ZingTruyen.Info

Dm Chay Tron Bang Cach Yeu Duong Trong Game Kinh Di Edit

Chương 26: Phó bản 2 – Tượng thạch cao.

Edit: Meii

"Thật hay giả? Các ông có nghe thấy không, hắn muốn nhốt chúng ta ở đây, để tìm một cái đầu nào đó?"

"Không phải là trò đùa dai nào đấy chứ?"

"Nhưng tài xế và Chu Nhàn đều chết thật rồi, ai có thể làm một trò đùa dai kiểu này chứ?"

"Trời ạ, vậy là từ bây giờ chúng ta phải chơi trốn tìm với ma chém đầu ư? Liệu hắn có bỗng nhiên xuất hiện...."

Sau khi phát hiện tất cả các cửa trong ngôi trường này đều đã bị khóa chặt, tất cả học sinh đều lâm vào khủng hoảng. Thầy Trình nhìn cái loa trên đỉnh đầu, cố gắng khắc chế thân thể run rẩy không ngừng của mình, anh cố gắng bảo đám học sinh bình tĩnh lại, anh sẽ nhanh chóng nghĩ cách đưa tất cả ra ngoài. Nhưng giọng nói của anh quá mỏng manh, dưới sự ồn ào trong đại sảnh, tiếng nói của anh như bị hòa tan.

So với những người khác đang hoảng sợ không ngừng kia, nhóm 3 người Lục Tây đang đứng cuối lại vô cùng khác biệt, cả ba người đều mang vẻ mặt bình tĩnh.

Đặc biệt là Thẩm Phạn đang đứng bên trái, hắn đang khoanh tay lại, nhàm chán nhìn hoa văn trên tường, như thế tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến hắn.

Bỗng nhiên, Trần Đông đang được Vương Tử Kiện đỡ ra ngoài hung hăng thoát khỏi khăn trải giường đang trói trên người mình, gã cầm một chiếc ghế gỗ ném về phía Thẩm Phạn. Lục Tây chỉ kịp hô "Tránh ra", nhưng không ngờ, Thẩm Phạn chỉ ngước mắt nhìn cái ghế sắp bay đến người mình, không hề động đậy.

Cái ghế bay giữa không trung tạo ra một đường cong mơ hồ, Thẩm Phạn lùi lại 1 bước, sau đó nhấc chân đá vào chiếc ghế. Trong nháy mắt, cái ghế gỗ cao hơn nửa người vỡ đôi thành mấy mảnh rơi xuống đất.

Thẩm Phạn khẽ phủi vụn gỗ bám trên người mình, ánh mắt sâu xa nhìn Trần Đông phía đối diện.

Không chỉ mình Trần Đông, mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngây ra, không ngờ một Omega thoạt nhìn có chút yếu đuối lại có một thân thủ đáng kinh ngạc như vậy. (Meii: Oke, dù có là A thì em Tây cũng khum thể làm top đượt gòi :v)

Những kẻ luôn khinh thường Thẩm Phạn trước giờ, giờ phút này đều cảm thấy ngạc nhiên cùng sợ hãi.

Khó trách mấy năm nay, rõ ràng Thẩm Phạn là một Omega xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có ai theo đuổi cậu, có lẽ mây Alpha đó đều không muốn chết sớm.

Nhận ra mình không phải là đối thủ của Thẩm Phạn, Trần Đông chỉ có thể nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn mày đã giết anh Nhàn, sớm muộn gì tao cũng giết mày!" Dứt lời, gã liền nói to với những học sinh xung quanh: "Nếu các cậu muốn bị ma chém đầu chém đầu thì cứ việc ở cùng nó, tôi đây tự mình tìm cách thoát ra ngoài!"

Nói xong liền lao ra khỏi đại sảnh rồi biến mất trên hành lang.

Thầy Trình gọi gã mấy cậu không được, cũng nhanh chóng chạy theo.

【 Hệ thống nhắc nhở: Đi theo thầy Trình sẽ có cơ hội tìm được mạnh mối quan trọng. nếu người chơi không chấp hành nhiệm vụ, xem nhẹ gợi ý, độ nguy hiểm của phó bản tự động tăng lên 3 sao. 】
Lục Tây hít sâu một hơi, nhìn về phía Tần Phong Nhiên bên cạnh: "Bây giờ thầy Trình một mình chạy theo quá nguy hiểm, ông giúp tôi canh trừng những người này một chút."

Không đợi Tần Phong Nhiên trả lời, Lục Tây đã nhanh chóng đuổi theo thầy Trình.

Lục Tây và thầy Trình lục tung cả tầng 1 và tầng 2 cũng không tìm thấy Trần Đông, chỉ có thể tiếp tục lên tầng trên. Dọc theo đường đi, Lục Tây vẫn luôn im lặng không nói gì vì sợ phát ra động tĩnh lớn.

Nhưng thầy Trình lại vừa đi vừa hỏi: "Em đã từng lên tầng 3 rồi sao?"

Lục Tây cũng không có gì phải giấu giếm, trả lời thật lòng: "Em có lên một lần, tại lúc trước Thẩm Phạn ở trên tầng 3."

Thầy Trình: "Trên đó cũng có nhiều phòng sao?"

Lục Tây cẩn thận nhớ lại, phát hiện trừ căn phòng mà Thẩm Phạn từng ở ra, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì với những chỗ khác, chỉ có thể mơ hồ nói: "Hình như cũng không khác tầng 2 mấy, đều là các phòng ở ký túc thôi."

Khi hai người đang định đi lên cầu thang lên tầng 3, thầy Trình đi bên cạnh bỗng nhiên đứng yên tại chỗ, Lục Tây bước một chân lên thấy thế liền nghi hoặc mà nhìn về phía anh. Cậu thấy thầy Trình đang ngẩng đầu nhìn phía trên, hai mắt trong bóng tối trợn to.

Lục Tây giơ điện thoại lên chiếu về phía trên, dưới ánh sáng lờ mờ, một cái đầu đang ghé vào tay vịn chỗ quẹo vào tầng 3 nhìn bọn họ.

Lục Tây: "...."

"Chạy mau!" Lục Tây lôi kéo thầy Trình đã sợ đến cứng người, xoay người chạy xuống tầng dưới. Phía sau vang lên tiếng bước chân thịch thịch đuổi theo hai người, bước chân nặng nề chạy trên cầu thang khiến lan can rung lên.

Lục Tây tự mình chạy trốn đã thở hồng hộc, hơn nữa, lúc này cậu còn phải kéo thân thể mềm nhũn của thầy Trình theo, cứ tiếp tục chạy như thế này thì chẳng mấy mà kẻ đằng sau sẽ đuổi kịp hai người.

Thế nhưng trong cái rủi lại gặp cái xui, khi hai người vừa chạy đến tầng 2, thầy Trình lại vấp chân mà ngã xuống mấy bậc cầu thang, hơi kéo ống quần lên là có thể thấy mắt cá chân đang sưng to của anh.

Đôi mắt thầy Trình nóng lên: "Tề Kiêu à, em chạy trước đi, mặc kệ thầy!"

Lục Tây nắm chặt nắm tay của mình, hơi nhìn lên tầng trên rồi thở dài, cậu ngồi xổm trên mặt đất: "Đừng khóc, nó đi rồi thầy ạ."

"Hả?" Thầy Trình run bần bật quay đầu lại, lúc này mới nhận ra tiếng bước chân đằng sau đã biến mất, cầu thang phía sau cũng trống không.

Ma chém đầu đã tha cho bọn họ?

Lục Tây nhẹ nhàng thở ra, đang định đỡ thầy Trình lên đi về đại sảnh, nhưng trong đầu cậu bỗng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi hãy tiếp tục lên tầng trên, nếu không sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng. Hãy chấp hành nhiệm vụ trong 60 giây, nếu không, nhiệm vụ sẽ tự động đóng cửa, độ nguy hiểm của phó bản tăng lên 3 sao. 】

Lục Tây cắn răng: ".... Thầy Trình à, hay là thầy về trước đi."

Thầy Trình khiếp sợ nhìn cậu: "Em định làm gì?"

Lục Tây: "Vừa nãy chạy nhanh quá, hình như em đã làm rơi đồ ở trên tầng rồi."

Thầy Trình: "Vậy thì vứt nó đi!"

Lục Tây: "Đầu..."

Lục Tây chưa kịp nói hết câu, đã chạy nhanh đi.

Lục Tây: ".... Đó là món quà đặc biệt mà ba mẹ đã tặng em vào sinh nhật."

Đồng hồ đếm ngược 60 giây đã bắt đầu, Lục Tây căng da đầu mà xoay người chạy về tầng 2. Sau khi rời khỏi ánh mắt của thầy Trình, Lục Tây nhanh chóng lấy hung khí dao ăn mà cậu đã lấy ở phó bản đầu tiên trong hộp dụng cụ ra.

Tuy rằng không biết ma chém đầu là người hay quỷ, nhưng cậu vẫn mong rằng dao ăn có tác dụng với nó.

Cậu tìm kiếm một vòng tầng 2 nhưng cũng không có gì, lại tiếp tục đi về hướng cầu thang lên tầng 3. Nhìn cầu thang tối om trước mắt, nhưng lần này lại không có cái đầu nào ở đây cả.

Vừa rồi, khi cậu ngẩng đầu lên, cậu chỉ kịp nhìn thấy một cái đầu người, nhưng hình dáng của đối phương cụ thể như thế nào thì cậu cũng không kịp nhìn kỹ, cậu chỉ nhớ là gương mặt kia trắng bệch, môi đỏ như máu, gương mặt rất cân xứng đẹp đẽ một cách quỷ dị, khiến người khác hãi hùng khiếp vía.

Lục Tây bước từng bước lên cầu thang tầng 3, trong đầu không tự giác mà hiện lên gương mặt vừa nãy, đó có phải là ma chém đầu hay không?

Nhưng rõ ràng vừa nãy nó đã đuổi theo cậu và thầy Trình rồi mà, tại sao lại từ bỏ?

Chẳng lẽ nó có một hạn chế nào đó, khiến nó không có cách nào đi tiếp?

Lục Tây dựa vào một bên tường nhìn hành lang trước mắt, đi qua từng gian phòng. Khi vừa lên tầng 3, cậu còn sợ hệ thống sẽ bắt cậu tìm từng phòng một, nhưng cũng may là các phòng trên tầng 3 đều đã khóa, chỉ có mỗi gian phòng lúc trước Thẩm Phạn ở là mở cửa.

Nhưng ngay khi Lục Tây cảm thấy may mắn, một căn phòng bỗng kẽo kẹt mở ra giữa hành lang tối tăm.

【 Hệ thống nhắc nhở: Mời người chơi đi vào phòng. 】

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Lục Tây nhìn căn phòng tối tăm trước mắt, có chút không biết phải làm sao. Không phải nghi ngờ gì nữa, trong này nhất định là có gì đó, đi vào chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nhưng nếu cậu không đi vào, thì độ nguy hiểm của phó bản sẽ tăng lên 3 sao, cho dù lần này cậu có thoát được, thì chắc gì những ngày sau cậu có thể yên bình.

Lục Tây nắm chặt cán dao, hít sâu một hơi, lúc vào cửa cậu có chút hối hận, tại sao lúc đuổi theo cậu lại không rủ Thẩm Phạn đi cùng nhỉ.

Hắn có thể dùng một chân đá vỡ một cái ghế gỗ đấy, thế thì có gặp ma cũng không sợ lắm.

Theo gợi ý của hệ thống, chắc hẳn là manh mối quan trong ở trong gian phòng này, khi Lục Tây giơ điện thoại chiếu sáng gian phòng kia một chút, da đầu cậu lập tức tê dại.

Cả một gian phòng chất đầy đủ loại mô hình người làm từ thạch cao, ngoại trừ một số bức tượng hoàn chỉnh cao gần bằng người được phủ vải đen được đặt ở cạnh tường, thì xung quanh đều là những bức tượng bán thân, mấy cái đầu, gương mặt, tứ chi và những bộ phận trong cơ thể con người được khắc rất tỉ mỉ.

Lục Tây quan sát đống tượng thạch cao này, chậm rãi lướt qua từng thứ một. Mỗi lần ánh sáng từ di động đảo qua đám tượng tái nhợt này, cậu cứ có cảm giác khi ánh sáng lướt qua, đôi mắt của đám tượng này cũng bắt đầu chớp chớp, thậm chí còn nhếch môi cười một nụ cười quỷ dị.

Nhưng cũng không xảy ra chuyện gì cả, trong bóng tối yên lặng, chỉ vang vọng tiếng tim đập thình thịch của cậu.

Dưới hoàn cảnh này, cậu không có cách nào bĩnh tĩnh lại để tìm kiếm manh mối nữa, toàn bộ sức lực của cậu lúc này đều đang để ý động tĩnh xung quanh.

Sau đó, Lục Tây nhìn hết tất cả số tượng này một lần, ngay lúc cậu cầm di động xoay người lại, liền nhìn thấy một bóng đen đứng ngay sau lưng mình, bàn tay cầm điện thoại của Lục Tây run lên một chút.

Khi vừa vào cửa, Lục Tây đã nhìn thấy một pho tượng cao như người thật đứng ngay cửa, nhưng lúc này, vải đen phủ lên nó đang chậm rãi rơi xuống, dưới ánh đèn phản chiếu lên vách tường một thân người tinh xảo.

Lục Tây hít sâu một hơi, từ từ siết chặt bàn tay cầm dao của mình. Nhưng cậu chưa kịp vung dao lên đâm vào bức tượng đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy tay cậu ghì lên lồng ngực.

Một mùi hương hoa quỳnh từ từ lan tỏa tràn ngập trong không khí, xoa dịu trái tim đang đập thình thịch vì lo lắng của Lục Tây.

Sau khi nhận ra người kia là ai, cậu buông lỏng ta ra, dao ăn rơi xuống sàn nhà tạo thành một tiếng "leng keng" thanh thúy.

Lục Tây có chút tức giận: "Thẩm Phạn! Cậu có biết cậu cứ thế sẽ dọa chết người ta không??"

Bị nhận ra thân phận rồi nhưng tay Thẩm Phạn vẫn không buông tay cậu ra, hắn ghé sát vào tai cậu, hỏi: "Tại sao lại đỡ dao giúp tôi?"

Không ngờ hắn lại hỏi cậu này, cái tên này thật là, chuyện từ đêm qua mà bây giờ mới hỏi, dây thần kinh dài thế à!

Lục Tây định bẻ ngón tay Thẩm Phạn ra để rút tay lại, nhưng cậu cố gắng nửa ngày vẫn không rút lại nổi. Cậu bất đắc dĩ thở dài: "Tại sao cái gì mà tại sao? Cậu có ý gì, chẳng nhẽ tôi phải có ý đồ gì mới có thể cứu cậu hả? Tôi đây là làm việc nghĩa, thấy bạn học bị nạt liền hăng hái cứu giúp được không?"

Lục Tây quay đầu đối diện với Thẩm Phạn trong bóng tối, Thẩm Phạn nhìn cậu, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo đến âm độ.

Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng vang lên một tiếng "rầm" lớn, sau đó là tiếng bước chân "cộp, cộp, cộp".

Ai sẽ đi lên đây vào lúc này chứ?

Không ổn!

Lục Tây định nhanh chân khóa cánh cửa gian phòng này lại, thế nhưng Thẩm Phạn lại nhanh hơn cậu một bước, hắn buông cậu ra xoay người định đi ra ngoài. Lục Tây thấy thế vội vàng gọi hắn lại: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, đừng ra!"

Thế nhưng cậu có nói thế nào thì hắn cũng không ngừng lại, không biết là câu trả lời của cậu chọc gì hắn mà hắn tỏ ra rất bất mãn.

Lục Tây: "Thẩm Phạn! Chúng ta nói chuyện hẳn hoi được không?"

Thẩm Phạn không thèm để ý đến cậu.

Lục Tây: "Tôi nói sai ở đâu à? Cậu nói cho tôi biết được không??"

Thẩm Phạn lúc này mới hạ mình: "Tôi đã hỏi như vậy rồi, tốt nhất là cậu nên ăn ngay nói thật đi!"

Lục Tây: ?

Cậu nói dối lúc nào nhỉ?

Thấy tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng gần, Lục Tây nhìn Thẩm Phạn sắp bước chân ra khỏi cửa, trái tim sợ đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Trầm ngâm một lát, cậu chỉ có thể bất chấp mà nói bừa: "Thật ra là tôi đã thích cậu từ lâu rồi!"

Rốt cuộc, Thẩm Phạn cũng dừng bước.

Hắn xoay đầu nhìn về phía Lục Tây, trên mặt lộ ra vẻ quả nhiên là thế.

Thẩm Phạn: "Bao lâu?"

Lục Tây: .... Một giây trước tính không?

_____

Đôi lời của editor: Phạn Phạn ngang ngược vừa, bé Tây bảo ẻm trượng nghĩa thì méo tin còn bày đặt dũi, ẻm phải nói dối là thích thì lại da dẻ "tui biết ngay mà" là thế qué nào??

Anh za zẻ zừa thoaii!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info