ZingTruyen.Asia

Dm Chay Tron Bang Cach Yeu Duong Trong Game Kinh Di Edit

Chương 25 (1): Phó bản 2 - Người chết thứ 2.

Edit: Meii

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Tây vừa thấy cái bóng đã chuẩn bị né người ra tránh, cùng lúc đó, cái kéo trong tay đối phương cũng đâm xuống. Cậu theo bản năng giơ chai nước khoáng trong tay lên chắn, chỉ nghe một tiếng "phập", mũi kéo nhọn đâm thủng vỏ chai nhựa, nước theo lỗ thủng trên chai chảy đầy mặt cậu.

Lục Tây lau vết nước trên mặt, rồi nhanh chóng lui về phía sau, liền thấy Thẩm Phạn âm trầm rút cái kéo ra, chậm rãi tiến lại gần cậu.

Rất nhanh, Lục Tây đã bị buộc đến góc tường, cậu giơ hai tay lên giải thích: "Vừa nãy tôi nghe thấy đám Chu Nhàn nói là bỏ thuốc trong chai nước của cậu ở WC, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên mới chạy lên đây xem, trùng hợp là cậu không ở đây nên tôi định cầm chai nước này chạy nhanh đi, thật sự là tôi không có ý gì khác!"

Thẩm Phạn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lục Tây, cười lạnh một tiếng: "Nhưng tôi chỉ thấy cậu lén lút vào phòng tôi, cầm lấy chai nước của tôi mà thôi."

Lục Tây có chút không biết phải làm sao, ngôi trường bỏ hoang này lại không có camera theo dõi, bây giờ cậu phải đi đâu để có thể chứng minh những gì cậu nói là sự thật. Đi tìm Chu Nhàn đối chất sao? Đám con ông cháu cha kia chắc chắn sẽ không thừa nhận là bọn họ làm.

Lục Tây thở dài: "Mắt thấy cũng không hẳn đã là sự thật. Thôi, nói nữa cậu lại cho rằng tôi giấu đầu lòi đuôi, hay là tôi trả lại cho ngươi hai chai nước khác, được chưa?"

Trừ cách này ra, cậu thật không có biện pháp nào khác.

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Phạn không định dễ dàng buông tha cậu như vậy, trong tay Thẩm Phạn vẫn nắm chặt cây kéo sắt kia. Cây kéo kia dài khoảng nửa thước, nhìn qua khá giống cây kéo làm vườn chuyên nghiệp, nhìn vô cùng cồng kềnh, chỗ lưỡi dao lại được mài bóng lưỡng hắt ra ánh sáng lạnh, vừa nãy mới chỉ dùng sức một chút đã có thể nhẹ nhàng đâm thủng chai nước khoáng, đủ để nhìn ra kéo này sắc đến mức nào.

Lục Tây nhìn hắn chằm chằm, đầu óc cũng nhanh chóng suy nghĩ biện pháp thoát thân, tuy rằng trong tay Thẩm Phạn có vũ khí, nhưng cậu là A, Thẩm Phạn là O, nếu có thể nghĩ ra cách làm Thẩm Phạn buông kéo xuống, hai người chỉ dùng sức của bản thân thì may ra cậu vẫn có phần thắng.

Lục Tây chậm rãi bước ra cửa một bước, định hấp dẫn lực chú ý  của Thẩm Phạn trước, rồi đoạt chiếc kéo trong tay hắn. Không ngờ rằng khi cậu vừa di chuyển thì đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, toàn bộ thân thể cậu như bị hút cạn sức lực mà quỳ gối trên mặt đất.

Nhìn lòng bàn tay toát ra đầy mồ hôi của mình, Lục Tây phát hiện thân thể của mình có điểm không thích hợp, cả người cậu vô lực, sau cổ nóng lên, hơn nữa cậu còn ngửi được một mùi hương hoa quỳnh đang lan tỏa trong phòng......

Nhìn Lục Tây bỗng quỳ rạp trên mặt đất, giữa mày Thẩm Phạn nhăn lại, bàn tay đang cầm kéo cũng không tự chủ được run một chút.

Tên nhóc chết tiệt này lại còn phát tình vào lúc này, có lẽ đây là thời cơ tốt nhất để hắn có thể giải quyết cậu.

Đầu óc Lục Tây hôn hôn trầm trầm mà quỳ rạp xuống đất, hơi nóng vây quanh khiến ý thức của cậu có chút mơ hồ, cậu vô thức đưa tay về hướng mùi hương phát ra, rồi bắt lấy mắt cá chân của Thẩm Phạn.

Thẩm Phạn chán ghét hất tay cậu ra, thế nhưng lại không hất ra được, ngay sau đó, toàn bộ chân hắn đều bị ôm chặt lấy.

Thẩm Phạn khịt mũi một tiếng, hắn giơ kéo trong tay lên đặt lên cổ Lục Tây, hai tay chậm rãi nắm chặt hai tay cầm. Ngay khi lưỡi kéo chuẩn bị cắt vỡ làn da trên gáy của Lục Tây, tay Thẩm Phạn bỗng nhiên bị giữ lại.

Đuôi mắt Lục Tây đỏ bừng nhìn hắn, do sóng tình nổi lên khiến trong mắt cậu đều là sương mù ướt át, dường như cậu không nhìn thấy chiếc kéo đặt trên cổ mình, trong mắt chỉ có Thẩm Phạn trước mặt.

Cậu nắm lấy tay Thẩm Phạn, bỗng nhiên cười tươi đến mức lộ ra hai răng nanh nhọn nhọn, cậu đưa bàn tay hơi lạnh của hắn đặt lên tuyến thể đang nóng lên sau cổ của mình, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp lấy cổ tay của hắn, sau đó mới phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

Pheromone trên người Lục Tây cũng bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, nhưng mùi pheromone của cậu lại không mang tính xâm lược như những A, thậm chí còn nhẹ nhàng, dịu dàng hơn cả mùi pheromone hoa quỳnh mát lạnh của Thẩm Phạn.

Rốt cuộc pheromone của A và O sẽ hấp dẫn lẫn nhau, ngay cả khi Thẩm Phạn vẫn khinh thường điều này thì khi bị Lục Tây kéo tay, hắn vẫn bị pheromone của cậu bám lấy, bất tri bất giác, chiếc kéo sắt trong tay "leng keng" một tiếng rơi trên mặt đất.

Lục Tây còn túm lấy tay hắn đặt lên trên vai và cần cổ của cậu, đặc biệt là khi chạm vào tuyến thể điên cuồng nóng kia, Thẩm Phạn có thể cảm nhận rõ ràng được chấn động của tuyến thể dưới đầu ngón tay hắn.

Có lẽ là xuất phát từ sự căm ghét Tề Kiêu, hắn đột nhiên đè lại tuyến thể của Lục Tây, móng tay dùng sức ấn mạnh vào nơi đó, nghe được tiếng thở dốc thống khổ của Lục Tây, đáy lòng hắn bỗng dâng lên trào lên một loại khoái cảm xưa nay chưa từng có, con ngươi lạnh băng cũng dần dần nhiễm một tầng sắc thái diễm lệ.

Cấu tạo tuyến thể của A và O rất khác nhau, tuyến thể O tương đương với bộ phận sinh dục thứ 2 của thân thể, trong kỳ phát tình, nơi đó sẽ hơi hơi nóng lên, hơn nữa khi bị đánh dấu sẽ sinh ra đau đớn hòa cùng khoái cảm đánh sâu vào trong thân thể khiến cảm giác đau đớn như bằng không. Thế nhưng của A lại không như vậy, đối với bọn họ, tuyến thể chỉ là nơi phân bố pheromone, tuy rằng trong kỳ phát tình thì nơi đó cũng nóng lên, nhưng khi bị chạm vào cũng sẽ không sinh ra bất kỳ khoái cảm gì, ngược lại sẽ kích thích những dây thần kinh xung quanh, khiến cho bọn họ đau đớn muốn chết.

Móng tay Thẩm Phạn dùng sức bóp chặt tuyến thể sau cổ của Lục Tây, thẳng đến khi những mạch máu xung quanh tụ máu lại biến thành màu đỏ tươi mê người, hắn mới chậm rãi giảm lực tay lại.

Nhưng không ngờ rằng, ngay sau đó pheromone của cậu bỗng nhiên cuồn cuộn lan ra như thủy triều, như thể sắp nhuộm cả căn phòng này thành mùi của cậu.

Thẩm Phạn sửng sốt, bàn tay nhanh chóng buông ra như sờ phải bàn ủi, hắn không thể tin được mà nhìn về phía Lục Tây vẫn đang quỳ trên mặt đất mà há mồm to thở dốc, thế mà lại có một A cao trào vì bị véo tuyến thể sao......

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiến vào trò chơi tới nay, Lục Tây cảm nhận được kỳ phát tình của A, tuy rằng cậu đã đoán trước từ sớm, nhưng cậu lại không nghĩ tới một khi gặp phải, cả người sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành dã thú chỉ có thể hoạt động theo bản năng sinh dục của mình.

Hơn nữa, có lẽ loại thuốc kia không chỉ có tác dụng với O, mà cũng có tác dụng mạnh với cả A nữa, may là vừa rồi Thẩm Phạn không uống phải, bằng không cậu thực sự không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ như thế nào.

Sau khi chịu đựng sóng tình đầu tiên, nhiệt độ trên người Lục Tây cũng bắt đầu chậm rãi rút đi, lý trí cũng dần dần trở về với đại não. Mà khi cậu phát hiện trong quần có điểm khác thường, cả người cậu liền cứng lại trong nháy mắt.

Không, phải, chứ......

Cậu cúi đầu nhìn nơi đó, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Thẩm Phạn lúc này, nhịn không được mà run run một chút.

Quả nhiên, ngay sau đó tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến【 Hệ thống thông báo: độ thiện cảm của Thẩm Phạn -40 điểm, độ thiện cảm hiện tại: -100.】 Lục Tây hận không thể tìm một cái hố mà chui vào, sau chuyện này chắc chắn là bị coi là biến thái rồi.

Không đợi hắn tìm cơ hội để giải thích với Thẩm Phạn, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp đó, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân hoảng loạn vang lên từ tầng dưới, cùng với tiếng gõ cửa rầm rập.

Lục Tây cũng không kịp giải thích nữa mà đứng lên, chạy nhanh xuống tầng dưới. Chờ đến khi cậu chạy xuống liền phát hiện ba cánh cửa phòng ký túc xá môn đều đang mở ra, các bạn học đang nhanh chóng tụ tập ở cửa WC. Vừa rồi còn ở cạnh Chu Nhàn, nhưng lúc này, Vương Tử Kiện và Trần Đông đều mang vẻ mặt hoảng sợ vạn phần, chỉ run bần bật đứng ở trước cửa WC mà nói cho thầy Trình những chuyện đã xảy ra.

Tần Phong Nhiên đứng ở ngoài đám người, đang không ngừng nhìn ngó khắp xung quanh, thẳng đến thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lục Tây, tầm mắt của y mới dừng dừng lại.

Lục Tây có chút kỳ quái: "Sao lúc nãy chạy một hồi lại không thấy ông đâu thế, ông chạy đi đâu đấy?"

Tần Phong Nhiên lại đưa ra đáp án hoàn toàn ngược lại: "Tôi vẫn luôn ở đằng sau ông đó, nhưng sau khi rẽ trái, ông lại đột nhiên biến mất, tôi tìm ông ở quanh đó rất lâu, nghĩ là ông đã về ký túc xá trước nên tôi mới trở về."

Lục Tây: "A?"

Mắt thấy giọng nói của đám Vương Tử Kiện càng lúc càng lớn, Lục Tây cũng không có thời gian mà nghĩ đến chuyện này, cậu rẽ đám người ra, tiến đến nghe Vương Tử Kiện nói: "Vừa rồi chúng em đều ở trong WC, anh Nhàn bảo hai đứa em đi ra ngoài trước, anh ấy muốn rít điếu thuốc, kết quả là hai đứa em vừa mới đóng cửa lại, liền nghe thấy bên trong ầm một tiếng, như có thứ gì ngã xuống. Bọn em vừa hỏi anh không có làm sao không, bên trong lại không có hồi âm. Một lúc sau, em cùng Trần Đông đẩy cửa vào thì thấy bên ngoài trống không, lại đi vào mấy gian bên trong tìm thử, khi bọn em đẩy gian cuối cùng ra, thì thấy anh Nhàn đang khom lưng đứng ở bên trong, anh ấy quay lưng về phía bọn em. Lúc đó bọn em còn tưởng rằng anh ấy đang đùa giỡn cơ liền duỗi tay chạm vào vai anh ấy, nhưng không ngờ......"

Nói đến này, giọng nói Vương Tử Kiện run lên, lại mang lên vài phần nghẹn ngào, "Không ngờ rằng, anh ấy đột nhiên đổ phịch một tiếng, cái đầu trên cổ đã bị chém rơi từ bao giờ, bị ném ở dưới bồn cầu......"

Nghe Vương Tử Kiện miêu tả, Lục Tây đưa mắt nhìn về phía cửa WC đang khép hờ bên kia: "Cậu ta còn ở bên trong sao?"

Vương Tử Kiện gật gật đầu: "Lúc nhìn thấy chuyện này, hai người bọn tôi đều sợ tới mức suýt thì đái trong quần, bọn tôi liền xoay người chạy ra bên ngoài, cũng không ai dám động vào thi thể đó."

Lục Tây đi đến trước cửa WC, một phen đẩy ra cửa sắt khép hờ, tiếng cửa sắt cọ với nền xi măng vang lên tiếng kêu kèn kẹt, trong lòng Vương Tử Kiện và Trần Đông vẫn còn sợ hãi lên đều trốn sang một bên, đứng từ xa nhìn cậu đi vào WC.

Lục Tây đi vào, Tần Phong Nhiên lập tức theo sát sau đó, thầy Trình cũng đi theo đi vào, những học sinh khác thấy thế, cũng hiếu kỳ mà chạy ùa vào WC.

Lục Tây bật đèn pin di động chiếu sáng phía trước một chút, cũng thấy gian phòng cuối cùng đang mở ra, ở bậc thềm mơ hồ có thể thấy một lòng bàn tay đang vươn ra ngoài.

Vừa rồi Vương Tử Kiện nói thi thể Chu Nhàn bị bọn họ kéo một chút liền ngã trên mặt đất, cho nên lòng bàn tay vươn ra ngoài cũng không kỳ lạ.

Vì đây là lần đầu tiên cậu đi tiên phong nên Lục Tây cũng có điểm khẩn trương, đèn pin di động phát ra chùm sáng vẫn luôn soi vào căn phòng có bàn tay đang chìa ra ngoài kia, tầm mắt cậu cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng bệch đó. Thế nhưng, ngay khi cậu nín thở đứng ở cửa gian WC kia, cái tay đang nằm trên mặt đất đột nhiên vươn lên bắt được ống quần của cậu.

Chưa đợi Lục Tây kịp phản ứng, đám học sinh đi theo phía sau đã đã không kìm được mà hét ầm lên, tường chừng như sắp đem phòng WC chọc thủng.

Lục Tây quả thực câm nín, người bị túm là tôi, các cậu hét là gì?

Cậu nhìn chằm chằm thi thể không đầu kia, nghiêm túc quan sát vài giây, sau đó mới bình tĩnh ngồi xổm xuống. Cậu đem cái tay kia kéo xuống khỏi ống quần mình: "Đây là phản xạ thần kinh của người sau khi chết, để một lúc nữa sẽ không phản ứng nữa."

Thầy Trình đứng ở ngay sau Lục Tây, anh che lại ngực, có vẻ có chút bội phục sự bình thản của cậu: "Đầu thật sự ở bên trong sao? Thầy có chút nhức đầu (do sợ quá, máu không lên não)......"

Lục Tây giơ di động chiếu về phía bên trong bồn cầu, đúng là đầu ở trong đó. Hơn nữa, nhìn qua thì trên tóc gã ướt nhẹp, mơ hồ còn có thể ngửi được một mùi tanh hôi, như thể bị tiểu một bãi.

Đương nhiên, Chu Nhàn không có khả năng tự tiểu lên chính đầu gã, vậy chỉ có thể là do người chém đầu gã tiểu lên.

Nhưng quỷ còn có thể đi tiểu sao? Sao cứ cảm giác có điều gì đó sai sai?

Chẳng lẽ ma chém đầu không phải là quỷ, mà là...... Người?

Lục Tây quay đầu nhìn về phía đám học sinh phía sau, cậu bắt đầu hỏi những người ở cùng ký túc xá với mình: "Vừa rồi sau khi chúng tôi đi ra ngoài tìm Chu Nhàn, còn có ai rời khỏi phòng không?"

Đám học sinh cùng phòng sôi nổi lắc đầu: "Sau khi hai người đi, bọn tôi vẫn luôn tỉnh, căn bản là không ai đi ra ngoài hết."

Lục Tây lại hỏi thầy Trình, "Vừa rồi phòng ký túc xá của thầy có người đi ra ngoài không?"

Thầy Trình và các nữ B với đám Lưu Hiểu San ở cùng một chỗ, tuy rằng tất cả đều là nữ sinh lại để thầy giáo ở cùng có điểm không thích hợp, nhưng một phòng ký túc xá đều là nữ sinh nhỏ yếu không có nam, nếu xảy ra chuyện thì các cô cũng khó mà ứng phó kịp.

Lúc trước, Lục Tây định để Thẩm Phạn ở cùng với các nữ sinh này, thế nhưng Thẩm Phạn lại cứ nhất quyết ở một mình mà đi lên tầng 3 ở, cậu cũng chỉ có thể đề xuất để thầy Trình dọn sang đó.

Thầy Trình cũng lắc đầu: "Trước khi ngủ thầy đã khóa trái cửa, thầy cũng thính ngủ lắm, có người mở cửa là thầy có thể nghe được ngay."

Lục Tây lại hỏi phòng của những nữ A, kết quả vẫn là những câu trả lời giống nhau.

Vậy thì thật kỳ lạ, nếu trong cả ba phòng ký túc xá đều không có người ra ngoài, trừ bỏ Vương Tử Kiện và Trần Đông lúc ấy đi theo bên người Chu Nhàn ra, thì không có ai có khả năng gây án được.

Nhưng hai người kia cũng không phù hợp với điều kiện là ma chém đầu lắm, một là không có động cơ, hai là quá dễ bị bại lộ thân phận, ma chém đầu chân chính hẳn là sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Đang lúc mọi chuyện lâm vào cục diện bế tắc, mọi người đều ở trong WC hai mặt nhìn nhau, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở cửa WC, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Vẻ mặt của Trần Đông lập tức chấn động,  gã lập tức xông ra túm lấy cổ áo Thẩm Phạn: "Ở đây chỉ có mỗi mày là không có chứng cứ ngoại phạm thôi, đã sớm thấy mày âm dương quái khí rồi, chắc chắn mày đã giết anh Nhàn, đúng không!"

Trần Đông ra sức túm cổ áo Thẩm Phạn, ý đồ muốn lôi hắn vào rồi ấn đến trên tường, nhưng mà khi gã cố dùng sức túm hai cái, Thẩm Phạn vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, so với Trần Đông hình thể lưng hùm vai gấu thì thân thể của hắn mảnh khảnh kém xa, nhưng sức lực lại mạnh đến kinh người. Trong phút chốc, trán Trần Đông toát ra một tầng mồ hôi lạnh, gã nhanh chóng thúc giục Vương Tử Kiện đang đứng gần đó: "Còn đứng đấy làm gì, mau ra đây giúp tao!"

Không đợi Vương Tử Kiện tiến lại gần, Lục Tây đã đi đến kéo Trần Đông ra, đẩy Thẩm Phạn ra phía sau mình.

Lục Tây nói với Trần Đông, cũng là nói với tất cả mọi người ở đây: "Vừa rồi tôi ở cùng với Thẩm Phạn, hắn không có thời gian giết người."

"Ông ở cùng hắn ư?" Trần Đông cười nhạo một tiếng: "À phải rồi, không phải vừa rồi ông với Tần Phong Nhiên đi ra ngoài tìm bọn tôi sao? Thế sao chúng tôi ở WC nửa ngày cũng không thấy bóng của hai người thế, thế mà ông còn chạy đến chỗ Thẩm Phạn sao? Tôi thấy ông đi ra ngoài tìm chúng tôi là giả, lén đi gặp Omega mới là thật, bảo sao trên người đầy cái mùi dâm đãng của O, hóa ra là vừa mới sướng xong chứ gì?"

Nhìn nụ cười dữ tợn trên mặt Trần Đông, hai bàn tay để bên cạnh Lục Tây chậm rãi siết chặt: "Nếu nửa đêm tôi ra ngoài là vì lén gặp Omega, vậy nửa đêm các ông ra ra ngoài để làm cái gì, chắc trong lòng ông rõ ràng hơn tôi nhỉ. Bây giờ, tôi không muốn cãi nhau với ông."

"Không muốn cãi nhau với tôi ư, tôi thấy là ông đang có tật giật mình thì có, hội trưởng Tề ạ!" Trần Đông vươn tay định đấm lên mặt Lục Tây.

Ngay khi tay gã sắp tiếp xúc với mặt Lục Tây, tay gã đã bị Tần Phong Nhiên một phen túm chặt lại, sau đó y dùng sức mà hất tay gã ra.

Tần Phong Nhiên nhìn chằm chằm Trần Đông, từng chữ y nói ra đều như là mang theo một sự lạnh lẽo sắc nhọn đâm thẳng vào người đối diện: "Vừa rồi tôi và Tề Kiêu đều cùng nhau ở cạnh Thẩm Phạn, bọn tôi muốn thuyết phục hắn xuống dưới cùng ở cùng mọi người, ông còn thắc mắc cái gì không?"

Trần Đông bị Tần Phong Nhiên nhìn chằm chằm đến mức dựng cả lông tơ, huống chi "đại ca" Chu Nhàn của bọn họ đã không còn nữa, một mình gã với Vương Tử Kiện giữa tập thể cũng chẳng làm được gì, cho nên, dù trong lòng đang vô cùng tức tối thì gã cũng không dám bùng nổ, chỉ có thể nén giận. Trần Đông hùng hùng hổ hổ lôi kéo Vương Tử Kiện đi đến một bên, làm bộ bản thân không thèm chấp với bọn Lục Tây nữa.

Lục Tây nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại mỉm cười với Tần Phong Nhiên: "Cảm ơn ông, ông lại giúp tôi một lần."

Tần Phong Nhiên không có đáp lại, y chỉ nhìn chằm chằm về phía sau cậu.

Lục Tây theo tầm mắt của đối phương mà sờ một cái, liền sờ đến tuyến thể lộ ra bên ngoài của mình, trên mặt còn ửng đỏ do bị Thẩm Phạn véo mấy cái. Lục Tây vội vàng đem kéo cổ áo lên, ho khan một tiếng: "Vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Tần Phong Nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, cũng thu lại cảm xúc trong mắt, y nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng không hỏi gì nữa.

Lục Tây thấy Tần Phong Nhiên thông tình đạt lý mà cảm thấy như trút được gánh nặng.

Giống như khi bạn gái bắt được dấu hôn trên áo bạn trai, cho dù không chia tay thì cũng cãi nhau đến long trời lở đất, tuy rằng thứ trên cổ cậu không phải là dấu hôn, nhưng vết tay ở tuyến thể thì cũng không khác dấu hôn là mấy.

Huống hồ trên người cậu còn có mùi hoa quỳnh thoang thoảng, ngay cả một A không thuần chủng như Trần Đông còn có thể ngửi thấy, Tần Phong Nhiên chắc chắn đã ngửi thấy, nhưng y lại không hỏi gì hết, còn tin những lời giải thích vớ vẩn của mình. Nói thẳng ra, Tần Phong Nhiên quả thật quá tuyệt.

Tiếc là y lại thích mình, không biết ánh mắt có vấn đề gì không....

Lục Tây bảo mọi người tạm thời dùng WC nữ bên cạnh để giải quyết nỗi buồn, còn hiện trường trong nhà WC nam cần được bảo vệ, để ngày mai xuống núi báo án để cảnh sát lên núi xử lý.

Thầy Trình trấn an đám học sinh, rồi đưa bọn họ về lại phòng ký túc xá, Lục Tây đi ở phía sau, liền thấy bóng dáng Thẩm Phạn đi đến gần cầu thang lên tầng ở cuối hành lang, cậu chạy nhanh đến gọi hắn lại: "Thẩm Phạn! Cậu cùng thầy Trình về phòng ký túc xá đi, đồ đạc của cậu để tôi và Phong Nhiên giúp cậu lấy."

Thái độ của Thẩm Phạn vẫn quyết tuyệt trước sau như một, hắn không nói một tiếng, đi thẳng không quay đầu lại.

Lục Tây chỉ có thể chạy đến giữ chặt hắn lại, "Cậu......"

Không đợi cậu nói hết cậu, một ánh sáng lạnh chói mắt lóe lên, mu bàn tay Lục Tây đau xót, khi cậu cúi đầu nhìn lại, đã thấy toàn bộ mu bàn tay đều bị máu tươi chảy ra nhiễm hồng.

Giữa hai ngón tay Thẩm Phạn gài một con dao phẫu thuật phiến sắc bén, ánh mắt hắn không hề độ ấm: "Tôi không thích người khác chạm vào tôi, đặc biệt là loại người như cậu."

Lục Tây nghe được lời này, bỗng nhiên bật cười. Thậm chí, cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn cười, cậu không nhìn vết thương trên tay mình, mà nhìn chằm chằm Thẩm Phạn, chậm rãi buông lỏng tay ra: "Được, tôi không chạm vào cậu."

Nhìn Lục Tây đứng đó nửa ngày vẫn không nhúc nhích, Tần Phong Nhiên đành đi qua xem, không ngờ vừa tới lại thấy một màn như vậy, y lập tức cầm tay Lục Tây lên, dùng khăn giấy đè lại miệng vết thương. Khi nhìn thấy khăn giấy nhanh chóng thấm đẫm màu đỏ, trong mắt y hiện lên sự hung ác nham hiểm chưa bao giờ có.

Tần Phong Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Phạn: "Nếu không phải Tề Kiêu giúp cậu nói chuyện, tôi căn bản cũng không nghĩ quản cậu. Mới một chút thôi mà cậu đã mang lại cho chúng tôi một đống phiền toái nhiều như vậy rồi, bây giờ tên đã lên dây, tốt nhất là cậu biết tự giác an phận thủ thường, nếu muốn chết thì nhanh nhanh chết dứt khoát lưu loát một chút, đừng có ở trước mặt bọn tôi làm chướng mắt."

Giọng nói của Tần Phong Nhiên rất thấp, lại mang theo ngữ khí lạnh lẽo, không khỏi làm người ta liên tưởng đến vào gió đông lạnh lẽo.

So với lời khẩn cầu của Lục Tây vừa rồi, lời này Tần Phong Nhiên quả thực không khác gì là đang uy hiếp cả. Nhưng khi Tần Phong Nhiên lôi kéo tay Lục Tây trở về phòng, thế mà Thẩm Phạn cũng thật sự ngoan ngoãn đi theo bọn họ.

Lục Tây nhìn cái bóng đang theo sát chân ở đằng sau, trong lòng liền yên lặng châm cây nến cho chính mình. Cậu nhịn không được trêu chọc mình, đấy nhìn nhìn, mình khuyên bảo người ta nhẹ nhàng, người ta trở tay chém mình một nhát, mà Tần Phong Nhiên đi ra mắng cho một trận tơi bời, người ta liền ngoan ngoãn như một chú ngựa được thuần phục vậy.

Rốt cuộc là cậu tiện, hay là Thẩm Phạn tiện, Lục Tây có chút không phân biệt rõ.

Chờ đến khi trở lại phòng ký túc xá, Thẩm Phạn cứ thế đi theo bọn họ vào phòng ký túc nam A. Trong nháy mắt, Thẩm Phạn vừa bước vào ký túc xá, dường như toàn bộ người trong phòng đều từ trên giường ngồi dậy, như một đám sói đói khát nhìn chằm chằm Thẩm Phạn như hổ rình mồi.

Lục Tây không còn lời gì để nói, cậu xoay người nhìn hắn: "Bảo cậu đi đến phòng của thầy Trình cơ mà, sao cậu lại sang đây?"

Thẩm Phạn không để ý tới hắn, trực tiếp đi đến giường dưới gần cửa sổ rồi nằm thẳng xuống đó.

Lục Tây hít sâu một hơi, cậu cảm giác mình sắp nhồi máu cơ tim đến nơi: "Đó là giường của Phong Nhiên."

Chờ đến khi cậu đi đến trước mặt hắn, hắn đã nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

Lục Tây: "......"  Lời của cậu không có tí phân lượng nào luôn?

Lục Tây dùng cánh tay còn lại không bị thương vỗ vỗ bả vai Tần Phong Nhiên: "Không sao đâu, ông lên giường của tôi mà ngủ đi, tôi ngủ dưới đất cũng được."

Dứt lời liền lôi cái đệm còn thừa ở góc tường ra, trải xuống mặt đất gần cửa.

Lục Tây nói với mọi người: "Đêm nay tôi sẽ ngủ ở cửa, cho dù có người từ bên ngoài đi vào hay là có người từ bên trong đi ra ngoài, tôi đều có thể phát hiện, mọi người cứ an tâm ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia