bụi trên người, lại thấy bàn tay trái đang dán băng cá nhân của Lục Tây bị bong ra.

Thực ra Lục Tây cũng không để ý lắm, cậu tùy tiện cầm băng cá nhân bị rơi dán lại, nhưng Thẩm Phạn lại túm lấy cổ tay cậu, xé miếng băng cá nhân đã bị bẩn đó ra.

Vết thương lúc trước hắn dùng dao phẫu thuật chém tay cậu vẫn ở đó, tuy rằng Tần Phong Nhiên đã xử lý vết thương rất tốt rồi, nhưng xung quanh vết thương vẫn đang sưng đỏ lên do nhiễm trùng, mà giữa miệng vết thương, vẫn lộ ra chút thịt hồng hồng bên trong.

Thẩm Phạn nhìn vết thương trên mu bàn tay của Lục Tây, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu."

Lục Tây nhìn Thẩm Phạn, nếu không phải nhìn thấy khẩu hình miệng hắn, cậu còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm. Thẩm Phạn xin lỗi cậu sao?

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây đấy à?

"Phụt!" Lục Tây không nhịn được mà phì cười, ngay sau đó liền ăn một ánh mắt hình viên đạn bắn tới. Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Phạn, cậu rất thức thời ngậm miệng mình lại, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Phạn ra ngoài.

Cái tên này, quả nhiên là đáng sợ.

Hai người dùng điện thoại soi sáng hành lang, phóng mắt nhìn xung quanh. Tất cả các cánh cửa trên hành lang đều bị chém tan tác, chỉ có mỗi căn phòng mà lúc trước Thẩm Phạn ở là không bị chém, cánh cửa vẫn đóng hờ.

Dù sao thì cánh cửa kia đã mở sẵn rồi, không cần phải chém mới mở được.

Nhưng Thẩm Phạn nhìn chằm chằm căn phòng mình từng ở hồi lâu, tầm mắt án chặt lên cánh cửa khép hờ kia. Bỗng, một tiếng đàn dương cầm quỷ dị vang lên, đứt quãng, phập phập phồng phồng, các âm điệu lộn xộn không theo quy luật nào cứ thế vang lên.

Lục Tây và Thẩm Phạn liếc nhìn nhau, Thẩm Phạn ngay lập tức chạy về phía tiếng đàn phát ra, Lục Tây không dám đi một mình, chỉ có thể chạy theo hắn.

Hai người chạy đến chỗ ngoặt cầu thang cuối hành lang tầng 3, liền phát hiện một gian phòng cửa đang khép hờ, tiếng đàn cổ quái kia truyền ra từ bên trong. Mỗi lần tiếng đàn vang lên cũng không liền mạch, có khi mười giây mới đánh mấy nốt, có khi vài giây đã ấn một phím đàn.

Âm thanh khi trầm khi bổng, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, nếu nói là ngẫu hứng chơi, thì thà nói là ấn bừa phím đàn cho xong.

Nhìn Thẩm Phạn cầm lấy tay nắm cửa định đẩy cửa vào, Lục Tây nhanh tay ngăn hắn lại: :Chẳng may cái người cầm rìu kia cũng đang lấp cạnh cửa như chúng ta vừa nãy thì sao, cậu cứ thế đi vào không phải để nó chém cho thuận tay sao?"

Nhưng câu nói của Thẩm Phạn sau đó lại làm sau lưng Lục Tây đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm Phạn: "Hắn không ở đây, vừa nãy ở bên kia, căn phòng khép hờ cửa đó có tiếng người hít thở."

Lục Tây cứng người, da đầu tê dại: ".... Thính giác của cậu tốt thế?"

Thẩm Phạn: "Bình thường thôi, tại tiếng tim cậu đập nhanh quá, khiến cậu không nghe thấy thôi."

Lục Tây quay đầu nhìn phiến cửa khép hờ cách đó không xa, một chút cũng không muốn đứng ở hành lang nữa, cậu nhanh chóng nắm lấy tay Thẩm Phạn đẩy cửa căn phòng kia.

Do quá căng thẳng khiến cả người Lục Tây toát đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi dính dính như liên kết hai bàn tay lại.

Thẩm Phạn cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt.

Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc gần với người khác như vậy, còn tiếp xúc với mồ hôi của người khác. Thế nhưng, hắn lại không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại, động mạch trong cơ thể như căng phồng lên, những sợi gân xanh chậm rãi nhô lên, như quỷ đói lâu ngày ngửi được mùi máu tươi ngon ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com