ZingTruyen.Info

Dm Chay Tron Bang Cach Yeu Duong Trong Game Kinh Di Edit

Chương 23: Phó bản 2 – Chuyện cũ.

Edit: Meii

Lục Tây tìm một vòng quanh hành lang tầng 2 cũng không thấy Thẩm Phạn đâu, dù sao đây cũng là phạm vi bản đồ trong game kinh dị, nói không chừng ngay giây tiếp theo sẽ có một con quỷ nhảy ra từ một góc tối, sau đó lôi cậu vào bóng đêm rồi kết thúc sinh mạng của cậu.

Tuy rằng mặc kệ Thẩm Phạn một mình rời khỏi mọi người thì không tốt lắm, nhưng Lục Tây cũng đâu thể vì một NPC không rõ tác dụng mà đi mạo hiểm. Thế nên, cậu đành đứng ở đầu cầu thang nhìn một chút lên tầng trên, sau đó đành xoay người về phòng ký túc xá.

Sau khi cậu trở về, đã thấy Tần Phong Nhiên sắp xếp chỗ ở cho mọi người xong. Dựa theo sắp xếp của cậu và thầy Trình, trong lớp chỉ có một O nữ, không thể để cô ấy ở một mình một phòng được, họ đành để cô nàng ở cùng phòng với B nữ, B nam ở cùng phòng với A nam, còn A nữ ở một phòng.

Lục Tây nhận danh sách từ tay Tần Phong Nhiên: "Đêm nay mọi người cứ tạm thời ở như vậy đi, sau khi về phòng thì khóa chặt cửa rồi ngủ sớm một chút. Buổi tối muốn đi WC thì nhớ đi cùng nhau, nam hay nữ đều được, không được một mình rời khỏi phòng ký túc, càng không thể rời khỏi ngôi trường này. Bất kể là phát sinh chuyện gì cùng phải báo với thầy Trình hoặc tôi, biết chưa!"

Chờ mọi người bắt đầu rời khỏi gian phòng này về phòng của mình rồi sửa soạn lại chỗ ngủ, Lục Tây ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Tần Phong Nhiên vẫn đang nhìn về cánh cửa phía sau.

Lục Tây cảm thấy kỳ lạ, cậu quay đầu về phía sau nhìn thoáng qua, nhưng cũng chẳng có gì ở đó cả.

Lục Tây hỏi Tần Phong Nhiên: "Ông đang nhìn cái gì thế?"

Tần Phong Nhiên: "Vừa nãy Thẩm Phạn rời đi, ông cũng ra ngoài theo, tôi cứ tưởng ông đi tìm hắn cơ."

Lục Tây không để ý đến ánh mắt tối tăm của Tần Phong Nhiên, vô tư thở dài nói: "Đúng là tôi định đi tìm cậu ta đó, ông nói xem, đến chỗ như này rồi mà hắn còn dám đi lung tung một mình. Nhưng mà vừa nãy tôi đi một vòng hành lang rồi mà chả thấy ai cả, chả biết hắn chạy đi đâu rồi. Lát nữa để tôi báo thầy Trình một tiếng."

Tần Phong Nhiên: "Không cần đâu."

Lục Tây ngạc nhiên, mờ mịt ngẩng đầu: "Tại sao lại không cần?"

Tần Phong Nhiên vừa sắp xếp lại đồ vừa nói: "Hắn sẽ không gặp nguy hiểm đâu, vì chính hắn đã là nguy hiểm rồi."

Lục Tây: "Hả?"

Rõ ràng mới phát sinh một sự kiện tử vong một tiếng trước, nước mắt trên mặt còn chưa khô hẳn, thế mà đám học sinh này sau khi thu thập phòng ký túc xong liền tụ tập hết ở bên ngoài hành lang ngồi nói chuyện.

Lục Tây và Tần Phong Nhiên vẫn đang sửa sang lại chỗ ngủ của mình, đến khi dọn xong quay đầu lại đã thấy chẳng còn ai trong phòng. Hai người nghe thấy tiếng động bên ngoài hành lang liền ra ngoài xem mới phát hiện cả ba phòng ký túc đang mở hết cửa ra, còn đàm học sinh đang ngồi túm tụm trên hành lang nói về mấy chuyện kinh dị.

Tóc bạch kim ngồi xếp bằng ở giữa, dùng giọng điệu hùng hồn mà kể: "Vừa nãy tôi mới chỉ đẩy nhẹ một cái, thân thể lão tài xế kia đã lạnh từ bao giờ rồi, toàn bộ cơ thể đều cứng đơ, có khi chết từ lâu rồi ấy chứ! Nhưng mà như thế thì ai là người lái xe từ đó đến giờ? Lúc đấy chúng ta đều ngồi yên tại chỗ, không thể vừa giết người xong vừa lái xe được. Trừ phi.... Trong xe có quỷ!"

Câu cuối gã còn cố ý cao giọng lên khiến mấy nữ sinh vẫn chưa bình tĩnh lại sau cái chết của tài xế sợ đến mức hét ầm lên.

Chỉ có mấy người nhỏ giọng nói: "Toàn nói linh tinh, trên đời này làm gì có quỷ."

Tóc bạch kim cười khẩy một tiếng: "Ai bảo không có quỷ? Mấy người chưa nghe tin đồn vẫn đang lưu hành trong trường à? Có một người bị sát hại ở trong trường, cảnh sát chỉ tìm thấy một thi thể không đầu mà thôi. Từ đó, mỗi đêm khuya trong trường sẽ vang lên những tiếng đập cửa quỷ dị, cậu có hỏi là ai thì người kia cũng không trả lời, chỉ yên lặng gõ cửa cộc cộc cộc. Nếu như cậu mở cửa, sẽ gặp một cái thi thể không đầu đứng ngoài cửa, trên tay nó cầm một cái cưa điện. Nếu cậu hét lên thì nó sẽ giơ cưa điện cưa rơi đầu cậu đấy...."

Tóc bạch kim nói liên mồm làm mấy nữ sinh đề sợ hãi đến chế lại lỗ tai: "Ông câm miệng lại, đừng nói nữa!!!"

Tóc bạch kim thấy bộ dạng sợ hãi của các cô còn cười ha ha, gã cố ý nói to hơn: "Sau đó, nó sẽ khâu đầu của mấy cậu vào thân thể nó đó. Thế nên, nếu muốn biết người bên cạnh mình có phải là ma chém đầu hay không, chỉ cần xem cổ người đó có dấu khâu lại không là được!"

Lục Tây cùng Tần Phong Nhiên đứng đằng sau, nghe xong câu chuyện cũ đáng sợ này, theo trực giác liền cảm thấy một sự lạnh lẽo kì lạ.

Giết người trong trường học, ma không đầu, ma chém đầu, gần như tất cả các yếu tố này đều được đề cập đến ở lời dẫn vào phó bản.

Nếu tóc bạch kim nói lại câu chuyện này là theo ý định của trò chơi, vậy thì công cuộc tìm manh mối chỉ sợ là sẽ rất khó khăn.

Căn cứ vào câu chuyện kia, hẳn là con quỷ kia đã hợp nhất cùng tên sát nhân cưa điện điên cuồng kia rồi. Sát nhân cưa điện điên cuồng đã khó đối phó, huống chi nó lại còn là ác quỷ có thể thoắt ẩn thoắt hiện, vô luận là sức chiến đấu hay là khả năng phòng ngự không chê vào đâu được.

Hơn nữa, nhiệm vụ thứ 2 của cậu là tìm được ma chém đầu chân chính.

Điều này có nghĩa là cậu không thể luôn tránh ở chỗ tối được, ít nhất là phải tiếp cận được ma chém đầu 1 lần, sau đó mới tìm được manh mỗi chứng minh thân phận của người đó được.

Lục Tây xoa xoa huyệt thái dương, cậu đang định bảo mọi người phải về phòng ngủ trước nửa đêm. Thế nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, lại thấy đối diện mình là một hình bóng quen thuộc.

Thẩm Phạn?

Hắn xuất hiện ở đó từ khi nào?

Lục Tây hơi sửng sốt, sau đó cậu liền nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ thấy Thẩm Phạn dựa vào tường nghe một lúc liền cảm thấy nhàm chán. Sau đó hắn xoay người định đi, Lục Tây thấy thế liền vội vàng đuổi theo hắn.

Lục Tây túm lấy tay áo hắn từ phía sau: "Vừa rồi cậu đi đâu thế?"

Thẩm Phạn xoay người nhìn về phía Lục Tây, đôi mắt nâu đậm của hắn giống như đôi mắt của loài động vật thủy tộc trong bóng tối, lạnh lùng và vô cảm. Hắn nhàn nhạt nói: "Trên tầng."

Lục Tây nhăn mày lại, cậu nói: "Cậu lên tầng trên làm gì? Tôi đã sắp xếp tốt rồi, cậu ngủ tạm phòng với hội Lưu Hiểu San một đêm đi."

Tuy rằng Thẩm Phạn là nam sinh, nhưng hắn là một O, không thể để hắn ngủ cùng A nam và A nữ được, chỉ đành để hắn ở cũng mấy vị nữ sinh kia tạm một chút. Dù sao thì bộ dạng hắn cũng lãnh đạm như vậy, hắn là sẽ không giở trò lưu manh với mấy cô gái kia đâu.

Tính đi tính lại, cho dù hắn dám, thì hắn cũng chẳng phải là đối thủ của những nữ sinh B đó.

Thế nhưng Thẩm Phạn lại bỏ qua lời nói của Lục Tây, hắn ném tay cậu ra rồi xoay người bước vào cầu thang tối om.

Lục Tây tức đến ngứa răng, cậu chạy mấy bước lên cầu thang muốn túm lại tay Thẩm Phạn một lần nữa, thế nhưng vì trời quá tối, Lục Tây vươn tay định túm lấy vả vai của hắn lại túm trượt sang cổ áo khoác của hắn. Xoạt một tiếng, khóa áo khoác bị kéo ra.

Vẻ mặt Thẩm Phạn vô cảm quay đầu lại.

Dưới ánh đèn tối tăm, trên cần cổ mảnh khảnh của Thẩm Phạn xuất hiện một vết khâu dữ tợn uốn lượn như một con rết, xung quanh vết khâu còn có màu hồng nâu như khi còn nhỏ máu đã bị một sợi chỉ đen mạnh mẽ khâu lại.

Tay Lục Tây vẫn còn túm lấy cổ áo của Thẩm Phạn, toàn thân cậu run rẩy không thôi khiến cánh tay đang nắm áo cũng run lên.

Thẩm Phạn thấy cậu nhìn chằm chằm cổ hắn, khóe miệng tái nhợt chậm rãi cong lên lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Hội trưởng Tề còn muốn tôi xuống ở tầng dưới sao??"

Lục Tây có cảm giác như mình ngã vào hầm băng, thân thể cậu lạnh lẽo cứng đờ. Cậu chậm rãi buông áo đồng phục của Thẩm Phạn ra, bỗng nhiên nói: "Cái đầu của cậu thật đẹp mắt."

Thẩm Phạn: "...."

Lục Tây: "So với đầu của tôi thì đẹp hơn nhiều."

Thẩm Phạn: "...."

______

Đôi lời của editor: Ý bé Tây là đầu tôi xấu, đứng lấy đầu tôi gắn lên hay gì =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info