ZingTruyen.Info

[ĐM] CHẠY TRỐN BẰNG CÁCH YÊU ĐƯƠNG TRONG GAME KINH DỊ (edit)

Chương 24: Phó bản 2 - Kế hoạch dơ bẩn.

Meii0106_

Chương 24: Phó bản 2 – Kế hoạch dơ bẩn.

Edit: Meii

Dưới hành lang tối om, Lục Tây đứng ở bậc thang đối mặt với Thẩm Phạn. Thẩm Phạn đứng yên không động đậy, cậu đương nhiên cũng không dám động đậy.

Hai người đứng yên như hai người gỗ, dưới bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị mà nhìn nhau 5 phút đồng hồ. Cuối cùng, Thẩm Phạn cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi lên tầng.

Hình như.... Cậu vừa bị hắn cười nhạo đấy à?

Cười nhạo thì cười nhạo đi, lần này có cho Lục Tây thêm mười lá gan nữa cậu cũng chẳng dám đuổi theo. Đợi cho đến khi bóng dáng của Thẩm Phạn biến mất ở khúc gấp cầu thang, Lục Tây mới nhanh chân chạy khỏi chỗ này, cậu nghẹn một hơi chạy một mạch về phòng ký túc.

Đám học sinh vừa tụ tập ngồi ở hành lang kể chuyện ma đều đã trở về phòng ký túc. Lục Tây chạy về phòng mình rồi dựa vào cửa mà thở hổn hển, những học sinh trong phòng quay ra nhìn cậu một chút rồi lại tiếp tục làm việc của mình, người thì tâm sự, người thì kể chuyện cười cười ha ha, chỉ có mỗi Tần Phong Nhiên là dừng động tác trên tay lại.

Lục Tây nhanh chóng khóa trái cánh cửa phòng lại, bước nhanh đến chỗ Tần Phong Nhiên, ghé vào tai y nói nhỏ: "Có khả năng Thẩm Phạn là quỷ đó!"

Vẻ mặt của Tần Phong Nhiên không có biến hóa gì, chỉ là ánh mắt đang nhìn về phía Lục Tây có chút phức tạp.

Lục Tây nóng nảy: "Tôi không nói đùa đâu! Lúc nãy nhớ, tôi kéo hắn ở chỗ cầu thang ấy, không cẩn thận mà kéo áo khoác đồng phục của hắn ra, liền thấy trên cổ hắn có một đường khâu lại bằng chỉ đen. Tôi nhìn rất rõ luôn!"

Để Tần Phong Nhiên có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, Lục Tây còn dùng ngón tay mình khua chân múa tay vẽ một đoạn dài ngoằng ở cố minh.

Tần Phong Nhiên nhìn vẻ kích động của Lục Tây, rất phối hợp mà gật đầu: "Tôi tin ông, tôi tin là ông thấy mà. Nhưng muốn chứng minh một người có phải là quỷ hay không thì không thể chỉ dựa vào những gì mắt thấy được. Thế vừa nãy ông có đưa tay ra sờ thử, xác định đúng là trên cổ hắn có vết thương không?"

Những lời này như đánh tỉnh Lục Tây, khiến cảm xúc sợ hãi của cậu cũng dần lui xuống để bình tĩnh lại.

Lục Tây lắc đầu: "Tôi không sờ."

Trong tình huống lúc đó làm sao cậu dám sờ được. Cho dù cậu có dám, một A lại đi sờ lên cổ của một O, thế chẳng phải là đang sàm sỡ người ta sao!

Tần Phong Nhiên: "Hơn nữa, chỗ cầu thang tối như thế, có khi lúc đó, cái vết dài mà ông nhìn thấy là hình xăm của hắn thì sao, hoặc là thứ phụ kiện trang trí nào đó của hắn. Hơn nữa, chẳng phải là ông ngồi cạnh Thẩm Phạn lúc trên xe buýt sao, ông có cảm thấy hắn giống quỷ không?"

Bị Tần Phong Nhiên nhắc nhở như vậy, Lục Tây mới nhớ đến lúc đó.

Đã là quỷ thì sẽ không có bóng, mà lúc nãy, khi Thẩm Phạn đi ở phía trước, Lục Tây xác thực có nhìn thấy bóng của hắn. Hơn nữa, tuy rằng nhiệt độ cơ thể của hắn có thấp hơn người bình thường, nhưng cũng không lạnh như băng giống ma quỷ, khi đến gần vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thơ của hắn.

Huống hồ, nếu như Thẩm Phạn chính là ma chém đầu trong phó bản, vậy thì nhiệm vụ thứ 2 quá đơn giản rồi, vừa vào đã cho đáp án, quả thực như đang tặng không vậy.

Chắc chắn trò chơi này không ngu ngốc như vậy đâu!

Nghĩ như vậy, Lục Tây thở phào như trút được gánh nặng. Cậu vỗ vỗ bả vai của Tần Phong Nhiên: "May mà có ông, bằng không tôi đã hấp tấp mà đi nói cho thầy Trình rồi dẫn người đi bắt Thẩm Phạn rồi. Tí nữa thì trở thành trò cười."

Lục Tây cười tươi lộ ra chiếc răng nanh nhỏ bên trái, cái răng nanh nho nhỏ nhô ra đè lại môi dưới của cậu tạo thành một cái lỗ nhỏ. Tần Phong Nhiên nhìn mà khẽ nuốt nước bọt, y vươn tay nắm lấy cằm của Lục Tây, chậm rãi tiến lại gần.

Nhìn gương mặt đẹp trai đang không ngừng phóng to trước mắt, nhất thời Lục Tây chưa kịp phản ứng lại. Cậu ngơ ngác sờ lên mặt mình hỏi: "Trên mặt tôi dính cái gì à?"

Tần Phong Nhiên bỗng nhiên dừng ở trước mặt Lục Tây, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tần Phong Nhiên nhìn ánh mắt mờ mịt của Lục Tây, khuôn mặt lạnh lùng dần dần trở nên ấm áp, y cười rộ lên: "Ông vẫn luôn đáng yêu như vậy."

Nói xong lại xoay người về phía giường đệm mà tiếp tục thu thập đồ đạc.

Để Lục Tây đứng ngây người tại chỗ, cậu nhìn hai cái chân dài như hai cái cột điện của mình, vẻ mặt ngốc ngốc khó hiểu.

Xin hỏi một nam sinh cấp ba cao hơn 1m80, cơ bụng sáu múi thì đáng yêu ở chỗ nào?

Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mỗi khi nhìn thấy người yêu là mắt tự động thêm mấy chục cái bộ lọc sao?

Nếu có thể, cậu rất muốn nhường Tần Phong Nhiên cho Thẩm Phạn để mỗi lần thấy cậu, hắn không cần ủ rũ mà hận không thể rút đao chém cậu như vậy. Không phải là cậu chỉ chặn lại thư tình của hắn thôi sao, trời đất bao la chỗ nào chẳng có cỏ thơm, làm sao mà cứ phải treo lên người của Tần Phong Nhiên làm gì?

Đồ mắt mù!

Sau đó, Lục Tây cũng gia nhập vào đội ngũ thu thập giường đệm cùng Tần Phong Nhiên, cậu và Tần Phong Nhiên ngủ ở chiếc giường tầng bên trái gần cửa sổ, cậu ở giường trên còn Tần Phong Nhiên ở giường dưới.

Lục Tây trèo lên giường trên lấy cái đệm cũ kĩ mốc meo ở bên trên bỏ xuống một góc tường, sau đó, cậu lại dùng khăn giấy lau qua dát giường một chút, rồi lấy một ít quần áo trải ra, lấy ba lô làm gối mà nằm xuống.

Hắn đưa mắt mắt nhìn màn hình di động, đã sắp 10 giờ tối rồi. Đêm nay là đêm đầu tiên, chắc chắn sẽ không thể nào yên bình được. Ma chém đầu kia nhất định sẽ xuất hiện rồi ra đòn phủ đầu với bọn họ một chút. Nhưng vì đây là mới khởi đầu, nên có lẽ sự nguy hiểm cũng sẽ không quá lớn, phỏng chừng sau mấy ngày nữa, muốn độ khó của phó bản sẽ càng ngày càng tăng lên.

Lục Tây nhắm mắt lại, cậu đặt một cái báo thức trên điện thoại, định 11 giờ 50 sẽ tỉnh lại một lần. Nửa đêm khi kim đồng hồ điểm 12 giờ chính là thời điểm ma quỷ trong phim kinh dị có khả năng xuất hiện cao nhất, lúc này mà ngủ thì quá nguy hiểm.

Nhưng Lục Tây không ngờ rằng lúc chuông báo thức vang lên, trong phòng ký túc chẳng có con quỷ nào cả. Cậu dùng điện thoại chiếu sáng xung quanh một chút, liền phát hiện ba người nằm ở giường đối diện đã biến mất.

Trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, Lục Tây nhanh chóng xuống giường đánh thức mọi người dậy.

Lục Tây trèo xuống giường dưới nhìn quanh một hồi, thấy đầy đồ vật lộn xộn trên mặt đất, trong đó có một cái ba lô màu đen bị mở toang, bên trong đầy những chai nhựa màu trắng.

Lục Tây nhớ rằng người nằm trên cái giường này là tóc bạch kim, cậu lấy danh sách ra, dùng tay tìm chữ ký giương nanh múa vuốt của gã, hỏi người ở giường trên: "Chu Nhàn đâu?"

Người nằm ở giường trên mơ mơ màng màng mà bò dậy, cậu ta sờ soạng tìm cái kính cận đặt bên gối đeo lên, sau khi nhìn thấy giường dưới mình trống rỗng, mới ngơ ngác nói: "Hình như vừa rồi tôi có nghe thấy bọn họ rủ nhau ra ngoài, chắc là đi WC rồi."

Lục Tây và Tần Phong Nhiên khẽ liếc nhìn nhau, Lục Tây nói với những người đang ở trong phòng: "Có ai muốn đi cùng bọn tôi đi tìm đám Chu Nhàn không?"

Những người này đều đang ngủ ngon giấc lại bị Lục Tây đánh thức, vốn là không vui lắm. Bây giờ, cậu còn muốn bọn họ ra ngoài tìm người, cả đám nằm ăn vạ trên giường không muốn nhúc nhích.

"Bọn họ đi tận 3 người cơ mà, có thể xảy ra chuyện gì được?"

"Hơn nữa một đám con trai lớn tướng đi với nhau, chả nhẽ vẫn như đám con gái đi vệ sinh cũng phải có người đi tìm sao?"

"Không đi, không đi đâu, tôi buồn ngủ sắp chết rồi này!"

Không ngờ những người này lại lạnh lùng như vậy, không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có mỗi Lục Tây và Tần Phong Nhiên bật đèn pin điện thoại đi ra ngoài tìm người. Nhưng mà toàn bộ hành lang tối đen này không hề có bóng dáng của đám Chu Nhàn.

Lục Tây dùng di động soi khắp hành lang tìm quanh, bỗng nhìn thấy một bóng sáng trắng chợt lóe qua hàng hiên cuối hành lang, cậu và Tần Phong Nhiên vội vàng đuổi theo.

Lúc chạy đến, Lục Tây có thể cảm giác được đó là một người, bởi vì lúc chạy, người đó phát ra tiếng thở dốc dồn dập. Nhưng khi cậu vươn tay định bắt lấy người đó, người đó lại như một con cá trơn mà tuột khỏi tay cậu, sau đó lại chạy nhanh vào bóng đêm.

Khi chạy đến hành lang bên trái, Lục Tây mới quyết định không đuổi theo nữa. Cậu bất đắc dĩ mà chống tay lên tường thở dốc, đang định quay sang bảo Tần Phong Nhiên là "thôi không đuổi nữa, bây giờ đi tìm đám Chu Nhàn quan trọng hơn". Nhưng khi cậu quay đầu lại, phía sau cậu lại rỗng tuếch, Tần Phong Nhiên vừa rồi vẫn còn chạy ngay sau cậu đã không thấy đâu nữa.

Lục Tây có chút buồn bực, rõ ràng vừa nãy cậu còn nghe thấy giọng nói của Tần Phong Nhiên mà, rốt cuộc thì hai người lạc nhau từ lúc nào? Theo lý thuyết thì y phải chạy nhanh hơn cậu mới đúng, làm gì có chuyện y không đuổi kịp cậu chứ?

Lúc này, một trận gió lạnh thổi từ cuối hành lang đến chỗ cậu, Lục Tây nhìn bóng tối phía sau liền nhịn không được mà nắm chặt bả vai.

Đi lạc trong game kinh dị, đây không phải là cự cắm một lá cờ "người chết chắc" lên cổ sao?

Không được, cậu phải nhanh chóng chạy khỏi chỗ này.

Lục Tây đi sát một bên tường hành lang, định nhanh chóng hướng về phía phòng ký túc xá mà đi. Nhưng khi cậu đi ngang qua WC, bỗng nhiên nghe được tiếng mấy người nam sinh truyền ra từ bên trong.

Lục Tây tiến đến trước cửa WC, cẩn thận nghe ngóng, phát hiện đúng là đám Chu Nhàn. Lục Tây đẩy cửa WC môn đẩy ra một chút mà nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Chu Nhàn phe phẩy lọ thuốc trong tay, vô cùng đắc ý nói: "Chúng mày nói xem lát nữa Thẩm Phạn uống chai nước bị bỏ thuốc kia xong, có phải sẽ chổng mông lên cầu xin chúng ta chịch nát nó không? Thật muốn xem bộ dạng khi phát dâm của nó mà, ha ha ha."

Vương Tử Kiện lại có chút lo lắng: "Anh Nhàn này, làm thế có ổn không? Chẳng may Thẩm Phạn báo cảnh sát là chúng mình tiêu luôn ấy?"

Chu Nhàn giơ một chân đá vào mông Vương Tử Kiện: "Đúng là cái đồ nhát chết! Đây đéo phải là lần đầu tiên tao làm chuyện này, nếu nó không chịu phối hợp, thế thì tao sẽ làm theo quy củ cũ thôi, dù sao thì nơi này cũng là núi rừng hoang vu, đứa nào dám một mình đi tìm nó ở xung quanh chứ."

Trần Đông lập tức phối hợp mà gật đầu: "Chuẩn chuẩn, nó chỉ là một cô nhi mà thôi, cho dù có chết cũng chưa chắc đã có người báo cảnh sát ấy chứ. Nhìn cái bộ dạng nhát chết của mày kìa, đừng có mà nói mấy lời làm anh Nhàn cụt hứng nữa, không thì sau này bọn tao sẽ cho mày chơi cùng đâu!"

Vương Tử Kiện: "Đừng mà anh Đông, em không nói gì nữa là được mà."

Lục Tây ở sau cánh cửa yên lặng khép cửa lại, tâm tình cậu lúc này có chút phức tạp. Cứ tưởng rằng bọn họ chỉ là mấy học sinh cấp 3 hơi không đàng hoàng thôi, cho dù hư đến đâu thì cũng chỉ hay đánh nhau, hoặc hút thuốc, trốn học. Chứ cậu chưa bao giờ nghĩ tới, bọn họ lại dám làm mấy chuyện trái pháp luật như làm chuyện ngày thường như vậy.

Lục Tây đi đến chỗ cầu thang, đưa mắt nhìn tầng trên tối om. Cậu nhớ tới cặp mắt lạnh lẽo như động vật máu lạnh của Thẩm Phạn, ánh mắt hung ác nham hiểm cự tuyệt người khác đến gần, đại khái là trên người hắn cũng có mấy điểm tương tự như Kinh Đường vậy, Lục Tây cảm thấy có chút không bỏ xuống được, cậu cắn răng một cái, quyết định chạy cầu thang dẫn lên tầng 3.

Phòng của Thẩm Phạn vô cùng dễ tìm, cả hành lang tầng 3 chỉ có căn phòng mà hắn ở là mở cửa ra, bên trong mơ hồ phát những tia sáng mỏng manh.

Lục Tây đi qua gõ lên cánh cửa, nhưng không có ai đáp lại cậu. Lục Tây đành phải đẩy cửa đi vào, mốn nhanh chóng lấy đi bình nước bị hạ thuốc kia, cũng đỡ phải đối mặt với Thẩm Phạn.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn, nhìn qua có vẻ rộng hơn căn phòng mà bọn họ ở dưới tầng hai nhiều. Vách tường giống như mới được trát lại, tro bụi mặt đất cũng rất ít, trên cột giường còn đang treo một cái màn dày nặng màu trắng.

Hắn đi đến cái bàn gỗ dài trong phòng, thấy được một chai nước khoáng đang đặt ở trên liền thấy được cái ba lô của hắn đang ở cạnh đó, bên cạnh là một cái đèn bàn tích điện.

Tên này ra ngoài còn mang theo đèn bàn tích điện sao?

Thôi kệ, cho dù Thẩm Phạn có đem theo cả bồn tắm thì Lục Tây cũng không làm gì được hắn.

Lục Tây đi qua cầm lấy bình nước kia, định chạy nhanh rời khỏi này. Ngay khoảnh khắc cậu cúi đầu, liền nhìn thấy một cái bóng đen dài phản chiếu lên mặt từ đằng sau.

Cái bóng tiến gần đến phía sau Lục Tây, nó giơ tay lên, trên tay nó cầm một cái kéo lớn......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info